Chương 1.2: Lần đầu gặp gỡ
Editor: Mao Thiên Ly (bocap2510)- DĐLQĐ
Tôi đắc tội với hắn chỗ nào rồi à? Đang chuẩn bị nói, cũng không nghĩ đến bả vai vang lên một tiếng răng rắc nhỏ, sau đó một cỗ đau đớn khoan tim từ vai xuống, biến lời nói thành tiếng thét chói tai...
Tôn Ngộ Không lại không để ý tiếng kêu của tôi, dạo qua tôi một vòng , tiếp đó lại dùng gậy đâm tôi, lại là một trận đau đớn.
Trư Bát Giới đặt hành lý xuống nhìn tôi, sau đó nói với Tôn Ngộ Không:"Đại sư huynh, nhìn bộ dáng của nàng, hình như chỉ là người bình thường mà thôi!"
Tôn Ngộ Không thản nhiên a... một tiếng, dường như cũng không thèm để ý...
Đối với tôi thì cực kì để ý, bởi vì xương quai xanh trên người tôi đã bị hắn bóp đứt rồi ! Hắn có thể làm như vậy sao? Tôi cũng không phải là yêu quái, lại không có ý đồ với Đường Tăng, cũng không đắc tội với hắn, chỉ là muốn theo bọn họ đi tới chỗ an toàn mà thôi,chẳng lẽ chỉ về thế mà bóp đứt xương cốt của tôi sao?
Tôi hung dữ mà trừng hắn, tiếc là chỉ trừng được một bóng lưng, Trư Bát Giới cười nói với tôi:"Tiểu Thủy ngươi không cần sợ hãi, sư huynh ta không có ác ý, hắn chỉ là muốn biết ngươi rốt cuộc là ai. Yên tâm đi, sư huynh lập tức chữa khỏi thương tổn cho ngươi, ngươi bị thương ở chỗ nào rồi hả ?"
Tôi nuốt lệ nhìn Trư Bát Giới cảm động đến rơi nước mắt vừa gật đầu vừa nói:"Xương quai xanh của tôi hình như bị chặt đứt.."
Đường Tăng cuối cùng cũng tránh thoát khỏi tất thối, nghe thấy 6 chữ “xương quai xanh bị chặt gãy”, liền hưng phấn lạ thường:" Đến đây, , Tiểu Thủy muội muội, xương cốt bị chặt gãy chỗ nào? Ta nối cho ngươi. Ơ kìa, ngươi đừng vừa nghe ta nói nối xương cho ngươi liền phấn khởi rớt nước mắt chứ ~! Có phải xương ngực bị đứt hay không? Ngươi đừng trừng mắt với ta a? Yên tâm, ta giỏi nhất là nối xương ngực bị gãy cho tiểu muội muội.”
Tôi rất tức giận, người ta xuyên không, đều là con vua cháu chúa nhiều người hậu hạ, thế tôi hết lần này tới lần khác xui xẻo, gặp được bốn tên khốn này? Một người sắc lang, một người biến thái, cộng thêm một kẻ đầu gỗ, Trư Bát Giới hơi chút bình thường, nhưng bộ dạng lại thật có lỗi.
Đường Tăng chìa đôi tay trắng nõn nà về phía trước muốn sờ, kết quả chạm đến một cây gậy lạnh giá.
Tôn Ngộ Không mặt không chút thay đổi nhìn hắn, Trư Bát Giới rất phối hợp nhét một cái tất thối vào trong miệng Đường Tăng, dắt hắn sang một bên.
"Sư huynh, đệ thấy lần này đánh nhầm người tốt rồi !" Trư Bát Giới ở phía xa nói với Tôn Ngộ Không:"Chúng ta nhanh chữa khỏi cho nàng, gấp rút lên đường nữa!"
Cuối cùng Tôn Ngộ Không xoay người lại, giơ một ngón tay, chỉ tôi, hét lên:" Đứng lên!"
Một ánh sáng từ ngón tay hắn bắn ra, hòa vào chỗ bị thương của tôi.
Tôi hơi cử động, bả vai chợt đau đớn, không ngờ khiến tôi nằm ở dưới đất không cách nào nhúc nhích...
Đường Tăng vừa tránh thoát khỏi tất thối chạy về tôi, vừa chạy vừa nói: “Tiểu Thủy muội muội, ta đến nối xương ngực cho ngươi đây ~!"
Lần này, Trư Bát Giới dứt khoát đánh hắn hôn mê dưới đất.
