Một Thái Giám Xông Thiên Hạ

Chương 158: Bàng gia đến đông đủ

/175


Vốn đình viện cũng khá rộng rãi, bây giờ vì mấy khách không mời này lại đâm ra chật chội. Tuy nhiên vùng không gian bên cạnh nữ nhân thần bí vẫn không ai dám đến gần, hơn nữa người đến vẫn còn gia tăng, liên tiếp có thêm mấy lão giả nhìn thân phận không tầm thường. Còn có một ít kiếm thủ bộ dạng như hộ vệ mà đám người Trương Hắc Ngưu đã thấy trước trong đình viện.

Lão giả cường tráng tức giận:

- Các ngươi làm sao còn không mau đi, chẳng lẽ thật phải chờ tới lão phu tự mình đuổi đi sao? Tên lớn xác kia, đúng......Đừng có ngó nghiêng đi đâu nữa, ta đang nói ngươi...... Cho là mình vóc dáng cao lớn nên dám không nghe lời lão phu...... Vạn nhất Tiểu Tú Hoa nổi cơn điên, cho dù người lớn xác thì có thể chống đỡ được mấy kiếm của nàng?

Trương Hắc Ngưu ngạc nhiên nhìn lão giả cường tráng, mình đâu ngó nghiêng, vẫn một mực nhìn chằm chằm vào lão vậy mà không biết tại sao lão lại nói vậy. Lão giả cường tráng nhìn thấy bộ dạng Trương Hắc Ngưu, hiển nhiên không đem lời mình lọt vào tai nên chuyển mục tiêu sang Bạch Kim Nguyệt:

- Tiểu cô nương, nhanh lên đi, nơi này cũng không phải là chỗ cho các ngươi đứng!

Bạch Kim Nguyệt nghe vậy liếc sang Trương Hắc Ngưu, không biết nên làm thế nào.

- Các ngươi rốt cuộc là người nào làm chủ?

Lão giả cường tráng giận dữ, lúc này có một kiếm thủ đi tới bên tai lão ghé vào nói hai câu khiến lão chấn động. Ánh mắt của lão nhìn vào Trương Hắc Ngưu hoàn toàn thay đổi, đã không phải là bình tĩnh và khinh thị như mới vừa rồi mà trở nên tràn đầy tức giận, cừu hận và sợ hãi, thân thể chợt lui về phía sau, đụng phải một lão giả khác làm lão này kêu lên một tiếng:

- Ngươi làm gì!

- Là..... Là.....

Lão giả cường tráng khẩn trương chỉ vào Trương Hắc Ngưu, lão giả phía sau không nhịn được:

- Là cái gì?

- Là người kia!

Lão giả cường tráng chỉ vào Trương Hắc Ngưu, lão giả phía sau vẫn chưa hiểu:

- Người nào nha?

- Chính là tên đã giết chết Gia Hào!

Lão giả cường tráng chợt kêu lên, mọi người lập tức nhìn dồn vào Trương Hắc Ngưu với vẻ kinh dị, bàn tay vô thức đặt lên vũ khí tùy thân.

- Không nên gấp gáp động thủ!

Lão giả cường tráng ngăn lại:

- Đối thủ lai lịch thần bí, võ công lại càng chí cường...... Hơn nữa đại cừu nhân giết chết Gia Hào còn chưa lộ diện! Bao vây nơi này, đợi nhân thủ đến đông đủ!

Mọi người hiểu rõ thì nhất tề lui về phía sau, để đám người Trương Hắc Ngưu lưu tại trong đình viện, ở một bên nhìn chằm chằm, không động thủ nhưng cũng không rời đi, tạo thành một trận thế vững vàng vây lại.

- Thật sự là...... Người giết chết Gia Hào đang ở nơi nào?

Có người hỏi, mọi người nhìn chung quanh một vòng rồi nhìn vào Vân Quan Nguyệt. Căn cứ theo bọn thủ hạ miêu tả thì chắc là lão giả trung niên nhìn qua già nua nhưng thân thể lại tràn đầy tinh lực này. Vân Quan Nguyệt khẽ cau mày, y không muốn giao thủ với nữ nhân thần bí nhưng đối với những người của Bàng gia thì không coi vào mắt.

- Nhị gia đến...... Nhị gia đến......

