Editor: Mi Mặt Mèo
******************
Hạ Diệc Sơ vừa đóng cửa lại, liền xuất hiện một bàn tay to bấm khóa cửa phòng.
Thích Tẫn cúi đầu, thân hình cao lớn, gương mạt tuấn mỹ tiếp cận Hạ Diệc Sơ, hô hấp nóng bỏng phả vào má cô.
Nam nhân này điên rồi sao, đây là ở nhà đó!
Hạ Diệc Sơ trừng mắt, không thể tin nhìn Thích Tẫn:
"Cậu, đừng xằng bậy, đây là trong nhà, sẽ bị ba mẹ nghe được."
"Chị, không sợ, bọn họ sẽ không lên đây. Lầu hai vốn chỉ có em và chị, không phải sao?"
Thích Tẫn nhéo cằm Hạ Diệc Sơ, nâng lên vừa đủ để cô ngẩng đầu nhìn mình.
Thích Tẫn hôn lên khóe mắt cô, sau đó đi xuống nụ hôn dừng lại trên đôi môi cô.
"Vậy cũng không được, cậu mau đi ra đi!"
Hạ Diệc Sơ không khỏi nhớ lại mỗi lần hai người làm yêu tinh đánh nhau trên giường đều rất mạnh mẽ, động tĩnh kia có hơi... nhất định sẽ bị phát hiện. Cho dù cô có gan làm loại chuyện này, cũng không có gan để nó phơi bày ra ánh sáng, Hạ Diệc Sơ nghĩ đến mà rùng mình.
"Ngoan." Thích Tẫn lại hôn hôn cô, cong mắt, câu môi, khác hẳn vẻ lạnh nhạt xa cách ngày thường, tà khí cũng biến mất hết mười phần.
Thích Tẫn giam cầm người vào trong ngực, ôm cô lên theo kiểu công chúa đến giường lớn, thả cô xuống rồi cúi người đè lên.
"Đừng, đừng như vậy...... Sẽ bị phát hiện." Hạ Diệc Sơ dùng sức lắc đầu.
"Làm sao phát hiện được. Phòng này cách âm rất tốt. Thử hết các loại tư thế cũng không bị phát hiện."
Thích Tẫn khẽ cắn vành tai Hạ Diệc Sơ, đôi tay vẫn luôn vuốt ve các nơi mẫn cảm trên người cô, lại trầm thấp dụ hoạc nói:
"Hơn nữa, chúng ta vẫn luôn chung chăn gối hơn mười ngày qua, chị nhẫn tâm để tôi ngủ một mình lạnh lẽo trong phòng tối sao?"
Hắn hiểu rất rõ thân thể Hạ Diệc Sơ, tuy rằng cô kháng cự nhưng thân thể lại bị hai tay của hắn kích thích.
Hạ Diệc Sơ nhíu chặt mi, thần sắc thống khổ lại giãy giụa, sắc mặt ửng hồng, muốn mở miệng cự tuyệt nhưng lại thở dốc, chỉ có thể nói được mấy chữ linh tinh mơ hồ.
Thích Tẫn nhìn cô đã có vài phần động tình, hắn nở nụ cười hết sức phong tình.
"Không như chị, một chút tôi cũng không nỡ để chị phải ngủ một mình."
Hắn một tay vuốt ve hướng dẫn, một tay lấy ra viên thuốc cho vào miệng mình, lại cúi đầu hôn lên môi Hạ Diệc Sơ, đầu lưỡi linh hoạt cạy môi cô ra, chuyển thuốc vào thẳng bên trong miệng cô.
Viên thuốc kia rất nhỏ, vừa vào đã tan trong miệng, hương vị chua xót quen thuộc lan tràn trong khoang miệng, cảm giác quen thuộc rung động và khô nóng xuất hiện, Hạ Diệc Sơ vốn đang cự tuyệt đã bắt đầu thích nghi, phối hợp với Thích Tẫn.
Hôm sau cô tỉnh lại, toàn thân sảng khoái, sạch sẽ, vị trí bên cạnh trống rỗng, Thích Tẫn đã không còn ở đây.
Hạ Diệc Sơ rửa mặt rồi xuống lầu. Trở lại biệt thự, sinh hoạt thật cực kỳ nhàn nhã. Nếu như, mỗi buổi tối cô không bị ai đó viếng thăm thì còn tốt hơn nữa.
