Lúc này có thể an ổn ăn bữa cơm rồi.
Hạ Ly bĩu môi, trong lòng cũng vui vẻ: Anh vui thì có ích lợi gì!
Kỳ Giang Xuyên âm trầm, nói: Hạ Ly, anh nhận được một tin không chính xác lắm —— mục tiêu tập kích lúc ban đầu là em. Ánh mắt của anh ta trở nên đặc biệt có thần, Hạ Ly không thể không nghĩ tới tình huống máu chó trong tiểu thuyết —— Kỳ Giang Xuyên không hổ là mắt ‘chim ưng’.
Là tôi thì sao? Hạ Ly không sao cả nói: Nếu không thì anh giúp tôi thăm dò hai bà phù thủy họ Vân đi?
Đã sớm điều tra rồi, không có vấn đề gì. Kỳ Giang Xuyên hiểu rất rõ chuyện giữa cô, mẹ kế và con gái bà ta, trước kia vì Hạ Ly xui xẻo bị bắt cóc nên đã điều tra một lần, trong sạch không tùy vết, ngay cả chính anh ta còn không tin.
Lại điều tra tiếp! Hạ Ly chỉnh giọng nhái theo Vân Yên: Chị ơi, chị nhất định phải thường xuyên về nhà. Cây nho trong vườn cũng giữ lại cho chị... Chị ơi!
Dù là người không cười nói tùy tiện như Kỳ Giang Xuyên, cũng buồn cười hơi cong đôi môi.
Có quỷ mới tin bọn họ trong sạch! Nhưng vì ngay cả anh cũng không điều tra ra cái gì, nên tôi vẫn chưa có hành động nào với bọn họ. Aiz... Hạ Ly nói xong, bất nhã gõ mâm: Nếu thật sự có ý nghĩ gì, xem tôi có bóp chết bọn họ hay không!
Đừng gõ. Kỳ Giang Xuyên đưa tay ra, giành lại cái muỗng trong tay cô, rồi lại cầm tay cô: Khó coi.
Hạ Ly ngẩn người một chút, sau đó rút tay về: Không cho nắm bậy, cẩn thận tôi thiến anh!
Anh ta nhăn mặt cau mày: Hóa ra Hạ Ly ngang ngạnh như vậy, hai năm qua, càng liều lĩnh không giống một cô gái.
Cảm ơn đã quá khen! Hạ Ly đoạt lấy cái muỗng, ‘bang’ một cái ném ra cách đó không xa, vào trong ly cà phê của tên vệ sĩ nọ: Hai năm qua, anh cũng càng tự cho là đúng. Sau này chuyện cá nhân của tôi, không cần câu nói của anh Kỳ nữa, anh Kỳ cũng đừng nhúng tay. Tôi nghĩ việc nhỏ như vậy nhà họ Hạ chúng tôi vẫn có thể đối phó được.
Từ quán cà phê ra ngoài, Hạ Ly thoải mái hơn chút. Kỳ Giang Xuyên không phải đến xin tha thứ, cũng không có ý bắt cô hâm lại tình cũ. Hơn nữa, đối với ‘chuyện đương nhiên’ cô thay lòng, anh ta còn rất vui mừng! Vậy lương tâm của Hạ Ly cô cần gì phải bất an?
Kỳ Giang Xuyên vốn là người mà cô không nên quen biết nhỉ...
Dù nói thế nào, xem như nhà họ Hạ đã tiếp nhận Tiêu Phượng Nam, cũng sẽ không cân nhắc đến Kỳ Giang Xuyên nữa! Kiểu kinh doanh buôn bán không thể lộ ra ngoài ánh sáng này, tuy nhiên, anh ta càng có tiền, chứng minh anh ta càng không trong trắng...
Nếu ban đầu cô thật sự học Vương Bảo Xuyến, vậy bây giờ hoàn cảnh sẽ khác! Không! Điều này hoàn toàn không thể... Khi đó ở cùng với anh ta, không phải vì Vân Yên và Hứa Lâm Tranh đang yêu nhau sao! Cô không thích Kỳ Giang Xuyên, cô không thích...
