Lúc này cô nhân viên mới thôi nhìn, bĩu môi, cúi đầu khinh thường. Tào Thi Vũ không trông thấy vẻ mặt của nhân viên phục vụ, bèn hừ lạnh một tiếng, hất tóc, nguẩy mông bỏ đi. Tâm trạng của cô ta cực tốt, mặt mày hớn hở. Quay lại lầu một, cô ta thoáng nhìn lên lầu, không ở đây chờ nữa mà đi về luôn.
Qua hôm nay, chỉ cần Trần Tố gả vào nhà họ Thẩm, vẫn còn ghi nhớ ân tình của cô ta thì sau này đường đi của chồng cô ta sẽ thuận lợi, cuộc sống của gia đình cô ta sẽ càng không ngừng tốt.
Về phần Trần Tố thành công hay thất bại, cái này không thuộc phạm vi lo nghĩ của cô ta. Cô ta đã làm đến nước này rồi, nếu Trần Tố vẫn không bắt được Thẩm Quân Dục, vậy cô ta cũng không thể nói gì hơn.
Mà sau đó nếu Trần Tố phải đối mặt với cơn giận của Thẩm Quân Dục thì lại càng không ở trong phạm vi lo nghĩ của cô ta, những điều này Trần Tố phải tự gánh lấy thôi.
Tào Thi Vũ hí ha hí hửng bước đi, nhưng không ngờ cái kế hoạch mà cô ta tự cho là hoàn hảo lại bởi vì một sai lầm nhỏ mà thất bại.
Nữ nhân viên phục vụ đi lên lầu, dừng lại chốc lát trước cửa phòng ban nãy Tào Thi Vũ đã đứng, chẳng nghe động tĩnh gì bên trong.
“Cô đang làm gì đó Tiểu Phàn?” Trưởng nhóm chợt gọi cô nhân viên, cô nhân viên giật nảy mình, đứng thẳng người lên, “Không, không có gì thưa trưởng nhóm
Vẻ mặt trưởng nhóm nghi ngờ nhìn cô nàng, “Không được lười biếng trong giờ làm việc, còn không thấy bên dưới bận rộn thế nào sao, mau xuống giúp đi”
“Vâng” Tiểu Phàn nhỏ giọng trả lời rồi định rời khỏi.
“Khoan đã” Trưởng nhóm gọi cô lại.
“Cô đem trái cây và các món nguội xuống phòng đánh bài ở lầu một đi.”
“Vâng” Tiểu Phàn đáp lại, lúc này mới rời khỏi.
***
Thẩm Thanh Lan đang nói chuyện với Phó Hoành Dật, mấy người khác đã đánh mấy ván mạt chược, do anh không tham gia bọn họ bất phân thắng bại, có thua có thắng.
“Quả nhiên chơi mạt chược phải chơi với người cùng trình độ mới thú vị” Cố Dương cảm thán một câu, bị Thẩm Thanh Lan và Phó Hoành Dật áp chế nên bây giờ cậu ta đang đánh với Vu Hiểu Huyên, tâm trạng quả thật rất sảng khoái.
Vu Hiểu Huyên liếc cậu ta, “Anh cũng có thể tìm cảm giác thỏa mãn từ tôi.”
Hàn Dịch lia mắt nhìn cậu ta, phun ra hai chữ, “Tiến bộ”
Cố Dương giận, “Hai người ức hiếp tôi không có đối tượng đúng không?
Vụ Hiểu Huyện cười hì hì rồi quay lại hôn lên mặt Hàn Dịch một cái, “Ức hiếp anh không có đối tượng đó thì sao?
Cố Dương trừng mắt, quay người nhìn Thẩm Thanh Lan, uất ức, “Chị dâu, chị nhìn cô ấy đi, cô ấy và Hàn Dịch hợp sức ức hiếp tôi”
Thẩm Thanh Lan lạnh lùng nhìn cậu ta, Phó Hoành Dật tặng cậu ta một câu, “Đáng đời”
Giang Thần Hi và bọn Cố Khải bật cười thành tiếng, tay Cố Dương run run, “Các người đều ức hiếp tôi”
Cửa phòng mở ra, một nhân viên nữ đi vào, trên tay cầm một đĩa trái cây. Cô đặt đĩa lên bàn, nhưng không rời đi ngay mà thỉnh thoảng nhìn thoáng qua Thẩm Thanh Lan.
