Chương 3.1: Nữ Nhi quốc
Ta hát trăng bối rối, ta múa bóng hỗn độn. Thỉnh chàng vì ta hát một khúc, cùng người tiêu vạn cổ sầu.
" Này, huynh không thèm nghĩ biện pháp nữa sao?" Tôi ở một bên nói với Tôn Ngộ Không:" Ở phía tây không xa, có một ngọn núi Giải Dương Sơn, trên núi có một dòng suối Lạc Thai, sau khi uống nước suối nơi đó, sẽ không có chuyện gì nữa rồi!"
" A...?" Tôn Ngộ Không hứng thú nhìn tôi.
Tôi vội vã che dấu thân mình, tiếc là bốn phía rỗng tuếch, không có gì che để đậy vật. Cuối cùng ngoan ngoãn đứng ở góc nhà.
" Sa Sư Đệ, ngươi ở lại chăm sóc Đầu Trọc, còn ngươi đi theo ta!" Tôn Ngộ Không nói với tôi.
Tôi nhìn quanh bốn phía, khẳng định hắn không gọi sai người...
Tôi kinh nghi bất định cùng hắn đi ra ngoài cửa, đi đến bên cạnh con ngựa. Không biết hắn rốt cuộc muốn làm gì.
" Ngươi cùng ta cùng đi tìm sối Lạc Thai, múc thùng nước quay về!"
Cái gì? Muốn tôi đi suối Lạc Thai với hắn? Tôi nhớ “Tây Du Ký “ Trung Quốc viết, canh giữ suối Lạc Thai chính là một con yêu quái, dường như đến suối Lạc Thai còn có tiết mục đánh nhau, để cho tôi cùng đi suối Lạc Thai là chẳng khác nào cùng hắn đi đánh yêu quái sao? Nghĩ đến đây, tôi vội rã rụt người đến dưới lưng ngựa, cũng không nghĩ lại bị hắn xách ra, ném lên trên lưng ngựa.
"Đại... Đại ca... Ta, ta không biết bay, đúng, ta không biết bay, hay một mình ngài đi thôi..." Tôi lại bắt đầu nịnh nọt.
Hắn cũng không để ý tới, chỉ vỗ vỗ lưng ngựa, ở dưới xương sườn Bạch Mã hiện ra một đôi cánh, chỉ đập hai cái, liền bay lên trời.
Tôi gắt gao nắm lấy bờm ngựa, nằm sấp ở trên lưng ngựa, sợ hãi nhắm mắt, chỉ nghe thấy tiếng gió vù vù bên tai, chắc ở trên không trung rồi.
"Này, mở mắt !" Một giọng nói ở bên tai tôi vang lên.
" Nhưng mở...!" Tôi hét lớn, "Vừa mở mắt thì ngã xuống rồi !".
Vừa dứt lời, đầu đã bị hắn gõ thật mạnh một cái, vì tránh cho lại bị gõ lần thứ hai, tôi đành làm theo lời hắn bảo.
Cũng không nghĩ tới vừa mới mở mắt, liền nghe thấy tiếng huýt sao trong miệng hắn, Bạch Mã trong không trung bắt đầu lộn vòng 360 độ! Tôi ôm chặt lấy cổ ngựa, hai chân cố găng dùng sức kẹp chặt bụng ngựa, trong lúc này trời đất quay cuồng, tiếng thét chói tai vang tận mây xanh.
Bạch Mã ước chừng lộn vòng 10 cái mới ngừng lại được, tôi nằm sấp ở trên lưng ngựa thở gấp không ngừng, toàn thân đầm đìa mồ hôi lạnh.
" Tiểu Thủy đúng không? Ta bây giờ hỏi ngươi, ngươi thành thành thật thật trả lời, nếu có nửa câu dối trá, ta sẽ cho Bạch Mã lộn vòng 100 cái”.
Hung dữ liếc mắt Hầu Tử một cái, đã thấy người nào đó mặt không đổi sắc, tim không đập mạnh khoanh tay ngồi trên một đám mây, một bàn tay còn đang ngoáy lỗ tai.
