“Hầu, Hầu gia thứ tội, nô tỳ, nô tỳ……” Sắc mặt nàng sợ hãi, lông mi run rẩy dữ dội hơn tựa như một con bướm sắp cất cánh bay trên khuôn mặt trắng trẻo, không dám nhìn hắn một cái, khóe mắt hơi rủ xuống trông thật đáng thương.
Trong lòng hắn nóng lên, một tay dùng sức kéo thiếu nữ nhỏ xinh động lòng người vào trong lòng, ấn đầu nàng vào ngực mình, giọng nói cực kỳ trầm thấp mang theo cảm giác thô ráp như hạt cát, gợi cảm mê người, “Ta còn đang ở đây, nàng đi ngửi xiêm y của ta làm gì?”
Nàng có vẻ như bị dọa sợ đến mức không nói được lời nào, thân thể cứng ngắc được hắn ôm vào lòng. Mà Vệ Uyên lại một lần nữa cảm thán, nàng thật sự quá gầy, sợ là vòng eo cũng không lớn bằng một bàn tay của hắn, tựa như chỉ cần dùng lực một chút là có thể bẻ gãy, vậy lúc ấy hắn phải làm thế nào……
Mùi hoa quế nhàn nhạt trên người nàng và xúc cảm mềm mại trong lòng khiến cho Vệ Uyên có chút không khống chế được , hắn nâng khuôn mặt nàng lên để nàng đối mặt với hắn, rồi cúi đầu tìm môi nàng.
nguyên văn là 心猿意马, tức tâm viên ý mã, nghĩa là tâm trí bất định, không kiểm soát được.
Thiếu nữ vốn tưởng rằng sẽ ngoan ngoãn tiếp nhận yêu thương của hắn lại đột nhiên quay đầu tránh hắn, hắn ghé sát vào gò má nàng, chiếc mũi cao thẳng hơi cọ nhẹ vào mặt nàng, toàn bộ hơi thở nóng rực đều phả vào môi nàng.
“Sao thế?”
“Nô…… Nô tỳ sợ một lát nữa sẽ ngất xỉu nên không dám thất lễ trước mặt Hầu gia.” Nàng nhắm chặt hai mắt, đỏ mặt đến mức không dám thở mạnh, thoạt nhìn như sắp ngất đi ngay sau đó.
Vệ Uyên không khỏi mím môi cười nhẹ một tiếng, buông nàng ra, tiểu nha hoàn ngay lập tức thoát khỏi vòng tay của hắn, đưa lưng về phía hắn rụt người đứng đó.
“Thôi, ta sẽ chờ cho nàng từ từ quen đã.” Nhìn nàng đứng quay lưng về phía hắn, dùng sức lau mặt như một con chuột Hamster nhỏ thì phiền muộn vừa rồi của Vệ Uyên đã bị quét sạch hoàn toàn, hắn kéo ghế ra trước bàn rồi dạy nàng viết chữ.
Hoàng hôn dần dần bao phủ toàn bộ Hầu phủ, Vệ Uyên một thân một mình ngồi ngay ngắn trong thư phòng. Vào buổi tối, thư phòng không cần nha hoàn hầu hạ, Vệ Dũng rón rén đi tới cắt một đoạn bấc nến, gian phòng lập tức sáng tỏ hơn.
Ánh nến phát ra mấy tiếng nổ nhẹ nhẹ, Vệ Uyên giơ tay lên vuốt vuốt mi tâm, ngẩng đầu nhìn ánh trăng ngoài cửa sổ, sau đó đứng dậy.
Vệ Dũng choàng chiếc áo choàng lên vai hắn rồi thắp đèn l ng đi phía trước.
Vệ Uyên bước ra khỏi sảnh chính của thư phòng, phiến đá xanh dưới chân ánh lên ánh sáng mờ nhạt, bước chân hắn dừng lại, đột nhiên xoay người đi về phía nhĩ phòng bên cạnh thư phòng.
phòng phụ, buồng phụ
Vệ Dũng đi được một đoạn, mới phát hiện sau lưng không có tiếng bước chân của Hầu gia, vội quay đầu nhìn, không ngờ Hầu gia lại trở về thư phòng. Hắn ta cho rằng Hầu gia để quên thứ gì đó, lập tức không nhanh không chậm chạy theo, chẳng ngờ Hầu gia không tới sảnh chính mà lại đi tới trước cửa nhĩ phòng.
Vệ Dũng tỉnh ngộ, vội bước lên một bước gõ cửa phòng, lớn tiếng nói “Thanh Đại cô nương, Hầu gia tới.”
Bên trong truyền đến tiếng bước chân hoảng loạn và tiếng xê dịch chói tai của bàn ghế, còn có tiếng kêu rên trầm thấp khe khẽ của thiếu nữ, sau một lúc im lặng, cánh cửa mới được mở ra.
Thiếu nữ vẫn mặc xuân sam ban ngày, bên trong trắng bên ngoài hồng theo như quy định trong phủ, đôi mắt mở to nhìn nam nhân ngoài cửa, nhất thời quên mất mời hắn vào phòng.
“Định cho ta ở ngoài cửa cả đêm sao?” Dáng vẻ khả ái cùng với cái miệng khẽ nhếch lên của nàng đã lấy lòng hắn, Vệ Uyên mím chặt đôi môi mỏng, nhịn không được khẽ giương lên.
“Hầu gia thỉnh……” Nàng vội vàng làm tư thế mời vào, nam nhân cao lớn và hùng vĩ này khiến cho gian phòng vốn đã nhỏ càng trở nên nhỏ hơn.
/469
|