Editor: Gà
Bởi vì đêm qua ngủ trễ, hôm sau Hạ Ly thức hơi muộn một chút. Vậy mà Tiêu Phượng Nam say bét nhè đã sớm đi làm, làm trâu làm ngựa làm liên tục. Chị cả chuẩn bị thức ăn rất không hợp khẩu vị cô, Hạ Ly vì lễ phép cũng không nói gì. Chẳng qua gọi điện thoại cho bạn thân hẹn buổi trưa gặp.
Phụ nữ sống chung rồi, quả nhiên tinh thần toả sáng... Câu nói đầu tiên khi gặp mặt, Lâm Oánh đã nói như thế.
Hạ Ly liếc mắt qua: Là ở cùng một ngôi nhà không tính là quá chật chội, không cùng phòng! Xin! Đừng! Giúp tớ chế tạo thêm tin đồn! Nữa!
Ai da, nói một chút thôi mà, biết nguyên tắc của cậu rồi. Lâm Oánh rất vui vẻ: Này, cậu dạy tớ chiêu đó thật sự có tác dụng đấy! Kể từ khi tớ trồng một gốc hoa đào ở trong phòng, Trình Ngôn bắt đầu tìm tớ nói chuyện. Mặc dù chẳng qua cũng chỉ giúp anh ta in mấy thứ tạp nham... Bảo bối tiểu Ly, cậu thật thần kỳ!
Hạ Ly gật đầu: Tớ thần kỳ lắm nhé!
Sao rồi, có vẻ như tình trạng không tốt. Lâm Oánh sờ trán cô: Không phải vì không thể nhào tới một thân thể tốt đẹp thế kia mà cảm thấy tiếc nuối hả? Không quan trọng, lui về phía sau là có cơ hội rồi!
Cậu cho rằng tớ là cậu à? Hạ Ly vung tay cô ấy ra.
Cho dù là bạn thân với Lâm Oánh, cô cũng sẽ không hoàn toàn kể hết tâm sự ra. Kỳ Giang Xuyên, là một người mà bọn họ không biết, hơn nữa cô có lòng tin để cả đời bọn họ cũng không biết cô và anh ta có dây mơ rễ má gì!
Thật đáng tiếc, các cậu ở cùng một chỗ vậy mà thật sự không xảy ra chuyện gì! Hơn nữa Tiêu Phượng Nam còn uống say... Đáng thương quá! Lâm Oánh ra vẻ tiếc hận khiến Hạ Ly buồn cười: Cậu cảm thấy tốt thì lấy chơi đi! Chị em như tay chân, đàn ông như quần áo.
Nói nhảm, nếu tớ lấy được, tuyệt sẽ không để người đàn ông như vậy bị hủy trong tay cậu! Lâm Oánh nói xong, miệng nhỏ ăn kem: Tớ thấy anh ta đã hết lòng hết dạ với cậu! Cứ ổn định như vậy không tốt sao?
Tớ còn muốn còn muốn mà! Hạ Ly mỉm cười.
Cứ ổn định như vậy! Chính cô không có gì, tóm lại không thể ở chung một chỗ với người mình thích, hay ở chung một chỗ với người thích mình cũng vậy thôi. Nhưng mà, hôn sự này cho dù trưởng bối nhà họ Hứa miễn cưỡng đồng ý, còn có thật nhiều cái không chắc chắn bị kẹt ở phía trước! Nào có đơn giản thế?
Tiểu Ly, từ lúc đầu điện thoại cậu vẫn reo kìa, sao không nhận? Lâm Oánh nói.
Hạ Ly mím môi móc điện thoại mới mua buổi sáng ra, nhìn số một chút: Hoàn toàn xa lạ. Cô chưa từng điện thoại cho người xa lạ nào, đối với việc riêng tư thì cực kỳ thận trọng. Chó săn vô khổng bất nhập [1] cũng không biết phương thức liên lạc của cô. Nhưng mà... Dãy số xa lạ gọi vào điện thoại cô, không thể không nói do người quen cố ý.
[1] vô khổng bất nhập: chỗ nào cũng nhúng tay vào; lợi dụng tất cả mọi dịp (ví với sự lợi dụng mọi cơ hội để làm điều xấu).
Xin chào. Tôi là Hạ Ly. Cô thử nói.
Anh đã chờ em một đêm.
Là Kỳ Giang Xuyên.
Hạ Ly hít một hơi thật sâu: Anh Kỳ, nếu nhất định có lời muốn nói với tôi, tôi nghĩ rằng trên điện thoại cũng có thể nói rõ ràng, cần gì cứ phải gặp mặt chứ? Lúc chúng ta chia tay cũng không vui, cho nên tôi muốn tận lực tránh sự lúng túng, anh Kỳ xin lỗi, tôi đang ăn cơm với bạn, bái bai!
Hạ Ly! Đối phương không chịu buông tha: Đừng đùa với anh. Có một số việc không thể nói trên điện thoại, em hiểu mà.