" Vấn đề thứ nhất, người rốt cuộc đến từ đâu?"
Tôi hừ một tiếng, không ngờ hắn, không ngờ hắn thật sự đưa tay đến bên môi, chuẩn bị huýt sáo, vội vã mở miệng:
" Ta.... ta nói, ta là một học sinh bình thường ở thế kỉ 21 khoảng 1500 năm sau, ta cũng không biết vì sao lại xuất hiện tại nơi này, lại càng không nghĩ đến sẽ xuất hiện tại nơi này!"
Hắn đánh giá tôi từ trên xuống dưới một phen, nhìn đến mức làm cho khắp người tôi không thoải mái.
Rất lâu sau, hắn dừng lại như tin lời nói của tôi, bắt đầu hỏi vấn đề thứ hai:
" Ngươi vì sao nhất định phải đi theo chúng ta đi thỉnh kinh? Cuối cùng có ý đồ gì?"
Tôi không chút nghĩ ngợi, nhanh chóng nói: " Ta chỉ nghe nói về truyền thuyết của các huynh, muốn thấy các huynh nhiều hơn mà thôi, không có ý đồ khác, thật không có nghĩ muốn..."
Lời còn chưa nói xong, tiếng huýt sáo lại vang lên.
Lại là một trận dời sông lấp biển, lỗ tai choáng hoa mắt chóng mặt, còn kèm theo từng tiếng thét chói tai.
Rất không dễ dàng chờ Bạch Mã dừng lại, tôi rốt cục chịu đựng không nổi nằm sấp ở trên lưng ngựa nôn mửa liên tục, luồng khí mạnh mẽ từ dạ dày tôi lao ra, khó chịu tôi rơi nước mắt.
" Huynh, huynh có lầm hay không? Ta thành thật trả lời, huynh còn chỉnh ta? Dứt khoát ném ta xuống phía dưới đi, mọi việc coi như xong!"
Tôn Ngộ Không hựu khoanh tay nhìn tôi hồi lâu, rốt cục từ trên mây đứng lên, nhảy đến bên cạnh ta.
" Ngươi làm sao mà biết phía tây không xa có suối Lạc Thai?"
Tôi vừa lau nước mắt vừa tức giận nói:" Bởi vì ta đến từ mấy ngàn năm sau a! Khi còn là em bé tập đi đã biết đến chuyện Tôn Ngộ Không a~!"
Hắn nghe lời này, nhưng dường như không có biểu tình gì, chỉ thản nhiên hỏi:" A...? Câu chuyện nói gì?"
" Nói huynh trải qua chín chín tám mươi mốt kiếp nạn, cuối cùng thành công thủ đạo chân kinh, trở thành Đấu Chiến Thắng Phật a ~!"
"A!" Tôn Ngộ Không cười lạnh một tiếng, vỗ vỗ mông Bạch Mã, lướt qua mây đáp xuống đất.
" Sao thế, huynh không muốn thành Phật sao?" Tôi hỏi.
Hắn không trả lời, cũng không biểu cảm gì.
Tôi từ trên lưng ngựa nhảy xuống , cưỡi ngựa khủng khiếp thế này, trọn đời này sẽ không bao giờ muốn cưỡi lần thứ hai!
Hai chân vừa tiếp đất, lòng can đảm cũng bắt đầu lớn theo, bắt đầu ăn nói lung tung:" Có phải huynh yêu một con khỉ cái nên không muốn thành phật phải không?"
Kết quả cho dù tôi cố sức né tránh, lại bị đôi tay rắn chắc của Tôn Ngộ Không gõ đầu như cũ.
Tôi xoa cái đầu đau, rất bất mãn.
Chẳng qua tuỳ tiện nói đùa một chút mà thôi, thế mà dùng sức lớn như vậy sao?
Hắn ở phía trước đi rất nhanh, hoang sơn dã lĩnh *, ta đành đi theo hắn lảo đảo ngã ở phía sau, cũng không biết ngã bao nhiêu, rốt cuộc cũng đi đến một cái trang viện.
*Hoang sơn dã lĩnh: Chỉ hoang vắng không có bóng người.
