Editor: Jindo87
Beta: Qiongne
Dãy hành lang tối om, anh bước chân rất nhẹ, dường như không phát ra tiếng động.
Suốt dãy hành lang tăm tối, không một cái đèn nào được bật lên.
Anh đứng một lúc lâu trong bóng tối, từ từ cắm chìa vào ổ khoá, mở cửa.
Đây chính là nhà của Tiết Thanh Thanh.
Cô không có ở đây, khắp căn phòng tối đen như mực.
Lục Gia Xuyên bật hết công tắc trên tường, phòng khách – nhà ăn đột nhiên bừng sáng.
Nhà của anh và Tiết Thanh Thanh cấu tạo giống nhau, vì thế anh thấy chỗ này vô cùng quen thuộc. Hai căn hộ chỉ khác nhau ở điểm nhà của anh có rất nhiều đồ đạc, có cảm giác ấm cúng của gia đình, còn nhà của cô thì đồ đạc sơ sài, hầu như trống không.
Lục Gia Xuyên đứng ở phòng khách một lát. Anh đã từng tới đây. Tuy hai người chỉ ở bên nhau khoảng thời gian ngắn ngủi nhưng anh cũng đã từng ngủ lại nhà cô.
Ở đây cũng không có cái gì đáng giá. Một cái bàn uống nước, một bộ sô pha, một ti vi nhưng không đóng tiền phí nên không xem được kênh nào.
Phòng ngủ cũng vậy, ngoại trừ một chiếc giường đôi cũng chỉ có một tủ quần áo nhỏ.
Anh đi một vòng quanh căn nhà, chỉ còn lại một phòng theo như lời Tiết Thanh Thanh nói là kho cất đồ đạc linh tinh.
“Em vốn dĩ chẳng có nhiều đồ, cũng chẳng có cách nào, nghèo mà, toàn bộ gia sản cũng chỉ ở đây thôi.” Lời cô nói cợt nhả vẫn còn vang vọng trong tai.
Khi đó anh toàn tâm toàn ý đều nghĩ đến việc cùng cô gánh vác mọi chuyện, căn bản không suy nghĩ nhiều về việc này, nay một mình đứng ở đây, mới thấy nghi ngờ – nếu nói cô nghèo, một thân một mình, toàn bộ tài sản đều ở đây, thì tại sao lại thuê chỗ rộng rãi thế này?
Anh biết Tiết Thanh Thanh làm việc ở tiệm trà sữa, tiền lương tất nhiên không cao, tính ra tiền thuê căn nhà này chắc sẽ chiếm hơn nửa tiền lương hàng tháng.
Vì sao cô lại muốn dọn đến ở trong căn nhà so với thu nhập của cô hàng tháng thì quá đắt đỏ như vậy?
Lục Gia Xuyên tay cầm chìa khóa, đầu óc cuối cùng cũng hiểu rõ ràng.
Anh nắm chặt chìa khóa, tiến đến trước căn phòng kia.
Đó là nơi Tiết Thanh Thanh nói rằng dùng để chất mấy đồ lặt vặt linh tinh, so sánh vị trí với nhà anh thì đây là phòng làm việc.
Cửa đã bị khóa.
Anh cầm chìa khóa xem xét, rồi mở cửa.
Tay phải quen thuộc ấn lên công tắc trên tường, bóng đèn chợt sáng lên.
Phòng không lớn, đúng như lời cô nói, bên trong có một số đồ linh tinh: có bốn thùng hàng đóng kín, chổi và cây lau nhà còn mới, giấy vệ sinh, một số dụng cụ rửa mặt…
Sát cửa sổ có một bàn trang điểm cũ, nhìn hình dáng như là của chủ cũ để lại.
Đó là nơi duy nhất sạch sẽ không có bụi trong căn phòng này.
Trực giác của Lục Gia Xuyên cho anh thấy có lẽ đồ vật ở bàn trang điểm kia sẽ cho anh biết đáp án.
Anh từ từ lại gần, vật đầu tiên đập vào mắt là một quyển sách.
Quyển sách được bọc cẩn thận, nhìn cũng không rõ là sách gì, Lục Gia Xuyên có chút kỳ lạ, thời buổi này vẫn còn có thanh niên bọc sách sao?
Tiện tay cầm lấy mở ra, anh ngây ngẩn cả người.
“Thành phố nhỏ quái đản” Tác giả Sherwood Anderson.
Giống như là một vòng tròn lặp đi lặp lại, anh nhớ lại rất nhiều chuyện liên quan khi xưa. Khi anh đưa Chu An An quyển sách giống y như này, cô tươi cười rạng rỡ, khi cho Trương Oánh Nhiên mượn quyển sách giống y hệt, Tiết Thanh Thanh không tin tưởng còn giật lấy quyển sách chất vấn anh.
Khi đó anh quá xấu hổ, nên không để ý đến phản ứng của cô là vì sao.