Thẩm Thanh Lan nhận thấy được ánh mắt của cô, bèn dịu dàng ngẩng đầu nhìn cô, “Có việc gì vậy?”
Nữ nhân viên lắc đầu rồi lại gật đầu, hơi do dự, nói: “Xin hỏi, cô có phải cô Thẩm Thanh Lan không?”
Thẩm Thanh lan ở một tiếng, “Là tôi”
“Là thế này, vừa nãy tôi thấy hình như Tổng Giám đốc Thẩm uống say, có một cô gái đã dìu anh ấy lên phòng ở tầng hai”
Thẩm Thanh Lan nghe thể cũng không để tâm, chỉ cho rằng đó là Ôn Hề Dao. Nhưng lại nghe nữ nhân viên nói tiếp, “Người dìu Tổng Giám đốc Thẩm lên lầu không phải cô gái đi cùng anh ấy. Tôi đã từng gặp vị tiểu thư đó rồi, tôi biết đó là vị hôn thê của Tổng Giám đốc Thẩm, nhưng cô ấy lại không phải người dìu Tổng Giám đốc Thẩm lên lầu.”
Vừa nói ra câu này, sắc mặt hờ hững ban đầu của Thẩm Thanh Lan lập tức thay đổi, nhìn nữ nhân viên, “Có chắc không?”
Nữ nhân viên gật đầu, “Vâng, tôi không biết cô gái kia, sau khi cô ấy vào phòng với Tổng Giám đốc Thẩm thì chưa hề đi ra”
Thẩm Thanh Lan nghe xong liền hiểu. Cô và Phó Hoành Dật nhìn nhau, đứng lên, những người còn lại cũng nghe nữ nhân viên nói, định đi theo. Thẩm Thanh Lan nói: “Mọi người ở đây đi, chuyện này tôi sẽ giải quyết ổn thỏa.”
Những người còn lại liếc nhìn nhau rồi lại ngồi trở lại ghế.
“Cô dẫn tôi đi đi” Thẩm Thanh Lan nói với nữ nhân viên.
Nữ nhân viên gật đầu.
Thẩm Quân Dục chỉ cảm thấy cả người nóng ran chưa từng có, đầu anh rất choáng, luôn thấy một bóng người cứ lập lờ trước mắt.
“Hề Dao” Anh gọi một tiếng, chẳng ai trả lời. Anh giật cà vạt ra vứt xuống đất, cởi cả áo khoác, nhưng trên người vẫn nóng bừng. Trần Tố đi vào phòng tắm lấy một cái khăn lông ra lau mồ hôi trên trán Thẩm Quân Dục.
Thẩm Quân Dục nắm chặt tay cô ta, mở to mắt nhìn cô ta. Trần Tố thầm giật mình, ánh mắt bối rối, người cứng đờ, không nén nổi căng thẳng, nhưng khi nghe Thẩm Quân Dục gọi tên Ôn Hề Dao thì lòng bỗng nguội lạnh đi.
“Thẩm Quần Dục, anh yêu cô gái đó đến vậy sao?” Trần Tố nhìn Thẩm Quân Dục, khẽ nỉ non.
“Là em sao, Hề Dao?” Thẩm Quân Dục nói, giọng khàn khàn, hoàn toàn không sang sảng như ngày thường, nhưng lại dịu dàng chết người. Ánh mắt Trần Tố hơi tối lại, nhìn Thẩm Quân Dục, sở lên mặt anh, “Quân Dục, là em.”
Xúc cảm lạnh buốt trên mặt khiến Thẩm Quân Dục thoải mái nhắm mắt lại, Trần Tố nhìn anh rồi cúi đầu xuống.
Đang lúc hai bờ môi sắp chạm vào nhau, Thẩm Quân Dục bỗng nhiên mở mắt, ngay tức khắc đẩy Trần Tố ra, “Cô không phải Hồ Dao, cô là ai?”
Trần Tố bất ngờ không kịp đề phòng bị đẩy ngã thẳng xuống giường, đầu đập mạnh xuống nền nhà, đau đến chảy nước mắt. Nhưng cô ta cũng chẳng để tẩm, lập tức bò dậy, “Quân Dục, em là Hề Dao đấy mà, anh không nhận ra em sao?”
