Editor: Mặc Quân Tịnh Túc
"Nhiễm Nhiễm, cao thêm một chút, cao thêm một chút nữa!"
Mặc Thiên Trần đứng trên mặt đất ngửa đầu nhìn Hạ Diệc Sơ đang bám người trên cây, thần sắc hớn hở nói.
Hạ Diệc Sơ hơi bò sang phía bên cạnh, cuối cùng cũng lấy được cánh diều bị mắc vào cành cây đặt ở trong tay.
"A, Nhiễm Nhiễm giỏi quá!!!" Mặc Thiên Trần vui sướng tại chỗ, nhảy tới nhảy lui, một bên nhảy còn một bên vỗ tay.
Lúc nhìn Hạ Diệc Sơ từ trên cây bò xuống, Mặc Thiên Trần chạy nhanh tới gốc cây, giơ hai tay ra đỡ Hạ Diệc Sơ.
Mặc Thiên Trần tuy rằng là tên thiếu niên tiêu sái, nhưng hắn lại chỉ có chỉ số thông minh năm tuổi, dù Tô Nhiễm từng thường xuyên dùng lời nói tổn thương hắn, làm trong lòng hắn đối với Tô Nhiễm sinh ra một tia kinh sợ, nhưng trong khoảng thời gian này, Hạ Diệc Sơ đối xử thật lòng với hắn khiến hắn cảm nhận được sự ấm áp.
Cho nên, chỉ trong khoảng thời gian ngắn ngủn, Hạ Diệc Sơ đã thành công làm cho ấn tượng của Mặc Thiên Trần đối với cô tốt lên, cho tới bây giờ, dù hai người ở một chỗ, trên trán Mặc Thiên Trần cũng không còn lộ ra vẻ sợ hãi Hạ Diệc Sơ. Ngược lại là đem Hạ Diệc Sơ trở thành tiểu đồng bọn thân mật nhất với mình, một câu rồi lại một câu "Nhiễm
Nhiễm", gọi vô cùng vui vẻ.
"Nhiễm Nhiễm, ngươi thật là lợi hại!" Mặc Thiên Trần từ trong tay Hạ Diệc Sơ tiếp nhận con diều ong mật, trong miệng là những lời tán thưởng từ đáy lòng.
Hắn sẽ không leo cây, nhưng Nhiễm Nhiễm chỉ cần làm một chút là xong rồi, lúc xuống dưới còn mang theo cả con diều của hắn nữa.
"Ân hừ, Thất hoàng tử hôm nay chơi diều vui vẻ lắm hay sao?" Hạ Diệc Sơ cười cười, lôi kéo hắn đi về phía rừng cây nhỏ.
Cô nhìn thời tiết hôm nay sáng sủa, gió và mặt trời rực sáng, đột nhiên tâm huyết dâng trào, đưa Mặc Thiên Trần đến vùng ngoại ô chơi thả diều.
Mới vừa rồi diều bị mắc kẹt trên cây, cho nên Hạ Diệc Sơ mới phải bò lên trên để lấy.
Mà hiện tại sao, đã tới buổi trưa, cô tất nhiên là muốn đưa Mặc Thiên Trần lên trên xe ngựa, đi ăn cơm trưa.
"Vui vẻ, chỉ cần ở bên Nhiễm Nhiễm, chơi cái gì cũng đều có cảm giác rất vui vẻ." Mặc Thiên Trần cao hứng đáp lời, trên khuôn mặt tuấn lãng treo tươi cười sáng lạn.
Hạ Diệc Sơ cười cười, không nói chuyện nữa.
Hai người đi vào xe ngựa, lúc tới đây thả diều, chỉ do Hạ Diệc Sơ tâm huyết dâng trào, hơn nữa cô cũng không muốn một lần được ra ngoại ô chơi mà lại còn phải dẫn theo rất nhiều người phá hỏng không khí, cho nên trừ bỏ xa phu đánh xe ở ngoài, cô ai cũng không có mang theo.
