Chương 1.1: Lần đầu gặp gỡ.
Editor: Mao Thiên Ly (bocap2510)- DĐLQĐ
Đường Tăng nói: Không tức là sắc, vì thế, ngươi xem ánh mắt ta đi, không được nói nó sắc, mà phải nói nó trống rỗng!
Phía trước là một ngọn núi, hết đường đi rồi.
Tôi nhìn ba con quái vật và một tên hòa thường bên cạnh, cộng thêm mãnh hổ phía trước cách 20 thước, cách 30 thước là chỗ mãng xà, 40 thước nữa là chỗ gấu chó, càng thêm quyết tâm kiên định cùng bọn họ đồng hành suốt chặng đường.
"Yêu quái kia, ngươi cho rằng biến thành thế này là có thể lừa lão Tôn sao?" Tôn Ngộ Không cười nói với tôi, cây gậy sắt trong tay hắn phát ra ánh vàng rực rỡ chói mắt, không cần nói nụ cười tươi tắn kia của hắn là sự đe dọa.
Tôi vội vàng giữ chặt cánh tay phúng phính của Đường Tăng, trốn sau lưng lão, giả bộ đáng thương.
" Ngộ Không, ngươi dọa vị tiểu mỹ nhân này rồi !" Vẻ mặt Đường Tăng vô cùng từ bi.
Ngắm nhìn bốn phía, hình như tiểu mỹ nhân trong miệng Đường Tăng là tôi, nhưng trong truyền thuyết không phải lão xưng hô với tôi là nữ thí chủ sao? Tôi mờ mịt nhìn về hai con quái vật còn lại, một người mặt đen lông ngắn, tai to dài, cổ áo đen không ra đen, áo cà sa xanh không ra xanh, buộc một cái khăn tay vải hoa, trên lưng còn khiêng một cái bừa cào! Còn người kia, trên đầu tóc màu đỏ lùm xùm, một khuôn mặt không phải màu đen cũng không phải màu xanh, hai con mắt lấp lánh tỏa sáng, gần như tương đương với 100W (oát) bóng đèn, nhưng có vẻ ngây ngốc, giờ đây mặt hắn không biểu cảm dắt ngựa, đây có lẽ là Trư Bát Giới và Sa Tăng hòa thượng rồi.
Dựa vào đồng chí Ngô Thừa Ân viết "Tây Du Ký", Trư Bát Giới thích nhất là bảo vệ con gái, tôi ra sức dùng ánh mắt hờn tủi nhìn hắn, nhưng hắn chưa từng liếc tôi một cái, nhíu mày trực tiếp bàn bạc với Đường Tăng: "Đầu Trọc, người có thể đừng sắc mị mị* như thế hay không, bọn ta đều bị người làm mất mặt hết!"
*Sắc mị mị: Có thể hiểu là ham mê gái đẹp
Cao tăng Đại Đường Huyền Trang hai tay tạo thành chữ thập thập xuống dưới trán: "Không tức là sắc, vì thế, ngươi xem ánh mắt ta đi, không được nói nó sắc, mà phải nói nó trống rỗng"
Nghe xong lời nói của Đường Tăng, tôi lập tức đờ người ra, dường như ba con quái vật xem như không nghe thấy gì, Trư Bát Giới hừ một tiếng, khiêng hành lý tiếp tục gấp rút lên đường, Sa Tăng mặt vẫn không biểu cảm dắt con ngựa trắng, đối với chuyện xảy ra ở bên này mắt điếc tai ngơ.
Tôi ngược lại nhìn về phía Tôn Ngộ Không, tên này đã từng đại náo Thiên cung khiến thần Phật khắp trời run rẩy.
Trong tưởng tượng của tôi, hắn không giống vậy, tuy rằng bộ dáng xấu, nhưng cũng không phát hiện toàn bộ cơ thể là lông và cái đuôi dài, chỉ thấy một đầu màu vàng rối tung, tóc rơi trên vai, hai con mắt ánh vàng sâu không đáy , đôi môi mỏng hơi hơi nhếch lên, khóe môi nhếch lên bộ dạng uể oải...
Tôn Ngộ Không lườm tôi, sau đó nói với Đường Tăng:" Đầu Trọc, người có yên hay không? Mỗi lần đều trêu chọc nữ tử không rõ lai lịch, với lại khẩu vị ngày càng kém như vậy sao?”
