Editor+Beta: Qiongne
Bác sĩ là một người đàn ông trung niên.
Cúi người nhanh chóng xem xét thương thế của Trịnh Tầm, tay chân ông ta lanh lẹ mở hòm lấy cồn, đổ vào kim phẫu thuật cùng vết thương của Trịnh Tầm để tiêu độc.
“Chỗ này tạm khâu vào trước, phòng ngừa tiếp tục chảy máu. Anh ta bị thương quá nặng, một mình tôi ở đây xử lý khẳng định không được, kế tiếp đưa đến bệnh viện.”
Thanh âm Chu Sanh Sanh căng chặt hỏi: “Cậu ấy còn chưa có chết đúng không?”
Bác sĩ liếc nhìn cô một cái: “Bị thương thành cái dạng này, cũng gần như chưa chết rồi.”
Ý là còn chưa chết.
Chu Sanh Sanh gắt gao nắm chặt tay rốt cuộc buông lỏng ra, lòng bàn tay lộ ra mấy vết đỏ
Cô gọi 120, hy vọng xe cứu thương có thể đến ngay sau khi vết thương của Trịnh Tầm được khâu xong.
Trong lúc thu hồi lại điện thoại, ngoài cửa sổ xẹt qua tia chớp, một ánh sáng trắng xẹt qua mắt cô.
Trời đất âm u, sắp có mưa to.
Chu Sanh Sanh cảm thấy rõ ràng dòng nhiệt nóng từ trên đỉnh đầu bắt đầu chảy xuống, nghiêng đầu nhìn Trịnh Tây Nghị, người đang rưng rưng nước mắt ngồi bên cạnh Trịnh Tầm.
Cô nói với Trịnh Tây Nghị: “Trông coi cậu ấy cho tốt.”
Xoay người, cô đi vào căn phòng đã lâu không có người ở, căn phòng cô đã từng ở.
Nhẹ nhàng khép cửa lại.
Chu Sanh Sanh nhìn gương trên bàn trang điểm, lẳng lặng đứng tại chỗ.
Cô nói với chính mình, nếu khuôn mặt tiếp the còn có thể thuận mắt, cô sẽ không màng tất cả đi đến trước mặt Lục Gia Xuyên, nói ra bí mật thay đổi gương mặt.
Nhưng nếu là khuôn mặt già nua hoặc là của trẻ con thì sao?
Vậy cô sẽ chạy khắp nơi, đi tìm thành phố có mưa xung quanh, cho đến khi khôi phục lại bình thường, cô lại trở về nơi này, giải thích với Lục Gia Xuyên.
Nhưng cho dù như thế nào, cô cũng không thể không từ mà biệt.
Chu Sanh Sanh vẫn không nhúc nhích nhìn chằm chằm gương.
Trong tim trống rỗng, nhưng lại chắc chắn chưa từng có.
Cô nghĩ, gương mặt thuộc về Tiết Thanh Thanh bình thường như vậy, mà Lục Gia Xuyên vẫn như cũ yêu cô, vậy nói rõ điều gì đây?
Có lẽ thật sự yêu Chu Sanh Sanh từ trong xương cốt.
Có lẽ lúc đầu anh sẽ khó chấp nhận lớp da không giống nhau.
Nhưng nếu anh nhiều lần bị cô hấp dẫn, vậy có thể nói rằng linh hồn hai người họ là phù hợp? Có lẽ cuối cùng của cuối cùng, anh vẫn sẽ lựa chọn cô.
Nhất định.
*-*
Lục Gia Xuyên sau khi bận cả một đêm, bị chủ nhiệm khuyên về nhà nghỉ ngơi
“Trở về nghỉ một chút, ở đây giao cho những người khác.”
“Tôi không sao.”
“Cậu nhìn gương xem, nhìn xem bộ dạng của mình, một đêm không ngủ có thể không có việc gì sao?” Chủ nhiệm nghiêm khắc mà nhíu mày, “Gia Xuyên, biết cậu có trách nhiệm, nhưng thời điểm này không cần thiết thể hiện. Cậu đi về trước, nghỉ ngơi dưỡng sức, ngày mai lại đến bệnh viện.”
Lục Gia Xuyên bị ép nghỉ không có cách nào phản bác, đành phải thay bộ đồ phẫu thuật màu xanh nhạt, đi ra khỏi phòng giải phẫu.
