Editor: VẠN HOA PHI VŨ
Trong thiên lao âm u ẩm ướt, bóng dáng gầy yếu ngồi dựa vào tường, ánh sáng từ cửa thông gió cao cao hắt lên, hiện ra nửa bên mặt hắn. Mà ở bên kia, một ông già có chòm râu hoa râm đang ngửa đầu cười điên cuồng.
Phụ thân, đây chính là kết quả ngươi muốn sao?
Thẩm Trọng Phương nhìn bộ dáng tỉnh táo của hắn, cực kỳ tức giận, giơ hai tay lên: Tất cả là lỗi của mày! Nếu như mày cho nó một kiếm, sao tao có thể ở đây.
Thẩm Xán Nhược nhìn ông: Phụ thân sai rồi. Chuyện này ai cũng có lỗi, chỉ có con không sai.
Mày câm miệng! Thẩm Trọng Phương cực kỳ tức giận vỗ một cái, mặt của ông lập tức sưng lên.
Phụ thân và Lý Giám, trong miệng đều nói muốn thiên hạ thái bình, tuy nhiên chỉ muốn thái bình của riêng mình. Hai người đều ở đây lợi dụng con, cho là con không nhìn ra sao? Thẩm Xán Nhược đứng dậy, Thẩm Trọng Phương không khỏi lùi lại một bước. Con không nói ra, hơn nữa còn làm theo kịch bản của hai người, bởi vì hai người một là cha, một là người con yêu nhất, nhưng mà, tranh quyền đoạt thế như thế nào cũng phải có giới hạn, thiên hạ không phải là của hai người, là của người trong thiên hạ. Cuộc chiến tranh này nhất định phải dừng lại!
Thẩm Trọng Phương ngẩn ngơ, nói: Mày cho rằng mày làm được sao?
Con không làm được, nhưng con biết, phụ thân có biện pháp.
Tại sao?
Thẩm Xán Nhược khẽ mỉm cười, Bởi vì cha cùng Lý huynh là một loại người, làm bất cứ chuyện gì đều sẽ để lại đường lui.
Thẩm Trọng Phương ngồi xuống, Thẩm Xán Nhược cũng ngồi xổm một bên, một lúc lâu, Thẩm Trọng Phương hỏi Con biết lai lịch của đám người giang hồ kia không?
Thẩm Xán Nhược nói: Vốn con không biết, hiện tại con đã biết. Biết thân phận của con, đồng thời có thể thu hút người trong giang hồ như vậy chỉ có một người.
Là ai?
Võ Đang Sĩ Dương đạo trưởng, chủ nhân Tư Mã thế gia, Tư Mã Tự.
Thẩm Trọng Phương cả kinh nói: Con lại có thể quen hắn?
Thẩm Xán Nhược gật đầu, Mặc dù con không biết hắn có ý gì, nhưng con tin, hành động lần này của hắn là vì giúp con.
Biết người biết mặt nhưng không biết lòng, ai biết hắn không nghĩ đến nước đục thả câu. Thẩm Trọng Phương thân là người trong triều đình, tất nhiên chẳng có thiện cảm gì với người trong giang hồ, die’nd/anl./e/q;uyd//on lại thêm đây là thời điểm đặc biệt, việc nào cũng giữ ba phần nghi ngờ.
Thẩm Xán Nhược nói: Người khác có thể như thế, nhưng hắn không phải người như thế.
Tại sao? Thẩm Trọng Phương cảm thấy rất kỳ quái với thái độ chắc chắn của hắn.
Thẩm Xán Nhược khẽ hé miệng, lạnh nhạt nói: Hắn khinh thường.
Lúc này, trong phòng giam đột nhiên vang lên tiếng vỗ tay thanh thuý: Chủ nhân nhà ta mà nghe được những lời ấy, chỉ sợ sẽ cười to ba tiếng. Từ trong bóng tối, một thanh niên mặc cái áo khoác ngoài bằng luaj mỏng màu xanh đi ra, khuôn mặt hồn nhiên chân chất. Hắn cúi thấp thi lễ nói: Xin chào Thẩm công tử.
Thẩm Xán Nhược: Chẳng hay các hạ chính là Y tổng quản củaTư Mã gia? Tại hạ ngưỡng mộ đã lâu.