Lúc đó cô như là không thể tin được đã hỏi anh cái gì?
Một lát sau Lục Gia Xuyên cũng nghĩ ra, đó là: “Anh lại đem quyển sách này đưa cho cô ấy?”
Anh nhẹ nhàng đặt quyển sách xuống, trong lòng như một hố đen lớn, rõ ràng bây giờ đang là mùa hè, mà toàn thân lại vô cùng lạnh lẽo.
Trước mặt còn có một hộp nữ trang màu xanh lam.
Anh ấn nút khóa, cách một tiếng nắp hộp mở ra.
Hộp gồm có ba tầng, tầng đầu tiên rải rác vài đôi khuyên tai, tầng thứ hai có một cái lắc tay bằng bạc, tầng thứ ba…
Lục Gia Xuyên dừng tay giữa không trung, ngập ngừng một lát mới mở tầng thứ ba ra.
Bên trong có một sợi dây chuyền gấp gọn gàng, trong suốt như pha lê, tinh xảo thanh nhã như một cánh hoa đào nở rộ, dường như còn mang theo mùi thơm nhẹ nhàng.
Lục Gia Xuyên ngơ ngẩn nhìn, hô hấp dần nhanh, trong lòng dường như không ngừng gào thét, mà ngược lại trong đầu anh dường như mọi suy nghĩ đều tan biến, tất cả là một mảng yên tĩnh bất động.
Anh run run cầm lấy sợi dây chuyền.
Phía dưới sợi dây chuyền chính là quyển sách “Thành phố nhỏ quái đản.”
Lục Gia Xuyên ngây người đứng im tại chỗ, hơi thở càng ngày càng nhanh.
Một lát sau anh để sợi dây chuyền xuống, như có dự cảm sải bước quay ra cửa, mở tủ giày ra.
Đúng như anh nghĩ, tủ giày to như vậy cũng chỉ có vài đôi giày. Cô gái này quá nghèo, nghèo tới nỗi mỗi mùa cũng chỉ có một hai đôi giày, hơn nữa mùa xuân với mùa thu còn đi chung một đôi.
Anh nhìn thoáng qua mấy đôi giày, cuối cùng ở tầng thấp nhất nhìn thấy một hộp giày mới tinh màu hồng nhạt tinh tế.
Anh vẫn còn nhớ rõ ngày hôm đó, anh loanh quanh cả nửa ngày trong cửa hàng giày dép, đi tới đi lui chọn lựa. Người bán hàng nhiệt tình hỏi anh muốn mua kiểu giày nào, không đợi anh trả lời liền giới thiệu mẫu giày nam đang hot nhất hiện nay. Lỗ tai anh ửng đỏ vì xấu hổ, giả vờ bình tĩnh nói: “Tôi muốn tìm một đôi giày mà các cô gái liếc mắt nhìn liền thích.”
Khi người bán hàng đem mấy đôi giày tới, anh liếc mắt nhìn một cái liền chọn đôi giày này.
Không nói rõ được lý do vì sao, chỉ là anh nghĩ nếu Chu An An đi đôi giày này chắc chắn sẽ rất đẹp.
Lục Gia Xuyên chầm chậm ngồi xổm xuống, tìm tìm trong hộp giày một chút liền thấy một tấm thiệp.
Trên tấm thiệp là dòng chữ chính tay anh viết, từng nét từng nét nắn nót: Gửi tiểu thư hay càm ràm Chu An An, đây là món nợ đầu tiên.
Anh nhìn đi nhìn lại, dường như dòng chữ này vô cùng xa lạ.
Cuối cùng nhẹ nhàng buông tay, tấm thiệp nhẹ nhàng rơi trên mặt đất.
Tại sao tất cả mọi đồ vật của Chu An An đều xuất hiện trong nhà của Tiết Thanh Thanh?
Một cái là trùng hợp, hai cái cũng là trùng hợp, thế nhưng trong hộp giày có cả tấm thiệp anh tự tay viết cũng là trùng hợp sao?
Trong đầu anh nhất thời hiện ra rất nhiều giả thiết.
Có thể hai cô là bạn thân, Tiết Thanh Thanh từ Chu An An biết được anh là đồ ngốc coi tiền như rác, vì thế chạy tới bên anh, làm cho anh thích cô.
Có thể hai cô là chị em, nếu không tại sao dáng người giọng nói lại giống nhau đến vậy?
Có thể…
Anh nghĩ ra rất nhiều lý do, cái nào cũng đều cảm thấy rất hợp tình hợp lý, hợp logic.
Nhưng sâu trong tiềm thức của anh, lần lượt từng nguyên nhân được anh nghĩ tới rồi lại bị anh loại bỏ.
Anh vẫn còn nhớ rõ lần đầu tiên trời xui đất khiến cùng cô phát sinh quan hệ, cô nước mắt vòng quanh nhìn anh, nhẹ giọng nói: “Nếu như em nói rằng em đã yêu anh từ lâu rồi, anh có tin không?”
