(Chương 16+, bạn nào có ý kiến/không hài lòng thì vào box góp ý nhé)
Bên ngoài, mưa càng lúc càng lớn.
Trong một căn phòng nhỏ, ở chính giữa đang đặt một cái bồn nước bằng gỗ khá lớn, cạnh đó còn có một thân ảnh đang đứng.
Văn Thành Bích đứng trước gương đồng, say mê ngắm nhìn chính bản thân mình.
"Gái một con trông mòn con mắt", câu này là thánh nhân truyền lại, dĩ nhiên không phải nói bừa cho vui.
Xử nữ tuổi đôi mươi như đóa hoa vừa hé, tinh khôi e ấp như mùa xuân, quyến rũ tinh khiết như bãi biển sớm mai chưa in dấu chân nào. Thế nhưng, nữ nhân qua một lần sinh nở sẽ càng thêm đằm thắm xinh đẹp, hoàn toàn lột xác từ con người đến tâm tính. Da thịt hồng hào căng mịn tự nhiên, thân thể nảy nở tràn đầy sức sống.
Chỉ có điều, không phải mỹ phụ nào cũng biết cách bảo dưỡng sau lần lột xác kia.
Văn Thành Bích năm nay mới 28, đang độ tuổi "chín" nhất của một nữ nhân, nàng lại biết cách bão dưỡng vô cùng tốt. Giờ phút này, nàng như một hũ rượu quý được chôn lâu năm, đã không khui thì thôi, một khi ai đó khui ra, trời đất đều say.
Văn Thành Bích chậm rãi cởi áo ngoài, rất nhanh để lộ ra tấm thân bạch ngọc không tì vết. Vóc người thanh tao lả lướt, áo ngực màu tím bao quanh hai gò ngực nhô cao, cái quần lụa mỏng càng tôn thêm vẻ mị lực thành thục, cực kì mê người.
Nàng ôm trong mình sự kiêu hãnh, nhưng đồng thời cũng đầy cảm giác cô đơn. Một thân thể tuyệt vời như thế, nhưng lại không có ai bên cạnh nâng niu thưởng thức.
"Sau này ... chắc sẽ có cơ hội." Văn Thành Bích tự nhủ với bản thân.
Nàng chậm rãi cởi bỏ áo ngực, bên trong cả một giải đất màu mỡ, hai đồi núi ngay lập tức hiện ra, nhất thời còn nảy lên nảy xuống, căng tròn hoàn mỹ. Nàng cúi người loại trừ nốt nội khố, nhẹ nhàng nhấc đôi chân dài tựa ngọc tiến vào bồn tắm. Chỉ tiếc, cái bồn tắm bằng gỗ vô tình chắn mất góc, "camera" không thể quay lại chỗ "quan trọng" truyền tải đến khán giả.
Văn Thành Bích chậm rãi tát nước làm ướt thân thể, cánh tay như ngọc không ngừng khua khuắng, đôi nhũ hoa trước ngực cứ thế nhấp nhô lúc chìm lúc nổi. Được một lát, Văn Thành Bích ngả đầu ra sau, nhắm mắt ngâm mình, hơi thở nhè nhẹ.
Cũng không biết qua bao lâu ...
Trong bồn sóng nước lăn tăn, khắp nơi ánh sáng lấp lánh huyền ảo.
Văn Thành Bích mở mắt, vẻ mặt hồng hào cực kỳ mê người, đôi tay vẫn không tự chủ vuốt ve khắp nơi.
"Ta làm sao lại nghĩ đến mấy chuyện này ... thật đáng chết ..."
Văn Thành Bích trong nội tâm rên rỉ, nàng đối với phản ứng bộc phát của bản thân cảm thấy hơi vô sỉ. Chuyện này kỳ thực với nàng cũng không mới. Nữ nhân tuổi của nàng, dục vọng không hề nhỏ. Suốt thời gian qua bị U Minh Cung khống chế, Văn Thành Bích tạm thời không nghĩ đến nó. Hôm nay rút cục thoát khỏi chỗ kia, tâm tình thoải mái, tự nhiên sẽ nghĩ đến tư dục.
Đột nhiên, Văn Thành Bích mày liễu nhíu lại, nàng phát hiện có gì đó không đúng.
...
Lăng Phong mặt mũi hằm hằm ra khỏi phòng.
- Lão già chết tiệt, dám lừa ông.