Không đợi tôi phản ứng kịp ý nghĩa lời nói của Tôn Ngộ Không, cao tăng Đại Đường bên cạnh làn da trắng nõn, tướng mạo khôi ngô, thân hình cao lớn liền lập tức kéo tôi, cười mỉm với Tôn Ngộ Không gật gù đắc ý nói: “Con khỉ như ngươi biết đẹp xấu gì? Xen vào việc không liên quan gì tới mình, ta cần phải niệm Kim Cô Chú rồi !"
Nghe Đường Tăng nói thế, tôi mới hiểu được, Tôn Ngộ Không đang nói bộ dáng tôi thật có lỗi...
Oán hận, mạnh mẽ oán hận, con khỉ chết, ta còn chưa nói nói ngươi là quái vật, ngươi lại nói ta xấu xí?
Nháy mắt với Đường Tăng, lập tức đổi phong cách:" Huyền Trang ca ca, mang ta cùng khởi hành có được không?"
Vẻ mặt Đường Tăng láu cá, mặt mày hớn hở nhìn tôi nói:" Đồng ý đồng ý..."
Nói thật, thấy bộ dáng Đường Tăng như thế này, so với việc tôi xuyên không càng thêm chấn động.
Lời đồn thực sự là không đáng tin, ngày hôm nay xem như trăm nghe không bằng một thấy. Xem ra về sau tôi khỏi cần giả bộ tội nghiệp, yêu mị thì càng có thể làm lòng Đường Tăng cảm động.
Quả nhiên, trước sự kiên trì của Đường Tăng, cuối cùng tôi cùng bốn người bọn họ lên đường !
Trên đường, tôi một bên cưỡi con ngựa trắng Đường Tăng kiên quyết đưa cho, một bên trả lời câu hỏi nhàm chán của lão.
" Tiểu cô nương, ngươi tên là gì?
" Tiểu Thủy"
" A..., Tiểu Thủy muội muội, ngươi là hồ ly tinh hay chim trĩ tinh? Sống ở ngọn núi nào, động phủ tên là gì?
Tôi bắt đầu đổ mồ hôi: "Sư phụ, ta không phải là yêu quái, ta thật sự là người a, bản thân đang ngủ ngon, vừa tỉnh dậy xuyên không tới nơi này..."
Không đợi tôi nói xong, Đường Tăng liền ngắt lời nói của tôi, giọng nói đặc biệt khẳng định nói:"Tiểu Thủy muội muội, ngươi khỏi cần giải thích, tuy rằng ngươi muốn dùng từ"xuyên không" mà ta chưa từng nghe qua để phân tán sự chú ý của ta, nhưng vẫn không thể che dấu bản chất thật sự!"
Tôi có chút tò mò, liền vội vàng hỏi: "Bản chất? Bản chất gì?
Đường Tăng chỉnh sửa quẩn áo, ho hai tiếng, hắng giọng một cái, nói:"Bản chất chính là ta anh tuấn tài giỏi, phong lưu phóng khoáng, tất cả nữ giới đều bị ta hấp dẫn, muốn thành thân với ta, ngươi cũng không ngoại lệ!"
Đầu tôi đầy hắc tuyến*, lén lút lau mồ hôi nói: "Không phải, không phải, ta chưa bao giờ nghĩ sẽ thành thân với ngươi!"
*Hắc tuyến: Giống như thế này -_- |||
Vẻ mặt Đường Tăng kinh ngạc, nhìn tôi từ trên xuống dưới, sau đó theo ánh mắt của tôi nhìn về phía trước, trông thấy một thằng cha đang vác cây gậy.
Trên mặt lão liền bộc lộ diễn cảm ta đây hiểu được:" Tiểu Thủy muội muội, ngươi đừng sợ nha ~! Con khỉ kia mặc dù thích đánh yêu quái, nhưng một lát nữa, ta sẽ sắp xếp hắn đi hái quả đào, khi đó ngươi có thể bắt ta làm tù binh của ngươi đến động phủ, sau đó bái đường thành thân rồi !"
Sau lưng tôi mồ hôi lạnh đầm đìa, vội vàng giải thích:" Sư phụ, ừ, a, không đúng, cao tăng a, cũng không đúng, thánh tăng ~! Tôi thật sự không phải là yêu quái, cũng không phải là người có ý muốn không yên phận, lại càng không tính toán thành thân với ngươi."
