Editor: Mặc Quân Tịnh Túc
"Thất hoàng tử, hiện tại đã tới thời gian dùng bữa tối rồi, chúng ta đi rửa tay trước sau đó ăn cơm nước, được không?" Hạ Diệc Sơ ngồi xổm ở đối diện Mặc Thiên Trần, thần sắc tuy rằng không đến mức ôn nhu như nước, nhưng trong đuôi lông mày lại mang theo một tia ôn hòa hiếm thấy, hai tròng mắt trong trẻo, vẻ mặt bình thản.
Không có sự sợ hãi và tôn kính khi gặp một người hoàng tử, nhưng cũng không có thần sắc thương hại khi đối đãi với một tên ngốc tử (đứa ngốc).
Mặc Thiên Trần tuy rằng là một tên ngốc bị thiếu khuyết chỉ số thông minh, nhưng cũng cảm nhận được rõ ràng Hạ Diệc Sơ vốn hay ở bên cạnh hắn hôm nay trở nên khác thường.
Lúc bị Hạ Diệc Sơ cầm lấy tay, thân thể Mặc Thiên Trần cứng đờ, ánh mắt hắn dừng ở trên bàn tay Hạ Diệc Sơ đang cầm.
Bàn tay đối phương vốn trắng nõn sạch sẽ, giờ phút này cũng bởi vì bắt lấy tay hắn, mà tở nên ô uế (bẩn).
"Thất hoàng tử?" Hạ Diệc Sơ thấy hắn không phản ứng, nên nhẹ giọng mở miệng kêu lại một tiếng.
"Ân." Mặc Thiên Trần sau một hồi lâu, giống như mới bắt đầu phản ứng lại, vội vàng đem tay mình từ trong tay Hạ Diệc Sơ rút ra, ánh mắt vẫn luôn dừng ở trên tay Hạ Diệc Sơ, có chút lắp bắp nói: "Dơ, ô uế."
"Không có việc gì, đi, chúng ta đi rửa tay, sau đó ăn cơm." Hạ Diệc Sơ cười cười, lại tiếp tục bắt lấy tay hắn, lôi kéo hắn hướng tới phương hướng phòng mình mà đi đến.
Trong phòng, Hồng Nguyệt đã sớm đem bữa tối phòng bếp chuẩn bị tốt bưng lên, còn đem nước ấm và khăn lông chuẩn bị sẵn sàng.
Hạ Diệc Sơ lôi kéo Mặc Thiên Trần, rửa sạch tay cho hắn, dùng khăn lông lau khô nước trên tay hắn, rồi kéo hắn cùng ngồi xuống ăn cơm.
Đây là lần đầu tiên từ lúc Tỗ Nhiễm gả vào phủ, Mặc Thiên Trần được ngồi cùng bàn cơm với cô.
Tô Nhiễm trước kia, tuy là người có năng lực, nhưng đối với Mặc Thiên Trần thì vô cùng chán ghét.
Nếu không phải bởi vì ngại đối phương vẫn là phu quân trên danh nghĩa của mình, chỉ sợ nàng ta cũng không phải là tùy ý hắn ở trong phủ đệ tự sinh tự diệt, mà là trực tiếp đuổi hắn ra khỏi nơi đây.
Mặc Thiên Trần cúi đầu, vẫn luôn bới hạt cơm trong chén, thường thường ngước mắt thật cẩn thận liếc mắt nhìn Hạ Diệc Sơ một cái, sau đó lại nỗ lực bới cơm, giống như là đem Hạ Diệc Sơ trở thành cơm và đồ ăn của hắn.
Mặc Thiên Trần cho rằng hành động thỉnh thoảng nhìn lén của hắn vô cùng bí ẩn nhưng lại không biết tất cả đã rơi vào trong đáy mắt Diệc Sơ.
Cảm giác này giống như là một tiểu hài tử (đứa nhỏ), đối với tính cách một người đột nhiên thay đổi mà sinh ra tò mò.
Hạ Diệc Sơ cũng mặc kệ hắn, tùy tiện hắn nhìn.