Đầu Thẩm Quân Dục rất choáng, trời đất như quay cuồng trước mắt, người rất nóng, nóng như muốn nổ tung, nhất là chỗ nào đó ở phía dưới. Anh lắc mạnh đầu, muốn trút dục vọng không thể khống chế ra ngoài, nhưng lại càng chóng mặt dữ dội hơn.
“Cô không phải Hề Dao, mùi hương trên người Hề Dao không phải thế này” Thẩm Quân Dục nói.
Trần Tố đơ người, sững sờ nhìn Thẩm Quân Dục, dường như không ngờ anh đã thế này mà vẫn nhớ rõ Ôn Hề Dao dùng mùi nước hoa gì.
Ánh mắt cô ta thay đổi, bắt đầu kéo lễ phục xuống, “Quân Dục, nếu không chiếm được trái tim anh, thì chiếm lấy cơ thể anh em cũng thỏa mãn”
Lễ phục trượt xuống để lộ da thịt mịn màng trắng nõn, cô ta đi chân trần từ từ tiến đến gần Thẩm Quân Dục.
***
“Ở phòng nào?” Đi lên tầng hai, Thẩm Thanh Lan hỏi nữ nhân viên phục vụ.
Nữ nhân viên chỉ vào căn phòng ở giữa.
“Có chìa khóa không?”
Nữ nhân viên lắc đầu, “Để tôi đi tìm thử”
“Không cần” Thẩm Thanh Lan khoát tay rồi nhấc chân đạp mạnh lên của một cái, cánh cửa ngay lập tức văng ra, khung cảnh bên trong phơi bày không sót chút gì.
“Là cô!” Trần Tổ trợn tròn mắt, khó tin nhìn Thẩm Thanh Lan.
Thẩm Thanh Lan nhìn Trần Tố khỏa thân, rồi nặng nề nhìn thoáng qua Thẩm Quân Dục đang nằm trên giường, thấy mặc dù quần áo anh lộn xộn, nhưng ít nhất cũng còn quần áo trên người, lập tức thở phào, may mà tới kịp.
Trần Tố nhìn thẳng vào Thẩm Thanh Lan, lúc này mới ý thức được mình chẳng mặc gì, bền bối rối nhặt quần áo dưới đất choàng lên người.
“Cút ra ngoài” Thẩm Thanh Lan lạnh lùng nói. Trần Tố cắn môi, yên lặng nhìn Thẩm Thanh Lan, ánh mắt đầy khẩn cầu.
“Nếu không muốn ra ngoài thì tôi sẽ mời bảo vệ lên mời cô ra đấy” Thẩm Thanh Lan nói thêm một câu.
“Hề Dao” Trên giường, Thẩm Quân Dục gọi một tiếng.
Ánh mắt Trần Tố thoáng thay đổi, ngấn lệ, mặc qua loa quần áo vào người rồi chạy ra ngoài. Thẩm Thanh Lan nhìn thấy mặt Thẩm Quân Dục đỏ bừng thì hơi đau đầu, chỉ có thể gọi điện cho Eden.
May mắn thay Eden ở cách chỗ này không xa, lập tức đón xe tới. Lúc này Thẩm Quân Dục đã được Thẩm Thanh Lan và nữ nhân viên phục vụ đưa vào bồn tắm.
Eden nhìn sơ qua, sau khi kiểm tra cho Thẩm Quân Dục xong mới nhìn Thẩm Thanh Lan, “An, thuốc này, anh thực sự bó tay, dược tính quá mạnh. Nếu dùng thuốc khống chế thì sau này sẽ ảnh hưởng đến cuộc sống của anh ấy, nghiêm trọng hơn còn có thể để lại di chứng không cách nào trị tận gốc”
Thẩm Thanh Lan lạnh lùng nhìn Thẩm Quân Dục đang ngâm mình trong nước lạnh vẫn chưa mảy may tỉnh lại, trầm giọng nói, “Chỉ có thể dùng cách đó thôi à?”
Eden gật đầu, “Cách đó là cách không gây tổn thương cho cơ thể nhất, hơn nữa cũng không để lại bất cứ di chứng gì.”
