Editor: Miêu Bàn Tử
Khẩu cung Vương Đại Phú xong, hắn liền đem một tầng hắc vụ trên thân Tô Mê lọc sạch.
*Hắc vụ: sương mù đen thui~
Như vậy, số tiền mà nàng sử dụng trùng khớp với tiền tham ô kia, là từ đâu tới?
Trong đầu Phó Cẩn Ngôn cấp tốc lục soát tiền tài lưu động bên người Tô Mê, bỗng nhiên tỉnh ngộ.
Những cái vật phẩm xa xỉ bị bán đi!
Thì ra mình vẫn là hiểu lầm nàng!
Truyện chỉ được đăng duy nhất trên wattpad @MieuBanTu
Trong lòng Phó Cẩn Ngôn xông tới hối hận vô hạn, chính mình đã làm những gì! Mình biết rất rõ ràng nàng là dạng người gì, lại không có tín nhiệm nàng trăm phần trăm!
Thời điểm tối hôm qua chính mình nói câu nói kia, nàng có bao nhiêu là đau lòng!
Hồi tưởng lại ánh mắt Tô Đát Kỷ trống rỗng, phảng phất như toàn thế giới đã mất đi, tâm can Phó Cẩn Ngôn đều nắm chặt thành một đoàn!
【 Đinh! Độ thiện cảm +10 điểm, tiến độ trước mắt 90/100 】
Tô Đát Kỷ ở phương xa nghe thấy cái thanh âm dễ nghe này, cười híp mắt. Trong miệng nhai một miếng dê non, bĩu môi nói:
"Áy náy là một trong những chất xúc tác tốt nhất trong tình cảm. Nước cờ này rốt cục phát huy uy lực, không uổng công ta chôn lâu như vậy a~"
Đối mặt với cái dạng thận trọng từng bước, đi một bước tính ba bước, lại tính toán không bỏ sót thứ gì của hồ ly tinh, hệ thống còn có thể nói cái gì đây?
Hắn yên lặng thắp cho Phó Cẩn Ngôn một hàng nến.
*
"Ngớ ngẩn! Nhược trí! Phó Cẩn Ngôn mày thật sự là một kẻ ngu xuẩn nhất thế gian!"
Phó Cẩn Ngôn hung hăng đấm đầu của mình, nhịn không được nói tục. Thậm chí ngay cả tiệc mừng phá án cũng không kịp tham gia, lái xe thẳng đến nông trường, nghĩ phải xin lỗi nàng thật tốt, cầu nàng tha thứ.
Thế nhưng nghênh đón hắn chỉ có phòng trống bừa bộn.
Tô Đát Kỷ, không thấy.
Chính xác mà nói, là bị bắt cóc.
Ngoài cửa có dấu chân xâm nhập, hành lý cùng điện thoại vẫn còn trong gian phòng, chăn mền gối đầu lại bị vứt trên mặt đất, một mực thô bạo kéo tới cạnh cửa. Tất cả đều tỏ rõ là nàng bị cưỡng ép mang đi! Editor: Miêu Bàn Tử
"Tô Mê!"
Phó Cẩn Ngôn gào thét một tiếng, lòng tràn đầy sợ hãi cùng kinh hoàng.
Hắn không thể mất đi nàng!
Từng ngụm hô hấp bị đoạt lấy, tay hắn run run lấy điện thoại di động ra, lật đến một cái dãy số tám năm chưa từng nhìn tới, gọi qua.
*
Tô Đát Kỷ là bị Hoàng Đổng bắt đi.
Đương nhiên, là trước đây nàng quá phách lối, cố ý gây sự trước.
Hệ thống nhớ tới lời nàng nói lúc ấy, không nhịn được đỡ trán.
"Tình cảm thuận buồm xuôi gió, ta không chịu được. Ta muốn tìm điểm kích thích hơn, gia tăng một chút tình thú cùng lạc thú*!"
*Tình thú: Vui thích trong lòng.
*Lạc thú: Thú vui ( thường nói về những thứ vật chất)
Nói xong, liền gọi điện thoại khiêu khích Hoàng Đổng.
Sau đó...
Nàng liền bị bịt mắt, cột vào trên ghế, vứt ở nhà kho dơ bẩn này.
Hệ thống thật muốn nói một câu,
【 Nên! 】
Một đám người nói những lời lăng nhục Tô Đát Kỷ, nàng làm như gió thoảng bên tai, ngay cả Hoàng Đổng cầm roi quất nàng, cũng cắn răng nhịn xuống.