Anh nói anh không tin.
Lúc đấy cô thái độ của cô thế nào?
Cô nhẹ nhàng cười, giống như đang nói đùa lại hỏi: “Nếu như em nói, em chính là người yêu trước đây của anh, chỉ là thay đổi một khuôn mặt khác, anh có tin không?”
Anh tưởng rằng cô đang nói đùa, vì thế còn nổi cáu.
Nhưng giờ khắc này, anh ngồi xổm trước tủ giày, đầu óc dường như bị đánh một gậy rất đau. Nếu như cô ấy lại ở trước mặt anh, lại một lần hỏi anh, anh sẽ trả lời như thế nào?
Có lẽ anh sẽ không có cách nào giống như ngày đó nói vào mặt cô ba chữ: “Không buồn cười.”
Từng việc từng việc trong quá khứ nháy mắt hiện về, anh mới thấy mình đã xem nhẹ bỏ qua bao nhiêu chi tiết.
Anh nhớ đến phía sau lễ đường, người đàn ông xa lạ giữ chặt tay Tiết Thanh Thanh, gọi cô là Chu Sanh Sanh.
Anh nhớ lại khi Chu An An đến nhà anh, đối với hai chú cún nhỏ của Chu Sanh Sanh vô cùng yêu thích.
Anh nhớ lại dù là Chu Sanh Sanh hay là Chu An An, thói quen không để ý đến cái nhìn của người khác, thích cười là cười, không hề để ý đến hình tượng của bản thân cũng thật giống nhau.
Anh nhớ ra hiện giờ Tiết Thanh Thanh tính cách cũng giống như vậy.
Còn gì nữa?
Anh run rẩy đứng dậy, chỉ cảm thấy trước mắt là một mảng tối đen.
Còn cả động tác quăng đối thủ qua vai của cô, cũng giống Chu Sanh Sanh như đúc.
Còn có mấy em bé trong bệnh viện, đều chắc chắn đã từng nói với anh: “Chị Chu đã đến đây”
Còn có giọng của cô, dáng người cô, từng động tác của cô…
Lục Gia Xuyên nắm chặt chìa khóa trong tay, chỉ cảm thấy trái tim dường như bị bóp nghẹt, anh khó khăn hít thở, cảm giác như người chết đuối hay như cá trên bờ vậy.
Muốn tìm từ đâu?
Anh đi tìm sự thật, nhưng khi sự thật rành rành trước mắt, anh lại tự cảm thấy dường như mình phát điên rồi, nếu không thì không thể nào lại nghĩ đến việc đó được.
Ở phía sau sân khấu, người đàn ông đó gọi tên cô đúng không?
Nghĩ đến đây, Lục Gia Xuyên lập tức xoay người, đi nhanh ra ngoài phòng khách lục tìm đồ vật.
Cuối cùng anh tìm thấy dưới gầm bàn trà một đống quảng cáo các tiết mục biểu diễn ở sân khấu hôm đó. Phía trước tiết mục của anh và Tiết Thanh Thanh hôm đó là một tiết mục ảo thuật, gọi là gì nhỉ…
Anh nhanh tay lật từng tờ quảng cáo, cuối cùng dừng lại ở một bức ảnh.
Cậu bé này tên là Trịnh Nam Phong.
Lục Gia Xuyên lật điện thoại, gọi đến số máy của Lưu Thừa Đông như một cái máy, đầu dây bên kia vừa thông liền hỏi luôn: “Có phải vợ chưa cưới của lão tam là cảnh sát phải không?”
Lưu Thừa Đông sửng sốt: “Có chuyện gì vậy?”
“Gửi cho tôi số điện thoại của cô ấy.”
“Này, anh làm người kiểu gì vậy, vợ của bạn mà cũng để ý à, tôi khinh…”
“Lưu Thừa Đông.” Anh từng câu từng chữ ngắt lời của Lưu Thừa Đông, giọng nói vô cùng lo lắng: “Gửi số điện thoại của cô ấy cho tôi.”
Lưu Thừa Đông nghe giọng anh có vẻ khác lạ, thật thà nói: “Tôi làm gì có số điện thoại của chị dâu chứ? Anh chờ tôi một lát, tôi gọi cho lão tam xin số, tôi sẽ nói anh có việc gấp cần nhờ chị dâu hỗ trợ.”
“Cảm ơn.”
Vừa nghe thấy hai từ lịch sự mà khách khí này, Lưu Thừa Đông liền biết là Lục Gia Xuyên thực sự có việc rất gấp.
Hai phút sau một số điện thoại xa lạ gửi đến máy của Lục Gia Xuyên, Lưu Thừa Đông nhắn: “Đây là số điện thoại của anh ba.”
