Editor: Mi Mặt Mèo
*****************
"An Dập, đừng, tôi là một con mèo..."
Cũng như lần trước, lần biến hình này vẫn còn để lại hai lỗ tai mèo xù xù trên đầu Hạ Diệc Sơ. An Dập vẫn không ngừng gặm mút cánh môi cô:
"Mèo thì sao? Chỉ cần là em, thế nào anh cũng thích."
An Dập nhìn thiếu nữ dưới thân, cảm xúc quay cuồng mãnh liệt, tâm trạng vạn phần kích động. Nói xong, không đợi Hạ Diệc Sơ trả lời, An Dập lập tức hành động. Hạ Diệc Sơ thở dốc, trừ e lệ ra thì không biết trốn đi đâu, rung động quen thuộc cũng dần xuất hiện trong lòng. Mà loại rung động này có lẽ chỉ có một người có thể mang lại. Hạ Diệc Sơ vòng tay quanh cổ An Dập.
"Em... hơi sợ một chút, anh nhẹ thôi."
An Dập căn bản không nghĩ Hạ Diệc Sơ sẽ thật sự đồng ý, hô hấp dồn dập phả lên vai cô.
"Được không?" Hạ Diệc Sơ phát ra âm thanh nhỏ nhẹ khiến An Dập không thể cưỡng lại.
An Dập cúi đầu ngậm một viên hồng mai trước ngực cô, không chỉ có thế, một tay khác bao lấy bầu ngực mềm mại của cô. Thân thể này của cô khá mẫn cảm, trong lòng lại rùng mình tê dại. Tay An Dập vuốt ve dọc theo thân thể cô, cuối cùng tới phía dưới bụng, đảo quanh một vòng sau đó dò xét đi vào.
Bên trong một mảnh mềm mại, hút thần trí.
Bởi vì động tác của hắn mà thiếu nữ dưới thân không ngừng rùng mình, miệng cũng bắt đầu phát ra âm thanh ưm a nho nhỏ không ngừng.
Nhiệt huyết trong lòng An Dập càng bốc lên nghi ngút.
Hạ Diệc Sơ xụi lơ như nước, thân thể mềm mại bị An Dập ép chặt vào sô pha, làn da trắng bóng kíƈɦ ŧɦíƈɦ các giác quan của hắn.
An Dập thở mạnh một hơi, rút tay ra, kéo hai chân cô dang rộng.
"Trời sinh em ra để đòi mạng anh mà!"
An Dập hung hăng hôn môi cô, đầu lưỡi linh hoạt chui vào trong khoang miệng, quấn lấy lưỡi cô, dùng sức mút liếm.
/545
|