9 giờ rưỡi sáng, sắc trời rất u ám.
Anh bước ra khỏi căn phòng kín gió, đứng ở trên hành lang, mới phát hiện ngoài cửa sổ đang mưa to.
Cơn mưa mùa hè này mang theo sấm chớp đùng đùng, khí thế cuồn cuộn, mỗi một giọt mưa đều lớn tiếng rơi xuống
Lục Gia Xuyên lấy điện thoại ra, khởi động máy.
Bên trên có mười hai cuộc gọi nhỡ.
Toàn bộ đến từ 【 nữ hàng xóm 】.
Thần kinh mỏi mệt ngay lập tức thả lỏng, anh cười, không ngờ cô nhớ anh như vậy.
Đang nghĩ ngợi, tên cô lại một lần chiếm cứ toàn bộ màn hình.
Lại một cuộc gọi nữa.
Lục Gia Xuyên nghe điện thoại: “Tiết Thanh Thanh.”
Đối người khác lời dạo đầu đều là một chữ: Alo. Duy chỉ đối với cô, có thể đi thẳng vào vấn đề kêu ra tên cô.
Mỗi một chữ đều mềm mại đến không gì sánh được.
Vì thế một cái tên tầm thường như vậy cũng trong nháy mắt trở nên có mùi thơm ngào ngạt.
Người ở đầu bên kia hơi sững lại, cười: “Phẫu thuật xong rồi?”
“Vừa mới xong.”
“Làm bác sĩ thật sự rất vất vả nhỉ, Lục Gia Xuyên.”
“Cũng rất phong phú.” Anh bổ sung.
Chu Sanh Sanh bỗng dưng cười: “Xem ra anh thật sự rất thích công việc này.”
“So với em còn kém một chút.”
Chu Sanh Sanh nhất thời không rõ ý tứ của anh: “Em chưa nói em thích công việc này mà.”
Lục Gia Xuyên trầm mặc một lát, thở dài: “Ngốc chết đi được, Tiết Thanh Thanh.”
Cô còn chưa kịp phản bác, anh lại nói.
“Ý của anh là, anh thích em hơn”
Cô cười.
Những lời này như một cây kim định tâm.
“Lục Gia Xuyên, anh phải nhớ kỹ lời anh đã nói.” Cô ở đầu dây bên kia nhẹ giọng cười, một lát sau, trịnh trọng mà nói, “Bởi vì có chút nguyên nhân đặc biệt, em phải đi xa nhà một chuyến. Xin anh nhất thiết phải đợi em, đợi em về rồi nói cho anh nguyên nhân.”
Lục Gia Xuyên sửng sốt: “Xảy ra chuyện gì sao?”
“Một chốc nói không rõ.” Chu Sanh Sanh cười hỏi anh, “Lục Gia Xuyên, anh tin tưởng em không?”
Anh sững lại: “Đột nhiên nói cái này làm gì? Bây giờ em ở đâu, anh lập tức qua tìm em.”
Chu Sanh Sanh nói làm anh cảm thấy bất an, luôn cảm thấy đã xảy ra chuyện gì, cô nói nghe thì nhẹ nhàng, lại như cất giấu một cảm xúc mà anh không biết.
“Muốn đi xa nhà, ít nhất cũng phải gặp nhau một cái, nói rõ ràng rồi lại đi. Có chuyện gì anh cũng có thể giúp đỡ.”
Nhưng Chu Sanh Sanh không chút do dự cự tuyệt anh.
“Đừng mà, bác sĩ Lục. Đã nói lúc này không tiện, đợi em về chính miệng nói với anh, một năm một mười, chi tiết cụ thể. Em bảo đảm, ít thì một hai tuần, chậm nhất là một tháng, đợi em về, được không?”
Tim Lục Gia Xuyên nháy mắt như biến thành khinh khí cầu, bay lên giữa không trung, lung lay sắp đổ, không chỗ rơi xuống.
Có một nỗi sợ đã từ lâu bắt lấy anh, cuối cùng anh nhớ ra cái gì đó
“Tiết Thanh Thanh, em thật sự sẽ trở về sao?” Anh nắm di động đứng ở trên hành lang, đèn dây tóc chiếu lên nỗi lo âu của anh đến không cách nào che giấu, trên mặt đất là bóng dáng lẻ loi của anh.