Sa Tăng nhìn thấy tình huống này, vẻ mặt vẫn không chút biểu cảm chợt giật giật, sau đó nói với Tôn Ngộ Không:"Đại sư huynh, pháp thuật của huynh hôm nay dường như không linh nghiệm rồi..."
Pháp thuật không linh nghiệm?
Trời, đừng a, tổn thương gân cốt 100 ngày a *, pháp thuật Tôn Ngộ Không nếu thật sự không có tác dụng với tôi, cái xương gãy của tôi, chỉ sợ là không có hi vọng gì rồi !
*Tổn thương gân cốt 100 ngày: Gãy xương thương tổn gân cốt, trải qua 100 ngày trị liệu mới khỏi.
" Để ta thử!" Trư Bát Giới phủi quẩn áo, đi lên phía trước, một tay chỉ vào người tôi, trong miệng niệm niệm thần chú, một luồng sóng lửa to lớn phun vào tôi, trong nháy mắt cây cỏ bên cạnh tôi đề đã cháy sạch khô héo...
Sau khi ngọn lủa tắt, tôi vẫn nằm trên mặt đất như cũ, một cọng lông cũng không tổn thương.
Ngay sau đó, trên đầu là một đường tia chớp màu tím, chém thẳng vào người tôi, tiếp theo là sét đánh, sau đó lại là lũ lụt.
Ba con yêu tinh ước chừng đem chỗ tôi nằm , làm ra một cái hố đường kính 3 thước mới dừng. Mà tôi thì nằm ở trong hố tiếp tục rên rỉ —— bởi vì xương cốt bị gãy thực sự rất đau!
"Sư huynh, thế thì phải làm sao bây giờ??" Tôi nghe thấy Trư Bát Giới nôn nóng hỏi Tôn Ngộ Không.
Tôn Ngộ Không nhíu mày, đi đến nhìn tôi, thấy tôi thì cả người nổi cáu:" Thật phiền phức! Đầu Trọc luôn thích cấu kết với nữ tử không rõ ràng dụ dỗ!"
Nữ tử không rõ ràng? Dụ dỗ? Tôi hừ dài một tiếng, hung hăng khoét hai mắt Tôn Ngộ Không. Con khỉ chết, sau này đừng rơi vào tay ta, nếu không , ta muốn ngươi nhìn cho rõ!
Ba con yêu tinh bắt đầu bàn bạc biện pháp giải quyết, hoàn toàn đương sự tôi đây gạt bỏ ra ngoài.
" Không cần phải xen vào việc của nàng ta, để cho nàng ta tự sinh tự diệt!" Nghe giọng nói thì cái câu đề nghị này hình như là của Tôn Ngộ Không, con khỉ chết kia!
" Không ổn chứ, nàng ta một mình ở trong này, nhất định sẽ chết, chúng ta không thể cứ bỏ lại nàng ta như thế..." Ừ, lời này là của Trư Bát Giới, Bát Giới đúng là người tốt!
" Đại sư huynh, tôi nghe nói Thái Thượng Lão Quân có rất nhiều tiên đan, có lẽ nàng ta ăn vào có thể hiệu nghiệm!" Giọng nói này nghe thật êm tai, hẳn là Sa Tăng , Sa Tăng sẽ cố gắng nghĩ ra biện pháp! Trong lòng tôi thầm nghĩ...
" Tiên đan?" Tôn Ngộ Không cười lạnh hai tiếng, không đợi hắn nói tiếp, tôi ở trong hố nhịn không được hô:" Đúng a, đúng vậy, nếu có tiên đan mà nói, ta khẳng định có thể khỏe lại!"
Cơ hội không thể mất, mất rồi sẽ không trở lại a, nếu thật có tiên đan, nói không chừng tôi ăn vào, lập tức có thể san bằng đất bay lên trời, lên làm thần tiên, ra ngoài cưỡi hạc tiên, đi bộ dưới mưa hoa, cực kỳ phong cách a!
Tôn Ngộ Không đi đến bên cạnh cái hố, nhìn chằm chằm vào tôi: “Ngươi muốn ăn tiên đan?”
Tôi cuối cùng cũng cảm thấy được hắn nhìn chằm chằm vào tôi, từng trận ớn lạnh, chẳng lẽ hắn có cừu oán với tiên đan hay sao? Mặc kệ, trị thương quan trọng hơn!
