- Cuối cùng, là cơ hội. Nghĩ đi, những thứ khác đều đủ vì sao ta vẫn thất bại, chuẩn, vì thiếu cơ hội. Cơ hội có thể do lão thiên cho, nếu không ta tự làm. Nữ nhân thôi, tiểu thư nông phụ gì đều như nhau cả. Cái gì ấn tượng khó phai, ân nhân cứu mạng, tình cờ nắm tay, ... ài ài, bản thiếu gia chưa ra chiêu mà thôi ... Làm sao im hết thế? Sợ rồi đúng không? Ấy ...
Lăng Phong thao thao bất tuyệt thì thấy không đúng, liền quay ra sau.
Khương Vũ Y nhìn hắn nói.
- Lăng Phong, ngươi vào đây.
- Chuyện gì, ngồi bốc phét cũng thành công? Kiểu mới?
Lăng Phong bất ngờ, lần đầu tiên nàng ta chủ động nói chuyện. Vừa đi anh Phong còn quay lại thị uy với đám kia.
Lăng Phong tự sướng nghĩ mình thành công, hóa ra sự thật tiếp theo xoay ngược 180 độ, còn tệ hơn không có gì.
- Đáng lẽ ngươi là chưởng quầy, ta chưởng quỹ, ta không muốn làm ảnh hưởng đến công việc. Nhưng ngươi tốt nhất từ bỏ ý định theo đuổi ta. Bởi vì điều đó là không có khả năng.
- Vì sao? - Lăng Phong bị phũ phàng hơi trực tiếp, mặt nghệch ra.
- Thân phận ngươi ... không đủ. - Khương Vũ Y không dám nhìn, chỉ nói ngắt quãng. Chuyện này rõ ràng khó nói thẳng ra, dù ai cũng biết.
- Thân phận?
Lăng Phong buồn bực, cái thứ này nghe không biết lần thứ mấy rồi.
- Ngươi cũng biết ta là ai?
"..."
Ánh mắt Khương Vũ Y sắc lên, tỏa ra sự kiêu ngạo, sự thương hại, còn kèm theo chút muốn cười.
- Ngươi thông minh chắc chắn biết ta là tiểu thư thế gia. Nói cho ngươi cũng không sao. Gia tộc của ta là Khương gia, lập quốc thế gia mấy trăm năm. Ngươi nói ta và ngươi có thể sao?
- Hừ. Chả có gì không thể.
Lăng Phong nghe đến đó đã hiểu, nhưng sắc mặt cương ngạnh lên. Hắn không cam chịu cái lý do này, hắn là người hiện đại, thế gia với chả vọng tộc.
Nói tới nói lui, vẫn là chuyện danh phận địa vị. Lần trước lão phu nhân họ Khương kia cũng cái kiểu này, nói hắn đừng có mơ tưởng hão huyền. Lúc đó Lăng Phong còn nghĩ đám người già này cổ hủ cứng nhắc. Nay chính chủ Khương Vũ Y nói ý tứ y chang, Lăng Phong mới nhận ra, cái khoảng cách này đã ăn sâu vào tiềm thức tất cả người ở thế giới này. Lăng Phong nghĩ thoáng, không phải ai cũng nghĩ thoáng như hắn.
Lại nói chuyện tiểu thuyết phim ảnh thời trước. Hầu hết đám biên kịch đạo diễn đời sau đều cố ý vẽ vời lãng mạn ra để hút người xem. Xem ra những mẩu chuyện nhảm cái gì tiểu thư quý tộc bỏ trốn cùng trai nghèo, hoàng tử giành người yêu với hạ dân, chỉ như hạt cát trong biển, sợ là không có mà chỉ do đồn thổi nói quá lên, càng ngày càng quá. Âu cũng là vì thị hiếu chung mà ra, đại đa số người trong thiên hạ đều nghèo, thân phận kém. Bọn họ không thể với tới tầng lớp cao, mới nghĩ ra những kiểu chuyện như vậy để giải trí, có khi để đả kích. Nói cho cùng, bản thân Lăng Phong hắn nếu có tiền có địa vị, cũng sẽ đầu tiên đi tìm nữ nhân tương xứng với hắn, chả đâu lại chạy về chỗ nghèo mà tìm.
