Cô là Hoa Mộng, tiểu thư tàn phế của Hoa gia, là cô gái sinh ra đã bị khiếm khuyết, đôi chân cô không thể đi lại dù cho chữa trị bao lâu, mọi cách đi nữa.
Nhưng trời vẫn thương cô, cho cô một gia đình êm ấm và tình thương yêu của ba mẹ và tình yêu của vị hôn phu Phượng Hồng.
Hắn và cô là thanh mai trúc mã, từ nhỏ lớn lên bên nhau, là vị hôn phu hôn thê của nhau... hắn đi đâu cũng đem cô đi theo, tự mình đẩy xe lăn, vừa đẩy vừa nói chuyện cười đùa vui vẻ với cô còn chọc cô cười rất nhiều...
Hắn từng dịu dàng nói với cô rằng: "Anh đã quyết rồi, em sẽ là vợ anh! Lớn lên anh sẽ cưới em!" Hắn bảo rằng vì cô là người con gái hắn yêu và hắn sẽ mãi mãi yêu cô, cô là người duy nhất hắn yêu và dùng cả đời để săn sóc.
Các bạn hỏi gì? Hắn với cô là gì hả? Cô coi hắn là gì?
Ôi... là một người quan trọng, là người con trai cô khắc trong tâm trí trái tim, hình bóng hắn là thứ cô in sâu vào tâm, trí óc mình,. cô yêu hắn!
Cô và hắn đều cho nhau lời hứa sẽ bước chung con đường, cùng nhau đi đến cuối viên mãn, mãi mãi yêu, tin tưởng đối phương.
Hai hai năm...
Hôn lễ năm cô hai mươi tuổi còn hắn hai hai tuổi...
Trong hôn lễ ấy vốn dĩ nên hoàn thành mỹ mãn nhưng vì một câu nói của hắn mà vỡ tan.
Hắn nhìn cô một thân váy cưới lộng lẫy ngồi trên xe lăn, hắn thấp giọng nói rằng: "Mộng Mộng, anh xin lỗi, hôn ước và lễ cưới... đều phải hủy bỏ..." Cô hỏi hắn tại sao.
Hắn đáp: "Anh không yêu em nữa... anh nhận ra anh yêu người khác rồi! Chúng ta đến với nhau sẽ không mấy hạnh phúc, anh không muốn vậy càng không muốn làm khổ em!"
Cô nghẹn ngào cúi đầu, không còn can đảm nhìn thẳng vào ánh mắt có lỗi của hắn nữa. Nuốt xuống cơn gào khóc, đưa tay lau giọt lệ đang lăn trên gương mặt đã trang điểm kĩ càng của mình.
Cố bình tĩnh nói: "Anh đi đi..."
Ba chữ anh đi đi của cô chất chứa bao cảm xúc, bi thương buồn đau.
Cô không muốn hắn đi nhưng lời hắn nói kia rõ ràng như thế thì cô níu kéo được gì? Trái tim hắn đã không có cô nữa rồi!
Nhìn hắn quay lưng rời khỏi trong sự bàn tán của khách khứa...
Lòng cô đau như cắt, tim tựa như bị ngàn nhát dao khứa vào.
Tình yêu này kết thúc tại đây... mọi kí ức ngày trước phút chốc thành nỗi đau.
...
Hai năm sau...
Cô gặp được một người đàn ông tên Phượng Diệm, anh ta đến bên cô và nói rằng: "Hoàng hậu của ta là để ta yêu thương. ai tổn thương hoàng hậu của ta liền phải chết!"
Anh ta đã trao cô nụ hôn nồng nàn triền miên.
...
Xin chào các bạn yêu quý bộ truyện Mẫu Nghi Thiên Hạ: Bất Tài Bất Sắc.
Pi có đôi lời muốn nói... bài thơ Mẫu Đơn trong truyện đã bị page Hoa Bỉ Ngạn ở fb ăn cắp và sửa đổi bài thơ, Pi tức lắm! Bên đó lúc Pi ib nói gỡ bài xuống mà họ kiếm mọi lí do rồi chặn Pi, giờ Pi kêu gọi các bạn yêu thích truyện vào page đó báo cáo, share và uy hiếp họ với Pi để mà họ gỡ bài xuống! Pi mong các bạn giúp Pi, Pi cảm ơn rất nhiều!