"Là huynh làm tôi bị thương, huynh đương nhiên chữa khỏi cho ta a! Huynh cần phải chịu trách nhiệm với chuyện này!"
Tôn Ngộ Không cũng không đáp lời, đôi mắt tinh kim quang chuyển động, dường như đang suy nghĩ những lời này của tôi...
Trong lòng tôi lại bối rối, mắt thấy trời sắp tối, với tình trạng này mà ở vùng hoàng dã này, rất nguy hiểm.
Nhưng không nghĩ đến Đường Tăng ở phía sau nhảy vào trong hố.
" Tiểu Thủy muội muội, ta tới giúp ngươi nối xương ..."
Còn chưa nói xong, lão đã bị Trư Bát Giới khiêng tới một bên:" Không cần, sư huynh nói chỉ cần huynh ấy là có thể chữa được rồi!"
Bị dẫn ra xa Đường Tăng còn đang ồn ào:" Bát Giới! Đầu heo, con heo! Làm sao ngươi có thể đối xử với vi sư như thế? Mau để vi sư xuống! Nếu không buông vi sư liền niệm Kim Cô Chú!"
Trư Bát Giới cũng chưa ngẩng đầu:" Người tha hồ niệm, dù sao đến lúc đó người đau chính là con khỉ..."
Trư Bát Giới lẽo đẽo theo Đường Tăng vào thôn, Sa Tăng dắt con ngựa trắng đuổi theo , ở đây chỉ còn lại có tôi và Tôn Ngộ Không.
Xung quanh tạm thời yên tĩnh trở lại, tôi nhìn hắn, trông mong hắn có thể nhanh nhanh đồng ý yêu cầu của tôi. Hắn cũng không quan tâm tôi, chỉ nhìn trời, tôi theo ánh mắt hắn nhìn lại, trên trời cũng không có gì.
Vì tính tình con khỉ này không tốt, tôi trong lòng tuy sốt ruột, nhưng cũng không dám thúc giục hắn, đành phải ở nơi này rên rỉ to hơn, nhắc nhở hắn chú ý người bệnh như tôi.
Tôi cố sức mà rên rỉ hồi lâu, rốt cục chờ đến khi hắn mở miệng nói chuyện:"Sau khi ăn tiên đan không được tiếp tục đi theo chúng ta!"
"Ta..." Tôi nghĩ muốn mở lời giải thích rõ, nhưng nhìn thấy hắn lấy ra gậy Kim Cô , xuông quang tôi hiện ra một vòng tròn.
Gậy kim cô quét qua chỗ nào, chỗ ấy đều tỏa ra ánh vàng rực rỡ, tôi đúng là cực kỳ quen thuộc cái vòng tròn này, khi còn bé xem Tây Du kí, chỉ cần ngây ngốc ở bên trong vòng, yêu ma quỷ quái đều không vào được!...
" Không được đi ra ngoài vòng tránh yêu!" Tôn Ngộ Không vừa vẽ vừa nói, giọng điệu rất không thân thiện.
May nhờ lúc còn nhỏ tôi sùng bái hắn, thật sự thật là nghe danh không bằng thấy mặt a, có gì đặc biệt hơn người chứ, không phải là có 72 phép biến hóa, từng Đại Náo Thiên Cung sao, chẳng qua vòng tránh ma này cũng không biết có hiệu nghiệm hay không...
Vừa quay đầu lại, lại thấy bóng dáng Tôn Ngộ Không biến thành chấm đen nhỏ ở chân trời, ngược lại Đường Tăng không biết vì sao, lại từ trong thôn xóm chạy ra, lấy ra một đệm cói*, xếp chân ngồi xuống bên cạnh tôi...
*Đệm cói: Đệm hình tròn làm bằng lá hương bồ.
Sau đó Trư Bát Giới và Sa Tăng cũng đi theo hắn, đi đến bên cạnh tôi...
Trư Bát Giới có hứng thú hỏi tôi:" Ngươi có vẻ quen biết đại sư huynh?"
Tôi tức giận đáp:" Ta biết hắn, nhưng hắn không biết ta!"
Đường Tăng trong gói đồ lấy ra một cái bánh bao nhìn không ra màu sắc, vừa cắn vừa lẩm bẩm:" Con khỉ chết tiệt trọng sắc khinh bạn, thấy tiểu mỹ nhân liền quên họ của hắn là gì rồi! Mấy ngày trước ta nhờ hắn để ta đến ăn bữa thịnh soạn với vị Tiên Đào, hắn sống chết không chịu, bây giờ đánh rắm chạy đi ăn trộm tiên đan..."
