Phủ Đại Danh, Hà Bắc.
Lăng Phong quay lại khách điếm, vừa bước vào đã thấy Từ Tử Lăng ngồi sẵn ở một góc sảnh. Họ Từ đang hoa chân múa tay "ba hoa chính chòe" gì đó, xung quanh có một nhóm đang ngồi nghe. Nhìn kỹ lại, Lăng Phong suýt bật ngửa ra sau, đám kia rõ ràng đều là huynh đệ Hắc kỳ, ngay cả Lăng Hổ cũng ôm côn gỗ ngồi cách đó không xa.
Tần Quyền đang bận cãi cọ gì đó với họ Từ, Lăng Phong đành ngoắc Lăng Hổ lại, chỉ Từ Tử Lăng vờ hỏi :
- Hắn là ai?
Lăng Hổ thờ ơ đáp :
- Nghe nói họ Từ, tự xưng sát thủ đến giết huynh.
- V*, biết rồi mà còn tập trung ở đó, sao không xử lý hắn giúp ta? - Lăng Phong đến buồn bực.
- Phật Tổ dạy, thân ai người ấy lo mới thành chính quả. - Lăng Hổ chắp tay lầm rầm.
Lăng Phong mắt trợn trắng, miệng á khẩu. Thật không biết Phật Tổ ở thế giới này là vị nào, xem chừng không giống thế giới cũ.
Tần Quyền hồ hởi đứng dậy lại gần, cười nói :
- Tứ ca, về rồi à? Thế nào? Có "gì đó" với mỹ phụ kia không?
- "Gì đó" cái gì? Có kẻ chờ muốn giết ta, ta lại phí sức vào chuyện khác chẳng hóa bị điên?
Lăng Phong vờ bất mãn, lúc kia nếu không bị Văn Như Ý phá bĩnh, còn không chắc Phong ca sẽ giữ được bao sức lực.
Lăng Phong liếc Từ Tử Lăng ở xa, hỏi :
- Ngươi nói gì với hắn?
- Hắn? - Tần Quyền ghé lại nói nhỏ - Thằng nhãi này đem rất nhiều đồ tốt đấy, huynh xem lột được thì lột.
- Đồ tốt gì? - Lăng Phong không hiểu hỏi lại.
Tần Quyền hứng thú tay chỉ chỉ nói :
- Nhìn thấy cây kiếm kia chứ? Nếu đệ không nhầm, đó là Quân Tử Kiếm.
"Quân Tử Kiếm?" Lăng Phong nhìn lại, chỉ thấy vỏ kiếm chuôi kiếm đều màu xanh thiên thanh, hoa văn cầu kỳ màu bạc, vô cùng tỉ mỉ. Chỉ tiếc Phong ca lịch duyệt giang hồ gần như số không, hoàn toàn không thể thẩm định "hàng hóa".
Tần Quyền tiếp tục :
- Huynh còn nhớ lời hứa đúc kiếm không?
- Lời hứa nào? - Lăng Phong mờ mịt.
- Biết ngay mà. Năm trước lúc đệ xả thân cứu huynh, từng nói cần một cây kiếm tốt. Đệ chờ mãi vẫn chưa thấy kiếm mới đâu a.
Lăng Phong nghĩ nghĩ, hình như đêm bị Triệu Hanh ám sát năm đó, Tần Quyền nhảy ra nói cái gì "kiếm lởm sắp gãy" gì đó thật. Hắn ra vẻ suy tư :
- Nói thì như vậy, chúng ta cũng không phải dân cướp giật a, tự dưng đi lấy đồ người khác.
- Hôhô, còn xem huynh có lấy được không. Thằng nhãi kia khá đấy.
- Ngươi biết hắn? - Lăng Phong hỏi lại.
- Biết thì không, nhưng cầm cây kiếm kia mà dám đi nghênh ngang như hắn, bản lĩnh chắc chắn không tệ.
Lăng Phong nghĩ lại thấy không sai, tên kia thậm chí còn khoe khoang đi từ Tô Châu đến. Chỉ buồn cười, sát thủ giờ này vẫn ngồi ở kia "chém gió", còn kẻ sắp bị ám sát lại đứng ở xa bình phẩm, cảnh tượng rất kỳ quặc.
