Mặt trời đã lên.
Đêm qua trời đổ mưa, buổi sớm không khí trong lành, ánh nắng nhè nhẹ còn cả tiếng chim hót líu lo.
Lăng Phong mở mắt trong trạng thái "thần thanh khí sảng". Hắn nghiêng đầu vắt tay qua một bên, lần mò tìm thân thể "ai đó". Chỉ tiếc, mùi thơm vẫn thoang thoảng đâu đây, nhưng người ngọc đã đâu mất.
"Có khi nào đi chuẩn bị đồ ăn sáng cho mình không đây? Hếhế."
Lăng Phong nhắm mắt tự sướng. Chờ nàng ấy quay lại, Phong ca nhất định sẽ kéo vào lòng ôm ấp vuốt ve. Kể cả không được bữa "điểm tâm", ít nhất cũng phải làm cốc "café nóng".
Nghĩ lại tư vị tối qua, Lăng Phong cảm giác vẫn chưa tan hết. Đừng nói Phong ca, thiên hạ nam nhân trừ "đồng tính" ra, chỉ cần "ăn" một bữa "mỹ vị" như vậy, đảm bảo đều nghiện tuốt. Cũng may Phong ca học vấn "AV" ngàn năm tích tụ, lại không rõ nhờ cái gì, chắc tâm pháp nội công gì đó thăng tiến, khiến cho dẻo dai cường tráng đại phát, đại chiến chục hiệp với mỹ nữ không hề xuống phong độ, như thế mới chế ngự nổi mỹ phụ Thành Bích. Gặp trai tơ khác, chỉ e chưa đến nửa canh giờ đã hỏng.
Chẳng qua, chờ mãi cũng chỉ có tiếng chim hót, sắp đến đoạn nản lòng thoái chí ...
"Cộc cộc"
Ngoài cửa bỗng có tiếng gõ.
"Đến rồi đây. Hế, hôm qua còn phu nhân cao vợi, bây giờ đã thành thê tử nhu mì, vào phòng cũng gõ cửa thông báo. Ta thích." Lăng Phong cười nghĩ.
Hắn định giả vờ không nghe thấy nằm trên giường chờ. Nghĩ lại làm thế lại gia trưởng quá, Phong ca đành đổi chiến thuật.
Hắn mặc vội cái quần cộc, mặt như hoa nở phi ra cửa :
- Đây đây, tới ngay.
Cửa vừa mở.
"Aaa"
"Ôôô"
Một giọng nam một giọng nữ đồng thời hét lên. Phong ca cả người chỉ có quần đùi, phần trên bạo lộ, hắn vội vã ôm tay che ngực. Đối phương thế nhưng không hề để ý ngực Phong ca, lại nhìn xuống dưới.
Lăng Phong nhận ra gì đó không đúng, vội vã nhìn xuống theo.
Hóa ra, "tiểu đệ" Phong ca đang "khởi động" buổi sáng. Cái quần đùi thô thiển thời cổ này chả làm sao che chắn nổi thần vật, "nhất trụ kình thiên" cứ thế chống lên.
Phong ca hét lên :
- Không được nhìn.
Nói rồi một tay che ngực, một tay che bên dưới.
- Ta không thấy gì cả, không thấy gì cả.
Người kia vội vã phân bua, hai bàn tay chụp lấy mắt, nhưng ngón tay vẫn để lộ ra cái khe to tướng.
Lăng Phong buồn bực vô cùng, quá gian xảo.
Nếu Văn Thành Bích ở đây, hắn dĩ nhiên chả việc gì phải hốt hoảng. Làm gì cũng làm cả rồi, còn che đậy gì cho mệt. Đằng này lại là ... Lâm Hàm Uẩn. Tấm thân hoàn mỹ của Phong ca chăm sóc bấy lâu, làm gì có đạo lý trưng ra cho nữ nhân khác muốn xem thì xem, quá lỗ đi.
- Cô ... sao lại tự tiện như vậy?
- Ta có gõ cửa mà. Cũng tại ngươi ... - Lâm Hàm Uẩn quay mặt đi, ấm ức nói.