Trư Bát Giới bắt đầu tìm tất khắp nơi, hòa thượng Sa Tăng mặt không chút thay đổi nhổ cỏ cho ngựa ăn, tôi len lén lau mồ hôi.
"Xem đi xem đi, ta đã sớm bảo con khỉ kia giả vờ nghiêm chỉnh, các ngươi xem đi, ngay cả vòng tránh yêu cũng chỉ vẽ cho Tiểu Thủy muội muội không vẽ cho chúng ta.”
Trư Bát Giới vừa tìm tất vừa nói:" Đầu Trọc, không phải ngươi được Quan Âm Bồ Tát đưa cho ngươi cẩm lan áo cà sa sao? Muốn vòng tránh yêu làm gì?”
Đường Tăng ngửa mặt lên trời thở dài một hơi, từ trong gói đồ lấy ra một chiếc bánh bao giả, xé ra là một chiếc áo cà sao ngũ sắc lóe sáng, cẩn thận khoác ở trên người, vừa khoác vừa nói:" Vẫn là Quan Âm tỷ tỷ đối tốt với ta, tặng áo cà sa để bảo vệ ta. Ngươi nói xem Quan Âm tỷ tỷ bộ dạng xinh đẹp, lòng dạ lại tốt như vậy, còn vô cùng chăm sóc ta, nếu cùng ta đi lấy kinh ,thì tốt biết bao..."
Trư Bát Giới đang tìm tất, lại bị sặc nước miếng, dồn sức ho khan, mới thuận khí...
Lại nghe Đường Tăng tiếp tục nói: “Ôi chao, mấy tên quái vật các ngươi, đi lấy kinh mà kì kèo mè nheo, đi ba bước thì lùi hai bước, cứ theo cái tốc độ này, cũng không biết khi nào thì mới nhìn thấy Quan Âm tỷ tỷ..."
Trư Bát Giới cuối cùng cũng bỏ cuộc, không tìm tất nữa, bịt lỗ tai của mình, chạy về phía trước trăm mét.
Đường Tăng trái lại quay về phía tôi, nói:" Tiểu Thủy muội muội, ngươi năm nay bao nhiêu tuổi? Nhà ở đâu..."
Đáng tiếc xương cốt tôi bị gãy, không thể bịt lỗ tai, đành phải tự động xem lời nói của lão thành không có ý nghĩa, mặc lão tự biên tự diễn.
Trời đã tối hẳn, nhưng thôn xóm cách nơi này không xa lại không có một ngọn đèn nào sáng lên...
"Các ngươi không phải đi vào trong thôn sao? Làm sao lại chạy ra rồi hả?"
Đường Tăng đắc ý hả hê nói:" Với kinh nghiệm ta nhiều lần bị yêu quái bắt, xem ra người ở thôn này hơn phân nửa là có vấn đề, ta mới không ngốc, chạy vào trong thôn tự tìm đường chết a! Chao ôi, ngươi xem, bây giờ ta như tràn ngập sự thông minh, còn có người thứ hai sao..."
Thật sự, nói chuyện với Đường Tăng là một việc không sáng suốt...
Tôi nhắm mắt lại, không để ý đến lão...
Chỉ thấy Đường Tăng thao thao bất tuyệt không dứt.
Chờ đến lần thứ hai tỉnh lại, Đường Tăng, Bạch Mã, gói đồ, Sa Tăng hòa thượng đều không thấy nữa! Chỉ có vòng tròn Tôn Ngộ Không vẽ là vẫn nguyên tỏa ra ánh vàng rực rỡ..
" Huyền Trang ~~~~~~~!" Tôi kéo căng cổ họng hét lên..
" Trư Bát Giới ~~~~~!"
" Hầu Tử ~~~~!"
" Đầu Trọc ~~~~~~~~!"
Tôi không biết hét đã bao lâu, trước sau không ai để ý tới tôi, Chỉ có âm thanh vù vù của gió đêm, thổi trúng nỗi sợ hãi trong lòng tôi.
Nhìn nhìn xung quanh, vòng tròn kim quang vẫn nguyên, tự mình an ủi, ừ, mặc dù cực kỳ đen, phải, không có nguy hiểm, không có nguy hiểm...
--- ------ ----
Cạp: Cảm ơn mọi người đã ủng hộ nha *thơm thơm*.