Tần Quyền nhớ ra gì đó, nói :
- Tứ ca, còn chuyện quan trọng hơn, huynh đệ sắp ... hết tiền.
- Hết tiền? - Lăng Phong ngớ ra.
Lăng Phong và Tần Quyền có công việc mới ở Nam phủ, tạm thời tiêu vặt không phải lo. Nhưng mất liên lạc với Mật Thám tự đã một tháng, Hắc kỳ mất chỗ nhận lương, cả chục huynh đệ ăn toàn như trâu như hổ, nhoáng cái tiền bạc cũng dần hết.
"M*, anh hùng cũng cần tiền a." Lăng Phong mồm méo xệch, nói :
- Để ta tìm Vân tỷ hỏi xem.
- Lăng Vân? Nàng ta đi ra ngoài rồi. - Tần Quyền đáp.
- Gì? Đi đâu? Sao lại để tỷ ấy đi như vậy? - Lăng Phong giật mình.
- Không thì làm sao? Nàng ta là Đại tiểu thư, muốn đi thì đi muốn ở thì ở, chúng đệ cản thế nào được.
- V*, nói thế cũng nói.
Lăng Phong đến bực bội, đám Hắc kỳ này quả thật "cạn tàu ráo máng", tiền bạc nhận đủ, nhưng nửa điểm trách nhiệm cũng không có, cứ như đang cùng nhau "du sơn ngoạn thủy".
Đúng lúc đó, Lăng Phong cảm giác có người tiếp cận, hắn nhanh như cắt xoay người định phóng phi đao, chỉ nghe kẻ kia hô nhỏ :
- Phong thủy thần.
"Phong thủy thần?" Lăng Phong hơi bất ngờ khựng lại, mãi một lúc mới nhớ ra đây chính là mật hiệu gặp mặt của Mật Thám tự.
Lăng Phong ánh mắt đề phòng, nói nhỏ :
- Thần thủy phong?
Kẻ kia nghe vậy chắp tay miệng hơi cười, ra hiệu cần gặp riêng.
Hai người đi ra một góc, người kia nói nhỏ :
- Ra mắt Đô Mật sứ đại nhân.
Người này dáng nhỏ gầy, ăn mặc đầy bụi bặm, xem chừng đường xa mới đến.
- Ngươi là ...? - Lăng Phong hỏi dò.
- Thuộc hạ đến đây bắt liên lạc với đại nhân. - Nói rồi người kia hé ra một lệnh bài nhỏ, trùng khớp với lệnh bài Mật Thám tự phát cho đám Lăng Phong trước khi đi.
"Xem ra Kha lão bắt liên lạc." Lăng Phong nghĩ thầm, hắn hỏi :
- Có chuyện gì?
- Thuộc hạ chỉ là người đưa tin, đại nhân theo thuộc hạ ra khỏi thành hội họp gấp.
- Là ai đến? - Lăng Phong hỏi lại, nếu Nguyệt Dung thì còn được, nếu Cảnh Dương hắn sẽ tìm cớ không đi.
- Kha đại nhân đích thân đến.
"Kha lão?" Lăng Phong nghĩ gì đó, nói :
- Hừm, hay lắm, vừa lúc thiếu tiền.
Hắn quay qua định gọi vài đứa đi cùng, người kia đã ngăn lại, nói :
- Đại nhân, Kha đại nhân giao phó, chỉ đem mình ngài ra thành, đi nhiều rất dễ bị phát hiện.
- Cũng phải.
Lăng Phong gật đầu, nhưng vẫn quay sang nhắc Tần Quyền :
- Lục đệ, ta có việc rời khỏi thành.
Tần Quyền liếc nhìn người mới đến, sau đó chỉ gật nhẹ. Ở bên trong, Từ Tử Lăng hơi ngừng câu chuyện một nhịp, vờ như không nghe không thấy, lại tiếp tục "chém gió".
Lăng Phong nhìn "tên điên" Từ Tử Lăng càng thêm buồn cười. Mồm đòi giết mình, nhưng lại không thèm động thủ, có khi nào thấy Phong ca võ công cao cường mà sợ hãi cũng nên.