- Tại ta cái gì? Đùa sao. Đây là phòng của ...
Lăng Phong nói nửa câu dừng lại, sực nhớ ra hình như đây cũng không phải phòng mình, mà là của ... Văn Thành Bích. Trước mắt chưa rõ tâm ý nàng ấy ra sao, hắn cũng không nóng vội tuyên bố, mang tiếng nam nhân lụy tình thỉ nhục.
- ... E hèm. Rút cục có chuyện gì?
- Mấy thủ hạ của Văn phu nhân truyền tin, có lẽ sắp có một đám thổ phỉ ngang qua. Cả đoàn muốn rời đi tránh phiền phức, bảo ta lên báo với ngươi chuẩn bị.
Lăng Phong liếc nhìn Lâm Hàm Uẩn, âm thầm nghi ngờ.
Báo tin cho hắn thiếu gì người, tệ nhất có thể kêu Cố lão lên gọi. Cớ gì lại một cô nương như Lâm Hàm Uẩn đi làm? Rõ ràng gõ cửa phòng này chứng tỏ đã biết tối qua Lăng Phong "qua đêm" trong phòng Văn Thành Bích.
Đáng nghi, rất đáng nghi.
Lâm Hàm Uẩn xong nhiệm vụ, vội vã quay lưng muốn đi. Lăng Phong nhớ ra gì đó, cất tiếng gọi lại :
- Từ từ, cô không dưng miễn phí ngắm nhìn thân thể ngàn vàng của ta, cứ thế mà đi sao?
Lâm Hàm Uẩn giữ nguyên tư thế, không rõ khuôn mặt đang hình thù gì, ngập ngừng hỏi :
- Vậy ngươi muốn ... gì?
- Ta muốn ...
Câu "ngắm lại mới công bằng" chưa ra khỏi miệng, Phong ca bỗng tỉnh ra.
Lâm Hàm Uẩn bề ngoài cũng tạm, vui vẻ đáng yêu. Khuôn mặt tuy hơi xoàng chút, nhưng đổi lại dáng người không tệ. Chỉ tiếc, trong mắt Phong ca, đem so với Văn Thành Bích thì kém xa. Lăng Phong đâu có ngu, chỉ vì một phút thèm "cỏ non" mà bỏ cả cái cây đầy trái ngọt.
Hắn chép miệng phẩy tay :
- ... mà thôi bỏ đi. Hừm.
Lát sau, Lăng Phong quần áo đầy đủ ra khỏi phòng, miệng treo một nụ cười thần bí. Hắn đang nghĩ đến cảnh Văn Thành Bích ngồi sẵn ở dưới u oán nhìn mình, đại khái trách hắn tối qua quá "mạnh mẽ" gì đó.
Nhưng sự thật thật tàn khốc.
Cả sảnh chả còn mấy người. Vài ba tên tiểu nhị đang vội vã đóng cửa thu dọn bàn ghế. Đã thế còn chả ai để ý đến hắn.
Phong ca ngoắc một tên lại, chính là tên rót trà hôm trước.
- Khách quan vẫn chưa đi sao? Ngài mau đi thôi, dù nhìn ngài chả có gì đáng cướp ...
- Gì? Chưa biết sợ?
- A, ý tiểu nhân là ... đám cướp kia đến rất gần rồi. Ngài không đi ngay chỉ sợ không kịp.
Lăng Phong không thấy lo lắng là bao. Thổ phỉ hắn cũng chả mới lạ gì, lúc trước gặp đám Lý Thành, hôm sau gặp cướp trên sông, chả phải đều bị đánh cho nằm đất cả thôi.
- Người đâu cả rồi?
- Vị phu nhân kia thì đã đi lâu rồi, còn vài người hình như đang chờ ngài ở ngoài đó.
"Gì? Đã đi lâu rồi?" Lăng Phong choáng váng.