Cha mẹ Thích vì có một đơn hàng lớn nên mấy ngày này đều bận túi bụi, thời gian gặp Hạ Diệc Sơ không nhiều. Thích Tẫn cũng vậy, mỗi ngày đi sớm về trễ, thật sự vội vàng.
Hạ Diệc Sơ mỗi lần cùng giường đều hỏi Thích Tẫn có phải đã xảy ra chuyện gì hay không, đều bị hắn lấy nụ hôn át đi.
Hạ Diệc Sơ mỗi tối đều ngủ cùng Thích Tẫn, tuy chưa bị phát hiện nhưng lòng cô rất bất an. Cho nên, một đêm hai người ở bên nhau, cô đề nghị:
"Không bằng chúng ta dọn ra ngoài đi."
"Thật sao?" Thích Tẫn kinh hỉ, không tin được nhìn Hạ Diệc Sơ, không ngờ cô lại đề nghị như thế dù rằng đó chính là ý muốn của hắn.
"Ừ, để tôi nói với ba mẹ, các chuyện khác cậu đi sắp xếp đi."
"Được chị, mọi chuyện giao cho tôi."
Tiểu Thích Tẫn còn chôn trong thân thể Hạ Diệc Sơ, hắn cao hứng, tiểu Thích Tẫn cũng cảm nhận được, vô cùng kích động, trương lớn thêm một vòng.
Hạ Diệc Sơ có chút chịu không nổi, đẩy đẩy hắn: "Cậu nhanh lên."
"Tuân mệnh!" Thích Tẫn phong tình yêu dã, nhanh chóng động lên.
Trong phòng ái muội tràn đầy, ngoài cửa sổ, ánh trăng tựa hồ thấy được một màn này cũng thẹn thùng trốn vào tầng mây.
Đối với đề nghị muốn ra ngoài ở một thời gian của Hạ Diệc Sơ, cha mẹ Thích rất vui vẻ đồng ý.
Thích Tẫn làm việc vô cùng nhanh chóng, trưa hôm đó đã có công ty vận chuyển đến khuân vác đồ đạc.
=================================
******************
Hạ Diệc Sơ vừa đóng cửa lại, liền xuất hiện một bàn tay to bấm khóa cửa phòng.
Thích Tẫn cúi đầu, thân hình cao lớn, gương mạt tuấn mỹ tiếp cận Hạ Diệc Sơ, hô hấp nóng bỏng phả vào má cô.
Nam nhân này điên rồi sao, đây là ở nhà đó!
Hạ Diệc Sơ trừng mắt, không thể tin nhìn Thích Tẫn:
"Cậu, đừng xằng bậy, đây là trong nhà, sẽ bị ba mẹ nghe được."
"Chị, không sợ, bọn họ sẽ không lên đây. Lầu hai vốn chỉ có em và chị, không phải sao?"
Thích Tẫn nhéo cằm Hạ Diệc Sơ, nâng lên vừa đủ để cô ngẩng đầu nhìn mình.
Thích Tẫn hôn lên khóe mắt cô, sau đó đi xuống nụ hôn dừng lại trên đôi môi cô.
"Vậy cũng không được, cậu mau đi ra đi!"
Hạ Diệc Sơ không khỏi nhớ lại mỗi lần hai người làm yêu tinh đánh nhau trên giường đều rất mạnh mẽ, động tĩnh kia có hơi... nhất định sẽ bị phát hiện. Cho dù cô có gan làm loại chuyện này, cũng không có gan để nó phơi bày ra ánh sáng, Hạ Diệc Sơ nghĩ đến mà rùng mình.
"Ngoan." Thích Tẫn lại hôn hôn cô, cong mắt, câu môi, khác hẳn vẻ lạnh nhạt xa cách ngày thường, tà khí cũng biến mất hết mười phần.
Thích Tẫn giam cầm người vào trong ngực, ôm cô lên theo kiểu công chúa đến giường lớn, thả cô xuống rồi cúi người đè lên.
"Đừng, đừng như vậy...... Sẽ bị phát hiện." Hạ Diệc Sơ dùng sức lắc đầu.
"Làm sao phát hiện được. Phòng này cách âm rất tốt. Thử hết các loại tư thế cũng không bị phát hiện."