Phía ngoài vang lên tiếng bước chân một số lớn nhân mã. Có một người chạy đến rất nhanh tới cửa kêu lên, sắc mặt mọi người lộ vẻ vui mừng, tựa hồ đang chờ một nhóm lớn viện binh. Bàng gia Nhị gia cũng chính là lão giả động thủ đêm qua với Trương Hắc Ngưu, sau khi nhận được tình báo mà hộ vệ khẩn cấp chạy tới báo cho mình nên vội vàng chạy tới. Lão vừa bước vào là nhìn Trương Hắc Ngưu đầu tiên, sau đó nhìn vào thanh Kim ngọc điêu linh kiếm đeo bên hông Bạch Kim Nguyệt, lại nhìn vào Vân Quan Nguyệt đã bước ra khỏi phòng, hai mắt nhất thời đỏ ngầu. Phía sau xuất hiện thêm mấy lão giả mắt lóe tinh quang, công lực cực kỳ cao siêu tạo thành một dãy chặn trước cửa.

- Động thủ sao?

Một lão giả tiến tới bên tai Bàng gia Nhị gia hỏi, phía sau đông đảo cao thủ Bàng gia cũng bắt đầu rục rịch. Bàng gia Nhị gia vừa muốn hét lớn một tiếng để tru diệt đối phương thì chợt giật mình vì bản thân lão cũng không quá đồng ý giao thủ với đoàn thể cao thủ lai lịch thần bí này, nguy hiểm thật sự quá lớn. Mới vừa rồi là bởi vì liếc thấy cừu nhân mà lửa giận hướng đầu, nhưng bản thân là người nhiều năm vẫn lấy lợi ích gia tộc lên trên hết nên bắt đầu tính toán được mất. Nơi này có thể nói là tập trung hơn phân nửa thực lực Bàng gia nhưng sự cường đại của đối thủ thì bản thân cũng đã thử qua, một khi thất thủ thì tổn thất gây ra cho gia tộc đúng là không thể đền bù .

Bàng gia Nhị gia chậm rãi lắc đầu, vươn tay đem người phía sau ngăn lại:

- Chờ một chút!

- Còn chờ!

Lão giả cường tráng hỏi:

- Chẳng lẽ chờ gia chủ tới sao?

- Không...... Chẳng qua là thời cơ chưa tới!

Bàng gia Nhị gia lui về phía sau một bước, những người khác cũng chỉ có thể theo đó mà lui.

Bạch Kim Nguyệt khẩn trương kéo tay áo Trương Hắc Ngưu:

- Làm sao bây giờ?

Trương Hắc Ngưu nhìn lướt qua mọi người của Bàng gia, đại khái không có cao thủ nào đáng chú ý, không khỏi có chút thất vọng, nhìn lại trong đó có mấy kiếm thủ tư chất còn được thì nghĩ thầm có nên bắt hay không, nghe thấy Bạch Kim Nguyệt hỏi thì trả lời:

- Lát nữa nàng vào trong phòng

Chuyện gì xảy ra đều có ta ở đây!

- A!

Bạch Kim Nguyệt nhẹ nhàng đáp một tiếng, yên tâm dựa vào người Trương Hắc Ngưu.

Nữ nhân thần bí nhẹ nhàng quay đầu, cặp mắt như lưu quang quét hết một vòng, phàm là những ai nàng nhìn vào đều cảm thấy tê dại, tựa hồ như bị điện giật. Cả đám người Bàng gia lại bất giác lui về sau, nữ nhân thần bí phát ra tiếng cười quyến rũ đem toàn bộ vẻ thành thục phóng ra khiến mọi người đều không chịu được, ngay cả Bạch Kim Nguyệt là nữ nhân cũng nổi da gà.

- Sư muội, ngươi muốn đoạt nam nhân với sư tỷ!

Nữ nhân thần bí cao ngạo khiêu khích uy hiếp Bạch Kim Nguyệt phát ra, Bạch Kim Nguyệt mở to hai mắt, nữ nhân này đã nhìn trúng Trương Hắc Ngưu rồi?

Người của Bàng gia loạn thành một đoàn, lão giả cường tráng kêu lên:

- Không xong, Tiểu Tú Hoa nhìn trúng tên đen này rồi, làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ? Có động thủ hay không?

- Cái này?

Bàng gia Nhị gia còn đang do dự, cái này thật sự lão khó có thể lựa chọn:

- Hay là để xem một chút......

- Tiểu Tú Hoa nếu phát bệnh si mê đi theo tên đen kia thì danh dự Bàng gia chúng ta mất hết!

Có người kêu lên.

- Động thủ đi! Động thủ đi!

- Động cái rắm! Bây giờ động thủ là ép Tiểu Tú Hoa giết sạch chúng ta, ngươi là đối thủ Tiểu Tú Hoa sao?

- Chờ một chút! Thêm chút nữa! Các ngươi câm miệng hết cho ta!

Bàng gia Nhị gia nói giọng trầm thấp nhưng cực kỳ có lực đè ép mọi người, chăm chú nhìn vào mấy người trong sân.