Tối qua rõ ràng chinh phục nàng ấy chết đi sống lại, "kiếp này không có chàng thiếp cũng không muốn sống" các kiểu. Ai ngờ trời vừa sáng mỹ nhân đã "quất ngựa truy phong". Cao thủ tình một đêm thời hiện đại "Hàn Phong công tử", về thời cổ chưa bao lâu đã bị cho leo cây? Đáng ra người rời giường trước là hắn mới đúng. Đã thế, đây cũng không phải lần đầu, lần với Liễu Thanh Nghi Phong ca cũng ở chiếu dưới. Thất bại, quá thất bại.
Vội vã phi ra ngoài, chỉ thấy Cố lão, Lâm Hàm Uẩn và hai tên thanh niên dắt ngựa, Lăng Phong nhìn quanh quất hỏi :
- Lão điên, nàng ấy đi đâu rồi?
- Chờ ngươi mặc đồ lâu quá, người ta đi rồi. - Giọng Cố lão có vẻ giận dỗi cổ quái.
Phong ca nhìn lại, chỉ thấy lão điên không ngờ rất thảm, hai mắt như cú đêm trũng xuống. Hắn suýt ngả ngửa ra sau, chỉ mặt Cố lão lắp bắp :
- Lão già, ai đánh ngươi thảm như vậy?
- Hừ, ai đánh được ta? Chẳng qua, đêm qua có hai kẻ bất lương nào trên đầu ầm ĩ kêu la cả đêm, làm lão tổ tông muốn ngủ cũng không ngủ được.
Lăng Phong đỏ mặt cười trừ, vỗ vai Cố lão điên :
- Ài, lão bằng hữu. Cái này cũng khó a, nhìn tiểu đệ cường tráng thế này ...
Cố lão nhếch mép khinh thường, nói :
- Nói luôn cho ngươi biết, không chỉ có ta đâu, ngay cả tên cầm đao kia cũng thức cùng đấy. Lúc sáng không có ta ngăn cản để Lâm nha đầu lên, hắn đã vác đao lên gọi ngươi dậy rồi.
- Gì? - Phong ca chột dạ lau mồ hôi, lại nhìn sang Lâm Hàm Uẩn, hóa ra cô nàng này đã cứu hắn một mạng.
Cố lão điên tiếp tục :
- Ngươi xem mà xử lý sao cho tốt, tên kia bị ngươi nẫng mất người trong lòng, tâm trạng cũng chả tốt gì đâu.
Lăng Phong không cho là đúng, cương giọng nói :
- Có gì phải lo? Chúng ta nam nữ thắm thiết, tình cảm mặn nồng, không ai có thể chia cắt ...
"Giá giá"
Có tiếng vó ngựa vang lên từ phía xa ngắt quãng câu bốc phét của Lăng Phong.
Tên giữ ngựa nói vội với Cố lão :
- Lão tổ tông, xem ra là đám thổ phỉ gì kia.
Nghe xưng hô kỳ quái, Lăng Phong lơ đễnh liếc qua. Từ đầu hắn cứ nghĩ là mấy tên chăn ngựa của khách điếm, không ngờ lại chính là hai tên U Minh Huyền Y làm trò dưới mật đạo lần nọ.
Cố lão nháy mắt với hắn :
- Đi thôi. À, hai tiểu tử này tư chất không tệ, tâm tính cũng không đến nỗi nào, ta đặc biệt tha cho chúng.
Lăng Phong không khỏi kỳ quái.
Còn chưa kịp ý kiến thêm, tiếng vó ngựa phía sau đã càng lúc càng lớn, một đám chừng chục người ngựa đang tiếp cận.
Lăng Phong chần chừ chưa đi ngay, linh tính cứ giữ hắn nán lại. Lăng Phong lâu nay rất tin vào "giác quan thứ 6" của mình.
- Sao vậy? - Lâm Hàm Uẩn hối thúc.
Lăng Phong không đáp, ngoái đầu ra sau quan sát.
Trong làn bụi mờ mờ, hắn bỗng thấy hai bóng dáng khá quen thuộc, đột nhiên lông mày giãn ra, mừng rỡ nói :
- Tần Quyền? Lăng Hổ?
...
Văn Thành Bích ngồi trong xe ngựa, nàng kéo hờ cửa sổ hé ra một nửa khuôn mặt, nửa còn lại bị một tấm mạng che khuất. Đại Đao cùng chục tên thủ hạ cưỡi ngựa bên cạnh.