Editor: Mao Thiên Ly (bocap2510)- DĐLQĐ
Tôi đắc tội với hắn chỗ nào rồi à? Đang chuẩn bị nói, cũng không nghĩ đến bả vai vang lên một tiếng răng rắc nhỏ, sau đó một cỗ đau đớn khoan tim từ vai xuống, biến lời nói thành tiếng thét chói tai...
Tôn Ngộ Không lại không để ý tiếng kêu của tôi, dạo qua tôi một vòng , tiếp đó lại dùng gậy đâm tôi, lại là một trận đau đớn.
Trư Bát Giới đặt hành lý xuống nhìn tôi, sau đó nói với Tôn Ngộ Không:"Đại sư huynh, nhìn bộ dáng của nàng, hình như chỉ là người bình thường mà thôi!"
Tôn Ngộ Không thản nhiên a... một tiếng, dường như cũng không thèm để ý...
Đối với tôi thì cực kì để ý, bởi vì xương quai xanh trên người tôi đã bị hắn bóp đứt rồi ! Hắn có thể làm như vậy sao? Tôi cũng không phải là yêu quái, lại không có ý đồ với Đường Tăng, cũng không đắc tội với hắn, chỉ là muốn theo bọn họ đi tới chỗ an toàn mà thôi,chẳng lẽ chỉ về thế mà bóp đứt xương cốt của tôi sao?
Tôi hung dữ mà trừng hắn, tiếc là chỉ trừng được một bóng lưng, Trư Bát Giới cười nói với tôi:"Tiểu Thủy ngươi không cần sợ hãi, sư huynh ta không có ác ý, hắn chỉ là muốn biết ngươi rốt cuộc là ai. Yên tâm đi, sư huynh lập tức chữa khỏi thương tổn cho ngươi, ngươi bị thương ở chỗ nào rồi hả ?"
Tôi nuốt lệ nhìn Trư Bát Giới cảm động đến rơi nước mắt vừa gật đầu vừa nói:"Xương quai xanh của tôi hình như bị chặt đứt.."
Đường Tăng cuối cùng cũng tránh thoát khỏi tất thối, nghe thấy 6 chữ “xương quai xanh bị chặt gãy”, liền hưng phấn lạ thường:" Đến đây, , Tiểu Thủy muội muội, xương cốt bị chặt gãy chỗ nào? Ta nối cho ngươi. Ơ kìa, ngươi đừng vừa nghe ta nói nối xương cho ngươi liền phấn khởi rớt nước mắt chứ ~! Có phải xương ngực bị đứt hay không? Ngươi đừng trừng mắt với ta a? Yên tâm, ta giỏi nhất là nối xương ngực bị gãy cho tiểu muội muội.”
Tôi rất tức giận, người ta xuyên không, đều là con vua cháu chúa nhiều người hậu hạ, thế tôi hết lần này tới lần khác xui xẻo, gặp được bốn tên khốn này? Một người sắc lang, một người biến thái, cộng thêm một kẻ đầu gỗ, Trư Bát Giới hơi chút bình thường, nhưng bộ dạng lại thật có lỗi.
Đường Tăng chìa đôi tay trắng nõn nà về phía trước muốn sờ, kết quả chạm đến một cây gậy lạnh giá.
Tôn Ngộ Không mặt không chút thay đổi nhìn hắn, Trư Bát Giới rất phối hợp nhét một cái tất thối vào trong miệng Đường Tăng, dắt hắn sang một bên.
"Sư huynh, đệ thấy lần này đánh nhầm người tốt rồi !" Trư Bát Giới ở phía xa nói với Tôn Ngộ Không:"Chúng ta nhanh chữa khỏi cho nàng, gấp rút lên đường nữa!"
Cuối cùng Tôn Ngộ Không xoay người lại, giơ một ngón tay, chỉ tôi, hét lên:" Đứng lên!"
Một ánh sáng từ ngón tay hắn bắn ra, hòa vào chỗ bị thương của tôi.
Tôi hơi cử động, bả vai chợt đau đớn, không ngờ khiến tôi nằm ở dưới đất không cách nào nhúc nhích...
Đường Tăng vừa tránh thoát khỏi tất thối chạy về tôi, vừa chạy vừa nói: “Tiểu Thủy muội muội, ta đến nối xương ngực cho ngươi đây ~!"
Lần này, Trư Bát Giới dứt khoát đánh hắn hôn mê dưới đất.