Hoàng Đổng không chiếm được khoái cảm ngược đãi nàng, cười lạnh nói:
"Này nha, cái con đàn bà lẳng lơ thật cứng đầu. Không biết một chút nữa tại dưới hông ông đây, còn có thể nhịn được không mà rên lên!"
Lập tức các tiểu đệ bên cạnh cười to lên, thổi phồng hắn,
"Hoàng ca xuất trận, bảo đảm lần này cô ta oa oa gọi mẹ!"
Năng lực được khẳng định, tâm tình Hoàng Đổng cũng tốt lên mấy phần, vừa cởi dây nịt vừa nói với các tiểu đệ:
"Bọn mày chờ đấy, ông đây lên trước. Tao chơi chán, con lẳng lơ này chính là của bọn mày!"
Tiếng hoan hô cơ hồ muốn xốc nóc nhà lên.
Truyện chỉ được đăng duy nhất trên wattpad @MieuBanTu
Tô Đát Kỷ đối mặt với Hoàng Đổng cởi quần, phi thường bình tĩnh. Thậm chí còn liếc qua món đồ chơi kia, xùy cười ra tiếng,
"Ha! Nhỏ như vậy, là muốn để tôi cầm kính lúp đến tìm xem sao?"
Nói đến việc lôi kéo thù hận, con hồ ly tinh này tự nhận mình đứng thứ hai thì chẳng kẻ nào dám đứng thứ nhất.
Hệ thống mắt nhìn trên rada thấy nam chính đã nhanh tới cửa, lại thắp cho Hoàng Đổng một cây nến.
Bất kỳ nam nhân nào đều không chịu nổi dạng nhục nhã này. Trong nháy mắt, nộ khí của Hoàng Đổng đạt đến cực điểm, mặt mũi dữ tợn nhào tới,
"Con điếm này, ông đây chơi chết mày!!!"
Một cái lão già ti tiện ngay cả quần đều cởi, tát một cái lên trên mặt nhóc đáng thương trong lòng mình.
Thời điểm Phó Cẩn Ngôn đuổi tới, chính là nhìn thấy cảnh tượng như thế, mí mắt cơ hồ muốn rách ra.
—— —— ——
Khẩu cung Vương Đại Phú xong, hắn liền đem một tầng hắc vụ trên thân Tô Mê lọc sạch.
*Hắc vụ: sương mù đen thui~
Như vậy, số tiền mà nàng sử dụng trùng khớp với tiền tham ô kia, là từ đâu tới?
Trong đầu Phó Cẩn Ngôn cấp tốc lục soát tiền tài lưu động bên người Tô Mê, bỗng nhiên tỉnh ngộ.
Những cái vật phẩm xa xỉ bị bán đi!
Thì ra mình vẫn là hiểu lầm nàng!
Truyện chỉ được đăng duy nhất trên wattpad @MieuBanTu
Trong lòng Phó Cẩn Ngôn xông tới hối hận vô hạn, chính mình đã làm những gì! Mình biết rất rõ ràng nàng là dạng người gì, lại không có tín nhiệm nàng trăm phần trăm!
Thời điểm tối hôm qua chính mình nói câu nói kia, nàng có bao nhiêu là đau lòng!
Hồi tưởng lại ánh mắt Tô Đát Kỷ trống rỗng, phảng phất như toàn thế giới đã mất đi, tâm can Phó Cẩn Ngôn đều nắm chặt thành một đoàn!
【 Đinh! Độ thiện cảm +10 điểm, tiến độ trước mắt 90/100 】
Tô Đát Kỷ ở phương xa nghe thấy cái thanh âm dễ nghe này, cười híp mắt. Trong miệng nhai một miếng dê non, bĩu môi nói:
"Áy náy là một trong những chất xúc tác tốt nhất trong tình cảm. Nước cờ này rốt cục phát huy uy lực, không uổng công ta chôn lâu như vậy a~"
Đối mặt với cái dạng thận trọng từng bước, đi một bước tính ba bước, lại tính toán không bỏ sót thứ gì của hồ ly tinh, hệ thống còn có thể nói cái gì đây?
Hắn yên lặng thắp cho Phó Cẩn Ngôn một hàng nến.
*
"Ngớ ngẩn! Nhược trí! Phó Cẩn Ngôn mày thật sự là một kẻ ngu xuẩn nhất thế gian!"