Trang viện bị dòng suối nhỏ vây quanh, lưng dựa vào ngọn núi xanh, một lão đạo sĩ ngồi xếp bằng trên thảm cỏ xanh.
Tôi dừng chân lại, bàn bạc với Tôn Ngộ Không:"Đại... Đại thánh, ngài tự mình đi lấy nước vui vẻ nha, ta ở chỗ này chờ ngài..."
Còn chưa nói xong, đã bị Tôn Ngộ Không ngắt lời:" Đó là điều đương nhiên, chẳng nhẽ trông chờ ngươi đi đánh nhau sao?"
Tôi tức giận:" Hiểu hiểu rõ ta như thế, thế mà còn đưa ta tới đây làm gì? Đợi các ngươi đánh nhau, ngộ nhỡ một mái ngói bay ra, chậu bát bay qua, nện vào ta làm sao bây giờ?"
Tôn Ngộ Không cười nói:" Nếu chẳng qua làm ngươi xoay vòng giữa không trung hai cái ngươi sẽ nói thật sao?"
Hừ, chẳng lẽ chỉ cần đe doạ dụ dỗ tôi trước thì mới có thể thành thật sao? Trong lòng âm thầm nói thầm bất mãn, cũng không nghĩ rằng Tôn Ngộ Không sớm đã đã vào trong cửa viện, cùng nói hỏi với lão đạo sĩ.
Vốn cho là bọn họ còn nói một lúc lâu, ai ngờ không đợi tôi tìm được chỗ ẩn thân, chỉ thấy đi ra trong phòng một đạo sĩ tóc đỏ, chỉ nói một câu liền bắt đầu đánh nhau.
Tên đại sĩ bị Tôn Ngộ Không dùng gậy như ý đánh liên tiếp như sao rơi, phút chốc chống đỡ không được, bị thua liền chạy, lập tức đóng cửa viện.
Tôn Ngộ Không đi theo đá nát cửa viện, xông vào, tôi liền cũng tùy tiện ngồi xuống, chờ hắn lấy nước đi ra.
Trong lòng âm thầm tính toán, chờ sau khi hắn hắn lấy nước xong sẽ giảng đạo lý cho hắn thật tốt, dù thế nào cũng phải bắt hắn vì tự mình tra hỏi chuyện của tôi giữa không trung mà xin lỗi!
Không đợi tính toán xong, chỉ thấy Tôn Ngộ Không như một trận gió lao ra khỏi cửa viện, đi về phía tôi.
Tôi ho khan hai tiếng, hắng giọng cho rõ ràng, chuẩn bị đến gần một lòng áy náy bắt đầu thương lượng, lại không nghĩ hắn không hề để cho tôi cơ hội nói lời nào, trực tiếp hỏi:" Ngươi có biết đường về không?"
Tôi sững sờ không kịp biết hắn muốn làm gì,đã bị hắn bắt lấy kéo lên, đặt trên lưng ngựa.
"Ngươi nhanh chóng trở về, để Sa Tăng tới đây!"
" A?" Tôi mờ mịt bối rối:" Yêu quái đó rất lợi hại sao? Ta thấy huynh mạnh hơn hắn rất nhiều a ~!"
Nói tới chỗ này, tôi bỗng nhiên linh cơ nhất động, lờ mờ nhớ lại giữa Tây Du có một đoạn thế này: Tôn Ngộ Không bị yêu quái kia cuốn lấy, lúc lấy nước, gậy như ý liền bị yêu quái cuốn lấy, đành buông thùng nước đi đánh yêu quái, yêu quái kia lại tránh đến một bên, tuy là công phu cao cường, nhưng không dến gần được nước.
Tôi cười hì hì từ trên lưng ngựa bò xuống, gật gù đắc ý nói: "Vừa đi một lúc, chỉ sợ Đầu Trọc đã sinh con, sức lực của ta mặc dù không lớn, tốt xấu gì xách một thùng nước không vấn đề gì, ta nghĩ, huynh đánh hai tên yêu quái, hẳn là cũng không có vấn đề gì chứ?"
