Phượng Hâm nhìn vẻ mặt tự trách của cô bé thì xoa xoa cái đầu nhỏ mềm mại đó.
“Yên tâm đi! Bố em sẽ không sao đâu, mọi chuyện rồi sẽ tốt thôi.”
Thực ra Phượng Hâm cũng không biết phải làm thế nào, nếu cứ phát sốt không giảm thế này thì muốn không chết cũng khó.
Cô có chút hối hận rồi, ngươi nói xem tại sao lúc đầu cô không chuẩn bị thêm chút thuốc hạ sốt chứ?
Bây giờ thì tốt rồi, trắng mắt rồi.
Phượng Hâm lấy một chai nước từ túi đeo sau lưng đưa cho cô bé.
“Cho bố em uống nhiều nước, như thế nhiệt độ sẽ từ từ giảm xuống.”
“Chị tiên nữ ơi, nếu bố uống nhiều nước thì sẽ tỉnh lại sao?”
“Tất nhiên rồi.”
Tiểu Như gật mạnh đầu, đây là lúc cô bé chăm sóc bố rồi.
Lúc nhỏ, cô bé bị ốm, đều có bố dỗ dành uống thuốc.
Cô bé hôn bố một cái thật mạnh, nhỏ giọng thỏ thẻ: “Bố ơi, bố từng nói sẽ không bỏ rơi Tiểu Như, chúng ta nhất định sẽ chiến thắng.”
Phượng Hâm nhìn một màn trước mắt, nếu nói trong lòng không hâm mộ thì là nói dối.
Quan hệ của cô cùng với người bố hời hợt kia đến người lạ cũng không bằng, tại sao lại có tình thân tồn tại.
Phượng Hâm nhìn gò má đỏ hồng của người đàn ông cũng không nghĩ ra được cách nào, lẽ nào chỉ có thể nghe theo ý trời thôi sao?
Không, cô vĩnh viễn sẽ không nghe theo ý trời, con người suy cho cùng vẫn phải dựa vào bản thân.
Có rồi, cô nghĩ ra rồi.
“Tiểu Như, em ngồi đây đi, chúng ta phải mau chóng đến thành phố A2.”
Vào thành phố A2 một chút, không xa có một phòng khám nhỏ, chỉ cần đến đó kịp thời là OK rồi.
Phượng Hâm hiểu biết về thành phố A2 như vậy, vẫn phải cảm ơn người em gái tốt Đa Nghiên của cô.
Cô vẫn nhớ, kiếp trước lúc họ vừa đến thành phố A2, tình huống ở đó tốt hơn thành phố A3 không biết bao nhiêu lần?
Nhân khẩu thành phố A2 không nhiều như thành phố A3, bọn họ cùng với vài người đi theo đội ngũ, đi bộ mất hai ngày hai đêm.
Lúc đến thành phố A2, số lượng tang thi nhiều đến mức kinh hãi.
Cả một con đường không nhìn thấy người sống, khắp nơi đều là tang thi.
Đội ngũ quá đông người, trở thành một mục tiêu lớn.
Hàn Tinh Diệu hạ lệnh một người quân nhân dẫn theo một số người may mắn sống sót, phân làm nhóm đi về thành phố A2 và thành phố A3 tiếp cận đến đường quốc lộ 315, tập trung tại đó.
Người quân nhân dẫn đường bọn họ, cũng chính là người mà bọ họ thấy chết không cứu, hình như tên gọi là gì đó?
Trong đầu Phượng Hâm từ từ hiện ra khuôn mặt trẻ con của người quân nhân.
Cô nhớ ra rồi!
Hắn bảo bọn cô gọi hắn là Tiểu Cửu, hắn nói hắn xếp hàng thứ chín trong nhà.
Tiểu Cửu là một người đàn ông cởi mở, hắn nửa đùa nửa thật nói với bọn họ.
Mẹ của hắn xếp thứ nhất, sau đó bà lại nuôi thêm bảy con mèo, đến hắn thì là thứ chín rồi.
Hắn nói bố hắn so với hắn còn thảm hơn, xếp thứ mười trong nhà.
Một màn đã bị Phượng Hâm quên lãng của kiếp trước lại một lần nữa hiện ra rõ rệt trước mắt cô.
Cô hối hận rồi, thật sự hối hận rồi, nếu như có thể quay lại lựa chọn, cho dù có phải liều mạng cô cũng phải cứu được người quân nhân đó ra.
Sống lại kiếp này, Phượng Hâm muốn sống một cách thẳng thắn vô tư, không muốn bản thân phải thêm nuối tiếc cùng hối hận.
Rốt cục thì cô vẫn là một con người có máu thịt, có suy nghĩ.
Tất nhiên là có vài sự hy sinh cần thiết là không thể tránh khỏi, có vài người còn sống tốt hơn là nên biến mất.
Lúc bọn họ trên đường đi qua một cửa hàng Chanel, Đa Nghiên thấy áo trên người mình bị rách mất một ống tay liền không muốn đi nữa.
Câu nói của Đa Nghiên lúc đó, đến bây giờ cô vẫn nhớ như mới ngày hôm qua.
“Chị gái tôi là một cô gái, mặc một bộ đồ rách để người khác nhìn vào thì thật không tốt.”
Cô lúc đó ngoài cảm động ra thì chỉ có cảm động, trước giờ chưa từng nghĩ tới, mạt thế đến rồi, có thể sống sót đã là không tồi, ai mà còn để ý xem ngươi có ăn mặc đẹp hay không.
Lúc đầu Tiểu Cửu phản đối, sau đó thật sự là không còn cách nào khác phải đi vào.
Về phần Lâm Tử Thạc thì nhìn Đa Nghiên cười, vỗ vỗ vai cô ta nói, “Vẫn là Nghiên Nhi suy nghĩ chu toàn.”