Dạo này anh em thi nhau xuyên không, nhưng hình như mấy tên khác, khởi đầu dù phế vật cỡ nào thì về sau đều phất như diều gặp gió, nào có lận đận bết bát như Phong ca. Đại khái lượm được pháp bảo, vô tình lại chứa tàn hồn của siêu cao thủ nào đó, lão già kia hiện ra sẽ hết lòng dạy dỗ, có chiêu gì chỉ chiêu đó, có bảo tàng gì tặng bảo tàng đó.
Nhìn sang Cố lão điên, suốt ngày than thở "ánh chiều dương ngày đó", hễ có việc thì "từ từ để ta xem". Ngoài việc hù dọa Phong ca về một đám thu hồn bí ẩn chả biết đến bao giờ mới xuất hiện, còn lại gần như chả chỉ cho Phong ca được cái gì thực sự có ích, quả thật vô tích sự.
Kể ra, chuyện này cũng không thể đổ hết cho Cố lão điên, luyện hay không là do Lăng Phong quyết cả. Chẳng qua, dân xem kiếm hiệp xuyên về thời cổ, thế quái nào vớ được "Cửu Âm gì đó", có thằng nào không muốn luyện thử đây?
Lăng Phong khí huyết hỗn loạn, bụng dưới nóng như lửa đốt, "thần vật" đang dựng thẳng lên trời, ngồi thu công kiểu gì cũng không hạ hỏa được. Này m* nó không lo mới sợ, hàng họ cứ căng cứng như thế mãi, chẳng may hỏng luôn thì toi.
Chỉ là, vừa ngang qua một căn phòng.
"Sh*t." Lăng Phong hai mắt sáng ngời, cả người cứng ngắc tại chỗ.
Một thân thể trắng ngần xích lõa, da thịt ngồn ngộn hiện ra. Nàng ấy đang đứng cạnh bồn nước lau khô thân thể. Từng giọt nước long lanh trong suốt chảy dài làm toát lên vẻ đẹp mê hồn. Kia là cặp nhũ hoa trắng muốt như sữa, điểm xuyến bằng hai hạt anh đào đỏ hồng. Chết người nhất chính là dãy cỏ đen mướt ở một nơi nào đó.
Ngẫu nhiên, hoàn toàn là ngẫu nhiên. Phong ca có thể chỉ tay lên trời thề độc, hắn chỉ vô tình "thả chút thần thức", đại khái muốn xem Đại Đao đã rời phòng Văn Thành Bích hay chưa không thôi?
Đây là quan tâm bằng hữu, tuyệt đối không phải nhìn lén.
Nói lại, Phong ca lúc chiều quả thật có ý nhìn lén, nhưng đó chỉ là kế hoạch B, còn kế hoạch A là luyện công, rõ ràng là bậc chính nhân quân tử.
Văn Thành Bích có Khai Thần thuật, bất kỳ dị động thần lực nào ở gần đều bị soi ra. Nàng vội vàng kéo dải lụa trắng che thân người, nổi cơn thịnh nộ quát :
- Là ai? Có bản lãnh thì vào hẳn đây, cần gì phải giấu đầu hở đuôi như vậy?
Im lặng.
Chiêu này quá cũ, Phong ca đâu có ngu mà tự khai, chỉ cười khẽ một tiếng.
Văn Thành Bích ánh mắt đảo khắp bốn phía, rồi đột nhiên nhìn thẳng đúng hướng Lăng Phong đang đứng, cho dù cả hai đang cách nhau cả một bức tường.
- Hừ, Lăng Phong, ngươi không biết tự trọng là gì sao? Ta đã nghe được hơi thở của ngươi.
- Hiểu lầm hiểu lầm. Ta đang ngắm trăng nha, nàng không biết phòng nàng là chỗ ngắm trăng đẹp nhất ở đây sao?
Cũng may trời đang mưa, nếu không để Đại Đao nghe được, Phong ca cũng không được thoải mái như này.
- Ngươi nói hươu nói vượn ...
Văn Thành Bích nói chưa hết câu đã bị hành động của Lăng Phong làm cho bất ngờ, đến mức ngẩn cả người ra, mắt trợn tròn. Hóa ra Phong ca không ngờ lại lỗ mãng kéo cửa sổ, nhảy luôn vào phòng.
Lăng Phong vừa vào trong cũng ngẩn người ra.