Lăng Phong nói :
- Đi thôi.
Lúc đưa mắt liếc qua, hắn nhìn thấy một thứ, khóe miệng cũng nhếch theo.
...
Cách đó vài con phố.
Một nhóm người đang quây lại, kẻ đánh người đá, xung quanh xì xào bàn luận. Ở giữa, một cô bé nằm cuộn tròn giữa đất, không cất nổi một tiếng khóc, chỉ biết lấy tay ôm người mặc kệ đám đông hành hạ. Cảnh tượng vô cùng vô nhân đạo, nhưng kỳ quái là dường như chẳng có ai muốn ra tay ngăn lại.
- Dừng tay.
Tất cả đang hăng máu lại bị người ngăn lại, đều quay sang định mắng chửi. Nhìn thấy người tới là một đại mỹ nữ ăn mặc hoa quý, đều nhịn xuống.
Lăng Vân vội vàng lách vào, giọng chua xót :
- Các ngươi có còn nhân tính không? Tại sao đối xử với cô bé như vậy?
Đám kia nhìn áo quần cũng biết Lăng Vân là nhà có tiền, bọn họ đều là dân thường nghèo khổ, tuy trong bụng một bụng tức nhưng đều im lặng. Một tên ăn mặc khá nhất đứng ra nói :
- Vị nương tử này, nó là người Liêu, không giết chết đã là nhân tính quá rồi.
- Người Liêu? Chẳng phải Vương gia đã thu nhận người Liêu rồi sao? - Lăng Vân hỏi lại.
Lăng Vân tuy ít ra ngoài, nhưng tin tức gần đây cũng biết một ít. Một tay nàng kéo cô bé kia vào cạnh. Cô bé kia cả người đã lả đi, xem ra bị đánh quá nặng mà hôn mê.
Kẻ kia gân cổ lên, vẻ mặt khinh thường :
- Thu nhận? Vương gia làm sao lại đi chấp nhận đám man rợ này, chẳng qua đem chúng ra chiến trường làm bia đỡ đạn mà thôi.
"Còn không biết ai mới là man rợ a?" Lăng Vân nghĩ thầm.
Biết không thể nói lý với đám đông, Lăng Vân nói :
- Các ngươi muốn thế nào mới tha cho nó?
Đám người kia liếc nhau.
Thực tế người Liêu ở Đại Danh không hề ít, bình thường đều đi thành nhóm, dân Tống tuy ghét cũng chỉ đứng ở xa chửi rủa. Thi thoảng mới có vài cá nhân lẻ loi như cô bé này, đều bị đánh đến chết, quan phủ cũng đều làm ngơ không hỏi đến, chuyện này thành cơm bữa ở đây.
Đám đông này bởi vậy chẳng có mục đích gì cụ thể, cứ một kẻ hô hào đánh chết "cẩu Liêu" "ngoại bang", thế là tất cả máu nóng xông lên cùng đánh.
Có điều nhìn Lăng Vân xinh đẹp giàu có, tên kia nói :
- 5 lượng bạc, chúng ta thả nó đi.
Vài người đằng sau nhíu mày. Đánh người Liêu là một chuyện, nhưng hành xử "thu tiền" như tên này lại là chuyện khác.
Lăng Vân thở ra, thứ yêu cầu khác nàng không có, nhưng tiền thì nàng rất nhiều. Nàng rút ra một thỏi bạc, nói :
- Đây là 10 lượng bạc, các ngươi đi đi. Từ nay đừng ăn hiếp ...
Nàng nói chưa hết câu tên kia đã đi mất, một đám đi theo đòi ăn chia, Lăng Vân chỉ biết lắc đầu.
Quay lại nhìn cô bé vẫn bất tỉnh, Lăng Vân chỉ muốn khóc, phân phó nha hoàn bên cạnh :
- Mau mang nó về khách điếm, ngươi là Tiểu Xuyên đúng không? Giúp ta gọi đại phu.
- Được.
Tần Quyền nói không ai đi cùng Lăng Vân, thực ra gã chỉ đùa vui, vẫn có Chu Tiểu Xuyên đi cùng nàng.
