Huyện An Đức, Đức Châu, Hà Bắc.
Đức Châu có ba huyện, An Đức, Bình Nguyên, Đức Bình. Riêng huyện An Đức gồm bốn trấn Từ Bác, Hướng Hóa, Bàn Hà và Đức An. Lúc đầu ở An Đức chỉ khoảng 2000 người Liêu cư trú, về sau Yên Vương chỉ định luôn thành nơi tị nạn, dần dà người Liêu lưu lạc từ nhiều nơi tụ về, hiện tại ước chừng đến cả vạn người.
Lăng Phong đi cùng đoàn Trương Vĩnh về trấn Hướng Hóa.
Từ xa quan sát, chỉ thấy lều trại xen lẫn nhà dân khá hỗn tạp. Khiết Đan vốn là dân tộc du mục, tuy vậy Liêu lập quốc đã mấy trăm năm thậm chí trước cả Tống, thói quen du mục trước kia cũng dần thay đổi. Về sau lãnh thổ Liêu mở rộng tiếp giáp với Tống, người Khiết Đan cũng chịu ảnh hưởng dần lối sống của người Hán ít nhiều.
Theo lời Trương Vĩnh, mấy huyện trấn gần đây đất đai đều khô cằn, không có đồng cỏ thích hợp cho súc mục nghiệp, người Khiết Đan ở đây chủ yếu làm thủ công nghiệp kiếm sống. Hàng tuần lại có người đem vào Đại Danh bán thành phẩm, sau đó lại mua ít nguyên liệu vật dụng trở lại trấn. Trương Vĩnh làm Trưởng sử, chức quan này không hề nhỏ, đáng ra phải lo rèn luyện quân bị. Chỉ là người Liêu đang sống bợ đỡ, Trương Vĩnh cũng chỉ như "đội trưởng dân phòng", thi thoảng cùng đi theo vào Đại Danh, lỡ như người Liêu có bị người Hán ức hiếp, gã sẽ đứng ra giải quyết, lần này tình cờ gặp Lăng Phong.
Chưa tới nơi đã nghe thấy tiếng sắt thép vang lên, Lăng Phong không khỏi cảm thán :
- Người Liêu rèn sắt cũng có phong cách a, ngay cả tiếng cũng vang như vậy.
Trương Vĩnh đầu tiên hơi bất ngờ với "cái tai" của Lăng Phong, ngay sau đó khuôn mặt thay đổi hẳn.
- Lăng huynh đệ thực sự nghe được tiếng sắt thép?
- Phải a, thậm chí rất nhiều. Các ngươi đừng nói cả ngàn người đều rèn sắt nha, khung cảnh chắc sẽ rất hoành tráng.
Trương Vĩnh mặt tái đi :
- Không xong ...
Sau đó quay sang nói một tràng tiếng Khiết Đan, vài thanh niên phía trước vội vã tách đoàn chạy về trước.
Lăng Phong nhíu mày hỏi :
- Chuyện gì vậy?
- Lăng huynh đệ, lần này ... ài, xem ra chỗ chúng ta đang bị sơn tặc phá rối rồi, không phải tiếng rèn sắt gì đó.
- Ồ? - Lăng Phong hơi xấu hổ, đùa không đúng lúc.
Ngay lúc đó.
"Aaa ..."
- Haha, giết giết.
Từ trong trấn, một đoàn người ngựa đuổi giết đi ra, cát bụi mờ mịt.
"Quân Tống? Cũng không phải." Lăng Phong nhìn thấy nghĩ thầm.
Quân Yên tách ra khỏi Tống, trang bị trong quân gần như giữ nguyên, khải giáp giống nhau, chỉ khác màu vải bên trong. Yên dùng màu xanh làm chủ, ngược với màu đỏ của quân Tống.
Đám cưỡi ngựa kia, rõ ràng mang khải che ngực của quân đội, vải lót màu đỏ. Tuy vậy trang bị khác lại khá xộc xệch, không có đầu khôi, ngược lại buộc khăn, "nửa sơn tặc nửa quân đội".
