Kiếm quang lóe sáng xé rách không gian. Trong mắt Bạch Kim Nguyệt là một vùng an tĩnh tường hòa, không hề có một chút ồn ào náo động của nhân thế, nàng bất giác trầm mê vào trong biển hoa này. Đợi đã, đợi đã! Bạch Kim Nguyệt toát mồ hôi lạnh, nếu trầm mê vào đó thì chắc chắn mình sẽ chết, nhưng toàn thân nàng vô lực, chỉ có thể trơ mắt nhìn biển hoa bao phủ, trong lòng hô lớn không xong!
Đinh! Một thanh âm chấn động cả không gian, trường kiếm trong tay nữ nhân thần bí bị một luồng cự lực đánh cong sang một bên làm cả hai đều dạt ra ngoài. Biển hoa trong nháy mắt vô ảnh vô tung biến mất, thân thể như một ngọn núi Trương Hắc Ngưu không biết từ lúc nào đã chắn trước mặt Bạch Kim Nguyệt làm nàng cảm giác được một vòng tròn an toàn quanh người, thở phào nhẹ nhõm vội vàng chạy vào trong phòng.
Nữ nhân thần bí bước sang một bên, thân kiếm phơ phất, dịu dàng nhìn Trương Hắc Ngưu, ngọt ngào:
- Tướng công, sao chàng không để cho người ta giết con hồ ly tinh này!
Bạch Kim Nguyệt đang chạy trước nghe vậy lảo đảo suýt ngã.
Trương Hắc Ngưu cũng sững người, tại sao nữ nhân này gọi mình là tướng công, chẳng lẽ nàng cũng cùng Tú Nương giống nhau? Muốn......
Người Bàng gia cũng sợ đến u mê, nhất là mấy lão giả vừa gào thét động thủ, vừa thấy Trương Hắc Ngưu điểm một ngón tay thì đã đánh văng kiếm của nữ nhân thần bí, lập tức bỏ đi ảo tưởng báo thù. Gia Hào cũng đã chết rồi, võ lực của cự hán này cường đại như vậy, Bàng gia không đủ khả năng đối phó, vì lợi ích gia tộc, tốt nhất là không nên đắc tội người này.
Người của Bàng gia dưới sự cầm đầu của Nhị gia theo bản năng lui dần ra cửa, nữ nhân thần bí vẫn cười nói tự nhiên, nhìn Trương Hắc Ngưu:
- Làm sao? Tướng công mới vừa cách biệt một thời gian đã quên Minh Tú rồi?
Trương Hắc Ngưu tự nhủ không phải là chia tay một hay vài đoạn thời gian. Mặc dù mình nhớ là đã gặp qua nữ nhân này nhưng thật sự không biết thân phận chân chính, cũng không biết cái gì là Minh Tú.
Nữ nhân thần bí mất hứng chu miệng trông hết sức khả ái như một tiểu nữ hài muốn kẹo. Mọi người nhìn thấy một màn này cũng không có tâm tình thưởng thức, ngược lại càng khẩn trương, Trương Hắc Ngưu không biết tuổi tác của nữ nhân này nhưng những người khác thì biết nàng đã ba mươi, tuy nói bảo dưỡng rất tốt nhưng với thân phận trên giang hồ của nàng mà làm vậy thì đúng là khó coi. Vân Quan Nguyệt đã không đành lòng nhìn một thần tượng tại trong lòng tan biến.
Trương Hắc Ngưu cũng cảm giác không tệ, nghe vậy thực sự cầu thị lắc đầu:
- Minh Tú, lần đầu Trương mỗ mới nghe cái tên này!
Nữ nhân thần bí yểu điệu đi tới bên cạnh Trương Hắc Ngưu, nũng nịu:
- Tướng công, có phải chàng hận Minh Tú nha...... Thành thân đã bao lâu nhưng vì võ công mà thủy chung là không chịu động phòng, chàng mới tìm sư muội...... Bất quá không sao á! Thần công người ta đã đại thành, có thể cho chàng thân mật, hơn nữa có thể thông qua thuật điều tức đề cao công lực song phương...... Người ta hy vọng ngày này đã lâu rồi nha......
