Editor: Miêu Bàn Tử
Rõ ràng chỉ giằng co với nhau vài giây đồng hồ, Trần Hiểu Ý lại chú ý đến tất cả những chi tiết mà Tô Đát Kỷ đã tận lực tạo nên.
Lúc này, cô cũng có điểm hối hận, tại sao bản thân lại đem môn trinh sát hình sự này học tốt như vậy. Mắt sắc đã phát hiện tỉ mỉ hết thảy trong ngoài, còn suy đoán được những chân tướng phía sau biểu hiện này!
Trước khi bước ra khỏi phòng, Tô Đát Kỷ cố ý đem áo sơmi Phó Cẩn Ngôn mặc cho nàng bóp nhăn, dùng sức kéo đứt mấy cúc áo phía trên, làm ra một bộ dáng khẩn cấp không kịp chờ đợi muốn xé quần áo.
Lại đem áo sơmi lôi kéo cong vẹo, lộ ra hơn nửa bả vai trắng nõn nà cùng xương quai xanh tinh xảo. Không chỉ dùng cách trực quan nhất đánh vào thị giác của Trần Hiểu Ý, còn có thể khoe "dấu hôn" phụ trợ rõ ràng trên thân mình.
Truyện chỉ được đăng duy nhất trên wattpad @MieuBanTu
Áo sơ mi trắng kiểu nam, căn bản che không được dáng người mỹ lệ của nàng. Chiều dài khó khăn lắm đến dưới mông, lộ ra đôi chân thon dài trắng men, không tỳ vết chút nào. Mà thời điểm Tô Đát Kỷ quay người chạy trốn, động tác có hơi lớn một chút, vải mỏng tung bay, cơ hồ có thể nhìn thấy bờ mông mượt mà bên trong.
Trần Hiểu Ý căn bản không cần phí sức, liền có thể thấy rõ ngọc thể dưới áo sơmi kia không một mảnh vải.
Là người, đều biết tối hôm qua bọn họ làm những gì!
Phối hợp thêm cái câu "Eo đau quá", nhất cử nhất động của Tô Đát Kỷ, từng bộ phận trên người nàng, đến mức mỗi một sợi tóc, đều giống như đang thị uy cùng cô!
Thị uy rằng tối hôm qua bọn họ điên cuồng đến cỡ nào!
Liều chết triền miên đến cỡ nào!
Nam thần mà mình chỉ nhìn chưa kịp ăn nhiều năm, lại bị nàng câu dẫn đến mức làm ra sự tình thân mật này!
Trần Hiểu Ý đã ghen tỵ đến đỏ con mắt, tình trạng hiện tại cơ hồ muốn phát điên, không nghĩ tới Phó Cẩn Ngôn còn đâm cô một đao. Editor: Miêu Bàn Tử
"Hôm nay tôi không có việc gì, cô đi về trước đi."
Trong giọng nói lãnh đạm lộ ra một tia vội vàng, hắn đây là không kịp chờ đợi muốn đi an ủi mỹ nhân bên trong đi!
Người giám thị lên giường với người bị giám thị. Đối với chuyện này, chẳng lẽ ngay cả một câu giải thích với mình cũng không có sao?
Cổ họng Trần Hiểu Ý có chút nghẹn, trong lòng chua xót thống khổ đến mức hít thở cũng khó khăn. Cô nở một cái nụ cười khó coi, vẫn là không cam tâm tình nguyện hỏi,
"Phó, Phó ca, chuyện gì xảy ra với cô ấy vậy?"
Thanh âm bên trong không che giấu được có chút run rẩy.
Phó Cẩn Ngôn đã mở miệng đuổi người, vốn dĩ muốn cho hai bên một cái bậc thang, đem chuyện này bỏ qua. Không có nghĩ đến người này còn cố hỏi tới một lần nữa, khiến cho cả người đều không xuống đài được. Sắc mặt của hắn lại lạnh đi mấy phần,
"Việc tư, không tiện tiết lộ."
Hay cho một cái "Việc tư"!