Tôi không hiểu! Cho xin đi, tôi chán ghét anh, tôi không muốn gặp anh! Hạ Ly không có phong độ cúp điện thoại: Lâm Oánh hôm nay tớ không thoải mái, đi trước.
Ặc... Được rồi.
Tay Hạ Ly nắm điện thoại rịn ra một tầng mồ hôi lạnh. Người đàn ông như cơn ác mộng đó lúc nào thì mới có thể trở thành quá khứ? Cô đi nhanh, vội vàng chạy tới ‘nơi ấy’ mà anh ta ‘đang chờ em ở đó’.
‘Nơi ấy’ là một quán cà phê xinh xắn, ở khu vực bình thường, trang hoàng không xa hoa mấy. Có ánh nắng ấm áp trải dài chiếu qua cửa sổ sát đất, rải đầy cả quán. Góc tây nam có chiếc dương cầm màu đen, thường chơi nhạc của Bach, ấm áp và thoải mái. Mỗi một cái bàn được trang trí hoa tươi, vậy mà... Mỗi bàn đều có một người ngồi nhìn như đang hưởng thụ cuộc sống nhưng thực ra đang bảo vệ sự an toàn của Kỳ tiên sinh. Kỳ tiên sinh không tầm thường chút nào ngồi trong góc nhỏ của quán.
Hạ Ly hít một hơi thật sâu.
Tôi đã tới. Có gì, nói đi.
Kỳ tiên sinh ngẩng đầu lên từ trong một xấp văn kiện—— anh ta rất tuấn tú. Đường nét gương mặt rõ ràng, ánh mắt gọn gàng linh hoạt, sống mũi cao nghiêm túc, mặt không biểu cảm nói với cô: Ngồi đi. Anh ta cũng không hỏi cô muốn uống gì, mà gọi luôn capuccino. Hạ Ly lạnh lùng nhìn, khi waiter cung kính bưng lên thì cô giơ tay đánh rớt.
Kỳ Giang Xuyên vẫn ra vẻ cứng đơ, khẽ gật đầu với waiter.
Ly thứ hai...
Ly thứ ba...
Cô không thể nào đập chết toàn bộ tiền của anh ta ở đây, nhưng anh ta có thể làm hao mòn tính tình của cô. Cho đến khi cô nhàm chán phất tay mới thôi, anh ta biết cô sẽ thỏa hiệp.
Kỳ Giang Xuyên đúng thật rất nhẫn nại, thậm chí so với Tiêu Phượng Nam đối với Hạ Ly còn nhẫn nại hơn.
Người đàn ông này lạnh như băng, ý chí kiên cường, bất cận nhân tình [2], nhưng anh ta vẫn rất khoan dung với Hạ Ly.
[2] bất cận nhân tình: không để ý đến quan hệ tình cảm.
Anh có bệnh à! Thích người đến quán của anh đập phá, cần gì cứ phải tìm tôi? Hạ Ly quả nhiên nhàm chán, không hề để ý đến ly café tản ra hơi thở ‘cô gái nhỏ’ mà Hạ Ly ghét kia nữa. Không nhìn không nhìn không nhìn...
Anh nhớ trước đây em rất thích. Giọng nói Kỳ Giang Xuyên cứng nhắc.
Hạ Ly khịt mũi: Đã không thích từ lâu rồi! Anh nói thời thiếu nữ trước kia của tôi, đi mẹ nó rồi!
Hạ Ly! Kỳ Giang Xuyên nhíu mày: Em càng ngày càng không biết kiềm chế, không trách được cứ liên tục lên báo.
Vậy thì sao? Hạ Ly khinh bỉ nhìn anh ta: Anh tới tìm tôi chính vì muốn trách móc tôi sao? Anh Kỳ à, bây giờ anh đã không còn tư cách quan tâm rồi!
Kỳ Giang Xuyên im lặng một chút, nói: Đúng vậy, đối với chuyện của em, anh không có tư cách. Đối với nhà họ Hạ thì sao?
Anh có ý gì! Hạ Ly gần như xông lên từ chỗ ngồi: Kỳ Giang Xuyên, anh đừng nói với tôi, người bỏ tiền tập kích ông nội tôi chính là anh!
Hạ Ly! Kỳ tiên sinh nâng âm điệu lên. Hạ Ly nhạy cảm nhận ra được sau lưng có âm thanh sột soạt vươn tay vào trong túi áo của những tên lâu la kia, da đầu tê dại: Làm gì! Muốn giết tôi hả?
Em ngồi đi. Kỳ Giang Xuyên hơi gật đầu: Ăn cơm trước đi.
Hạ Ly giận dỗi ngồi xuống, kéo khăn trải bàn tròn màu vàng nhạt, làm hỏng hoa văn của nó, trong lòng cô sẽ vui lên một chút. Kỳ Giang Xuyên ra hiệu bảo thu lại xấp văn kiện này của anh ta, tự mình châm thuốc.
Tắt đi! Hạ Ly hung tợn nói.
