Tiểu thư An Lôi quay sang hỏi Cố Thất Thất có muốn hay không đi, Cố Thất Thất vừa định nói không muốn thì Long Tứ liền nói, “Cô ấy sẽ đi cùng với tôi.”
“Vậy hẹn gặp lại hai người vào ngày mai nhé.”
Tiểu thư An Lôi đến đi vội vàng, Cố Thất Thất ngồi ở một bên, mặt mày ủ rũ, Long Tứ quay người trở lại, dọn dẹp ly trà, Cố Thất Thất mím môi hỏi, “Người phụ nữ vừa rồi là ai đấy, rất thân quen với anh sao?”
“Cô ấy ở ngay trong trấn này thôi. Thời gian anh tới đây đã phải nhờ vả nhà bọn họ nhiều lần, hai bên cũng đi lại qua nhà nhau không ít lần.”
Ngữ khí của Cố Thất Thất xưa nay băng lãnh, thanh âm rất ít khi nhẹ nhàng mềm mại, “Anh đến đây mới mấy ngày mà sao lại thân quen thuộc với gia đình họ như vậy chứ?”
Vô duyên vô cớ lấy lòng, luôn luôn có mục đích riêng.
Bình thường cô sẽ quan tâm những việc này này, nhưng cũng không có nghĩa là cô không hiểu.
Long Tứ liền nói, “Em suy nghĩ nhiều rồi, khi mùa đông đến mọi người đều không muốn ra khỏi cửa, thường sinh hoạt ở trong nhà. Vậy nên trong trấn nhỏ thường tổ chức một ít hoạt động như trượt tuyết, săn thú, mục đích nhằm để mùa đông trôi qua một chút, tham dự vài lần liền cảm thấy quen thuộc mà.”
“Ừ…” Cố Thất Thất dựa vào sô pha, nhìn trên mặt không ra biểu tình gì, Long Tứ cũng đoán không ra, cảm thấy hình như cô không vui còn vì sao không vui thì không đoán được. Tính tình Cố Thất Thất là hướng nội, nhìn không ra cảm xúc chân chính, nhưng dù sao hai người thanh mai trúc mã nhiều năm như vậy, nên lúc nào cô vui vẻ, lúc nào cô không vui, anh đều có thể phát giác ra được.
“Đừng suy nghĩ nhiều, bọn họ là những người Nga bình thường, sống tại trấn nhỏ này cũng không biết đã bao nhiêu năm rồi, không có gì nguy hiểm đâu. Chúng ta thường có thói quen phòng bị người ngoài, mặc dù cẩn thận như vậy là tốt, nhưng thỉnh thoảng cũng nên buông cảnh giác một chút. Không phải tất cả mọi người sống bên cạnh mình đều là người ngụy trang, mà anh cũng không còn là Long Tứ mười lăm tuổi nữa.” Long Tứ nói, cho rằng Cố Thất Thất sợ anh bị lừa, cho rằng chuyến đi này, mỹ nhân kế nhiều vô kể, quả thực khó lòng phòng bị.
Năm đó là quãng thời gian cảm tình của Long Tứ đối với Cố Thất Thất là tối mê man, anh chính là phong lưu khắp nơi, anh không biết mình rốt cuộc có phải thích cô hay không, cũng có chút trốn tránh cùng sợ hãi, nên thay đổi người yêu ngày qua ngày.
Tam quan bất chính, tìm cũng không được một người phụ nữ đàng hoàng.
Cho nên, mọi người truyền tai nhau rằng, người lãnh đạo vương bài - Long Tứ có tính khí táo bạo, thích đẹp sắc, ai muốn lấy lòng anh, muốn có mục đích riêng, thì hãy mau chóng đem người đẹp đến bên cạnh anh.