“Em sẽ không cứ như vậy mà biết mất chứ?” Anh nhẹ giọng hỏi, “Giống như hai người phụ nữ mà anh từng quen, không thể hiểu được xuất hiện, không thể hiểu được biến mất, sau đó thật giống như bốc hơi khỏi nhân gian, không còn xuất hiện nữa”
“Em sẽ không.”
Cho dù trên mặt tràn đầy nước mắt, Chu Sanh Sanh lại kiên định vô cùng mà nói: “Lục Gia Xuyên, cho dù cuối cùng biến thành bộ dáng gì, em sẽ trở về gặp anh.”
Lúc này đây, em sẽ không thay tên đổi họ nữa.
Lúc này đây, em sẽ nói cho anh bí mật của em từ đầu chí cuối.
Anh cứ việc gọi em là Tiết Thanh Thanh, gọi em là Chu Sanh Sanh, hoặc là Chu An An. Mà em sẽ nói cho anh, thật ra anh chưa bao giờ đa tình, chưa bao giờ thay lòng đổi dạ quá, người anh yêu từ trước đến nay đều là em.
Cô cắt đứt điện thoại.
Cuối cùng nhìn gương một cái, tìm thấy một bộ tóc giả từ trong ngăn tủ, đội lên đầu cố định một chút, sau đó đẩy cửa bước ra.
Bộ tóc giả màu trắng bạc, lóa mắt vô cùng.
Mà người trong gương nếp nhăn đầy mặt, già nua như ngọn nến đung đưa trong gió, sẽ tắt bất cứ lúc nào.
Cô không thể cứ để khuôn mặt thế này đi gặp Lục Gia Xuyên, vậy sẽ gây cho anh cú sốc quá lớn.
Bí mật lớn như vậy cần phải tiến dần từng bước nói cho anh, tuyệt đối không thể ra một đòn đả kích với anh trong một lần như vậy. Cho dù anh yêu cô, cô cũng tuyệt đối không thể lấy gương mặt này đi thẳng thắn.
Tiếng còi xe cứu thương càng ngày càng gần, càng ngày càng gần.
Chu Sanh Sanh đi vào phòng khách, gọi Trịnh Tây Nghị lại.
Trịnh Tây Nghị vừa quay đầu lại, không ngờ sẽ thấy bà lão tóc trắng xóa, sửng sốt, cũng không biết vì sao bà ta lại xuất hiện trong căn phòng này.
Mà Chu Sanh Sanh đâu?
Người phụ nữ kia chạy đi đâu?
Bà lão cứ như vậy đứng ở đó, yên lặng nhìn cô, trên mặt không có biểu tình dư thừa: “Tôi là Chu Sanh Sanh.”
Trịnh Tây Nghị biểu tình đông cứng.
“Chuyện khác đều không quan trọng, sau này Trịnh Tầm sẽ nói cho cô.” Cô lướt qua Trịnh Tây Nghị, nhìn nhân viên cứu hộ chạy vào nhà, nâng lên cáng cứu thương, lấy ống hô hấp hô hấp, mà cô chỉ yên lặng nhìn cái người hơi thở mong manh kia, “Trước đó, cứu cậu ấy trước.”
*-*
Mọi người trong khoa Mắt đều biết, gần đây tâm trạng bác sĩ Lục lên xuống thất thường.
Đi làm tan làm trong lúc đi qua hành lang, khuôn mặt luôn đen đi, rất giống ai thiếu anh mấy trăm đồng tiền.
Bác sĩ Trương bàn bên cạnh thích đọc báo, ngẫu nhiên bình luận, trước đây bác sĩ Lục luôn cười một cái, gật gật đầu, hiện giờ hoàn toàn như không nghe không thấy, một chút phản ứng cũng không cho, làm bác sĩ Trường người ta xấu hổ gần chết.
Anh không hề về nhà ăn cơm trưa, lại bắt đầu một người lẻ loi bưng mâm ngồi một góc trong nhà ăn, ném hạt tiêu xuống, ném ớt cay xuống, ném ớt xuống xanh, ném thịt mỡ xuống… Đồ ăn vứt đi tạo thành ngọn núi nhỏ, ngược lại ăn cũng không nhiều. Đầu bếp nhà ăn mỗi khi nhìn thấy anh, đều hận không thể che mặt khóc thút thít, như đóa hoa trắng nhỏ ủy khuất lung lay trong gió.