- Hừ...... Hồ ly tinh này, ngay từ lúc trong sư môn đã là một dạng hồ mị, cũng biết lấy lòng sư phụ, đối nghịch với ta, ta học cái gì ngươi cũng học theo cái đó. Bất quá đến cuối cùng không phải là không sánh bằng ta sao? Ta là thập đại cao thủ chánh đạo, võ công kiếm thuật đều đã trò giỏi hơn thầy, ngay cả sư phụ cũng không phải là đối thủ của ta, ngươi thì sao? Chỉ biết ngoài mặt giả trang một bộ dạng băng thanh ngọc khiết câu dẫn nam nhân, ngay cả thân thể trong sạch cũng phá hư rồi...... Ha ha ha......Tư vị đó thế nào! Xem ngươi bây giờ công lực yếu thế có thể ngăn chặn một kiếm của ta?

Nữ nhân thần bí nói một tràng, ngọc thủ chộp một trảo về thanh trường kiếm mảnh mai đang nằm trên mặt đất khiến nó ngân lên một tiếng rồi bay về trong tay. Nàng nhẹ nhàng cầm kiếm vung lên làm không gian bắt đầu băng liệt.

Bạch Kim Nguyệt vội vàng nấp sau Trương Hắc Ngưu, nữ nhân kinh khủng này lại có thể bắt đầu tranh giành tình nhân với mình rồi.

Nhìn thấy phản ứng của Bạch Kim Nguyệt , nữ nhân thần bí nhẹ nhàng điểm ngón tay như hoa, đôi môi đỏ mọng khẽ thở dài:

- Sư muội nha, sư muội, sư tỷ ghét nhất đúng là điểm này của ngươi, ra bộ đáng thương nép vào người khác để người ta thương hại. Chẳng lẽ ngươi quên mình cũng là xuất thân là nữ kiếm khách kiệt xuất của một trong thiên hạ thập đại danh môn Xá tử Yên Hồng Môn? Ngươi làm một đệ tử Xá tử Yên Hồng Môn, làm một nữ kiếm khách kiệt xuất, tôn nghiêm đều vất đi đâu rồi! Chẳng lẽ sư phụ lão nhân gia cũng chỉ bảo ngươi núp ở phía sau nam nhân sao?

Nữ nhân thần bí cảm xúc vô cùng kích động:

- Có lẽ ngươi đã quên mất thân phận thật sự của mình rốt cuộc là gì......

Bạch Kim Nguyệt tự nhủ những điều này có quan hệ gì với mình, võ công kiếm thuật của ngươi đã đến cảnh giới siêu tuyệt , mình cũng không phải là đứa ngốc, căn bản không ngăn được một kiếm trông nhẹ nhàng kia, không trốn đến phía sau Trương Hắc Ngưu chẳng lẽ muốn tìm chết .

Mọi người trong phòng cũng ngơ ngác không biết lời của nữ nhân thần bí là thật hay giả, bởi vì theo đó thì sư muội của nàng trong giang hồ cũng là một nữ kiếm khách tiếng tăm lừng lẫy , mặc dù kiếm thuật bản thân không so được với nàng nhưng danh vọng không kém. Vân Quan Nguyệt liếc Quỷ kiếm một cái, tựa hồ là để chứng thực. Y hết sức tôn kính với nữ nhân có thiên tư không bằng nam nhân nhưng vẫn có thể đạt tới trình độ kiếm thuật như thế, chỉ là sư muội của nàng thì không được vậy, dĩ nhiên là về phương diện võ công.

Quỷ kiếm lắc đầu:

- Những chuyện này là cơ mật, tại hạ thân phân thấp kém không thể nào biết được!

Đám người Vân Quan Nguyệt khẽ thất vọng.

- Nàng vào đi!

Trương Hắc Ngưu nói với Bạch Kim Nguyệt, mắt thấy chiến ý của nữ nhân thần bí bộc phát, chỉ sợ sẽ có chiến đấu diễn ra, dư âm có thể thương tổn tới Bạch Kim Nguyệt. Bạch Kim Nguyệt nghe vậy vội vàng gật đầu, đại khái cũng biết chuyện nghiêm trọng. Cao thủ như thế một khi giao thủ thì chính là hủy lầu san quán, nếu chẳng may chạm vào thân thể mình thì bất hạnh rồi nên lui về gian phòng của Chu Bất Đồng.

Nữ nhân thần bí khẽ lay động thân hình thướt tha bạo tán ra quang hoa đầy trời, bước chân di chuyển liên tục trong nháy mắt đã ở trước mặt Bạch Kim Nguyệt, đôi môi đỏ mọng khẽ nhếch lên:

- Sư muội, ngươi quá làm ta thất vọng!

Nàng vừa nói xong thì một kiếm đâm về mi tâm Bạch Kim Nguyệt .


/175

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status