Long Tứ vì một người đẹp mà bị đánh cắp cơ mật, dẫn đến bị thiệt hại hai hợp đồng quan trọng chỉ trong chốc lát, tổn thất nặng nề, thiếu chút nữa bị Mục Vân Sinh đánh chết, từ đó về sau liền sống thành thật hơn, đối với mỹ nữ cũng đề phòng nghiêm ngặt.
Những nữ đặc công xuất sắc nhất khó có thể phòng bị được, lúc lãnh khốc thì có thể giết người không chớp mắt, lúc ôn nhu thì nhu tình như nước, các loại mỹ hảo, căn bản không ai nghĩ đến, thân phận chân chính của các cô là cái gì, cũng đã quên, đây là một đóa hoa anh túc.
Cố Thất Thất cũng thường bởi vì nhiệm vụ mà ngụy trang, minh bạch trong đó nông sâu.
“Cô ấy chưa kết hôn sao?” Một lúc lâu sau Cố Thất Thất hỏi lại.
“Chưa. Người theo đuổi cô ấy cũng không ít, vô số các nam thanh trong trấn nhỏ này vì cô ấy mà điên cuồng, bao gồm cả các thanh niên dưới chân núi nữa.” Long Tứ mỉm cười nói, “Cô ấy ở đây rất được hoan nghênh.”
Gương mặt Cố Thất Thất lạnh băng không nói lời nào, Long Tứ mạc danh kỳ diệu, cô quay mặt đi, vừa lúc nhìn thấy hình ảnh mặt mình tái nhợt trong gương, cảm giác kia, như ăn phải một con ruồi, vô cùng không được tự nhiên.
Cô làm sao vậy?
“Em về phòng nghỉ ngơi đây.” Cố Thất Thất vội vã đứng dậy trở về phòng, Long Tứ mạc danh kỳ diệu.
Bên ngoài gió tuyết thổi lớn, gian phòng lại ấm áp như tiết trời mùa xuân, rõ ràng thời gian leo núi dài như vậy sẽ khiến cô rất mệt mỏi nhưng cô không làm sao có thể nghỉ ngơi tốt được, các loại cảm giác khiến cô thoải mái, chính cô cũng không thể hiểu rõ được vì sao lại bực bội như vậy.
“Vậy hẹn gặp lại hai người vào ngày mai nhé.”
Tiểu thư An Lôi đến đi vội vàng, Cố Thất Thất ngồi ở một bên, mặt mày ủ rũ, Long Tứ quay người trở lại, dọn dẹp ly trà, Cố Thất Thất mím môi hỏi, “Người phụ nữ vừa rồi là ai đấy, rất thân quen với anh sao?”
“Cô ấy ở ngay trong trấn này thôi. Thời gian anh tới đây đã phải nhờ vả nhà bọn họ nhiều lần, hai bên cũng đi lại qua nhà nhau không ít lần.”
Ngữ khí của Cố Thất Thất xưa nay băng lãnh, thanh âm rất ít khi nhẹ nhàng mềm mại, “Anh đến đây mới mấy ngày mà sao lại thân quen thuộc với gia đình họ như vậy chứ?”
Vô duyên vô cớ lấy lòng, luôn luôn có mục đích riêng.
Bình thường cô sẽ quan tâm những việc này này, nhưng cũng không có nghĩa là cô không hiểu.
Long Tứ liền nói, “Em suy nghĩ nhiều rồi, khi mùa đông đến mọi người đều không muốn ra khỏi cửa, thường sinh hoạt ở trong nhà. Vậy nên trong trấn nhỏ thường tổ chức một ít hoạt động như trượt tuyết, săn thú, mục đích nhằm để mùa đông trôi qua một chút, tham dự vài lần liền cảm thấy quen thuộc mà.”
“Ừ…” Cố Thất Thất dựa vào sô pha, nhìn trên mặt không ra biểu tình gì, Long Tứ cũng đoán không ra, cảm thấy hình như cô không vui còn vì sao không vui thì không đoán được. Tính tình Cố Thất Thất là hướng nội, nhìn không ra cảm xúc chân chính, nhưng dù sao hai người thanh mai trúc mã nhiều năm như vậy, nên lúc nào cô vui vẻ, lúc nào cô không vui, anh đều có thể phát giác ra được.
