Phượng Hâm dựa vào ghế nhắm mắt lại, gương mặt quá đỗi quen thuộc, quá đỗi tưởng niệm lại xuất hiện.
Quá khứ lại lần nữa tựa như một thước phim xẹt qua.
Cuối cùng dừng lại ở đôi mắt màu đỏ trống rỗng, cô liền từ trong mộng tỉnh lại.
Đưa tay quệt mồ hôi lạnh trên trán, sự hổ thẹn trong lòng một lúc lâu sau vẫn không vơi bớt.
Nếu như Nhiếp Minh không phải vì cô thì sao lại có kết cục thảm thương đến vậy, dị năng giả song hệ lôi hỏa là khối bánh thơm ngon đối với mấy căn cứ.
Chỉ cần cậu muốn thì hoàn toàn có thể trở thành người lãnh đạo thứ hai trong bất kỳ căn cứ nào.
Ngoại trừ lão đại của căn cứ thì mọi tiếng nói của cậu đều có trọng lượng.
Nhưng cậu lại không làm vậy, cậu vẫn luôn ở lại khu Bắc làm một tiểu đệ thấp kém, công việc nguy hiểm gì đều có một chân của cậu.
Cô của kiếp trước lại luôn không để ý đến, cũng chưa từng nghĩ qua.
Bây giờ nghĩ lại, mọi chuyện này e rằng là vì cô.
Căn cứ đó do cô tự tay thành lập lên, cuối cùng lại không có bất kỳ quan hệ gì đến cô.
Phượng Hâm điều chỉnh một chút hận ý trong lòng, không vội, cô có thể đợi.
Vẫn là câu nói cũ, giết một người rất dễ, nhưng để đối phương sống trong đau khổ thì càng thú vị hơn.
Một người nam và một người nữ trong một chiếc xe nào đó đồng thời hắt hơi một cái.
Phượng Hâm nhìn hai người nằm sau ghế sau, họ không có dấu hiệu nào muốn tỉnh lại.
Xem ra, trên đoạn đường này họ đã quá mệt mỏi rồi.
Phượng Hâm lại nhắm mắt, không suy nghĩ nữa, để đầu óc thành một mảnh trống rỗng.
Cho dù thế nào thì cô cũng phải nghỉ ngơi, cô cần bảo tồn thể lực, bất tri bất giác cô liền ngủ mất rồi.
“Ưm!” một tiếng rên nhỏ vang lên.
Phượng Hâm ngay lập tức quay đầu lại nhìn.
Cô phát hiện ngoại trừ trong không gian, thì những nơi có người ở bên ngoài, hoặc có thể nói là cô vô cùng mẫn cảm đối với mọi sự vật ở thế giới bên ngoài, chỉ cần một âm thanh rất nhỏ cũng đủ để đánh thức cô tỉnh lại từ giấc ngủ nhẹ.
Biểu cảm trên mặt người đàn ông vô cùng thống khổ, tim Phượng Hâm thắt lại một cái.
Nhanh chóng đưa tay sờ lên trán người đàn ông.
Nóng! Nóng quá! Dù có thể sống sót sau cơn sốt này thì cũng biến thành kẻ ngốc mất.
Phượng Hâm nhìn cô bé trong lòng hắn, nhíu mày, khuôn mặt vốn dĩ trắng trẻo của cô bé lúc này đỏ rực lên.
Nhiệt độ cơ thể người đàn ông tăng cao gặp được nhiệt độ cơ thể cô bé đang hạ thấp, theo bản năng hai cánh tay siết chặt lại.
Cô bé bị kìm chặt vô cùng khó chịu, cả khuôn mặt nhỏ nhăn nhó.
“Nóng quá!” cô bé chậm rãi mở ra đôi mắt hơi đỏ, đầu tiên là mơ màng nhìn bốn phía xung quanh, rất nhanh tiêu cự liền dừng lên Phượng Hâm.
“Chị tiên nữ, bố em đang ở đâu? Bố em đâu rồi?” giọng nói căng thẳng, nói xong còn mang theo tiếng nức nở.
Phượng Hâm vuốt khuôn mặt nhỏ đang ửng đỏ của cô bé, “Bố em ở đằng sau em đó.”
Cô bé nghi hoặc chớp chớp mắt, đằng sau? Sao bố lại trốn phía sau mình?
Cô bé muốn quay người nhìn một cái nhưng lại phát hiện muốn cử động cũng khó khăn.
Nóng, nóng quá, sao bố lại để lò sưởi phía sau cô bé, cô bé sắp bị nướng chín rồi.
Khó chịu quá, rất khó chịu.
Nhìn vẻ mặt của cô bé, trong lòng Phượng Hâm cũng trở nên lo lắng.
Người đàn ông ôm quá chặt, nếu như mạnh mẽ bức hắn buông tay, làm không tốt sẽ làm miệng vết thương rách ra.
Nếu cứ ôm thế này thì cũng không tốt.
Phượng Hâm từ ghế lái mở cửa xe đi xuống, mở cửa xe sau ra, kề bên tai người đàn ông nói một câu.
Chỉ thấy đôi tay đang ôm chặt của người đàn ông chậm rãi buông lỏng, cuối cùng hoàn toàn bỏ ra.
Việc đầu tiên cô bé làm là nhanh chóng quay đầu lại, lúc nhìn thấy người bị băng bó chỉ còn chừa lại đôi mắt và đỉnh đầu.