Anh ta nghe lời tắt thuốc lá, còn dùng ánh mắt việc không liên quan đến mình nhìn cô, nhìn một chút nhưng lại rót đầy thâm tình: Không phải người của anh. Em có cần, anh giúp em điều tra.
Tôi cần người của anh bảo đảm, sẽ không có hành động gì với nhà họ Hạ! Hạ Ly siết nắm đấm cười lạnh: Anh Kỳ à, không phải các anh nói lời giữ lời sao?
Bọn anh không phải là xã hội đen.
Anh bảo đảm?
Anh bảo đảm!
Hạ Ly vẫn cười lạnh, nhưng mà đã vểnh ngón út uống cà phê rồi. Kỳ Giang Xuyên là loại đàn ông cô không muốn trêu vào, vậy mà hết lần này tới lần khác anh ta cứ muốn theo đuổi cái loại cảm giác dẫu lìa ngó ý còn vươn tơ lòng này? Ha!
Hạ Ly, cẩn thận với những người đàn ông ở bên cạnh em. Anh ta đột nhiên nói: Đặc biệt là Tiêu Phượng Nam.
Anh điều tra tôi? Cô không quan tâm nói: Theo ý của anh, ai cũng không trong sạch bằng anh! Thật ra thì anh mới là người không thanh bạch nhất đấy!
Kỳ Giang Xuyên mím chặt đôi môi: Em vẫn đang để ý chuyện anh ngồi tù.
Không dám không dám. Hạ Ly phất tay, như đuổi ruồi nói: Huống chi ngài không phải là đã sớm tính toán xong hết rồi sao, trước khi ngồi tù chúng ta gọn gàng chia tay? Kỳ Giang Xuyên, tôi thật bội phục việc giảng nghĩa khí của anh đấy! So, chẳng muốn nói nữa!
Được rồi, ăn cơm đi. Kỳ Giang Xuyên nói.
Thức ăn là từ nhà anh ta đưa tới, dọn lên ở quán cà phê.
Vừa rồi anh nhắc tới Tiêu Phượng Nam, anh ấy làm sao? Hạ Ly giơ cao chiếc đũa lên.
Anh ta có kể chuyện của cha mẹ cho em biết không. Kỳ Giang Xuyên nói: Anh ta còn nhỏ đã theo ông nội, ăn nhờ ở đậu.
Anh nói Tiêu Phượng Nam không xứng với tôi? Hạ Ly ‘phì’ cười: Đây là lời tôi không muốn nghe nhất hiện giờ. Cho nên xin câm miệng đi.
Anh không nhìn vào xuất thân. Kỳ Giang Xuyên bình tĩnh nói: Nhưng quả thật anh ta không xứng với em. Tâm tư của người đàn ông này không đơn thuần. Lúc anh ta mười lăm tuổi cha mẹ đã song song qua đời, để lại cho anh ta khối tài sản kếch xù, nhưng tiền đó lại không sạch sẽ. Trước mắt anh ta làm đủ việc để ở cùng em, không thể không hoài nghi.
Được rồi, anh nói vậy... Ai xứng với tôi? Hạ Ly cười lạnh ném chiếc đũa: Anh à?
Kỳ Giang Xuyên không nói, nghiêng đầu nhìn phong cảnh bên ngoài. Trong tiếng dương cầm du dương vang lên những bản nhạc thần thánh của Bach, ánh mặt trời rọi vào quán cà phê cũng vẩy vào người Hạ Ly, không nóng, nhưng tỏa sáng lấp lánh. Hạ Ly len lén nuốt nước mắt nơi khóe mắt trở về.
Ăn cơm đi. Anh ta nói.
Cha mẹ Tiêu Phượng Nam chết thế nào, có lẽ anh biết sơ sơ nhỉ? Hạ Ly cười khan.
Kỳ Giang Xuyên im lặng một chút, từ từ nói: Loạn súng bắn chết.
Hạ Ly cắn môi dưới: Làm loại chuyện đó, có phải sẽ bị bán rẻ, hoặc bị theo dõi thật lâu không? Tiêu Phượng Nam anh ấy... Hạ Ly muốn hỏi là: Tiêu Phượng Nam sẽ không dính dáng gì đến loại buôn bán phi pháp đó chứ. Nhưng cô không hỏi ra miệng, cô không thể ra vẻ cô không tin tưởng anh ấy trước mặt ‘người ngoài’.
Đây chính là lo lắng của anh.
Một sự im lặng tĩnh mịch.
Hạ Ly, cắt đứt với người đàn ông tên Liễu Nghiêu luôn đi. Anh ta đột nhiên nói.
Thế nào? Hạ Ly hoài nghi nhìn anh ta.
Anh ta và cô quen nhau năm năm trước, hai năm trước chia tay, cho dù ở chung một chỗ tương đối lâu. Hạ Ly cũng không ghét anh ta, hơn nữa lúc mới quen cũng biết việc kinh doanh của anh ta cũng không phải là thứ mà nhà họ Hạ của cô có thể tiếp nhận. Lúc bọn họ ở cùng nhau, tuy Kỳ Giang Xuyên vẫn lạnh như băng, kiên quyết, hay ra lệnh, nhưng cô cảm giác được anh ta thật sự quan tâm cô.