Nàng vừa nói vừa thành thục ép bầu ngực vào người Trương Hắc Ngưu làm chúng biến thành hai quả bóng dẹp.
Bạch Kim Nguyệt thấy như thế thì giận đến cơ hồ nước chua trong bụng cũng phun ra. Những người khác thì quay đầu không dám nhìn vào. Người của Bàng gia càng lui xa hơn, một người nhỏ giọng hỏi:
- Chẳng lẽ thành như vậy, mặt mũi Bàng gia thật sự là mất hết!
- Làm sao! Ngươi nghĩ lên đi thử đi, tách bọn họ ra?
Một người khác lập tức đáp lễ một câu làm người nọ á khẩu, hai người trước mặt đều là quái vật, mình dây vào đó chẳng lẽ muốn đi tìm chết.
Trương Hắc Ngưu cảm giác hết sức thoải mái, nếu là người bình thường thì chạy còn không kịp sao còn dám hưởng thụ. Sự lợi hại của nữ nhân tự xưng là Minh Tú này ai không biết, hơn nữa bây giờ đầu óc có chút vấn đề, đang ngọt ngào sau một khắc có thể trở mặt một kiếm đem đầu lâu của ngươi chém rụng, cũng chỉ có hắn mới an tâm thu nhận phần diễm phúc này.
Bầu ngực rất lớn, hơn nữa rất co dãn làm Trương Hắc Ngưu có một cảm giác hoàn toàn mới mẻ, không thể phủ nhận nam nhân đều là có mới nới cũ., Tú Nương, Bạch Kim Nguyệt mặc dù đều đẹp nhưng không thể so với Minh Tú còn mới mẻ, hơn nữa vẻ thùy mị của Minh Tú vượt qua hai nàng kia, dung mạo chỉ như cô nương mười sau, thân thể không thua Tú Nương, Bạch Kim Nguyệt, trải qua nhiều năm tập luyện lại càng dẻo dai, thon thả, không trách trong lòng Trương Hắc Ngưu nảy sinh so sánh.
- Nàng nói động phòng?
Trương Hắc Ngưu xác nhận.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Minh Tú hơi đỏ lên, nhẹ nhàng một đấm một cái vào bụng của Trương Hắc Ngưu, nhẹ nhàng ứ một tiếng:
- Ban ngày ban mặt mà nói như vậy nha...... Người ta xấu hổ đến muốn mắc cỡ chết được!
Trương Hắc Ngưu lại ngẩn ra, vừa rồi chẳng phải là Minh Tú nói vậy, sao giờ lại thành mình không đúng rồi, tuy nhiên suy nghĩ của nữ nhân biến đổi thất thường nên hắn hỏi lại:
- Vậy thế nào đây?
- Đương nhiên là muốn tới buổi tối rồi...... Người ta tất cả đều chuẩn bị xong!
Minh Tú càng dán chặt vào người Trương Hắc Ngưu như muốn hòa tan vào hắn làm Bạch Kim Nguyệt giận đến cắn chặt khăn lụa, Chu Bất Đồng vội vàng an ủi:
- Phu nhân, không cần để ý, nữ nhân này đầu óc có vấn đề, không cần cùng nàng chấp nhặt!
Đầu óc có vấn đề, nhưng thân thể thì không, có thể hầu hạ nam nhân ! Bạch Kim Nguyệt cắn răng, hung hăng nhìn chằm chằm Chu Bất Đồng một cái làm y co rúm. Vị phu nhân này mặc dù không có võ công cường thịnh như nữ nhân điên kia nhưng uy áp thì không hề kém. Bạch Kim Nguyệt không để ý đến, tiếp tục nhìn thẳng vào Trương Hắc Ngưu và Minh Tú, trong lòng thì thầm, Trương đại ca, chàng phải chống đỡ nha, không nên để cho yêu nữ này mê hoặc, nàng còn nói người ta là hồ ly tinh, mình mới là chân chính hồ ly tinh kia!
Trương Hắc Ngưu nhẹ nhàng đặt tay lên eo thon của Minh Tú làm nàng cười khanh khách, toàn bộ mọi người đều tròn mắt, Trương Hắc Ngưu ai đến cũng không cự tuyệt nha, ngay cả nữ nhân như vậy cũng thu rồi. Vân Quan Nguyệt lại càng không tin , ý vị kêu to, là ảo cảm giác, là ảo cảm giác!