“Tôi biết rồi, Eden, anh giúp tôi đưa anh ấy đến một phòng khác.” Thẩm Thanh Lan nói.
Eden nghe thế thì đỡ Thẩm Quân Dục ra khỏi bồn tắm, dìu đến phòng bến. Lúc này thần trí Thẩm Quân Dục đã mơ hồ, miệng cứ lẩm bẩm gọi tên Ôn Hệ Dao.
Thẩm Thanh Lan nhìn thoáng qua anh mình rồi quay người rời đi.
Ôn Hề Dao vẫn đang nói chuyện phiếm với Annie, đang tới đoạn vui vẻ thì thấy Thẩm Thanh Lan đi tới, “Thanh Lan, em tới thật đúng lúc, để chị giới thiệu với em một chút, đây là bạn thân của chị, Annie. Còn đây là em gái của vị hôn phu tớ, là đàn em Thẩm Thanh Lan của tớ.”
Thẩm Thanh Lan chào hỏi Annie một tiếng, Annie ngây người nhìn Thẩm Thanh Lan, “Cô đẹp thật đấy.”
Thẩm Thanh Lan mỉm cười, “Cảm ơn. Tôi có vài chuyện muốn nói với chị H. Dao, có thể...?”
Annie lập tức hiểu ra, vừa cười vừa nói: “Tôi cũng phải đi tìm ba tôi rồi, hai người nói chuyện đi”
Thẩm Thanh Lan liền kéo Ôn Hệ Dao đi.
“Sao thế Thanh Lan, em định đưa chị đi đầu vậy?”
Thẩm Thanh Lan thản nhiên nói, “Chị đến rồi sẽ biết.”
Ôn Hệ Dao hoài nghi, “Thần bí như thế là muốn làm chị ngạc nhiên sao?”
“Cứ xem là vậy đi.” Em tặng anh trai em cho chị, như vậy đủ ngạc nhiên chưa.
Đến cửa phòng, Eden vẫn đứng chờ ở đó để bảo đảm không có bất kỳ ai thừa lúc vắng người mà đi vào, thấy Thẩm Thanh Lan dẫn một cô gái trở về thì gật đầu với Thẩm Thanh Lan rồi liền đi.
Thẩm Thanh Lan không mở cửa phòng ra ngay, mà nhìn Ôn Hệ Dao, hỏi nghiêm túc, “Chị Hồ Dao, chị có yêu anh em không?”
Qua hôm nay, chỉ cần Trần Tố gả vào nhà họ Thẩm, vẫn còn ghi nhớ ân tình của cô ta thì sau này đường đi của chồng cô ta sẽ thuận lợi, cuộc sống của gia đình cô ta sẽ càng không ngừng tốt.
Về phần Trần Tố thành công hay thất bại, cái này không thuộc phạm vi lo nghĩ của cô ta. Cô ta đã làm đến nước này rồi, nếu Trần Tố vẫn không bắt được Thẩm Quân Dục, vậy cô ta cũng không thể nói gì hơn.
Mà sau đó nếu Trần Tố phải đối mặt với cơn giận của Thẩm Quân Dục thì lại càng không ở trong phạm vi lo nghĩ của cô ta, những điều này Trần Tố phải tự gánh lấy thôi.
Tào Thi Vũ hí ha hí hửng bước đi, nhưng không ngờ cái kế hoạch mà cô ta tự cho là hoàn hảo lại bởi vì một sai lầm nhỏ mà thất bại.
Nữ nhân viên phục vụ đi lên lầu, dừng lại chốc lát trước cửa phòng ban nãy Tào Thi Vũ đã đứng, chẳng nghe động tĩnh gì bên trong.
“Cô đang làm gì đó Tiểu Phàn?” Trưởng nhóm chợt gọi cô nhân viên, cô nhân viên giật nảy mình, đứng thẳng người lên, “Không, không có gì thưa trưởng nhóm
Vẻ mặt trưởng nhóm nghi ngờ nhìn cô nàng, “Không được lười biếng trong giờ làm việc, còn không thấy bên dưới bận rộn thế nào sao, mau xuống giúp đi”
“Vâng” Tiểu Phàn nhỏ giọng trả lời rồi định rời khỏi.
“Khoan đã” Trưởng nhóm gọi cô lại.