Mãi đến khi ăn xong, hai người ăn no, Hạ Diệc Sơ mới để người hầu đưa Mặc Thiên Trần dẫn đi tắm gội linh tinh.
Lúc trước Tô Nhiễm và Mặc Thiên Trần bất hòa về vấn đề chỗ ngủ nên hai người vẫn luôn tách ra ngủ riêng, hơn nữa phòng hai người cách nhau khá xa.
Hạ Diệc Sơ muốn ở trong khoảng thời gian Mặc Thiên Trần chưa trọng sinh mà bồi dưỡng tình cảm giữa hai người, thì tất nhiên sẽ không để khoảng cách giữa hai người xa như vậy, nhưng muốn cô và Mặc Thiên Trần ngủ chung một phòng, chuyện đó trong lòng Hạ Diệc Sơ tuy không ngại, nhưng cô biết hiện tại không phải lúc thích hợp.
Vì thế, Hạ Diệc Sơ để Hồng Nguyệt thu dọn phòng bên cạnh, dưa Mặc Thiên Trần dọn tới phòng cách vách.
Thời gian kế tiếp, thời điểm Hạ Diệc Sơ đối đãi với Mặc Thiên Trần, đều vô cùng có kiên nhẫn, hơn nữa chỉ cần cô có thời gian thì mọi chuyện liên quan tới Mặc Thiên Trần, cô đều sẽ tự tay làm lấy, hơn nữa, còn bồi Mặc Thiên Trần cùng nhau chơi đùa.
Ngẫu nhiên cũng có thời gian, Hạ Diệc Sơ còn tự tay dùng một ít cỏ non bện thành một số món đồ tinh tế nhỏ đẹp đưa cho Mặc Thiên Trần.
Toàn bộ phủ Thất hoàng tử cũng được Hạ Diệc Sơ xử lý cực kỳ gọn gàng ngăn nắp, hơn nữa sau khi Hạ Diệc Sơ lạnh giọng phân phó, hạ nhân trên dưới phủ đệ, trong lúc chăm sóc Mặc Thiên Trần, chỉ có tôn kính và kính sợ, không còn thái độ làm cho có và khinh miệt lúc trước.
"Thất hoàng tử, hiện tại đã tới thời gian dùng bữa tối rồi, chúng ta đi rửa tay trước sau đó ăn cơm nước, được không?" Hạ Diệc Sơ ngồi xổm ở đối diện Mặc Thiên Trần, thần sắc tuy rằng không đến mức ôn nhu như nước, nhưng trong đuôi lông mày lại mang theo một tia ôn hòa hiếm thấy, hai tròng mắt trong trẻo, vẻ mặt bình thản.
Không có sự sợ hãi và tôn kính khi gặp một người hoàng tử, nhưng cũng không có thần sắc thương hại khi đối đãi với một tên ngốc tử (đứa ngốc).
Mặc Thiên Trần tuy rằng là một tên ngốc bị thiếu khuyết chỉ số thông minh, nhưng cũng cảm nhận được rõ ràng Hạ Diệc Sơ vốn hay ở bên cạnh hắn hôm nay trở nên khác thường.
Lúc bị Hạ Diệc Sơ cầm lấy tay, thân thể Mặc Thiên Trần cứng đờ, ánh mắt hắn dừng ở trên bàn tay Hạ Diệc Sơ đang cầm.
Bàn tay đối phương vốn trắng nõn sạch sẽ, giờ phút này cũng bởi vì bắt lấy tay hắn, mà tở nên ô uế (bẩn).
"Thất hoàng tử?" Hạ Diệc Sơ thấy hắn không phản ứng, nên nhẹ giọng mở miệng kêu lại một tiếng.
"Ân." Mặc Thiên Trần sau một hồi lâu, giống như mới bắt đầu phản ứng lại, vội vàng đem tay mình từ trong tay Hạ Diệc Sơ rút ra, ánh mắt vẫn luôn dừng ở trên tay Hạ Diệc Sơ, có chút lắp bắp nói: "Dơ, ô uế."
"Không có việc gì, đi, chúng ta đi rửa tay, sau đó ăn cơm." Hạ Diệc Sơ cười cười, lại tiếp tục bắt lấy tay hắn, lôi kéo hắn hướng tới phương hướng phòng mình mà đi đến.