Hai năm trước, đêm trước khi anh ta đi tù, đã đoạn tuyệt sạch sẽ với Hạ Ly. Hơn nữa còn lấy cách thức vô cùng máu chó kết thúc đoạn tình yêu này: Anh ta tìm phụ nữ, ở quán cà phê mang danh nghĩa này của anh ta, ở trước mặt cô...
Thật ra thì ngay từ lúc anh ta bị bỏ tù ngày thứ hai, Hạ Ly đã biết màn chia tay đó là một vở kịch. Người đàn ông này nghĩ mình là Tiết Bình Quý, nhưng Hạ Ly cô không phải là Vương Bảo Xuyến [3]! Nếu ban đầu vì không muốn làm chậm trễ người ta nên mới chia tay, thì hôm nay cũng không nên ba lần bốn lượt nói xấu bạn trai của người ta! Đây không phải là đàn ông!
[3] Tiết Bình Quý và Vương Bảo Xuyến: Vương Bảo Xuyến là một trong những mỹ nữ Trung Quốc, vốn là con út trong nhà tể tướng Vương Doãn. Bảo Xuyến không chỉ là thiên kim tiểu thư xinh đẹp mà còn là một cô gái rất thông minh. Một lần, mỹ nữ Vương Bảo Xuyến tình cờ gặp một thư sinh nghèo tên là Tiết Bình Quý và đem lòng yêu chàng thanh niên nghĩa hiệp này. Biết rằng, nếu nói ý định lấy Tiết Bình Quý, cha mình sẽ không đồng ý nên Bảo Xuyến đã đề nghị với cha mình cho mình dùng hình thức ném tú cầu để chọn chồng.
Kết quả là quả tú cầu được Bảo Xuyến ném thẳng vào tay của chàng thư sinh nghèo họ Tiết. Theo quy định, Bảo Xuyến sẽ được gả cho Tiết Bình Quý. Tuy nhiên, Vương Doãn sau khi biết thân phận nghèo khổ của Tiết thì nhất định không đồng ý. Bảo Xuyến cũng không nghe theo lời cha, nhất định đòi lấy cho được Tiết Bình Quý vì đó là người chồng trời đã định đoạt cho cô.
Tuy nhiên, bên nhau chưa được bao lâu thì Tiết được lệnh nhập ngũ. Suốt 18 năm sau đó, mặc dù không nhận được bất cứ tin tức nào của chồng, song Bảo Xuyến vẫn một mực tảo tần chăm sóc mẹ già, chờ đợi ngày chồng trở về.
Mười tám năm sau, Tiết Bình Quý nhờ lập được công trạng lớn, được phong làm quan to trong triều đình. Tưởng chừng ông trời có mắt, cuối cùng đã để cho hai người được đoàn tụ. Thế nhưng, chỉ 18 ngày sau khi hai người gặp lại, Tiết Bình Quý bạo bệnh qua đời. Sau 18 năm chờ đợi đằng đẵng, hạnh phúc của Bảo Xuyến chỉ vỏn vẹn 18 ngày và cô quay trở lại cuộc sống lẻ bóng một mình. (Nguồn: https://kienthuc.net.vn)
Lúc 13 tuổi em bị bắt cóc, trước đây em đã từng đề cập với anh. Kỳ Giang Xuyên nói: Anh đã điều tra, bên trong chuyện này không rõ ràng lắm.
Quỷ cả bên trong! Hạ Ly liếc mắt.
Sai những tên côn đồ kia tập kích em, chính là Liễu Nghiêu. Khoan đã, em không cần vội. Hạ Ly, lời của anh em hiểu rõ, không nắm chắc sẽ không nói lung tung.
Đối với anh ấy có ích lợi gì! Hạ Ly trừng mắt, thế giới này dường như cũng có lúc hoa lá cành... Trước kia cô chỉ biết là kiểu người gì cũng có quá khứ, kiểu người gì cũng có mục đích, nhưng không ngờ người đàn ông như Liễu Nghiêu, vậy mà cũng dám xài chiêu với cô! Vì trông cô quá ngu xuẩn sao?
Anh hùng cứu mỹ nhân. Kỳ Giang Xuyên nói: Nhưng đồng bọn của cậu ta phản bội cậu ta, bọn họ thích Hạ tiểu thư xinh đẹp và khoản tiền chuộc khổng lồ hơn.
Anh tìm được người của bọn họ?
Ừ.
Như vậy... Có thể hoàn toàn xác nhận rồi?
Kỳ Giang Xuyên... Anh đã quan tâm tôi như vậy, tại sao ban đầu muốn dùng thủ đoạn như thế? Hạ Ly có chút chán nản: Hại tôi bây giờ không thích anh nổi.
Kỳ Giang Xuyên tiếp tục nhìn ra ngoài cửa sổ, sườn mặt dường như có một chút vui vẻ: Em... như bây giờ, anh rất vui.