Chu Tiểu Xuyên vừa chạy đi, một người đã ngăn Lăng Vân lại :
- Vị nương tử này, tấm lòng thật lương thiện. Có thể để bần đạo xem qua một lát, chờ đại phu đến chỉ e không kịp.
- Chẳng hay tiên nhân đây là ...? - Lăng Vân hơi đề phòng.
Kẻ kia ăn mặc đạo sĩ, trên áo in hình bát quái thật to, giống như không in không ai biết mình là đạo sĩ. Không ai khác chính là "Nhất Thanh tiên sinh" điên khùng lần nọ, năm lần bảy lượt gọi Lăng Phong là "đại ma đầu".
- Bần đạo là Nhất Thanh tiên sinh, đệ nhất đệ tử của Thiên Sư, pháp lực tuy không bằng sư phụ, nhưng bắt mạch xem bệnh vẫn có thừa.
- Vậy ... mời tiên nhân ra tay, nó chỉ sợ đang hấp hối. - Lăng Vân gấp gáp nói.
"Nhất Thanh tiên sinh" ngồi xuống, một tay bắt mạch, miệng lẩm bẩm gì đó. Được một lúc, gã nói :
- Không có gì nghiêm trọng, uống thuốc của ta chỉ vài canh giờ là khỏi.
Lăng Vân mừng rỡ :
- Vậy tốt quá, bao nhiêu tiền tiểu nữ xin ...
Nàng chưa nói xong "Nhất Thanh tiên sinh" đã giành nói :
- Có điều, trước tiên có thể để ta bắt mạch cho nương tử không?
- Bắt mạch ... cho ta? - Lăng Vân giật mình, tên này hay là "dâm tặc đạo sĩ" đây, giữa đường đòi nắm tay nữ tử?
- Haha, bần đạo nhìn vẻ mặt của nương tử, chỉ e vì chuyện tình cảm mà suy tư thành bệnh, nếu không trị tận gốc, chỉ sợ ảnh hưởng đến số mệnh.
- A ... - Lăng Vân che miệng, cả người cứng đơ.
Lăng Phong quay lại khách điếm, vừa bước vào đã thấy Từ Tử Lăng ngồi sẵn ở một góc sảnh. Họ Từ đang hoa chân múa tay "ba hoa chính chòe" gì đó, xung quanh có một nhóm đang ngồi nghe. Nhìn kỹ lại, Lăng Phong suýt bật ngửa ra sau, đám kia rõ ràng đều là huynh đệ Hắc kỳ, ngay cả Lăng Hổ cũng ôm côn gỗ ngồi cách đó không xa.
Tần Quyền đang bận cãi cọ gì đó với họ Từ, Lăng Phong đành ngoắc Lăng Hổ lại, chỉ Từ Tử Lăng vờ hỏi :
- Hắn là ai?
Lăng Hổ thờ ơ đáp :
- Nghe nói họ Từ, tự xưng sát thủ đến giết huynh.
- V*, biết rồi mà còn tập trung ở đó, sao không xử lý hắn giúp ta? - Lăng Phong đến buồn bực.
- Phật Tổ dạy, thân ai người ấy lo mới thành chính quả. - Lăng Hổ chắp tay lầm rầm.
Lăng Phong mắt trợn trắng, miệng á khẩu. Thật không biết Phật Tổ ở thế giới này là vị nào, xem chừng không giống thế giới cũ.
Tần Quyền hồ hởi đứng dậy lại gần, cười nói :
- Tứ ca, về rồi à? Thế nào? Có "gì đó" với mỹ phụ kia không?
- "Gì đó" cái gì? Có kẻ chờ muốn giết ta, ta lại phí sức vào chuyện khác chẳng hóa bị điên?
Lăng Phong vờ bất mãn, lúc kia nếu không bị Văn Như Ý phá bĩnh, còn không chắc Phong ca sẽ giữ được bao sức lực.
Lăng Phong liếc Từ Tử Lăng ở xa, hỏi :
- Ngươi nói gì với hắn?
- Hắn? - Tần Quyền ghé lại nói nhỏ - Thằng nhãi này đem rất nhiều đồ tốt đấy, huynh xem lột được thì lột.
