Chương 2.2: Gặp nguy hiểm
Cho dù tôi nói cái gì, câu trả lời của hắn tuyệt đối không vượt quá hai chữ.
Lạnh lùng, rất lạnh lùng a ~~~~~~~~
Tôi rất bội phục bản thân mình, cùng một người lạnh lùng như thế ở cùng một chỗ cư nhiên còn có thể tự biên tự diễn!
Chẳng qua, không thể buông tha, không thể không phân tán lực chú ý của hắn, để cho hắn không rảnh nhớ tới chuyện ăn tiên đan rồi chạy lấy người.
" Hả"! Đúng rồi, Ngộ Không, huynh thích hát không?"
" Ta không thích"
Có tiến bộ, lần này nói được ba chữ!
"Ta rất thích hát a! Không bằng ta hát cho huynh nghe nhé, như thế nào?"
"Tuỳ"
"Biển xanh một tiếng cười, rì rào đôi bờ sóng, nổi chìm theo sóng chỉ nhớ hôm nay..."
( Bài hát Thương Hải Nhất Thanh Tiếu)
Dựa vào kinh nghiệm của tôi, miễn là người nào nghe qua giọng hát của tôi, sẽ ngừng toàn bộ suy nghĩ, bởi vì, tế bào não bọn họ đều đã ở trạng thái ngăn chặn giọng hát của tôi, đương nhiên tế bào có thể còn đang suy nghĩ, nên nôn ở WC hay nôn ở ống nhổ.
Quả nhiên Tôn Ngộ Không cũng ở một bên nôn như điên không ngừng, hắn nôn rất tự nhiên!
Cuối cùng, hắn nhìn nhìn tôi, rốt cục nói ra một câu hoàn chỉnh:" Xem ra ngươi không có chuyện gì , lại vẫn đi theo ta làm gì?"
Chao ôi, thở dài một tiếng, xem ra kế hoạch dời đi lực chú ý, triệt để thất bại.
Tôi ở một bên kì kèo mè nheo:" Ta... Ta không đi theo huynh... Chỉ là... Chỉ là đúng lúc cùng đường mà thôi..."
" Cùng đường?" Tôn Ngộ Không hoài nghi, nhìn tôi từ trên xuống dưới," Ngươi muốn đi đâu?"
" Thiên Trúc!"
(Thiên Trúc: Là Ấn Độ thời nhà Hán gọi khu vực là "Thân Độc" (身毒), hay "Thiên Trúc" (天竺). Tên gọi Ấn Độ (tiếng Trung: 印度; bính âm: Yìndù) xuất hiện lần đầu trong "Đại Đường Tây Vực ký" của cao tăng Huyền Trang đời nhà Đường)
"..."
Vừa dứt lời, liền thấy một cái đầu trọc rất xa chạy tới, đầu tròn tròn bóng loáng tỏa sáng, quả thực hơn cả sao trên trời.
" Tiểu Thủy muội muội muốn đi Thiên Trúc a? Khéo như vậy? Chúng ta cũng vừa chuẩn bị đi Thiên Trúc! Cùng nhau đi thôi?"
Sau đó Trư Bát Giới gánh hành lí đến:"Đầu Trọc, thật sự là hiếm có a! Lần đầu thấy người hăng hái gấp rút lên đường như thế! ~!"
Đường Tăng nháy nháy mắt, nét mặt bì ổi cười nói:" Ha ha, ngươi thật không hiểu, ta nghe nói, trạm tiếp theo là một địa phương tốt!"
Đợi cho Sa Tăng dắt Bạch Mã cùng đi đến, Đường Tăng kích động xoay mình lên ngựa, tay trong không trung vỗ tay phát ra tiếng, quát to một tiếng:" Xuất phát!"
Đáng tiếc động tác tiêu sái như thế nhưng không ai phối hợp, tôi thấy mọi người ngoại trừ hắn ra, đều ngáp một cái thật to.
" Chao ôi!" Cuối cùng Đường Tăng vừa ủ rũ bò xuống ngựa, vừa nhìn chân trời có màu trắng, từ trong bọc quần áo lấy ra một cái bánh bao, bắt đầu cắn, vừa cắn lại vừa nói:" Ngộ Không, ngươi cũng thật không có suy nghĩ, chỉ vẽ cho Tiểu Thủy muội muội vòng tránh yêu, làm hại ta thấy yêu quái, chỉ có thể bọc áo cà sa liều mạng chạy, ôi chao, chạy mệt chết ta, mệt chết ta..."
Tôn Ngộ Không cười với hắn nói:" Ngươi luôn luôn chạy trốn mau, không cần ta bận tâm!"