Cô Hạ! Đột nhiên xuất hiện người kêu tên cô, Hạ Ly sợ hết hồn. Quay đầu lại, lại là bé chó săn đó. Bây giờ tay chó săn này đang ăn mặc theo kiểu học sinh lương thiện, vậy mà Hạ Ly cảm thấy dù thế nào cậu ta cũng không thể thuần khiết nổi.
Con mẹ nó cậu làm gì vậy! Quên đi, tôi sợ cậu rồi... Hôm nay Hạ Ly lười phải vật lộn với cậu ta. Ông nội đã không sao, Tiêu Phượng Nam đã thuận lợi tiến vào Hạ thị, ngay cả Liễu Nghiêu cũng đi, cô sợ gì chứ? Muốn chụp thì chụp đi, muốn viết gì thì tùy!
Cô Hạ, cô chờ một chút! Tay chó săn đuổi theo không buông tha. Mặc dù nhìn qua là một cậu nhóc lương thiện, nhưng vẫn cao hơn nữ vương Hạ Ly một cái đầu: Cô Hạ! Cậu ta ngăn trước mặt cô.
Dùng bút trong tay cậu thảo phạt tôi phải không? Muốn vạch trần gương mặt thật của tôi đúng chứ? Ha, cậu bạn à! Cuối cùng tôi đã biết nhiệt huyết thanh niên là gì rồi. Được rồi, nếu tôi đây quá bất trị, bây giờ cậu cản tôi làm gì? Ban đầu lên báo với tôi làm gì hả?
Chẳng qua là cậu nhóc muốn thăng chức tăng lương thôi! Chẳng qua chỉ là tay chó săn mượn bát quái để đi lên!
Không! Không phải vậy... Cô Hạ, tôi muốn xin lỗi cô! Bé chó săn nhức đầu: Ngày đó tôi muốn rửa hình rồi mang ra ngoài, mang mấy bức đó đi... tiêu hủy. Nhưng biên tập của chúng tôi, ông ta! Ông ta!
Ông ta cái gì? Bé chó săn không nói Hạ Ly cũng đoán được.
Bây giờ tôi mới biết, chủ biên vì tin tức kinh hoàng mà cái gì cũng làm được. Cô Hạ bây giờ tôi mới biết cô không phải là loại đó... Loại người như vậy! Cô chỉ khinh thường không thèm giải thích thôi? Cô yên tâm, tôi nhất định sẽ trả lại trong sạch cho cô! Bé con thật ngây thơ.
Chủ biên các người là ai? Hạ Ly đối với việc này khá có hứng thú. Nếu không muốn bị trộn lẫn ở truyền thông, cô sẽ giúp cậu ta một chút!
Chủ biên tên là Tô Bình Dương. Câu nói đầu tiên của bé chó săn đã bán rẻ ông chủ của mình: Hơn nữa tôi còn biết, chủ biên chuyên gia thu góp tin tức của cô Hạ. Chỉ cần là tin tức tiêu cực nhất định sẽ cho lên báo!
Sao cậu biết? Hạ Ly hoài nghi nhìn cậu ta.
Tôi và chủ biên cãi nhau một trận, bị đuổi rồi. Lúc tôi bị sa thải thì vừa hét vừa rống, có lẽ cả phòng làm việc đều có thể nghe được. Bé chó săn như đưa đám nói: Cô Hạ, ban đầu chủ biên giao cho tôi nhiệm vụ phỏng vấn cô, tôi còn... Thật sự xin lỗi! Xin cô hãy tha thứ cho tôi!
Hạ Ly phất tay: Được rồi. Thấy cậu chỉ là tay mơ. Làm gì cũng hỏng!
Cô Hạ thật sự là người tốt! Bé chó săn nói, nhếch miệng cười. Hạ Ly phát hiện người bạn nhỏ này trông vô cùng đẹp trai, nhưng mà loại đẹp trai này chỉ khiến cô thấy mắc ói.
Người này con mẹ nó cùng một đức hạnh với Vân Yên! Cố làm ra vẻ ngây thơ, bạn đưa tay đánh má trái của cậu ta, thì cậu ta sẽ chủ động đưa má phải cho bạn. Làm bạn hoàn toàn không xuống tay được!