- Đồ tốt gì? - Lăng Phong không hiểu hỏi lại.
Tần Quyền hứng thú tay chỉ chỉ nói :
- Nhìn thấy cây kiếm kia chứ? Nếu đệ không nhầm, đó là Quân Tử Kiếm.
"Quân Tử Kiếm?" Lăng Phong nhìn lại, chỉ thấy vỏ kiếm chuôi kiếm đều màu xanh thiên thanh, hoa văn cầu kỳ màu bạc, vô cùng tỉ mỉ. Chỉ tiếc Phong ca lịch duyệt giang hồ gần như số không, hoàn toàn không thể thẩm định "hàng hóa".
Tần Quyền tiếp tục :
- Huynh còn nhớ lời hứa đúc kiếm không?
- Lời hứa nào? - Lăng Phong mờ mịt.
- Biết ngay mà. Năm trước lúc đệ xả thân cứu huynh, từng nói cần một cây kiếm tốt. Đệ chờ mãi vẫn chưa thấy kiếm mới đâu a.
Lăng Phong nghĩ nghĩ, hình như đêm bị Triệu Hanh ám sát năm đó, Tần Quyền nhảy ra nói cái gì "kiếm lởm sắp gãy" gì đó thật. Hắn ra vẻ suy tư :
- Nói thì như vậy, chúng ta cũng không phải dân cướp giật a, tự dưng đi lấy đồ người khác.
- Hôhô, còn xem huynh có lấy được không. Thằng nhãi kia khá đấy.
- Ngươi biết hắn? - Lăng Phong hỏi lại.
- Biết thì không, nhưng cầm cây kiếm kia mà dám đi nghênh ngang như hắn, bản lĩnh chắc chắn không tệ.
Lăng Phong nghĩ lại thấy không sai, tên kia thậm chí còn khoe khoang đi từ Tô Châu đến. Chỉ buồn cười, sát thủ giờ này vẫn ngồi ở kia "chém gió", còn kẻ sắp bị ám sát lại đứng ở xa bình phẩm, cảnh tượng rất kỳ quặc.
Tần Quyền nhớ ra gì đó, nói :
- Tứ ca, còn chuyện quan trọng hơn, huynh đệ sắp ... hết tiền.
- Hết tiền? - Lăng Phong ngớ ra.
Lăng Phong và Tần Quyền có công việc mới ở Nam phủ, tạm thời tiêu vặt không phải lo. Nhưng mất liên lạc với Mật Thám tự đã một tháng, Hắc kỳ mất chỗ nhận lương, cả chục huynh đệ ăn toàn như trâu như hổ, nhoáng cái tiền bạc cũng dần hết.
"M*, anh hùng cũng cần tiền a." Lăng Phong mồm méo xệch, nói :
- Để ta tìm Vân tỷ hỏi xem.
- Lăng Vân? Nàng ta đi ra ngoài rồi. - Tần Quyền đáp.
- Gì? Đi đâu? Sao lại để tỷ ấy đi như vậy? - Lăng Phong giật mình.
- Không thì làm sao? Nàng ta là Đại tiểu thư, muốn đi thì đi muốn ở thì ở, chúng đệ cản thế nào được.
- V*, nói thế cũng nói.
Lăng Phong đến bực bội, đám Hắc kỳ này quả thật "cạn tàu ráo máng", tiền bạc nhận đủ, nhưng nửa điểm trách nhiệm cũng không có, cứ như đang cùng nhau "du sơn ngoạn thủy".
Đúng lúc đó, Lăng Phong cảm giác có người tiếp cận, hắn nhanh như cắt xoay người định phóng phi đao, chỉ nghe kẻ kia hô nhỏ :
- Phong thủy thần.
"Phong thủy thần?" Lăng Phong hơi bất ngờ khựng lại, mãi một lúc mới nhớ ra đây chính là mật hiệu gặp mặt của Mật Thám tự.
Lăng Phong ánh mắt đề phòng, nói nhỏ :
- Thần thủy phong?
Kẻ kia nghe vậy chắp tay miệng hơi cười, ra hiệu cần gặp riêng.