Đợi Đường Tăng im mồm ăn hết bánh bao, đoàn người chúng tôi, rốt cục đi ra khỏi cánh rừng, đi tới bên dòng sông nhỏ trong vắt.
Bên kia sông có trồng một loạt cây dương liễu, đang lắc lư theo gió, thấp thoáng một căn nhà tranh.
Đường Tăng chỉ vào nhà tranh gật gù đắc ý nói: "Ta thấy nơi đó là nhà, nhất định có thuyền, Bát Giới, ngươi đi kêu thuyền qua đây!"
Trư Bát Giới, ngoan ngoãn xoay người chạy đi,lớn tiếng gọi to:" Đưa đò, đẩy thuyền qua đây ~!" Kêu liên tục mấy lần, chỉ thấy bên trong bóng râm cây dương liễu, vang lên tiếng ngâm nga, đẩy ra một chiếc thuyền thô sơ đi đến, không bao lâu, thuyền cập bến, Đường Tăng vượt lên trước nhảy lên, tiếp theo là Trư Bát Giới, Sa Tăng. Thuyền nhỏ người nhiều, tôi phải cùng Tôn Ngộ Không đứng ở trên bờ đợi chuyến sau.
Thuyền đi rất nhanh, trong chốc lát, liền đưa Đường Tăng đến bờ bên kia, lập tức lại quay về, chuẩn bị đưa chúng tôi đi qua.
Tôi cảm thấy một tình cảnh này có chút quen mắt, cũng không nhớ đã thấy ở nơi nào, quay đầu lại nhìn Tôn Ngộ Không, Tôn Ngộ Không đang nhìn nơi khác.
Đảo mắt Đường Tăng, hắn đang ở ở trên bờ sông kích động múc nước uống, thoáng nhìn thấy tôi nhìn hắn, thì hô to lên:" Tiểu Thủy ~! Nước ở đây không tệ, uống rất ngọt. Mau lại đây, ta giữ cho ngươi một ngụm!"
Tôi cau mày nhảy xuống thuyền, hắn bưng một bình bát*, bên trong là nước, sau lưng không nhịn được đổ mồ hôi lạnh.
(*Bình bát: chén ăn của sư )
" Thầy giáo từ bé dạy, không được uống nước chưa đun nóng,ta thấy, ngươi nên cho người khác uống đi..."
" Oa ~!" Biểu cảm trên mặt Đường Tăng lại bắt đầu biến đổi đa dạng lên, cuối cùng dừng ở một cái dấu chấm hỏi thật to.
Chẳng qua là cuối cùng dấu chấm hỏi này cũng không phải hướng về tôi, mà là về phía sau người tôi.
Quay đầu lại, thấy hai bà lão đang nhìn Đường Tăng cười nham nhở.
" Bà lão, nơi này có nước sôi không?” Tôi hỏi.
Hai người lão bà kia cũng không biết nghe thấy tôi nói gì không, chỉ nhìn Đường Tăng cười, vừa cười vừa nói : “Có có~!"
Cũng không biết hai bà lão rốt cuộc cười cái gì, chẳng lẽ nào là bị Đường Tăng phóng điện?
Qua lời nói, thấy được hai bà lão bị Đường Tăng phóng điện , thật sự đây là Kim Thiền Tử chuyển thế ư?
Tại sao lại tìm một người như thế thỉnh kinh? Nghĩ mãi không ra.
Nhận lấy nước hai bà lão đưa cho, ừng ực ừng ực một hơi uống sạch trơn. Tiếp đó đi theo Đường Tăng tiếp tục lên đường.
Đi một đoạn, lại nghe thấy Đường Tăng ở trên ngựa bỗng nhiên kêu to a ô!
Tất cả mọi người coi như không thấy gì, tiếp tục gấp rút lên đường.
Lại nghe tiếng a ô vang lên, lần này là Trư Bát Giới kêu.
" Ngươi làm sao vậy?" Tôi liền vội vàng hỏi.
Chỉ thấy Đường Tăng ôm bụng, từ trên ngựa ngã xuống, Trư Bát Giới cũng theo Đường Tăng ngã xuống dưới đất.
" Bụng.. Đau bụng..."
Thấy hai cái bụng của bọn họ, như bị thổi phồng lên như đúc, bên trong dường như còn kêu ùng ục ùng ục.
" Đây là?" Ta vùa nhìn con sông nhỏ, xanh lục, mát rượi, lại nhìn cái bụng của Đường Tăng, bỗng nhiên hiểu rõ đây là chỗ nào! Nhịn không được nở nụ cười.