Đường Tăng nhìn tôi chăm chú, một lúc sau nụ cười trên mặt biến mất, rống to với tôi:" Ngươi đã không muốn thành thân với ta, vậy còn cướp ngựa của ta? Xuống! Ngươi xuống cho ta."
Tôi liền nằm sấp ở trên lưng ngựa, mặc hắn lôi kéo, nhất định không chịu xuống.
Hai người bắt đầu giành nhau một con ngựa...
Trư Bát Giới bên cạnh cuối cùng nhịn không được mở miệng:" Đầu Trọc, ngươi yên tĩnh một chút thì ngươi sẽ chết sao?
Trên mặt Đường Tăng rưng rưng nước mắt, khóc lóc kể lể với Trư Bát Giới:" Bát Giới ~~~~~~~~! Hu... Nàng ta cướp ngựa của ta..."
Trư Bát Giới không hề cử động:" Thế mà sao ra nhớ rõ ràng là ngươi kiên quyết đem ngựa cho nàng ta cưỡi?"
Đường Tăng nghe xong lời này, biểu cảm trên mặt từ dấu hỏi trở thành một chuỗi dấu chấm lửng, từ dấu chấm lửng thành dấu ngã, cuối cùng là dấu chấm than.
" Bát Giới nhớ không sai nha~!"
Trư Bát Giới bĩu môi:"Bình thường bình thường thôi, nhưng so với ngươi thì hơn một chút!"
Dưới đáy lòng Đường Tăng than thở, giương mắt nhìn về phía trước...
Tôn Ngộ Không ở đằng trước khiêng gậy, một mình đi tới giữa bóng râm, bóng lưng có vẻ hơi cô đơn. Nhớ tới hắn vừa mới đối xử tồi tệ với tôi, quyết định tiến lên tìm hắn bắt chuyện...
"Hầu ca, huynh năm nay bao nhiêu tuổi rồi?"
"Không nhớ rõ"
" Huynh có bạn gái chưa?"
"Chưa"
"Người theo đuổi huynh nhiều không?"
"..."
"Huynh thích khỉ cái hay phụ nữ?"
"..."
"Sao nãy giờ huynh không nói gì?"
Biểu cảm trên mặt hắn từ u ám thành tươi tỉnh, từ tươi tỉnh thành âm u, sau đó rốt cục quay đầu, nhìn tôi cười lạnh nói:"Lão Tôn thích giết người, ngươi muốn thử xem phải không?”
Nói xong câu này, hắn liền không lại để ý đến tôi, tiếp tục đi lên phía trước.
Chung sống với thằng cha này thật không tốt chút nào, về sau ít tiếp xúc với hắn thì hơn.
Khi trong lòng nghĩ vậy, thì lại nghe thấy Đường Tăng ở phía sau hô lớn:"Tiểu Thủy muội muội~! Đợi ta với!"
Quay đầu thấy Đường Tăng chạy đến đầu đầy mồ hôi, tôi bỗng nhiên có một ý tưởng mới.
Thúc ngựa đi tới bên cạnh hắn, cười nói:"Trưởng lão, nghe nói ăn thịt của ngươi có thể trường sinh bất lão?"
Đường Tăng run run, vội vàng lui về sau hai bước, hai tay che ngực nói:"Lời này đúng là không sai, nhưng mà nhiều yêu quái muốn ăn ta đều không được, một tiểu cô nương như ngươi, thì không nên có ý muốn này, con khỉ kia ra tay rất nặng."
Tôi cười càng thêm bỉ ổi nói:"Không cần ăn toàn bộ, ăn một miếng nhỏ hoặc uống chút máu cũng có thể trường sinh bất lão chứ?"
Đường Tăng nhìn nhìn Tôn Ngộ Không phía xa, lại nhìn nhìn tôi, lẩm bẩm nói:"Người tu hành không nói dối, người tu hành không nói dối, việc này không thể nói, không thể nói..."
"Ngày xưa Phật tổ cắt thịt cho chim ưng ăn, tình cảm sâu đậm đúng là vĩ đại biết bao, hôm nay Huyền Trang lấy máu..."
Còn chưa nói xong, Đường Tăng một bên hô to:"Đồ đệ cứu mạng~!", một bên chạy như bay, tốc độ kia, đến cả Lưu Tường* cũng không theo kịp!
*Lưu Tường: Vận động viên điền kinh Trung Quốc.
