Bên ngoài gió tuyết thổi lớn, gian phòng lại ấm áp như tiết trời mùa xuân, rõ ràng thời gian leo núi dài như vậy sẽ khiến cô rất mệt mỏi nhưng cô không làm sao có thể nghỉ ngơi tốt được, các loại cảm giác khiến cô thoải mái, chính cô cũng không thể hiểu rõ được vì sao lại bực bội như vậy.
Đối với những đặc công như cô, bình thường chỉ khi nào có những việc mà mình không thể nắm bắt được mới khiến họ bực bội như vậy.
Cô gọi điện thoại cho Hạ Thanh, điện thoại vừa vang lên 2 chuông, Hạ Thanh liền bắt máy. Điện thoại vừa thông máy cô liền nghe thấy tiếng hô khoa trương của Hạ Thanh: “Thất Thất, An Tiêu Dao này quá cấp lực, bày cho mình cả một bàn đồ ăn Trung Hoa, ăn đến nỗi bụng căng tròn rồi.”
Cố Thất Thất, “...”
Tâm tình của cô đang tệ như vậy nhưng nghe đến giọng nói khoa trương của Hạ Thanh thì cũng phải phì cười.
“Chính cậu nói muốn ăn cơm trưa mà.”
“Lần sau mình sẽ nói muốn xem anh ta biến thành yêu tinh xem anh ta có thể biến hay không?”
Cố Thất Thất, “...”
“Cậu đang ở chỗ nào vậy? Sao mình cảm giác toàn tiếng gió tuyết rít gào thế?”
“Ừ, mình đang ở trên núi cao, bên này gió tuyết khá lớn.”
“Ngày mai cậu có trở về không?”
“Chắc ngày mai mình chưa thể quay về được. Mình muốn ở lại đây một khoảng thời gian.”
“Không phải cậu đã nói ngày mai sẽ trở về sao?”
“Xin lỗi.” Cố Thất Thất nhìn bên ngoài gió tuyết, thần sắc mê man, “Mình cũng không biết, nhưng ngày mai khẳng định chưa thể quay về được.”
“Được, vậy có chuyện gì vậy? Cậu bị người đàn ông nào níu kéo ở lại đấy vậy?”
Cố Thất Thất, “ Không phải.”
“Đừng giấu mình, qua điện thoại mình cũng có thể ngửi thấy được mùi vị gian tình đấy. Cậu đừng nói với mình là cậu đi nghỉ phép cùng Michael còn để một mình mình ở lại với An Tiêu Dao đấy nhé.” Hạ Thanh nghiêm túc kháng nghị, “Bạn thân yêu ơi, trọng sắc quên bạn là không nên đâu.”
“Càng nói càng sai rồi đấy. Mình có việc quan trọng cần giải quyết, cậu đừng nói loạn. Cậu cùng Tiêu Dao ở chung thấy thế nào?”
“Ngươi làm cho thật thân thiết...”
“Được rồi, cậu cùng anh chàng họ An chung sống mấy ngày nay thế nào?”
“Bình thường, một bóng người cũng không thấy, anh ta bầy cho mình một bàn toàn thức ăn Trung Hoa xong không thấy hình bóng đâu cả. Bây giờ mình vẫn không thể xuống giường bước đi lâu được, chứ nếu không mình sẽ tìm phương pháp xử lý anh ta. Cậu nói xem, cái chân này của tớ thực sự vẫn không thể bước đi được năm phút đồng hồ sao?”
“Cậu đừng làm loạn, năm nay chân của cậu đã bị thương mấy lần rồi, cậu không thấy thương cái chân nhỏ của mình sao? Bị người ta cắt ngang một lần, lại bị đánh xuyên qua một lần, nó rất đáng thương đấy.” Cố Thất Thất khó có thể nói được một truyện cười.
Hạ Thanh một chút cũng không nghe “Lạnh quá.”