Bởi vì đêm qua ngủ trễ, hôm sau Hạ Ly thức hơi muộn một chút. Vậy mà Tiêu Phượng Nam say bét nhè đã sớm đi làm, làm trâu làm ngựa làm liên tục. Chị cả chuẩn bị thức ăn rất không hợp khẩu vị cô, Hạ Ly vì lễ phép cũng không nói gì. Chẳng qua gọi điện thoại cho bạn thân hẹn buổi trưa gặp.
Phụ nữ sống chung rồi, quả nhiên tinh thần toả sáng... Câu nói đầu tiên khi gặp mặt, Lâm Oánh đã nói như thế.
Hạ Ly liếc mắt qua: Là ở cùng một ngôi nhà không tính là quá chật chội, không cùng phòng! Xin! Đừng! Giúp tớ chế tạo thêm tin đồn! Nữa!
Ai da, nói một chút thôi mà, biết nguyên tắc của cậu rồi. Lâm Oánh rất vui vẻ: Này, cậu dạy tớ chiêu đó thật sự có tác dụng đấy! Kể từ khi tớ trồng một gốc hoa đào ở trong phòng, Trình Ngôn bắt đầu tìm tớ nói chuyện. Mặc dù chẳng qua cũng chỉ giúp anh ta in mấy thứ tạp nham... Bảo bối tiểu Ly, cậu thật thần kỳ!
Hạ Ly gật đầu: Tớ thần kỳ lắm nhé!
Sao rồi, có vẻ như tình trạng không tốt. Lâm Oánh sờ trán cô: Không phải vì không thể nhào tới một thân thể tốt đẹp thế kia mà cảm thấy tiếc nuối hả? Không quan trọng, lui về phía sau là có cơ hội rồi!
Cậu cho rằng tớ là cậu à? Hạ Ly vung tay cô ấy ra.
Cho dù là bạn thân với Lâm Oánh, cô cũng sẽ không hoàn toàn kể hết tâm sự ra. Kỳ Giang Xuyên, là một người mà bọn họ không biết, hơn nữa cô có lòng tin để cả đời bọn họ cũng không biết cô và anh ta có dây mơ rễ má gì!
Thật đáng tiếc, các cậu ở cùng một chỗ vậy mà thật sự không xảy ra chuyện gì! Hơn nữa Tiêu Phượng Nam còn uống say... Đáng thương quá! Lâm Oánh ra vẻ tiếc hận khiến Hạ Ly buồn cười: Cậu cảm thấy tốt thì lấy chơi đi! Chị em như tay chân, đàn ông như quần áo.
Nói nhảm, nếu tớ lấy được, tuyệt sẽ không để người đàn ông như vậy bị hủy trong tay cậu! Lâm Oánh nói xong, miệng nhỏ ăn kem: Tớ thấy anh ta đã hết lòng hết dạ với cậu! Cứ ổn định như vậy không tốt sao?
Tớ còn muốn còn muốn mà! Hạ Ly mỉm cười.
Cứ ổn định như vậy! Chính cô không có gì, tóm lại không thể ở chung một chỗ với người mình thích, hay ở chung một chỗ với người thích mình cũng vậy thôi. Nhưng mà, hôn sự này cho dù trưởng bối nhà họ Hứa miễn cưỡng đồng ý, còn có thật nhiều cái không chắc chắn bị kẹt ở phía trước! Nào có đơn giản thế?
Tiểu Ly, từ lúc đầu điện thoại cậu vẫn reo kìa, sao không nhận? Lâm Oánh nói.
Hạ Ly mím môi móc điện thoại mới mua buổi sáng ra, nhìn số một chút: Hoàn toàn xa lạ. Cô chưa từng điện thoại cho người xa lạ nào, đối với việc riêng tư thì cực kỳ thận trọng. Chó săn vô khổng bất nhập [1] cũng không biết phương thức liên lạc của cô. Nhưng mà... Dãy số xa lạ gọi vào điện thoại cô, không thể không nói do người quen cố ý.
[1] vô khổng bất nhập: chỗ nào cũng nhúng tay vào; lợi dụng tất cả mọi dịp (ví với sự lợi dụng mọi cơ hội để làm điều xấu).
Xin chào. Tôi là Hạ Ly. Cô thử nói.
Anh đã chờ em một đêm.
Là Kỳ Giang Xuyên.
Hạ Ly hít một hơi thật sâu: Anh Kỳ, nếu nhất định có lời muốn nói với tôi, tôi nghĩ rằng trên điện thoại cũng có thể nói rõ ràng, cần gì cứ phải gặp mặt chứ? Lúc chúng ta chia tay cũng không vui, cho nên tôi muốn tận lực tránh sự lúng túng, anh Kỳ xin lỗi, tôi đang ăn cơm với bạn, bái bai!
Hạ Ly! Đối phương không chịu buông tha: Đừng đùa với anh. Có một số việc không thể nói trên điện thoại, em hiểu mà.