Sau khi tan làm, anh lái xe về nhà, đi đến ngã tư đèn xanh đèn đỏ nhớ đến cũng là ngã tư ấy, Tiết Thanh Thanh từng ngồi ở bên cạnh anh nói năng loạn xạ cùng anh.
Đến cổng trường tiểu học, anh sẽ nhớ đến đã từng nhảy một bài ở trường tiểu học này.
Lúc đứng trong thang máy, anh sẽ nhớ tới người phụ nữ đã từng vì để đuổi kịp thang máy, một chân chặn vào cửa, dép lê không sai không lệch đập vào mặt anh.
Đứng ở hành lang tầng 12, anh sẽ nhớ đến thời khắc cầm lòng không đặng mà cúi người xuống hôn cô.
Lục Gia Xuyên mở cửa, vào phòng, một người ngồi ở phòng khách đen như mực, cũng không bật đèn.
Chạng vạng 8 giờ, một cái tin nhắn đúng giờ đến gửi đến.
“Bác sĩ Lục, hôm nay thế nào? Em bên này không quá thuận lợi, hy vọng anh bên kia hết thảy đều tốt.”
Người gửi là 【 Nữ hàng xóm 】.
Mỗi một ngày, anh đều đúng giờ sẽ nhận được một tin nhắn lời ít mà ý nhiều như vậy, nhưng cho dù anh có gọi lại như nào, người phụ nữ kia cũng không nghe điện thoại.
Cô thời khắc nhắc nhở anh cô vẫn ở đây, rồi lại đáng giận đến nỗi không nghe điện thoại.
Cô gửi tin nhắn tới nói: Đừng gọi điện thoại cho em, em sợ mình không nhịn được quay về. Cho em thêm chút thời gian nữa, đợi em.
Lục Gia Xuyên cũng không hiểu cô vì sao chọn lấy hình thức này rời đi.
Nếu gặp khó khăn gì, vì sao không thể nói cho anh, hai người cùng nhau giải quyết? Vì sao đồng ý gửi tin nhắn cùng anh liên lạc, lại dù thế nào cũng không nghe điện thoại? Nói một lời sẽ chết sao?
Anh không thể nhịn được nhớ tới một số phim thần tượng trong quá khứ, khi nữ chính mắc bệnh nan y, liền lựa chọn phương thức như vậy rời bỏ nam chính, sẽ soạn sẵn một ít tin nhắn hoặc là viết một ít thư, trước tiên giao cho người khác, định kỳ gửi cho nam chính, tạo thành hiện tượng giả rằng mình vẫn còn sống.
Dừng.
Lục Gia Xuyên tâm phiền ý loạn mà vò đầu tóc, cảm thấy chính mình có lẽ thần chí không rõ, người phụ nữ kia luôn kỳ kỳ quái quái như vậy, đột nhiên tới, đi cũng bất ngờ.
Giống như Chu Sanh Sang và Chu An An.
Lục Gia Xuyên nghĩ như vậy, tay lập tức dừng ở giữa không trung.
Anh phát hiện mình lại nghĩ tới hai người phụ nữ họ Chu kia, hai người phụ nữ không biết tại sao lại có chút giống Tiết Thanh Thanh.
Đã được một thời gian dài, anh đã không còn nhớ rõ bộ dáng của hai người kia, nhưng hiện tại vừa nhớ tới,vậy mà cảm thấy thân ảnh các cô chậm rãi chập vào nhau, cuối cùng hắn thấy luôn là Tiết Thanh Thanh.
Chu Sanh Sanh, Chu An An, Tiết Thanh Thanh.
Ba cái tên cũng đều kỳ dị mà tương tự, bao gồm thanh âm cùng bóng dáng, cá tính cùng đặc điểm.
Lục Gia Xuyên cảm thấy chính mình có thể là điên rồi.
Anh thấy chùm chìa trên bàn trà, đồ vật duy nhất mà trước khi Tiết Thanh Thanh rời đi để lại, ma xui quỷ khiến, duỗi tay cầm lên, ngồi một lát, đứng dậy mở cửa, lập tức đi về phía cách vách.
Anh cũng không biết chính mình đang làm cái gì, vì sao làm như vậy.
Trực giác cho biết, anh cảm thấy có một bí mật cực lớn gần ngay trước mắt, chỉ cách một lớp màng.