Anh lập tức gọi điện thoại cho anh ba, một câu chào hỏi cũng không nói, lập tức hỏi thẳng: “Anh ba, em cần nhờ vợ anh tìm giúp em một người.”
Đầu dây bên kia anh ba hỏi một chút tình hình, đại khái là muốn hỏi anh cần tìm ai.
Lục Gia Xuyên nắm chặt di động, gằn từng chữ nói: “ Trịnh Nam Phong, Trịnh trong Quan nhĩ, Gió của phương nam”
Dường như càng đến gần với sự thật, anh lại càng thấy hưng phấn.
Anh không muốn suy nghĩ hay phỏng đoán gì nữa.
Chỉ cần nghĩ đến ý tưởng kia, anh sẽ tự cảm thấy chính mình điên rồi, bởi vì người bình thường sao có thể nghĩ ra ý tưởng như vậy?
Nhưng anh muốn biết sự thật, thực sự là đứng ngồi không yên, nôn nóng muốn tìm ra sự thật đến phát điên.
Từ việc tìm được Trịnh Nam Phong, đến việc gặp chị gái của Trịnh Nam Phong – Trịnh Tây Nghị, cuối cùng đứng ở hành lang bệnh viện, Lục Gia Xuyên cảm thấy toàn bộ câu chuyện đến giờ đều quá hoang đường, khó tin.
Anh từ bệnh viện trở về, đi một vòng lại là tới bệnh viện.
Vòng đi vòng lại, chẳng lẽ chứng minh cho câu trái đất hình tròn, anh mất hai ngày, cuối cùng lại quay về điểm xuất phát.
Trong hai ngày này, anh không gọi điện thoại cho Tiết Thanh Thanh, cũng không nhận được bất kỳ tin tức gì từ cô. Anh thậm chí thức trắng đêm, không ngừng nhớ lại khoảng thời gian hai người ở bên nhau.
Hai ngày sau, Lục Gia Xuyên râu tóc xồm xoàm, đôi mắt thiếu ngủ thâm quầng, bộ dạng vô cùng chật vật đứng trong phòng bệnh trắng toát.
Dáng người nằm trên giường vẫn như vậy, thẳng tắp trầm mặc như một gốc cây bạch dương.
Trịnh Tây Nghị cúi người nói nhỏ vài câu với người thanh niên nằm trên giường, người thanh niên chậm rãi ngước nhìn anh, rõ ràng cả gương mặt đều là vết thương, nhưng lại dùng vẻ mặt bình tĩnh cười nhẹ nhìn anh.
Lục Gia Xuyên hỏi thẳng: “Cậu là Trịnh Tầm?”
Người thanh niên mỉm cười nói: “Đúng vậy.”
“Cậu quen Chu Sanh Sanh?”
“Có quen.”
Anh nhìn người thanh niên, ánh mắt trầm xuống, rốt cuộc hỏi câu hỏi quan trọng nhất: “Vậy cậu có quen Chu An An không? Có quen Tiết Thanh Thanh không?”
Trịnh Tầm nằm trên giường bệnh, chậm rãi khó khăn ngồi dậy, bởi vì cử động đụng đến vết thương, nhăn mày, hít hà một hơi, bị chị gái Trịnh Tây Nghị vội vàng ấn nằm xuống.
Cậu giơ tay ngăn cản Trịnh Tây Nghị, cố gắng ngồi thẳng dậy, nghiêm túc nhìn về phía Lục Gia Xuyên.
“Nếu anh đã tìm đến đây, còn hỏi tôi câu hỏi đó, không phải anh sớm đã biết câu trả lời rồi ư?”
Giống như có một thanh gươm cắm thẳng vào ngực anh, lại giống như là có người sớm đâm anh một kiếm, Lục Gia Xuyên ngây người đứng đó, không thốt lên lời, cũng không rõ cảm giác hiện tại là gì.
Là cảm giác thanh thản như trút được gánh nặng.
Là cảm giác khiếp sợ, không thể tin nổi.
Là cảm giác tức giận, không thể tha thứ.
Là cảm giác rõ ràng, cuối cùng anh cũng đã biết được sự thật.
Trước mắt anh dường như đang chiếu một bộ phim quay chậm, từng cảnh từng cảnh hiện ra, từ Chu Sanh Sanh đến Chu An An, từ Chu An An đến Tiết Thanh Thanh.
Ông trời đang trêu đùa anh sao?
Nhưng anh không cười nổi.
Từ từ nắm chặt tay, anh hỏi Trịnh Tầm: “Hiện giờ cô ấy ở đâu?”
Trịnh Tầm nhìn anh, chậm rãi cười: “Câu hỏi này, anh tự mình đi tìm câu trả lời đi.”
Nếu anh yêu cô ấy.
Thì chắc chắn sẽ nhận ra cô ấy.
Cho dù cô ấy mang gương mặt của ai, thì linh hồn của cô ấy vẫn trước sau như một, vô cùng thuần khiết.