Bàn tay của Trương Hắc Ngưu tùy ý trượt xuống đến cặp mông tròn trịa của Minh Tú hệt như vẫn từng làm với Tú Nương và Bạch Kim Nguyệt. Bạch Kim Nguyệt cũng đã có dự cảm, nhưng không ngờ y lại tiến triển nhanh thế, trong lòng khiếp sợ không nói nên lời!
Minh Tú tựa hồ không quá thích ứng, cặp mông khẽ động một chút nhưng cũng không chân chính, ngược lại thân thể như nhũn ra dựa vào trong ngực Trương Hắc Ngưu. Đám người Bàng gia cúi gầm mặt, không ít người vội vàng thối lui đến bên ngoài.
- Gấp gáp như vậy sao!
Minh Tú rên rỉ:
- Đến buổi tối đi, người ta để cho tướng công hưởng thụ thân thể Minh Tú. Những năm vừa rồi cũng là khổ tướng công, chưa từng hưởng qua tư vị Minh Tú. Tướng công nhất định sẽ không muốn lại ả kia.
Nàng nói xong thì ánh mắt mê ly còn liếc sang Bạch Kim Nguyệt khiêu khích khiến Bạch Kim Nguyệt cơ hồ muốn nổ, nhưng vẫn sợ hãi một thân võ công kinh người nên chỉ có thể yên lặng nghiến răng.
Trương Hắc Ngưu ừ một tiếng như đã đáp ứng. Bạch Kim Nguyệt giận run, mặc dù bản thân thừa cơ mà vào, không có danh phận ì nhưng nữ nhân một khi đố kỵ thì cần gì danh phận.
Xuân tình của Minh Tú toát ra hai mắt, vừa dựa vào Trương Hắc Ngưu vừa nhìn ra xung quanh, sau đó lưu luyến rời ra thì lập tức trở nên lạnh băng. Ánh mắt sắc bén như lợi kiếm xuyên thấu lòng người, Bạch Kim Nguyệt công lực thấp kém nên đành lui về sau, chỉ có Vân Quan Nguyệt công lực cường thịnh nên vẫn bất động, Minh Tú lạnh lùng khẽ hừ, cả giận nói:
- Tất cả đều vây quanh ở đây làm gì, còn không mau cút đi, chẳng lẻ muốn đợi đến bổn phu nhân lợi kiếm mời đi!
Lúc này Minh Tú tựa như một thanh bảo kiếm tuyệt thế rút ra khỏi vỏ. Kiếm khí kinh khủng phóng xuất, lạnh lùng nhìn mọi người chung quanh, uy áp vô cùng bao phủ không gian, sát ý cường đại khuếch tán. Mọi người Bàng gia dĩ nhiên là biết hiện giờ nàng tuyệt đối lãnh khốc vô tình. Bàng gia Nhị gia nhớ tới lúc Minh Tú nổi điên thì cũng run lên, không nói nhiều lời chạy đi, những người còn lại cũng theo gót.
Đám người Vân Quan Nguyệt biến sắc, biết Minh Tú tức giận, lấy khí thế cường đại xua đám người của Bàng gia. Mọi người cũng không do dự từ trong phòng đi ra, vẫn không quên đem theo mấy người nằm trên mặt đất, gật đầu với Trương Hắc Ngưu rồi bước ra ngoài.
Chu Bất Đồng không biết nên làm thế nào cho phải, Bạch Kim Nguyệt cũng không có ý nghĩ rời đi.
Bất quá Minh Tú cũng không quá để ý Bạch Kim Nguyệt và Chu Bất Đồng, khí thế trên người vừa thu lại liền trở lại là một thiếu nữ thiên kiều bá mị, dịu dàng khoác tay Trương Hắc Ngưu:
- Tướng công, mọi người đều đi cả rồi...... Người ta có thể hảo hảo ở cùng tướng công một chút...... Đúng rồi, nơi này còn có một người đáng ghét ở lại!