Sa Tăng nhìn thấy tình huống này, vẻ mặt vẫn không chút biểu cảm chợt giật giật, sau đó nói với Tôn Ngộ Không:"Đại sư huynh, pháp thuật của huynh hôm nay dường như không linh nghiệm rồi..."
Pháp thuật không linh nghiệm?
Trời, đừng a, tổn thương gân cốt 100 ngày a *, pháp thuật Tôn Ngộ Không nếu thật sự không có tác dụng với tôi, cái xương gãy của tôi, chỉ sợ là không có hi vọng gì rồi !
*Tổn thương gân cốt 100 ngày: Gãy xương thương tổn gân cốt, trải qua 100 ngày trị liệu mới khỏi.
" Để ta thử!" Trư Bát Giới phủi quẩn áo, đi lên phía trước, một tay chỉ vào người tôi, trong miệng niệm niệm thần chú, một luồng sóng lửa to lớn phun vào tôi, trong nháy mắt cây cỏ bên cạnh tôi đề đã cháy sạch khô héo...
Sau khi ngọn lủa tắt, tôi vẫn nằm trên mặt đất như cũ, một cọng lông cũng không tổn thương.
Ngay sau đó, trên đầu là một đường tia chớp màu tím, chém thẳng vào người tôi, tiếp theo là sét đánh, sau đó lại là lũ lụt.
Ba con yêu tinh ước chừng đem chỗ tôi nằm , làm ra một cái hố đường kính 3 thước mới dừng. Mà tôi thì nằm ở trong hố tiếp tục rên rỉ —— bởi vì xương cốt bị gãy thực sự rất đau!
"Sư huynh, thế thì phải làm sao bây giờ??" Tôi nghe thấy Trư Bát Giới nôn nóng hỏi Tôn Ngộ Không.
Tôn Ngộ Không nhíu mày, đi đến nhìn tôi, thấy tôi thì cả người nổi cáu:" Thật phiền phức! Đầu Trọc luôn thích cấu kết với nữ tử không rõ ràng dụ dỗ!"
Nữ tử không rõ ràng? Dụ dỗ? Tôi hừ dài một tiếng, hung hăng khoét hai mắt Tôn Ngộ Không. Con khỉ chết, sau này đừng rơi vào tay ta, nếu không , ta muốn ngươi nhìn cho rõ!
Ba con yêu tinh bắt đầu bàn bạc biện pháp giải quyết, hoàn toàn đương sự tôi đây gạt bỏ ra ngoài.
" Không cần phải xen vào việc của nàng ta, để cho nàng ta tự sinh tự diệt!" Nghe giọng nói thì cái câu đề nghị này hình như là của Tôn Ngộ Không, con khỉ chết kia!
" Không ổn chứ, nàng ta một mình ở trong này, nhất định sẽ chết, chúng ta không thể cứ bỏ lại nàng ta như thế..." Ừ, lời này là của Trư Bát Giới, Bát Giới đúng là người tốt!
" Đại sư huynh, tôi nghe nói Thái Thượng Lão Quân có rất nhiều tiên đan, có lẽ nàng ta ăn vào có thể hiệu nghiệm!" Giọng nói này nghe thật êm tai, hẳn là Sa Tăng , Sa Tăng sẽ cố gắng nghĩ ra biện pháp! Trong lòng tôi thầm nghĩ...
" Tiên đan?" Tôn Ngộ Không cười lạnh hai tiếng, không đợi hắn nói tiếp, tôi ở trong hố nhịn không được hô:" Đúng a, đúng vậy, nếu có tiên đan mà nói, ta khẳng định có thể khỏe lại!"
Cơ hội không thể mất, mất rồi sẽ không trở lại a, nếu thật có tiên đan, nói không chừng tôi ăn vào, lập tức có thể san bằng đất bay lên trời, lên làm thần tiên, ra ngoài cưỡi hạc tiên, đi bộ dưới mưa hoa, cực kỳ phong cách a!
Tôn Ngộ Không đi đến bên cạnh cái hố, nhìn chằm chằm vào tôi: “Ngươi muốn ăn tiên đan?”
Tôi cuối cùng cũng cảm thấy được hắn nhìn chằm chằm vào tôi, từng trận ớn lạnh, chẳng lẽ hắn có cừu oán với tiên đan hay sao? Mặc kệ, trị thương quan trọng hơn!