Nhìn lén qua thần thức, quả nhiên không sướng bằng nhìn bằng mắt thật.
Tấm thân đẹp mê hồn hoàn toàn hiện ra trước mặt Lăng Phong, dải lụa mờ kia không cách nào che hết nổi. Thân hình nàng đứng đó, đôi phong nhũ cao ngất, eo thon mảnh khảnh, bộ kiêu đồn nở nang, không một chỗ nào không hấp dẫn ánh mắt của nam nhân. Đặc biệt là bộ ngực kia, đầy đặn phập phồng theo nhịp thở có phần gấp gáp của chủ nhân.
Văn Thành Bích không phải thiếu nữ đôi mươi, không đến mức ré lên thất thanh này nọ, nàng chỉ cắn răng nói :
- Ngươi ... dám vào đây?
- Chính nàng gọi ta vào nha. Mà, hình như đây là lần thứ hai rồi. - Lăng Phong cười hề hề.
Văn Thành Bích nhìn Lăng Phong, trong lòng run lên nhè nhẹ. Nàng biết tên này nhìn lén mình không chỉ một lần, lần trước thậm chí cảnh tượng xấu hổ nhất của nàng còn bị hắn nhìn trọn vẹn. Kỳ thực, nàng chỉ thấy hơi khó chịu, kiểu bản thân chịu thiệt so với hắn, chứ không phải tức giận thổ huyết gì.
Lăng Phong ngoài miệng cố cười tiêu sái, trong bụng khổ không nói nổi. Một cỗ nhiệt lưu đang dâng trào, miệng lưỡi hắn càng lúc càng khô nóng, có vài bộ phận bị kích thích đang sinh ra phản ứng, quả thật mất mặt.
Văn Thành Bích bực bội ra lệnh :
- Ngươi ra ngoài cho ta ...
Chỉ là, tà niệm trong lòng Lăng Phong dường như đã vượt qua lý trí. Hắn đột nhiên toàn lực phi tới, ôm ghì lấy Văn Thành Bích.
"A"
Văn Thành Bích thất thanh hô lên một tiếng, toàn thân bỗng không còn một tia khí lực nào.
Lăng Phong thổi một luồng hơi nóng vào cổ Văn Thành Bích, một tay vuốt ve kiều đồn, tay kia tìm đến bầu ngực mơn trớn. Văn Thành Bích thân thể mãnh liệt run lên từng đợt, trong lòng nàng có thứ gì đó như sóng biển ập đến. Khoái cảm lâu nay bị dồn nén ở một chỗ rất sâu, lúc này đột ngột trào ra.
Đây đã là lần thứ tư hai người tìm đến nhau. Nói trắng ra, bản thân Văn Thành Bích cũng chờ đón một điều gì đó.
- Thành Bích, đêm nay ta muốn nàng.
Mắt Lăng Phong hằn lên những tia màu đỏ, dục vọng bộc phát không còn cách nào kìm chế, đôi tay xoa bóp càng thêm nhuần nhuyễn.
"Ư"
Văn Thành Bích không khỏi rên một tiếng trong cổ họng. Ngay sau đó, sự xấu hổ khiến nàng thanh tỉnh lại đôi chút. Trong lòng hoảng hốt, nàng vội vàng dùng tay đẩy mạnh, muốn thoát khỏi ma trảo của Lăng Phong.
"Thân thể của hắn ... cũng thật cường tráng."
Tay thì muốn đẩy ra, nhưng trong đầu nàng dường như lại nghĩ khác.
"A ... Ưm ...!"
Ngay khi Văn Thành Bích phân tâm, miệng nàng đã bị phủ lấy. Nàng há miệng muốn kêu, ngay lập tức cái lưỡi linh xảo của Lăng Phong đã vồ vập len vào, tham lam mút lấy.
Đầu Văn Thành Bích như muốn nổ tung, Lăng Phong cũng thế.
Thật thơm, thật ngọt.
Kéo dài một lúc, hai người lùi dần ra sau, ngã xuống giường, đôi môi cũng tách ra.
Văn Thành Bích hổn hển hít thở từng ngụm khí. Khuôn mặt nàng đỏ bừng, ở nơi nào đó đã ướt át.
Lăng Phong không hề dừng lại, miệng không ngừng hôn hít, hai tay hoạt động cường độ lớn hơn.