Khụ! Bẩm sinh tôi là người tốt, không cần cậu nhấn mạnh! Hạ Ly không có cách nào với một cậu nhóc như vậy, cách duy nhất chính là né bọn họ ra, không nhìn bọn họ, đả kích bọn họ!
Rời khỏi nhà họ Hạ đã một tuần, Hạ Ly tính xem có nên trở về hay không thì ông Hạ đột nhiên gọi cho cô một cú điện thoại, bảo cô về nhà. Hạ Ly nghĩ rằng ông nội không khỏe, vội vã chạy về. Vừa vào cửa đã bị cảnh tượng náo loạn dọa sợ ——
Vân Trinh Uyển khóc sướt mướt nằm trên ghế sa lon, bên cạnh là Vân Yên với vẻ mặt ngốc trệ. Ông Hạ đang hút thuốc ở trên lầu hành lang, thấy Hạ Ly đi vào mới dụi thuốc: Aiz! Tiểu Ly về rồi. Chị Tần mau mang trà!
Xảy ra chuyện gì? Hạ Ly rửa mặt rồi ngồi xuống: Chẳng lẽ nhớ tôi, nhớ đến khóc?
Chị ơi... Vân Yên ngẩng đầu, vẻ ngốc trệ biến thành sợ hãi: Chị!
Hạ Ly sợ hết hồn! Mặc dù ngày thường cô xem thường Vân Yên, cũng luôn chọc cô ta khóc, nhưng hình như tình hình lần này đặc biệt nghiêm trọng. Gương mặt Vân Yên nhợt nhạt như sáp, kèm theo nước mắt, mắt to có vẻ bất lực.
Rốt cuộc là thế nào? Hạ Ly quay đầu lại nhìn ông Hạ: Ba à, tại sao nhị khuê nữ của ba khóc?
Sao mạng của Yên nhi chúng ta khổ thế chứ! Vân Trinh Uyển ôm Vân Yên bắt đầu hát: Con gái à, tại sao con lại gặp loại chuyện như vậy, con còn nhỏ thế mà...
Hạ Ly không hiểu ra sao nhìn Vân Yên: Cô nói đi, sao?
Chị ơi... Em... Em mang thai. Vân Yên trợn mắt nhìn cô chằm chằm, ngón tay trắng nhỏ bắt được tay cô: Em rất sợ! Chị ơi... Ô ô ô...
Hạ Ly như bị điện giật gạt tay cô ta ra: Cô nói gì!
Trả lời cô là sự im lặng của mọi người.
Hạ Ly nhìn Vân Yên khóc thành dòng, kiềm chế nói: Cô xảy ra chuyện gì! Sao không cẩn thận như vậy!
Không, không phải đâu! Vân Trinh Uyển ôm con gái khóc: Hoàn toàn không phải là lỗi của Yên nhi nhà chúng ta! Là đám cầm thú kia, đám cầm thú đã bắt cóc con bé... Rõ ràng chúng ta đã đưa tiền cho bọn chúng! Bọn nó lại còn... Con gái tôi thật khổ mà!
Hạ Ly phiền não nói: Bây giờ, chỉ có thể phá thai. Nếu không các người còn muốn thế nào? Gọi cho bọn cướp bắt đăng báo nói xin lỗi hả?
Vân Yên chán nản ngã xuống đất, che bụng.
Ban đầu lúc mới vừa được cứu về tại sao cô không nói! Hạ Ly hung hăng chỉ vào đầu cô ta: Bây giờ cô đi nạo thai, muốn viết tên ai? Nhà họ Hạ chúng ta đâu thể ôm cái này!
Tiểu Ly! Ông Hạ rống với cô: Yên nhi là người bị hại, con không thể tốt với nó hơn một chút sao?
Tốt hơn một chút? Ban đầu nếu không phải cô ta tùy hứng tự chạy ra ngoài, làm sao bị bắt cóc? Hạ Ly thở dài: Nếu không thì thừa dịp bây giờ còn sớm, nhanh chóng tìm người xứng đáng gả đi. Dù sao không phải cô đã sớm muốn tìm một bạch mã hoàng tử để kết hôn, thoát khỏi người chị ghê tởm như tôi sao?