Lục Y hì hì cười, Dù sao cũng chỉ là một nô tài, Thẩm công tử coi trọng rồi. Lục Y đến đây, một là thay chủ nhân chào hỏi công tử, hai là sợ bên cạnh Thẩm công tử không có người hầu hợp ý, nếu như có chuyện vặt, phân phó tiểu nhân là được.
Thẩm Xán Nhược nói: Như thế thì xin thay ta gửi lời thăm hỏi tới Tư Mã công tử, nói đại ân không lời nào cám ơn hết được, Thẩm Xán Nhược sẽ nhớ rõ.
Lục Y nói: Chủ nhân đã nói, lời hứa của Thẩm công tử đáng giá nghìn vàng, lần này chỉ là chút lòng thành nho nhỏ, sau này nhất định sẽ có nhân tình rất to. Cuộc làm ăn này nhất định không lỗ vốn.
Thẩm Xán Nhược cười nhẹ một tiếng, xoay người đối mặt Thẩm Trọng Phương, Phụ thân, chuyện đến nước này, con cũng không nghĩ ngợi nhiều được, xin ngài nói ra phương pháp ngăn cản cuộc phân tranh này.
Cho dù phải hy sinh hết mình, con cũng muốn làm sao?
Vâng Thẩm Xán Nhược nói: Nếu như vậy mà đổi được một bầu trời trong sáng, bản thân con còn gì tiếc nuối?
Thẩm Trọng Phương chăm chú nhìn hắn, lẩm nhẩm nói: Mẹ con dạy con rất tốt, rất tốt......
Thẩm Xán Nhược cúi đầu, Mẹ là nữ nhân xinh đẹp nhất thiện lương nhất trên đời này. Thẩm Trọng Phương thở dài, móc một khối lệnh bài màu vàng óng từ trong lòng ra: Từ Huy và Diệc Hoàng nhìn thấy nó, sẽ tạm thời lui binh di]en d;anl’’e’’ q.uyd/on. Xán Nhược, ta không thể giao ra binh quyền đầu hàng Lý Giám, nó là của lá bùa giữ mạng của chúng ta.
Thẩm Xán Nhược nhận lấy, chuyển đến tay Lục Y: Xin hãy nhanh chóng chuyển vật này đến tay đệ đệ ta, xin bọn họ tạm thời lui binh.
Lục Y nghiêng đầu, mặt lộ vẻ nghi vấn, Nhưng Khang vương cũng sẽ không dừng tay đâu.
Ta biết, cho nên chuyện thứ hai ta muốn làm phiền ngươi chính là lặng lẽ đưa hắn đến đây, để nói thẳng rõ ràng.
Ta biết rồi. Bóng dáng Lục Y lóe lên, đã không thấy tăm hơi.
Thẩm Xán Nhược tựa lưng đứng, suy nghĩ hỗn loạn càng ngày càng rõ ràng, vào giờ phút này, trong lòng hắn không có tình nam nữ, chỉ suy nghĩ làm sao có thể giải quyết chuyện này.
Lại nói Lý Giám lãnh binh đấu với huynh đệ họ Thẩm, chợt nghe đối phương phát ta tín hiệu lui binh, mang theo một bụng nghi ngờ trở lại. Sau khi về vương phủ, vốn hắn định đi vào nhà trong, nhưng lại nghĩ đến người bên cạnh giờ đang nhốt ở thiên lao, tâm tình trở nên tệ hơn, liền xoay người đến thư phòng. Thanh Sanh dâng trà thơm lên, hắn nhận lấy uống, đầu tức thì trở nên choáng váng, nặng nề. Đợi đến khi tỉnh táo lại thì thấy bốn phía rất tối, rất nhanh hắn liền phát hiện nơi mình ở chính là thiên lao.
Lý Giám, thật là oan gia ngõ hẹp, không ngờ ngươi cũng vào đây. Thẩm Trọng Phương bước đi thong thả ra ngoài, Ngươi không cần gọi người, thủ vệ binh lính căn bản không nghe được, bởi vì bọn họ cũng vừa uống trà giống như ngươi, trong vòng một canh giờ sẽ không tỉnh được.
Phụ thân. Thẩm Xán Nhược tiếng, hắn không muốn mọi chuyện không thể giải hòa được nữa. die’nd;anl/e/qu;yd[on Hắn đến gần mấy bước, Lý huynh, huynh không cần tức giận, bởi vì ta cũng bị huynh thiết kế, bị huynh lợi dụng rất nhiều lần. Chúng ta nhiều nhất coi như là hòa nhau.