Beta: Qiongne
Dãy hành lang tối om, anh bước chân rất nhẹ, dường như không phát ra tiếng động.
Suốt dãy hành lang tăm tối, không một cái đèn nào được bật lên.
Anh đứng một lúc lâu trong bóng tối, từ từ cắm chìa vào ổ khoá, mở cửa.
Đây chính là nhà của Tiết Thanh Thanh.
Cô không có ở đây, khắp căn phòng tối đen như mực.
Lục Gia Xuyên bật hết công tắc trên tường, phòng khách – nhà ăn đột nhiên bừng sáng.
Nhà của anh và Tiết Thanh Thanh cấu tạo giống nhau, vì thế anh thấy chỗ này vô cùng quen thuộc. Hai căn hộ chỉ khác nhau ở điểm nhà của anh có rất nhiều đồ đạc, có cảm giác ấm cúng của gia đình, còn nhà của cô thì đồ đạc sơ sài, hầu như trống không.
Lục Gia Xuyên đứng ở phòng khách một lát. Anh đã từng tới đây. Tuy hai người chỉ ở bên nhau khoảng thời gian ngắn ngủi nhưng anh cũng đã từng ngủ lại nhà cô.
Ở đây cũng không có cái gì đáng giá. Một cái bàn uống nước, một bộ sô pha, một ti vi nhưng không đóng tiền phí nên không xem được kênh nào.
Phòng ngủ cũng vậy, ngoại trừ một chiếc giường đôi cũng chỉ có một tủ quần áo nhỏ.
Anh đi một vòng quanh căn nhà, chỉ còn lại một phòng theo như lời Tiết Thanh Thanh nói là kho cất đồ đạc linh tinh.
“Em vốn dĩ chẳng có nhiều đồ, cũng chẳng có cách nào, nghèo mà, toàn bộ gia sản cũng chỉ ở đây thôi.” Lời cô nói cợt nhả vẫn còn vang vọng trong tai.
Khi đó anh toàn tâm toàn ý đều nghĩ đến việc cùng cô gánh vác mọi chuyện, căn bản không suy nghĩ nhiều về việc này, nay một mình đứng ở đây, mới thấy nghi ngờ – nếu nói cô nghèo, một thân một mình, toàn bộ tài sản đều ở đây, thì tại sao lại thuê chỗ rộng rãi thế này?
Anh biết Tiết Thanh Thanh làm việc ở tiệm trà sữa, tiền lương tất nhiên không cao, tính ra tiền thuê căn nhà này chắc sẽ chiếm hơn nửa tiền lương hàng tháng.
Vì sao cô lại muốn dọn đến ở trong căn nhà so với thu nhập của cô hàng tháng thì quá đắt đỏ như vậy?
Lục Gia Xuyên tay cầm chìa khóa, đầu óc cuối cùng cũng hiểu rõ ràng.
Anh nắm chặt chìa khóa, tiến đến trước căn phòng kia.
Đó là nơi Tiết Thanh Thanh nói rằng dùng để chất mấy đồ lặt vặt linh tinh, so sánh vị trí với nhà anh thì đây là phòng làm việc.
Cửa đã bị khóa.
Anh cầm chìa khóa xem xét, rồi mở cửa.
Tay phải quen thuộc ấn lên công tắc trên tường, bóng đèn chợt sáng lên.
Phòng không lớn, đúng như lời cô nói, bên trong có một số đồ linh tinh: có bốn thùng hàng đóng kín, chổi và cây lau nhà còn mới, giấy vệ sinh, một số dụng cụ rửa mặt…
Sát cửa sổ có một bàn trang điểm cũ, nhìn hình dáng như là của chủ cũ để lại.
Đó là nơi duy nhất sạch sẽ không có bụi trong căn phòng này.
Trực giác của Lục Gia Xuyên cho anh thấy có lẽ đồ vật ở bàn trang điểm kia sẽ cho anh biết đáp án.
Anh từ từ lại gần, vật đầu tiên đập vào mắt là một quyển sách.
Quyển sách được bọc cẩn thận, nhìn cũng không rõ là sách gì, Lục Gia Xuyên có chút kỳ lạ, thời buổi này vẫn còn có thanh niên bọc sách sao?
Tiện tay cầm lấy mở ra, anh ngây ngẩn cả người.
“Thành phố nhỏ quái đản” Tác giả Sherwood Anderson.
Giống như là một vòng tròn lặp đi lặp lại, anh nhớ lại rất nhiều chuyện liên quan khi xưa. Khi anh đưa Chu An An quyển sách giống y như này, cô tươi cười rạng rỡ, khi cho Trương Oánh Nhiên mượn quyển sách giống y hệt, Tiết Thanh Thanh không tin tưởng còn giật lấy quyển sách chất vấn anh.
Khi đó anh quá xấu hổ, nên không để ý đến phản ứng của cô là vì sao.