Nhũ phong Văn Thành Bích dần căng cứng, thân thể bắt đầu nóng lên, hơi thở càng ngày càng dồn dập. Nàng không thể bắt cơ thể dừng phản ứng được nữa. Cặp mông giãy dụa, vặn vẹo lên xuống, đôi môi khẽ phát ra những âm thanh mê man.
Bàn tay của Lăng Phong từ từ đi xuống dưới, dạo chơi trên thân thể mềm mại của Văn Thành Bích, da thịt trơn mịn mà nóng bỏng. Thân thể nàng chín mọng ngọt lịm, hương thơm ngào ngạt, khiến Lăng Phong như mê say trầm vào đó.
Lăng Phong tuy tâm thần có chút loạn vì luyện Tâm Kinh hỏng, nhưng vẫn giữ được chút lý trí. Hắn không hề vội vàng, Lăng Phong hiểu rõ giai đoạn "khởi động" quan trọng thế nào. Chỉ cần cho hắn "tìm hiểu" một lát, hắn nắm chắc sẽ tìm được "tử huyệt" của Văn Thành Bích, đến lúc đó, hắn không chỉ chinh phục được nàng đêm nay, mà kể cả sau này.
Giờ này, ngón tay Lăng Phong chạm đến đâu, Văn Thành Bích lại có cảm giác kỳ lạ truyền đến đó, nhịn không nổi mà rên rỉ, hơi thở dồn dập.
Rút cục, ngón tay Lăng Phong tìm đến nơi tư mật của Văn Thành Bích. Nàng cả người giật mạnh một cái, phòng tuyến cuối cùng hoàn toàn tan vỡ. Nàng nhắm nghiền đôi mắt, hai tay từ từ ôm cổ Lăng Phong, muốn ôm hắn thật chặt, để hai người có thể hòa tan vào nhau, đôi chân nàng không tự chủ quặp lấy lưng Lăng Phong.
Mấy năm trời cô quạnh, rút cục cũng kết thúc.
Ý loạn tình mê, vặn vẹo điên cuồng. Trên giường hai người tựa hồ như quên hết đất trời, chỉ còn dục vọng dâng trào, hoàn toàn phóng thích mọi thứ cảm giác nguyên thủy nhất.
Bên ngoài, mưa càng lúc càng lớn.
Trong một căn phòng nhỏ, ở chính giữa đang đặt một cái bồn nước bằng gỗ khá lớn, cạnh đó còn có một thân ảnh đang đứng.
Văn Thành Bích đứng trước gương đồng, say mê ngắm nhìn chính bản thân mình.
"Gái một con trông mòn con mắt", câu này là thánh nhân truyền lại, dĩ nhiên không phải nói bừa cho vui.
Xử nữ tuổi đôi mươi như đóa hoa vừa hé, tinh khôi e ấp như mùa xuân, quyến rũ tinh khiết như bãi biển sớm mai chưa in dấu chân nào. Thế nhưng, nữ nhân qua một lần sinh nở sẽ càng thêm đằm thắm xinh đẹp, hoàn toàn lột xác từ con người đến tâm tính. Da thịt hồng hào căng mịn tự nhiên, thân thể nảy nở tràn đầy sức sống.
Chỉ có điều, không phải mỹ phụ nào cũng biết cách bảo dưỡng sau lần lột xác kia.
Văn Thành Bích năm nay mới 28, đang độ tuổi "chín" nhất của một nữ nhân, nàng lại biết cách bão dưỡng vô cùng tốt. Giờ phút này, nàng như một hũ rượu quý được chôn lâu năm, đã không khui thì thôi, một khi ai đó khui ra, trời đất đều say.
Văn Thành Bích chậm rãi cởi áo ngoài, rất nhanh để lộ ra tấm thân bạch ngọc không tì vết. Vóc người thanh tao lả lướt, áo ngực màu tím bao quanh hai gò ngực nhô cao, cái quần lụa mỏng càng tôn thêm vẻ mị lực thành thục, cực kì mê người.
Nàng ôm trong mình sự kiêu hãnh, nhưng đồng thời cũng đầy cảm giác cô đơn. Một thân thể tuyệt vời như thế, nhưng lại không có ai bên cạnh nâng niu thưởng thức.
"Sau này ... chắc sẽ có cơ hội." Văn Thành Bích tự nhủ với bản thân.