Lý Giám nói: Ta sẽ không giận ngươi, ta làm tất cả đều là vì có được ngươi, ta yêu ngươi còn không kịp.
Thẩm Xán Nhược cười nhẹ một tiếng, Ta biết rõ, cho nên ta cũng không trách ngươi.
Thẩm Trọng Phương thấy hai người ngươi nói một câu, ta nói một câu, thầm nghĩ nếu còn cứ ngươi ngươi ta ta như vậy thì trời sẽ sáng mất.
Thẩm Xán Nhược nói: Hiện giờ, ta muốn cầu xin Lý huynh một chuyện.
Chuyện của Xán Nhược, đừng nói một cái, cho dù trăm cái ngàn cái ta sẽ vì ngươi mà làm.
Ta muốn xin Lý huynh không trách tội cha và đệ đệ của ta nữa, bọn họ sẽ thành tâm quy phục, chỉ vui đùa cùng huynh một chút, xin huynh tin tưởng.
Mặt Lý Giám bình tĩnh, Được, ta không trách tội bọn họ, cũng tin tưởng bọn họ.
Thẩm Xán Nhược nói: Đa tạ Lý huynh. Còn có một việc, phụ thân ta tuổi tác đã cao, trong thiên lao ươn ướt bẩn thỉu, đối với thân thể lão gia không tốt lắm, xin hãy cho ông ra ngoài, nhị đệ sẽ ở Hạnh Hoa Lâm ngoài thành đón lão nhân gia. Hơn nữa phụ thân cùng đệ đệ ở kinh thành đã lâu, muốn đi ra ngoài một chút, xin cho phép bọn họ đi biên quan ở. Còn 25 vạn quân đội này, cũng ở lại biên quan trấn thủ được chứ?
Lý Giám nắm chặt hai quả đấm trong tay áo: Sao có thể để Thẩm thừa tướng đến biên quan chịu khổ? Hay là ở lại kinh thành thì tốt hơn, lúc nào cũng có thể gặp Thẩm Xán Nhược, chẳng lẽ ngươi không muốn người một nhà đoàn tụ sao?
Xán Nhược sẽ đi cùng chúng ta! Thẩm Trọng Phương lên tiếng nói.
Không được! Lý Giám hét lớn một tiếng, Chuyện gì ta cũng có thể đồng ý với ngươi, nhưng chuyện này thì không được.
Thẩm Xán Nhược đặt tay lên vai hắn: Lý huynh hãy yên tâm, ta sẽ không đi.
Xán Nhược! Thẩm Trọng Phương cả kinh nói: Con không thể ở lại, hắn sẽ không tha cho con.
Thẩm Xán Nhược cúi đầu cười yếu ớt, Phụ thân nói đùa, Lý huynh sao có thể bạc đãi con? Người cứ yên tâm đi theo các đệ đệ đến biên quan đi, một thời gian nữa con sẽ ra thăm cha.
Nụ cười của hắn rất khó hiều, Thẩm Trọng Phương nhíu mày.
Thẩm Xán Nhược lại nói tiếp: Lý huynh, chuyện của ta có phải quá nhiều hay không, gây khó dễ cho huynh rồi? Tay hắn khẽ dùng sức, die;nd’anl;’/e/q’uyd’on Lý Giám bị đau rên lên một tiếng, hắn không hề lưu tình, Phân Cân Thác Cốt Thủ khiến hắn vô cùng đau đớn.
Thẩm Xán Nhược nhỏ giọng: Lý huynh đừng ép ta.
Lý Giám đưa mắt nhìn hắn, Xán Nhược, thật sự trước kia ta đánh giá ngươi quá thấp rồi.
Thẩm Xán Nhược lắc đầu, Không, chỉ là ta có kiên trì của mình, có những thứ mà mình muốn bảo vệ. Bất kể ai muốn phá hỏng nó, ta sẽ hăng hái chiến đấu đến cùng. Dù người đó là Lý huynh cũng sẽ không ngoại lệ.
Lý Giám nhỏ giọng nói: Ta biết. Ngươi buông tay đi, ta đồng ý với ngươi.
Thẩm Xán Nhược nói: Lý huynh, ta biết rõ huynh rất tức giận, ta sẽ ở lại mặc cho huynh xử trí. Ta phản bội sự tin tưởng của huynh, sẽ trả sạch khoản nợ này một lần.