- Dù ngươi là thiếu gia công tử, cũng không thể.
- Ý nàng là gì? - Lăng Phong giọng mang ý giận.
- Ngươi nhìn lại xem, ngay cả mục đích sống của ngươi là gì? Làm chưởng quầy? Ngươi có tài gì đó, ta biết. Những người theo đuổi ta, lập quân công có, sĩ tử đỗ cao có, tự mình làm giàu có, người nào cũng hơn ngươi cả. Ta chẳng qua không về Khương gia ở lại để trải nghiệm cuộc sống. Ta không muốn mình là nữ nhân tầm thường, vì vậy người ta thích cũng không thể tầm thường.
Khương Vũ Y làm chưởng quỹ, Lăng Phong tiện thể chỉ cho nàng con số Ả-rập, các phép tính nhanh, nhờ vậy nàng cũng đỡ mệt mỏi. Khương Vũ Y biết hắn có tài lặt vặt. Nhưng đối với tiểu thư Khương gia, mắt rất cao, trượng phu nàng phải có tài năng xuất chúng, kiểu nhỏ nhặt Lăng Phong không đủ nàng động tâm. Dù sao nàng cũng không khinh thường hắn như trước là tốt rồi.
- Nàng chọn nam nhân cũng thật cao, như thế chẳng khác nào thi tuyển, ai mạnh hơn thì thắng? - Lăng Phong phản bác.
- Vậy ngươi thì không tuyển chọn sao? Vì sao ngươi lại chọn ta? Nhất kiến chung tình? Hay vì ngươi thấy ta có điểm hơn nữ nhân khác mà để ý? Nếu có một cô nương khác bên cạnh ta, ngươi có so đo không?
Lăng Phong á khẩu, hắn đúng vì thấy Khương Vũ Y xinh đẹp hơn người, tính tình nội liễm, vì vậy hắn liền để ý. Ngược lại, vây quanh Khương Vũ Y không thiếu nam nhân, nàng ta cũng có quyền so sánh để chọn mà thôi.
- Ta là nam nhân đặc biệt, chỉ cần có cơ hội, ta sẽ chứng tỏ cho nàng biết.
- Ta không giống ngươi.
Một câu nói trúng hai điểm.
Lăng Phong muốn nói rằng, hắn là người tư tưởng hiện đại. Hắn cho rằng đám nam nhân cổ đại này đều trọng nam khinh nữ, chỉ có hắn đến từ hiện đại xem nữ nhân ngang hàng, nữ nhân nào yêu hắn là may mắn. Sự thật có như vậy không? Nam nhân cổ đại tấ cả đều tệ như vậy chăng? Lăng Phong thực sự là nhân tuyển tốt nhất? Cũng không chắc.
Khương Vũ Y không giống hắn, nàng không biết chuyện hắn là người thời nào. Và điều này thực ra không quan trọng.
Khi yêu một người, đối phương lúc nào cũng thu hút, chẳng cần biết hắn là khác bao nhiêu so với đám xung quanh. Trong mắt tình nhân, kể cả không khác biệt cũng nhìn thành khác biệt thôi. Điều quan trọng, nàng là nữ nhân. Khương đại tiểu thư lại có thể đi đánh đổi thanh xuân của mình "thử yêu" một người sao, nàng không thể thử cả loạt người mà xem ai là người đặc biệt nhất. Cái tư tưởng thử này chỉ có Lăng Phong thời sau đem tới. Nữ nhân cổ rất xem trọng chữ chung tình. Nếu đã vậy, Khương Vũ Y thà rằng chọn một người khác, còn hơn "thử sự hơn người" của Lăng Phong, quá mông lung. Thằng nào tán gái mà chả nói mình hơn kẻ khác chứ.
Vị Khương Vũ Y này, bình thường ít nói ít xuất hiện. Nay nói một lần, câu nào cũng sắc nhọn, khiến Lăng Phong nghẹn trong cổ, thở cũng khó khăn. Quả là con gái gia tộc quân đội, lời nói gang thép, đánh trúng trọng tâm, không có ngại ngùng bẽn lẽn gì cả.