Nàng chậm rãi cởi bỏ áo ngực, bên trong cả một giải đất màu mỡ, hai đồi núi ngay lập tức hiện ra, nhất thời còn nảy lên nảy xuống, căng tròn hoàn mỹ. Nàng cúi người loại trừ nốt nội khố, nhẹ nhàng nhấc đôi chân dài tựa ngọc tiến vào bồn tắm. Chỉ tiếc, cái bồn tắm bằng gỗ vô tình chắn mất góc, "camera" không thể quay lại chỗ "quan trọng" truyền tải đến khán giả.
Văn Thành Bích chậm rãi tát nước làm ướt thân thể, cánh tay như ngọc không ngừng khua khuắng, đôi nhũ hoa trước ngực cứ thế nhấp nhô lúc chìm lúc nổi. Được một lát, Văn Thành Bích ngả đầu ra sau, nhắm mắt ngâm mình, hơi thở nhè nhẹ.
Cũng không biết qua bao lâu ...
Trong bồn sóng nước lăn tăn, khắp nơi ánh sáng lấp lánh huyền ảo.
Văn Thành Bích mở mắt, vẻ mặt hồng hào cực kỳ mê người, đôi tay vẫn không tự chủ vuốt ve khắp nơi.
"Ta làm sao lại nghĩ đến mấy chuyện này ... thật đáng chết ..."
Văn Thành Bích trong nội tâm rên rỉ, nàng đối với phản ứng bộc phát của bản thân cảm thấy hơi vô sỉ. Chuyện này kỳ thực với nàng cũng không mới. Nữ nhân tuổi của nàng, dục vọng không hề nhỏ. Suốt thời gian qua bị U Minh Cung khống chế, Văn Thành Bích tạm thời không nghĩ đến nó. Hôm nay rút cục thoát khỏi chỗ kia, tâm tình thoải mái, tự nhiên sẽ nghĩ đến tư dục.
Đột nhiên, Văn Thành Bích mày liễu nhíu lại, nàng phát hiện có gì đó không đúng.
...
Lăng Phong mặt mũi hằm hằm ra khỏi phòng.
- Lão già chết tiệt, dám lừa ông.
Dạo này anh em thi nhau xuyên không, nhưng hình như mấy tên khác, khởi đầu dù phế vật cỡ nào thì về sau đều phất như diều gặp gió, nào có lận đận bết bát như Phong ca. Đại khái lượm được pháp bảo, vô tình lại chứa tàn hồn của siêu cao thủ nào đó, lão già kia hiện ra sẽ hết lòng dạy dỗ, có chiêu gì chỉ chiêu đó, có bảo tàng gì tặng bảo tàng đó.
Nhìn sang Cố lão điên, suốt ngày than thở "ánh chiều dương ngày đó", hễ có việc thì "từ từ để ta xem". Ngoài việc hù dọa Phong ca về một đám thu hồn bí ẩn chả biết đến bao giờ mới xuất hiện, còn lại gần như chả chỉ cho Phong ca được cái gì thực sự có ích, quả thật vô tích sự.
Kể ra, chuyện này cũng không thể đổ hết cho Cố lão điên, luyện hay không là do Lăng Phong quyết cả. Chẳng qua, dân xem kiếm hiệp xuyên về thời cổ, thế quái nào vớ được "Cửu Âm gì đó", có thằng nào không muốn luyện thử đây?
Lăng Phong khí huyết hỗn loạn, bụng dưới nóng như lửa đốt, "thần vật" đang dựng thẳng lên trời, ngồi thu công kiểu gì cũng không hạ hỏa được. Này m* nó không lo mới sợ, hàng họ cứ căng cứng như thế mãi, chẳng may hỏng luôn thì toi.
Chỉ là, vừa ngang qua một căn phòng.
"Sh*t." Lăng Phong hai mắt sáng ngời, cả người cứng ngắc tại chỗ.
Một thân thể trắng ngần xích lõa, da thịt ngồn ngộn hiện ra. Nàng ấy đang đứng cạnh bồn nước lau khô thân thể. Từng giọt nước long lanh trong suốt chảy dài làm toát lên vẻ đẹp mê hồn. Kia là cặp nhũ hoa trắng muốt như sữa, điểm xuyến bằng hai hạt anh đào đỏ hồng. Chết người nhất chính là dãy cỏ đen mướt ở một nơi nào đó.