Người trong trấn đang bỏ chạy tán loạn. Phỉ tặc đuổi theo phía sau, phía trước té ngã hô khóc. Trong trấn vài nơi đã có khói bốc lên, cảnh tượng hỗn loạn.
Trương Vĩnh đỏ bừng tức giận, ra vẻ áy náy nói nhanh :
- Lăng huynh đệ, lại để huynh đệ vướng vào chuyện thế này. Ở đây chỉ có hai con ngựa già kéo hàng này, mấy huynh đệ tạm thời sắp xếp sao đó tránh đi, xong chuyện trấn chúng ta vẫn khoản đãi huynh đệ chu đáo.
- Thế thì không cần. - Lăng Phong phất tay.
Nói rồi quay sang Tần Quyền :
- Cướp ngựa, khải giáp vũ khí lột luôn nhé?
- Ngựa thì còn được, khải giáp thì khỏi, đệ không thích mặc chung đồ. - Tần Quyền ra vẻ chán ghét.
Trương Vĩnh mặt nghệt ra.
Tần Quyền tiếp :
- Nguyệt Dung, muội ở lại, mấy chuyện đánh đấm này, nữ nhân chân yếu tay mềm nên tránh ở ngoài.
- Ngươi ... - Nguyệt Dung đưa tay lên hông cầm chủy thủ, Tần Quyền cười ha ha tránh ra.
Lăng Phong liếc nhìn Lăng Hổ đang trò chuyện cùng sư huynh :
- Hai vị đại sư, nếu không muốn tham gia thì cứ tự nhiên tụng kinh nha.
- Nói đùa? Bần tăng tu sắp thành chính quả, chút nghiệp chướng có là gì.
- Sư đệ xả thân xông vào địa ngục, ta làm sư huynh há có thể đứng xem. - Vị sư huynh kia cũng phụ họa.
Trương Vĩnh ngả ngửa, nhìn phía trước, rồi lại nhìn đám Lăng Phong, không phân biệt được đâu mới là "sơn tặc".
Người sư huynh vừa nói tên Thạch Sơn.
Lâu nay Lăng Hổ không thích kể chuyện bản thân, Lăng Phong mấy ngày qua hỏi chuyện Thạch Sơn mới biết thêm vài điều.
Đại Lâm tự là chùa lớn ở Lư Sơn Giang Nam, có lịch sử thậm chí hơn cả Thiếu Lâm tự Tung Sơn Hà Nam. Nếu Thiếu Lâm tự được xây dựng khoảng 600 năm trước, dưới thời Bắc Ngụy, lúc đó còn đang làm chủ phía bắc Trung Nguyên. Thì Đại Lâm tự được xây dựng từ lúc nào không ai chắc chắn cả.
Chỉ biết, trong huyền sử tận lúc Hoàng Đế Hiên Viên thống nhất các cổ tộc lập ra nhà Hạ, đã từng nhắc tới một vị đại sư bí ẩn giúp Hoàng Đế vài lần. Vị đại sư này được Đại Lâm tự xem như Tổ Sư đầu tiên. Theo Thạch Sơn, ngay cả Bồ Đề Đạt Ma - được xem như Tổ Sư ở Thiếu Lâm tự - trước lúc sang Trung Nguyên, cũng chỉ là đệ tử mấy đời của vị đại sư bí ẩn kia. Bởi thời gian truyền đạo lệch quá lâu, giáo lý nhà Phật giữa Đại Lâm và Thiếu Lâm cũng có nhiều điểm khác nhau.
Lăng Hổ hóa ra có tên thật là Thạch Phi, thuộc đệ tử bối chữ "Thạch", cũng là lớp đệ tử cuối cùng của Đại Lâm tự trước khi chùa bị hủy. Trong bối chữ Thạch, ngoài Thạch Phi còn có bốn sư huynh khác, Thạch Sơn là người xếp thứ hai.