Đi men theo con đường, đi một chút rồi lại ngừng, mãi đến khi mặt trời ngã về phía tây, mới leo lên ngọn núi kia, bên kia là ngôi làng nhỏ. Trong thôn có mấy cây cổ thụ thưa thớt, khói bếp lượn lờ, nóc nhà chẳng chịt từ từ hiện ra.
Tôi ở trên ngựa thưởng thức, ở thế kỷ 21 vô cùng ô nhiễm thì thật khó thấy, cảnh đẹp tự nhiên trong lành, trong lòng thật sáng khoải
Tôn Ngộ Không vẫn đi tuốt ở đàng trước lúc này bỗng nhiên dừng lại, quay đầu lại về tôi hét lớn:"Định"
Khi hắn quát lên, đồng thời không khí xung quanh dường như bỗng chốc ngưng kết, con ngựa dưới thân hoàn toàn bị hắn làm cho dừng lại tại chỗ, không thể động đậy.
Vẻ mặt tôi mờ mịt nhìn hắn, hoàn toàn không rõ hắn tại sao hắn dùng định thân pháp đối với con ngựa của tôi.
Tôi xuống ngựa, đi về phía Tôn Ngộ Không, vừa đi vừa nói chuyện:"Hầu ca, huynh không sao chứ, đang yên lành dùng định thân pháp làm gì?"
Vừa dứt lời, liền nghe thấy tiếng kêu như giết heo của Đường Tăng vang lên:" Ngươi là con khỉ đáng chết, bình thường có tiểu mỹ nhân ngưỡng mộ ta, ngươi đều nói là yêu tinh, nên đánh chết các nàng! Lại không dễ gì có một người, ngươi lại có thể dùng định thân pháp đuổi nàng ta đi..."
Đương nhiên, lời Đường Tăng cũng chỉ nói được một nửa, đã bị Trư Bát Giới nhét tất thối vào miệng kéo sang một bên.
Không đợi tôi hiểu được Tôn Ngộ Không vì sao muốn đuổi tôi đi, ánh vàng của cây gậy mang theo luồng khí mạnh mẽ đến trước mặt tôi.
" Ngươi là ai? Ai phái ngươi tới?" Tôn Ngộ Không nhìn chằm chằm vào ánh mắt tôi hỏi...
Trên mặt hắn mặc dù mang một nụ cười, nhưng sát khí tản ra, sát khí này làm cho người ta không rét mà run.
Tôi run rẩy dừng bước, nơm nớp lo sợ đáp:" Ta tên là Tiểu Thủy, là một học sinh, một ngày kia ở trong nhà ngủ trên giường, vừa tỉnh ngủ thì đến nơi này, ta nghĩ , có lẽ là xuyên không rồi..."
Tôn Ngộ Không nhìn từ trên xuống dưới tôi một phen, suy nghĩ một lát sau cười lạnh nói:" Học sinh? Theo ta được biết, phụ nữ không được thể đi học..."
Phụ nữ không thể đi học? Nghe xong lời này, tôi hừ một tiếng:" Đó là ngươi quê mùa, một nửa số bạn học của ta đều là nữ sinh!"
Đường Tăng lại không biết từ nơi nào chui ra, đứng ở bên cạnh tôi, lớn tiếng nói:" Đúng! Tiểu Thủy muội muội nói rất đúng! Vì sao là phụ nữ thì không thể đi học... Ta cho rằng đây là kỳ thị giới tính!" Sau đó quay đầu, nhẹ nhàng nói với tôi:"Tiểu Thủy muội muội ngôi trường kia của ngươi ở đâu? Ta cũng muốn đi học..."
Triệt để không nói gì đứng lên, lập tức cách Đường Tăng xa một chút, lớn tiếng nói:" Thánh tăng a, ta ước đoán ngươi không hề có cơ hội học rồi, bởi vì ngôi trường kia tồn tại hơn 1000 năm sau..."
Đường Tăng nghe xong lời này, ngửa mặt lên trời thở dài, biểu cảm rất giống như có người thiếu lão rất nhiều rất nhiều tiền!
Đương nhiên, hắn thở dài được một nửa đã bị Trư Bát Giới bắt được nhét tất thối vào miệng, kéo sang một bên.
Tôn Ngộ Không liếc Đường Tăng một cái, đi về phía tôi, dừng bên cạnh bỗng dưng nắm lấy vai tôi bóp một cái, không đợi tôi biết rõ chuyện gì đang xảy ra, tôi đã ngã trên mặt đất...