“Cậu ở bên lại đấy dưỡng thương mấy ngày đi, chờ mình vài ngày xử lý tốt chuyện này rồi mình sẽ quay lại.” Cố Thất Thất nói.
“Thế nào mà mình lại nghe thấy tâm tình của cậu không được tốt lắm thế?”
“Không có gì đâu.”
“Thất Thất, cậu gần đây có chút gì cứ thần thần bí bí đấy nhé. Thật sự là không thể nói cho mình biết chuyện gì được sao?”
“Đợi mình quay trở về sẽ kể cho cậu.” Cố Thất Thất trong lòng có quyết định, cũng tùng miệng, “Mình sẽ kể cho cậu nghe từ đầu chí cuối, nói cho cậu biết tất cả.”
“Được, mình sẽ chờ cậu.”
Cố Thất Thất cúp điện thoại, trong lòng thở phào nhẹ nhõm, trở lại cô sẽ cùng Hạ Thanh nói chuyện thẳng thắn, quay lại vương bài, cô không muốn làm cho Long Tứ không vui như vậy, cũng không muốn bởi vì những chuyện khác mà khiến cho bọn họ nhân tâm rời rạc.
Cuộc sống nằm vùng của cô cũng nên kết thúc rồi.
Cô nên trở lại với quỹ đạo nguyên bản của mình, nhiều năm nằm vùng như vậy khiến cô thực sự quá mệt mỏi rồi.
Nolan cùng Hạ Thanh dự đoán sẽ không tha thứ cho cô.
Ngày hôm sau, yến hội được cử hành vào buổi trưa, bọn họ có thói quen dậy sớm, ra cửa trượt tuyết một lúc, lại lên đỉnh núi tuyết đi dạo một vòng, rồi trở về sửa soạn cùng đi tham dự sinh nhật em trai của An Lôi.
Bọn họ mang một chai rượu đỏ tới làm quà tặng. Thanh niên nam nữ trên trấn nhỏ cũng tới không ít, em trai của An Lôi có dáng người cũng không tệ, hôm nay chăm chút ăn mặc nên nhìn cũng đẹp trai, các tiểu cô nương túm tụm vây quanh cậu ấy, còn các nam thanh niên thì vây quanh An Lôi.
Đối với những đặc công như cô, bình thường chỉ khi nào có những việc mà mình không thể nắm bắt được mới khiến họ bực bội như vậy.
Cô gọi điện thoại cho Hạ Thanh, điện thoại vừa vang lên 2 chuông, Hạ Thanh liền bắt máy. Điện thoại vừa thông máy cô liền nghe thấy tiếng hô khoa trương của Hạ Thanh: “Thất Thất, An Tiêu Dao này quá cấp lực, bày cho mình cả một bàn đồ ăn Trung Hoa, ăn đến nỗi bụng căng tròn rồi.”
Cố Thất Thất, “...”
Tâm tình của cô đang tệ như vậy nhưng nghe đến giọng nói khoa trương của Hạ Thanh thì cũng phải phì cười.
“Chính cậu nói muốn ăn cơm trưa mà.”
“Lần sau mình sẽ nói muốn xem anh ta biến thành yêu tinh xem anh ta có thể biến hay không?”
Cố Thất Thất, “...”
“Cậu đang ở chỗ nào vậy? Sao mình cảm giác toàn tiếng gió tuyết rít gào thế?”
“Ừ, mình đang ở trên núi cao, bên này gió tuyết khá lớn.”
“Ngày mai cậu có trở về không?”
“Chắc ngày mai mình chưa thể quay về được. Mình muốn ở lại đây một khoảng thời gian.”
“Không phải cậu đã nói ngày mai sẽ trở về sao?”
“Xin lỗi.” Cố Thất Thất nhìn bên ngoài gió tuyết, thần sắc mê man, “Mình cũng không biết, nhưng ngày mai khẳng định chưa thể quay về được.”
“Được, vậy có chuyện gì vậy? Cậu bị người đàn ông nào níu kéo ở lại đấy vậy?”