Sau khi chùa bị hủy, năm sư huynh đệ bị thất lạc nhau. Thạch Phi lưu lạc đến Dương Châu vào phủ Hưng Nhân Vương, Thạch Sơn được Kha lão thu vào Giáo phường Mật Thám tự làm Giáo đầu, còn ba người khác hiện tại không rõ tung tích. Cả năm huynh đệ này là đệ tử xuất sắc của Đại Lâm tự, cùng luyện ngạnh công bộ "Thiết", gồm Thiết Bố Sam, Thiết Sa Chưởng, Thiết Đầu - Thiết Tí - Thiết Tảo - Thiết Đới - Thiết Ngưu - Thiết Tất "Lục Thiết Công", khiến thân thể khắp nơi đều cứng như sắt thép, không khác gì "năm anh em siêu nhân".
Thạch Sơn còn nói, 18 Đồng Nhân Trận - trận pháp trấn tự nổi danh của Thiếu Lâm, thực tế cũng từ Đại Lâm tự mà ra. Dùng 18 tăng nhân luyện "Thiết bộ Công phu" lập Đồng Nhân trận, trận này lại là biến thể của Đại Lâm La Hán Trận, lần trước Lăng Phong từng dùng qua.
Lúc này, nhìn hai vị đại sư cứ chằm chằm vào cảnh đuổi giết phía trước, bộ dáng như mèo thấy chuột, Lăng Phong dở khóc dở cười. Cái "Đại Lâm tự" kia lịch sử vang dội ra sao chưa rõ, chỉ biết đệ tử quả nhiên bá đạo.
Lăng Hổ mồm lúc nào cũng "thân thể Đồng Tử, không đụng nữ sắc", còn đâu rượu thịt đánh đấm có bao nhiêu xử bấy nhiêu. Chẳng qua có lẽ bị giáo lý hạn chế, Lăng Hổ hầu như chưa giết ai, chỉ đánh liệt đối thủ. Có điều, nói không chừng tăng ni Đại Lâm tự kia, vị nào không luyện Đồng Tử Công chỉ sợ nữ sắc cũng chấp hết.
Cũng không biết tên thiên lôi nào lại đi đốt cái chùa ấn tượng như vậy, quả thật gây tổn thất nghiêm trọng cho võ lâm chính phái.
Lăng Hổ quay côn vù vù xông vào, Lăng Phong nhắc theo :
- Thất đệ, dù sao cũng là người nhà Phật, nhẹ tay chút.
Trương Vĩnh cứ tưởng Lăng Phong Tần Quyền cũng ra tay, rút cục chỉ có hai người Lăng Hổ, không kìm được nói :
- Ta thay mặt dân trong thôn rất biết ơn huynh đệ, nhưng chỉ vài người như vậy, chỉ e ...
Lăng Phong cười nói :
- Không có gì, hai người đủ cân hết.
- Cân hết? - Trương Vĩnh hỏi lại.
- Aha, đại loại là Trương huynh không phải lo, ta đang sợ hai vị đại sư hứng lên lỡ tay đánh sập luôn lều trại trong kia. Huynh cũng biết đấy, dạo này vật giá leo thang, việc làm ăn cũng khó khăn, không có tiền đền a.
Trương Vĩnh nghe cái hiểu cái không, cười méo mó :
- Lăng huynh đệ nói đùa. Chỉ cần đánh đuổi đám kia, sập vài cái lều có là gì.
Trương Vĩnh tuy khách sáo, thực lòng gã có chút tư tâm, muốn nhờ cả Lăng Phong, Tần Quyền xông vào. Lần nọ ở hẻm núi, Trương Vĩnh nhớ mang máng không có ai để đầu trọc trong đám Lăng Phong. Vả lại, theo suy nghĩ thông thường, đại ca luôn là người khủng nhất. Chỉ tiếc trong đám tám người, Lăng Phong chỉ hơn Nguyệt Dung, hai tên gánh đồ Chu Tiểu Xuyên, Lưu Bá Huy và ... tiểu cô nương Tạ Phi Yến.
Trương Vĩnh không thể đứng xem dân trong trấn bị đánh đuổi, hắn đã nắm chặt tay xông vào.
Lúc này, có thêm vài người hốt hoảng chạy ra. Thấy cảnh vài phụ nhân trẻ em bị sơn tặc quấy rối, Lăng Phong rút cục dừng đùa cợt, phi tới trước.