Hai người đi ra một góc, người kia nói nhỏ :
- Ra mắt Đô Mật sứ đại nhân.
Người này dáng nhỏ gầy, ăn mặc đầy bụi bặm, xem chừng đường xa mới đến.
- Ngươi là ...? - Lăng Phong hỏi dò.
- Thuộc hạ đến đây bắt liên lạc với đại nhân. - Nói rồi người kia hé ra một lệnh bài nhỏ, trùng khớp với lệnh bài Mật Thám tự phát cho đám Lăng Phong trước khi đi.
"Xem ra Kha lão bắt liên lạc." Lăng Phong nghĩ thầm, hắn hỏi :
- Có chuyện gì?
- Thuộc hạ chỉ là người đưa tin, đại nhân theo thuộc hạ ra khỏi thành hội họp gấp.
- Là ai đến? - Lăng Phong hỏi lại, nếu Nguyệt Dung thì còn được, nếu Cảnh Dương hắn sẽ tìm cớ không đi.
- Kha đại nhân đích thân đến.
"Kha lão?" Lăng Phong nghĩ gì đó, nói :
- Hừm, hay lắm, vừa lúc thiếu tiền.
Hắn quay qua định gọi vài đứa đi cùng, người kia đã ngăn lại, nói :
- Đại nhân, Kha đại nhân giao phó, chỉ đem mình ngài ra thành, đi nhiều rất dễ bị phát hiện.
- Cũng phải.
Lăng Phong gật đầu, nhưng vẫn quay sang nhắc Tần Quyền :
- Lục đệ, ta có việc rời khỏi thành.
Tần Quyền liếc nhìn người mới đến, sau đó chỉ gật nhẹ. Ở bên trong, Từ Tử Lăng hơi ngừng câu chuyện một nhịp, vờ như không nghe không thấy, lại tiếp tục "chém gió".
Lăng Phong nhìn "tên điên" Từ Tử Lăng càng thêm buồn cười. Mồm đòi giết mình, nhưng lại không thèm động thủ, có khi nào thấy Phong ca võ công cao cường mà sợ hãi cũng nên.
Lăng Phong nói :
- Đi thôi.
Lúc đưa mắt liếc qua, hắn nhìn thấy một thứ, khóe miệng cũng nhếch theo.
...
Cách đó vài con phố.
Một nhóm người đang quây lại, kẻ đánh người đá, xung quanh xì xào bàn luận. Ở giữa, một cô bé nằm cuộn tròn giữa đất, không cất nổi một tiếng khóc, chỉ biết lấy tay ôm người mặc kệ đám đông hành hạ. Cảnh tượng vô cùng vô nhân đạo, nhưng kỳ quái là dường như chẳng có ai muốn ra tay ngăn lại.
- Dừng tay.
Tất cả đang hăng máu lại bị người ngăn lại, đều quay sang định mắng chửi. Nhìn thấy người tới là một đại mỹ nữ ăn mặc hoa quý, đều nhịn xuống.
Lăng Vân vội vàng lách vào, giọng chua xót :
- Các ngươi có còn nhân tính không? Tại sao đối xử với cô bé như vậy?
Đám kia nhìn áo quần cũng biết Lăng Vân là nhà có tiền, bọn họ đều là dân thường nghèo khổ, tuy trong bụng một bụng tức nhưng đều im lặng. Một tên ăn mặc khá nhất đứng ra nói :
- Vị nương tử này, nó là người Liêu, không giết chết đã là nhân tính quá rồi.
- Người Liêu? Chẳng phải Vương gia đã thu nhận người Liêu rồi sao? - Lăng Vân hỏi lại.
Lăng Vân tuy ít ra ngoài, nhưng tin tức gần đây cũng biết một ít. Một tay nàng kéo cô bé kia vào cạnh. Cô bé kia cả người đã lả đi, xem ra bị đánh quá nặng mà hôn mê.
Kẻ kia gân cổ lên, vẻ mặt khinh thường :
- Thu nhận? Vương gia làm sao lại đi chấp nhận đám man rợ này, chẳng qua đem chúng ra chiến trường làm bia đỡ đạn mà thôi.
