Editor: Mi Mặt Mèo
*****************
Thân thể như bị xẻ làm hai, giữa đau đớn xé rách lại có cảm giác suиɠ sướиɠ dần dần tiến vào, sau lại vì động tác mạnh mẽ của An Dập mà cả hai trở nên một thể hoàn chỉnh.
Tay chân Hạ Diệc Sơ quấn chặt quanh người An Dập giống như người bị lạc trên mặt biển, chỉ biết ôm chặt vào khúc cây nổi lên khỏi mặt nước.
An Dập cũng đã mất không chế, nắm chặt eo Hạ Diệc Sơ, một lần lại một lần va chạm mãnh liệt. Động tác của An Dập càng ngày càng thô bạo khiến Hạ Diệc Sơ sợ hãi. Cô chống tay đẩy hắn ra, giãy giụa, kêu to:
"Anh buông tôi ra, không làm..."
"Không làm?" An Dập không thể khống chế được thân thể, ý loạn tình mê, cặm má cô một cái.
"Lại không phải em ra sức, là anh làm mà."
An Dập lại lần nữa mạnh bạo thâm nhập, mấy chục cái nữa mới xong việc. An Dập vẫn còn chưa hết ý, ôm cô lên giường, ấn xuống dưới thân, lại tới một lần nữa.
Lực đạo An Dập càng mạnh hơn, mãi rồi Hạ Diệc Sơ mới phát hiện, mỗi lần cô mở miệng kêu rên đều khiến hắn sung sức hơn, cho nên sau đó mặc hắn nói gì cô đều không mở miệng.
Chốc lát Hạ Diệc Sơ đã rơi vào giấc ngủ, An Dập ôm cô trong lòng cho cô ngủ.
Khi cô tỉnh lại đã là buổi tối.
Hạ Diệc Sơ vừa động, An Dập liền gấp sách lại đặt lên tủ đầu giường, đưa tay sở đầu Hạ Diệc Sơ.
"Tỉnh rồi?"
"Ừ!"
Hạ Diệc Sơ trở mình, cảm giác đau xót khiến cô khó chịu, thân thể vẫn như cũ, chẳng có quần áo gì mà An Dập lại quần tây áo sơ mi chỉnh tể. Hạ Diệc Sơ mắng thầm hai tiếng lưu manh.
"Em muốn một bộ quần áo."
An Dập bóp cằm Hạ Diệc Sơ nâng mặt cô lên nhìn vào mắt mình.
"Em gọi anh là gì?"
=============================
/545
|