Tôi không hiểu! Cho xin đi, tôi chán ghét anh, tôi không muốn gặp anh! Hạ Ly không có phong độ cúp điện thoại: Lâm Oánh hôm nay tớ không thoải mái, đi trước.
Ặc... Được rồi.
Tay Hạ Ly nắm điện thoại rịn ra một tầng mồ hôi lạnh. Người đàn ông như cơn ác mộng đó lúc nào thì mới có thể trở thành quá khứ? Cô đi nhanh, vội vàng chạy tới ‘nơi ấy’ mà anh ta ‘đang chờ em ở đó’.
‘Nơi ấy’ là một quán cà phê xinh xắn, ở khu vực bình thường, trang hoàng không xa hoa mấy. Có ánh nắng ấm áp trải dài chiếu qua cửa sổ sát đất, rải đầy cả quán. Góc tây nam có chiếc dương cầm màu đen, thường chơi nhạc của Bach, ấm áp và thoải mái. Mỗi một cái bàn được trang trí hoa tươi, vậy mà... Mỗi bàn đều có một người ngồi nhìn như đang hưởng thụ cuộc sống nhưng thực ra đang bảo vệ sự an toàn của Kỳ tiên sinh. Kỳ tiên sinh không tầm thường chút nào ngồi trong góc nhỏ của quán.
Hạ Ly hít một hơi thật sâu.
Tôi đã tới. Có gì, nói đi.
Kỳ tiên sinh ngẩng đầu lên từ trong một xấp văn kiện—— anh ta rất tuấn tú. Đường nét gương mặt rõ ràng, ánh mắt gọn gàng linh hoạt, sống mũi cao nghiêm túc, mặt không biểu cảm nói với cô: Ngồi đi. Anh ta cũng không hỏi cô muốn uống gì, mà gọi luôn capuccino. Hạ Ly lạnh lùng nhìn, khi waiter cung kính bưng lên thì cô giơ tay đánh rớt.
Kỳ Giang Xuyên vẫn ra vẻ cứng đơ, khẽ gật đầu với waiter.
Ly thứ hai...
Ly thứ ba...
Cô không thể nào đập chết toàn bộ tiền của anh ta ở đây, nhưng anh ta có thể làm hao mòn tính tình của cô. Cho đến khi cô nhàm chán phất tay mới thôi, anh ta biết cô sẽ thỏa hiệp.
Kỳ Giang Xuyên đúng thật rất nhẫn nại, thậm chí so với Tiêu Phượng Nam đối với Hạ Ly còn nhẫn nại hơn.
Người đàn ông này lạnh như băng, ý chí kiên cường, bất cận nhân tình [2], nhưng anh ta vẫn rất khoan dung với Hạ Ly.
[2] bất cận nhân tình: không để ý đến quan hệ tình cảm.
Anh có bệnh à! Thích người đến quán của anh đập phá, cần gì cứ phải tìm tôi? Hạ Ly quả nhiên nhàm chán, không hề để ý đến ly café tản ra hơi thở ‘cô gái nhỏ’ mà Hạ Ly ghét kia nữa. Không nhìn không nhìn không nhìn...
Anh nhớ trước đây em rất thích. Giọng nói Kỳ Giang Xuyên cứng nhắc.
Hạ Ly khịt mũi: Đã không thích từ lâu rồi! Anh nói thời thiếu nữ trước kia của tôi, đi mẹ nó rồi!
Hạ Ly! Kỳ Giang Xuyên nhíu mày: Em càng ngày càng không biết kiềm chế, không trách được cứ liên tục lên báo.
Vậy thì sao? Hạ Ly khinh bỉ nhìn anh ta: Anh tới tìm tôi chính vì muốn trách móc tôi sao? Anh Kỳ à, bây giờ anh đã không còn tư cách quan tâm rồi!
Kỳ Giang Xuyên im lặng một chút, nói: Đúng vậy, đối với chuyện của em, anh không có tư cách. Đối với nhà họ Hạ thì sao?
Anh có ý gì! Hạ Ly gần như xông lên từ chỗ ngồi: Kỳ Giang Xuyên, anh đừng nói với tôi, người bỏ tiền tập kích ông nội tôi chính là anh!
Hạ Ly! Kỳ tiên sinh nâng âm điệu lên. Hạ Ly nhạy cảm nhận ra được sau lưng có âm thanh sột soạt vươn tay vào trong túi áo của những tên lâu la kia, da đầu tê dại: Làm gì! Muốn giết tôi hả?
Em ngồi đi. Kỳ Giang Xuyên hơi gật đầu: Ăn cơm trước đi.
Hạ Ly giận dỗi ngồi xuống, kéo khăn trải bàn tròn màu vàng nhạt, làm hỏng hoa văn của nó, trong lòng cô sẽ vui lên một chút. Kỳ Giang Xuyên ra hiệu bảo thu lại xấp văn kiện này của anh ta, tự mình châm thuốc.
Tắt đi! Hạ Ly hung tợn nói.