“Cô đem trái cây và các món nguội xuống phòng đánh bài ở lầu một đi.”
“Vâng” Tiểu Phàn đáp lại, lúc này mới rời khỏi.
***
Thẩm Thanh Lan đang nói chuyện với Phó Hoành Dật, mấy người khác đã đánh mấy ván mạt chược, do anh không tham gia bọn họ bất phân thắng bại, có thua có thắng.
“Quả nhiên chơi mạt chược phải chơi với người cùng trình độ mới thú vị” Cố Dương cảm thán một câu, bị Thẩm Thanh Lan và Phó Hoành Dật áp chế nên bây giờ cậu ta đang đánh với Vu Hiểu Huyên, tâm trạng quả thật rất sảng khoái.
Vu Hiểu Huyên liếc cậu ta, “Anh cũng có thể tìm cảm giác thỏa mãn từ tôi.”
Hàn Dịch lia mắt nhìn cậu ta, phun ra hai chữ, “Tiến bộ”
Cố Dương giận, “Hai người ức hiếp tôi không có đối tượng đúng không?
Vụ Hiểu Huyện cười hì hì rồi quay lại hôn lên mặt Hàn Dịch một cái, “Ức hiếp anh không có đối tượng đó thì sao?
Cố Dương trừng mắt, quay người nhìn Thẩm Thanh Lan, uất ức, “Chị dâu, chị nhìn cô ấy đi, cô ấy và Hàn Dịch hợp sức ức hiếp tôi”
Thẩm Thanh Lan lạnh lùng nhìn cậu ta, Phó Hoành Dật tặng cậu ta một câu, “Đáng đời”
Giang Thần Hi và bọn Cố Khải bật cười thành tiếng, tay Cố Dương run run, “Các người đều ức hiếp tôi”
Cửa phòng mở ra, một nhân viên nữ đi vào, trên tay cầm một đĩa trái cây. Cô đặt đĩa lên bàn, nhưng không rời đi ngay mà thỉnh thoảng nhìn thoáng qua Thẩm Thanh Lan.
Thẩm Thanh Lan nhận thấy được ánh mắt của cô, bèn dịu dàng ngẩng đầu nhìn cô, “Có việc gì vậy?”
Nữ nhân viên lắc đầu rồi lại gật đầu, hơi do dự, nói: “Xin hỏi, cô có phải cô Thẩm Thanh Lan không?”
Thẩm Thanh lan ở một tiếng, “Là tôi”
“Là thế này, vừa nãy tôi thấy hình như Tổng Giám đốc Thẩm uống say, có một cô gái đã dìu anh ấy lên phòng ở tầng hai”
Thẩm Thanh Lan nghe thể cũng không để tâm, chỉ cho rằng đó là Ôn Hề Dao. Nhưng lại nghe nữ nhân viên nói tiếp, “Người dìu Tổng Giám đốc Thẩm lên lầu không phải cô gái đi cùng anh ấy. Tôi đã từng gặp vị tiểu thư đó rồi, tôi biết đó là vị hôn thê của Tổng Giám đốc Thẩm, nhưng cô ấy lại không phải người dìu Tổng Giám đốc Thẩm lên lầu.”
Vừa nói ra câu này, sắc mặt hờ hững ban đầu của Thẩm Thanh Lan lập tức thay đổi, nhìn nữ nhân viên, “Có chắc không?”
Nữ nhân viên gật đầu, “Vâng, tôi không biết cô gái kia, sau khi cô ấy vào phòng với Tổng Giám đốc Thẩm thì chưa hề đi ra”
Thẩm Thanh Lan nghe xong liền hiểu. Cô và Phó Hoành Dật nhìn nhau, đứng lên, những người còn lại cũng nghe nữ nhân viên nói, định đi theo. Thẩm Thanh Lan nói: “Mọi người ở đây đi, chuyện này tôi sẽ giải quyết ổn thỏa.”
Những người còn lại liếc nhìn nhau rồi lại ngồi trở lại ghế.
“Cô dẫn tôi đi đi” Thẩm Thanh Lan nói với nữ nhân viên.
Nữ nhân viên gật đầu.
Thẩm Quân Dục chỉ cảm thấy cả người nóng ran chưa từng có, đầu anh rất choáng, luôn thấy một bóng người cứ lập lờ trước mắt.