- Đại Đao, huynh thấy mấy người cạnh Lăng Phong thế nào?
- Lão già kia ... rất mạnh. - Đại Đao giọng điệu nghiêm túc.
- Đúng vậy, ngay cả Khai Thần Thuật cũng không thể nhìn ra sâu cạn của lão. Người này vô cùng thần bí, chỉ e tu vi còn mạnh hơn cả sư phụ chúng ta lúc trước.
- Nói vậy chẳng phải ngang cả Thán Tức lão nhân? - Đại Đao không tin hỏi lại.
"Thán Tức lão nhân" kia không rõ là ai, nhưng có thể khiến tầm cỡ Đại Đao phải e ngại, xem ra là một siêu cao thủ.
Văn Thành Bích nghĩ một lúc, hạ giọng nói :
- Nếu xét riêng về thần lực, cũng không biết chừng ...
Đại Đao im lặng không ý kiến.
Văn Thành Bích buột miệng :
- Lăng Phong dường như cũng mạnh hơn trước không ít ...
Nàng nói chưa hết câu đã dừng lại, hai má không rõ vì sao lại ửng đỏ, vội vã chuyển đề tài :
- Nhưng đáng nghi nhất, chính là vị cô nương họ Lâm kia ...
- Cô ta dịch dung. - Đại Đao ngay lập tức khẳng định.
Văn Thành Bích gật đầu đồng ý, lại nói :
- Còn một chuyện khác. Theo như huynh nói, cô ta từ đầu luôn tìm cách tiếp cận Như Ý, sau đó ngẫu nhiên bị bắt xuống mật thất U Minh. Thế nhưng khi huynh xuống đến nơi, cô ta không biết bằng cách nào đã thoát ra từ trước. Ta có cảm giác ...
- Phu nhân, tiếp theo chúng ta đi đâu.
Đúng lúc này, Diệp Bá không rõ từ đâu phi ngựa tới, phá mất câu quan trọng.
- Tới ngoại vi Thái Nguyên, ta muốn gặp một người.
- Đã biết.
Diệp Bá khẩn trương đáp rồi thúc ngựa ra trước. Văn Thành Bích trầm ngâm :
- Nếu tin tức của A Bá là đúng, xem ra sứ đoàn của người Tống đã đến Thái Nguyên. Các phương thế lực khắp nơi chắc chắn đều nhằm vào chỗ này. Nam phủ chúng ta nếu tận dụng được nó, quấy đục một chút, không chừng có thể cải tử hồi sinh.
Lời của nàng ước chừng cũng chỉ có Đại Đao bên ngoài và Văn Như Ý đang ngủ ngon lành trong xe là nghe được.
Đại Đao hờ hững nói :
- Sao cũng được. Có chuyện ta sẽ bảo vệ phu nhân tiểu thư đến cùng.
Văn Thành Bích cười cảm kích. Nàng hạ rèm cửa xuống, đột nhiên thở dài.
Đại Đao rất tốt, trung thành, mạnh mẽ, cũng có ý với Văn Thành Bích từ rất lâu, nhưng đối với Thành Bích lâu dần chỉ như một người đầy tớ.
Văn Thành Bích đột ngột nghĩ đến Lăng Phong. Nếu là hắn nghe câu vừa rồi, không biết sẽ phản ứng ra sao. Là gì đi nữa cũng sẽ khác Đại Đao, chỉ e tên kia sẽ mặc nàng ra sao thì ra, hoặc kiếm cớ bỏ chạy cũng nên.
Nghĩ đến đó Văn Thành Bích lại nhoẻn miệng cười, vừa khó hiểu mà tràn đầy phong tình. Nữ nhân mấy năm cô đơn, đêm qua rút cục được tưới tắm đầy đủ. Văn Thành Bích rất muốn quyến luyến lấy Lăng Phong thêm một thời gian, chỉ tiếc trách nhiệm buộc nàng phải bỏ qua. Vả lại, nàng cũng không xem mối quan hệ này vào đâu, "tình một đêm" - chắc chỉ như vậy.