Anh ta nghe lời tắt thuốc lá, còn dùng ánh mắt việc không liên quan đến mình nhìn cô, nhìn một chút nhưng lại rót đầy thâm tình: Không phải người của anh. Em có cần, anh giúp em điều tra.
Tôi cần người của anh bảo đảm, sẽ không có hành động gì với nhà họ Hạ! Hạ Ly siết nắm đấm cười lạnh: Anh Kỳ à, không phải các anh nói lời giữ lời sao?
Bọn anh không phải là xã hội đen.
Anh bảo đảm?
Anh bảo đảm!
Hạ Ly vẫn cười lạnh, nhưng mà đã vểnh ngón út uống cà phê rồi. Kỳ Giang Xuyên là loại đàn ông cô không muốn trêu vào, vậy mà hết lần này tới lần khác anh ta cứ muốn theo đuổi cái loại cảm giác dẫu lìa ngó ý còn vươn tơ lòng này? Ha!
Hạ Ly, cẩn thận với những người đàn ông ở bên cạnh em. Anh ta đột nhiên nói: Đặc biệt là Tiêu Phượng Nam.
Anh điều tra tôi? Cô không quan tâm nói: Theo ý của anh, ai cũng không trong sạch bằng anh! Thật ra thì anh mới là người không thanh bạch nhất đấy!
Kỳ Giang Xuyên mím chặt đôi môi: Em vẫn đang để ý chuyện anh ngồi tù.
Không dám không dám. Hạ Ly phất tay, như đuổi ruồi nói: Huống chi ngài không phải là đã sớm tính toán xong hết rồi sao, trước khi ngồi tù chúng ta gọn gàng chia tay? Kỳ Giang Xuyên, tôi thật bội phục việc giảng nghĩa khí của anh đấy! So, chẳng muốn nói nữa!
Được rồi, ăn cơm đi. Kỳ Giang Xuyên nói.
Thức ăn là từ nhà anh ta đưa tới, dọn lên ở quán cà phê.
Vừa rồi anh nhắc tới Tiêu Phượng Nam, anh ấy làm sao? Hạ Ly giơ cao chiếc đũa lên.
Anh ta có kể chuyện của cha mẹ cho em biết không. Kỳ Giang Xuyên nói: Anh ta còn nhỏ đã theo ông nội, ăn nhờ ở đậu.
Anh nói Tiêu Phượng Nam không xứng với tôi? Hạ Ly ‘phì’ cười: Đây là lời tôi không muốn nghe nhất hiện giờ. Cho nên xin câm miệng đi.
Anh không nhìn vào xuất thân. Kỳ Giang Xuyên bình tĩnh nói: Nhưng quả thật anh ta không xứng với em. Tâm tư của người đàn ông này không đơn thuần. Lúc anh ta mười lăm tuổi cha mẹ đã song song qua đời, để lại cho anh ta khối tài sản kếch xù, nhưng tiền đó lại không sạch sẽ. Trước mắt anh ta làm đủ việc để ở cùng em, không thể không hoài nghi.
Được rồi, anh nói vậy... Ai xứng với tôi? Hạ Ly cười lạnh ném chiếc đũa: Anh à?
Kỳ Giang Xuyên không nói, nghiêng đầu nhìn phong cảnh bên ngoài. Trong tiếng dương cầm du dương vang lên những bản nhạc thần thánh của Bach, ánh mặt trời rọi vào quán cà phê cũng vẩy vào người Hạ Ly, không nóng, nhưng tỏa sáng lấp lánh. Hạ Ly len lén nuốt nước mắt nơi khóe mắt trở về.
Ăn cơm đi. Anh ta nói.
Cha mẹ Tiêu Phượng Nam chết thế nào, có lẽ anh biết sơ sơ nhỉ? Hạ Ly cười khan.
Kỳ Giang Xuyên im lặng một chút, từ từ nói: Loạn súng bắn chết.
Hạ Ly cắn môi dưới: Làm loại chuyện đó, có phải sẽ bị bán rẻ, hoặc bị theo dõi thật lâu không? Tiêu Phượng Nam anh ấy... Hạ Ly muốn hỏi là: Tiêu Phượng Nam sẽ không dính dáng gì đến loại buôn bán phi pháp đó chứ. Nhưng cô không hỏi ra miệng, cô không thể ra vẻ cô không tin tưởng anh ấy trước mặt ‘người ngoài’.
Đây chính là lo lắng của anh.
Một sự im lặng tĩnh mịch.
Hạ Ly, cắt đứt với người đàn ông tên Liễu Nghiêu luôn đi. Anh ta đột nhiên nói.
Thế nào? Hạ Ly hoài nghi nhìn anh ta.
Anh ta và cô quen nhau năm năm trước, hai năm trước chia tay, cho dù ở chung một chỗ tương đối lâu. Hạ Ly cũng không ghét anh ta, hơn nữa lúc mới quen cũng biết việc kinh doanh của anh ta cũng không phải là thứ mà nhà họ Hạ của cô có thể tiếp nhận. Lúc bọn họ ở cùng nhau, tuy Kỳ Giang Xuyên vẫn lạnh như băng, kiên quyết, hay ra lệnh, nhưng cô cảm giác được anh ta thật sự quan tâm cô.