“Hề Dao” Anh gọi một tiếng, chẳng ai trả lời. Anh giật cà vạt ra vứt xuống đất, cởi cả áo khoác, nhưng trên người vẫn nóng bừng. Trần Tố đi vào phòng tắm lấy một cái khăn lông ra lau mồ hôi trên trán Thẩm Quân Dục.
Thẩm Quân Dục nắm chặt tay cô ta, mở to mắt nhìn cô ta. Trần Tố thầm giật mình, ánh mắt bối rối, người cứng đờ, không nén nổi căng thẳng, nhưng khi nghe Thẩm Quân Dục gọi tên Ôn Hề Dao thì lòng bỗng nguội lạnh đi.
“Thẩm Quần Dục, anh yêu cô gái đó đến vậy sao?” Trần Tố nhìn Thẩm Quân Dục, khẽ nỉ non.
“Là em sao, Hề Dao?” Thẩm Quân Dục nói, giọng khàn khàn, hoàn toàn không sang sảng như ngày thường, nhưng lại dịu dàng chết người. Ánh mắt Trần Tố hơi tối lại, nhìn Thẩm Quân Dục, sở lên mặt anh, “Quân Dục, là em.”
Xúc cảm lạnh buốt trên mặt khiến Thẩm Quân Dục thoải mái nhắm mắt lại, Trần Tố nhìn anh rồi cúi đầu xuống.
Đang lúc hai bờ môi sắp chạm vào nhau, Thẩm Quân Dục bỗng nhiên mở mắt, ngay tức khắc đẩy Trần Tố ra, “Cô không phải Hồ Dao, cô là ai?”
Trần Tố bất ngờ không kịp đề phòng bị đẩy ngã thẳng xuống giường, đầu đập mạnh xuống nền nhà, đau đến chảy nước mắt. Nhưng cô ta cũng chẳng để tẩm, lập tức bò dậy, “Quân Dục, em là Hề Dao đấy mà, anh không nhận ra em sao?”
Đầu Thẩm Quân Dục rất choáng, trời đất như quay cuồng trước mắt, người rất nóng, nóng như muốn nổ tung, nhất là chỗ nào đó ở phía dưới. Anh lắc mạnh đầu, muốn trút dục vọng không thể khống chế ra ngoài, nhưng lại càng chóng mặt dữ dội hơn.
“Cô không phải Hề Dao, mùi hương trên người Hề Dao không phải thế này” Thẩm Quân Dục nói.
Trần Tố đơ người, sững sờ nhìn Thẩm Quân Dục, dường như không ngờ anh đã thế này mà vẫn nhớ rõ Ôn Hề Dao dùng mùi nước hoa gì.
Ánh mắt cô ta thay đổi, bắt đầu kéo lễ phục xuống, “Quân Dục, nếu không chiếm được trái tim anh, thì chiếm lấy cơ thể anh em cũng thỏa mãn”
Lễ phục trượt xuống để lộ da thịt mịn màng trắng nõn, cô ta đi chân trần từ từ tiến đến gần Thẩm Quân Dục.
***
“Ở phòng nào?” Đi lên tầng hai, Thẩm Thanh Lan hỏi nữ nhân viên phục vụ.
Nữ nhân viên chỉ vào căn phòng ở giữa.
“Có chìa khóa không?”
Nữ nhân viên lắc đầu, “Để tôi đi tìm thử”
“Không cần” Thẩm Thanh Lan khoát tay rồi nhấc chân đạp mạnh lên của một cái, cánh cửa ngay lập tức văng ra, khung cảnh bên trong phơi bày không sót chút gì.
“Là cô!” Trần Tổ trợn tròn mắt, khó tin nhìn Thẩm Thanh Lan.
Thẩm Thanh Lan nhìn Trần Tố khỏa thân, rồi nặng nề nhìn thoáng qua Thẩm Quân Dục đang nằm trên giường, thấy mặc dù quần áo anh lộn xộn, nhưng ít nhất cũng còn quần áo trên người, lập tức thở phào, may mà tới kịp.
Trần Tố nhìn thẳng vào Thẩm Thanh Lan, lúc này mới ý thức được mình chẳng mặc gì, bền bối rối nhặt quần áo dưới đất choàng lên người.
