Editor: Miêu Bàn Tử
"Dừng tay!"
Mắt thấy cái miệng trương phồng đầy buồn nôn muốn hôn môi Tô Đát Kỷ, Phó Cẩn Ngôn nghiêm nghị quát lên.
Hoàng Đổng kỳ quái nhìn lại, là một cái tiểu tử mặc âu phục giày da, không khỏi sửng sốt một chút, hỏi tiểu đệ bên cạnh,
"Chuyện gì xảy ra? Người trông coi bên ngoài đâu? Quấy rầy hứng thú của ông đây!"
Tiểu đệ chạy đi thăm dò, đột nhiên thất kinh chạy về,
"Hoàng ca! Những huynh đệ kia toàn bộ không thấy! Đoán chừng là bị bắt."
"Cái gì?!"
Hoàng Đổng không thể tin được, người mình mang đến đều mang theo vũ khí, làm sao toàn quân lại bị diệt không một tiếng động?
Truyện chỉ được đăng duy nhất trên wattpad @MieuBanTu
"Chuyện gì xảy ra? Lai lịch của người này là cái gì?"
Trên trán hắn toát đầy mồ hôi, thấp giọng hỏi.
Nhưng tiểu đệ lại lắc đầu,
"Không biết, cho tới bây giờ chưa thấy qua. Hoàng ca, làm sao bây giờ? Chúng ta đã bị bao vây, vũ khí trên tay bọn họ, em nhìn thoáng qua, tất cả đều là hàng đỉnh cấp, nếu không chúng ta... rút lui trước?"
Nhìn bên trong ánh mắt của Hoàng Đổng có chút do dự, tựa hồ đang cân nhắc chuyện chạy trốn, Tô Đát Kỷ làm sao có thể để hắn phá hư kế hoạch của mình?
Cơ hồ trong chớp mắt, nàng liền xuất ra một đống nước mắt, hướng về phía Phó Cẩn Ngôn lớn tiếng kêu lên:
"Phó Cẩn Ngôn, anh đừng tới đây! Bọn họ là nhắm đến tôi, có súng, anh đừng đi tìm cái chết!"
Phó Cẩn Ngôn gặp nàng bị kiềm kẹp trong ma trảo còn lo lắng an ủi mình, lại thấy được trong mắt nàng rưng rưng nước mắt, tâm hắn đã sắp nát.
Hoàng Đổng bị nàng nhắc nhở như vậy, lại nhìn bộ dáng đau lòng của hắn, con ngươi đảo một vòng, hiểu được, hóa ra là anh hùng đến cứu mỹ nhân nha.
Hắn kéo quần lên, móc súng ra, lập tức đè trên trán Tô Đát Kỷ,
"Tiểu tử thúi đừng tới đây! Bằng không thì ông đây một phát bắn nổ đầu con điếm này!"
Quả nhiên Phó Cẩn Ngôn dừng chân lại, nội tâm cố nén sốt ruột, ngữ điệu lạnh lẽo,
"Hoàng Đổng! Bây giờ ông thả người, tôi còn có thể tha ông một con đường sống. Nếu không, ông không có cửa trốn thoát!"
Nghe, không giống là giả. Hoàng Đổng lại do dự.
Người này cũng không quá tin cậy, làm sao mình có thể chạy trốn đây? Editor: Miêu Bàn Tử
Tô Đát Kỷ im lặng, chỉ có thể tự mình ra quân. Nàng hừ lạnh một tiếng, lấy âm lượng chỉ có hai người bọn họ mới có thể nghe thấy, thấp giọng nói:
"Đợi đến khi hắn cứu tôi ra ngoài, tôi nhất định kêu hắn lột da của ông ra! Lại tìm mấy cái con lợn béo đáng chết đem ông nhét vào!"
"Ông đây nhổ vào! Con điếm này, sắp chết đến nơi còn mạnh miệng!"
Bị đâm một kích như thế, Hoàng Đổng vốn là muốn thả, hiện tại đã quyết định không thả!
Hoành hành bá đạo nhiều năm như vậy, hắc bạch hai đạo đều không làm gì được hắn, hắn sẽ sợ cái tên tiểu bạch kiểm không biết từ nơi nào xuất hiện này?
Vụng trộm đưa mắt ra hiệu cho tiểu đệ đi gọi người, một tay mập của hắn bóp lên cái cằm nhỏ bé trắng noãn của Tô Đát Kỷ,
"A, khẩu khí thật lớn! Tại cái nước A này, Hoàng Đổng tao còn chưa sợ qua ai! Hôm nay ông đây nhất định phải chơi chết con điếm này!"