Cố Thất Thất, “ Không phải.”
“Đừng giấu mình, qua điện thoại mình cũng có thể ngửi thấy được mùi vị gian tình đấy. Cậu đừng nói với mình là cậu đi nghỉ phép cùng Michael còn để một mình mình ở lại với An Tiêu Dao đấy nhé.” Hạ Thanh nghiêm túc kháng nghị, “Bạn thân yêu ơi, trọng sắc quên bạn là không nên đâu.”
“Càng nói càng sai rồi đấy. Mình có việc quan trọng cần giải quyết, cậu đừng nói loạn. Cậu cùng Tiêu Dao ở chung thấy thế nào?”
“Ngươi làm cho thật thân thiết...”
“Được rồi, cậu cùng anh chàng họ An chung sống mấy ngày nay thế nào?”
“Bình thường, một bóng người cũng không thấy, anh ta bầy cho mình một bàn toàn thức ăn Trung Hoa xong không thấy hình bóng đâu cả. Bây giờ mình vẫn không thể xuống giường bước đi lâu được, chứ nếu không mình sẽ tìm phương pháp xử lý anh ta. Cậu nói xem, cái chân này của tớ thực sự vẫn không thể bước đi được năm phút đồng hồ sao?”
“Cậu đừng làm loạn, năm nay chân của cậu đã bị thương mấy lần rồi, cậu không thấy thương cái chân nhỏ của mình sao? Bị người ta cắt ngang một lần, lại bị đánh xuyên qua một lần, nó rất đáng thương đấy.” Cố Thất Thất khó có thể nói được một truyện cười.
Hạ Thanh một chút cũng không nghe “Lạnh quá.”
“Cậu ở bên lại đấy dưỡng thương mấy ngày đi, chờ mình vài ngày xử lý tốt chuyện này rồi mình sẽ quay lại.” Cố Thất Thất nói.
“Thế nào mà mình lại nghe thấy tâm tình của cậu không được tốt lắm thế?”
“Không có gì đâu.”
“Thất Thất, cậu gần đây có chút gì cứ thần thần bí bí đấy nhé. Thật sự là không thể nói cho mình biết chuyện gì được sao?”
“Đợi mình quay trở về sẽ kể cho cậu.” Cố Thất Thất trong lòng có quyết định, cũng tùng miệng, “Mình sẽ kể cho cậu nghe từ đầu chí cuối, nói cho cậu biết tất cả.”
“Được, mình sẽ chờ cậu.”
Cố Thất Thất cúp điện thoại, trong lòng thở phào nhẹ nhõm, trở lại cô sẽ cùng Hạ Thanh nói chuyện thẳng thắn, quay lại vương bài, cô không muốn làm cho Long Tứ không vui như vậy, cũng không muốn bởi vì những chuyện khác mà khiến cho bọn họ nhân tâm rời rạc.
Cuộc sống nằm vùng của cô cũng nên kết thúc rồi.
Cô nên trở lại với quỹ đạo nguyên bản của mình, nhiều năm nằm vùng như vậy khiến cô thực sự quá mệt mỏi rồi.
Nolan cùng Hạ Thanh dự đoán sẽ không tha thứ cho cô.
Ngày hôm sau, yến hội được cử hành vào buổi trưa, bọn họ có thói quen dậy sớm, ra cửa trượt tuyết một lúc, lại lên đỉnh núi tuyết đi dạo một vòng, rồi trở về sửa soạn cùng đi tham dự sinh nhật em trai của An Lôi.
Bọn họ mang một chai rượu đỏ tới làm quà tặng. Thanh niên nam nữ trên trấn nhỏ cũng tới không ít, em trai của An Lôi có dáng người cũng không tệ, hôm nay chăm chút ăn mặc nên nhìn cũng đẹp trai, các tiểu cô nương túm tụm vây quanh cậu ấy, còn các nam thanh niên thì vây quanh An Lôi.
/2640
|