Ngoài thành Tây Lương Nữ Nhi quốc có một con sông, tên là Tử Mẫu Hà, uống nước sông vào, sẽ có thai sinh ra em bé.
" Ngươi cười cái gì?" Đường Tăng tức giận hỏi
Tôi thong thả bước đến bên cạnh Đường Tăng, dạo qua một vòng xung quanh hắn, cười nói:" Ngươi nghe nói qua Nữ Nhi quốc chưa?"
Đường Tăng nghe xong ba chữ Nữ Nhi quốc này, tinh thần tức khắc tỉnh táo, ra sức đáp:" Đương nhiên nghe nói qua ~! Bằng không ta hăng hái gấp rút lên đường thế này làm gì? Nghe nói toàn bộ Nữ Nhi quốc đều là mỹ nữ a ~~~~~~~~~!" .
Hai mắt của hắn bắt đầu biến thành sao.
Tôi tiếp tục nói:" Vậy ngươi có nghe nói qua hay không? Uống nước sông Nữ Nhi quốc vào, sau canh ba, liền sinh em bé?"
Vừa nói ra lời này, bốn người đều cả kinh, nhất là Đường Tăng, ước chừng một giây biến đổi tới mọi loại vẻ mặt, buồn thảm, phẫn nộ, trầm tư, mơ mơ màng màng, do dự... Biến đổi cực nhanh, kỹ thuật diễn cao, cho dù là kỹ thuật diễn Marlon Brando tái sinh, cũng không có thể hi vọng đuổi kịp!"
(Marlon Brando : 3 tháng 4 năm 1924 - 1 tháng 7 năm 2004), thường được biết tới với tên Marlon Brando là một diễn viên nổi tiếng người Mỹ. Từng hai lần đoạt Giải Oscar Vai nam chính, Marlon Brando được coi là một trong những diễn viên có ảnh hưởng nhất của lịch sử điện ảnh Mỹ, ông được xếp thứ 4 trong Danh sách 100 ngôi sao điện ảnh của Viện phim Mỹ. Brando được biết tới nhiều nhất qua các vai diễn trong hai bộ phim thập niên 1950 của đạo diễn Elia Kazan, Chuyến tàu mang tên dục vọng (A Streetcar Named Desire, 1951), On the Waterfront (1954) và hai bộ phim khác của đạo diễn Francis Ford Coppola thập niên 1970, Bố già (The Godfather, 1972) và Apocalypse Now (1979) ).
Đương nhiên, không ngờ chính là biểu cảm Đường Tăng cuối cùng ngừng ở mừng rỡ như điên.
"Ồ hây~~~~! Ta rốt cục không cần đi thỉnh kinh, có thể ở nơi này dưỡng nhi dục nữ rồi ~!"
(Dưỡng nhi dục nữ: nuôi con đẻ cái)
Mọi người cười lớn, Đường Tăng còn đang vẫn rất phấn khởi, reo lên:" Tiểu Thủy muội muội, chúng ta thành thân đi~! Nhìn xem, con cái ngươi cũng không cần sinh, ta giúp ngươi rồi !"
Tôi lau mồ hôi, hỏi:" Người giống như ngươi, sao lại làm hòa thượng?"
Vẻ mặt Đường Tăng đau khổ, nói:" A Di Đà Phật, người nào khiến cho ta vừa sinh ra, đã ở trong đống hòa thượng?"
" Người như ngươi, tại sao có chí nguyện to lớn muốn lấy kinh?"
Đường Tăng càng thêm sầu não, than thở:" Trời đất chứng giám, nếu không phải lúc trước Quan Âm tỷ tỷ biến thành một nữ tử vẻ mặt xinh đẹp, ta chết cũng sẽ không bằng lòng nàng tới lấy kinh!"
Sa Tăng dìu Đường Tăng, Trư Bát Giới bò lên trên lưng ngựa, đoàn người Đường Tăng cùng với âm thanh hừ hừ tiến bước, đi không bao lâu, thì trông thấy một loạt thôn xá, ngoài của phòng phòng trọ có một bà lão, ngồi trên đống rơm xe chỉ.
Bà lão kia nhìn thấy Đường Tăng, chỉ mím môi cười, còn chưa chờ chúng tôi mở lời, bà liền cười nói:" Nhanh đến nhà bà nghỉ tạm nghỉ tạm đi, với bộ dạng này của các ngươi, không thể nào lên đường đâu~!"
Đường Tăng nghe xong lời này, cũng không cần Sa Tăng dìu, ra sức chạy vào trong phòng, chiếm trước một chiếc giường to, lại bắt đầu làm bộ làm tịch lẩm bẩm.
/6
|