Đêm qua trời đổ mưa, buổi sớm không khí trong lành, ánh nắng nhè nhẹ còn cả tiếng chim hót líu lo.
Lăng Phong mở mắt trong trạng thái "thần thanh khí sảng". Hắn nghiêng đầu vắt tay qua một bên, lần mò tìm thân thể "ai đó". Chỉ tiếc, mùi thơm vẫn thoang thoảng đâu đây, nhưng người ngọc đã đâu mất.
"Có khi nào đi chuẩn bị đồ ăn sáng cho mình không đây? Hếhế."
Lăng Phong nhắm mắt tự sướng. Chờ nàng ấy quay lại, Phong ca nhất định sẽ kéo vào lòng ôm ấp vuốt ve. Kể cả không được bữa "điểm tâm", ít nhất cũng phải làm cốc "café nóng".
Nghĩ lại tư vị tối qua, Lăng Phong cảm giác vẫn chưa tan hết. Đừng nói Phong ca, thiên hạ nam nhân trừ "đồng tính" ra, chỉ cần "ăn" một bữa "mỹ vị" như vậy, đảm bảo đều nghiện tuốt. Cũng may Phong ca học vấn "AV" ngàn năm tích tụ, lại không rõ nhờ cái gì, chắc tâm pháp nội công gì đó thăng tiến, khiến cho dẻo dai cường tráng đại phát, đại chiến chục hiệp với mỹ nữ không hề xuống phong độ, như thế mới chế ngự nổi mỹ phụ Thành Bích. Gặp trai tơ khác, chỉ e chưa đến nửa canh giờ đã hỏng.
Chẳng qua, chờ mãi cũng chỉ có tiếng chim hót, sắp đến đoạn nản lòng thoái chí ...
"Cộc cộc"
Ngoài cửa bỗng có tiếng gõ.
"Đến rồi đây. Hế, hôm qua còn phu nhân cao vợi, bây giờ đã thành thê tử nhu mì, vào phòng cũng gõ cửa thông báo. Ta thích." Lăng Phong cười nghĩ.
Hắn định giả vờ không nghe thấy nằm trên giường chờ. Nghĩ lại làm thế lại gia trưởng quá, Phong ca đành đổi chiến thuật.
Hắn mặc vội cái quần cộc, mặt như hoa nở phi ra cửa :
- Đây đây, tới ngay.
Cửa vừa mở.
"Aaa"
"Ôôô"
Một giọng nam một giọng nữ đồng thời hét lên. Phong ca cả người chỉ có quần đùi, phần trên bạo lộ, hắn vội vã ôm tay che ngực. Đối phương thế nhưng không hề để ý ngực Phong ca, lại nhìn xuống dưới.
Lăng Phong nhận ra gì đó không đúng, vội vã nhìn xuống theo.
Hóa ra, "tiểu đệ" Phong ca đang "khởi động" buổi sáng. Cái quần đùi thô thiển thời cổ này chả làm sao che chắn nổi thần vật, "nhất trụ kình thiên" cứ thế chống lên.
Phong ca hét lên :
- Không được nhìn.
Nói rồi một tay che ngực, một tay che bên dưới.
- Ta không thấy gì cả, không thấy gì cả.
Người kia vội vã phân bua, hai bàn tay chụp lấy mắt, nhưng ngón tay vẫn để lộ ra cái khe to tướng.
Lăng Phong buồn bực vô cùng, quá gian xảo.
Nếu Văn Thành Bích ở đây, hắn dĩ nhiên chả việc gì phải hốt hoảng. Làm gì cũng làm cả rồi, còn che đậy gì cho mệt. Đằng này lại là ... Lâm Hàm Uẩn. Tấm thân hoàn mỹ của Phong ca chăm sóc bấy lâu, làm gì có đạo lý trưng ra cho nữ nhân khác muốn xem thì xem, quá lỗ đi.
- Cô ... sao lại tự tiện như vậy?
- Ta có gõ cửa mà. Cũng tại ngươi ... - Lâm Hàm Uẩn quay mặt đi, ấm ức nói.
