Editor: Mặc Quân Tịnh Túc
Mấy ngày kế tiếp, bởi vì trên người Mặc Thiên Trần có thương tích, cho nên vẫn luôn ở trong lều trại nghỉ ngơi. Mà Hạ Diệc Sơ thân là Vương phi của hắn, đương nhiên cũng phải ở lại lều trại chung với hắn.
Mà Hạ Diệc Sơ cũng đãng trí, có hệ thống nhắc nhở, mới nhớ nữ chính.
Sau đó Hạ Diệc Sơ hỏi Hồng Nguyệt ở sau lưng, thế mới biết, hóa ra cốt truyện cũng không lệch khỏi quỹ đạo.
Ngày săn thú đầu tiên, không chỉ có Sở Hoàng gặp mãnh hổ, nữ chính Thượng Quan Nguyệt đồng thời cũng gặp dã thú tập kích.
Chỉ là Thượng Quan Nguyệt may mắn hơn so với Sở Hoàng, sau khi Thượng Quan Nguyệt gặp được dã lang, chạy được vài bước thì đụng phải Ngũ hoàng tử Mặc Quân đang săn thú ở gần đó. Sau đó được Ngũ hoàng tử Mặc Quân cứu trợ, cuối cùng cũng đúng lúc đưa Thượng Quan Nguyệt trở về, trên đường Ngũ hoàng tử mới từ trong miệng người khác biết, hóa ra một mình Hoàng Thượng đi lạc ở trong rừng rậm, sau đó Mặc Quân một bên phân phó người đưa Thượng Quan Nguyệt trở về, một bên mang theo số người còn lại ở trong rừng rậm, khắp nơi tìm kiếm tung tích của Sở Hoàng. Cuối cùng đã xuất hiện trước mặt Sở Hoàng, mới có một màn cứu giá chậm trễ kia.
Không có một hồi anh hùng cứu mỹ nhân giữa hai người Mặc Thiên Trần và Thượng Quan Nguyệt giống như tiểu thuyết, trong lòng Hạ Diệc Sơ sinh ra vô hạn hối hận, đặc biệt là nhìn miệng vết thương trên cánh tay Mặc Thiên Trần, áy náy trong lòng cô càng đậm.
Cũng bởi vì như thế, mấy ngày nay đều ở trong lều chăm sóc Mặc Thiên Trần, Hạ Diệc Sơ quả thực là cẩn thận đến mức không thể cẩn thận hơn.
Thậm chí tất cả mọi chuyện có quan hệ với Mặc Thiên Trần, thì đều do chính tay cô làm lấy.
Bất quá cũng may, thuốc ở trong thương thành của hệ thống có hiệu quả rất cao. Hạ Diệc Sơ hỏi hệ thống, biết thuốc này dùng chung với các loại thuốc Thái Y kê khai cũng không có tác dụng phụ nên mỗi ngày, lúc đổi thuốc cho Mặc Thiên Trần thì nhân cơ hội đổ một ít thuốc cô lấy từ thương thành ra, chờ đến khi một tuần săn thú kết thúc, miệng vết thương của Mặc Thiên Trần cũng đã khỏi hẳn.
Nhưng mà, chuyện vết thương trên người Mặc Thiên Trần khỏi hẳn, cũng chỉ có chính hắn và Hạ Diệc Sơ biết.
Dù vết thương đã hết nhưng Mặc Thiên Trần cũng không nói chuyện này ra mà tiếp tục làm bộ vết thương chưa hết, thần sắc có chút suy yếu, ngày trở lại kinh thành, làm trò trước mặt mọi người, lên xe ngựa của Hạ Diệc Sơ.
Một hồi đến kinh thành, Mặc Thiên Trần trắng trợn táo bạo, bắt đầu giả bệnh dưỡng thương, ngay cả lâm triều cũng không đi.
Sở Hoàng đối với việc này, dường như không có ý kiến, ngược lại còn lấy từ trong hoàng cung, chọn lựa các loại đồ bổ và các thứ khác, ban thưởng, nâng đến phủ Thất hoàng tử.
