Editor: Mặc Quân Tịnh Túc
Sở Hoàng hạ lệnh, tướng quân và những thị vệ đi theo sau lưng Mặc Quân ảo não chính mình đến chậm, sẽ phải nhận phạt từ Sở Hoàng.
Hiện giờ vừa nghe còn có cơ hội lấy công chuộc tội, nguyên đám tức khắc chen chúc hùng dũng tiến lên.
Tất cả mọi người đều cầm vũ khí trong tay bắt đầu tấn công mãnh hổ, trong khoảng thời gian ngắn, mãnh hổ quả bất địch chúng*, xoay người muốn chạy trốn lại bị bao quanh vây, nghẹn ngào kêu thảm thiết một tiếng rồi chết ở dưới mũi kiếm thị vệ.
* Ít người không thể chống lại số đông
Sau khi có chi viện, Mặc Thiên Trần rút lui khỏi trận chiến.
Hạ Diệc Sơ duỗi tay nâng hắn, đáy mắt lạnh lẽo và lửa giận hừng hực, nhưng lại không che dấu được lo lắng và tự trách.
Nếu không phải cô đưa ra cái biện pháp khổ nhục kế này, rõ ràng lúc ấy Mặc Thiên Trần có thể một kiếm đâm chết nó, làm sao sẽ......
Mặc Thiên Trần sao không biết trong lòng cô suy nghĩ cái gì, chỉ là tình cảnh hiện giờ không cho phép hắn nhiều lời.
Trên mặt Mặc Thiên Trần lộ ra mỉm cười, cong người ra dùng môi mỏng trắng bệch hôn trán Hạ Diệc Sơ, thanh âm không giấu được sự suy yếu: "Nhiễm Nhiễm đừng sợ, ngoan, ta không có việc gì."
Hạ Diệc Sơ gật gật đầu, khóe mắt lại có nước mắt chảy xuống.
*******
Đây vốn là một hồi săn thú vui vẻ, lại không có nghĩ đến, không ngờ ở buổi sáng săn thú đầu tiên đã xảy ra sự cố.
Sở Hoàng bị kinh hách! Thất hoàng tử bị trọng thương hôn mê bất tỉnh!
Mặc kệ là chuyện nào cũng đủ để quan viên trông coi ngọn núi này cảm thấy kinh hách.
Nghe tới tin tức này, bị thái giám công công kêu tới lều trại của Hoàng Thượng, trên đường nội tâm Lưu Cao thật lạnh, đến cả đi đường hai chân cũng mềm.
Lưu gia phụng thủ Hoàng Thượng phân phó, đời đời vì hoàng gia trông coi tràng săn thú này, không cho phép người ngoài tiến vào, đồng thời mỗi lần Hoàng Thượng dẫn người tiến đến săn thú, sẽ thanh trừ mãnh thú bên trong bãi săn.
Mà lúc này đây, không chỉ có bãi săn xuất hiện loại hổ hung mãnh, còn công kích Hoàng Thượng, khiến Thất hoàng tử cứu giá bị trọng thương.
Vẻ mặt Lưu Cao sống không còn gì luyến tiếc, trong lòng chỉ cầu nguyện đợi lát nữa Sở Hoàng có thể đại phát từ bi đem toàn bộ mọi trách tội đổ lên một người hắn, không cần liên luỵ thê nhi già trẻ trong nhà.
"Lưu đại nhân, Hoàng Thượng đã chờ ở bên trong, tự ngài vào đi thôi." Thái giám đi ở phía trước dẫn đường xoay người nói với Lưu Cao.
Lưu Cao nói cảm tạ với hắn một tiếng rồi nhấc chân đi vào.
Vào lều trại, Lưu Cao còn chưa mở miệng, Sở Hoàng phía trên đã lạnh lùng hừ một tiếng, ném cái ly về phía Lưu Cao, nện ở bên chân hắn cách đó không xa, một cái chén trà xinh đẹp phịch một tiếng nháy mắt vỡ tung.
Lưu Cao nháy mắt quỳ gối trên mặt đất, nói với Sở Hoàng phía trên: "Tội thần gặp qua Hoàng Thượng, cầu Hoàng Thượng ban tội thần tử tội."
"Tử tội?" Khuôn mặt Sở Hoàng lãnh túc, nhìn Lưu Cao quỳ gối phía dưới, thanh âm lạnh lẽo: "Nguyên bản trẫm tính toán cho Lưu đại nhân một cơ hội lập công chuộc tội, mà không có nghĩ đến Lưu đại nhân nếu đã một lòng muốn chết, vậy trẫm không đồng ý, chẳng phải là có vẻ quá không nhân đạo rồi nhỉ?"