Xa phu kia vẫn luôn trông xe ngựa, nhìn thấy Hạ Diệc Sơ và Mặc Thiên Trần tới cùng lúc, nhanh chóng đem thức ăn đã sớm được chuẩn bị tốt, bày biện lên trên bàn tứ phương.
"Hoa mai bánh, tôm bóc vỏ cuốn...... Đều là món ta thích ăn!" Mặc Thiên Trần cao hứng vòng quanh cái bàn một vòng rồi, thấy đồ ăn trên mặt bàn, hai mắt sáng lấp lánh, nước miếng sắp chảy ra.
Hạ Diệc Sơ nhìn bộ dáng trẻ con của hắn, theo bản năng liền lộ ra một cười, cô vừa mở miệng định nói cái gì đó, thân thể lại là nháy mắt dừng lại, thần sắc ngưng trọng.
Gió nhẹ phất quá, bất quá chỉ trong nháy mắt, mấy chục hắc y nhân xuất hiện ở trong tầm mắt Hạ Diệc Sơ.
Những hắc y nhân đó đều là mặc một bộ đồ đen, mặt che khăn đen, tay cầm hàn kiếm, mắt mang sát ý, nhanh chóng lại gần hai người.
"Chủ tử, mau lên đây, chúng ta đi mau!" Xa phu kia cũng phát hiện đám hắc y nhân đó, quay đầu nói với Hạ Diệc Sơ, còn bản thân thì chạy nhanh đến gốc cây để tháo sợi dây cương.
"Thiên Trần, mau, chúng ta đi mau." Hạ Diệc Sơ lôi kéo Mặc Thiên Trần, hai người chạy nhanh bò lên trên xe ngựa, xa phu cũng nhanh chóng nhảy lên, trong miệng kêu cao một tiếng, roi da trong tay đánh thật mạnh vào mông ngựa vốn đang cúi đầu ăn cỏ, ngay lập tức chạy nhanh như bay.
=====
Chương sau có biến....
Like fanpage của tại hạ đê!!!!!!!
"Nhiễm Nhiễm, cao thêm một chút, cao thêm một chút nữa!"
Mặc Thiên Trần đứng trên mặt đất ngửa đầu nhìn Hạ Diệc Sơ đang bám người trên cây, thần sắc hớn hở nói.
Hạ Diệc Sơ hơi bò sang phía bên cạnh, cuối cùng cũng lấy được cánh diều bị mắc vào cành cây đặt ở trong tay.
"A, Nhiễm Nhiễm giỏi quá!!!" Mặc Thiên Trần vui sướng tại chỗ, nhảy tới nhảy lui, một bên nhảy còn một bên vỗ tay.
Lúc nhìn Hạ Diệc Sơ từ trên cây bò xuống, Mặc Thiên Trần chạy nhanh tới gốc cây, giơ hai tay ra đỡ Hạ Diệc Sơ.
Mặc Thiên Trần tuy rằng là tên thiếu niên tiêu sái, nhưng hắn lại chỉ có chỉ số thông minh năm tuổi, dù Tô Nhiễm từng thường xuyên dùng lời nói tổn thương hắn, làm trong lòng hắn đối với Tô Nhiễm sinh ra một tia kinh sợ, nhưng trong khoảng thời gian này, Hạ Diệc Sơ đối xử thật lòng với hắn khiến hắn cảm nhận được sự ấm áp.
Cho nên, chỉ trong khoảng thời gian ngắn ngủn, Hạ Diệc Sơ đã thành công làm cho ấn tượng của Mặc Thiên Trần đối với cô tốt lên, cho tới bây giờ, dù hai người ở một chỗ, trên trán Mặc Thiên Trần cũng không còn lộ ra vẻ sợ hãi Hạ Diệc Sơ. Ngược lại là đem Hạ Diệc Sơ trở thành tiểu đồng bọn thân mật nhất với mình, một câu rồi lại một câu "Nhiễm
Nhiễm", gọi vô cùng vui vẻ.