Bác sĩ là một người đàn ông trung niên.
Cúi người nhanh chóng xem xét thương thế của Trịnh Tầm, tay chân ông ta lanh lẹ mở hòm lấy cồn, đổ vào kim phẫu thuật cùng vết thương của Trịnh Tầm để tiêu độc.
“Chỗ này tạm khâu vào trước, phòng ngừa tiếp tục chảy máu. Anh ta bị thương quá nặng, một mình tôi ở đây xử lý khẳng định không được, kế tiếp đưa đến bệnh viện.”
Thanh âm Chu Sanh Sanh căng chặt hỏi: “Cậu ấy còn chưa có chết đúng không?”
Bác sĩ liếc nhìn cô một cái: “Bị thương thành cái dạng này, cũng gần như chưa chết rồi.”
Ý là còn chưa chết.
Chu Sanh Sanh gắt gao nắm chặt tay rốt cuộc buông lỏng ra, lòng bàn tay lộ ra mấy vết đỏ
Cô gọi 120, hy vọng xe cứu thương có thể đến ngay sau khi vết thương của Trịnh Tầm được khâu xong.
Trong lúc thu hồi lại điện thoại, ngoài cửa sổ xẹt qua tia chớp, một ánh sáng trắng xẹt qua mắt cô.
Trời đất âm u, sắp có mưa to.
Chu Sanh Sanh cảm thấy rõ ràng dòng nhiệt nóng từ trên đỉnh đầu bắt đầu chảy xuống, nghiêng đầu nhìn Trịnh Tây Nghị, người đang rưng rưng nước mắt ngồi bên cạnh Trịnh Tầm.
Cô nói với Trịnh Tây Nghị: “Trông coi cậu ấy cho tốt.”
Xoay người, cô đi vào căn phòng đã lâu không có người ở, căn phòng cô đã từng ở.
Nhẹ nhàng khép cửa lại.
Chu Sanh Sanh nhìn gương trên bàn trang điểm, lẳng lặng đứng tại chỗ.
Cô nói với chính mình, nếu khuôn mặt tiếp the còn có thể thuận mắt, cô sẽ không màng tất cả đi đến trước mặt Lục Gia Xuyên, nói ra bí mật thay đổi gương mặt.
Nhưng nếu là khuôn mặt già nua hoặc là của trẻ con thì sao?
Vậy cô sẽ chạy khắp nơi, đi tìm thành phố có mưa xung quanh, cho đến khi khôi phục lại bình thường, cô lại trở về nơi này, giải thích với Lục Gia Xuyên.
Nhưng cho dù như thế nào, cô cũng không thể không từ mà biệt.
Chu Sanh Sanh vẫn không nhúc nhích nhìn chằm chằm gương.
Trong tim trống rỗng, nhưng lại chắc chắn chưa từng có.
Cô nghĩ, gương mặt thuộc về Tiết Thanh Thanh bình thường như vậy, mà Lục Gia Xuyên vẫn như cũ yêu cô, vậy nói rõ điều gì đây?
Có lẽ thật sự yêu Chu Sanh Sanh từ trong xương cốt.
Có lẽ lúc đầu anh sẽ khó chấp nhận lớp da không giống nhau.
Nhưng nếu anh nhiều lần bị cô hấp dẫn, vậy có thể nói rằng linh hồn hai người họ là phù hợp? Có lẽ cuối cùng của cuối cùng, anh vẫn sẽ lựa chọn cô.
Nhất định.
*-*
Lục Gia Xuyên sau khi bận cả một đêm, bị chủ nhiệm khuyên về nhà nghỉ ngơi
“Trở về nghỉ một chút, ở đây giao cho những người khác.”
“Tôi không sao.”
“Cậu nhìn gương xem, nhìn xem bộ dạng của mình, một đêm không ngủ có thể không có việc gì sao?” Chủ nhiệm nghiêm khắc mà nhíu mày, “Gia Xuyên, biết cậu có trách nhiệm, nhưng thời điểm này không cần thiết thể hiện. Cậu đi về trước, nghỉ ngơi dưỡng sức, ngày mai lại đến bệnh viện.”
Lục Gia Xuyên bị ép nghỉ không có cách nào phản bác, đành phải thay bộ đồ phẫu thuật màu xanh nhạt, đi ra khỏi phòng giải phẫu.