Rất bá đạo, người ta mới có ý tiếp cận, đã kéo vào từ chối thẳng mặt. Nữ nhân như vậy, hiếm.
Tán gái lần đầu thất bại có là gì? Nhưng tiện thể còn bị dìm luôn xuống, thật tệ hại.
Thực ra, Khương Vũ Y cũng không muốn nói thẳng quá như vậy. Bấy lâu nàng vẫn giữ thái độ im lặng cho qua chuyện. Tên Phong này đánh mãi không thủng thì sẽ rút lui thôi, như bao nhiêu kẻ khác. Khương Vũ Y không cần thiết phải tạo khoảng cách như thế, về sau hai người làm sao mà đối diện nữa nha, rất kỳ cục. Chỉ là vừa rồi Lăng Phong ngồi chém trúng câu nào đó chọc phải lòng tự tôn của Khương đại tiểu thư, khiến nàng mới xổ hết ra như vậy.
Nhưng nàng ta nói cũng không sai.
Lăng Phong đang sống vì cái gì?
Hắn sống rất bình thường, chả vì cái gì cả. Sống, đơn giản để tiếp tục. Có cơ hội kiếm tiền thì kiếm tiền, có cơ hội học võ thì học võ, chỉ thế.
Không sai. Chỉ là không đủ. Hắn vẫn chỉ nằm ở hai chữ "tầm thường" mà Khương Vũ Y nói. Lăng Phong có điểm hơn người khác, nhưng người nào mà chả cho rằng mình hơn người khác. Nhìn từ ngoài vào khách quan, thì Lăng Phong, chưởng quầy, hơi vô lại, chạy nhanh một chút, tiền đủ sống, bên cạnh có Mặc lão, Lâm thị, hết rồi.
Những câu này của Khương Vũ Y, nhìn bây giờ thì thấy hơi quá đáng. Nhưng về sau, Lăng Phong phải cảm ơn nàng ta.
Chỉ tiếc, xem ra con đường vào trái tim Khương mỹ nữ đã hẹp nay còn hẹp hơn, Phong ca bị đá bay.
"Ông đây thề. Không khiến nàng ta tiếc nuối, không lấy vợ ... À, không ổn, hơi độc. Thề không lấy nhiều vợ đi."
Lão Lăng mặt như đưa đám đi ra, anh em nhìn thấy cũng đoán phân nửa chuyện không như ý, đều gõ nhau tự giải tán.
...
Hôm sau.
Trời về chiều, sân tập phía sau Lăng phủ vẫn chưa thể giải tán, hôm nay tình huống phát sinh đặc biệt.
- Mặc lão, thế nào rồi?
- Bọn chúng đã tập trung đến chục người, giả làm đủ thứ vây trước cửa phủ. Hạ nhân ra vào phủ đều bị theo sau.
- Nghiêm trọng như vậy?
- Vừa rồi xuất hiện thêm một cao thủ, lão e không bằng hắn. Người này nhiều khả năng là chỉ huy.
Lăng Phong thực sự lo lắng. Ngày hôm đó mua người về xong, hắn đã biết có người theo sau. Nhưng bẵng đi mấy hôm không thấy động tĩnh gì đáng kể, hôm nay đột nhiên lại xuất hiện, thậm chí không đơn giản chỉ quan sát, mà sắp có hành động.
- Là người của tên công tử kia?
- Cũng chỉ có thể là hắn. - Mặc lão trầm ngâm.
- Hai đứa nha hoàn và A Hổ kia quan trọng đến vậy?
- Công tử, chuyện này có lẽ phải hỏi kỹ một chút, không biết nội tình, rất khó xử lý tiếp. - Mặc lão nhìn Lăng Phong nhắc nhở.
- Được, ta sẽ quay lại hỏi Tiểu Mai.
Hắn tuy từ trước nghi ngờ hai nha hoàn kia không đơn giản, nhưng đến mức có kẻ vây phủ thế này là chuyện khác rồi. Kẻ kia ngay cả cái bóng Nhị hoàng tử đã đem ra dùng mà đối phương vẫn theo đuôi, vậy không phải đùa được.