Em không có! Vân Yên nói: Em biết chị thích anh Lâm Tranh. Em mới...
Cô thì biết cái gì! Hạ Ly cắt đứt lời cô ta: Ba, con muốn nói chuyện riêng với cô ta, các người đừng quấy rầy. Vân Yên cô đứng lên cho tôi, khóc! Khóc có ích lợi gì! Đi vào thư phòng với tôi!
Hạ Ly ngồi trên ghế bạch đàn lớn, ánh mắt vừa lúc rơi vào cuốn tổ hợp thuật ngữ《 Cẩm Sắt 》. Nhớ tới hôm đó cô và Tiêu Phượng Nam thân mật thế nào, cũng nhớ lại đêm qua hành vi phóng đãng lúc say rượu của anh. Trên mặt không khỏi đỏ lên.
Vân Yên sợ hãi đứng trước mặt cô, tay tóm lấy giá sách bằng gỗ lim.
Không được ghì chặt giá sách! Hạ Ly nói: Nói đi, tôi biết cô sẽ không vô duyên vô cớ chạy ra ngoài, xảy ra chuyện gì?
Chị... em nói ra thì chị đừng tức giận nhé. Vân Yên hoảng sợ nhìn cô.
Hạ Ly thờ ơ uống trà.
Là cô Tô tìm được em. Cô ta khụt khịt nói: Ngày đó cô ta mắng em không biết xấu hổ, dám giành đàn ông của chị mình. Em không tin, cô ta lấy tờ báo đó ra cho em xem. Còn nói... Còn nói cũng vì điều này nên chị mới ghét em như thế...
Nhảm nhí! Theo sinh lý tôi đã ghét cô rồi!
Chị...
Nói tiếp!
Vân Yên buồn bã nhìn cô: Em nghĩ, có phải nếu em không kết hôn với anh Lâm Tranh, chị sẽ không ghét em nhiều như vậy. Dù sao... Dù sao em cũng không muốn gả cho anh Lâm Tranh! Em đã có người mình thích, nhưng mà...
Vậy tại sao cô muốn đính hôn! Tại sao ở cùng với anh ấy ba năm? Hạ Ly hùng hổ.
Đó là vì... vì... mẹ nói, anh Lâm Tranh là người rất rất tốt. Hơn nữa, anh ấy theo đuổi em... Vân Yên càng nói càng nhỏ.
Vân Trinh Uyển!
Được, không nhắc đến những thứ này nữa. Sao cô bị bắt cóc? Hạ Ly cười lạnh: Tôi đã sớm cảm thấy vụ bắt cóc của cô không hề đơn giản rồi. À, muốn tiền thì mục tiêu cũng có thể là tôi mà. Bọn họ bắt cô làm gì chứ?
Là... Là ý của cô Tô... Trong đôi mắt Vân Yên lại ngấn nước: Cô ta nói, như vậy nhà họ Hạ... sẽ để ý đến còn có một Vân Yên tồn tại, sẽ không xem em như không khí! Cho nên em đồng ý với cô ấy... Cho cô ta tiền, giúp em tạo ra một vụ bắt cóc. Chị à, em nói thật! Con chó đưa tin chính là con được nuôi sau vườn nhà chúng ta đó!
Ý tưởng cũ rích nhóc con muốn gây sự chú ý với người lớn. Hạ Ly nhún vai: Vậy tại sao cô không đi tìm cô Tô túc trí đa mưu của cô đi? Xảy ra chuyện mới nghĩ đến tôi, mới nghĩ đến nhà họ Hạ?
Cô ta hãm hại em... Vân Yên hít mũi, hai mắt sung vù, hoa lê đẫm mưa: Cô ta cho em ăn gì đó bên trong có thuốc... Em chỉ nhớ cô ta dẫn rất nhiều đàn ông đến... Chị ơi, em sợ!
Bây giờ mới biết sợ! Hạ Ly thở dài: Được rồi, tên tuổi của cô Tô đó, nói cho tôi biết đi.
Cô ta là Tô Uyển Dương. Vân Yên nói.
......