9 giờ rưỡi sáng, sắc trời rất u ám.
Anh bước ra khỏi căn phòng kín gió, đứng ở trên hành lang, mới phát hiện ngoài cửa sổ đang mưa to.
Cơn mưa mùa hè này mang theo sấm chớp đùng đùng, khí thế cuồn cuộn, mỗi một giọt mưa đều lớn tiếng rơi xuống
Lục Gia Xuyên lấy điện thoại ra, khởi động máy.
Bên trên có mười hai cuộc gọi nhỡ.
Toàn bộ đến từ 【 nữ hàng xóm 】.
Thần kinh mỏi mệt ngay lập tức thả lỏng, anh cười, không ngờ cô nhớ anh như vậy.
Đang nghĩ ngợi, tên cô lại một lần chiếm cứ toàn bộ màn hình.
Lại một cuộc gọi nữa.
Lục Gia Xuyên nghe điện thoại: “Tiết Thanh Thanh.”
Đối người khác lời dạo đầu đều là một chữ: Alo. Duy chỉ đối với cô, có thể đi thẳng vào vấn đề kêu ra tên cô.
Mỗi một chữ đều mềm mại đến không gì sánh được.
Vì thế một cái tên tầm thường như vậy cũng trong nháy mắt trở nên có mùi thơm ngào ngạt.
Người ở đầu bên kia hơi sững lại, cười: “Phẫu thuật xong rồi?”
“Vừa mới xong.”
“Làm bác sĩ thật sự rất vất vả nhỉ, Lục Gia Xuyên.”
“Cũng rất phong phú.” Anh bổ sung.
Chu Sanh Sanh bỗng dưng cười: “Xem ra anh thật sự rất thích công việc này.”
“So với em còn kém một chút.”
Chu Sanh Sanh nhất thời không rõ ý tứ của anh: “Em chưa nói em thích công việc này mà.”
Lục Gia Xuyên trầm mặc một lát, thở dài: “Ngốc chết đi được, Tiết Thanh Thanh.”
Cô còn chưa kịp phản bác, anh lại nói.
“Ý của anh là, anh thích em hơn”
Cô cười.
Những lời này như một cây kim định tâm.
“Lục Gia Xuyên, anh phải nhớ kỹ lời anh đã nói.” Cô ở đầu dây bên kia nhẹ giọng cười, một lát sau, trịnh trọng mà nói, “Bởi vì có chút nguyên nhân đặc biệt, em phải đi xa nhà một chuyến. Xin anh nhất thiết phải đợi em, đợi em về rồi nói cho anh nguyên nhân.”
Lục Gia Xuyên sửng sốt: “Xảy ra chuyện gì sao?”
“Một chốc nói không rõ.” Chu Sanh Sanh cười hỏi anh, “Lục Gia Xuyên, anh tin tưởng em không?”
Anh sững lại: “Đột nhiên nói cái này làm gì? Bây giờ em ở đâu, anh lập tức qua tìm em.”
Chu Sanh Sanh nói làm anh cảm thấy bất an, luôn cảm thấy đã xảy ra chuyện gì, cô nói nghe thì nhẹ nhàng, lại như cất giấu một cảm xúc mà anh không biết.
“Muốn đi xa nhà, ít nhất cũng phải gặp nhau một cái, nói rõ ràng rồi lại đi. Có chuyện gì anh cũng có thể giúp đỡ.”
Nhưng Chu Sanh Sanh không chút do dự cự tuyệt anh.
“Đừng mà, bác sĩ Lục. Đã nói lúc này không tiện, đợi em về chính miệng nói với anh, một năm một mười, chi tiết cụ thể. Em bảo đảm, ít thì một hai tuần, chậm nhất là một tháng, đợi em về, được không?”
Tim Lục Gia Xuyên nháy mắt như biến thành khinh khí cầu, bay lên giữa không trung, lung lay sắp đổ, không chỗ rơi xuống.
Có một nỗi sợ đã từ lâu bắt lấy anh, cuối cùng anh nhớ ra cái gì đó
“Tiết Thanh Thanh, em thật sự sẽ trở về sao?” Anh nắm di động đứng ở trên hành lang, đèn dây tóc chiếu lên nỗi lo âu của anh đến không cách nào che giấu, trên mặt đất là bóng dáng lẻ loi của anh.