Trong lòng liền đau muốn chết, tất cả là tại cô bé, nếu không sao bố có thể biến thành bộ dạng này?
Quá khứ lại lần nữa tựa như một thước phim xẹt qua.
Cuối cùng dừng lại ở đôi mắt màu đỏ trống rỗng, cô liền từ trong mộng tỉnh lại.
Đưa tay quệt mồ hôi lạnh trên trán, sự hổ thẹn trong lòng một lúc lâu sau vẫn không vơi bớt.
Nếu như Nhiếp Minh không phải vì cô thì sao lại có kết cục thảm thương đến vậy, dị năng giả song hệ lôi hỏa là khối bánh thơm ngon đối với mấy căn cứ.
Chỉ cần cậu muốn thì hoàn toàn có thể trở thành người lãnh đạo thứ hai trong bất kỳ căn cứ nào.
Ngoại trừ lão đại của căn cứ thì mọi tiếng nói của cậu đều có trọng lượng.
Nhưng cậu lại không làm vậy, cậu vẫn luôn ở lại khu Bắc làm một tiểu đệ thấp kém, công việc nguy hiểm gì đều có một chân của cậu.
Cô của kiếp trước lại luôn không để ý đến, cũng chưa từng nghĩ qua.
Bây giờ nghĩ lại, mọi chuyện này e rằng là vì cô.
Căn cứ đó do cô tự tay thành lập lên, cuối cùng lại không có bất kỳ quan hệ gì đến cô.
Phượng Hâm điều chỉnh một chút hận ý trong lòng, không vội, cô có thể đợi.
Vẫn là câu nói cũ, giết một người rất dễ, nhưng để đối phương sống trong đau khổ thì càng thú vị hơn.
Một người nam và một người nữ trong một chiếc xe nào đó đồng thời hắt hơi một cái.
Phượng Hâm nhìn hai người nằm sau ghế sau, họ không có dấu hiệu nào muốn tỉnh lại.
Xem ra, trên đoạn đường này họ đã quá mệt mỏi rồi.
Phượng Hâm lại nhắm mắt, không suy nghĩ nữa, để đầu óc thành một mảnh trống rỗng.
Cho dù thế nào thì cô cũng phải nghỉ ngơi, cô cần bảo tồn thể lực, bất tri bất giác cô liền ngủ mất rồi.
“Ưm!” một tiếng rên nhỏ vang lên.
Phượng Hâm ngay lập tức quay đầu lại nhìn.
Cô phát hiện ngoại trừ trong không gian, thì những nơi có người ở bên ngoài, hoặc có thể nói là cô vô cùng mẫn cảm đối với mọi sự vật ở thế giới bên ngoài, chỉ cần một âm thanh rất nhỏ cũng đủ để đánh thức cô tỉnh lại từ giấc ngủ nhẹ.
Biểu cảm trên mặt người đàn ông vô cùng thống khổ, tim Phượng Hâm thắt lại một cái.
Nhanh chóng đưa tay sờ lên trán người đàn ông.
Nóng! Nóng quá! Dù có thể sống sót sau cơn sốt này thì cũng biến thành kẻ ngốc mất.
Phượng Hâm nhìn cô bé trong lòng hắn, nhíu mày, khuôn mặt vốn dĩ trắng trẻo của cô bé lúc này đỏ rực lên.
Nhiệt độ cơ thể người đàn ông tăng cao gặp được nhiệt độ cơ thể cô bé đang hạ thấp, theo bản năng hai cánh tay siết chặt lại.
Cô bé bị kìm chặt vô cùng khó chịu, cả khuôn mặt nhỏ nhăn nhó.
“Nóng quá!” cô bé chậm rãi mở ra đôi mắt hơi đỏ, đầu tiên là mơ màng nhìn bốn phía xung quanh, rất nhanh tiêu cự liền dừng lên Phượng Hâm.
“Chị tiên nữ, bố em đang ở đâu? Bố em đâu rồi?” giọng nói căng thẳng, nói xong còn mang theo tiếng nức nở.
Phượng Hâm vuốt khuôn mặt nhỏ đang ửng đỏ của cô bé, “Bố em ở đằng sau em đó.”
Cô bé nghi hoặc chớp chớp mắt, đằng sau? Sao bố lại trốn phía sau mình?
Cô bé muốn quay người nhìn một cái nhưng lại phát hiện muốn cử động cũng khó khăn.
Nóng, nóng quá, sao bố lại để lò sưởi phía sau cô bé, cô bé sắp bị nướng chín rồi.
Khó chịu quá, rất khó chịu.
Nhìn vẻ mặt của cô bé, trong lòng Phượng Hâm cũng trở nên lo lắng.
Người đàn ông ôm quá chặt, nếu như mạnh mẽ bức hắn buông tay, làm không tốt sẽ làm miệng vết thương rách ra.
Nếu cứ ôm thế này thì cũng không tốt.
Phượng Hâm từ ghế lái mở cửa xe đi xuống, mở cửa xe sau ra, kề bên tai người đàn ông nói một câu.
Chỉ thấy đôi tay đang ôm chặt của người đàn ông chậm rãi buông lỏng, cuối cùng hoàn toàn bỏ ra.
Việc đầu tiên cô bé làm là nhanh chóng quay đầu lại, lúc nhìn thấy người bị băng bó chỉ còn chừa lại đôi mắt và đỉnh đầu.
Trong lòng liền đau muốn chết, tất cả là tại cô bé, nếu không sao bố có thể biến thành bộ dạng này?
/107
|