“Đừng suy nghĩ nhiều, bọn họ là những người Nga bình thường, sống tại trấn nhỏ này cũng không biết đã bao nhiêu năm rồi, không có gì nguy hiểm đâu. Chúng ta thường có thói quen phòng bị người ngoài, mặc dù cẩn thận như vậy là tốt, nhưng thỉnh thoảng cũng nên buông cảnh giác một chút. Không phải tất cả mọi người sống bên cạnh mình đều là người ngụy trang, mà anh cũng không còn là Long Tứ mười lăm tuổi nữa.” Long Tứ nói, cho rằng Cố Thất Thất sợ anh bị lừa, cho rằng chuyến đi này, mỹ nhân kế nhiều vô kể, quả thực khó lòng phòng bị.
Năm đó là quãng thời gian cảm tình của Long Tứ đối với Cố Thất Thất là tối mê man, anh chính là phong lưu khắp nơi, anh không biết mình rốt cuộc có phải thích cô hay không, cũng có chút trốn tránh cùng sợ hãi, nên thay đổi người yêu ngày qua ngày.
Tam quan bất chính, tìm cũng không được một người phụ nữ đàng hoàng.
Cho nên, mọi người truyền tai nhau rằng, người lãnh đạo vương bài - Long Tứ có tính khí táo bạo, thích đẹp sắc, ai muốn lấy lòng anh, muốn có mục đích riêng, thì hãy mau chóng đem người đẹp đến bên cạnh anh.
Long Tứ vì một người đẹp mà bị đánh cắp cơ mật, dẫn đến bị thiệt hại hai hợp đồng quan trọng chỉ trong chốc lát, tổn thất nặng nề, thiếu chút nữa bị Mục Vân Sinh đánh chết, từ đó về sau liền sống thành thật hơn, đối với mỹ nữ cũng đề phòng nghiêm ngặt.
Những nữ đặc công xuất sắc nhất khó có thể phòng bị được, lúc lãnh khốc thì có thể giết người không chớp mắt, lúc ôn nhu thì nhu tình như nước, các loại mỹ hảo, căn bản không ai nghĩ đến, thân phận chân chính của các cô là cái gì, cũng đã quên, đây là một đóa hoa anh túc.
Cố Thất Thất cũng thường bởi vì nhiệm vụ mà ngụy trang, minh bạch trong đó nông sâu.
“Cô ấy chưa kết hôn sao?” Một lúc lâu sau Cố Thất Thất hỏi lại.
“Chưa. Người theo đuổi cô ấy cũng không ít, vô số các nam thanh trong trấn nhỏ này vì cô ấy mà điên cuồng, bao gồm cả các thanh niên dưới chân núi nữa.” Long Tứ mỉm cười nói, “Cô ấy ở đây rất được hoan nghênh.”
Gương mặt Cố Thất Thất lạnh băng không nói lời nào, Long Tứ mạc danh kỳ diệu, cô quay mặt đi, vừa lúc nhìn thấy hình ảnh mặt mình tái nhợt trong gương, cảm giác kia, như ăn phải một con ruồi, vô cùng không được tự nhiên.
Cô làm sao vậy?
“Em về phòng nghỉ ngơi đây.” Cố Thất Thất vội vã đứng dậy trở về phòng, Long Tứ mạc danh kỳ diệu.
Bên ngoài gió tuyết thổi lớn, gian phòng lại ấm áp như tiết trời mùa xuân, rõ ràng thời gian leo núi dài như vậy sẽ khiến cô rất mệt mỏi nhưng cô không làm sao có thể nghỉ ngơi tốt được, các loại cảm giác khiến cô thoải mái, chính cô cũng không thể hiểu rõ được vì sao lại bực bội như vậy.
/2640
|