Nói xong, hắn bắt đầu xé rách quần áo trên người Tô Đát Kỷ, còn quay đầu về phía Phó Cẩn Ngôn khiêu khích,
"Dám uy hiếp ông? Hiện tại ông đây liền để nhóc con mày nếm thử cái tư vị tận mắt nhìn nữ nhân của mình bị thằng đàn ông khác cưỡi!"
"Đừng a! Ông thả tôi ra, không muốn, cứu mạng!"
Trước đó bị lăng nhục làm sao Tô Đát Kỷ đều không nói tiếng nào. Hiện tại lên tiếng kêu lên, gọi là thực thê thảm làm người thương yêu.
Truyện chỉ được đăng duy nhất trên wattpad @MieuBanTu
Phó Cẩn Ngôn đứng tại chỗ liền không vững, cũng không quản lời căn dặn của cứu binh, đem theo súng xông tới.
"Ầm!"
"Phanh phanh!!"
Tiếng súng đinh tai nhức óc bên tai nổ tung, Hoàng Đổng cũng không có tâm tình hưởng thụ sắc đẹp, kéo Tô Đát Kỷ trốn qua một bên.
Hai bên kịch chiến, Phó Cẩn Ngôn cơ hồ là một người một súng, không chút sợ hãi nào chạy về phía Tô Đát Kỷ. Mắt thấy hắn muốn đến trước mặt, Hoàng Đổng suy nghĩ chụp đúng thời cơ, liền quỳ xuống đất cầu xin tha thứ.
Thế nhưng vừa đứng lên mặt đối mặt với Phó Cẩn Ngôn, định đưa tay ném súng đi, Tô Đát Kỷ đột nhiên lẻn đến trước mặt, chặn động tác của hắn, cười quỷ dị một tiếng.
"Bành!"
Một tiếng súng vang lên, Phó Cẩn Ngôn liền thấy trên màu váy trắng tinh của Tô Đát Kỷ, nở ra một đóa hoa huyết sắc, chậm rãi ngã xuống trước mắt hắn.
Mà người trước mặt nàng - Hoàng Đổng vẫn đang ngu ngơ đứng đấy, súng trong tay hắn hiện lên một làn khói trắng.
- ------✡-------
✎ Chuyên mục xoát độ có mặt của editor ( =ω=)..nyaa:
"Dừng tay!"
Mắt thấy cái miệng trương phồng đầy buồn nôn muốn hôn môi Tô Đát Kỷ, Phó Cẩn Ngôn nghiêm nghị quát lên.
Hoàng Đổng kỳ quái nhìn lại, là một cái tiểu tử mặc âu phục giày da, không khỏi sửng sốt một chút, hỏi tiểu đệ bên cạnh,
"Chuyện gì xảy ra? Người trông coi bên ngoài đâu? Quấy rầy hứng thú của ông đây!"
Tiểu đệ chạy đi thăm dò, đột nhiên thất kinh chạy về,
"Hoàng ca! Những huynh đệ kia toàn bộ không thấy! Đoán chừng là bị bắt."
"Cái gì?!"
Hoàng Đổng không thể tin được, người mình mang đến đều mang theo vũ khí, làm sao toàn quân lại bị diệt không một tiếng động?
Truyện chỉ được đăng duy nhất trên wattpad @MieuBanTu
"Chuyện gì xảy ra? Lai lịch của người này là cái gì?"
Trên trán hắn toát đầy mồ hôi, thấp giọng hỏi.
Nhưng tiểu đệ lại lắc đầu,
"Không biết, cho tới bây giờ chưa thấy qua. Hoàng ca, làm sao bây giờ? Chúng ta đã bị bao vây, vũ khí trên tay bọn họ, em nhìn thoáng qua, tất cả đều là hàng đỉnh cấp, nếu không chúng ta... rút lui trước?"
Nhìn bên trong ánh mắt của Hoàng Đổng có chút do dự, tựa hồ đang cân nhắc chuyện chạy trốn, Tô Đát Kỷ làm sao có thể để hắn phá hư kế hoạch của mình?
Cơ hồ trong chớp mắt, nàng liền xuất ra một đống nước mắt, hướng về phía Phó Cẩn Ngôn lớn tiếng kêu lên:
"Phó Cẩn Ngôn, anh đừng tới đây! Bọn họ là nhắm đến tôi, có súng, anh đừng đi tìm cái chết!"
Phó Cẩn Ngôn gặp nàng bị kiềm kẹp trong ma trảo còn lo lắng an ủi mình, lại thấy được trong mắt nàng rưng rưng nước mắt, tâm hắn đã sắp nát.