"Là huynh làm tôi bị thương, huynh đương nhiên chữa khỏi cho ta a! Huynh cần phải chịu trách nhiệm với chuyện này!"
Tôn Ngộ Không cũng không đáp lời, đôi mắt tinh kim quang chuyển động, dường như đang suy nghĩ những lời này của tôi...
Trong lòng tôi lại bối rối, mắt thấy trời sắp tối, với tình trạng này mà ở vùng hoàng dã này, rất nguy hiểm.
Nhưng không nghĩ đến Đường Tăng ở phía sau nhảy vào trong hố.
" Tiểu Thủy muội muội, ta tới giúp ngươi nối xương ..."
Còn chưa nói xong, lão đã bị Trư Bát Giới khiêng tới một bên:" Không cần, sư huynh nói chỉ cần huynh ấy là có thể chữa được rồi!"
Bị dẫn ra xa Đường Tăng còn đang ồn ào:" Bát Giới! Đầu heo, con heo! Làm sao ngươi có thể đối xử với vi sư như thế? Mau để vi sư xuống! Nếu không buông vi sư liền niệm Kim Cô Chú!"
Trư Bát Giới cũng chưa ngẩng đầu:" Người tha hồ niệm, dù sao đến lúc đó người đau chính là con khỉ..."
Trư Bát Giới lẽo đẽo theo Đường Tăng vào thôn, Sa Tăng dắt con ngựa trắng đuổi theo , ở đây chỉ còn lại có tôi và Tôn Ngộ Không.
Xung quanh tạm thời yên tĩnh trở lại, tôi nhìn hắn, trông mong hắn có thể nhanh nhanh đồng ý yêu cầu của tôi. Hắn cũng không quan tâm tôi, chỉ nhìn trời, tôi theo ánh mắt hắn nhìn lại, trên trời cũng không có gì.
Vì tính tình con khỉ này không tốt, tôi trong lòng tuy sốt ruột, nhưng cũng không dám thúc giục hắn, đành phải ở nơi này rên rỉ to hơn, nhắc nhở hắn chú ý người bệnh như tôi.
Tôi cố sức mà rên rỉ hồi lâu, rốt cục chờ đến khi hắn mở miệng nói chuyện:"Sau khi ăn tiên đan không được tiếp tục đi theo chúng ta!"
"Ta..." Tôi nghĩ muốn mở lời giải thích rõ, nhưng nhìn thấy hắn lấy ra gậy Kim Cô , xuông quang tôi hiện ra một vòng tròn.
Gậy kim cô quét qua chỗ nào, chỗ ấy đều tỏa ra ánh vàng rực rỡ, tôi đúng là cực kỳ quen thuộc cái vòng tròn này, khi còn bé xem Tây Du kí, chỉ cần ngây ngốc ở bên trong vòng, yêu ma quỷ quái đều không vào được!...
" Không được đi ra ngoài vòng tránh yêu!" Tôn Ngộ Không vừa vẽ vừa nói, giọng điệu rất không thân thiện.
May nhờ lúc còn nhỏ tôi sùng bái hắn, thật sự thật là nghe danh không bằng thấy mặt a, có gì đặc biệt hơn người chứ, không phải là có 72 phép biến hóa, từng Đại Náo Thiên Cung sao, chẳng qua vòng tránh ma này cũng không biết có hiệu nghiệm hay không...
Vừa quay đầu lại, lại thấy bóng dáng Tôn Ngộ Không biến thành chấm đen nhỏ ở chân trời, ngược lại Đường Tăng không biết vì sao, lại từ trong thôn xóm chạy ra, lấy ra một đệm cói*, xếp chân ngồi xuống bên cạnh tôi...
*Đệm cói: Đệm hình tròn làm bằng lá hương bồ.
Sau đó Trư Bát Giới và Sa Tăng cũng đi theo hắn, đi đến bên cạnh tôi...
Trư Bát Giới có hứng thú hỏi tôi:" Ngươi có vẻ quen biết đại sư huynh?"
Tôi tức giận đáp:" Ta biết hắn, nhưng hắn không biết ta!"
Đường Tăng trong gói đồ lấy ra một cái bánh bao nhìn không ra màu sắc, vừa cắn vừa lẩm bẩm:" Con khỉ chết tiệt trọng sắc khinh bạn, thấy tiểu mỹ nhân liền quên họ của hắn là gì rồi! Mấy ngày trước ta nhờ hắn để ta đến ăn bữa thịnh soạn với vị Tiên Đào, hắn sống chết không chịu, bây giờ đánh rắm chạy đi ăn trộm tiên đan..."