Cô ta là Tô Uyển Dương!
Hạ Ly bĩu môi, trong lòng cũng vui vẻ: Anh vui thì có ích lợi gì!
Kỳ Giang Xuyên âm trầm, nói: Hạ Ly, anh nhận được một tin không chính xác lắm —— mục tiêu tập kích lúc ban đầu là em. Ánh mắt của anh ta trở nên đặc biệt có thần, Hạ Ly không thể không nghĩ tới tình huống máu chó trong tiểu thuyết —— Kỳ Giang Xuyên không hổ là mắt ‘chim ưng’.
Là tôi thì sao? Hạ Ly không sao cả nói: Nếu không thì anh giúp tôi thăm dò hai bà phù thủy họ Vân đi?
Đã sớm điều tra rồi, không có vấn đề gì. Kỳ Giang Xuyên hiểu rất rõ chuyện giữa cô, mẹ kế và con gái bà ta, trước kia vì Hạ Ly xui xẻo bị bắt cóc nên đã điều tra một lần, trong sạch không tùy vết, ngay cả chính anh ta còn không tin.
Lại điều tra tiếp! Hạ Ly chỉnh giọng nhái theo Vân Yên: Chị ơi, chị nhất định phải thường xuyên về nhà. Cây nho trong vườn cũng giữ lại cho chị... Chị ơi!
Dù là người không cười nói tùy tiện như Kỳ Giang Xuyên, cũng buồn cười hơi cong đôi môi.
Có quỷ mới tin bọn họ trong sạch! Nhưng vì ngay cả anh cũng không điều tra ra cái gì, nên tôi vẫn chưa có hành động nào với bọn họ. Aiz... Hạ Ly nói xong, bất nhã gõ mâm: Nếu thật sự có ý nghĩ gì, xem tôi có bóp chết bọn họ hay không!
Đừng gõ. Kỳ Giang Xuyên đưa tay ra, giành lại cái muỗng trong tay cô, rồi lại cầm tay cô: Khó coi.
Hạ Ly ngẩn người một chút, sau đó rút tay về: Không cho nắm bậy, cẩn thận tôi thiến anh!
Anh ta nhăn mặt cau mày: Hóa ra Hạ Ly ngang ngạnh như vậy, hai năm qua, càng liều lĩnh không giống một cô gái.
Cảm ơn đã quá khen! Hạ Ly đoạt lấy cái muỗng, ‘bang’ một cái ném ra cách đó không xa, vào trong ly cà phê của tên vệ sĩ nọ: Hai năm qua, anh cũng càng tự cho là đúng. Sau này chuyện cá nhân của tôi, không cần câu nói của anh Kỳ nữa, anh Kỳ cũng đừng nhúng tay. Tôi nghĩ việc nhỏ như vậy nhà họ Hạ chúng tôi vẫn có thể đối phó được.
Từ quán cà phê ra ngoài, Hạ Ly thoải mái hơn chút. Kỳ Giang Xuyên không phải đến xin tha thứ, cũng không có ý bắt cô hâm lại tình cũ. Hơn nữa, đối với ‘chuyện đương nhiên’ cô thay lòng, anh ta còn rất vui mừng! Vậy lương tâm của Hạ Ly cô cần gì phải bất an?
Kỳ Giang Xuyên vốn là người mà cô không nên quen biết nhỉ...
Dù nói thế nào, xem như nhà họ Hạ đã tiếp nhận Tiêu Phượng Nam, cũng sẽ không cân nhắc đến Kỳ Giang Xuyên nữa! Kiểu kinh doanh buôn bán không thể lộ ra ngoài ánh sáng này, tuy nhiên, anh ta càng có tiền, chứng minh anh ta càng không trong trắng...
Nếu ban đầu cô thật sự học Vương Bảo Xuyến, vậy bây giờ hoàn cảnh sẽ khác! Không! Điều này hoàn toàn không thể... Khi đó ở cùng với anh ta, không phải vì Vân Yên và Hứa Lâm Tranh đang yêu nhau sao! Cô không thích Kỳ Giang Xuyên, cô không thích...