Hai năm trước, đêm trước khi anh ta đi tù, đã đoạn tuyệt sạch sẽ với Hạ Ly. Hơn nữa còn lấy cách thức vô cùng máu chó kết thúc đoạn tình yêu này: Anh ta tìm phụ nữ, ở quán cà phê mang danh nghĩa này của anh ta, ở trước mặt cô...
Thật ra thì ngay từ lúc anh ta bị bỏ tù ngày thứ hai, Hạ Ly đã biết màn chia tay đó là một vở kịch. Người đàn ông này nghĩ mình là Tiết Bình Quý, nhưng Hạ Ly cô không phải là Vương Bảo Xuyến [3]! Nếu ban đầu vì không muốn làm chậm trễ người ta nên mới chia tay, thì hôm nay cũng không nên ba lần bốn lượt nói xấu bạn trai của người ta! Đây không phải là đàn ông!
[3] Tiết Bình Quý và Vương Bảo Xuyến: Vương Bảo Xuyến là một trong những mỹ nữ Trung Quốc, vốn là con út trong nhà tể tướng Vương Doãn. Bảo Xuyến không chỉ là thiên kim tiểu thư xinh đẹp mà còn là một cô gái rất thông minh. Một lần, mỹ nữ Vương Bảo Xuyến tình cờ gặp một thư sinh nghèo tên là Tiết Bình Quý và đem lòng yêu chàng thanh niên nghĩa hiệp này. Biết rằng, nếu nói ý định lấy Tiết Bình Quý, cha mình sẽ không đồng ý nên Bảo Xuyến đã đề nghị với cha mình cho mình dùng hình thức ném tú cầu để chọn chồng.
Kết quả là quả tú cầu được Bảo Xuyến ném thẳng vào tay của chàng thư sinh nghèo họ Tiết. Theo quy định, Bảo Xuyến sẽ được gả cho Tiết Bình Quý. Tuy nhiên, Vương Doãn sau khi biết thân phận nghèo khổ của Tiết thì nhất định không đồng ý. Bảo Xuyến cũng không nghe theo lời cha, nhất định đòi lấy cho được Tiết Bình Quý vì đó là người chồng trời đã định đoạt cho cô.
Tuy nhiên, bên nhau chưa được bao lâu thì Tiết được lệnh nhập ngũ. Suốt 18 năm sau đó, mặc dù không nhận được bất cứ tin tức nào của chồng, song Bảo Xuyến vẫn một mực tảo tần chăm sóc mẹ già, chờ đợi ngày chồng trở về.
Mười tám năm sau, Tiết Bình Quý nhờ lập được công trạng lớn, được phong làm quan to trong triều đình. Tưởng chừng ông trời có mắt, cuối cùng đã để cho hai người được đoàn tụ. Thế nhưng, chỉ 18 ngày sau khi hai người gặp lại, Tiết Bình Quý bạo bệnh qua đời. Sau 18 năm chờ đợi đằng đẵng, hạnh phúc của Bảo Xuyến chỉ vỏn vẹn 18 ngày và cô quay trở lại cuộc sống lẻ bóng một mình. (Nguồn: https://kienthuc.net.vn)
Lúc 13 tuổi em bị bắt cóc, trước đây em đã từng đề cập với anh. Kỳ Giang Xuyên nói: Anh đã điều tra, bên trong chuyện này không rõ ràng lắm.
Quỷ cả bên trong! Hạ Ly liếc mắt.
Sai những tên côn đồ kia tập kích em, chính là Liễu Nghiêu. Khoan đã, em không cần vội. Hạ Ly, lời của anh em hiểu rõ, không nắm chắc sẽ không nói lung tung.
Đối với anh ấy có ích lợi gì! Hạ Ly trừng mắt, thế giới này dường như cũng có lúc hoa lá cành... Trước kia cô chỉ biết là kiểu người gì cũng có quá khứ, kiểu người gì cũng có mục đích, nhưng không ngờ người đàn ông như Liễu Nghiêu, vậy mà cũng dám xài chiêu với cô! Vì trông cô quá ngu xuẩn sao?
Anh hùng cứu mỹ nhân. Kỳ Giang Xuyên nói: Nhưng đồng bọn của cậu ta phản bội cậu ta, bọn họ thích Hạ tiểu thư xinh đẹp và khoản tiền chuộc khổng lồ hơn.
Anh tìm được người của bọn họ?
Ừ.
Như vậy... Có thể hoàn toàn xác nhận rồi?
Kỳ Giang Xuyên... Anh đã quan tâm tôi như vậy, tại sao ban đầu muốn dùng thủ đoạn như thế? Hạ Ly có chút chán nản: Hại tôi bây giờ không thích anh nổi.
Kỳ Giang Xuyên tiếp tục nhìn ra ngoài cửa sổ, sườn mặt dường như có một chút vui vẻ: Em... như bây giờ, anh rất vui.
/36
|