"M*, dạo này sao chuyện gì cũng gặp vấn đề, rõ chán." Vừa đi Lăng Phong vừa lẩm bẩm.
Anh Phong đang chán đời, tán gái hỏng, mua người trả tiền hẳn hoi cũng bị người ta ý kiến.
Lăng Phong thao thao bất tuyệt thì thấy không đúng, liền quay ra sau.
Khương Vũ Y nhìn hắn nói.
- Lăng Phong, ngươi vào đây.
- Chuyện gì, ngồi bốc phét cũng thành công? Kiểu mới?
Lăng Phong bất ngờ, lần đầu tiên nàng ta chủ động nói chuyện. Vừa đi anh Phong còn quay lại thị uy với đám kia.
Lăng Phong tự sướng nghĩ mình thành công, hóa ra sự thật tiếp theo xoay ngược 180 độ, còn tệ hơn không có gì.
- Đáng lẽ ngươi là chưởng quầy, ta chưởng quỹ, ta không muốn làm ảnh hưởng đến công việc. Nhưng ngươi tốt nhất từ bỏ ý định theo đuổi ta. Bởi vì điều đó là không có khả năng.
- Vì sao? - Lăng Phong bị phũ phàng hơi trực tiếp, mặt nghệch ra.
- Thân phận ngươi ... không đủ. - Khương Vũ Y không dám nhìn, chỉ nói ngắt quãng. Chuyện này rõ ràng khó nói thẳng ra, dù ai cũng biết.
- Thân phận?
Lăng Phong buồn bực, cái thứ này nghe không biết lần thứ mấy rồi.
- Ngươi cũng biết ta là ai?
"..."
Ánh mắt Khương Vũ Y sắc lên, tỏa ra sự kiêu ngạo, sự thương hại, còn kèm theo chút muốn cười.
- Ngươi thông minh chắc chắn biết ta là tiểu thư thế gia. Nói cho ngươi cũng không sao. Gia tộc của ta là Khương gia, lập quốc thế gia mấy trăm năm. Ngươi nói ta và ngươi có thể sao?
- Hừ. Chả có gì không thể.
Lăng Phong nghe đến đó đã hiểu, nhưng sắc mặt cương ngạnh lên. Hắn không cam chịu cái lý do này, hắn là người hiện đại, thế gia với chả vọng tộc.
Nói tới nói lui, vẫn là chuyện danh phận địa vị. Lần trước lão phu nhân họ Khương kia cũng cái kiểu này, nói hắn đừng có mơ tưởng hão huyền. Lúc đó Lăng Phong còn nghĩ đám người già này cổ hủ cứng nhắc. Nay chính chủ Khương Vũ Y nói ý tứ y chang, Lăng Phong mới nhận ra, cái khoảng cách này đã ăn sâu vào tiềm thức tất cả người ở thế giới này. Lăng Phong nghĩ thoáng, không phải ai cũng nghĩ thoáng như hắn.
Lại nói chuyện tiểu thuyết phim ảnh thời trước. Hầu hết đám biên kịch đạo diễn đời sau đều cố ý vẽ vời lãng mạn ra để hút người xem. Xem ra những mẩu chuyện nhảm cái gì tiểu thư quý tộc bỏ trốn cùng trai nghèo, hoàng tử giành người yêu với hạ dân, chỉ như hạt cát trong biển, sợ là không có mà chỉ do đồn thổi nói quá lên, càng ngày càng quá. Âu cũng là vì thị hiếu chung mà ra, đại đa số người trong thiên hạ đều nghèo, thân phận kém. Bọn họ không thể với tới tầng lớp cao, mới nghĩ ra những kiểu chuyện như vậy để giải trí, có khi để đả kích. Nói cho cùng, bản thân Lăng Phong hắn nếu có tiền có địa vị, cũng sẽ đầu tiên đi tìm nữ nhân tương xứng với hắn, chả đâu lại chạy về chỗ nghèo mà tìm.
- Dù ngươi là thiếu gia công tử, cũng không thể.
- Ý nàng là gì? - Lăng Phong giọng mang ý giận.