Nghe vào trong tai Trần Hiểu Ý, đây là chính miệng chính chủ xác nhận ở giữa hai người bọn họ có gian tình.
Lời này giống một cái chùy nặng, sức lực vô cùng lớn trực tiếp đập trên đầu Trần Hiểu Ý, để trước mắt nàng biến thành màu đen, cơ hồ không thể đứng thẳng được.
Phó Cẩn Ngôn không có tâm tư quan tâm phản ứng của cô là cái gì, chân dài một bước trực tiếp vượt qua cô, đem cửa mở ra, làm động tác mời.
Truyện chỉ được đăng duy nhất trên wattpad @MieuBanTu
Người quen thuộc Phó Cẩn Ngôn đều biết, tâm tình hắn mà không tốt thì số lượng từ nói chuyện càng ít. Ở thời khắc hiện tại, ngay cả miệng hắn cũng lười mở, chỉ bày ra một tư thế nếu cô không đi tôi liền đem cô đuổi ra khỏi cửa. Trần Hiểu Ý tuy không cam lòng, cũng chỉ có thể đem cảm xúc hóa thành hận ý đối với Tô Đát Kỷ.
Trần Hiểu Ý mang giày xong, mười phần không tình nguyện đi ra cửa, vừa điều chỉnh tốt biểu lộ gương mặt, dự định quay đầu cùng Phó Cẩn Ngôn tạm biệt. Không nghĩ tới "Bành" một tiếng, nghênh đón cô lại là cái cánh cửa cứng rắn kém chút nữa đụng vào mũi.
Ngay cả nói với mình câu hẹn gặp lại, hắn cũng không nguyện ý sao? Hắn cứ khẩn cấp như vậy đi trấn an cái tiện nhân kia sao!
Trần Hiểu Ý tự kiềm chế khuôn mặt đầy dữ tợn của mình, cơ hồ yếu dật xuất lai* oán hận trong lòng.
*Yếu dật xuất lai: nhất định phải bày ra, đại khái vậy.
- ------✡-------
✎ Chuyên mục xoát độ có mặt của editor ( =ω=)..nyaa:
Rõ ràng chỉ giằng co với nhau vài giây đồng hồ, Trần Hiểu Ý lại chú ý đến tất cả những chi tiết mà Tô Đát Kỷ đã tận lực tạo nên.
Lúc này, cô cũng có điểm hối hận, tại sao bản thân lại đem môn trinh sát hình sự này học tốt như vậy. Mắt sắc đã phát hiện tỉ mỉ hết thảy trong ngoài, còn suy đoán được những chân tướng phía sau biểu hiện này!
Trước khi bước ra khỏi phòng, Tô Đát Kỷ cố ý đem áo sơmi Phó Cẩn Ngôn mặc cho nàng bóp nhăn, dùng sức kéo đứt mấy cúc áo phía trên, làm ra một bộ dáng khẩn cấp không kịp chờ đợi muốn xé quần áo.
Lại đem áo sơmi lôi kéo cong vẹo, lộ ra hơn nửa bả vai trắng nõn nà cùng xương quai xanh tinh xảo. Không chỉ dùng cách trực quan nhất đánh vào thị giác của Trần Hiểu Ý, còn có thể khoe "dấu hôn" phụ trợ rõ ràng trên thân mình.
Truyện chỉ được đăng duy nhất trên wattpad @MieuBanTu
Áo sơ mi trắng kiểu nam, căn bản che không được dáng người mỹ lệ của nàng. Chiều dài khó khăn lắm đến dưới mông, lộ ra đôi chân thon dài trắng men, không tỳ vết chút nào. Mà thời điểm Tô Đát Kỷ quay người chạy trốn, động tác có hơi lớn một chút, vải mỏng tung bay, cơ hồ có thể nhìn thấy bờ mông mượt mà bên trong.
Trần Hiểu Ý căn bản không cần phí sức, liền có thể thấy rõ ngọc thể dưới áo sơmi kia không một mảnh vải.
Là người, đều biết tối hôm qua bọn họ làm những gì!