Ngẫu nhiên, hoàn toàn là ngẫu nhiên. Phong ca có thể chỉ tay lên trời thề độc, hắn chỉ vô tình "thả chút thần thức", đại khái muốn xem Đại Đao đã rời phòng Văn Thành Bích hay chưa không thôi?
Đây là quan tâm bằng hữu, tuyệt đối không phải nhìn lén.
Nói lại, Phong ca lúc chiều quả thật có ý nhìn lén, nhưng đó chỉ là kế hoạch B, còn kế hoạch A là luyện công, rõ ràng là bậc chính nhân quân tử.
Văn Thành Bích có Khai Thần thuật, bất kỳ dị động thần lực nào ở gần đều bị soi ra. Nàng vội vàng kéo dải lụa trắng che thân người, nổi cơn thịnh nộ quát :
- Là ai? Có bản lãnh thì vào hẳn đây, cần gì phải giấu đầu hở đuôi như vậy?
Im lặng.
Chiêu này quá cũ, Phong ca đâu có ngu mà tự khai, chỉ cười khẽ một tiếng.
Văn Thành Bích ánh mắt đảo khắp bốn phía, rồi đột nhiên nhìn thẳng đúng hướng Lăng Phong đang đứng, cho dù cả hai đang cách nhau cả một bức tường.
- Hừ, Lăng Phong, ngươi không biết tự trọng là gì sao? Ta đã nghe được hơi thở của ngươi.
- Hiểu lầm hiểu lầm. Ta đang ngắm trăng nha, nàng không biết phòng nàng là chỗ ngắm trăng đẹp nhất ở đây sao?
Cũng may trời đang mưa, nếu không để Đại Đao nghe được, Phong ca cũng không được thoải mái như này.
- Ngươi nói hươu nói vượn ...
Văn Thành Bích nói chưa hết câu đã bị hành động của Lăng Phong làm cho bất ngờ, đến mức ngẩn cả người ra, mắt trợn tròn. Hóa ra Phong ca không ngờ lại lỗ mãng kéo cửa sổ, nhảy luôn vào phòng.
Lăng Phong vừa vào trong cũng ngẩn người ra.
Nhìn lén qua thần thức, quả nhiên không sướng bằng nhìn bằng mắt thật.
Tấm thân đẹp mê hồn hoàn toàn hiện ra trước mặt Lăng Phong, dải lụa mờ kia không cách nào che hết nổi. Thân hình nàng đứng đó, đôi phong nhũ cao ngất, eo thon mảnh khảnh, bộ kiêu đồn nở nang, không một chỗ nào không hấp dẫn ánh mắt của nam nhân. Đặc biệt là bộ ngực kia, đầy đặn phập phồng theo nhịp thở có phần gấp gáp của chủ nhân.
Văn Thành Bích không phải thiếu nữ đôi mươi, không đến mức ré lên thất thanh này nọ, nàng chỉ cắn răng nói :
- Ngươi ... dám vào đây?
- Chính nàng gọi ta vào nha. Mà, hình như đây là lần thứ hai rồi. - Lăng Phong cười hề hề.
Văn Thành Bích nhìn Lăng Phong, trong lòng run lên nhè nhẹ. Nàng biết tên này nhìn lén mình không chỉ một lần, lần trước thậm chí cảnh tượng xấu hổ nhất của nàng còn bị hắn nhìn trọn vẹn. Kỳ thực, nàng chỉ thấy hơi khó chịu, kiểu bản thân chịu thiệt so với hắn, chứ không phải tức giận thổ huyết gì.
Lăng Phong ngoài miệng cố cười tiêu sái, trong bụng khổ không nói nổi. Một cỗ nhiệt lưu đang dâng trào, miệng lưỡi hắn càng lúc càng khô nóng, có vài bộ phận bị kích thích đang sinh ra phản ứng, quả thật mất mặt.
Văn Thành Bích bực bội ra lệnh :
- Ngươi ra ngoài cho ta ...
Chỉ là, tà niệm trong lòng Lăng Phong dường như đã vượt qua lý trí. Hắn đột nhiên toàn lực phi tới, ôm ghì lấy Văn Thành Bích.
"A"
Văn Thành Bích thất thanh hô lên một tiếng, toàn thân bỗng không còn một tia khí lực nào.