Trong phòng, Hồng Nguyệt đã sớm đem bữa tối phòng bếp chuẩn bị tốt bưng lên, còn đem nước ấm và khăn lông chuẩn bị sẵn sàng.
Hạ Diệc Sơ lôi kéo Mặc Thiên Trần, rửa sạch tay cho hắn, dùng khăn lông lau khô nước trên tay hắn, rồi kéo hắn cùng ngồi xuống ăn cơm.
Đây là lần đầu tiên từ lúc Tỗ Nhiễm gả vào phủ, Mặc Thiên Trần được ngồi cùng bàn cơm với cô.
Tô Nhiễm trước kia, tuy là người có năng lực, nhưng đối với Mặc Thiên Trần thì vô cùng chán ghét.
Nếu không phải bởi vì ngại đối phương vẫn là phu quân trên danh nghĩa của mình, chỉ sợ nàng ta cũng không phải là tùy ý hắn ở trong phủ đệ tự sinh tự diệt, mà là trực tiếp đuổi hắn ra khỏi nơi đây.
Mặc Thiên Trần cúi đầu, vẫn luôn bới hạt cơm trong chén, thường thường ngước mắt thật cẩn thận liếc mắt nhìn Hạ Diệc Sơ một cái, sau đó lại nỗ lực bới cơm, giống như là đem Hạ Diệc Sơ trở thành cơm và đồ ăn của hắn.
Mặc Thiên Trần cho rằng hành động thỉnh thoảng nhìn lén của hắn vô cùng bí ẩn nhưng lại không biết tất cả đã rơi vào trong đáy mắt Diệc Sơ.
Cảm giác này giống như là một tiểu hài tử (đứa nhỏ), đối với tính cách một người đột nhiên thay đổi mà sinh ra tò mò.
Hạ Diệc Sơ cũng mặc kệ hắn, tùy tiện hắn nhìn.
Mãi đến khi ăn xong, hai người ăn no, Hạ Diệc Sơ mới để người hầu đưa Mặc Thiên Trần dẫn đi tắm gội linh tinh.
Lúc trước Tô Nhiễm và Mặc Thiên Trần bất hòa về vấn đề chỗ ngủ nên hai người vẫn luôn tách ra ngủ riêng, hơn nữa phòng hai người cách nhau khá xa.
Hạ Diệc Sơ muốn ở trong khoảng thời gian Mặc Thiên Trần chưa trọng sinh mà bồi dưỡng tình cảm giữa hai người, thì tất nhiên sẽ không để khoảng cách giữa hai người xa như vậy, nhưng muốn cô và Mặc Thiên Trần ngủ chung một phòng, chuyện đó trong lòng Hạ Diệc Sơ tuy không ngại, nhưng cô biết hiện tại không phải lúc thích hợp.
Vì thế, Hạ Diệc Sơ để Hồng Nguyệt thu dọn phòng bên cạnh, dưa Mặc Thiên Trần dọn tới phòng cách vách.
Thời gian kế tiếp, thời điểm Hạ Diệc Sơ đối đãi với Mặc Thiên Trần, đều vô cùng có kiên nhẫn, hơn nữa chỉ cần cô có thời gian thì mọi chuyện liên quan tới Mặc Thiên Trần, cô đều sẽ tự tay làm lấy, hơn nữa, còn bồi Mặc Thiên Trần cùng nhau chơi đùa.
Ngẫu nhiên cũng có thời gian, Hạ Diệc Sơ còn tự tay dùng một ít cỏ non bện thành một số món đồ tinh tế nhỏ đẹp đưa cho Mặc Thiên Trần.
Toàn bộ phủ Thất hoàng tử cũng được Hạ Diệc Sơ xử lý cực kỳ gọn gàng ngăn nắp, hơn nữa sau khi Hạ Diệc Sơ lạnh giọng phân phó, hạ nhân trên dưới phủ đệ, trong lúc chăm sóc Mặc Thiên Trần, chỉ có tôn kính và kính sợ, không còn thái độ làm cho có và khinh miệt lúc trước.
/545
|