Trong thiên lao âm u ẩm ướt, bóng dáng gầy yếu ngồi dựa vào tường, ánh sáng từ cửa thông gió cao cao hắt lên, hiện ra nửa bên mặt hắn. Mà ở bên kia, một ông già có chòm râu hoa râm đang ngửa đầu cười điên cuồng.
Phụ thân, đây chính là kết quả ngươi muốn sao?
Thẩm Trọng Phương nhìn bộ dáng tỉnh táo của hắn, cực kỳ tức giận, giơ hai tay lên: Tất cả là lỗi của mày! Nếu như mày cho nó một kiếm, sao tao có thể ở đây.
Thẩm Xán Nhược nhìn ông: Phụ thân sai rồi. Chuyện này ai cũng có lỗi, chỉ có con không sai.
Mày câm miệng! Thẩm Trọng Phương cực kỳ tức giận vỗ một cái, mặt của ông lập tức sưng lên.
Phụ thân và Lý Giám, trong miệng đều nói muốn thiên hạ thái bình, tuy nhiên chỉ muốn thái bình của riêng mình. Hai người đều ở đây lợi dụng con, cho là con không nhìn ra sao? Thẩm Xán Nhược đứng dậy, Thẩm Trọng Phương không khỏi lùi lại một bước. Con không nói ra, hơn nữa còn làm theo kịch bản của hai người, bởi vì hai người một là cha, một là người con yêu nhất, nhưng mà, tranh quyền đoạt thế như thế nào cũng phải có giới hạn, thiên hạ không phải là của hai người, là của người trong thiên hạ. Cuộc chiến tranh này nhất định phải dừng lại!
Thẩm Trọng Phương ngẩn ngơ, nói: Mày cho rằng mày làm được sao?
Con không làm được, nhưng con biết, phụ thân có biện pháp.
Tại sao?
Thẩm Xán Nhược khẽ mỉm cười, Bởi vì cha cùng Lý huynh là một loại người, làm bất cứ chuyện gì đều sẽ để lại đường lui.
Thẩm Trọng Phương ngồi xuống, Thẩm Xán Nhược cũng ngồi xổm một bên, một lúc lâu, Thẩm Trọng Phương hỏi Con biết lai lịch của đám người giang hồ kia không?
Thẩm Xán Nhược nói: Vốn con không biết, hiện tại con đã biết. Biết thân phận của con, đồng thời có thể thu hút người trong giang hồ như vậy chỉ có một người.
Là ai?
Võ Đang Sĩ Dương đạo trưởng, chủ nhân Tư Mã thế gia, Tư Mã Tự.
Thẩm Trọng Phương cả kinh nói: Con lại có thể quen hắn?
Thẩm Xán Nhược gật đầu, Mặc dù con không biết hắn có ý gì, nhưng con tin, hành động lần này của hắn là vì giúp con.
Biết người biết mặt nhưng không biết lòng, ai biết hắn không nghĩ đến nước đục thả câu. Thẩm Trọng Phương thân là người trong triều đình, tất nhiên chẳng có thiện cảm gì với người trong giang hồ, die’nd/anl./e/q;uyd//on lại thêm đây là thời điểm đặc biệt, việc nào cũng giữ ba phần nghi ngờ.
Thẩm Xán Nhược nói: Người khác có thể như thế, nhưng hắn không phải người như thế.
Tại sao? Thẩm Trọng Phương cảm thấy rất kỳ quái với thái độ chắc chắn của hắn.
Thẩm Xán Nhược khẽ hé miệng, lạnh nhạt nói: Hắn khinh thường.
Lúc này, trong phòng giam đột nhiên vang lên tiếng vỗ tay thanh thuý: Chủ nhân nhà ta mà nghe được những lời ấy, chỉ sợ sẽ cười to ba tiếng. Từ trong bóng tối, một thanh niên mặc cái áo khoác ngoài bằng luaj mỏng màu xanh đi ra, khuôn mặt hồn nhiên chân chất. Hắn cúi thấp thi lễ nói: Xin chào Thẩm công tử.
Thẩm Xán Nhược: Chẳng hay các hạ chính là Y tổng quản củaTư Mã gia? Tại hạ ngưỡng mộ đã lâu.