Ngũ hoàng tử Mặc Quân sau khi hạ triều, thì đi cùng Đại hoàng tử Mặc Nhuận Trạch, nhớ tới bộ dáng Mặc Thiên Trần bởi vì một chút ngoại thương mà ăn vạ trong phủ đệ không vào triều sớm, mặt lộ vẻ vẻ châm chọc, mở miệng nói với Mặc Nhuận Trạch: "Đại ca, thật sự không hiểu được huynh rốt cuộc kiêng kị ở hắn cái gì, theo đệ thấy, dù hiện tại Mặc Thiên Trần khôi phục thần trí bình thường, thì so với lúc hắn vẫn còn là tên ngốc tử cũng không tốt hơn bao nhiêu."
Ở trong mắt Mặc Quân, cứu mạng Sở Hoàng, đó là vinh quang cực lớn.
Nếu là hắn, vậy thì trong khoảng thời gian này, hắn nhất định sẽ thừa dịp Sở Hoàng sủng ái mình mà càng thêm ra sức làm việc, để nhận thêm càng nhiều sủng ái và thưởng thức từ Sở Hoàng, sau đó nhân cơ hội mượn sức quan viên trên triều đình, thu nạp dưới cánh chim của mình.
Mà không giống như tên ngốc Mặc Thiên Trần, cả ngày trốn trong nhà đến mặt cũng không thấy.
Đặc biệt là không ra khỏi cửa còn chưa tính, còn xử lý hết toàn bộ bái thiếp đưa tới, một cái cũng không thấy.
Nên Mặc Quân thấy được, cách làm này của Mặc Thiên Trần quả thực chính là cực kỳ ngu xuẩn!
Chờ đến lúc Mặc Thiên Trần dưỡng thương xong, trên triều đình, đã sớm không có một vị trí nhỏ cho hắn.
Nga, không đúng, hẳn là từ trước đến nay cũng không có một vị trí nhỏ của hắn.
Đại hoàng tử Mặc Nhuận Trạch bên cạnh nghe thấy lời này của Mặc Quân thì nhíu nhíu mày, đáy mắt hiện vẻ khinh thường xẹt nhanh qua, rồi lúc quay đầu nhìn Mặc Quân thì toàn bộ rút đi, biến thành bộ dáng ôn nhuận trước sau như một.
"Ngũ đệ, thất đệ vì cứu phụ hoàng mà bị thương, ở phủ đệ dưỡng thương là chuyện thực bình thường, loại lời này đệ sau này chớ nên nói ra khiến người khác chê cười mấy huynh đệ chúng ta. Đặc biệt là truyền tới tai phụ hoàng, cũng không tốt. Hôm nào chúng ta cùng tới chỗ thất đệ thăm đệ ấy đi."
"Vâng vâng vâng, đại ca nói đúng, đệ đã biết." Mặc Quân đáp lại cho có lệ, thần sắc rõ ràng không cho là đúng, cũng không có để lời này của Đại hoàng tử Mặc Nhuận Trạch ở trong lòng, trong cặp mắt hẹp dài, ánh mắt lấp lánh, xẹt qua vẻ âm ngoan.
Mặc Nhuận Trạch cũng chỉ là chỉ điểm tên ngu xuẩn không tự biết thân biết phận này một phen thôi, thấy Mặc Quân cũng không đem lời mình nói để ở trong lòng, hắn chẳng thèm tức giận, trực tiếp xoay người rồi đi, dù sao chờ đến sau này có hại cũng không phải hắn.
Ngày hôm sau, tin tức Mặc Thiên Trần vì cứu Hoàng Thượng mà thiếu chút nữa bỏ mạng trong miệng mãnh hổ, cũng không biết chuyện là như thế nào, đột nhiên ở kinh thành tản ra, lời đồn đãi càng truyền càng ác liệt.
Cuối cùng, có rất nhiều người vì bênh vực kẻ yếu Thất hoàng tử Mặc Thiên Trần, nói hắn cứu đệ nhất quý nhân Sở Quốc, nhưng chỉ có một ít đồ bổ linh tinh và ngợi khen, hơn nữa hiện tại còn không cho hắn thượng triều, âm mưu kịch bản trong cung, thế trận triều đình chỉ cần một ngày là thay đổi trong nháy mắt, quỷ mới biết chờ tới lúc Mặc Thiên Trần trở về, còn có thể đứng vững gót chân hay không.
Mặc Thiên Trần trả giá đại giới như thế, lại chỉ nhận được kết quả như vậy, thật sự làm người ta không nhìn được!