- Ngươi nhìn lại xem, ngay cả mục đích sống của ngươi là gì? Làm chưởng quầy? Ngươi có tài gì đó, ta biết. Những người theo đuổi ta, lập quân công có, sĩ tử đỗ cao có, tự mình làm giàu có, người nào cũng hơn ngươi cả. Ta chẳng qua không về Khương gia ở lại để trải nghiệm cuộc sống. Ta không muốn mình là nữ nhân tầm thường, vì vậy người ta thích cũng không thể tầm thường.
Khương Vũ Y làm chưởng quỹ, Lăng Phong tiện thể chỉ cho nàng con số Ả-rập, các phép tính nhanh, nhờ vậy nàng cũng đỡ mệt mỏi. Khương Vũ Y biết hắn có tài lặt vặt. Nhưng đối với tiểu thư Khương gia, mắt rất cao, trượng phu nàng phải có tài năng xuất chúng, kiểu nhỏ nhặt Lăng Phong không đủ nàng động tâm. Dù sao nàng cũng không khinh thường hắn như trước là tốt rồi.
- Nàng chọn nam nhân cũng thật cao, như thế chẳng khác nào thi tuyển, ai mạnh hơn thì thắng? - Lăng Phong phản bác.
- Vậy ngươi thì không tuyển chọn sao? Vì sao ngươi lại chọn ta? Nhất kiến chung tình? Hay vì ngươi thấy ta có điểm hơn nữ nhân khác mà để ý? Nếu có một cô nương khác bên cạnh ta, ngươi có so đo không?
Lăng Phong á khẩu, hắn đúng vì thấy Khương Vũ Y xinh đẹp hơn người, tính tình nội liễm, vì vậy hắn liền để ý. Ngược lại, vây quanh Khương Vũ Y không thiếu nam nhân, nàng ta cũng có quyền so sánh để chọn mà thôi.
- Ta là nam nhân đặc biệt, chỉ cần có cơ hội, ta sẽ chứng tỏ cho nàng biết.
- Ta không giống ngươi.
Một câu nói trúng hai điểm.
Lăng Phong muốn nói rằng, hắn là người tư tưởng hiện đại. Hắn cho rằng đám nam nhân cổ đại này đều trọng nam khinh nữ, chỉ có hắn đến từ hiện đại xem nữ nhân ngang hàng, nữ nhân nào yêu hắn là may mắn. Sự thật có như vậy không? Nam nhân cổ đại tấ cả đều tệ như vậy chăng? Lăng Phong thực sự là nhân tuyển tốt nhất? Cũng không chắc.
Khương Vũ Y không giống hắn, nàng không biết chuyện hắn là người thời nào. Và điều này thực ra không quan trọng.
Khi yêu một người, đối phương lúc nào cũng thu hút, chẳng cần biết hắn là khác bao nhiêu so với đám xung quanh. Trong mắt tình nhân, kể cả không khác biệt cũng nhìn thành khác biệt thôi. Điều quan trọng, nàng là nữ nhân. Khương đại tiểu thư lại có thể đi đánh đổi thanh xuân của mình "thử yêu" một người sao, nàng không thể thử cả loạt người mà xem ai là người đặc biệt nhất. Cái tư tưởng thử này chỉ có Lăng Phong thời sau đem tới. Nữ nhân cổ rất xem trọng chữ chung tình. Nếu đã vậy, Khương Vũ Y thà rằng chọn một người khác, còn hơn "thử sự hơn người" của Lăng Phong, quá mông lung. Thằng nào tán gái mà chả nói mình hơn kẻ khác chứ.
Vị Khương Vũ Y này, bình thường ít nói ít xuất hiện. Nay nói một lần, câu nào cũng sắc nhọn, khiến Lăng Phong nghẹn trong cổ, thở cũng khó khăn. Quả là con gái gia tộc quân đội, lời nói gang thép, đánh trúng trọng tâm, không có ngại ngùng bẽn lẽn gì cả.
Rất bá đạo, người ta mới có ý tiếp cận, đã kéo vào từ chối thẳng mặt. Nữ nhân như vậy, hiếm.
Tán gái lần đầu thất bại có là gì? Nhưng tiện thể còn bị dìm luôn xuống, thật tệ hại.