Cô Hạ! Đột nhiên xuất hiện người kêu tên cô, Hạ Ly sợ hết hồn. Quay đầu lại, lại là bé chó săn đó. Bây giờ tay chó săn này đang ăn mặc theo kiểu học sinh lương thiện, vậy mà Hạ Ly cảm thấy dù thế nào cậu ta cũng không thể thuần khiết nổi.
Con mẹ nó cậu làm gì vậy! Quên đi, tôi sợ cậu rồi... Hôm nay Hạ Ly lười phải vật lộn với cậu ta. Ông nội đã không sao, Tiêu Phượng Nam đã thuận lợi tiến vào Hạ thị, ngay cả Liễu Nghiêu cũng đi, cô sợ gì chứ? Muốn chụp thì chụp đi, muốn viết gì thì tùy!
Cô Hạ, cô chờ một chút! Tay chó săn đuổi theo không buông tha. Mặc dù nhìn qua là một cậu nhóc lương thiện, nhưng vẫn cao hơn nữ vương Hạ Ly một cái đầu: Cô Hạ! Cậu ta ngăn trước mặt cô.
Dùng bút trong tay cậu thảo phạt tôi phải không? Muốn vạch trần gương mặt thật của tôi đúng chứ? Ha, cậu bạn à! Cuối cùng tôi đã biết nhiệt huyết thanh niên là gì rồi. Được rồi, nếu tôi đây quá bất trị, bây giờ cậu cản tôi làm gì? Ban đầu lên báo với tôi làm gì hả?
Chẳng qua là cậu nhóc muốn thăng chức tăng lương thôi! Chẳng qua chỉ là tay chó săn mượn bát quái để đi lên!
Không! Không phải vậy... Cô Hạ, tôi muốn xin lỗi cô! Bé chó săn nhức đầu: Ngày đó tôi muốn rửa hình rồi mang ra ngoài, mang mấy bức đó đi... tiêu hủy. Nhưng biên tập của chúng tôi, ông ta! Ông ta!
Ông ta cái gì? Bé chó săn không nói Hạ Ly cũng đoán được.
Bây giờ tôi mới biết, chủ biên vì tin tức kinh hoàng mà cái gì cũng làm được. Cô Hạ bây giờ tôi mới biết cô không phải là loại đó... Loại người như vậy! Cô chỉ khinh thường không thèm giải thích thôi? Cô yên tâm, tôi nhất định sẽ trả lại trong sạch cho cô! Bé con thật ngây thơ.
Chủ biên các người là ai? Hạ Ly đối với việc này khá có hứng thú. Nếu không muốn bị trộn lẫn ở truyền thông, cô sẽ giúp cậu ta một chút!
Chủ biên tên là Tô Bình Dương. Câu nói đầu tiên của bé chó săn đã bán rẻ ông chủ của mình: Hơn nữa tôi còn biết, chủ biên chuyên gia thu góp tin tức của cô Hạ. Chỉ cần là tin tức tiêu cực nhất định sẽ cho lên báo!
Sao cậu biết? Hạ Ly hoài nghi nhìn cậu ta.
Tôi và chủ biên cãi nhau một trận, bị đuổi rồi. Lúc tôi bị sa thải thì vừa hét vừa rống, có lẽ cả phòng làm việc đều có thể nghe được. Bé chó săn như đưa đám nói: Cô Hạ, ban đầu chủ biên giao cho tôi nhiệm vụ phỏng vấn cô, tôi còn... Thật sự xin lỗi! Xin cô hãy tha thứ cho tôi!
Hạ Ly phất tay: Được rồi. Thấy cậu chỉ là tay mơ. Làm gì cũng hỏng!
Cô Hạ thật sự là người tốt! Bé chó săn nói, nhếch miệng cười. Hạ Ly phát hiện người bạn nhỏ này trông vô cùng đẹp trai, nhưng mà loại đẹp trai này chỉ khiến cô thấy mắc ói.
Người này con mẹ nó cùng một đức hạnh với Vân Yên! Cố làm ra vẻ ngây thơ, bạn đưa tay đánh má trái của cậu ta, thì cậu ta sẽ chủ động đưa má phải cho bạn. Làm bạn hoàn toàn không xuống tay được!