Lưu Cao quỳ gối phía dưới sửng sốt, mắt trừng to đùng, nhìn chằm chằm sàn nhà dưới thân, cân não thiếu chút thiên chuyển bách hồi.
Hắn nghe được cái gì, lập công chuộc tội?
Kinh hỉ thật lớn tới như vậy khiến hắn không kịp phòng bị, làm Lưu Cao tâm thần hoảng hốt có cảm giác không chân thật.
Bất quá, nghĩ đến lời mình nói lúc vừa tiến vào, vui mừng trong lòng Lưu Cao sau một kiếp sau trọng sinh còn chưa kịp sinh ra, cũng đã biến mất, khuôn mặt nhăn nhó đau khổ, trong lòng hối hận không thôi vì mình vội vàng nhận sai.
"...... Hoàng Thượng, cầu xin Hoàng Thượng cho thần một cơ hội nữa." Lưu Cao kêu một tiếng, tâm tình giống như tàu lượn siêu tốc, phập phồng lên xuống.
Bất quá, Sở Hoàng cũng không phải thật sự mốn hái đầu Lưu Cao, ngồi ở vị trí cao cao tại thượng nghe âm thanh xin tha của Lưu Cao, trong lòng cảm thấy dọa hắn đủ rồi, rốt cuộc đại phát từ bi mở miệng: "Đứng lên đi, trẫm có chuyện muốn phân phó ngươi đi làm, dù sao có thể lập công chuộc tội hay không, còn muốn xem bản lĩnh của ngươi như thế nào."
Sở Hoàng nói, tuy rằng lời nói vô tình, nhưng lại làm Lưu Cao cảm giác được hy vọng.
Lưu Cao từ trên mặt đất bò lên, đứng ở một bên, cẩn thận nghe Sở Hoàng ban bố nhiệm vụ cho hắn.
*******
Mặc Thiên Trần hôn mê ở trong rừng rậm, sau khi nói với Hạ Diệc Sơ để cô đừng lo lắng, bản thân không có việc gì rồi cả người ngất đi.
Mãi đến khi Sở Hoàng phân phó để người nâng hắn về lều trại, Thái Y tới xử lý vết thương trên người Mặc Thiên Trần, Mặc Thiên Trần cũng chưa tỉnh lại lần nào.
Trong lúc đó, Hạ Diệc Sơ vẫn luôn canh giữ ở bên giường Mặc Thiên Trần.
Lúc Mặc Thiên Trần hôn mê, Sở Hoàng và vài vị đại thần đều tới thăm Mặc Thiên Trần một lần, sau đó cũng có vài người muốn đến thăm nữa, nhưng đều bị Hạ Diệc Sơ lấy cớ Mặc Thiên Trần đang hôn mê, cần nghỉ ngơi mà từ chối toàn bộ.
Nhìn Mặc Thiên Trần hôn mê bất tỉnh, sắc mặt tái nhợt, Hạ Diệc Sơ ở trong lòng nghĩ, nếu là Hệ thống 233 ở chỗ này thì tốt rồi, lúc trước cô bị trói định với hệ thống, biết ở chỗ hệ thống có một thương thành, đồ vật việc lạ gì bên trong cũng có, thì chắc chắn sẽ có một ít thuốc có thể làm vết thương nhanh chóng khép.
Mà lúc cái ý niệm này ở trong lòng Hạ Diệc Sơ chợt lóe rồi biến mất, trong óc Hạ Diệc Sơ, đột nhiên truyền đến thanh âm máy móc nhân cách hoá đã lâu mà cô cực kỳ quen thuộc:
【 leng keng! Hệ thống của ngàu đã online! 】
"233?" Hạ Diệc Sơ thử ở trong đầu kêu một tiếng.
"Đúng vậy, ký chủ."
"Ngươi thăng cấp xong rồi sao? Cảm giác như thế nào?" Hạ Diệc Sơ lần nữa hỏi ra tiếng.
"Khá tốt, gia tăng quyền hạn tiếp thu nhiệm vụ của bổn hệ thống, tiện thể chỉnh lại và thay đổi một vài số liệu của ký chủ. Ký chủ, cô có muốn nhìn giao diện thông tin nhân vật không?" 233 ở trong đầu Hạ Diệc Sơ mở miệng hỏi.
