Editor: Mi Mặt Mèo
******************
Hai người ở trên đảo đã mười ngày, cũng không dính lấy nhau suốt. Thích Tẫn có nhiều công việc cần giải quyết. Hạ Diệc Sơ có thể tùy ý làm gì cô thích, vấn đề là cô lại không thể tự mình đứng lên.
Hệ thống báo cho cô biết cha mẹ Thích ở nước ngoài đã ký hợp đồng xong, hơn hai ngày nữa sẽ quay về.
Mặt trời chiều ngã về tây, từng trận sóng biển đập ở trên bờ cát.
Hạ Diệc Sơ ngồi ở trên xe lăn, tự lăn xe di chuyển trên bờ cát.
"Chị." Thích Tẫn không biết từ đâu xuất hiện, đuổi theo Hạ Diệc Sơ, trong tay còn cầm theo một chiếc áo khoác.
"Gió lạnh." Thích Tẫn đi đến trước mặt Hạ Diệc Sơ, khoác thêm áo cho cô, cúi người hôn hôn gương mặt cô.
Hạ Diệc Sơ không né tránh, chỉ là nhạt nhẽo, không đáp lại.
Thích Tẫn ngồi xổm xuống, hai tay nắm chặt, trong giọng nói chứa đựng mấy phần bất mãn:
"Chị, lâu rồi chị không cười với em."
Gió biển đột nhiên tới làm Thích Tẫn hắt xì một cái.
Hạ Diệc Sơ nhăn mày, đẩy hắn:
"Đứng náo nữa, đưa tôi trở về."
"Được, cùng nhau trở về."
Hạ Diệc Sơ bị Thích Tẫn giam lỏng trên đảo nhưng trong thời gian này không hề tức giận với hắn, kể cả việc nhiều lần hắn chiếm hữu cô. Ở lần đầu tiên hai người cùng nhau, Hạ Diệc Sơ đã phát hiện ấn ký quen thuộc bên hông hắn.
Hạ Diệc Sơ biết Thích Tẫn chính là người đến cùng cô ở mỗi thế giới. Đối với lai lịch không rõ của người này, Hạ Diệc Sơ chưa từng tò mò.
Cô không biết tình cảm mình dành cho Thích Tẫn, à không, là dành cho cái Bug này, có phải là tình yêu hay không. Chỉ biết, mỗi lần gặp được hắn, trong lòng cô đều yên ổn hơn rất nhiều.
Hạ Diệc Sơ hít sâu một hơi, ầm thầm ra quyết định
Buổi tối, hai người ngủ chung một phòng.
Thích Tẫn bàn công việc qua điện thoại xong liền nhào lên giường, hôn lên gương mặt Hạ Diệc Sơ. Hô hấp hắn dồn dập, thân thể khẽ run, rõ ràng là vô cùng kích động.
Hạ Diệc Sơ muốn hỏi hắn vì sao cao hứng như thế, lời nói đến cổ họng lại bị nuốt xuống.
Thích Tẫn kích động, tiểu Thích Tẫn cũng tự động đứng thẳng lên.
Hắn xốc chăn lên, thân thể trượt vào trong, dựa vào người Hạ Diệc Sơ nhẹ nhàng cọ cọ.
"Minh Nguyệt, chúng ta... làm đi." Thích Tẫn hôn Hạ Diệc Sơ, đôi tay trên người cô du tẩu.
Mỗi lần cùng nhau, Thích Tẫn đều nói một câu như thế. Ban đầu, Hạ Diệc Sơ còn cự tuyệt, nhưng mà Thích Tẫn vẫn cường ngạnh đẩy ngã cô, căn bản không thèm nghe cô trả lời. Cho nên về sau, Hạ Diệc Sơ cũng không nói gì nữa.
Hiện tại, Hạ Diệc Sơ khẽ gật đầu, duỗi tay vòng qua ôm cổ hắn.