- Tại ta cái gì? Đùa sao. Đây là phòng của ...
Lăng Phong nói nửa câu dừng lại, sực nhớ ra hình như đây cũng không phải phòng mình, mà là của ... Văn Thành Bích. Trước mắt chưa rõ tâm ý nàng ấy ra sao, hắn cũng không nóng vội tuyên bố, mang tiếng nam nhân lụy tình thỉ nhục.
- ... E hèm. Rút cục có chuyện gì?
- Mấy thủ hạ của Văn phu nhân truyền tin, có lẽ sắp có một đám thổ phỉ ngang qua. Cả đoàn muốn rời đi tránh phiền phức, bảo ta lên báo với ngươi chuẩn bị.
Lăng Phong liếc nhìn Lâm Hàm Uẩn, âm thầm nghi ngờ.
Báo tin cho hắn thiếu gì người, tệ nhất có thể kêu Cố lão lên gọi. Cớ gì lại một cô nương như Lâm Hàm Uẩn đi làm? Rõ ràng gõ cửa phòng này chứng tỏ đã biết tối qua Lăng Phong "qua đêm" trong phòng Văn Thành Bích.
Đáng nghi, rất đáng nghi.
Lâm Hàm Uẩn xong nhiệm vụ, vội vã quay lưng muốn đi. Lăng Phong nhớ ra gì đó, cất tiếng gọi lại :
- Từ từ, cô không dưng miễn phí ngắm nhìn thân thể ngàn vàng của ta, cứ thế mà đi sao?
Lâm Hàm Uẩn giữ nguyên tư thế, không rõ khuôn mặt đang hình thù gì, ngập ngừng hỏi :
- Vậy ngươi muốn ... gì?
- Ta muốn ...
Câu "ngắm lại mới công bằng" chưa ra khỏi miệng, Phong ca bỗng tỉnh ra.
Lâm Hàm Uẩn bề ngoài cũng tạm, vui vẻ đáng yêu. Khuôn mặt tuy hơi xoàng chút, nhưng đổi lại dáng người không tệ. Chỉ tiếc, trong mắt Phong ca, đem so với Văn Thành Bích thì kém xa. Lăng Phong đâu có ngu, chỉ vì một phút thèm "cỏ non" mà bỏ cả cái cây đầy trái ngọt.
Hắn chép miệng phẩy tay :
- ... mà thôi bỏ đi. Hừm.
Lát sau, Lăng Phong quần áo đầy đủ ra khỏi phòng, miệng treo một nụ cười thần bí. Hắn đang nghĩ đến cảnh Văn Thành Bích ngồi sẵn ở dưới u oán nhìn mình, đại khái trách hắn tối qua quá "mạnh mẽ" gì đó.
Nhưng sự thật thật tàn khốc.
Cả sảnh chả còn mấy người. Vài ba tên tiểu nhị đang vội vã đóng cửa thu dọn bàn ghế. Đã thế còn chả ai để ý đến hắn.
Phong ca ngoắc một tên lại, chính là tên rót trà hôm trước.
- Khách quan vẫn chưa đi sao? Ngài mau đi thôi, dù nhìn ngài chả có gì đáng cướp ...
- Gì? Chưa biết sợ?
- A, ý tiểu nhân là ... đám cướp kia đến rất gần rồi. Ngài không đi ngay chỉ sợ không kịp.
Lăng Phong không thấy lo lắng là bao. Thổ phỉ hắn cũng chả mới lạ gì, lúc trước gặp đám Lý Thành, hôm sau gặp cướp trên sông, chả phải đều bị đánh cho nằm đất cả thôi.
- Người đâu cả rồi?
- Vị phu nhân kia thì đã đi lâu rồi, còn vài người hình như đang chờ ngài ở ngoài đó.
"Gì? Đã đi lâu rồi?" Lăng Phong choáng váng.