“Yên tâm đi! Bố em sẽ không sao đâu, mọi chuyện rồi sẽ tốt thôi.”
Thực ra Phượng Hâm cũng không biết phải làm thế nào, nếu cứ phát sốt không giảm thế này thì muốn không chết cũng khó.
Cô có chút hối hận rồi, ngươi nói xem tại sao lúc đầu cô không chuẩn bị thêm chút thuốc hạ sốt chứ?
Bây giờ thì tốt rồi, trắng mắt rồi.
Phượng Hâm lấy một chai nước từ túi đeo sau lưng đưa cho cô bé.
“Cho bố em uống nhiều nước, như thế nhiệt độ sẽ từ từ giảm xuống.”
“Chị tiên nữ ơi, nếu bố uống nhiều nước thì sẽ tỉnh lại sao?”
“Tất nhiên rồi.”
Tiểu Như gật mạnh đầu, đây là lúc cô bé chăm sóc bố rồi.
Lúc nhỏ, cô bé bị ốm, đều có bố dỗ dành uống thuốc.
Cô bé hôn bố một cái thật mạnh, nhỏ giọng thỏ thẻ: “Bố ơi, bố từng nói sẽ không bỏ rơi Tiểu Như, chúng ta nhất định sẽ chiến thắng.”
Phượng Hâm nhìn một màn trước mắt, nếu nói trong lòng không hâm mộ thì là nói dối.
Quan hệ của cô cùng với người bố hời hợt kia đến người lạ cũng không bằng, tại sao lại có tình thân tồn tại.
Phượng Hâm nhìn gò má đỏ hồng của người đàn ông cũng không nghĩ ra được cách nào, lẽ nào chỉ có thể nghe theo ý trời thôi sao?
Không, cô vĩnh viễn sẽ không nghe theo ý trời, con người suy cho cùng vẫn phải dựa vào bản thân.
Có rồi, cô nghĩ ra rồi.
“Tiểu Như, em ngồi đây đi, chúng ta phải mau chóng đến thành phố A2.”
Vào thành phố A2 một chút, không xa có một phòng khám nhỏ, chỉ cần đến đó kịp thời là OK rồi.
Phượng Hâm hiểu biết về thành phố A2 như vậy, vẫn phải cảm ơn người em gái tốt Đa Nghiên của cô.
Cô vẫn nhớ, kiếp trước lúc họ vừa đến thành phố A2, tình huống ở đó tốt hơn thành phố A3 không biết bao nhiêu lần?
Nhân khẩu thành phố A2 không nhiều như thành phố A3, bọn họ cùng với vài người đi theo đội ngũ, đi bộ mất hai ngày hai đêm.
Lúc đến thành phố A2, số lượng tang thi nhiều đến mức kinh hãi.
Cả một con đường không nhìn thấy người sống, khắp nơi đều là tang thi.
Đội ngũ quá đông người, trở thành một mục tiêu lớn.
Hàn Tinh Diệu hạ lệnh một người quân nhân dẫn theo một số người may mắn sống sót, phân làm nhóm đi về thành phố A2 và thành phố A3 tiếp cận đến đường quốc lộ 315, tập trung tại đó.
Người quân nhân dẫn đường bọn họ, cũng chính là người mà bọ họ thấy chết không cứu, hình như tên gọi là gì đó?
Trong đầu Phượng Hâm từ từ hiện ra khuôn mặt trẻ con của người quân nhân.
Cô nhớ ra rồi!
Hắn bảo bọn cô gọi hắn là Tiểu Cửu, hắn nói hắn xếp hàng thứ chín trong nhà.
Tiểu Cửu là một người đàn ông cởi mở, hắn nửa đùa nửa thật nói với bọn họ.
Mẹ của hắn xếp thứ nhất, sau đó bà lại nuôi thêm bảy con mèo, đến hắn thì là thứ chín rồi.
Hắn nói bố hắn so với hắn còn thảm hơn, xếp thứ mười trong nhà.
Một màn đã bị Phượng Hâm quên lãng của kiếp trước lại một lần nữa hiện ra rõ rệt trước mắt cô.
Cô hối hận rồi, thật sự hối hận rồi, nếu như có thể quay lại lựa chọn, cho dù có phải liều mạng cô cũng phải cứu được người quân nhân đó ra.
Sống lại kiếp này, Phượng Hâm muốn sống một cách thẳng thắn vô tư, không muốn bản thân phải thêm nuối tiếc cùng hối hận.
Rốt cục thì cô vẫn là một con người có máu thịt, có suy nghĩ.
Tất nhiên là có vài sự hy sinh cần thiết là không thể tránh khỏi, có vài người còn sống tốt hơn là nên biến mất.
Lúc bọn họ trên đường đi qua một cửa hàng Chanel, Đa Nghiên thấy áo trên người mình bị rách mất một ống tay liền không muốn đi nữa.
Câu nói của Đa Nghiên lúc đó, đến bây giờ cô vẫn nhớ như mới ngày hôm qua.
“Chị gái tôi là một cô gái, mặc một bộ đồ rách để người khác nhìn vào thì thật không tốt.”
Cô lúc đó ngoài cảm động ra thì chỉ có cảm động, trước giờ chưa từng nghĩ tới, mạt thế đến rồi, có thể sống sót đã là không tồi, ai mà còn để ý xem ngươi có ăn mặc đẹp hay không.
Lúc đầu Tiểu Cửu phản đối, sau đó thật sự là không còn cách nào khác phải đi vào.
Về phần Lâm Tử Thạc thì nhìn Đa Nghiên cười, vỗ vỗ vai cô ta nói, “Vẫn là Nghiên Nhi suy nghĩ chu toàn.”
/107
|