"Có." Hạ Diệc Sơ gật gật đầu, đáy mắt xẹt qua vẻ tò mò.
Hạ Diệc Sơ vừa dứt lời, trước mặt cô bạch quang chợt lóe, một tấm màng ánh sáng ngang trời xuất hiện ở trước mặt cô:
Hệ thống tâm nguyện:
【 Tư liệu ký chủ:
Tên họ: Hạ Diệc Sơ
Giới tính: Nữ
Tuổi: 20 tuổi
Dung mạo: 70
Trí lực: 78
Âm thanh: 70
Khí chất: 80
Thể lực: 70
May mắn: 70
Kỹ năng: Tạm thời không có
Khen thưởng: Kim khẩu *1
Số nhiệm vụ đã hoàn thành: 2
Tích phân: 390
Công đức lượng: 410】
"Đây là giao diện nhân vật của tôi sao? Vậy người khác có thể thấy không?" Hạ Diệc Sơ mở miệng hỏi, cảm giác này, giống như lúc chơi trò chơi, nhìn thấy thông tin nhân vật mình điều khiển vậy.
"Ký chủ xin yên tâm, cái này chỉ có chính cô mới có thể nhìn thấy."
"Vậy được rồi." Hạ Diệc Sơ trong lòng nhẹ nhàng thở ra, ngay sau đó lần thứ hai mở miệng: "Mở giao diện thương thành ra cho tôi xem, bên trong có thuốc trị ngoại thương hay không? Mặc Thiên Trần bị hổ cắn một phát, cũng không biết có thể nhiễm bệnh chó dại linh tinh gì đó hay không." =.=!!!
"...... Được."
Tư liệu cá nhân trước mặt Hạ Diệc Sơ nháy mắt biến đổi, vẫn là tấm màng màu trắng kia nhưng trên đó bày biện đủ loại thuốc, cuối cùng dưới kiến nghị của Hệ thống 233, Hạ Diệc Sơ tiêu phí 50 tích phân, đổi cho Mặc Thiên Trần một lọ thuốc cao cấp, hơn nữa không có bất kỳ tác dụng phụ nào.
====================================================
~~~Nhân sinh luôn có pu sà sủng trẫm~~~
Sở Hoàng hạ lệnh, tướng quân và những thị vệ đi theo sau lưng Mặc Quân ảo não chính mình đến chậm, sẽ phải nhận phạt từ Sở Hoàng.
Hiện giờ vừa nghe còn có cơ hội lấy công chuộc tội, nguyên đám tức khắc chen chúc hùng dũng tiến lên.
Tất cả mọi người đều cầm vũ khí trong tay bắt đầu tấn công mãnh hổ, trong khoảng thời gian ngắn, mãnh hổ quả bất địch chúng*, xoay người muốn chạy trốn lại bị bao quanh vây, nghẹn ngào kêu thảm thiết một tiếng rồi chết ở dưới mũi kiếm thị vệ.
* Ít người không thể chống lại số đông
Sau khi có chi viện, Mặc Thiên Trần rút lui khỏi trận chiến.
Hạ Diệc Sơ duỗi tay nâng hắn, đáy mắt lạnh lẽo và lửa giận hừng hực, nhưng lại không che dấu được lo lắng và tự trách.
Nếu không phải cô đưa ra cái biện pháp khổ nhục kế này, rõ ràng lúc ấy Mặc Thiên Trần có thể một kiếm đâm chết nó, làm sao sẽ......
Mặc Thiên Trần sao không biết trong lòng cô suy nghĩ cái gì, chỉ là tình cảnh hiện giờ không cho phép hắn nhiều lời.
Trên mặt Mặc Thiên Trần lộ ra mỉm cười, cong người ra dùng môi mỏng trắng bệch hôn trán Hạ Diệc Sơ, thanh âm không giấu được sự suy yếu: "Nhiễm Nhiễm đừng sợ, ngoan, ta không có việc gì."
Hạ Diệc Sơ gật gật đầu, khóe mắt lại có nước mắt chảy xuống.
*******
Đây vốn là một hồi săn thú vui vẻ, lại không có nghĩ đến, không ngờ ở buổi sáng săn thú đầu tiên đã xảy ra sự cố.
Sở Hoàng bị kinh hách! Thất hoàng tử bị trọng thương hôn mê bất tỉnh!
Mặc kệ là chuyện nào cũng đủ để quan viên trông coi ngọn núi này cảm thấy kinh hách.