Minh Tú trợn mắt nhìn Bạch Kim Nguyệt một cái, sau đó nói với Trương Hắc Ngưu:
- Chúng ta thật lâu không có đi dạo...... Hôm nay theo người ta đi ra ngoài một chút có được hay không vậy......
Nàng nũng nịu khiến Trương Hắc Ngưu theo bản năng gật đầu, hai người đi ra ngoài cửa.
Đinh! Một thanh âm chấn động cả không gian, trường kiếm trong tay nữ nhân thần bí bị một luồng cự lực đánh cong sang một bên làm cả hai đều dạt ra ngoài. Biển hoa trong nháy mắt vô ảnh vô tung biến mất, thân thể như một ngọn núi Trương Hắc Ngưu không biết từ lúc nào đã chắn trước mặt Bạch Kim Nguyệt làm nàng cảm giác được một vòng tròn an toàn quanh người, thở phào nhẹ nhõm vội vàng chạy vào trong phòng.
Nữ nhân thần bí bước sang một bên, thân kiếm phơ phất, dịu dàng nhìn Trương Hắc Ngưu, ngọt ngào:
- Tướng công, sao chàng không để cho người ta giết con hồ ly tinh này!
Bạch Kim Nguyệt đang chạy trước nghe vậy lảo đảo suýt ngã.
Trương Hắc Ngưu cũng sững người, tại sao nữ nhân này gọi mình là tướng công, chẳng lẽ nàng cũng cùng Tú Nương giống nhau? Muốn......
Người Bàng gia cũng sợ đến u mê, nhất là mấy lão giả vừa gào thét động thủ, vừa thấy Trương Hắc Ngưu điểm một ngón tay thì đã đánh văng kiếm của nữ nhân thần bí, lập tức bỏ đi ảo tưởng báo thù. Gia Hào cũng đã chết rồi, võ lực của cự hán này cường đại như vậy, Bàng gia không đủ khả năng đối phó, vì lợi ích gia tộc, tốt nhất là không nên đắc tội người này.
Người của Bàng gia dưới sự cầm đầu của Nhị gia theo bản năng lui dần ra cửa, nữ nhân thần bí vẫn cười nói tự nhiên, nhìn Trương Hắc Ngưu:
- Làm sao? Tướng công mới vừa cách biệt một thời gian đã quên Minh Tú rồi?
Trương Hắc Ngưu tự nhủ không phải là chia tay một hay vài đoạn thời gian. Mặc dù mình nhớ là đã gặp qua nữ nhân này nhưng thật sự không biết thân phận chân chính, cũng không biết cái gì là Minh Tú.
Nữ nhân thần bí mất hứng chu miệng trông hết sức khả ái như một tiểu nữ hài muốn kẹo. Mọi người nhìn thấy một màn này cũng không có tâm tình thưởng thức, ngược lại càng khẩn trương, Trương Hắc Ngưu không biết tuổi tác của nữ nhân này nhưng những người khác thì biết nàng đã ba mươi, tuy nói bảo dưỡng rất tốt nhưng với thân phận trên giang hồ của nàng mà làm vậy thì đúng là khó coi. Vân Quan Nguyệt đã không đành lòng nhìn một thần tượng tại trong lòng tan biến.
Trương Hắc Ngưu cũng cảm giác không tệ, nghe vậy thực sự cầu thị lắc đầu:
- Minh Tú, lần đầu Trương mỗ mới nghe cái tên này!
Nữ nhân thần bí yểu điệu đi tới bên cạnh Trương Hắc Ngưu, nũng nịu:
- Tướng công, có phải chàng hận Minh Tú nha...... Thành thân đã bao lâu nhưng vì võ công mà thủy chung là không chịu động phòng, chàng mới tìm sư muội...... Bất quá không sao á! Thần công người ta đã đại thành, có thể cho chàng thân mật, hơn nữa có thể thông qua thuật điều tức đề cao công lực song phương...... Người ta hy vọng ngày này đã lâu rồi nha......
Nàng vừa nói vừa thành thục ép bầu ngực vào người Trương Hắc Ngưu làm chúng biến thành hai quả bóng dẹp.
Bạch Kim Nguyệt thấy như thế thì giận đến cơ hồ nước chua trong bụng cũng phun ra. Những người khác thì quay đầu không dám nhìn vào. Người của Bàng gia càng lui xa hơn, một người nhỏ giọng hỏi:
- Chẳng lẽ thành như vậy, mặt mũi Bàng gia thật sự là mất hết!