Tôn Ngộ Không ngây cả người, có chút do dự, tôi kéo hắn xông vào trong viện, mới vừa vào cửa viện, liền thấy đạo sĩ tóc đỏ đang che kĩ miệng giếng, thấy Tôn Ngộ Không không đi mà về, bắt đầu sửng sốt, sắc mặt có vẻ sợ hãi. Lập tức thấy tôi theo ở phía sau, liền nhịn không được cười lên tiếng:" Ta nói ngươi đi tìm nhiều người lợi hại giúp đỡ, thì ra là tiểu cô nương, bộ dạng cũng không tệ lắm..."
Không đợi hắn nói hết lời, Tôn Ngộ Không liền như tia chớp đánh về phía đạo sĩ tóc đỏ, trong lúc này đất đá bay mù trời, hất bụi che lấp mặt trời.
Mắt thấy bên cạnh giếng không có người trông coi, vội vàng thả gàu treo, vội vàng kéo một thùng nước, mới vừa kéo đến một nửa, liền nghe thấy phía sau có người hét lớn một tiếng:" Người nào dám tới đây cướp nước?"
Tôi sợ tới mức người run run, một nửa nước mới kéo lên rơi xuống giếng, thì ra là lão đạo sĩ mới vừa ngồi ở thảm cỏ xanh, đang cầm một thanh kiếm đâm về phía tôi.
Không kịp tránh né, thanh kiếm muốn đâm thủng ngực, trước mắt kim quang chợt lóe, lão đạo sĩ liền ngã trên mặt đất, không có tiếng động.
Tôi sững sờ tại chỗ, giọng nói Tôn Ngộ Không ở giữa không trung vang lên: "Đừng thất thần, mau múc nước!"
Ra sức vỗ trái tim treo ở lồng ngực, kéo ra một thùng nước, bê chạy ra ngoài cửa.
Ai ngờ đi không quen cánh cửa thời xưa, bị vấp vào bậc cửa, đến đây một thùng nước cũng chỉ còn nửa thùng.
Vừa mới đứng lên chuẩn bị quay trở lại tiếp tục lấy nước, sau lưng lại bị người níu lên, thân thể giống như đằng vân giá vũ từ trong núi bay lên nhanh, tốc độ mặc dù mau nhưng nước trong thùng lại ngay cả một giọt cũng không văng ra ngoài.
Chạy khá lâu, người níu chặt lưng tôi rốt cục ngừng lại, tiếp theo đặt tôi ở trên lưng con Bạch Mã.
Bạch Mã hai cánh khẽ vỗ, bốn vó bay lên không mang theo tôi cùng nửa thùng nước lướt mây mà đi.
Hết hồn mới bình tĩnh, thì thấy Tôn Ngộ Không nhíu mày đánh giá từ trên xuống dưới người tôi, cư nhiên để lại một câu:" Ngu mà chết, đi đường thậm chí có thể bị bậc cửa làm cho vấp ngã !"
Trong lòng tôi bất mãn, đang muốn đáp lại hắn hai câu, khi thấy nửa thùng nước kia, phúc chí tâm linh* ngồi dậy.
*Phúc chí tâm linh: Khi vận may đến, thì người ta linh hoạt khôn ngoan hơn
" Ta giúp huynh lấy nước, huynh cũng không thể đuổi ta đi rồi ! Nếu huynh không đáp ứng, ta lập tức liền đem nửa thùng nước đổ xuống."
Cái thùng nước này vốn ở trên lưng ngựa lung la lung lay, lúc này lay động càng thêm kịch liệt, chỉ cần tôi có chút vô ý, khẳng định từ giữa không trung rơi xuống, nửa thùng nước quý giá này, tự nhiên sẽ rơi vãi sạch sẽ !
Ừ, nên ra tay thì liền ra tay! Luôn luôn suy nghĩ để chiếm tiện nghi của người khác, đó là tiểu nhân, nên cách xa hị; có tiện nghi mà không chiếm, đó là SB*, nên khinh bỉ họ! Dựa theo nguyên tắc này, tôi bắt đầu được một tấc lại tiến một thước.
*SB: ngu ngốc.
"Nói xin lỗi!" Tay tôi vịn vào bên thùng, cười nói.