“Em sẽ không cứ như vậy mà biết mất chứ?” Anh nhẹ giọng hỏi, “Giống như hai người phụ nữ mà anh từng quen, không thể hiểu được xuất hiện, không thể hiểu được biến mất, sau đó thật giống như bốc hơi khỏi nhân gian, không còn xuất hiện nữa”
“Em sẽ không.”
Cho dù trên mặt tràn đầy nước mắt, Chu Sanh Sanh lại kiên định vô cùng mà nói: “Lục Gia Xuyên, cho dù cuối cùng biến thành bộ dáng gì, em sẽ trở về gặp anh.”
Lúc này đây, em sẽ không thay tên đổi họ nữa.
Lúc này đây, em sẽ nói cho anh bí mật của em từ đầu chí cuối.
Anh cứ việc gọi em là Tiết Thanh Thanh, gọi em là Chu Sanh Sanh, hoặc là Chu An An. Mà em sẽ nói cho anh, thật ra anh chưa bao giờ đa tình, chưa bao giờ thay lòng đổi dạ quá, người anh yêu từ trước đến nay đều là em.
Cô cắt đứt điện thoại.
Cuối cùng nhìn gương một cái, tìm thấy một bộ tóc giả từ trong ngăn tủ, đội lên đầu cố định một chút, sau đó đẩy cửa bước ra.
Bộ tóc giả màu trắng bạc, lóa mắt vô cùng.
Mà người trong gương nếp nhăn đầy mặt, già nua như ngọn nến đung đưa trong gió, sẽ tắt bất cứ lúc nào.
Cô không thể cứ để khuôn mặt thế này đi gặp Lục Gia Xuyên, vậy sẽ gây cho anh cú sốc quá lớn.
Bí mật lớn như vậy cần phải tiến dần từng bước nói cho anh, tuyệt đối không thể ra một đòn đả kích với anh trong một lần như vậy. Cho dù anh yêu cô, cô cũng tuyệt đối không thể lấy gương mặt này đi thẳng thắn.
Tiếng còi xe cứu thương càng ngày càng gần, càng ngày càng gần.
Chu Sanh Sanh đi vào phòng khách, gọi Trịnh Tây Nghị lại.
Trịnh Tây Nghị vừa quay đầu lại, không ngờ sẽ thấy bà lão tóc trắng xóa, sửng sốt, cũng không biết vì sao bà ta lại xuất hiện trong căn phòng này.
Mà Chu Sanh Sanh đâu?
Người phụ nữ kia chạy đi đâu?
Bà lão cứ như vậy đứng ở đó, yên lặng nhìn cô, trên mặt không có biểu tình dư thừa: “Tôi là Chu Sanh Sanh.”
Trịnh Tây Nghị biểu tình đông cứng.
“Chuyện khác đều không quan trọng, sau này Trịnh Tầm sẽ nói cho cô.” Cô lướt qua Trịnh Tây Nghị, nhìn nhân viên cứu hộ chạy vào nhà, nâng lên cáng cứu thương, lấy ống hô hấp hô hấp, mà cô chỉ yên lặng nhìn cái người hơi thở mong manh kia, “Trước đó, cứu cậu ấy trước.”
*-*
Mọi người trong khoa Mắt đều biết, gần đây tâm trạng bác sĩ Lục lên xuống thất thường.
Đi làm tan làm trong lúc đi qua hành lang, khuôn mặt luôn đen đi, rất giống ai thiếu anh mấy trăm đồng tiền.
Bác sĩ Trương bàn bên cạnh thích đọc báo, ngẫu nhiên bình luận, trước đây bác sĩ Lục luôn cười một cái, gật gật đầu, hiện giờ hoàn toàn như không nghe không thấy, một chút phản ứng cũng không cho, làm bác sĩ Trường người ta xấu hổ gần chết.
Anh không hề về nhà ăn cơm trưa, lại bắt đầu một người lẻ loi bưng mâm ngồi một góc trong nhà ăn, ném hạt tiêu xuống, ném ớt cay xuống, ném ớt xuống xanh, ném thịt mỡ xuống… Đồ ăn vứt đi tạo thành ngọn núi nhỏ, ngược lại ăn cũng không nhiều. Đầu bếp nhà ăn mỗi khi nhìn thấy anh, đều hận không thể che mặt khóc thút thít, như đóa hoa trắng nhỏ ủy khuất lung lay trong gió.