Không biết là từ trong miệng ai truyền ra lời nói này, chỉ là, chờ tới lúc truyền tới tai Hoàng Thượng và đám người Hạ Diệc Sơ, lời đồn đãi này đã giống như châm lửa lớn, không phải dùng quyền thế là có thể áp chế xuống.
Lúc Sở Hoàng nghe thái giám bên cạnh báo việc này, trực tiếp tùy tay ném một ly trà ra ngoài, giận dữ hét: "Buồn cười! Rốt cuộc là ai dám lớn mật như thế, quả thực chính là nói bậy!"
Mặc Thiên Trần tuy rằng liều mạng mình cứu hắn miễn chết trong miệng mãnh hổ, nhưng Mặc Thiên Trần trừ bỏ thân phận Thất hoàng tử, thì đó chính là nhi tử của hắn!
Nhi tử cứu phụ thân, có cái gì không đúng!
"Phụ hoàng, ngài xin bớt giận, đó đều là do những người bên ngoài hồ ngôn loạn ngữ cả. Bất quá cũng không biết là ai, vậy mà dám chửi bới hoàng thất Sở Quốc và không khí triều đình Sở Quốc chúng ta. Bất quá, nhi thần cảm thấy, chuyện này phát sinh không sớm không muộn, chỉ sợ cũng không phải tin đồn vô căn cứ." Mặc Quân vội vàng bước lên, trấn an Sở Hoàng.
Nhưng từ bên ngoài mà nói, lời này lại khiến người ta suy nghĩ thật nhiều.
Sở Hoàng vừa mới ném văng chén trà ra, giống như là đem tức giận trong lòng cũng phát tiết ra ngoài, thần sắc nhanh chóng bình tĩnh.
Hiện giờ, nghe được lời này của Mặc Quân, hai tròng mắt Sở Hoàng lập loè một chút, đáy mắt xẹt qua lãnh quang, ngẩng đầu hỏi Mặc Quân: "Theo ý của con, là có người ở sau lưng thao túng?"
===============================================
~~~Nhân sinh mãi thiếu mấy người cho trẫm cắn~~~
Mấy ngày kế tiếp, bởi vì trên người Mặc Thiên Trần có thương tích, cho nên vẫn luôn ở trong lều trại nghỉ ngơi. Mà Hạ Diệc Sơ thân là Vương phi của hắn, đương nhiên cũng phải ở lại lều trại chung với hắn.
Mà Hạ Diệc Sơ cũng đãng trí, có hệ thống nhắc nhở, mới nhớ nữ chính.
Sau đó Hạ Diệc Sơ hỏi Hồng Nguyệt ở sau lưng, thế mới biết, hóa ra cốt truyện cũng không lệch khỏi quỹ đạo.
Ngày săn thú đầu tiên, không chỉ có Sở Hoàng gặp mãnh hổ, nữ chính Thượng Quan Nguyệt đồng thời cũng gặp dã thú tập kích.
Chỉ là Thượng Quan Nguyệt may mắn hơn so với Sở Hoàng, sau khi Thượng Quan Nguyệt gặp được dã lang, chạy được vài bước thì đụng phải Ngũ hoàng tử Mặc Quân đang săn thú ở gần đó. Sau đó được Ngũ hoàng tử Mặc Quân cứu trợ, cuối cùng cũng đúng lúc đưa Thượng Quan Nguyệt trở về, trên đường Ngũ hoàng tử mới từ trong miệng người khác biết, hóa ra một mình Hoàng Thượng đi lạc ở trong rừng rậm, sau đó Mặc Quân một bên phân phó người đưa Thượng Quan Nguyệt trở về, một bên mang theo số người còn lại ở trong rừng rậm, khắp nơi tìm kiếm tung tích của Sở Hoàng. Cuối cùng đã xuất hiện trước mặt Sở Hoàng, mới có một màn cứu giá chậm trễ kia.
Không có một hồi anh hùng cứu mỹ nhân giữa hai người Mặc Thiên Trần và Thượng Quan Nguyệt giống như tiểu thuyết, trong lòng Hạ Diệc Sơ sinh ra vô hạn hối hận, đặc biệt là nhìn miệng vết thương trên cánh tay Mặc Thiên Trần, áy náy trong lòng cô càng đậm.