Nhưng trời vẫn thương cô, cho cô một gia đình êm ấm và tình thương yêu của ba mẹ và tình yêu của vị hôn phu Phượng Hồng.
Hắn và cô là thanh mai trúc mã, từ nhỏ lớn lên bên nhau, là vị hôn phu hôn thê của nhau... hắn đi đâu cũng đem cô đi theo, tự mình đẩy xe lăn, vừa đẩy vừa nói chuyện cười đùa vui vẻ với cô còn chọc cô cười rất nhiều...
Hắn từng dịu dàng nói với cô rằng: "Anh đã quyết rồi, em sẽ là vợ anh! Lớn lên anh sẽ cưới em!" Hắn bảo rằng vì cô là người con gái hắn yêu và hắn sẽ mãi mãi yêu cô, cô là người duy nhất hắn yêu và dùng cả đời để săn sóc.
Các bạn hỏi gì? Hắn với cô là gì hả? Cô coi hắn là gì?
Ôi... là một người quan trọng, là người con trai cô khắc trong tâm trí trái tim, hình bóng hắn là thứ cô in sâu vào tâm, trí óc mình,. cô yêu hắn!
Cô và hắn đều cho nhau lời hứa sẽ bước chung con đường, cùng nhau đi đến cuối viên mãn, mãi mãi yêu, tin tưởng đối phương.
Hai hai năm...
Hôn lễ năm cô hai mươi tuổi còn hắn hai hai tuổi...
Trong hôn lễ ấy vốn dĩ nên hoàn thành mỹ mãn nhưng vì một câu nói của hắn mà vỡ tan.
Hắn nhìn cô một thân váy cưới lộng lẫy ngồi trên xe lăn, hắn thấp giọng nói rằng: "Mộng Mộng, anh xin lỗi, hôn ước và lễ cưới... đều phải hủy bỏ..." Cô hỏi hắn tại sao.
Hắn đáp: "Anh không yêu em nữa... anh nhận ra anh yêu người khác rồi! Chúng ta đến với nhau sẽ không mấy hạnh phúc, anh không muốn vậy càng không muốn làm khổ em!"
Cô nghẹn ngào cúi đầu, không còn can đảm nhìn thẳng vào ánh mắt có lỗi của hắn nữa. Nuốt xuống cơn gào khóc, đưa tay lau giọt lệ đang lăn trên gương mặt đã trang điểm kĩ càng của mình.
Cố bình tĩnh nói: "Anh đi đi..."
Ba chữ anh đi đi của cô chất chứa bao cảm xúc, bi thương buồn đau.
Cô không muốn hắn đi nhưng lời hắn nói kia rõ ràng như thế thì cô níu kéo được gì? Trái tim hắn đã không có cô nữa rồi!
Nhìn hắn quay lưng rời khỏi trong sự bàn tán của khách khứa...
Lòng cô đau như cắt, tim tựa như bị ngàn nhát dao khứa vào.
Tình yêu này kết thúc tại đây... mọi kí ức ngày trước phút chốc thành nỗi đau.
...
Hai năm sau...
Cô gặp được một người đàn ông tên Phượng Diệm, anh ta đến bên cô và nói rằng: "Hoàng hậu của ta là để ta yêu thương. ai tổn thương hoàng hậu của ta liền phải chết!"
Anh ta đã trao cô nụ hôn nồng nàn triền miên.
...
Xin chào các bạn yêu quý bộ truyện Mẫu Nghi Thiên Hạ: Bất Tài Bất Sắc.
Pi có đôi lời muốn nói... bài thơ Mẫu Đơn trong truyện đã bị page Hoa Bỉ Ngạn ở fb ăn cắp và sửa đổi bài thơ, Pi tức lắm! Bên đó lúc Pi ib nói gỡ bài xuống mà họ kiếm mọi lí do rồi chặn Pi, giờ Pi kêu gọi các bạn yêu thích truyện vào page đó báo cáo, share và uy hiếp họ với Pi để mà họ gỡ bài xuống! Pi mong các bạn giúp Pi, Pi cảm ơn rất nhiều!
/12
|