Lúc đó cô như là không thể tin được đã hỏi anh cái gì?
Một lát sau Lục Gia Xuyên cũng nghĩ ra, đó là: “Anh lại đem quyển sách này đưa cho cô ấy?”
Anh nhẹ nhàng đặt quyển sách xuống, trong lòng như một hố đen lớn, rõ ràng bây giờ đang là mùa hè, mà toàn thân lại vô cùng lạnh lẽo.
Trước mặt còn có một hộp nữ trang màu xanh lam.
Anh ấn nút khóa, cách một tiếng nắp hộp mở ra.
Hộp gồm có ba tầng, tầng đầu tiên rải rác vài đôi khuyên tai, tầng thứ hai có một cái lắc tay bằng bạc, tầng thứ ba…
Lục Gia Xuyên dừng tay giữa không trung, ngập ngừng một lát mới mở tầng thứ ba ra.
Bên trong có một sợi dây chuyền gấp gọn gàng, trong suốt như pha lê, tinh xảo thanh nhã như một cánh hoa đào nở rộ, dường như còn mang theo mùi thơm nhẹ nhàng.
Lục Gia Xuyên ngơ ngẩn nhìn, hô hấp dần nhanh, trong lòng dường như không ngừng gào thét, mà ngược lại trong đầu anh dường như mọi suy nghĩ đều tan biến, tất cả là một mảng yên tĩnh bất động.
Anh run run cầm lấy sợi dây chuyền.
Phía dưới sợi dây chuyền chính là quyển sách “Thành phố nhỏ quái đản.”
Lục Gia Xuyên ngây người đứng im tại chỗ, hơi thở càng ngày càng nhanh.
Một lát sau anh để sợi dây chuyền xuống, như có dự cảm sải bước quay ra cửa, mở tủ giày ra.
Đúng như anh nghĩ, tủ giày to như vậy cũng chỉ có vài đôi giày. Cô gái này quá nghèo, nghèo tới nỗi mỗi mùa cũng chỉ có một hai đôi giày, hơn nữa mùa xuân với mùa thu còn đi chung một đôi.
Anh nhìn thoáng qua mấy đôi giày, cuối cùng ở tầng thấp nhất nhìn thấy một hộp giày mới tinh màu hồng nhạt tinh tế.
Anh vẫn còn nhớ rõ ngày hôm đó, anh loanh quanh cả nửa ngày trong cửa hàng giày dép, đi tới đi lui chọn lựa. Người bán hàng nhiệt tình hỏi anh muốn mua kiểu giày nào, không đợi anh trả lời liền giới thiệu mẫu giày nam đang hot nhất hiện nay. Lỗ tai anh ửng đỏ vì xấu hổ, giả vờ bình tĩnh nói: “Tôi muốn tìm một đôi giày mà các cô gái liếc mắt nhìn liền thích.”
Khi người bán hàng đem mấy đôi giày tới, anh liếc mắt nhìn một cái liền chọn đôi giày này.
Không nói rõ được lý do vì sao, chỉ là anh nghĩ nếu Chu An An đi đôi giày này chắc chắn sẽ rất đẹp.
Lục Gia Xuyên chầm chậm ngồi xổm xuống, tìm tìm trong hộp giày một chút liền thấy một tấm thiệp.
Trên tấm thiệp là dòng chữ chính tay anh viết, từng nét từng nét nắn nót: Gửi tiểu thư hay càm ràm Chu An An, đây là món nợ đầu tiên.
Anh nhìn đi nhìn lại, dường như dòng chữ này vô cùng xa lạ.
Cuối cùng nhẹ nhàng buông tay, tấm thiệp nhẹ nhàng rơi trên mặt đất.
Tại sao tất cả mọi đồ vật của Chu An An đều xuất hiện trong nhà của Tiết Thanh Thanh?
Một cái là trùng hợp, hai cái cũng là trùng hợp, thế nhưng trong hộp giày có cả tấm thiệp anh tự tay viết cũng là trùng hợp sao?
Trong đầu anh nhất thời hiện ra rất nhiều giả thiết.
Có thể hai cô là bạn thân, Tiết Thanh Thanh từ Chu An An biết được anh là đồ ngốc coi tiền như rác, vì thế chạy tới bên anh, làm cho anh thích cô.
Có thể hai cô là chị em, nếu không tại sao dáng người giọng nói lại giống nhau đến vậy?
Có thể…
Anh nghĩ ra rất nhiều lý do, cái nào cũng đều cảm thấy rất hợp tình hợp lý, hợp logic.
Nhưng sâu trong tiềm thức của anh, lần lượt từng nguyên nhân được anh nghĩ tới rồi lại bị anh loại bỏ.
Anh vẫn còn nhớ rõ lần đầu tiên trời xui đất khiến cùng cô phát sinh quan hệ, cô nước mắt vòng quanh nhìn anh, nhẹ giọng nói: “Nếu như em nói rằng em đã yêu anh từ lâu rồi, anh có tin không?”
