Đêm, khi Hoàng Hậu sinh xong Hoàng Thượng vội vàng đi vào ngồi cạnh tự mình chăm sóc, nói chuyện với Hoàng Hậu.
Phượng Diệm: "Mộng Mộng, nàng vừa sinh còn yếu, đừng cử động cần gì nói với ta."
Hoa Mộng mỉm cười: "Diệm... nếu ta chết... chàng có đau lòng không? Vì ta thấy bản thân yếu ớt còn vài hơi thở thôi..."
Phượng Diệm: "Nói ngốc! Nàng sẽ khỏe mạnh để thấy con chúng ta lớn lên." Nói rồi chàng lại nhẹ nhàng lau mồ hôi còn đọng trên bờ má ta.
Hoa Mộng: "Chàng đang dối mình lừa ta đó... Mau trả lời câu hỏi của ta, ta chết đi chàng có thấy đau lòng, tim nhói không?"
Phượng Diệm: "Có... Hiện tại thấy nàng như vậy ta rất đau lòng... Mộng Mộng, nàng có thể xót thương ta một chút, vì hài tử chúng ta mà gắng gượng được không?"
Hoa Mộng: "Xót thương Đế Vương? Chàng thật lạ, Đế Vương như chàng mềm yếu trước nữ nhân như ta? Còn cầu ta thương xót..."
Phượng Diệm cười, chàng cười vì lời nói mỉa mai từ miệng ta: "Đế Vương là gì chứ? Ta từ trước đến nay cần nàng, cái danh Đế Vương hay gì đó đâu có làm nàng tốt lên, đâu có làm nàng không xa ta, xa trần thế này?"
Hoa Mộng: "Ta tưởng chàng chỉ vì bù đắp lỗi lầm chàng tạo với ta?"
Phượng Diệm: "Là một phần khi ta phát hiện... Ta yêu nàng."
Hoa Mộng hơi ngơ ra: "Yêu ta?" Đôi mắt ta bỗng trở nên vô hồn, ta mỉm cười nhưng giọt lệ buồn lại chảy xuống.
Hoa Mộng: "Phượng Diệm... chàng sống thật tốt nhé... dù cho ta không thể vì chàng vì con chúng ta mà sống tiếp... Ta... yêu chàng rất nhiều..." Đôi mắt ta nhắm lại, chẳng nhìn thấy gì, tai kịp nghe giọng, tiếng chàng lần cuối cùng....
...
Mẫu Nghi Thiên Hạ
Bất Tài Bất Sắc
Độc Ác Vô Tình
Thiên Hạ Khinh Bỏ
Duy Người Không Ghét
Che Trở Yêu Thương.
Đế Vương Độc Sủng
Tam Cung Lục Viện
Không Thấy Một Bóng
Đế Vương Và Ta
Triền Miên Ái Ân.
Phượng Diệm: "Mộng Mộng, nàng vừa sinh còn yếu, đừng cử động cần gì nói với ta."
Hoa Mộng mỉm cười: "Diệm... nếu ta chết... chàng có đau lòng không? Vì ta thấy bản thân yếu ớt còn vài hơi thở thôi..."
Phượng Diệm: "Nói ngốc! Nàng sẽ khỏe mạnh để thấy con chúng ta lớn lên." Nói rồi chàng lại nhẹ nhàng lau mồ hôi còn đọng trên bờ má ta.
Hoa Mộng: "Chàng đang dối mình lừa ta đó... Mau trả lời câu hỏi của ta, ta chết đi chàng có thấy đau lòng, tim nhói không?"
Phượng Diệm: "Có... Hiện tại thấy nàng như vậy ta rất đau lòng... Mộng Mộng, nàng có thể xót thương ta một chút, vì hài tử chúng ta mà gắng gượng được không?"
Hoa Mộng: "Xót thương Đế Vương? Chàng thật lạ, Đế Vương như chàng mềm yếu trước nữ nhân như ta? Còn cầu ta thương xót..."
Phượng Diệm cười, chàng cười vì lời nói mỉa mai từ miệng ta: "Đế Vương là gì chứ? Ta từ trước đến nay cần nàng, cái danh Đế Vương hay gì đó đâu có làm nàng tốt lên, đâu có làm nàng không xa ta, xa trần thế này?"
Hoa Mộng: "Ta tưởng chàng chỉ vì bù đắp lỗi lầm chàng tạo với ta?"
Phượng Diệm: "Là một phần khi ta phát hiện... Ta yêu nàng."
Hoa Mộng hơi ngơ ra: "Yêu ta?" Đôi mắt ta bỗng trở nên vô hồn, ta mỉm cười nhưng giọt lệ buồn lại chảy xuống.
Hoa Mộng: "Phượng Diệm... chàng sống thật tốt nhé... dù cho ta không thể vì chàng vì con chúng ta mà sống tiếp... Ta... yêu chàng rất nhiều..." Đôi mắt ta nhắm lại, chẳng nhìn thấy gì, tai kịp nghe giọng, tiếng chàng lần cuối cùng....
...
Mẫu Nghi Thiên Hạ
Bất Tài Bất Sắc
Độc Ác Vô Tình
Thiên Hạ Khinh Bỏ
Duy Người Không Ghét
Che Trở Yêu Thương.
Đế Vương Độc Sủng
Tam Cung Lục Viện
Không Thấy Một Bóng
Đế Vương Và Ta
Triền Miên Ái Ân.
/12
|