- Làm sao! Ngươi nghĩ lên đi thử đi, tách bọn họ ra?
Một người khác lập tức đáp lễ một câu làm người nọ á khẩu, hai người trước mặt đều là quái vật, mình dây vào đó chẳng lẽ muốn đi tìm chết.
Trương Hắc Ngưu cảm giác hết sức thoải mái, nếu là người bình thường thì chạy còn không kịp sao còn dám hưởng thụ. Sự lợi hại của nữ nhân tự xưng là Minh Tú này ai không biết, hơn nữa bây giờ đầu óc có chút vấn đề, đang ngọt ngào sau một khắc có thể trở mặt một kiếm đem đầu lâu của ngươi chém rụng, cũng chỉ có hắn mới an tâm thu nhận phần diễm phúc này.
Bầu ngực rất lớn, hơn nữa rất co dãn làm Trương Hắc Ngưu có một cảm giác hoàn toàn mới mẻ, không thể phủ nhận nam nhân đều là có mới nới cũ., Tú Nương, Bạch Kim Nguyệt mặc dù đều đẹp nhưng không thể so với Minh Tú còn mới mẻ, hơn nữa vẻ thùy mị của Minh Tú vượt qua hai nàng kia, dung mạo chỉ như cô nương mười sau, thân thể không thua Tú Nương, Bạch Kim Nguyệt, trải qua nhiều năm tập luyện lại càng dẻo dai, thon thả, không trách trong lòng Trương Hắc Ngưu nảy sinh so sánh.
- Nàng nói động phòng?
Trương Hắc Ngưu xác nhận.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Minh Tú hơi đỏ lên, nhẹ nhàng một đấm một cái vào bụng của Trương Hắc Ngưu, nhẹ nhàng ứ một tiếng:
- Ban ngày ban mặt mà nói như vậy nha...... Người ta xấu hổ đến muốn mắc cỡ chết được!
Trương Hắc Ngưu lại ngẩn ra, vừa rồi chẳng phải là Minh Tú nói vậy, sao giờ lại thành mình không đúng rồi, tuy nhiên suy nghĩ của nữ nhân biến đổi thất thường nên hắn hỏi lại:
- Vậy thế nào đây?
- Đương nhiên là muốn tới buổi tối rồi...... Người ta tất cả đều chuẩn bị xong!
Minh Tú càng dán chặt vào người Trương Hắc Ngưu như muốn hòa tan vào hắn làm Bạch Kim Nguyệt giận đến cắn chặt khăn lụa, Chu Bất Đồng vội vàng an ủi:
- Phu nhân, không cần để ý, nữ nhân này đầu óc có vấn đề, không cần cùng nàng chấp nhặt!
Đầu óc có vấn đề, nhưng thân thể thì không, có thể hầu hạ nam nhân ! Bạch Kim Nguyệt cắn răng, hung hăng nhìn chằm chằm Chu Bất Đồng một cái làm y co rúm. Vị phu nhân này mặc dù không có võ công cường thịnh như nữ nhân điên kia nhưng uy áp thì không hề kém. Bạch Kim Nguyệt không để ý đến, tiếp tục nhìn thẳng vào Trương Hắc Ngưu và Minh Tú, trong lòng thì thầm, Trương đại ca, chàng phải chống đỡ nha, không nên để cho yêu nữ này mê hoặc, nàng còn nói người ta là hồ ly tinh, mình mới là chân chính hồ ly tinh kia!
Trương Hắc Ngưu nhẹ nhàng đặt tay lên eo thon của Minh Tú làm nàng cười khanh khách, toàn bộ mọi người đều tròn mắt, Trương Hắc Ngưu ai đến cũng không cự tuyệt nha, ngay cả nữ nhân như vậy cũng thu rồi. Vân Quan Nguyệt lại càng không tin , ý vị kêu to, là ảo cảm giác, là ảo cảm giác!