Khụ! Bẩm sinh tôi là người tốt, không cần cậu nhấn mạnh! Hạ Ly không có cách nào với một cậu nhóc như vậy, cách duy nhất chính là né bọn họ ra, không nhìn bọn họ, đả kích bọn họ!
Rời khỏi nhà họ Hạ đã một tuần, Hạ Ly tính xem có nên trở về hay không thì ông Hạ đột nhiên gọi cho cô một cú điện thoại, bảo cô về nhà. Hạ Ly nghĩ rằng ông nội không khỏe, vội vã chạy về. Vừa vào cửa đã bị cảnh tượng náo loạn dọa sợ ——
Vân Trinh Uyển khóc sướt mướt nằm trên ghế sa lon, bên cạnh là Vân Yên với vẻ mặt ngốc trệ. Ông Hạ đang hút thuốc ở trên lầu hành lang, thấy Hạ Ly đi vào mới dụi thuốc: Aiz! Tiểu Ly về rồi. Chị Tần mau mang trà!
Xảy ra chuyện gì? Hạ Ly rửa mặt rồi ngồi xuống: Chẳng lẽ nhớ tôi, nhớ đến khóc?
Chị ơi... Vân Yên ngẩng đầu, vẻ ngốc trệ biến thành sợ hãi: Chị!
Hạ Ly sợ hết hồn! Mặc dù ngày thường cô xem thường Vân Yên, cũng luôn chọc cô ta khóc, nhưng hình như tình hình lần này đặc biệt nghiêm trọng. Gương mặt Vân Yên nhợt nhạt như sáp, kèm theo nước mắt, mắt to có vẻ bất lực.
Rốt cuộc là thế nào? Hạ Ly quay đầu lại nhìn ông Hạ: Ba à, tại sao nhị khuê nữ của ba khóc?
Sao mạng của Yên nhi chúng ta khổ thế chứ! Vân Trinh Uyển ôm Vân Yên bắt đầu hát: Con gái à, tại sao con lại gặp loại chuyện như vậy, con còn nhỏ thế mà...
Hạ Ly không hiểu ra sao nhìn Vân Yên: Cô nói đi, sao?
Chị ơi... Em... Em mang thai. Vân Yên trợn mắt nhìn cô chằm chằm, ngón tay trắng nhỏ bắt được tay cô: Em rất sợ! Chị ơi... Ô ô ô...
Hạ Ly như bị điện giật gạt tay cô ta ra: Cô nói gì!
Trả lời cô là sự im lặng của mọi người.
Hạ Ly nhìn Vân Yên khóc thành dòng, kiềm chế nói: Cô xảy ra chuyện gì! Sao không cẩn thận như vậy!
Không, không phải đâu! Vân Trinh Uyển ôm con gái khóc: Hoàn toàn không phải là lỗi của Yên nhi nhà chúng ta! Là đám cầm thú kia, đám cầm thú đã bắt cóc con bé... Rõ ràng chúng ta đã đưa tiền cho bọn chúng! Bọn nó lại còn... Con gái tôi thật khổ mà!
Hạ Ly phiền não nói: Bây giờ, chỉ có thể phá thai. Nếu không các người còn muốn thế nào? Gọi cho bọn cướp bắt đăng báo nói xin lỗi hả?
Vân Yên chán nản ngã xuống đất, che bụng.
Ban đầu lúc mới vừa được cứu về tại sao cô không nói! Hạ Ly hung hăng chỉ vào đầu cô ta: Bây giờ cô đi nạo thai, muốn viết tên ai? Nhà họ Hạ chúng ta đâu thể ôm cái này!
Tiểu Ly! Ông Hạ rống với cô: Yên nhi là người bị hại, con không thể tốt với nó hơn một chút sao?
Tốt hơn một chút? Ban đầu nếu không phải cô ta tùy hứng tự chạy ra ngoài, làm sao bị bắt cóc? Hạ Ly thở dài: Nếu không thì thừa dịp bây giờ còn sớm, nhanh chóng tìm người xứng đáng gả đi. Dù sao không phải cô đã sớm muốn tìm một bạch mã hoàng tử để kết hôn, thoát khỏi người chị ghê tởm như tôi sao?