Lăng Phong thổi một luồng hơi nóng vào cổ Văn Thành Bích, một tay vuốt ve kiều đồn, tay kia tìm đến bầu ngực mơn trớn. Văn Thành Bích thân thể mãnh liệt run lên từng đợt, trong lòng nàng có thứ gì đó như sóng biển ập đến. Khoái cảm lâu nay bị dồn nén ở một chỗ rất sâu, lúc này đột ngột trào ra.
Đây đã là lần thứ tư hai người tìm đến nhau. Nói trắng ra, bản thân Văn Thành Bích cũng chờ đón một điều gì đó.
- Thành Bích, đêm nay ta muốn nàng.
Mắt Lăng Phong hằn lên những tia màu đỏ, dục vọng bộc phát không còn cách nào kìm chế, đôi tay xoa bóp càng thêm nhuần nhuyễn.
"Ư"
Văn Thành Bích không khỏi rên một tiếng trong cổ họng. Ngay sau đó, sự xấu hổ khiến nàng thanh tỉnh lại đôi chút. Trong lòng hoảng hốt, nàng vội vàng dùng tay đẩy mạnh, muốn thoát khỏi ma trảo của Lăng Phong.
"Thân thể của hắn ... cũng thật cường tráng."
Tay thì muốn đẩy ra, nhưng trong đầu nàng dường như lại nghĩ khác.
"A ... Ưm ...!"
Ngay khi Văn Thành Bích phân tâm, miệng nàng đã bị phủ lấy. Nàng há miệng muốn kêu, ngay lập tức cái lưỡi linh xảo của Lăng Phong đã vồ vập len vào, tham lam mút lấy.
Đầu Văn Thành Bích như muốn nổ tung, Lăng Phong cũng thế.
Thật thơm, thật ngọt.
Kéo dài một lúc, hai người lùi dần ra sau, ngã xuống giường, đôi môi cũng tách ra.
Văn Thành Bích hổn hển hít thở từng ngụm khí. Khuôn mặt nàng đỏ bừng, ở nơi nào đó đã ướt át.
Lăng Phong không hề dừng lại, miệng không ngừng hôn hít, hai tay hoạt động cường độ lớn hơn.
Nhũ phong Văn Thành Bích dần căng cứng, thân thể bắt đầu nóng lên, hơi thở càng ngày càng dồn dập. Nàng không thể bắt cơ thể dừng phản ứng được nữa. Cặp mông giãy dụa, vặn vẹo lên xuống, đôi môi khẽ phát ra những âm thanh mê man.
Bàn tay của Lăng Phong từ từ đi xuống dưới, dạo chơi trên thân thể mềm mại của Văn Thành Bích, da thịt trơn mịn mà nóng bỏng. Thân thể nàng chín mọng ngọt lịm, hương thơm ngào ngạt, khiến Lăng Phong như mê say trầm vào đó.
Lăng Phong tuy tâm thần có chút loạn vì luyện Tâm Kinh hỏng, nhưng vẫn giữ được chút lý trí. Hắn không hề vội vàng, Lăng Phong hiểu rõ giai đoạn "khởi động" quan trọng thế nào. Chỉ cần cho hắn "tìm hiểu" một lát, hắn nắm chắc sẽ tìm được "tử huyệt" của Văn Thành Bích, đến lúc đó, hắn không chỉ chinh phục được nàng đêm nay, mà kể cả sau này.
Giờ này, ngón tay Lăng Phong chạm đến đâu, Văn Thành Bích lại có cảm giác kỳ lạ truyền đến đó, nhịn không nổi mà rên rỉ, hơi thở dồn dập.
Rút cục, ngón tay Lăng Phong tìm đến nơi tư mật của Văn Thành Bích. Nàng cả người giật mạnh một cái, phòng tuyến cuối cùng hoàn toàn tan vỡ. Nàng nhắm nghiền đôi mắt, hai tay từ từ ôm cổ Lăng Phong, muốn ôm hắn thật chặt, để hai người có thể hòa tan vào nhau, đôi chân nàng không tự chủ quặp lấy lưng Lăng Phong.
Mấy năm trời cô quạnh, rút cục cũng kết thúc.
Ý loạn tình mê, vặn vẹo điên cuồng. Trên giường hai người tựa hồ như quên hết đất trời, chỉ còn dục vọng dâng trào, hoàn toàn phóng thích mọi thứ cảm giác nguyên thủy nhất.
/485
|