"Nhiễm Nhiễm, ngươi thật là lợi hại!" Mặc Thiên Trần từ trong tay Hạ Diệc Sơ tiếp nhận con diều ong mật, trong miệng là những lời tán thưởng từ đáy lòng.
Hắn sẽ không leo cây, nhưng Nhiễm Nhiễm chỉ cần làm một chút là xong rồi, lúc xuống dưới còn mang theo cả con diều của hắn nữa.
"Ân hừ, Thất hoàng tử hôm nay chơi diều vui vẻ lắm hay sao?" Hạ Diệc Sơ cười cười, lôi kéo hắn đi về phía rừng cây nhỏ.
Cô nhìn thời tiết hôm nay sáng sủa, gió và mặt trời rực sáng, đột nhiên tâm huyết dâng trào, đưa Mặc Thiên Trần đến vùng ngoại ô chơi thả diều.
Mới vừa rồi diều bị mắc kẹt trên cây, cho nên Hạ Diệc Sơ mới phải bò lên trên để lấy.
Mà hiện tại sao, đã tới buổi trưa, cô tất nhiên là muốn đưa Mặc Thiên Trần lên trên xe ngựa, đi ăn cơm trưa.
"Vui vẻ, chỉ cần ở bên Nhiễm Nhiễm, chơi cái gì cũng đều có cảm giác rất vui vẻ." Mặc Thiên Trần cao hứng đáp lời, trên khuôn mặt tuấn lãng treo tươi cười sáng lạn.
Hạ Diệc Sơ cười cười, không nói chuyện nữa.
Hai người đi vào xe ngựa, lúc tới đây thả diều, chỉ do Hạ Diệc Sơ tâm huyết dâng trào, hơn nữa cô cũng không muốn một lần được ra ngoại ô chơi mà lại còn phải dẫn theo rất nhiều người phá hỏng không khí, cho nên trừ bỏ xa phu đánh xe ở ngoài, cô ai cũng không có mang theo.
Xa phu kia vẫn luôn trông xe ngựa, nhìn thấy Hạ Diệc Sơ và Mặc Thiên Trần tới cùng lúc, nhanh chóng đem thức ăn đã sớm được chuẩn bị tốt, bày biện lên trên bàn tứ phương.
"Hoa mai bánh, tôm bóc vỏ cuốn...... Đều là món ta thích ăn!" Mặc Thiên Trần cao hứng vòng quanh cái bàn một vòng rồi, thấy đồ ăn trên mặt bàn, hai mắt sáng lấp lánh, nước miếng sắp chảy ra.
Hạ Diệc Sơ nhìn bộ dáng trẻ con của hắn, theo bản năng liền lộ ra một cười, cô vừa mở miệng định nói cái gì đó, thân thể lại là nháy mắt dừng lại, thần sắc ngưng trọng.
Gió nhẹ phất quá, bất quá chỉ trong nháy mắt, mấy chục hắc y nhân xuất hiện ở trong tầm mắt Hạ Diệc Sơ.
Những hắc y nhân đó đều là mặc một bộ đồ đen, mặt che khăn đen, tay cầm hàn kiếm, mắt mang sát ý, nhanh chóng lại gần hai người.
"Chủ tử, mau lên đây, chúng ta đi mau!" Xa phu kia cũng phát hiện đám hắc y nhân đó, quay đầu nói với Hạ Diệc Sơ, còn bản thân thì chạy nhanh đến gốc cây để tháo sợi dây cương.
"Thiên Trần, mau, chúng ta đi mau." Hạ Diệc Sơ lôi kéo Mặc Thiên Trần, hai người chạy nhanh bò lên trên xe ngựa, xa phu cũng nhanh chóng nhảy lên, trong miệng kêu cao một tiếng, roi da trong tay đánh thật mạnh vào mông ngựa vốn đang cúi đầu ăn cỏ, ngay lập tức chạy nhanh như bay.
=====
Chương sau có biến....
Like fanpage của tại hạ đê!!!!!!!
/545
|