Lục Y hì hì cười, Dù sao cũng chỉ là một nô tài, Thẩm công tử coi trọng rồi. Lục Y đến đây, một là thay chủ nhân chào hỏi công tử, hai là sợ bên cạnh Thẩm công tử không có người hầu hợp ý, nếu như có chuyện vặt, phân phó tiểu nhân là được.
Thẩm Xán Nhược nói: Như thế thì xin thay ta gửi lời thăm hỏi tới Tư Mã công tử, nói đại ân không lời nào cám ơn hết được, Thẩm Xán Nhược sẽ nhớ rõ.
Lục Y nói: Chủ nhân đã nói, lời hứa của Thẩm công tử đáng giá nghìn vàng, lần này chỉ là chút lòng thành nho nhỏ, sau này nhất định sẽ có nhân tình rất to. Cuộc làm ăn này nhất định không lỗ vốn.
Thẩm Xán Nhược cười nhẹ một tiếng, xoay người đối mặt Thẩm Trọng Phương, Phụ thân, chuyện đến nước này, con cũng không nghĩ ngợi nhiều được, xin ngài nói ra phương pháp ngăn cản cuộc phân tranh này.
Cho dù phải hy sinh hết mình, con cũng muốn làm sao?
Vâng Thẩm Xán Nhược nói: Nếu như vậy mà đổi được một bầu trời trong sáng, bản thân con còn gì tiếc nuối?
Thẩm Trọng Phương chăm chú nhìn hắn, lẩm nhẩm nói: Mẹ con dạy con rất tốt, rất tốt......
Thẩm Xán Nhược cúi đầu, Mẹ là nữ nhân xinh đẹp nhất thiện lương nhất trên đời này. Thẩm Trọng Phương thở dài, móc một khối lệnh bài màu vàng óng từ trong lòng ra: Từ Huy và Diệc Hoàng nhìn thấy nó, sẽ tạm thời lui binh di]en d;anl’’e’’ q.uyd/on. Xán Nhược, ta không thể giao ra binh quyền đầu hàng Lý Giám, nó là của lá bùa giữ mạng của chúng ta.
Thẩm Xán Nhược nhận lấy, chuyển đến tay Lục Y: Xin hãy nhanh chóng chuyển vật này đến tay đệ đệ ta, xin bọn họ tạm thời lui binh.
Lục Y nghiêng đầu, mặt lộ vẻ nghi vấn, Nhưng Khang vương cũng sẽ không dừng tay đâu.
Ta biết, cho nên chuyện thứ hai ta muốn làm phiền ngươi chính là lặng lẽ đưa hắn đến đây, để nói thẳng rõ ràng.
Ta biết rồi. Bóng dáng Lục Y lóe lên, đã không thấy tăm hơi.
Thẩm Xán Nhược tựa lưng đứng, suy nghĩ hỗn loạn càng ngày càng rõ ràng, vào giờ phút này, trong lòng hắn không có tình nam nữ, chỉ suy nghĩ làm sao có thể giải quyết chuyện này.
Lại nói Lý Giám lãnh binh đấu với huynh đệ họ Thẩm, chợt nghe đối phương phát ta tín hiệu lui binh, mang theo một bụng nghi ngờ trở lại. Sau khi về vương phủ, vốn hắn định đi vào nhà trong, nhưng lại nghĩ đến người bên cạnh giờ đang nhốt ở thiên lao, tâm tình trở nên tệ hơn, liền xoay người đến thư phòng. Thanh Sanh dâng trà thơm lên, hắn nhận lấy uống, đầu tức thì trở nên choáng váng, nặng nề. Đợi đến khi tỉnh táo lại thì thấy bốn phía rất tối, rất nhanh hắn liền phát hiện nơi mình ở chính là thiên lao.
Lý Giám, thật là oan gia ngõ hẹp, không ngờ ngươi cũng vào đây. Thẩm Trọng Phương bước đi thong thả ra ngoài, Ngươi không cần gọi người, thủ vệ binh lính căn bản không nghe được, bởi vì bọn họ cũng vừa uống trà giống như ngươi, trong vòng một canh giờ sẽ không tỉnh được.
Phụ thân. Thẩm Xán Nhược tiếng, hắn không muốn mọi chuyện không thể giải hòa được nữa. die’nd;anl/e/qu;yd[on Hắn đến gần mấy bước, Lý huynh, huynh không cần tức giận, bởi vì ta cũng bị huynh thiết kế, bị huynh lợi dụng rất nhiều lần. Chúng ta nhiều nhất coi như là hòa nhau.