“Cút ra ngoài” Thẩm Thanh Lan lạnh lùng nói. Trần Tố cắn môi, yên lặng nhìn Thẩm Thanh Lan, ánh mắt đầy khẩn cầu.
“Nếu không muốn ra ngoài thì tôi sẽ mời bảo vệ lên mời cô ra đấy” Thẩm Thanh Lan nói thêm một câu.
“Hề Dao” Trên giường, Thẩm Quân Dục gọi một tiếng.
Ánh mắt Trần Tố thoáng thay đổi, ngấn lệ, mặc qua loa quần áo vào người rồi chạy ra ngoài. Thẩm Thanh Lan nhìn thấy mặt Thẩm Quân Dục đỏ bừng thì hơi đau đầu, chỉ có thể gọi điện cho Eden.
May mắn thay Eden ở cách chỗ này không xa, lập tức đón xe tới. Lúc này Thẩm Quân Dục đã được Thẩm Thanh Lan và nữ nhân viên phục vụ đưa vào bồn tắm.
Eden nhìn sơ qua, sau khi kiểm tra cho Thẩm Quân Dục xong mới nhìn Thẩm Thanh Lan, “An, thuốc này, anh thực sự bó tay, dược tính quá mạnh. Nếu dùng thuốc khống chế thì sau này sẽ ảnh hưởng đến cuộc sống của anh ấy, nghiêm trọng hơn còn có thể để lại di chứng không cách nào trị tận gốc”
Thẩm Thanh Lan lạnh lùng nhìn Thẩm Quân Dục đang ngâm mình trong nước lạnh vẫn chưa mảy may tỉnh lại, trầm giọng nói, “Chỉ có thể dùng cách đó thôi à?”
Eden gật đầu, “Cách đó là cách không gây tổn thương cho cơ thể nhất, hơn nữa cũng không để lại bất cứ di chứng gì.”
“Tôi biết rồi, Eden, anh giúp tôi đưa anh ấy đến một phòng khác.” Thẩm Thanh Lan nói.
Eden nghe thế thì đỡ Thẩm Quân Dục ra khỏi bồn tắm, dìu đến phòng bến. Lúc này thần trí Thẩm Quân Dục đã mơ hồ, miệng cứ lẩm bẩm gọi tên Ôn Hệ Dao.
Thẩm Thanh Lan nhìn thoáng qua anh mình rồi quay người rời đi.
Ôn Hề Dao vẫn đang nói chuyện phiếm với Annie, đang tới đoạn vui vẻ thì thấy Thẩm Thanh Lan đi tới, “Thanh Lan, em tới thật đúng lúc, để chị giới thiệu với em một chút, đây là bạn thân của chị, Annie. Còn đây là em gái của vị hôn phu tớ, là đàn em Thẩm Thanh Lan của tớ.”
Thẩm Thanh Lan chào hỏi Annie một tiếng, Annie ngây người nhìn Thẩm Thanh Lan, “Cô đẹp thật đấy.”
Thẩm Thanh Lan mỉm cười, “Cảm ơn. Tôi có vài chuyện muốn nói với chị H. Dao, có thể...?”
Annie lập tức hiểu ra, vừa cười vừa nói: “Tôi cũng phải đi tìm ba tôi rồi, hai người nói chuyện đi”
Thẩm Thanh Lan liền kéo Ôn Hệ Dao đi.
“Sao thế Thanh Lan, em định đưa chị đi đầu vậy?”
Thẩm Thanh Lan thản nhiên nói, “Chị đến rồi sẽ biết.”
Ôn Hệ Dao hoài nghi, “Thần bí như thế là muốn làm chị ngạc nhiên sao?”
“Cứ xem là vậy đi.” Em tặng anh trai em cho chị, như vậy đủ ngạc nhiên chưa.
Đến cửa phòng, Eden vẫn đứng chờ ở đó để bảo đảm không có bất kỳ ai thừa lúc vắng người mà đi vào, thấy Thẩm Thanh Lan dẫn một cô gái trở về thì gật đầu với Thẩm Thanh Lan rồi liền đi.
Thẩm Thanh Lan không mở cửa phòng ra ngay, mà nhìn Ôn Hệ Dao, hỏi nghiêm túc, “Chị Hồ Dao, chị có yêu anh em không?”
/880
|