Tối qua rõ ràng chinh phục nàng ấy chết đi sống lại, "kiếp này không có chàng thiếp cũng không muốn sống" các kiểu. Ai ngờ trời vừa sáng mỹ nhân đã "quất ngựa truy phong". Cao thủ tình một đêm thời hiện đại "Hàn Phong công tử", về thời cổ chưa bao lâu đã bị cho leo cây? Đáng ra người rời giường trước là hắn mới đúng. Đã thế, đây cũng không phải lần đầu, lần với Liễu Thanh Nghi Phong ca cũng ở chiếu dưới. Thất bại, quá thất bại.
Vội vã phi ra ngoài, chỉ thấy Cố lão, Lâm Hàm Uẩn và hai tên thanh niên dắt ngựa, Lăng Phong nhìn quanh quất hỏi :
- Lão điên, nàng ấy đi đâu rồi?
- Chờ ngươi mặc đồ lâu quá, người ta đi rồi. - Giọng Cố lão có vẻ giận dỗi cổ quái.
Phong ca nhìn lại, chỉ thấy lão điên không ngờ rất thảm, hai mắt như cú đêm trũng xuống. Hắn suýt ngả ngửa ra sau, chỉ mặt Cố lão lắp bắp :
- Lão già, ai đánh ngươi thảm như vậy?
- Hừ, ai đánh được ta? Chẳng qua, đêm qua có hai kẻ bất lương nào trên đầu ầm ĩ kêu la cả đêm, làm lão tổ tông muốn ngủ cũng không ngủ được.
Lăng Phong đỏ mặt cười trừ, vỗ vai Cố lão điên :
- Ài, lão bằng hữu. Cái này cũng khó a, nhìn tiểu đệ cường tráng thế này ...
Cố lão nhếch mép khinh thường, nói :
- Nói luôn cho ngươi biết, không chỉ có ta đâu, ngay cả tên cầm đao kia cũng thức cùng đấy. Lúc sáng không có ta ngăn cản để Lâm nha đầu lên, hắn đã vác đao lên gọi ngươi dậy rồi.
- Gì? - Phong ca chột dạ lau mồ hôi, lại nhìn sang Lâm Hàm Uẩn, hóa ra cô nàng này đã cứu hắn một mạng.
Cố lão điên tiếp tục :
- Ngươi xem mà xử lý sao cho tốt, tên kia bị ngươi nẫng mất người trong lòng, tâm trạng cũng chả tốt gì đâu.
Lăng Phong không cho là đúng, cương giọng nói :
- Có gì phải lo? Chúng ta nam nữ thắm thiết, tình cảm mặn nồng, không ai có thể chia cắt ...
"Giá giá"
Có tiếng vó ngựa vang lên từ phía xa ngắt quãng câu bốc phét của Lăng Phong.
Tên giữ ngựa nói vội với Cố lão :
- Lão tổ tông, xem ra là đám thổ phỉ gì kia.
Nghe xưng hô kỳ quái, Lăng Phong lơ đễnh liếc qua. Từ đầu hắn cứ nghĩ là mấy tên chăn ngựa của khách điếm, không ngờ lại chính là hai tên U Minh Huyền Y làm trò dưới mật đạo lần nọ.
Cố lão nháy mắt với hắn :
- Đi thôi. À, hai tiểu tử này tư chất không tệ, tâm tính cũng không đến nỗi nào, ta đặc biệt tha cho chúng.
Lăng Phong không khỏi kỳ quái.
Còn chưa kịp ý kiến thêm, tiếng vó ngựa phía sau đã càng lúc càng lớn, một đám chừng chục người ngựa đang tiếp cận.
Lăng Phong chần chừ chưa đi ngay, linh tính cứ giữ hắn nán lại. Lăng Phong lâu nay rất tin vào "giác quan thứ 6" của mình.
- Sao vậy? - Lâm Hàm Uẩn hối thúc.
Lăng Phong không đáp, ngoái đầu ra sau quan sát.
Trong làn bụi mờ mờ, hắn bỗng thấy hai bóng dáng khá quen thuộc, đột nhiên lông mày giãn ra, mừng rỡ nói :
- Tần Quyền? Lăng Hổ?
...
Văn Thành Bích ngồi trong xe ngựa, nàng kéo hờ cửa sổ hé ra một nửa khuôn mặt, nửa còn lại bị một tấm mạng che khuất. Đại Đao cùng chục tên thủ hạ cưỡi ngựa bên cạnh.