Thích Tẫn khẽ cắn vành tai Hạ Diệc Sơ, đôi tay vẫn luôn vuốt ve các nơi mẫn cảm trên người cô, lại trầm thấp dụ hoạc nói:
"Hơn nữa, chúng ta vẫn luôn chung chăn gối hơn mười ngày qua, chị nhẫn tâm để tôi ngủ một mình lạnh lẽo trong phòng tối sao?"
Hắn hiểu rất rõ thân thể Hạ Diệc Sơ, tuy rằng cô kháng cự nhưng thân thể lại bị hai tay của hắn kích thích.
Hạ Diệc Sơ nhíu chặt mi, thần sắc thống khổ lại giãy giụa, sắc mặt ửng hồng, muốn mở miệng cự tuyệt nhưng lại thở dốc, chỉ có thể nói được mấy chữ linh tinh mơ hồ.
Thích Tẫn nhìn cô đã có vài phần động tình, hắn nở nụ cười hết sức phong tình.
"Không như chị, một chút tôi cũng không nỡ để chị phải ngủ một mình."
Hắn một tay vuốt ve hướng dẫn, một tay lấy ra viên thuốc cho vào miệng mình, lại cúi đầu hôn lên môi Hạ Diệc Sơ, đầu lưỡi linh hoạt cạy môi cô ra, chuyển thuốc vào thẳng bên trong miệng cô.
Viên thuốc kia rất nhỏ, vừa vào đã tan trong miệng, hương vị chua xót quen thuộc lan tràn trong khoang miệng, cảm giác quen thuộc rung động và khô nóng xuất hiện, Hạ Diệc Sơ vốn đang cự tuyệt đã bắt đầu thích nghi, phối hợp với Thích Tẫn.
Hôm sau cô tỉnh lại, toàn thân sảng khoái, sạch sẽ, vị trí bên cạnh trống rỗng, Thích Tẫn đã không còn ở đây.
Hạ Diệc Sơ rửa mặt rồi xuống lầu. Trở lại biệt thự, sinh hoạt thật cực kỳ nhàn nhã. Nếu như, mỗi buổi tối cô không bị ai đó viếng thăm thì còn tốt hơn nữa.
Cha mẹ Thích vì có một đơn hàng lớn nên mấy ngày này đều bận túi bụi, thời gian gặp Hạ Diệc Sơ không nhiều. Thích Tẫn cũng vậy, mỗi ngày đi sớm về trễ, thật sự vội vàng.
Hạ Diệc Sơ mỗi lần cùng giường đều hỏi Thích Tẫn có phải đã xảy ra chuyện gì hay không, đều bị hắn lấy nụ hôn át đi.
Hạ Diệc Sơ mỗi tối đều ngủ cùng Thích Tẫn, tuy chưa bị phát hiện nhưng lòng cô rất bất an. Cho nên, một đêm hai người ở bên nhau, cô đề nghị:
"Không bằng chúng ta dọn ra ngoài đi."
"Thật sao?" Thích Tẫn kinh hỉ, không tin được nhìn Hạ Diệc Sơ, không ngờ cô lại đề nghị như thế dù rằng đó chính là ý muốn của hắn.
"Ừ, để tôi nói với ba mẹ, các chuyện khác cậu đi sắp xếp đi."
"Được chị, mọi chuyện giao cho tôi."
Tiểu Thích Tẫn còn chôn trong thân thể Hạ Diệc Sơ, hắn cao hứng, tiểu Thích Tẫn cũng cảm nhận được, vô cùng kích động, trương lớn thêm một vòng.
Hạ Diệc Sơ có chút chịu không nổi, đẩy đẩy hắn: "Cậu nhanh lên."
"Tuân mệnh!" Thích Tẫn phong tình yêu dã, nhanh chóng động lên.
Trong phòng ái muội tràn đầy, ngoài cửa sổ, ánh trăng tựa hồ thấy được một màn này cũng thẹn thùng trốn vào tầng mây.
Đối với đề nghị muốn ra ngoài ở một thời gian của Hạ Diệc Sơ, cha mẹ Thích rất vui vẻ đồng ý.
Thích Tẫn làm việc vô cùng nhanh chóng, trưa hôm đó đã có công ty vận chuyển đến khuân vác đồ đạc.
=================================
/545
|