Phối hợp thêm cái câu "Eo đau quá", nhất cử nhất động của Tô Đát Kỷ, từng bộ phận trên người nàng, đến mức mỗi một sợi tóc, đều giống như đang thị uy cùng cô!
Thị uy rằng tối hôm qua bọn họ điên cuồng đến cỡ nào!
Liều chết triền miên đến cỡ nào!
Nam thần mà mình chỉ nhìn chưa kịp ăn nhiều năm, lại bị nàng câu dẫn đến mức làm ra sự tình thân mật này!
Trần Hiểu Ý đã ghen tỵ đến đỏ con mắt, tình trạng hiện tại cơ hồ muốn phát điên, không nghĩ tới Phó Cẩn Ngôn còn đâm cô một đao. Editor: Miêu Bàn Tử
"Hôm nay tôi không có việc gì, cô đi về trước đi."
Trong giọng nói lãnh đạm lộ ra một tia vội vàng, hắn đây là không kịp chờ đợi muốn đi an ủi mỹ nhân bên trong đi!
Người giám thị lên giường với người bị giám thị. Đối với chuyện này, chẳng lẽ ngay cả một câu giải thích với mình cũng không có sao?
Cổ họng Trần Hiểu Ý có chút nghẹn, trong lòng chua xót thống khổ đến mức hít thở cũng khó khăn. Cô nở một cái nụ cười khó coi, vẫn là không cam tâm tình nguyện hỏi,
"Phó, Phó ca, chuyện gì xảy ra với cô ấy vậy?"
Thanh âm bên trong không che giấu được có chút run rẩy.
Phó Cẩn Ngôn đã mở miệng đuổi người, vốn dĩ muốn cho hai bên một cái bậc thang, đem chuyện này bỏ qua. Không có nghĩ đến người này còn cố hỏi tới một lần nữa, khiến cho cả người đều không xuống đài được. Sắc mặt của hắn lại lạnh đi mấy phần,
"Việc tư, không tiện tiết lộ."
Hay cho một cái "Việc tư"!
Nghe vào trong tai Trần Hiểu Ý, đây là chính miệng chính chủ xác nhận ở giữa hai người bọn họ có gian tình.
Lời này giống một cái chùy nặng, sức lực vô cùng lớn trực tiếp đập trên đầu Trần Hiểu Ý, để trước mắt nàng biến thành màu đen, cơ hồ không thể đứng thẳng được.
Phó Cẩn Ngôn không có tâm tư quan tâm phản ứng của cô là cái gì, chân dài một bước trực tiếp vượt qua cô, đem cửa mở ra, làm động tác mời.
Truyện chỉ được đăng duy nhất trên wattpad @MieuBanTu
Người quen thuộc Phó Cẩn Ngôn đều biết, tâm tình hắn mà không tốt thì số lượng từ nói chuyện càng ít. Ở thời khắc hiện tại, ngay cả miệng hắn cũng lười mở, chỉ bày ra một tư thế nếu cô không đi tôi liền đem cô đuổi ra khỏi cửa. Trần Hiểu Ý tuy không cam lòng, cũng chỉ có thể đem cảm xúc hóa thành hận ý đối với Tô Đát Kỷ.
Trần Hiểu Ý mang giày xong, mười phần không tình nguyện đi ra cửa, vừa điều chỉnh tốt biểu lộ gương mặt, dự định quay đầu cùng Phó Cẩn Ngôn tạm biệt. Không nghĩ tới "Bành" một tiếng, nghênh đón cô lại là cái cánh cửa cứng rắn kém chút nữa đụng vào mũi.
Ngay cả nói với mình câu hẹn gặp lại, hắn cũng không nguyện ý sao? Hắn cứ khẩn cấp như vậy đi trấn an cái tiện nhân kia sao!
Trần Hiểu Ý tự kiềm chế khuôn mặt đầy dữ tợn của mình, cơ hồ yếu dật xuất lai* oán hận trong lòng.
*Yếu dật xuất lai: nhất định phải bày ra, đại khái vậy.
- ------✡-------
✎ Chuyên mục xoát độ có mặt của editor ( =ω=)..nyaa:
/195
|