Editor: Mi Mặt Mèo
******************
Thích Tẫn không ngờ lần này cô lại chủ động như vậy làm hắn mất khống chế trầm trọng.
Hậu quả là hôm sau Hạ Diệc Sơ nằm trên giường một ngày cũng chưa xuống được.
Thích Tẫn cẩn thận hầu hạ cô, tin tưởng cô sẽ không vì mình đòi hỏi quá độ mà giận dữ, tâm trạng thả lỏng nhưng đôi khi cũng hơi sợ.
Hạ Diệc Sơ biết cảm giác của hắn nên cười cười, gọi hắn vào cùng ngủ trưa. Thích Tẫn nhìn đôi mắt mệt mỏi của cô, nói:
"Ngày mai, em sẽ đưa chị về lại Thích gia."
Hạ Diệc Sơ vô cùng vui sướng nhìn Thích Tẫn thu dọn đồ đạc.
Hôm sau, Thích Tẫn và Hạ Diệc Sơ rời khỏi đảo.
Trùng hợp là, cha mẹ Thích cũng đi công tác về, vừa vặn bốn người gặp nhau ở sân bay.
Cha mẹ Thích một chút cũng không thể ngờ con gái mình đã rời nhà hơn mười ngày. Hai người chỉ cảm thán vì sao cô ra ngoài du lịch mà lại gầy đi một vòng thế này, hơn nữa gọi điện thoại cũng không được. Nếu không phải bởi vì ở nước ngoài, cha mẹ Thích chắc đã báo án mất tích.
Trở về biệt thự, cha mẹ Thích đem quà mua từ nước ngoài về chia cho Hạ Diệc Sơ và Thích Tẫn, sau đó cùng Hạ Diệc Sơ uống trà, nói chuyện phiếm.
Thích Tẫn không biết đi nơi nao, cả ngày đều không thấy mặt, tối cũng không trở về ăn cơm.
Cách hơn mười ngày mới trở về căn phòng của mình, Hạ Diệc Sơ vui sướng vừa tắm vừa hát.
Từ phòng tắm đi ra, cô nghe tiếng đập cửa, không nghĩ nhiều, cô lập tức ra mở cửa.
Có điều, nhìn người ngoài cửa, Hạ Diệc Sơ tức khắc đóng cửa lại.
Quá chậm!
Thích Tẫn chân dài đã tiến vào bên trong.
"Aaa, chị, đau, chân đau."
Hạ Diệc Sơ còn lâu mới tin.
"Trễ rồi, cậu về phòng mình đi, buổi tối còn tới đây, người khác thấy sẽ không hay đâu."
"Em nhớ chị, có gì không hay? Hơn nữa, bọn họ đều ngủ ở lầu một, không lên đây đâu."
Vừa nói xong liền bị vả mặt.
Hai người đều nghe âm thanh phát ra từ cầu thang, có người đang lên.
Hạ Diệc Sơ ngẩng đầu nhìn Thích Tẫn, ý thúc giục không cần nói cũng biết.
Thích Tẫn cứ đứng tại chỗ, thần sắc tự nhiên nhìn Hạ Diệc Sơ, không có ý định bỏ đi.
Thấy bước chân người tiến lên lầu càng ngày càng gần, Hạ Diệc Sơ cắn răng, lùi lại, mở cửa phòng.
Cửa vừa mở ra, Thích Tẫn liền chen vào.
Một khắc sau, mẹ Thích bước lên đầu cầu thang, cầm theo dĩa trái cây.
Bà đi đến phòng con gái, trùng hợp thấy cửa phòng mở ra, Hạ Diệc Sơ tự đẩy xe lăn ra.
Hơi nghi hoặc, bà hỏi: "Minh Nguyệt, con đang làm gì vậy?"
"Mẹ." Ánh mắt cô dừng lại ở dĩa trái cây trên tay mẹ Thích, cao hứng nói:
"Mẹ, con tự nhiên thèm trái cây, ai ngờ mẹ lại đem lên, hai mẹ con ta đúng là tâm hữu linh tê."
"Vậy à." Mẹ Thích nghe ra vui vẻ, đặt trái cây vào tay Hạ Diệc Sơ.
"Mẹ và người hầu ở dưới lầu, có gì con cứ gọi điện thoại xuống, sẽ có người mang đến cho con."
Cô tươi cười có chút nghịch ngợm:
"Thèm quá nên con quên, lần sau, con sẽ gọi điện thoại, con cũng lười xuống dưới nhà."
"Tiểu Nguyệt, ăn đi, mẹ xuống trước." Mẹ Thích, yêu thương sờ đầu Hạ Diệc Sơ.
"Mẹ, ngủ ngon."
Hạ Diệc Sơ ôm trái cây nhìn mẹ Thích xuống lầu mới lui về phòng, khép cửa lại.