Anh nói anh không tin.
Lúc đấy cô thái độ của cô thế nào?
Cô nhẹ nhàng cười, giống như đang nói đùa lại hỏi: “Nếu như em nói, em chính là người yêu trước đây của anh, chỉ là thay đổi một khuôn mặt khác, anh có tin không?”
Anh tưởng rằng cô đang nói đùa, vì thế còn nổi cáu.
Nhưng giờ khắc này, anh ngồi xổm trước tủ giày, đầu óc dường như bị đánh một gậy rất đau. Nếu như cô ấy lại ở trước mặt anh, lại một lần hỏi anh, anh sẽ trả lời như thế nào?
Có lẽ anh sẽ không có cách nào giống như ngày đó nói vào mặt cô ba chữ: “Không buồn cười.”
Từng việc từng việc trong quá khứ nháy mắt hiện về, anh mới thấy mình đã xem nhẹ bỏ qua bao nhiêu chi tiết.
Anh nhớ đến phía sau lễ đường, người đàn ông xa lạ giữ chặt tay Tiết Thanh Thanh, gọi cô là Chu Sanh Sanh.
Anh nhớ lại khi Chu An An đến nhà anh, đối với hai chú cún nhỏ của Chu Sanh Sanh vô cùng yêu thích.
Anh nhớ lại dù là Chu Sanh Sanh hay là Chu An An, thói quen không để ý đến cái nhìn của người khác, thích cười là cười, không hề để ý đến hình tượng của bản thân cũng thật giống nhau.
Anh nhớ ra hiện giờ Tiết Thanh Thanh tính cách cũng giống như vậy.
Còn gì nữa?
Anh run rẩy đứng dậy, chỉ cảm thấy trước mắt là một mảng tối đen.
Còn cả động tác quăng đối thủ qua vai của cô, cũng giống Chu Sanh Sanh như đúc.
Còn có mấy em bé trong bệnh viện, đều chắc chắn đã từng nói với anh: “Chị Chu đã đến đây”
Còn có giọng của cô, dáng người cô, từng động tác của cô…
Lục Gia Xuyên nắm chặt chìa khóa trong tay, chỉ cảm thấy trái tim dường như bị bóp nghẹt, anh khó khăn hít thở, cảm giác như người chết đuối hay như cá trên bờ vậy.
Muốn tìm từ đâu?
Anh đi tìm sự thật, nhưng khi sự thật rành rành trước mắt, anh lại tự cảm thấy dường như mình phát điên rồi, nếu không thì không thể nào lại nghĩ đến việc đó được.
Ở phía sau sân khấu, người đàn ông đó gọi tên cô đúng không?
Nghĩ đến đây, Lục Gia Xuyên lập tức xoay người, đi nhanh ra ngoài phòng khách lục tìm đồ vật.
Cuối cùng anh tìm thấy dưới gầm bàn trà một đống quảng cáo các tiết mục biểu diễn ở sân khấu hôm đó. Phía trước tiết mục của anh và Tiết Thanh Thanh hôm đó là một tiết mục ảo thuật, gọi là gì nhỉ…
Anh nhanh tay lật từng tờ quảng cáo, cuối cùng dừng lại ở một bức ảnh.
Cậu bé này tên là Trịnh Nam Phong.
Lục Gia Xuyên lật điện thoại, gọi đến số máy của Lưu Thừa Đông như một cái máy, đầu dây bên kia vừa thông liền hỏi luôn: “Có phải vợ chưa cưới của lão tam là cảnh sát phải không?”
Lưu Thừa Đông sửng sốt: “Có chuyện gì vậy?”
“Gửi cho tôi số điện thoại của cô ấy.”
“Này, anh làm người kiểu gì vậy, vợ của bạn mà cũng để ý à, tôi khinh…”
“Lưu Thừa Đông.” Anh từng câu từng chữ ngắt lời của Lưu Thừa Đông, giọng nói vô cùng lo lắng: “Gửi số điện thoại của cô ấy cho tôi.”
Lưu Thừa Đông nghe giọng anh có vẻ khác lạ, thật thà nói: “Tôi làm gì có số điện thoại của chị dâu chứ? Anh chờ tôi một lát, tôi gọi cho lão tam xin số, tôi sẽ nói anh có việc gấp cần nhờ chị dâu hỗ trợ.”
“Cảm ơn.”
Vừa nghe thấy hai từ lịch sự mà khách khí này, Lưu Thừa Đông liền biết là Lục Gia Xuyên thực sự có việc rất gấp.
Hai phút sau một số điện thoại xa lạ gửi đến máy của Lục Gia Xuyên, Lưu Thừa Đông nhắn: “Đây là số điện thoại của anh ba.”