=============================
******************
Hai người ở trên đảo đã mười ngày, cũng không dính lấy nhau suốt. Thích Tẫn có nhiều công việc cần giải quyết. Hạ Diệc Sơ có thể tùy ý làm gì cô thích, vấn đề là cô lại không thể tự mình đứng lên.
Hệ thống báo cho cô biết cha mẹ Thích ở nước ngoài đã ký hợp đồng xong, hơn hai ngày nữa sẽ quay về.
Mặt trời chiều ngã về tây, từng trận sóng biển đập ở trên bờ cát.
Hạ Diệc Sơ ngồi ở trên xe lăn, tự lăn xe di chuyển trên bờ cát.
"Chị." Thích Tẫn không biết từ đâu xuất hiện, đuổi theo Hạ Diệc Sơ, trong tay còn cầm theo một chiếc áo khoác.
"Gió lạnh." Thích Tẫn đi đến trước mặt Hạ Diệc Sơ, khoác thêm áo cho cô, cúi người hôn hôn gương mặt cô.
Hạ Diệc Sơ không né tránh, chỉ là nhạt nhẽo, không đáp lại.
Thích Tẫn ngồi xổm xuống, hai tay nắm chặt, trong giọng nói chứa đựng mấy phần bất mãn:
"Chị, lâu rồi chị không cười với em."
Gió biển đột nhiên tới làm Thích Tẫn hắt xì một cái.
Hạ Diệc Sơ nhăn mày, đẩy hắn:
"Đứng náo nữa, đưa tôi trở về."
"Được, cùng nhau trở về."
Hạ Diệc Sơ bị Thích Tẫn giam lỏng trên đảo nhưng trong thời gian này không hề tức giận với hắn, kể cả việc nhiều lần hắn chiếm hữu cô. Ở lần đầu tiên hai người cùng nhau, Hạ Diệc Sơ đã phát hiện ấn ký quen thuộc bên hông hắn.
Hạ Diệc Sơ biết Thích Tẫn chính là người đến cùng cô ở mỗi thế giới. Đối với lai lịch không rõ của người này, Hạ Diệc Sơ chưa từng tò mò.
Cô không biết tình cảm mình dành cho Thích Tẫn, à không, là dành cho cái Bug này, có phải là tình yêu hay không. Chỉ biết, mỗi lần gặp được hắn, trong lòng cô đều yên ổn hơn rất nhiều.
Hạ Diệc Sơ hít sâu một hơi, ầm thầm ra quyết định
Buổi tối, hai người ngủ chung một phòng.
Thích Tẫn bàn công việc qua điện thoại xong liền nhào lên giường, hôn lên gương mặt Hạ Diệc Sơ. Hô hấp hắn dồn dập, thân thể khẽ run, rõ ràng là vô cùng kích động.
Hạ Diệc Sơ muốn hỏi hắn vì sao cao hứng như thế, lời nói đến cổ họng lại bị nuốt xuống.
Thích Tẫn kích động, tiểu Thích Tẫn cũng tự động đứng thẳng lên.
Hắn xốc chăn lên, thân thể trượt vào trong, dựa vào người Hạ Diệc Sơ nhẹ nhàng cọ cọ.
"Minh Nguyệt, chúng ta... làm đi." Thích Tẫn hôn Hạ Diệc Sơ, đôi tay trên người cô du tẩu.
Mỗi lần cùng nhau, Thích Tẫn đều nói một câu như thế. Ban đầu, Hạ Diệc Sơ còn cự tuyệt, nhưng mà Thích Tẫn vẫn cường ngạnh đẩy ngã cô, căn bản không thèm nghe cô trả lời. Cho nên về sau, Hạ Diệc Sơ cũng không nói gì nữa.
Hiện tại, Hạ Diệc Sơ khẽ gật đầu, duỗi tay vòng qua ôm cổ hắn.
=============================
/545
|