Lăng Phong đã hết sạch phi đao từ mấy hôm, cũng hết luôn tiền sắm lại cái mới, hắn đành dùng tay không.
Lăng Phong thực ra không toàn tâm toàn ý cho việc này lắm. Theo hắn thấy, những sơn tặc kia là người Hán, hơn nữa ra tay không quá tàn độc. Ít nhất chúng không trực tiếp giết chết phụ nữ trẻ em như quân Kim lần trước. Chỉ cần không đụng đến giới hạn "không thể chịu nổi" của Lăng Phong, hắn cũng sẽ không làm "Bồ Tát" đi cứu khổ cứu nạn, bởi chính hắn đang là kẻ gặp rắc rối cần gỡ, không hơi đâu đi lo chuyện thiên hạ.
Phía trước cát bụi che tầm nhìn, Lăng Phong dùng thần thức nhằm đúng tên hò hét nhiều nhất xông đến, Đoạn Hồn quyết bật mạnh từ dưới đất lên, nén tim nâng khí, tay nắm một chiêu Tiến Bộ Xung Chùy muốn đánh bay kẻ kia xuống ngựa.
"Binh"
Kẻ kia bị đánh bất ngờ, nhưng không hề rớt ngựa, trái lại chỉ hơi lệch sang một bên, hú hét cuồng loạn :
- Haha, đám Khiết Đan này hóa ra cũng có vài đứa có trứng. Hay lắm, vào hết cả đây, ông chấp hết.
Lăng Phong đáp xuống quay đầu nhìn. Kẻ này không thèm mang khải giáp, ngực phanh ra, lông ngực lùm xùm.
Lăng Phong nhìn thấy người này, đầu tiên theo phản xạ muốn chạy, sau đó lại hô :
- Là ngươi?
Kẻ kia cũng trừng mắt nhìn lại.
Hóa ra là người quen cũ. Lý Thành, kẻ từng "chạy nước rút 100m" với Lăng Phong và Từ Tử Lăng ngoài bãi đất lúc trước.
Đức Châu có ba huyện, An Đức, Bình Nguyên, Đức Bình. Riêng huyện An Đức gồm bốn trấn Từ Bác, Hướng Hóa, Bàn Hà và Đức An. Lúc đầu ở An Đức chỉ khoảng 2000 người Liêu cư trú, về sau Yên Vương chỉ định luôn thành nơi tị nạn, dần dà người Liêu lưu lạc từ nhiều nơi tụ về, hiện tại ước chừng đến cả vạn người.
Lăng Phong đi cùng đoàn Trương Vĩnh về trấn Hướng Hóa.
Từ xa quan sát, chỉ thấy lều trại xen lẫn nhà dân khá hỗn tạp. Khiết Đan vốn là dân tộc du mục, tuy vậy Liêu lập quốc đã mấy trăm năm thậm chí trước cả Tống, thói quen du mục trước kia cũng dần thay đổi. Về sau lãnh thổ Liêu mở rộng tiếp giáp với Tống, người Khiết Đan cũng chịu ảnh hưởng dần lối sống của người Hán ít nhiều.
Theo lời Trương Vĩnh, mấy huyện trấn gần đây đất đai đều khô cằn, không có đồng cỏ thích hợp cho súc mục nghiệp, người Khiết Đan ở đây chủ yếu làm thủ công nghiệp kiếm sống. Hàng tuần lại có người đem vào Đại Danh bán thành phẩm, sau đó lại mua ít nguyên liệu vật dụng trở lại trấn. Trương Vĩnh làm Trưởng sử, chức quan này không hề nhỏ, đáng ra phải lo rèn luyện quân bị. Chỉ là người Liêu đang sống bợ đỡ, Trương Vĩnh cũng chỉ như "đội trưởng dân phòng", thi thoảng cùng đi theo vào Đại Danh, lỡ như người Liêu có bị người Hán ức hiếp, gã sẽ đứng ra giải quyết, lần này tình cờ gặp Lăng Phong.
