Mẫu Đơn Chân Quốc Sắc

Chương 35 - Chương 35

/143


Bóng người cao lớn kia ngày càng tới gần, khi chỉ còn cách Thẩm Mẫu Đơn không đầy một trượng thì cuối cùng nàng cũng thấy được diện mạo của người đó, áo khoác lông chồn đen, khuôn mặt lạnh như băng, nước mưa từ trán nhỏ xuống sống mũi xuôi theo gương mặt chảy xuống áo khoác lông chồn đen, có chút nhếch nhác nhưng không ảnh hưởng đến vẻ tuấn tú của hắn.

Thẩm Mẫu Đơn chưa kịp thả tay xuống vẫn dừng lại trên không, nàng trừng mắt không thể tin nhìn nam nhân kia cách đó không xa, sao có thể? Sao có thể là hắn tới đây chứ? Nàng có chút không tin vào mắt mình, đưa tay lên dụi dụi mắt, tới lúc nàng nhìn qua lần nữa thì hắn chỉ còn cách nàng khoảng ba bốn bước nữa thôi.

Gương mặt không chút biểu cảm của hắn cuối cùng cũng có chút thay đổi, dường như hơi cau mày: “Nàng quá lỗ mãng rồi.”

Thẩm Mẫu Đơn vẫn còn chưa hoàn hồn, hai mắt mở to nhìn hắn: “Điện… điện hạ, ngài… sao ngài lại tới đây?” Sao có thể là Yến Vương điện hạ tới đây chứ, chẳng lẽ… Thẩm Mẫu Đơn quay đầu nhìn vị cô nương trẻ tuổi vẫn còn đang nằm mơ hồ trên đất. Chẳng lẽ điện hạ là vì tìm cô nương ấy nên mới tới đây.

Hắn nhàn nhạt nhìn Thẩm Mẫu Đơn một cái: “Đương nhiên là tới đây tìm nàng rồi, bây giờ phải nhanh chóng rời khỏi chỗ này, tìm một chỗ để trú mưa.” Dứt lời, xoay người nhìn quanh bốn phía, trông thấy ngọn núi lớn cách tiền viện không xa, quay đầu nói với nàng: “Ra đằng trước tránh một chút, xem xem có thể tìm ra chỗ nào như sơn động hay không.”

Thẩm Mẫu Đơn cũng nhìn về hướng kia theo hắn, chợt cảm thấy không ổn, bây giờ không phải là lúc nên nhanh chóng trở về hay sao? Nếu như trễ chút nữa chỉ sợ tối nay không về được rồi: “Điện hạ, dân nữ cảm thấy bây giờ tốt nhất nên nhanh chóng quay về chùa mới phải, nếu như trễ chút nữa trời tối rồi thì không nhìn rõ đường về đâu.”

Nhắc tới chuyện này, sắc mặt Vệ Lang Yến lại lạnh thêm hai phần: “Con đường về đã bị sạt lỡ đất, chặn hết đường đi, chỉ có thể đợi người của chùa tới cứu viện thôi.” Hắn nhớ tới con đường núi chật hẹp mà hắn vừa đi qua, phía sau đột nhiên vang lên một tiếng nổ lớn, quay đầu nhìn lại, bùn đất đá vụn trên núi rơi xuống toàn bộ. Nếu như trễ thêm chút nữa, chỉ sợ cả người hắn sẽ bị chôn xuống đất rồi.

Sắc mặt Thẩm Mẫu Đơn trắng bệch, hèn chi hồi nãy nàng nghe thấy tiếng ầm ầm, còn tưởng là sấm sét ngày đông, không ngờ lại là sạt lở đất, bây giờ trước mắt chỉ có thể tìm chỗ để trú mưa thôi, chỉ mong người của chùa có thể mau chóng tìm được bọn họ mới phải. Mắt thấy Yến Vương điện hạ đầu cũng không quay lại đi về phía vách núi, Thẩm Mẫu Đơn quay đầu lại nhìn về phía cô nương kia một cái, thầm nghĩ, từ khi Yến Vương điện hạ tới đây dường như chưa từng nhìn qua vị cô nương kia một cái, chẳng lẽ là không quen biết vị cô nương kia?

Nhìn cô nương dáng vẻ nhếch nhác đang nằm dưới đất, nàng thầm thở dài, ngồi xổm xuống: “Cô nương, cô có thể đứng dậy được không? Đường núi phía trước bị sạt lỡ, bây giờ chúng ta không thể trở về chùa được nữa, chỉ có thể tìm nơi trú mưa thôi, cô…cô nương có thể đứng dậy không?” Thấy ánh mắt ảm đảm vô hồn của cô nương kia, nàng suy nghĩ một chút rồi nói: “Mặc dù không biết cô nương đã gặp phải chuyện gì, nhưng trước khi làm bất kỳ chuyện gì thì cũng phải nghĩ tới người nhà của cô nương, đừng làm chuyện khiến người thân đau lòng còn kẻ thù thì vui vẻ như vậy, ta đã nói tới nước này rồi, tiếp theo dù cô nương có làm gì thì ta cũng không quan tâm nữa, nếu cô nương còn nhớ tới người nhà thì cùng ta đi tìm chỗ trú mưa, đợi người tới cứu, còn nếu cô nương muốn tiếp tục việc hồi nãy, ta cũng sẽ không lo chuyện bao đồng nữa.” Dứt lời, không nhìn cô nương kia nữa, đứng lên đuổi theo Yến Vương.