Anh lập tức gọi điện thoại cho anh ba, một câu chào hỏi cũng không nói, lập tức hỏi thẳng: “Anh ba, em cần nhờ vợ anh tìm giúp em một người.”
Đầu dây bên kia anh ba hỏi một chút tình hình, đại khái là muốn hỏi anh cần tìm ai.
Lục Gia Xuyên nắm chặt di động, gằn từng chữ nói: “ Trịnh Nam Phong, Trịnh trong Quan nhĩ, Gió của phương nam”
Dường như càng đến gần với sự thật, anh lại càng thấy hưng phấn.
Anh không muốn suy nghĩ hay phỏng đoán gì nữa.
Chỉ cần nghĩ đến ý tưởng kia, anh sẽ tự cảm thấy chính mình điên rồi, bởi vì người bình thường sao có thể nghĩ ra ý tưởng như vậy?
Nhưng anh muốn biết sự thật, thực sự là đứng ngồi không yên, nôn nóng muốn tìm ra sự thật đến phát điên.
Từ việc tìm được Trịnh Nam Phong, đến việc gặp chị gái của Trịnh Nam Phong – Trịnh Tây Nghị, cuối cùng đứng ở hành lang bệnh viện, Lục Gia Xuyên cảm thấy toàn bộ câu chuyện đến giờ đều quá hoang đường, khó tin.
Anh từ bệnh viện trở về, đi một vòng lại là tới bệnh viện.
Vòng đi vòng lại, chẳng lẽ chứng minh cho câu trái đất hình tròn, anh mất hai ngày, cuối cùng lại quay về điểm xuất phát.
Trong hai ngày này, anh không gọi điện thoại cho Tiết Thanh Thanh, cũng không nhận được bất kỳ tin tức gì từ cô. Anh thậm chí thức trắng đêm, không ngừng nhớ lại khoảng thời gian hai người ở bên nhau.
Hai ngày sau, Lục Gia Xuyên râu tóc xồm xoàm, đôi mắt thiếu ngủ thâm quầng, bộ dạng vô cùng chật vật đứng trong phòng bệnh trắng toát.
Dáng người nằm trên giường vẫn như vậy, thẳng tắp trầm mặc như một gốc cây bạch dương.
Trịnh Tây Nghị cúi người nói nhỏ vài câu với người thanh niên nằm trên giường, người thanh niên chậm rãi ngước nhìn anh, rõ ràng cả gương mặt đều là vết thương, nhưng lại dùng vẻ mặt bình tĩnh cười nhẹ nhìn anh.
Lục Gia Xuyên hỏi thẳng: “Cậu là Trịnh Tầm?”
Người thanh niên mỉm cười nói: “Đúng vậy.”
“Cậu quen Chu Sanh Sanh?”
“Có quen.”
Anh nhìn người thanh niên, ánh mắt trầm xuống, rốt cuộc hỏi câu hỏi quan trọng nhất: “Vậy cậu có quen Chu An An không? Có quen Tiết Thanh Thanh không?”
Trịnh Tầm nằm trên giường bệnh, chậm rãi khó khăn ngồi dậy, bởi vì cử động đụng đến vết thương, nhăn mày, hít hà một hơi, bị chị gái Trịnh Tây Nghị vội vàng ấn nằm xuống.
Cậu giơ tay ngăn cản Trịnh Tây Nghị, cố gắng ngồi thẳng dậy, nghiêm túc nhìn về phía Lục Gia Xuyên.
“Nếu anh đã tìm đến đây, còn hỏi tôi câu hỏi đó, không phải anh sớm đã biết câu trả lời rồi ư?”
Giống như có một thanh gươm cắm thẳng vào ngực anh, lại giống như là có người sớm đâm anh một kiếm, Lục Gia Xuyên ngây người đứng đó, không thốt lên lời, cũng không rõ cảm giác hiện tại là gì.
Là cảm giác thanh thản như trút được gánh nặng.
Là cảm giác khiếp sợ, không thể tin nổi.
Là cảm giác tức giận, không thể tha thứ.
Là cảm giác rõ ràng, cuối cùng anh cũng đã biết được sự thật.
Trước mắt anh dường như đang chiếu một bộ phim quay chậm, từng cảnh từng cảnh hiện ra, từ Chu Sanh Sanh đến Chu An An, từ Chu An An đến Tiết Thanh Thanh.
Ông trời đang trêu đùa anh sao?
Nhưng anh không cười nổi.
Từ từ nắm chặt tay, anh hỏi Trịnh Tầm: “Hiện giờ cô ấy ở đâu?”
Trịnh Tầm nhìn anh, chậm rãi cười: “Câu hỏi này, anh tự mình đi tìm câu trả lời đi.”
Nếu anh yêu cô ấy.
Thì chắc chắn sẽ nhận ra cô ấy.
Cho dù cô ấy mang gương mặt của ai, thì linh hồn của cô ấy vẫn trước sau như một, vô cùng thuần khiết.
/81
|