Tiểu Lâm thị bên cạnh bà ta tỏ vẻ tin là thật, nước mắt lưng tròng nhào vào lòng Vệ lão phu nhân, khóc thút tha thút thít, nói “Cô mẫu, ngài đừng nói như vậy, Tuệ Nhi sẽ chăm sóc cho ngài, nhất định ngài sẽ sống lâu trăm tuổi ”
Vệ lão phu nhân quay đầu lại, bắt đầu diễn cô cháu tình thâm với Tiểu Lâm thị, bà ta vuốt ve tấm lưng co rúm của nàng ta, cảm thán nói “Chỉ có Tuệ Nhi là hiếu thuận, theo ta thấy, Hầu phủ này vẫn cần phải có một người khiêm tốn, phẩm hạnh đoan trang như Tuệ Nhi mới được.”
“Phu nhân bận rộn nhiều việc, nghe nói lão phu nhân sinh bệnh thì lập tức vội vàng chạy đến chăm sóc lão phu nhân, con người phu nhân vừa đơn thuần vừa hiếu thảo, nhưng không ngờ lại bị lão phu nhân hiểu lầm đến mức này.” Trầm Hương rũ mắt, nói chuyện đâu ra đấy.
“Chủ mẫu của một phủ mà lại không thể quản gia một cách rõ ràng, chi bằng giao cho bà lão này tính toán cho rồi.” Vệ lão phu nhân hừ một tiếng, liếc mắt nhìn Tô thị.
Trầm Hương nghẹn ngào, mà tiếng khóc của Tô thị cũng ngừng lại, nhưng thay vì biện giải thì nàng ta lại khóc to hơn.
Trước kia Tiểu Lâm thị cũng dùng chiêu, hiện tại lại thành Tô thị dùng chiêu này, kết quả mỗi lần tranh chấp, những gì vang lên bên tai hắn chỉ toàn là tiếng khóc không ngừng của nữ nhân.
“Ngươi khóc cái gì Khóc tang sao, ta còn chưa có chết đâu ”
“Ôi ôi...... Cô mẫu, ngài đừng nổi giận, nếu bệnh tình trở nặng thì làm sao mà sống được...... Ô ô......”
Trong lúc nhất thời, tiếng khóc thê lương và tiếng kêu bi ai của nữ nhân hòa lẫn vào nhau, khiến cho Vệ Uyên nhức đầu không thôi, trên trán nổi đầy gân xanh như muốn nổ tung.
“Đủ rồi ”
Tiếng quát chói tai của nam nhân đánh gãy màn kịch náo loạn này, ba nữ nhân đều bị dọa sợ, lập tức ngừng lại rồi sững sờ nhìn hắn.
Vệ Uyên vô cùng phiền lòng xoa xoa huyệt thái dương, tâm tình tốt đẹp trong thư phòng vừa rồi đã biến mất hoàn toàn, việc này dừng ở đây
“Uyên nhi?” Vệ lão phu nhân bất mãn kêu một tiếng.
“Mẫu thân, đừng làm loạn nữa.” Vệ Uyên nhìn nhân một cách thâm sâu, hiếm khi bà ta lại bị ánh mắt của hắn làm cho kinh sợ, lập tức yên tĩnh trở lại.
Tô thị âm thầm vui vẻ trong lòng, không khống chế được mà nhìn về phía nam nhân vĩ ngạn anh đĩnh kia.
Chỉ là Vệ Uyên không có nhìn nàng ta lấy một cái, chỉ nhàn nhạt phân phó nha hoàn thu dọn chén thuốc trên mặt đất, liền xoay người đi.
Khăn tay trong tay Tô thị sắp bị nàng ta vò nát luôn rồi, nàng ta nhìn theo bóng dáng vội vã của nam nhân, cắn cắn môi dưới.
Vệ Uyên bước nhanh đến thư phòng, đẩy cửa ra, ánh mắt đầu tiên nhìn thấy chính là thiếu nữ đang đứng trước giá Long Môn treo áo ngoài của hắn, ngón tay trắng nõn như cọng hành của nàng cẩn thận khẽ vuốt ve áo hắn như đang vuốt bảo vật, tiếp theo khuôn mặt nhỏ trắng nõn kí cũng dựa sát vào, đôi mắt nhắm lại, cái mũi nho xinh nhúc nhích, hình như đang ngửi mùi hương trên đó.
“Ngươi, ngươi đang làm gì ” Vệ Uyên chỉ cảm thấy một sự ngượng ngùng xông thẳng lên mặt hắn, nhưng đồng thời trong lòng lại nổi lên một tia ngọt, như là vị ngọt của bánh hoa quế vừa mới nếm lúc nãy, mỗi một tia một sợi trong bánh đều mang theo vị ngọt.
Thiếu nữ bị giọng nói uy nghiêm của hắn làm cho sợ tới mức thân mình run lên một cái, đầu gối liền cong xuống muốn quỳ tạ tội, nhưng Vệ Uyên đã nhanh hơn nàng một bước hắn nắm lấy tay nàng giữ nàng lại, không cho nàng quỳ xuống.
/469
|