Thực ra, Khương Vũ Y cũng không muốn nói thẳng quá như vậy. Bấy lâu nàng vẫn giữ thái độ im lặng cho qua chuyện. Tên Phong này đánh mãi không thủng thì sẽ rút lui thôi, như bao nhiêu kẻ khác. Khương Vũ Y không cần thiết phải tạo khoảng cách như thế, về sau hai người làm sao mà đối diện nữa nha, rất kỳ cục. Chỉ là vừa rồi Lăng Phong ngồi chém trúng câu nào đó chọc phải lòng tự tôn của Khương đại tiểu thư, khiến nàng mới xổ hết ra như vậy.
Nhưng nàng ta nói cũng không sai.
Lăng Phong đang sống vì cái gì?
Hắn sống rất bình thường, chả vì cái gì cả. Sống, đơn giản để tiếp tục. Có cơ hội kiếm tiền thì kiếm tiền, có cơ hội học võ thì học võ, chỉ thế.
Không sai. Chỉ là không đủ. Hắn vẫn chỉ nằm ở hai chữ "tầm thường" mà Khương Vũ Y nói. Lăng Phong có điểm hơn người khác, nhưng người nào mà chả cho rằng mình hơn người khác. Nhìn từ ngoài vào khách quan, thì Lăng Phong, chưởng quầy, hơi vô lại, chạy nhanh một chút, tiền đủ sống, bên cạnh có Mặc lão, Lâm thị, hết rồi.
Những câu này của Khương Vũ Y, nhìn bây giờ thì thấy hơi quá đáng. Nhưng về sau, Lăng Phong phải cảm ơn nàng ta.
Chỉ tiếc, xem ra con đường vào trái tim Khương mỹ nữ đã hẹp nay còn hẹp hơn, Phong ca bị đá bay.
"Ông đây thề. Không khiến nàng ta tiếc nuối, không lấy vợ ... À, không ổn, hơi độc. Thề không lấy nhiều vợ đi."
Lão Lăng mặt như đưa đám đi ra, anh em nhìn thấy cũng đoán phân nửa chuyện không như ý, đều gõ nhau tự giải tán.
...
Hôm sau.
Trời về chiều, sân tập phía sau Lăng phủ vẫn chưa thể giải tán, hôm nay tình huống phát sinh đặc biệt.
- Mặc lão, thế nào rồi?
- Bọn chúng đã tập trung đến chục người, giả làm đủ thứ vây trước cửa phủ. Hạ nhân ra vào phủ đều bị theo sau.
- Nghiêm trọng như vậy?
- Vừa rồi xuất hiện thêm một cao thủ, lão e không bằng hắn. Người này nhiều khả năng là chỉ huy.
Lăng Phong thực sự lo lắng. Ngày hôm đó mua người về xong, hắn đã biết có người theo sau. Nhưng bẵng đi mấy hôm không thấy động tĩnh gì đáng kể, hôm nay đột nhiên lại xuất hiện, thậm chí không đơn giản chỉ quan sát, mà sắp có hành động.
- Là người của tên công tử kia?
- Cũng chỉ có thể là hắn. - Mặc lão trầm ngâm.
- Hai đứa nha hoàn và A Hổ kia quan trọng đến vậy?
- Công tử, chuyện này có lẽ phải hỏi kỹ một chút, không biết nội tình, rất khó xử lý tiếp. - Mặc lão nhìn Lăng Phong nhắc nhở.
- Được, ta sẽ quay lại hỏi Tiểu Mai.
Hắn tuy từ trước nghi ngờ hai nha hoàn kia không đơn giản, nhưng đến mức có kẻ vây phủ thế này là chuyện khác rồi. Kẻ kia ngay cả cái bóng Nhị hoàng tử đã đem ra dùng mà đối phương vẫn theo đuôi, vậy không phải đùa được.
"M*, dạo này sao chuyện gì cũng gặp vấn đề, rõ chán." Vừa đi Lăng Phong vừa lẩm bẩm.
Anh Phong đang chán đời, tán gái hỏng, mua người trả tiền hẳn hoi cũng bị người ta ý kiến.
/485
|