Editor: Mao Thiên Ly (bocap2510)- DĐLQĐ
Đường Tăng nói: Không tức là sắc, vì thế, ngươi xem ánh mắt ta đi, không được nói nó sắc, mà phải nói nó trống rỗng!
Phía trước là một ngọn núi, hết đường đi rồi.
Tôi nhìn ba con quái vật và một tên hòa thường bên cạnh, cộng thêm mãnh hổ phía trước cách 20 thước, cách 30 thước là chỗ mãng xà, 40 thước nữa là chỗ gấu chó, càng thêm quyết tâm kiên định cùng bọn họ đồng hành suốt chặng đường.
"Yêu quái kia, ngươi cho rằng biến thành thế này là có thể lừa lão Tôn sao?" Tôn Ngộ Không cười nói với tôi, cây gậy sắt trong tay hắn phát ra ánh vàng rực rỡ chói mắt, không cần nói nụ cười tươi tắn kia của hắn là sự đe dọa.
Tôi vội vàng giữ chặt cánh tay phúng phính của Đường Tăng, trốn sau lưng lão, giả bộ đáng thương.
" Ngộ Không, ngươi dọa vị tiểu mỹ nhân này rồi !" Vẻ mặt Đường Tăng vô cùng từ bi.
Ngắm nhìn bốn phía, hình như tiểu mỹ nhân trong miệng Đường Tăng là tôi, nhưng trong truyền thuyết không phải lão xưng hô với tôi là nữ thí chủ sao? Tôi mờ mịt nhìn về hai con quái vật còn lại, một người mặt đen lông ngắn, tai to dài, cổ áo đen không ra đen, áo cà sa xanh không ra xanh, buộc một cái khăn tay vải hoa, trên lưng còn khiêng một cái bừa cào! Còn người kia, trên đầu tóc màu đỏ lùm xùm, một khuôn mặt không phải màu đen cũng không phải màu xanh, hai con mắt lấp lánh tỏa sáng, gần như tương đương với 100W (oát) bóng đèn, nhưng có vẻ ngây ngốc, giờ đây mặt hắn không biểu cảm dắt ngựa, đây có lẽ là Trư Bát Giới và Sa Tăng hòa thượng rồi.
Dựa vào đồng chí Ngô Thừa Ân viết "Tây Du Ký", Trư Bát Giới thích nhất là bảo vệ con gái, tôi ra sức dùng ánh mắt hờn tủi nhìn hắn, nhưng hắn chưa từng liếc tôi một cái, nhíu mày trực tiếp bàn bạc với Đường Tăng: "Đầu Trọc, người có thể đừng sắc mị mị* như thế hay không, bọn ta đều bị người làm mất mặt hết!"
*Sắc mị mị: Có thể hiểu là ham mê gái đẹp
Cao tăng Đại Đường Huyền Trang hai tay tạo thành chữ thập thập xuống dưới trán: "Không tức là sắc, vì thế, ngươi xem ánh mắt ta đi, không được nói nó sắc, mà phải nói nó trống rỗng"
Nghe xong lời nói của Đường Tăng, tôi lập tức đờ người ra, dường như ba con quái vật xem như không nghe thấy gì, Trư Bát Giới hừ một tiếng, khiêng hành lý tiếp tục gấp rút lên đường, Sa Tăng mặt vẫn không biểu cảm dắt con ngựa trắng, đối với chuyện xảy ra ở bên này mắt điếc tai ngơ.
Tôi ngược lại nhìn về phía Tôn Ngộ Không, tên này đã từng đại náo Thiên cung khiến thần Phật khắp trời run rẩy.
Trong tưởng tượng của tôi, hắn không giống vậy, tuy rằng bộ dáng xấu, nhưng cũng không phát hiện toàn bộ cơ thể là lông và cái đuôi dài, chỉ thấy một đầu màu vàng rối tung, tóc rơi trên vai, hai con mắt ánh vàng sâu không đáy , đôi môi mỏng hơi hơi nhếch lên, khóe môi nhếch lên bộ dạng uể oải...
Tôn Ngộ Không lườm tôi, sau đó nói với Đường Tăng:" Đầu Trọc, người có yên hay không? Mỗi lần đều trêu chọc nữ tử không rõ lai lịch, với lại khẩu vị ngày càng kém như vậy sao?”