Chưa tới nơi đã nghe thấy tiếng sắt thép vang lên, Lăng Phong không khỏi cảm thán :
- Người Liêu rèn sắt cũng có phong cách a, ngay cả tiếng cũng vang như vậy.
Trương Vĩnh đầu tiên hơi bất ngờ với "cái tai" của Lăng Phong, ngay sau đó khuôn mặt thay đổi hẳn.
- Lăng huynh đệ thực sự nghe được tiếng sắt thép?
- Phải a, thậm chí rất nhiều. Các ngươi đừng nói cả ngàn người đều rèn sắt nha, khung cảnh chắc sẽ rất hoành tráng.
Trương Vĩnh mặt tái đi :
- Không xong ...
Sau đó quay sang nói một tràng tiếng Khiết Đan, vài thanh niên phía trước vội vã tách đoàn chạy về trước.
Lăng Phong nhíu mày hỏi :
- Chuyện gì vậy?
- Lăng huynh đệ, lần này ... ài, xem ra chỗ chúng ta đang bị sơn tặc phá rối rồi, không phải tiếng rèn sắt gì đó.
- Ồ? - Lăng Phong hơi xấu hổ, đùa không đúng lúc.
Ngay lúc đó.
"Aaa ..."
- Haha, giết giết.
Từ trong trấn, một đoàn người ngựa đuổi giết đi ra, cát bụi mờ mịt.
"Quân Tống? Cũng không phải." Lăng Phong nhìn thấy nghĩ thầm.
Quân Yên tách ra khỏi Tống, trang bị trong quân gần như giữ nguyên, khải giáp giống nhau, chỉ khác màu vải bên trong. Yên dùng màu xanh làm chủ, ngược với màu đỏ của quân Tống.
Đám cưỡi ngựa kia, rõ ràng mang khải che ngực của quân đội, vải lót màu đỏ. Tuy vậy trang bị khác lại khá xộc xệch, không có đầu khôi, ngược lại buộc khăn, "nửa sơn tặc nửa quân đội".
Người trong trấn đang bỏ chạy tán loạn. Phỉ tặc đuổi theo phía sau, phía trước té ngã hô khóc. Trong trấn vài nơi đã có khói bốc lên, cảnh tượng hỗn loạn.
Trương Vĩnh đỏ bừng tức giận, ra vẻ áy náy nói nhanh :
- Lăng huynh đệ, lại để huynh đệ vướng vào chuyện thế này. Ở đây chỉ có hai con ngựa già kéo hàng này, mấy huynh đệ tạm thời sắp xếp sao đó tránh đi, xong chuyện trấn chúng ta vẫn khoản đãi huynh đệ chu đáo.
- Thế thì không cần. - Lăng Phong phất tay.
Nói rồi quay sang Tần Quyền :
- Cướp ngựa, khải giáp vũ khí lột luôn nhé?
- Ngựa thì còn được, khải giáp thì khỏi, đệ không thích mặc chung đồ. - Tần Quyền ra vẻ chán ghét.
Trương Vĩnh mặt nghệt ra.
Tần Quyền tiếp :
- Nguyệt Dung, muội ở lại, mấy chuyện đánh đấm này, nữ nhân chân yếu tay mềm nên tránh ở ngoài.
- Ngươi ... - Nguyệt Dung đưa tay lên hông cầm chủy thủ, Tần Quyền cười ha ha tránh ra.
Lăng Phong liếc nhìn Lăng Hổ đang trò chuyện cùng sư huynh :
- Hai vị đại sư, nếu không muốn tham gia thì cứ tự nhiên tụng kinh nha.
- Nói đùa? Bần tăng tu sắp thành chính quả, chút nghiệp chướng có là gì.
- Sư đệ xả thân xông vào địa ngục, ta làm sư huynh há có thể đứng xem. - Vị sư huynh kia cũng phụ họa.
Trương Vĩnh ngả ngửa, nhìn phía trước, rồi lại nhìn đám Lăng Phong, không phân biệt được đâu mới là "sơn tặc".
Người sư huynh vừa nói tên Thạch Sơn.