"Cái gì? "Vẻ mặt Tôn Ngộ Không kinh ngạc,"Ngươi không có ngất đi đúng không? Bắt lão Tôn nói xin lỗi?"
Tôi càng cười càng đắc chí, vẻ mặt rõ ràng là tiểu nhân đắc chí.
"Ta từ trước tới nay đều nói thật, nhưng huynh không tin, trước đây là dùng thân pháp định đuổi ta đi, sau này lại làm cho xưng cốt của ta đứt, bây giờ còn lừa gạt ta ở giữa không trung dày vò, yêu cầu huynh nói xin lỗi với ta!"
"Hừ!" Tôn Ngộ Không lạnh lùng hừ một tiếng, không định trả lời.
Tay tôi đặt bên thùng thoáng dùng sức, nước trong thùng liền hắt ra một chút.
Khóe mắt của hắn thoáng giật một chút, thần sắc trên mặt cực kỳ lúng túng.
"Này, nói xin lỗi, cũng không phải mất đầu, không cần nhăn nhó như vậy chứ?" Tôi cười nói.
Hắn lúng túng hồi lâu, rốt cuộc nặn ra một tiếng:"Trách lầm ngươi rồi ..." Giọng nói nho nhỏ và tiếng kêu của muỗi như nhau.
" Ha ha!" Tôi cười khanh khách, càng cười càng đắc ý vênh váo, dưới tay mất thăng bằng,cái thùng thật sự bị tôi làm cho đổ.
Nói thì chậm, khi đó thì nhanh, còn chưa chờ nước trong vùng vơi ra ngoài, hắn uốn éo vòng eo, chỉ cảm thấy một cái bóng trước mắt lóe lên, thùng nước liền bị đặt vững vàng ở trong tay hắn, nước trong thùng chẳng qua đung đưa đung đưa vài cái, ngay cả một giọt nước cũng không vơi ra ngoài.
Nụ cười còn chưa nở rộ đã đóng băng trên mặt tôi, trong tiếng cười tiếng khanh khách nửa đường biến thành tiếng ho, ngay sau đó thẹn quá hoá giận vùng lên.
"Này, đem thùng trả lại cho ta, ta đây tốn thật nhiều sức lực mới lấy được, mau trả lại cho ta!"
Hắn trợn mắt nhìn ta một cái, đặt thùng nước vững vàng ở trên lưng ngựa, vẫn không quên nói thêm câu nữa: “Ngu hết biết, thế mà cũng có thể làm cho nước đổ.”
Không để ý đến hắn nữa, ôm chặt lấy nửa thùng nước, có nửa thùng nước nào ở trên tay, tôi đoán con ngựa sẽ không lại lộn nhào 306 độ lộn mèo*, sau đó lộn gì gì đó.
*Lộn mèo: Một động tác thể thao, nhảy vọt người lên, lộn vòng người về phía trước hay phía sau.
Rốt cuộc đi đến sân nhỏ chỗ Đường Tăng, vẫn còn ở ngoài phòng đã nghe thấy tiếng rên của Đường Tăng.
Bà lão thấy cái thùng trong tay tôi, mặt mày hớn hở, vội vàng lại lấy, cho Đường Tăng và Trư Bát Giới mỗi người một chén, uống thêm.
Tôi đứng ở ngoài cửa, nhìn cây liễu rủ cành xuống bờ sông nhỏ, được tà dương chiếu xuống, từng tầng quầng sáng cam, đột nhiên cảm giác được cái thế giới này, cũng có nơi rung động lòng người.
Trên mặt mang theo nụ cười nhẹ nhàng, nghênh đón gió nhẹ lướt nhẹ qua mặt, đắm chìm trong đó.
Thời điểm còn đang say mê, đầu lại bị người gõ xuống.
Con khỉ chết, lúc nãy quên uy hiếp hắn sau này không cho phép gõ đầu tôi!
"Đừng cứ luôn cười ngây ngô, nhìn như một tên đần..."
------
Cạp: Đại Thánh tiếp tục sự nghiệp phũ bé Thủy, nhưng ngọt ghê a
/6
|