Cũng bởi vì như thế, mấy ngày nay đều ở trong lều chăm sóc Mặc Thiên Trần, Hạ Diệc Sơ quả thực là cẩn thận đến mức không thể cẩn thận hơn.
Thậm chí tất cả mọi chuyện có quan hệ với Mặc Thiên Trần, thì đều do chính tay cô làm lấy.
Bất quá cũng may, thuốc ở trong thương thành của hệ thống có hiệu quả rất cao. Hạ Diệc Sơ hỏi hệ thống, biết thuốc này dùng chung với các loại thuốc Thái Y kê khai cũng không có tác dụng phụ nên mỗi ngày, lúc đổi thuốc cho Mặc Thiên Trần thì nhân cơ hội đổ một ít thuốc cô lấy từ thương thành ra, chờ đến khi một tuần săn thú kết thúc, miệng vết thương của Mặc Thiên Trần cũng đã khỏi hẳn.
Nhưng mà, chuyện vết thương trên người Mặc Thiên Trần khỏi hẳn, cũng chỉ có chính hắn và Hạ Diệc Sơ biết.
Dù vết thương đã hết nhưng Mặc Thiên Trần cũng không nói chuyện này ra mà tiếp tục làm bộ vết thương chưa hết, thần sắc có chút suy yếu, ngày trở lại kinh thành, làm trò trước mặt mọi người, lên xe ngựa của Hạ Diệc Sơ.
Một hồi đến kinh thành, Mặc Thiên Trần trắng trợn táo bạo, bắt đầu giả bệnh dưỡng thương, ngay cả lâm triều cũng không đi.
Sở Hoàng đối với việc này, dường như không có ý kiến, ngược lại còn lấy từ trong hoàng cung, chọn lựa các loại đồ bổ và các thứ khác, ban thưởng, nâng đến phủ Thất hoàng tử.
Ngũ hoàng tử Mặc Quân sau khi hạ triều, thì đi cùng Đại hoàng tử Mặc Nhuận Trạch, nhớ tới bộ dáng Mặc Thiên Trần bởi vì một chút ngoại thương mà ăn vạ trong phủ đệ không vào triều sớm, mặt lộ vẻ vẻ châm chọc, mở miệng nói với Mặc Nhuận Trạch: "Đại ca, thật sự không hiểu được huynh rốt cuộc kiêng kị ở hắn cái gì, theo đệ thấy, dù hiện tại Mặc Thiên Trần khôi phục thần trí bình thường, thì so với lúc hắn vẫn còn là tên ngốc tử cũng không tốt hơn bao nhiêu."
Ở trong mắt Mặc Quân, cứu mạng Sở Hoàng, đó là vinh quang cực lớn.
Nếu là hắn, vậy thì trong khoảng thời gian này, hắn nhất định sẽ thừa dịp Sở Hoàng sủng ái mình mà càng thêm ra sức làm việc, để nhận thêm càng nhiều sủng ái và thưởng thức từ Sở Hoàng, sau đó nhân cơ hội mượn sức quan viên trên triều đình, thu nạp dưới cánh chim của mình.
Mà không giống như tên ngốc Mặc Thiên Trần, cả ngày trốn trong nhà đến mặt cũng không thấy.
Đặc biệt là không ra khỏi cửa còn chưa tính, còn xử lý hết toàn bộ bái thiếp đưa tới, một cái cũng không thấy.
Nên Mặc Quân thấy được, cách làm này của Mặc Thiên Trần quả thực chính là cực kỳ ngu xuẩn!
Chờ đến lúc Mặc Thiên Trần dưỡng thương xong, trên triều đình, đã sớm không có một vị trí nhỏ cho hắn.
Nga, không đúng, hẳn là từ trước đến nay cũng không có một vị trí nhỏ của hắn.
Đại hoàng tử Mặc Nhuận Trạch bên cạnh nghe thấy lời này của Mặc Quân thì nhíu nhíu mày, đáy mắt hiện vẻ khinh thường xẹt nhanh qua, rồi lúc quay đầu nhìn Mặc Quân thì toàn bộ rút đi, biến thành bộ dáng ôn nhuận trước sau như một.