Lâu nay Lăng Hổ không thích kể chuyện bản thân, Lăng Phong mấy ngày qua hỏi chuyện Thạch Sơn mới biết thêm vài điều.
Đại Lâm tự là chùa lớn ở Lư Sơn Giang Nam, có lịch sử thậm chí hơn cả Thiếu Lâm tự Tung Sơn Hà Nam. Nếu Thiếu Lâm tự được xây dựng khoảng 600 năm trước, dưới thời Bắc Ngụy, lúc đó còn đang làm chủ phía bắc Trung Nguyên. Thì Đại Lâm tự được xây dựng từ lúc nào không ai chắc chắn cả.
Chỉ biết, trong huyền sử tận lúc Hoàng Đế Hiên Viên thống nhất các cổ tộc lập ra nhà Hạ, đã từng nhắc tới một vị đại sư bí ẩn giúp Hoàng Đế vài lần. Vị đại sư này được Đại Lâm tự xem như Tổ Sư đầu tiên. Theo Thạch Sơn, ngay cả Bồ Đề Đạt Ma - được xem như Tổ Sư ở Thiếu Lâm tự - trước lúc sang Trung Nguyên, cũng chỉ là đệ tử mấy đời của vị đại sư bí ẩn kia. Bởi thời gian truyền đạo lệch quá lâu, giáo lý nhà Phật giữa Đại Lâm và Thiếu Lâm cũng có nhiều điểm khác nhau.
Lăng Hổ hóa ra có tên thật là Thạch Phi, thuộc đệ tử bối chữ "Thạch", cũng là lớp đệ tử cuối cùng của Đại Lâm tự trước khi chùa bị hủy. Trong bối chữ Thạch, ngoài Thạch Phi còn có bốn sư huynh khác, Thạch Sơn là người xếp thứ hai.
Sau khi chùa bị hủy, năm sư huynh đệ bị thất lạc nhau. Thạch Phi lưu lạc đến Dương Châu vào phủ Hưng Nhân Vương, Thạch Sơn được Kha lão thu vào Giáo phường Mật Thám tự làm Giáo đầu, còn ba người khác hiện tại không rõ tung tích. Cả năm huynh đệ này là đệ tử xuất sắc của Đại Lâm tự, cùng luyện ngạnh công bộ "Thiết", gồm Thiết Bố Sam, Thiết Sa Chưởng, Thiết Đầu - Thiết Tí - Thiết Tảo - Thiết Đới - Thiết Ngưu - Thiết Tất "Lục Thiết Công", khiến thân thể khắp nơi đều cứng như sắt thép, không khác gì "năm anh em siêu nhân".
Thạch Sơn còn nói, 18 Đồng Nhân Trận - trận pháp trấn tự nổi danh của Thiếu Lâm, thực tế cũng từ Đại Lâm tự mà ra. Dùng 18 tăng nhân luyện "Thiết bộ Công phu" lập Đồng Nhân trận, trận này lại là biến thể của Đại Lâm La Hán Trận, lần trước Lăng Phong từng dùng qua.
Lúc này, nhìn hai vị đại sư cứ chằm chằm vào cảnh đuổi giết phía trước, bộ dáng như mèo thấy chuột, Lăng Phong dở khóc dở cười. Cái "Đại Lâm tự" kia lịch sử vang dội ra sao chưa rõ, chỉ biết đệ tử quả nhiên bá đạo.
Lăng Hổ mồm lúc nào cũng "thân thể Đồng Tử, không đụng nữ sắc", còn đâu rượu thịt đánh đấm có bao nhiêu xử bấy nhiêu. Chẳng qua có lẽ bị giáo lý hạn chế, Lăng Hổ hầu như chưa giết ai, chỉ đánh liệt đối thủ. Có điều, nói không chừng tăng ni Đại Lâm tự kia, vị nào không luyện Đồng Tử Công chỉ sợ nữ sắc cũng chấp hết.
Cũng không biết tên thiên lôi nào lại đi đốt cái chùa ấn tượng như vậy, quả thật gây tổn thất nghiêm trọng cho võ lâm chính phái.