Bàn tay của Trương Hắc Ngưu tùy ý trượt xuống đến cặp mông tròn trịa của Minh Tú hệt như vẫn từng làm với Tú Nương và Bạch Kim Nguyệt. Bạch Kim Nguyệt cũng đã có dự cảm, nhưng không ngờ y lại tiến triển nhanh thế, trong lòng khiếp sợ không nói nên lời!
Minh Tú tựa hồ không quá thích ứng, cặp mông khẽ động một chút nhưng cũng không chân chính, ngược lại thân thể như nhũn ra dựa vào trong ngực Trương Hắc Ngưu. Đám người Bàng gia cúi gầm mặt, không ít người vội vàng thối lui đến bên ngoài.
- Gấp gáp như vậy sao!
Minh Tú rên rỉ:
- Đến buổi tối đi, người ta để cho tướng công hưởng thụ thân thể Minh Tú. Những năm vừa rồi cũng là khổ tướng công, chưa từng hưởng qua tư vị Minh Tú. Tướng công nhất định sẽ không muốn lại ả kia.
Nàng nói xong thì ánh mắt mê ly còn liếc sang Bạch Kim Nguyệt khiêu khích khiến Bạch Kim Nguyệt cơ hồ muốn nổ, nhưng vẫn sợ hãi một thân võ công kinh người nên chỉ có thể yên lặng nghiến răng.
Trương Hắc Ngưu ừ một tiếng như đã đáp ứng. Bạch Kim Nguyệt giận run, mặc dù bản thân thừa cơ mà vào, không có danh phận ì nhưng nữ nhân một khi đố kỵ thì cần gì danh phận.
Xuân tình của Minh Tú toát ra hai mắt, vừa dựa vào Trương Hắc Ngưu vừa nhìn ra xung quanh, sau đó lưu luyến rời ra thì lập tức trở nên lạnh băng. Ánh mắt sắc bén như lợi kiếm xuyên thấu lòng người, Bạch Kim Nguyệt công lực thấp kém nên đành lui về sau, chỉ có Vân Quan Nguyệt công lực cường thịnh nên vẫn bất động, Minh Tú lạnh lùng khẽ hừ, cả giận nói:
- Tất cả đều vây quanh ở đây làm gì, còn không mau cút đi, chẳng lẻ muốn đợi đến bổn phu nhân lợi kiếm mời đi!
Lúc này Minh Tú tựa như một thanh bảo kiếm tuyệt thế rút ra khỏi vỏ. Kiếm khí kinh khủng phóng xuất, lạnh lùng nhìn mọi người chung quanh, uy áp vô cùng bao phủ không gian, sát ý cường đại khuếch tán. Mọi người Bàng gia dĩ nhiên là biết hiện giờ nàng tuyệt đối lãnh khốc vô tình. Bàng gia Nhị gia nhớ tới lúc Minh Tú nổi điên thì cũng run lên, không nói nhiều lời chạy đi, những người còn lại cũng theo gót.
Đám người Vân Quan Nguyệt biến sắc, biết Minh Tú tức giận, lấy khí thế cường đại xua đám người của Bàng gia. Mọi người cũng không do dự từ trong phòng đi ra, vẫn không quên đem theo mấy người nằm trên mặt đất, gật đầu với Trương Hắc Ngưu rồi bước ra ngoài.
Chu Bất Đồng không biết nên làm thế nào cho phải, Bạch Kim Nguyệt cũng không có ý nghĩ rời đi.
Bất quá Minh Tú cũng không quá để ý Bạch Kim Nguyệt và Chu Bất Đồng, khí thế trên người vừa thu lại liền trở lại là một thiếu nữ thiên kiều bá mị, dịu dàng khoác tay Trương Hắc Ngưu:
- Tướng công, mọi người đều đi cả rồi...... Người ta có thể hảo hảo ở cùng tướng công một chút...... Đúng rồi, nơi này còn có một người đáng ghét ở lại!
Minh Tú trợn mắt nhìn Bạch Kim Nguyệt một cái, sau đó nói với Trương Hắc Ngưu:
- Chúng ta thật lâu không có đi dạo...... Hôm nay theo người ta đi ra ngoài một chút có được hay không vậy......
Nàng nũng nịu khiến Trương Hắc Ngưu theo bản năng gật đầu, hai người đi ra ngoài cửa.
/175
|