Sau khi tan làm, anh lái xe về nhà, đi đến ngã tư đèn xanh đèn đỏ nhớ đến cũng là ngã tư ấy, Tiết Thanh Thanh từng ngồi ở bên cạnh anh nói năng loạn xạ cùng anh.
Đến cổng trường tiểu học, anh sẽ nhớ đến đã từng nhảy một bài ở trường tiểu học này.
Lúc đứng trong thang máy, anh sẽ nhớ tới người phụ nữ đã từng vì để đuổi kịp thang máy, một chân chặn vào cửa, dép lê không sai không lệch đập vào mặt anh.
Đứng ở hành lang tầng 12, anh sẽ nhớ đến thời khắc cầm lòng không đặng mà cúi người xuống hôn cô.
Lục Gia Xuyên mở cửa, vào phòng, một người ngồi ở phòng khách đen như mực, cũng không bật đèn.
Chạng vạng 8 giờ, một cái tin nhắn đúng giờ đến gửi đến.
“Bác sĩ Lục, hôm nay thế nào? Em bên này không quá thuận lợi, hy vọng anh bên kia hết thảy đều tốt.”
Người gửi là 【 Nữ hàng xóm 】.
Mỗi một ngày, anh đều đúng giờ sẽ nhận được một tin nhắn lời ít mà ý nhiều như vậy, nhưng cho dù anh có gọi lại như nào, người phụ nữ kia cũng không nghe điện thoại.
Cô thời khắc nhắc nhở anh cô vẫn ở đây, rồi lại đáng giận đến nỗi không nghe điện thoại.
Cô gửi tin nhắn tới nói: Đừng gọi điện thoại cho em, em sợ mình không nhịn được quay về. Cho em thêm chút thời gian nữa, đợi em.
Lục Gia Xuyên cũng không hiểu cô vì sao chọn lấy hình thức này rời đi.
Nếu gặp khó khăn gì, vì sao không thể nói cho anh, hai người cùng nhau giải quyết? Vì sao đồng ý gửi tin nhắn cùng anh liên lạc, lại dù thế nào cũng không nghe điện thoại? Nói một lời sẽ chết sao?
Anh không thể nhịn được nhớ tới một số phim thần tượng trong quá khứ, khi nữ chính mắc bệnh nan y, liền lựa chọn phương thức như vậy rời bỏ nam chính, sẽ soạn sẵn một ít tin nhắn hoặc là viết một ít thư, trước tiên giao cho người khác, định kỳ gửi cho nam chính, tạo thành hiện tượng giả rằng mình vẫn còn sống.
Dừng.
Lục Gia Xuyên tâm phiền ý loạn mà vò đầu tóc, cảm thấy chính mình có lẽ thần chí không rõ, người phụ nữ kia luôn kỳ kỳ quái quái như vậy, đột nhiên tới, đi cũng bất ngờ.
Giống như Chu Sanh Sang và Chu An An.
Lục Gia Xuyên nghĩ như vậy, tay lập tức dừng ở giữa không trung.
Anh phát hiện mình lại nghĩ tới hai người phụ nữ họ Chu kia, hai người phụ nữ không biết tại sao lại có chút giống Tiết Thanh Thanh.
Đã được một thời gian dài, anh đã không còn nhớ rõ bộ dáng của hai người kia, nhưng hiện tại vừa nhớ tới,vậy mà cảm thấy thân ảnh các cô chậm rãi chập vào nhau, cuối cùng hắn thấy luôn là Tiết Thanh Thanh.
Chu Sanh Sanh, Chu An An, Tiết Thanh Thanh.
Ba cái tên cũng đều kỳ dị mà tương tự, bao gồm thanh âm cùng bóng dáng, cá tính cùng đặc điểm.
Lục Gia Xuyên cảm thấy chính mình có thể là điên rồi.
Anh thấy chùm chìa trên bàn trà, đồ vật duy nhất mà trước khi Tiết Thanh Thanh rời đi để lại, ma xui quỷ khiến, duỗi tay cầm lên, ngồi một lát, đứng dậy mở cửa, lập tức đi về phía cách vách.
Anh cũng không biết chính mình đang làm cái gì, vì sao làm như vậy.
Trực giác cho biết, anh cảm thấy có một bí mật cực lớn gần ngay trước mắt, chỉ cách một lớp màng.
/81
|