Nghe tới tin tức này, bị thái giám công công kêu tới lều trại của Hoàng Thượng, trên đường nội tâm Lưu Cao thật lạnh, đến cả đi đường hai chân cũng mềm.
Lưu gia phụng thủ Hoàng Thượng phân phó, đời đời vì hoàng gia trông coi tràng săn thú này, không cho phép người ngoài tiến vào, đồng thời mỗi lần Hoàng Thượng dẫn người tiến đến săn thú, sẽ thanh trừ mãnh thú bên trong bãi săn.
Mà lúc này đây, không chỉ có bãi săn xuất hiện loại hổ hung mãnh, còn công kích Hoàng Thượng, khiến Thất hoàng tử cứu giá bị trọng thương.
Vẻ mặt Lưu Cao sống không còn gì luyến tiếc, trong lòng chỉ cầu nguyện đợi lát nữa Sở Hoàng có thể đại phát từ bi đem toàn bộ mọi trách tội đổ lên một người hắn, không cần liên luỵ thê nhi già trẻ trong nhà.
"Lưu đại nhân, Hoàng Thượng đã chờ ở bên trong, tự ngài vào đi thôi." Thái giám đi ở phía trước dẫn đường xoay người nói với Lưu Cao.
Lưu Cao nói cảm tạ với hắn một tiếng rồi nhấc chân đi vào.
Vào lều trại, Lưu Cao còn chưa mở miệng, Sở Hoàng phía trên đã lạnh lùng hừ một tiếng, ném cái ly về phía Lưu Cao, nện ở bên chân hắn cách đó không xa, một cái chén trà xinh đẹp phịch một tiếng nháy mắt vỡ tung.
Lưu Cao nháy mắt quỳ gối trên mặt đất, nói với Sở Hoàng phía trên: "Tội thần gặp qua Hoàng Thượng, cầu Hoàng Thượng ban tội thần tử tội."
"Tử tội?" Khuôn mặt Sở Hoàng lãnh túc, nhìn Lưu Cao quỳ gối phía dưới, thanh âm lạnh lẽo: "Nguyên bản trẫm tính toán cho Lưu đại nhân một cơ hội lập công chuộc tội, mà không có nghĩ đến Lưu đại nhân nếu đã một lòng muốn chết, vậy trẫm không đồng ý, chẳng phải là có vẻ quá không nhân đạo rồi nhỉ?"
Lưu Cao quỳ gối phía dưới sửng sốt, mắt trừng to đùng, nhìn chằm chằm sàn nhà dưới thân, cân não thiếu chút thiên chuyển bách hồi.
Hắn nghe được cái gì, lập công chuộc tội?
Kinh hỉ thật lớn tới như vậy khiến hắn không kịp phòng bị, làm Lưu Cao tâm thần hoảng hốt có cảm giác không chân thật.
Bất quá, nghĩ đến lời mình nói lúc vừa tiến vào, vui mừng trong lòng Lưu Cao sau một kiếp sau trọng sinh còn chưa kịp sinh ra, cũng đã biến mất, khuôn mặt nhăn nhó đau khổ, trong lòng hối hận không thôi vì mình vội vàng nhận sai.
"...... Hoàng Thượng, cầu xin Hoàng Thượng cho thần một cơ hội nữa." Lưu Cao kêu một tiếng, tâm tình giống như tàu lượn siêu tốc, phập phồng lên xuống.
Bất quá, Sở Hoàng cũng không phải thật sự mốn hái đầu Lưu Cao, ngồi ở vị trí cao cao tại thượng nghe âm thanh xin tha của Lưu Cao, trong lòng cảm thấy dọa hắn đủ rồi, rốt cuộc đại phát từ bi mở miệng: "Đứng lên đi, trẫm có chuyện muốn phân phó ngươi đi làm, dù sao có thể lập công chuộc tội hay không, còn muốn xem bản lĩnh của ngươi như thế nào."
Sở Hoàng nói, tuy rằng lời nói vô tình, nhưng lại làm Lưu Cao cảm giác được hy vọng.
Lưu Cao từ trên mặt đất bò lên, đứng ở một bên, cẩn thận nghe Sở Hoàng ban bố nhiệm vụ cho hắn.
*******
Mặc Thiên Trần hôn mê ở trong rừng rậm, sau khi nói với Hạ Diệc Sơ để cô đừng lo lắng, bản thân không có việc gì rồi cả người ngất đi.