"Ngũ đệ, thất đệ vì cứu phụ hoàng mà bị thương, ở phủ đệ dưỡng thương là chuyện thực bình thường, loại lời này đệ sau này chớ nên nói ra khiến người khác chê cười mấy huynh đệ chúng ta. Đặc biệt là truyền tới tai phụ hoàng, cũng không tốt. Hôm nào chúng ta cùng tới chỗ thất đệ thăm đệ ấy đi."
"Vâng vâng vâng, đại ca nói đúng, đệ đã biết." Mặc Quân đáp lại cho có lệ, thần sắc rõ ràng không cho là đúng, cũng không có để lời này của Đại hoàng tử Mặc Nhuận Trạch ở trong lòng, trong cặp mắt hẹp dài, ánh mắt lấp lánh, xẹt qua vẻ âm ngoan.
Mặc Nhuận Trạch cũng chỉ là chỉ điểm tên ngu xuẩn không tự biết thân biết phận này một phen thôi, thấy Mặc Quân cũng không đem lời mình nói để ở trong lòng, hắn chẳng thèm tức giận, trực tiếp xoay người rồi đi, dù sao chờ đến sau này có hại cũng không phải hắn.
Ngày hôm sau, tin tức Mặc Thiên Trần vì cứu Hoàng Thượng mà thiếu chút nữa bỏ mạng trong miệng mãnh hổ, cũng không biết chuyện là như thế nào, đột nhiên ở kinh thành tản ra, lời đồn đãi càng truyền càng ác liệt.
Cuối cùng, có rất nhiều người vì bênh vực kẻ yếu Thất hoàng tử Mặc Thiên Trần, nói hắn cứu đệ nhất quý nhân Sở Quốc, nhưng chỉ có một ít đồ bổ linh tinh và ngợi khen, hơn nữa hiện tại còn không cho hắn thượng triều, âm mưu kịch bản trong cung, thế trận triều đình chỉ cần một ngày là thay đổi trong nháy mắt, quỷ mới biết chờ tới lúc Mặc Thiên Trần trở về, còn có thể đứng vững gót chân hay không.
Mặc Thiên Trần trả giá đại giới như thế, lại chỉ nhận được kết quả như vậy, thật sự làm người ta không nhìn được!
Không biết là từ trong miệng ai truyền ra lời nói này, chỉ là, chờ tới lúc truyền tới tai Hoàng Thượng và đám người Hạ Diệc Sơ, lời đồn đãi này đã giống như châm lửa lớn, không phải dùng quyền thế là có thể áp chế xuống.
Lúc Sở Hoàng nghe thái giám bên cạnh báo việc này, trực tiếp tùy tay ném một ly trà ra ngoài, giận dữ hét: "Buồn cười! Rốt cuộc là ai dám lớn mật như thế, quả thực chính là nói bậy!"
Mặc Thiên Trần tuy rằng liều mạng mình cứu hắn miễn chết trong miệng mãnh hổ, nhưng Mặc Thiên Trần trừ bỏ thân phận Thất hoàng tử, thì đó chính là nhi tử của hắn!
Nhi tử cứu phụ thân, có cái gì không đúng!
"Phụ hoàng, ngài xin bớt giận, đó đều là do những người bên ngoài hồ ngôn loạn ngữ cả. Bất quá cũng không biết là ai, vậy mà dám chửi bới hoàng thất Sở Quốc và không khí triều đình Sở Quốc chúng ta. Bất quá, nhi thần cảm thấy, chuyện này phát sinh không sớm không muộn, chỉ sợ cũng không phải tin đồn vô căn cứ." Mặc Quân vội vàng bước lên, trấn an Sở Hoàng.
Nhưng từ bên ngoài mà nói, lời này lại khiến người ta suy nghĩ thật nhiều.
Sở Hoàng vừa mới ném văng chén trà ra, giống như là đem tức giận trong lòng cũng phát tiết ra ngoài, thần sắc nhanh chóng bình tĩnh.
Hiện giờ, nghe được lời này của Mặc Quân, hai tròng mắt Sở Hoàng lập loè một chút, đáy mắt xẹt qua lãnh quang, ngẩng đầu hỏi Mặc Quân: "Theo ý của con, là có người ở sau lưng thao túng?"
===============================================
~~~Nhân sinh mãi thiếu mấy người cho trẫm cắn~~~
/545
|