================================
******************
Thích Tẫn không ngờ lần này cô lại chủ động như vậy làm hắn mất khống chế trầm trọng.
Hậu quả là hôm sau Hạ Diệc Sơ nằm trên giường một ngày cũng chưa xuống được.
Thích Tẫn cẩn thận hầu hạ cô, tin tưởng cô sẽ không vì mình đòi hỏi quá độ mà giận dữ, tâm trạng thả lỏng nhưng đôi khi cũng hơi sợ.
Hạ Diệc Sơ biết cảm giác của hắn nên cười cười, gọi hắn vào cùng ngủ trưa. Thích Tẫn nhìn đôi mắt mệt mỏi của cô, nói:
"Ngày mai, em sẽ đưa chị về lại Thích gia."
Hạ Diệc Sơ vô cùng vui sướng nhìn Thích Tẫn thu dọn đồ đạc.
Hôm sau, Thích Tẫn và Hạ Diệc Sơ rời khỏi đảo.
Trùng hợp là, cha mẹ Thích cũng đi công tác về, vừa vặn bốn người gặp nhau ở sân bay.
Cha mẹ Thích một chút cũng không thể ngờ con gái mình đã rời nhà hơn mười ngày. Hai người chỉ cảm thán vì sao cô ra ngoài du lịch mà lại gầy đi một vòng thế này, hơn nữa gọi điện thoại cũng không được. Nếu không phải bởi vì ở nước ngoài, cha mẹ Thích chắc đã báo án mất tích.
Trở về biệt thự, cha mẹ Thích đem quà mua từ nước ngoài về chia cho Hạ Diệc Sơ và Thích Tẫn, sau đó cùng Hạ Diệc Sơ uống trà, nói chuyện phiếm.
Thích Tẫn không biết đi nơi nao, cả ngày đều không thấy mặt, tối cũng không trở về ăn cơm.
Cách hơn mười ngày mới trở về căn phòng của mình, Hạ Diệc Sơ vui sướng vừa tắm vừa hát.
Từ phòng tắm đi ra, cô nghe tiếng đập cửa, không nghĩ nhiều, cô lập tức ra mở cửa.
Có điều, nhìn người ngoài cửa, Hạ Diệc Sơ tức khắc đóng cửa lại.
Quá chậm!
Thích Tẫn chân dài đã tiến vào bên trong.
"Aaa, chị, đau, chân đau."
Hạ Diệc Sơ còn lâu mới tin.
"Trễ rồi, cậu về phòng mình đi, buổi tối còn tới đây, người khác thấy sẽ không hay đâu."
"Em nhớ chị, có gì không hay? Hơn nữa, bọn họ đều ngủ ở lầu một, không lên đây đâu."
Vừa nói xong liền bị vả mặt.
Hai người đều nghe âm thanh phát ra từ cầu thang, có người đang lên.
Hạ Diệc Sơ ngẩng đầu nhìn Thích Tẫn, ý thúc giục không cần nói cũng biết.
Thích Tẫn cứ đứng tại chỗ, thần sắc tự nhiên nhìn Hạ Diệc Sơ, không có ý định bỏ đi.
Thấy bước chân người tiến lên lầu càng ngày càng gần, Hạ Diệc Sơ cắn răng, lùi lại, mở cửa phòng.
Cửa vừa mở ra, Thích Tẫn liền chen vào.
Một khắc sau, mẹ Thích bước lên đầu cầu thang, cầm theo dĩa trái cây.
Bà đi đến phòng con gái, trùng hợp thấy cửa phòng mở ra, Hạ Diệc Sơ tự đẩy xe lăn ra.
Hơi nghi hoặc, bà hỏi: "Minh Nguyệt, con đang làm gì vậy?"
"Mẹ." Ánh mắt cô dừng lại ở dĩa trái cây trên tay mẹ Thích, cao hứng nói:
"Mẹ, con tự nhiên thèm trái cây, ai ngờ mẹ lại đem lên, hai mẹ con ta đúng là tâm hữu linh tê."
"Vậy à." Mẹ Thích nghe ra vui vẻ, đặt trái cây vào tay Hạ Diệc Sơ.
"Mẹ và người hầu ở dưới lầu, có gì con cứ gọi điện thoại xuống, sẽ có người mang đến cho con."
Cô tươi cười có chút nghịch ngợm:
"Thèm quá nên con quên, lần sau, con sẽ gọi điện thoại, con cũng lười xuống dưới nhà."
"Tiểu Nguyệt, ăn đi, mẹ xuống trước." Mẹ Thích, yêu thương sờ đầu Hạ Diệc Sơ.
"Mẹ, ngủ ngon."
Hạ Diệc Sơ ôm trái cây nhìn mẹ Thích xuống lầu mới lui về phòng, khép cửa lại.
================================
/545
|