Không đợi tôi phản ứng kịp ý nghĩa lời nói của Tôn Ngộ Không, cao tăng Đại Đường bên cạnh làn da trắng nõn, tướng mạo khôi ngô, thân hình cao lớn liền lập tức kéo tôi, cười mỉm với Tôn Ngộ Không gật gù đắc ý nói: “Con khỉ như ngươi biết đẹp xấu gì? Xen vào việc không liên quan gì tới mình, ta cần phải niệm Kim Cô Chú rồi !"
Nghe Đường Tăng nói thế, tôi mới hiểu được, Tôn Ngộ Không đang nói bộ dáng tôi thật có lỗi...
Oán hận, mạnh mẽ oán hận, con khỉ chết, ta còn chưa nói nói ngươi là quái vật, ngươi lại nói ta xấu xí?
Nháy mắt với Đường Tăng, lập tức đổi phong cách:" Huyền Trang ca ca, mang ta cùng khởi hành có được không?"
Vẻ mặt Đường Tăng láu cá, mặt mày hớn hở nhìn tôi nói:" Đồng ý đồng ý..."
Nói thật, thấy bộ dáng Đường Tăng như thế này, so với việc tôi xuyên không càng thêm chấn động.
Lời đồn thực sự là không đáng tin, ngày hôm nay xem như trăm nghe không bằng một thấy. Xem ra về sau tôi khỏi cần giả bộ tội nghiệp, yêu mị thì càng có thể làm lòng Đường Tăng cảm động.
Quả nhiên, trước sự kiên trì của Đường Tăng, cuối cùng tôi cùng bốn người bọn họ lên đường !
Trên đường, tôi một bên cưỡi con ngựa trắng Đường Tăng kiên quyết đưa cho, một bên trả lời câu hỏi nhàm chán của lão.
" Tiểu cô nương, ngươi tên là gì?
" Tiểu Thủy"
" A..., Tiểu Thủy muội muội, ngươi là hồ ly tinh hay chim trĩ tinh? Sống ở ngọn núi nào, động phủ tên là gì?
Tôi bắt đầu đổ mồ hôi: "Sư phụ, ta không phải là yêu quái, ta thật sự là người a, bản thân đang ngủ ngon, vừa tỉnh dậy xuyên không tới nơi này..."
Không đợi tôi nói xong, Đường Tăng liền ngắt lời nói của tôi, giọng nói đặc biệt khẳng định nói:"Tiểu Thủy muội muội, ngươi khỏi cần giải thích, tuy rằng ngươi muốn dùng từ"xuyên không" mà ta chưa từng nghe qua để phân tán sự chú ý của ta, nhưng vẫn không thể che dấu bản chất thật sự!"
Tôi có chút tò mò, liền vội vàng hỏi: "Bản chất? Bản chất gì?
Đường Tăng chỉnh sửa quẩn áo, ho hai tiếng, hắng giọng một cái, nói:"Bản chất chính là ta anh tuấn tài giỏi, phong lưu phóng khoáng, tất cả nữ giới đều bị ta hấp dẫn, muốn thành thân với ta, ngươi cũng không ngoại lệ!"
Đầu tôi đầy hắc tuyến*, lén lút lau mồ hôi nói: "Không phải, không phải, ta chưa bao giờ nghĩ sẽ thành thân với ngươi!"
*Hắc tuyến: Giống như thế này -_- |||
Vẻ mặt Đường Tăng kinh ngạc, nhìn tôi từ trên xuống dưới, sau đó theo ánh mắt của tôi nhìn về phía trước, trông thấy một thằng cha đang vác cây gậy.
Trên mặt lão liền bộc lộ diễn cảm ta đây hiểu được:" Tiểu Thủy muội muội, ngươi đừng sợ nha ~! Con khỉ kia mặc dù thích đánh yêu quái, nhưng một lát nữa, ta sẽ sắp xếp hắn đi hái quả đào, khi đó ngươi có thể bắt ta làm tù binh của ngươi đến động phủ, sau đó bái đường thành thân rồi !"
Sau lưng tôi mồ hôi lạnh đầm đìa, vội vàng giải thích:" Sư phụ, ừ, a, không đúng, cao tăng a, cũng không đúng, thánh tăng ~! Tôi thật sự không phải là yêu quái, cũng không phải là người có ý muốn không yên phận, lại càng không tính toán thành thân với ngươi."