- Đại Đao, huynh thấy mấy người cạnh Lăng Phong thế nào?
- Lão già kia ... rất mạnh. - Đại Đao giọng điệu nghiêm túc.
- Đúng vậy, ngay cả Khai Thần Thuật cũng không thể nhìn ra sâu cạn của lão. Người này vô cùng thần bí, chỉ e tu vi còn mạnh hơn cả sư phụ chúng ta lúc trước.
- Nói vậy chẳng phải ngang cả Thán Tức lão nhân? - Đại Đao không tin hỏi lại.
"Thán Tức lão nhân" kia không rõ là ai, nhưng có thể khiến tầm cỡ Đại Đao phải e ngại, xem ra là một siêu cao thủ.
Văn Thành Bích nghĩ một lúc, hạ giọng nói :
- Nếu xét riêng về thần lực, cũng không biết chừng ...
Đại Đao im lặng không ý kiến.
Văn Thành Bích buột miệng :
- Lăng Phong dường như cũng mạnh hơn trước không ít ...
Nàng nói chưa hết câu đã dừng lại, hai má không rõ vì sao lại ửng đỏ, vội vã chuyển đề tài :
- Nhưng đáng nghi nhất, chính là vị cô nương họ Lâm kia ...
- Cô ta dịch dung. - Đại Đao ngay lập tức khẳng định.
Văn Thành Bích gật đầu đồng ý, lại nói :
- Còn một chuyện khác. Theo như huynh nói, cô ta từ đầu luôn tìm cách tiếp cận Như Ý, sau đó ngẫu nhiên bị bắt xuống mật thất U Minh. Thế nhưng khi huynh xuống đến nơi, cô ta không biết bằng cách nào đã thoát ra từ trước. Ta có cảm giác ...
- Phu nhân, tiếp theo chúng ta đi đâu.
Đúng lúc này, Diệp Bá không rõ từ đâu phi ngựa tới, phá mất câu quan trọng.
- Tới ngoại vi Thái Nguyên, ta muốn gặp một người.
- Đã biết.
Diệp Bá khẩn trương đáp rồi thúc ngựa ra trước. Văn Thành Bích trầm ngâm :
- Nếu tin tức của A Bá là đúng, xem ra sứ đoàn của người Tống đã đến Thái Nguyên. Các phương thế lực khắp nơi chắc chắn đều nhằm vào chỗ này. Nam phủ chúng ta nếu tận dụng được nó, quấy đục một chút, không chừng có thể cải tử hồi sinh.
Lời của nàng ước chừng cũng chỉ có Đại Đao bên ngoài và Văn Như Ý đang ngủ ngon lành trong xe là nghe được.
Đại Đao hờ hững nói :
- Sao cũng được. Có chuyện ta sẽ bảo vệ phu nhân tiểu thư đến cùng.
Văn Thành Bích cười cảm kích. Nàng hạ rèm cửa xuống, đột nhiên thở dài.
Đại Đao rất tốt, trung thành, mạnh mẽ, cũng có ý với Văn Thành Bích từ rất lâu, nhưng đối với Thành Bích lâu dần chỉ như một người đầy tớ.
Văn Thành Bích đột ngột nghĩ đến Lăng Phong. Nếu là hắn nghe câu vừa rồi, không biết sẽ phản ứng ra sao. Là gì đi nữa cũng sẽ khác Đại Đao, chỉ e tên kia sẽ mặc nàng ra sao thì ra, hoặc kiếm cớ bỏ chạy cũng nên.
Nghĩ đến đó Văn Thành Bích lại nhoẻn miệng cười, vừa khó hiểu mà tràn đầy phong tình. Nữ nhân mấy năm cô đơn, đêm qua rút cục được tưới tắm đầy đủ. Văn Thành Bích rất muốn quyến luyến lấy Lăng Phong thêm một thời gian, chỉ tiếc trách nhiệm buộc nàng phải bỏ qua. Vả lại, nàng cũng không xem mối quan hệ này vào đâu, "tình một đêm" - chắc chỉ như vậy.
/485
|