"Còn không biết ai mới là man rợ a?" Lăng Vân nghĩ thầm.
Biết không thể nói lý với đám đông, Lăng Vân nói :
- Các ngươi muốn thế nào mới tha cho nó?
Đám người kia liếc nhau.
Thực tế người Liêu ở Đại Danh không hề ít, bình thường đều đi thành nhóm, dân Tống tuy ghét cũng chỉ đứng ở xa chửi rủa. Thi thoảng mới có vài cá nhân lẻ loi như cô bé này, đều bị đánh đến chết, quan phủ cũng đều làm ngơ không hỏi đến, chuyện này thành cơm bữa ở đây.
Đám đông này bởi vậy chẳng có mục đích gì cụ thể, cứ một kẻ hô hào đánh chết "cẩu Liêu" "ngoại bang", thế là tất cả máu nóng xông lên cùng đánh.
Có điều nhìn Lăng Vân xinh đẹp giàu có, tên kia nói :
- 5 lượng bạc, chúng ta thả nó đi.
Vài người đằng sau nhíu mày. Đánh người Liêu là một chuyện, nhưng hành xử "thu tiền" như tên này lại là chuyện khác.
Lăng Vân thở ra, thứ yêu cầu khác nàng không có, nhưng tiền thì nàng rất nhiều. Nàng rút ra một thỏi bạc, nói :
- Đây là 10 lượng bạc, các ngươi đi đi. Từ nay đừng ăn hiếp ...
Nàng nói chưa hết câu tên kia đã đi mất, một đám đi theo đòi ăn chia, Lăng Vân chỉ biết lắc đầu.
Quay lại nhìn cô bé vẫn bất tỉnh, Lăng Vân chỉ muốn khóc, phân phó nha hoàn bên cạnh :
- Mau mang nó về khách điếm, ngươi là Tiểu Xuyên đúng không? Giúp ta gọi đại phu.
- Được.
Tần Quyền nói không ai đi cùng Lăng Vân, thực ra gã chỉ đùa vui, vẫn có Chu Tiểu Xuyên đi cùng nàng.
Chu Tiểu Xuyên vừa chạy đi, một người đã ngăn Lăng Vân lại :
- Vị nương tử này, tấm lòng thật lương thiện. Có thể để bần đạo xem qua một lát, chờ đại phu đến chỉ e không kịp.
- Chẳng hay tiên nhân đây là ...? - Lăng Vân hơi đề phòng.
Kẻ kia ăn mặc đạo sĩ, trên áo in hình bát quái thật to, giống như không in không ai biết mình là đạo sĩ. Không ai khác chính là "Nhất Thanh tiên sinh" điên khùng lần nọ, năm lần bảy lượt gọi Lăng Phong là "đại ma đầu".
- Bần đạo là Nhất Thanh tiên sinh, đệ nhất đệ tử của Thiên Sư, pháp lực tuy không bằng sư phụ, nhưng bắt mạch xem bệnh vẫn có thừa.
- Vậy ... mời tiên nhân ra tay, nó chỉ sợ đang hấp hối. - Lăng Vân gấp gáp nói.
"Nhất Thanh tiên sinh" ngồi xuống, một tay bắt mạch, miệng lẩm bẩm gì đó. Được một lúc, gã nói :
- Không có gì nghiêm trọng, uống thuốc của ta chỉ vài canh giờ là khỏi.
Lăng Vân mừng rỡ :
- Vậy tốt quá, bao nhiêu tiền tiểu nữ xin ...
Nàng chưa nói xong "Nhất Thanh tiên sinh" đã giành nói :
- Có điều, trước tiên có thể để ta bắt mạch cho nương tử không?
- Bắt mạch ... cho ta? - Lăng Vân giật mình, tên này hay là "dâm tặc đạo sĩ" đây, giữa đường đòi nắm tay nữ tử?
- Haha, bần đạo nhìn vẻ mặt của nương tử, chỉ e vì chuyện tình cảm mà suy tư thành bệnh, nếu không trị tận gốc, chỉ sợ ảnh hưởng đến số mệnh.
- A ... - Lăng Vân che miệng, cả người cứng đơ.
/485
|