Đường Tăng nhìn tôi chăm chú, một lúc sau nụ cười trên mặt biến mất, rống to với tôi:" Ngươi đã không muốn thành thân với ta, vậy còn cướp ngựa của ta? Xuống! Ngươi xuống cho ta."
Tôi liền nằm sấp ở trên lưng ngựa, mặc hắn lôi kéo, nhất định không chịu xuống.
Hai người bắt đầu giành nhau một con ngựa...
Trư Bát Giới bên cạnh cuối cùng nhịn không được mở miệng:" Đầu Trọc, ngươi yên tĩnh một chút thì ngươi sẽ chết sao?
Trên mặt Đường Tăng rưng rưng nước mắt, khóc lóc kể lể với Trư Bát Giới:" Bát Giới ~~~~~~~~! Hu... Nàng ta cướp ngựa của ta..."
Trư Bát Giới không hề cử động:" Thế mà sao ra nhớ rõ ràng là ngươi kiên quyết đem ngựa cho nàng ta cưỡi?"
Đường Tăng nghe xong lời này, biểu cảm trên mặt từ dấu hỏi trở thành một chuỗi dấu chấm lửng, từ dấu chấm lửng thành dấu ngã, cuối cùng là dấu chấm than.
" Bát Giới nhớ không sai nha~!"
Trư Bát Giới bĩu môi:"Bình thường bình thường thôi, nhưng so với ngươi thì hơn một chút!"
Dưới đáy lòng Đường Tăng than thở, giương mắt nhìn về phía trước...
Tôn Ngộ Không ở đằng trước khiêng gậy, một mình đi tới giữa bóng râm, bóng lưng có vẻ hơi cô đơn. Nhớ tới hắn vừa mới đối xử tồi tệ với tôi, quyết định tiến lên tìm hắn bắt chuyện...
"Hầu ca, huynh năm nay bao nhiêu tuổi rồi?"
"Không nhớ rõ"
" Huynh có bạn gái chưa?"
"Chưa"
"Người theo đuổi huynh nhiều không?"
"..."
"Huynh thích khỉ cái hay phụ nữ?"
"..."
"Sao nãy giờ huynh không nói gì?"
Biểu cảm trên mặt hắn từ u ám thành tươi tỉnh, từ tươi tỉnh thành âm u, sau đó rốt cục quay đầu, nhìn tôi cười lạnh nói:"Lão Tôn thích giết người, ngươi muốn thử xem phải không?”
Nói xong câu này, hắn liền không lại để ý đến tôi, tiếp tục đi lên phía trước.
Chung sống với thằng cha này thật không tốt chút nào, về sau ít tiếp xúc với hắn thì hơn.
Khi trong lòng nghĩ vậy, thì lại nghe thấy Đường Tăng ở phía sau hô lớn:"Tiểu Thủy muội muội~! Đợi ta với!"
Quay đầu thấy Đường Tăng chạy đến đầu đầy mồ hôi, tôi bỗng nhiên có một ý tưởng mới.
Thúc ngựa đi tới bên cạnh hắn, cười nói:"Trưởng lão, nghe nói ăn thịt của ngươi có thể trường sinh bất lão?"
Đường Tăng run run, vội vàng lui về sau hai bước, hai tay che ngực nói:"Lời này đúng là không sai, nhưng mà nhiều yêu quái muốn ăn ta đều không được, một tiểu cô nương như ngươi, thì không nên có ý muốn này, con khỉ kia ra tay rất nặng."
Tôi cười càng thêm bỉ ổi nói:"Không cần ăn toàn bộ, ăn một miếng nhỏ hoặc uống chút máu cũng có thể trường sinh bất lão chứ?"
Đường Tăng nhìn nhìn Tôn Ngộ Không phía xa, lại nhìn nhìn tôi, lẩm bẩm nói:"Người tu hành không nói dối, người tu hành không nói dối, việc này không thể nói, không thể nói..."
"Ngày xưa Phật tổ cắt thịt cho chim ưng ăn, tình cảm sâu đậm đúng là vĩ đại biết bao, hôm nay Huyền Trang lấy máu..."
Còn chưa nói xong, Đường Tăng một bên hô to:"Đồ đệ cứu mạng~!", một bên chạy như bay, tốc độ kia, đến cả Lưu Tường* cũng không theo kịp!
*Lưu Tường: Vận động viên điền kinh Trung Quốc.