Em không có! Vân Yên nói: Em biết chị thích anh Lâm Tranh. Em mới...
Cô thì biết cái gì! Hạ Ly cắt đứt lời cô ta: Ba, con muốn nói chuyện riêng với cô ta, các người đừng quấy rầy. Vân Yên cô đứng lên cho tôi, khóc! Khóc có ích lợi gì! Đi vào thư phòng với tôi!
Hạ Ly ngồi trên ghế bạch đàn lớn, ánh mắt vừa lúc rơi vào cuốn tổ hợp thuật ngữ《 Cẩm Sắt 》. Nhớ tới hôm đó cô và Tiêu Phượng Nam thân mật thế nào, cũng nhớ lại đêm qua hành vi phóng đãng lúc say rượu của anh. Trên mặt không khỏi đỏ lên.
Vân Yên sợ hãi đứng trước mặt cô, tay tóm lấy giá sách bằng gỗ lim.
Không được ghì chặt giá sách! Hạ Ly nói: Nói đi, tôi biết cô sẽ không vô duyên vô cớ chạy ra ngoài, xảy ra chuyện gì?
Chị... em nói ra thì chị đừng tức giận nhé. Vân Yên hoảng sợ nhìn cô.
Hạ Ly thờ ơ uống trà.
Là cô Tô tìm được em. Cô ta khụt khịt nói: Ngày đó cô ta mắng em không biết xấu hổ, dám giành đàn ông của chị mình. Em không tin, cô ta lấy tờ báo đó ra cho em xem. Còn nói... Còn nói cũng vì điều này nên chị mới ghét em như thế...
Nhảm nhí! Theo sinh lý tôi đã ghét cô rồi!
Chị...
Nói tiếp!
Vân Yên buồn bã nhìn cô: Em nghĩ, có phải nếu em không kết hôn với anh Lâm Tranh, chị sẽ không ghét em nhiều như vậy. Dù sao... Dù sao em cũng không muốn gả cho anh Lâm Tranh! Em đã có người mình thích, nhưng mà...
Vậy tại sao cô muốn đính hôn! Tại sao ở cùng với anh ấy ba năm? Hạ Ly hùng hổ.
Đó là vì... vì... mẹ nói, anh Lâm Tranh là người rất rất tốt. Hơn nữa, anh ấy theo đuổi em... Vân Yên càng nói càng nhỏ.
Vân Trinh Uyển!
Được, không nhắc đến những thứ này nữa. Sao cô bị bắt cóc? Hạ Ly cười lạnh: Tôi đã sớm cảm thấy vụ bắt cóc của cô không hề đơn giản rồi. À, muốn tiền thì mục tiêu cũng có thể là tôi mà. Bọn họ bắt cô làm gì chứ?
Là... Là ý của cô Tô... Trong đôi mắt Vân Yên lại ngấn nước: Cô ta nói, như vậy nhà họ Hạ... sẽ để ý đến còn có một Vân Yên tồn tại, sẽ không xem em như không khí! Cho nên em đồng ý với cô ấy... Cho cô ta tiền, giúp em tạo ra một vụ bắt cóc. Chị à, em nói thật! Con chó đưa tin chính là con được nuôi sau vườn nhà chúng ta đó!
Ý tưởng cũ rích nhóc con muốn gây sự chú ý với người lớn. Hạ Ly nhún vai: Vậy tại sao cô không đi tìm cô Tô túc trí đa mưu của cô đi? Xảy ra chuyện mới nghĩ đến tôi, mới nghĩ đến nhà họ Hạ?
Cô ta hãm hại em... Vân Yên hít mũi, hai mắt sung vù, hoa lê đẫm mưa: Cô ta cho em ăn gì đó bên trong có thuốc... Em chỉ nhớ cô ta dẫn rất nhiều đàn ông đến... Chị ơi, em sợ!
Bây giờ mới biết sợ! Hạ Ly thở dài: Được rồi, tên tuổi của cô Tô đó, nói cho tôi biết đi.
Cô ta là Tô Uyển Dương. Vân Yên nói.
......
Cô ta là Tô Uyển Dương!
/36
|