Hoàng Đổng bị nàng nhắc nhở như vậy, lại nhìn bộ dáng đau lòng của hắn, con ngươi đảo một vòng, hiểu được, hóa ra là anh hùng đến cứu mỹ nhân nha.
Hắn kéo quần lên, móc súng ra, lập tức đè trên trán Tô Đát Kỷ,
"Tiểu tử thúi đừng tới đây! Bằng không thì ông đây một phát bắn nổ đầu con điếm này!"
Quả nhiên Phó Cẩn Ngôn dừng chân lại, nội tâm cố nén sốt ruột, ngữ điệu lạnh lẽo,
"Hoàng Đổng! Bây giờ ông thả người, tôi còn có thể tha ông một con đường sống. Nếu không, ông không có cửa trốn thoát!"
Nghe, không giống là giả. Hoàng Đổng lại do dự.
Người này cũng không quá tin cậy, làm sao mình có thể chạy trốn đây? Editor: Miêu Bàn Tử
Tô Đát Kỷ im lặng, chỉ có thể tự mình ra quân. Nàng hừ lạnh một tiếng, lấy âm lượng chỉ có hai người bọn họ mới có thể nghe thấy, thấp giọng nói:
"Đợi đến khi hắn cứu tôi ra ngoài, tôi nhất định kêu hắn lột da của ông ra! Lại tìm mấy cái con lợn béo đáng chết đem ông nhét vào!"
"Ông đây nhổ vào! Con điếm này, sắp chết đến nơi còn mạnh miệng!"
Bị đâm một kích như thế, Hoàng Đổng vốn là muốn thả, hiện tại đã quyết định không thả!
Hoành hành bá đạo nhiều năm như vậy, hắc bạch hai đạo đều không làm gì được hắn, hắn sẽ sợ cái tên tiểu bạch kiểm không biết từ nơi nào xuất hiện này?
Vụng trộm đưa mắt ra hiệu cho tiểu đệ đi gọi người, một tay mập của hắn bóp lên cái cằm nhỏ bé trắng noãn của Tô Đát Kỷ,
"A, khẩu khí thật lớn! Tại cái nước A này, Hoàng Đổng tao còn chưa sợ qua ai! Hôm nay ông đây nhất định phải chơi chết con điếm này!"
Nói xong, hắn bắt đầu xé rách quần áo trên người Tô Đát Kỷ, còn quay đầu về phía Phó Cẩn Ngôn khiêu khích,
"Dám uy hiếp ông? Hiện tại ông đây liền để nhóc con mày nếm thử cái tư vị tận mắt nhìn nữ nhân của mình bị thằng đàn ông khác cưỡi!"
"Đừng a! Ông thả tôi ra, không muốn, cứu mạng!"
Trước đó bị lăng nhục làm sao Tô Đát Kỷ đều không nói tiếng nào. Hiện tại lên tiếng kêu lên, gọi là thực thê thảm làm người thương yêu.
Truyện chỉ được đăng duy nhất trên wattpad @MieuBanTu
Phó Cẩn Ngôn đứng tại chỗ liền không vững, cũng không quản lời căn dặn của cứu binh, đem theo súng xông tới.
"Ầm!"
"Phanh phanh!!"
Tiếng súng đinh tai nhức óc bên tai nổ tung, Hoàng Đổng cũng không có tâm tình hưởng thụ sắc đẹp, kéo Tô Đát Kỷ trốn qua một bên.
Hai bên kịch chiến, Phó Cẩn Ngôn cơ hồ là một người một súng, không chút sợ hãi nào chạy về phía Tô Đát Kỷ. Mắt thấy hắn muốn đến trước mặt, Hoàng Đổng suy nghĩ chụp đúng thời cơ, liền quỳ xuống đất cầu xin tha thứ.
Thế nhưng vừa đứng lên mặt đối mặt với Phó Cẩn Ngôn, định đưa tay ném súng đi, Tô Đát Kỷ đột nhiên lẻn đến trước mặt, chặn động tác của hắn, cười quỷ dị một tiếng.
"Bành!"
Một tiếng súng vang lên, Phó Cẩn Ngôn liền thấy trên màu váy trắng tinh của Tô Đát Kỷ, nở ra một đóa hoa huyết sắc, chậm rãi ngã xuống trước mắt hắn.
Mà người trước mặt nàng - Hoàng Đổng vẫn đang ngu ngơ đứng đấy, súng trong tay hắn hiện lên một làn khói trắng.
- ------✡-------
✎ Chuyên mục xoát độ có mặt của editor ( =ω=)..nyaa:
/195
|