Lăng Hổ quay côn vù vù xông vào, Lăng Phong nhắc theo :
- Thất đệ, dù sao cũng là người nhà Phật, nhẹ tay chút.
Trương Vĩnh cứ tưởng Lăng Phong Tần Quyền cũng ra tay, rút cục chỉ có hai người Lăng Hổ, không kìm được nói :
- Ta thay mặt dân trong thôn rất biết ơn huynh đệ, nhưng chỉ vài người như vậy, chỉ e ...
Lăng Phong cười nói :
- Không có gì, hai người đủ cân hết.
- Cân hết? - Trương Vĩnh hỏi lại.
- Aha, đại loại là Trương huynh không phải lo, ta đang sợ hai vị đại sư hứng lên lỡ tay đánh sập luôn lều trại trong kia. Huynh cũng biết đấy, dạo này vật giá leo thang, việc làm ăn cũng khó khăn, không có tiền đền a.
Trương Vĩnh nghe cái hiểu cái không, cười méo mó :
- Lăng huynh đệ nói đùa. Chỉ cần đánh đuổi đám kia, sập vài cái lều có là gì.
Trương Vĩnh tuy khách sáo, thực lòng gã có chút tư tâm, muốn nhờ cả Lăng Phong, Tần Quyền xông vào. Lần nọ ở hẻm núi, Trương Vĩnh nhớ mang máng không có ai để đầu trọc trong đám Lăng Phong. Vả lại, theo suy nghĩ thông thường, đại ca luôn là người khủng nhất. Chỉ tiếc trong đám tám người, Lăng Phong chỉ hơn Nguyệt Dung, hai tên gánh đồ Chu Tiểu Xuyên, Lưu Bá Huy và ... tiểu cô nương Tạ Phi Yến.
Trương Vĩnh không thể đứng xem dân trong trấn bị đánh đuổi, hắn đã nắm chặt tay xông vào.
Lúc này, có thêm vài người hốt hoảng chạy ra. Thấy cảnh vài phụ nhân trẻ em bị sơn tặc quấy rối, Lăng Phong rút cục dừng đùa cợt, phi tới trước.
Lăng Phong đã hết sạch phi đao từ mấy hôm, cũng hết luôn tiền sắm lại cái mới, hắn đành dùng tay không.
Lăng Phong thực ra không toàn tâm toàn ý cho việc này lắm. Theo hắn thấy, những sơn tặc kia là người Hán, hơn nữa ra tay không quá tàn độc. Ít nhất chúng không trực tiếp giết chết phụ nữ trẻ em như quân Kim lần trước. Chỉ cần không đụng đến giới hạn "không thể chịu nổi" của Lăng Phong, hắn cũng sẽ không làm "Bồ Tát" đi cứu khổ cứu nạn, bởi chính hắn đang là kẻ gặp rắc rối cần gỡ, không hơi đâu đi lo chuyện thiên hạ.
Phía trước cát bụi che tầm nhìn, Lăng Phong dùng thần thức nhằm đúng tên hò hét nhiều nhất xông đến, Đoạn Hồn quyết bật mạnh từ dưới đất lên, nén tim nâng khí, tay nắm một chiêu Tiến Bộ Xung Chùy muốn đánh bay kẻ kia xuống ngựa.
"Binh"
Kẻ kia bị đánh bất ngờ, nhưng không hề rớt ngựa, trái lại chỉ hơi lệch sang một bên, hú hét cuồng loạn :
- Haha, đám Khiết Đan này hóa ra cũng có vài đứa có trứng. Hay lắm, vào hết cả đây, ông chấp hết.
Lăng Phong đáp xuống quay đầu nhìn. Kẻ này không thèm mang khải giáp, ngực phanh ra, lông ngực lùm xùm.
Lăng Phong nhìn thấy người này, đầu tiên theo phản xạ muốn chạy, sau đó lại hô :
- Là ngươi?
Kẻ kia cũng trừng mắt nhìn lại.
Hóa ra là người quen cũ. Lý Thành, kẻ từng "chạy nước rút 100m" với Lăng Phong và Từ Tử Lăng ngoài bãi đất lúc trước.
/485
|