Đi men theo con đường, đi một chút rồi lại ngừng, mãi đến khi mặt trời ngã về phía tây, mới leo lên ngọn núi kia, bên kia là ngôi làng nhỏ. Trong thôn có mấy cây cổ thụ thưa thớt, khói bếp lượn lờ, nóc nhà chẳng chịt từ từ hiện ra.
Tôi ở trên ngựa thưởng thức, ở thế kỷ 21 vô cùng ô nhiễm thì thật khó thấy, cảnh đẹp tự nhiên trong lành, trong lòng thật sáng khoải
Tôn Ngộ Không vẫn đi tuốt ở đàng trước lúc này bỗng nhiên dừng lại, quay đầu lại về tôi hét lớn:"Định"
Khi hắn quát lên, đồng thời không khí xung quanh dường như bỗng chốc ngưng kết, con ngựa dưới thân hoàn toàn bị hắn làm cho dừng lại tại chỗ, không thể động đậy.
Vẻ mặt tôi mờ mịt nhìn hắn, hoàn toàn không rõ hắn tại sao hắn dùng định thân pháp đối với con ngựa của tôi.
Tôi xuống ngựa, đi về phía Tôn Ngộ Không, vừa đi vừa nói chuyện:"Hầu ca, huynh không sao chứ, đang yên lành dùng định thân pháp làm gì?"
Vừa dứt lời, liền nghe thấy tiếng kêu như giết heo của Đường Tăng vang lên:" Ngươi là con khỉ đáng chết, bình thường có tiểu mỹ nhân ngưỡng mộ ta, ngươi đều nói là yêu tinh, nên đánh chết các nàng! Lại không dễ gì có một người, ngươi lại có thể dùng định thân pháp đuổi nàng ta đi..."
Đương nhiên, lời Đường Tăng cũng chỉ nói được một nửa, đã bị Trư Bát Giới nhét tất thối vào miệng kéo sang một bên.
Không đợi tôi hiểu được Tôn Ngộ Không vì sao muốn đuổi tôi đi, ánh vàng của cây gậy mang theo luồng khí mạnh mẽ đến trước mặt tôi.
" Ngươi là ai? Ai phái ngươi tới?" Tôn Ngộ Không nhìn chằm chằm vào ánh mắt tôi hỏi...
Trên mặt hắn mặc dù mang một nụ cười, nhưng sát khí tản ra, sát khí này làm cho người ta không rét mà run.
Tôi run rẩy dừng bước, nơm nớp lo sợ đáp:" Ta tên là Tiểu Thủy, là một học sinh, một ngày kia ở trong nhà ngủ trên giường, vừa tỉnh ngủ thì đến nơi này, ta nghĩ , có lẽ là xuyên không rồi..."
Tôn Ngộ Không nhìn từ trên xuống dưới tôi một phen, suy nghĩ một lát sau cười lạnh nói:" Học sinh? Theo ta được biết, phụ nữ không được thể đi học..."
Phụ nữ không thể đi học? Nghe xong lời này, tôi hừ một tiếng:" Đó là ngươi quê mùa, một nửa số bạn học của ta đều là nữ sinh!"
Đường Tăng lại không biết từ nơi nào chui ra, đứng ở bên cạnh tôi, lớn tiếng nói:" Đúng! Tiểu Thủy muội muội nói rất đúng! Vì sao là phụ nữ thì không thể đi học... Ta cho rằng đây là kỳ thị giới tính!" Sau đó quay đầu, nhẹ nhàng nói với tôi:"Tiểu Thủy muội muội ngôi trường kia của ngươi ở đâu? Ta cũng muốn đi học..."
Triệt để không nói gì đứng lên, lập tức cách Đường Tăng xa một chút, lớn tiếng nói:" Thánh tăng a, ta ước đoán ngươi không hề có cơ hội học rồi, bởi vì ngôi trường kia tồn tại hơn 1000 năm sau..."
Đường Tăng nghe xong lời này, ngửa mặt lên trời thở dài, biểu cảm rất giống như có người thiếu lão rất nhiều rất nhiều tiền!
Đương nhiên, hắn thở dài được một nửa đã bị Trư Bát Giới bắt được nhét tất thối vào miệng, kéo sang một bên.
Tôn Ngộ Không liếc Đường Tăng một cái, đi về phía tôi, dừng bên cạnh bỗng dưng nắm lấy vai tôi bóp một cái, không đợi tôi biết rõ chuyện gì đang xảy ra, tôi đã ngã trên mặt đất...
/6
|