Phó Cẩn Ngôn hung hăng đấm đầu của mình, nhịn không được nói tục. Thậm chí ngay cả tiệc mừng phá án cũng không kịp tham gia, lái xe thẳng đến nông trường, nghĩ phải xin lỗi nàng thật tốt, cầu nàng tha thứ.
Thế nhưng nghênh đón hắn chỉ có phòng trống bừa bộn.
Tô Đát Kỷ, không thấy.
Chính xác mà nói, là bị bắt cóc.
Ngoài cửa có dấu chân xâm nhập, hành lý cùng điện thoại vẫn còn trong gian phòng, chăn mền gối đầu lại bị vứt trên mặt đất, một mực thô bạo kéo tới cạnh cửa. Tất cả đều tỏ rõ là nàng bị cưỡng ép mang đi! Editor: Miêu Bàn Tử
"Tô Mê!"
Phó Cẩn Ngôn gào thét một tiếng, lòng tràn đầy sợ hãi cùng kinh hoàng.
Hắn không thể mất đi nàng!
Từng ngụm hô hấp bị đoạt lấy, tay hắn run run lấy điện thoại di động ra, lật đến một cái dãy số tám năm chưa từng nhìn tới, gọi qua.
*
Tô Đát Kỷ là bị Hoàng Đổng bắt đi.
Đương nhiên, là trước đây nàng quá phách lối, cố ý gây sự trước.
Hệ thống nhớ tới lời nàng nói lúc ấy, không nhịn được đỡ trán.
"Tình cảm thuận buồm xuôi gió, ta không chịu được. Ta muốn tìm điểm kích thích hơn, gia tăng một chút tình thú cùng lạc thú*!"
*Tình thú: Vui thích trong lòng.
*Lạc thú: Thú vui ( thường nói về những thứ vật chất)
Nói xong, liền gọi điện thoại khiêu khích Hoàng Đổng.
Sau đó...
Nàng liền bị bịt mắt, cột vào trên ghế, vứt ở nhà kho dơ bẩn này.
Hệ thống thật muốn nói một câu,
【 Nên! 】
Một đám người nói những lời lăng nhục Tô Đát Kỷ, nàng làm như gió thoảng bên tai, ngay cả Hoàng Đổng cầm roi quất nàng, cũng cắn răng nhịn xuống.
Hoàng Đổng không chiếm được khoái cảm ngược đãi nàng, cười lạnh nói:
"Này nha, cái con đàn bà lẳng lơ thật cứng đầu. Không biết một chút nữa tại dưới hông ông đây, còn có thể nhịn được không mà rên lên!"
Lập tức các tiểu đệ bên cạnh cười to lên, thổi phồng hắn,
"Hoàng ca xuất trận, bảo đảm lần này cô ta oa oa gọi mẹ!"
Năng lực được khẳng định, tâm tình Hoàng Đổng cũng tốt lên mấy phần, vừa cởi dây nịt vừa nói với các tiểu đệ:
"Bọn mày chờ đấy, ông đây lên trước. Tao chơi chán, con lẳng lơ này chính là của bọn mày!"
Tiếng hoan hô cơ hồ muốn xốc nóc nhà lên.
Truyện chỉ được đăng duy nhất trên wattpad @MieuBanTu
Tô Đát Kỷ đối mặt với Hoàng Đổng cởi quần, phi thường bình tĩnh. Thậm chí còn liếc qua món đồ chơi kia, xùy cười ra tiếng,
"Ha! Nhỏ như vậy, là muốn để tôi cầm kính lúp đến tìm xem sao?"
Nói đến việc lôi kéo thù hận, con hồ ly tinh này tự nhận mình đứng thứ hai thì chẳng kẻ nào dám đứng thứ nhất.
Hệ thống mắt nhìn trên rada thấy nam chính đã nhanh tới cửa, lại thắp cho Hoàng Đổng một cây nến.
Bất kỳ nam nhân nào đều không chịu nổi dạng nhục nhã này. Trong nháy mắt, nộ khí của Hoàng Đổng đạt đến cực điểm, mặt mũi dữ tợn nhào tới,
"Con điếm này, ông đây chơi chết mày!!!"
Một cái lão già ti tiện ngay cả quần đều cởi, tát một cái lên trên mặt nhóc đáng thương trong lòng mình.
Thời điểm Phó Cẩn Ngôn đuổi tới, chính là nhìn thấy cảnh tượng như thế, mí mắt cơ hồ muốn rách ra.
—— —— ——
/195
|