Cô nương đang nằm dưới đất kia nhìn theo bóng lưng của Thẩm Mẫu Đơn, nghĩ tới việc nếu bản thân thật sự xảy ra chuyện, thì phụ thân mẫu thân sẽ đau lòng biết bao, tại sao mình lại yếu đuối như vậy, lỗi rõ ràng không phải do mình, sao mình lại làm chuyện như vậy chứ. Sờ nước mưa và nước mắt trên mặt, cô nương ấy chống tay từ từ ngồi dậy, tri giác trên người đã dần phục hồi, nên mới cảm thấy lạnh không chịu được, quần áo trên người đã bị nước mưa và tuyết thấm ướt từ lâu, nhìn theo bóng hai người đằng trước càng lúc càng xa, không lo nhiều nữa, bò dậy đuổi theo hai người kia.

Thẩm Mẫu Đơn rất nhanh đã đuổi kịp Yến Vương, rụt vai đi theo phía sau hắn, lúc ra ngoài quên đem theo áo choàng, quần áo bên trong đã bị thấm ướt một chút, lạnh quá. Nàng ngẩng đầu nhìn Yến Vương ở phía trước, trong lòng cảm thấy kỳ lạ, dường như hắn không quen biết nữ tử kia, chẳng lẽ hắn không phải vì tìm nữ tử kia mới ra đây? Vậy thì vì sao? Nghĩ nghĩ, nàng ở miệng hỏi: “Điện hạ, sao ngài lại tới chỗ này?”

“Ra đây tìm nàng đó, nàng đã từng cứu Tử An, ân tình này ta phải trả nàng.” Hắn mở miệng nói: “Ở đây không cần gọi ta là điện hạ.”

Thẩm Mẫu Đơn gật gật đầu, lại nhớ hắn không nhìn thấy, vội nói: “Vâng, điện… khụ… Vệ gia.” Nếu đã không gọi điện hạ, vậy xưng hô Vệ gia này thế nào?

Vệ Lang Yến khựng lại một cái, lại tiếp tục bước về phía trước.

Thẩm Mẫu Đơn có chút thảng thốt, lúc trước cứu tiểu thế tử chẳng qua chỉ là ngẫu nhiên, hắn đã đưa tạ lễ rồi, còn năm lần bảy lượt tha thứ cho mình dù mình đã mạo phạm uy nghiêm của hắn, bây giờ còn tới nơi này tìm mình, nàng cảm thấy mối quan hệ ân tình của hai người ngày càng lộn xộn rồi.

Đi theo sau lưng hắn, Thẩm Mẫu Đơn thấy hắn cứ đi được một đoạn lại dùng chủy thủ khắc lên thân cây một ký hiệu, hiểu rằng vì để người khác có thể tìm được họ nên mới lưu lại, theo hắn đi tới bên cạnh vách núi, lại tìm kiếm một hồi, nàng thấy hắn bỗng hất một đống cành cây khô ra, bên trong liền lộ ra một sơn động cao cỡ một người.

Nàng đi theo Vệ Lang Yến vào trong sơn động, phát hiện bên trong sơn động này cũng khá lớn, có thể chứa được mấy người. Độ cao của sơn động cao cỡ một người, mặt đất cao hơn bên ngoài một chút, vì vậy bên trong rất khô ráo. Ở giữa sơn động có vết tích của lửa, trong góc còn có một đống lá thông và cành khô, còn có mấy bình sứ cũ, rõ ràng ở đây có người tới qua, có lẽ đây là dấu tích của thợ săn để lại khi đi săn trong rừng.

Thẩm Mẫu Đơn còn đang ngẩn ngơ thì Vệ Lang Yến đã ôm lá thông và cành khô trong góc qua đây. Thẩm Mẫu Đơn thấy thế vội tiến lên lấy mồi lửa trong người ra nhóm lửa đốt lá thông, lại bỏ thêm cành cây khô nhỏ bên cạnh vào bên trên lá thông đang cháy, ngọn lửa lốp bốp cháy lên.

Vệ Lang Yến nhìn mồi lửa trong tay nàng, Thẩm Mẫu Đơn cười cười: “Trong chùa thường phải thắp nhang, cho nên vẫn luôn mang theo thứ này trong người.”

Vệ Lang Yến không nói lời nào, ngồi xếp bằng bên cạnh đống lửa, cởi áo khoác lông chồn đen ra phủi hết nước mưa bám trên đó, rồi phủ lên hai chân để hong khô. Da lông chồn đen cực kỳ tốt, không thấm nước mưa, da lông bên ngoài chỉ cần phủi mấy cái là được rồi, lại hong




/143

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status