Trư Bát Giới bắt đầu tìm tất khắp nơi, hòa thượng Sa Tăng mặt không chút thay đổi nhổ cỏ cho ngựa ăn, tôi len lén lau mồ hôi.
"Xem đi xem đi, ta đã sớm bảo con khỉ kia giả vờ nghiêm chỉnh, các ngươi xem đi, ngay cả vòng tránh yêu cũng chỉ vẽ cho Tiểu Thủy muội muội không vẽ cho chúng ta.”
Trư Bát Giới vừa tìm tất vừa nói:" Đầu Trọc, không phải ngươi được Quan Âm Bồ Tát đưa cho ngươi cẩm lan áo cà sa sao? Muốn vòng tránh yêu làm gì?”
Đường Tăng ngửa mặt lên trời thở dài một hơi, từ trong gói đồ lấy ra một chiếc bánh bao giả, xé ra là một chiếc áo cà sao ngũ sắc lóe sáng, cẩn thận khoác ở trên người, vừa khoác vừa nói:" Vẫn là Quan Âm tỷ tỷ đối tốt với ta, tặng áo cà sa để bảo vệ ta. Ngươi nói xem Quan Âm tỷ tỷ bộ dạng xinh đẹp, lòng dạ lại tốt như vậy, còn vô cùng chăm sóc ta, nếu cùng ta đi lấy kinh ,thì tốt biết bao..."
Trư Bát Giới đang tìm tất, lại bị sặc nước miếng, dồn sức ho khan, mới thuận khí...
Lại nghe Đường Tăng tiếp tục nói: “Ôi chao, mấy tên quái vật các ngươi, đi lấy kinh mà kì kèo mè nheo, đi ba bước thì lùi hai bước, cứ theo cái tốc độ này, cũng không biết khi nào thì mới nhìn thấy Quan Âm tỷ tỷ..."
Trư Bát Giới cuối cùng cũng bỏ cuộc, không tìm tất nữa, bịt lỗ tai của mình, chạy về phía trước trăm mét.
Đường Tăng trái lại quay về phía tôi, nói:" Tiểu Thủy muội muội, ngươi năm nay bao nhiêu tuổi? Nhà ở đâu..."
Đáng tiếc xương cốt tôi bị gãy, không thể bịt lỗ tai, đành phải tự động xem lời nói của lão thành không có ý nghĩa, mặc lão tự biên tự diễn.
Trời đã tối hẳn, nhưng thôn xóm cách nơi này không xa lại không có một ngọn đèn nào sáng lên...
"Các ngươi không phải đi vào trong thôn sao? Làm sao lại chạy ra rồi hả?"
Đường Tăng đắc ý hả hê nói:" Với kinh nghiệm ta nhiều lần bị yêu quái bắt, xem ra người ở thôn này hơn phân nửa là có vấn đề, ta mới không ngốc, chạy vào trong thôn tự tìm đường chết a! Chao ôi, ngươi xem, bây giờ ta như tràn ngập sự thông minh, còn có người thứ hai sao..."
Thật sự, nói chuyện với Đường Tăng là một việc không sáng suốt...
Tôi nhắm mắt lại, không để ý đến lão...
Chỉ thấy Đường Tăng thao thao bất tuyệt không dứt.
Chờ đến lần thứ hai tỉnh lại, Đường Tăng, Bạch Mã, gói đồ, Sa Tăng hòa thượng đều không thấy nữa! Chỉ có vòng tròn Tôn Ngộ Không vẽ là vẫn nguyên tỏa ra ánh vàng rực rỡ..
" Huyền Trang ~~~~~~~!" Tôi kéo căng cổ họng hét lên..
" Trư Bát Giới ~~~~~!"
" Hầu Tử ~~~~!"
" Đầu Trọc ~~~~~~~~!"
Tôi không biết hét đã bao lâu, trước sau không ai để ý tới tôi, Chỉ có âm thanh vù vù của gió đêm, thổi trúng nỗi sợ hãi trong lòng tôi.
Nhìn nhìn xung quanh, vòng tròn kim quang vẫn nguyên, tự mình an ủi, ừ, mặc dù cực kỳ đen, phải, không có nguy hiểm, không có nguy hiểm...
--- ------ ----
Cạp: Cảm ơn mọi người đã ủng hộ nha *thơm thơm*.
/6
|