Mãi đến khi Sở Hoàng phân phó để người nâng hắn về lều trại, Thái Y tới xử lý vết thương trên người Mặc Thiên Trần, Mặc Thiên Trần cũng chưa tỉnh lại lần nào.
Trong lúc đó, Hạ Diệc Sơ vẫn luôn canh giữ ở bên giường Mặc Thiên Trần.
Lúc Mặc Thiên Trần hôn mê, Sở Hoàng và vài vị đại thần đều tới thăm Mặc Thiên Trần một lần, sau đó cũng có vài người muốn đến thăm nữa, nhưng đều bị Hạ Diệc Sơ lấy cớ Mặc Thiên Trần đang hôn mê, cần nghỉ ngơi mà từ chối toàn bộ.
Nhìn Mặc Thiên Trần hôn mê bất tỉnh, sắc mặt tái nhợt, Hạ Diệc Sơ ở trong lòng nghĩ, nếu là Hệ thống 233 ở chỗ này thì tốt rồi, lúc trước cô bị trói định với hệ thống, biết ở chỗ hệ thống có một thương thành, đồ vật việc lạ gì bên trong cũng có, thì chắc chắn sẽ có một ít thuốc có thể làm vết thương nhanh chóng khép.
Mà lúc cái ý niệm này ở trong lòng Hạ Diệc Sơ chợt lóe rồi biến mất, trong óc Hạ Diệc Sơ, đột nhiên truyền đến thanh âm máy móc nhân cách hoá đã lâu mà cô cực kỳ quen thuộc:
【 leng keng! Hệ thống của ngàu đã online! 】
"233?" Hạ Diệc Sơ thử ở trong đầu kêu một tiếng.
"Đúng vậy, ký chủ."
"Ngươi thăng cấp xong rồi sao? Cảm giác như thế nào?" Hạ Diệc Sơ lần nữa hỏi ra tiếng.
"Khá tốt, gia tăng quyền hạn tiếp thu nhiệm vụ của bổn hệ thống, tiện thể chỉnh lại và thay đổi một vài số liệu của ký chủ. Ký chủ, cô có muốn nhìn giao diện thông tin nhân vật không?" 233 ở trong đầu Hạ Diệc Sơ mở miệng hỏi.
"Có." Hạ Diệc Sơ gật gật đầu, đáy mắt xẹt qua vẻ tò mò.
Hạ Diệc Sơ vừa dứt lời, trước mặt cô bạch quang chợt lóe, một tấm màng ánh sáng ngang trời xuất hiện ở trước mặt cô:
Hệ thống tâm nguyện:
【 Tư liệu ký chủ:
Tên họ: Hạ Diệc Sơ
Giới tính: Nữ
Tuổi: 20 tuổi
Dung mạo: 70
Trí lực: 78
Âm thanh: 70
Khí chất: 80
Thể lực: 70
May mắn: 70
Kỹ năng: Tạm thời không có
Khen thưởng: Kim khẩu *1
Số nhiệm vụ đã hoàn thành: 2
Tích phân: 390
Công đức lượng: 410】
"Đây là giao diện nhân vật của tôi sao? Vậy người khác có thể thấy không?" Hạ Diệc Sơ mở miệng hỏi, cảm giác này, giống như lúc chơi trò chơi, nhìn thấy thông tin nhân vật mình điều khiển vậy.
"Ký chủ xin yên tâm, cái này chỉ có chính cô mới có thể nhìn thấy."
"Vậy được rồi." Hạ Diệc Sơ trong lòng nhẹ nhàng thở ra, ngay sau đó lần thứ hai mở miệng: "Mở giao diện thương thành ra cho tôi xem, bên trong có thuốc trị ngoại thương hay không? Mặc Thiên Trần bị hổ cắn một phát, cũng không biết có thể nhiễm bệnh chó dại linh tinh gì đó hay không." =.=!!!
"...... Được."
Tư liệu cá nhân trước mặt Hạ Diệc Sơ nháy mắt biến đổi, vẫn là tấm màng màu trắng kia nhưng trên đó bày biện đủ loại thuốc, cuối cùng dưới kiến nghị của Hệ thống 233, Hạ Diệc Sơ tiêu phí 50 tích phân, đổi cho Mặc Thiên Trần một lọ thuốc cao cấp, hơn nữa không có bất kỳ tác dụng phụ nào.
====================================================
~~~Nhân sinh luôn có pu sà sủng trẫm~~~
/545
|