Lý Giám nói: Ta sẽ không giận ngươi, ta làm tất cả đều là vì có được ngươi, ta yêu ngươi còn không kịp.
Thẩm Xán Nhược cười nhẹ một tiếng, Ta biết rõ, cho nên ta cũng không trách ngươi.
Thẩm Trọng Phương thấy hai người ngươi nói một câu, ta nói một câu, thầm nghĩ nếu còn cứ ngươi ngươi ta ta như vậy thì trời sẽ sáng mất.
Thẩm Xán Nhược nói: Hiện giờ, ta muốn cầu xin Lý huynh một chuyện.
Chuyện của Xán Nhược, đừng nói một cái, cho dù trăm cái ngàn cái ta sẽ vì ngươi mà làm.
Ta muốn xin Lý huynh không trách tội cha và đệ đệ của ta nữa, bọn họ sẽ thành tâm quy phục, chỉ vui đùa cùng huynh một chút, xin huynh tin tưởng.
Mặt Lý Giám bình tĩnh, Được, ta không trách tội bọn họ, cũng tin tưởng bọn họ.
Thẩm Xán Nhược nói: Đa tạ Lý huynh. Còn có một việc, phụ thân ta tuổi tác đã cao, trong thiên lao ươn ướt bẩn thỉu, đối với thân thể lão gia không tốt lắm, xin hãy cho ông ra ngoài, nhị đệ sẽ ở Hạnh Hoa Lâm ngoài thành đón lão nhân gia. Hơn nữa phụ thân cùng đệ đệ ở kinh thành đã lâu, muốn đi ra ngoài một chút, xin cho phép bọn họ đi biên quan ở. Còn 25 vạn quân đội này, cũng ở lại biên quan trấn thủ được chứ?
Lý Giám nắm chặt hai quả đấm trong tay áo: Sao có thể để Thẩm thừa tướng đến biên quan chịu khổ? Hay là ở lại kinh thành thì tốt hơn, lúc nào cũng có thể gặp Thẩm Xán Nhược, chẳng lẽ ngươi không muốn người một nhà đoàn tụ sao?
Xán Nhược sẽ đi cùng chúng ta! Thẩm Trọng Phương lên tiếng nói.
Không được! Lý Giám hét lớn một tiếng, Chuyện gì ta cũng có thể đồng ý với ngươi, nhưng chuyện này thì không được.
Thẩm Xán Nhược đặt tay lên vai hắn: Lý huynh hãy yên tâm, ta sẽ không đi.
Xán Nhược! Thẩm Trọng Phương cả kinh nói: Con không thể ở lại, hắn sẽ không tha cho con.
Thẩm Xán Nhược cúi đầu cười yếu ớt, Phụ thân nói đùa, Lý huynh sao có thể bạc đãi con? Người cứ yên tâm đi theo các đệ đệ đến biên quan đi, một thời gian nữa con sẽ ra thăm cha.
Nụ cười của hắn rất khó hiều, Thẩm Trọng Phương nhíu mày.
Thẩm Xán Nhược lại nói tiếp: Lý huynh, chuyện của ta có phải quá nhiều hay không, gây khó dễ cho huynh rồi? Tay hắn khẽ dùng sức, die;nd’anl;’/e/q’uyd’on Lý Giám bị đau rên lên một tiếng, hắn không hề lưu tình, Phân Cân Thác Cốt Thủ khiến hắn vô cùng đau đớn.
Thẩm Xán Nhược nhỏ giọng: Lý huynh đừng ép ta.
Lý Giám đưa mắt nhìn hắn, Xán Nhược, thật sự trước kia ta đánh giá ngươi quá thấp rồi.
Thẩm Xán Nhược lắc đầu, Không, chỉ là ta có kiên trì của mình, có những thứ mà mình muốn bảo vệ. Bất kể ai muốn phá hỏng nó, ta sẽ hăng hái chiến đấu đến cùng. Dù người đó là Lý huynh cũng sẽ không ngoại lệ.
Lý Giám nhỏ giọng nói: Ta biết. Ngươi buông tay đi, ta đồng ý với ngươi.
Thẩm Xán Nhược nói: Lý huynh, ta biết rõ huynh rất tức giận, ta sẽ ở lại mặc cho huynh xử trí. Ta phản bội sự tin tưởng của huynh, sẽ trả sạch khoản nợ này một lần.
/76
|