Một Thai Hai Bảo: Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận Xương

CHƯƠNG 477: Tôi còn chưa chơi đủ đâu!

/5300


 

CHƯƠNG 477: Tôi còn chưa chơi đủ đâu!

 

Có mấy vết thương đã nhễ nhại máu tươi, lẫn với nước muối, cú ném vừa rồi của Vân Thiên Hữu hết sức tùy ý, đâm trúng vết thương trên bụng hắn, mũi kim rất ngắn, bởi vậy khi đâm vào vết thương không sâu, không nguy hiểm đến tính mạng.

 

Nhưng axit sunfuric và nước muối hòa lẫn với nhau sẽ sinh ra phản ứng hóa học, không ngừng ăn mòn miệng vết thương, bốc lên luồng khói xanh, cảm nhận ấy, chỉ mình hắn ta biết! 

 

Do quá đau đớn, nên cả tiếng kêu cũng không thốt ra nổi.

 

Vân Thiên Hữu nhíu nhíu mày, tiếc nuối nói: “Ai da? Ném trúng ư?”

 

“Ném trúng.” Lý Hàn Lâm ở bên đáp lại.

 

Vân Thiên Hữu nở nụ cười mê người đáng yêu.

 

Sau đó lấy tiếp một cái phi tiêu, Vân Thiên Hữu bày tư thế, chuẩn bị phóng phi tiêu thứ hai. Bạn muốn đọc full liên hệ : [email protected]

 

“Ưm ưm...ưm ưm! Đừng...” người đàn ông lập tức cầu xin, nói năng mơ hồ.

 

Vân Thiên Hữu chỉ mới làm động tác, hắn ta đã sợ đến tiểu ra quần.

 

Xem ra, hắn ta thật sự đã sợ.

 

Dù sao nỗi đau này, không phải người thường có thể chịu được.

 

Ngay cả một sát thủ thân kinh bách chiến, cuộc đời liếm máu trên dao, hắn cũng chưa từng sợ, chết? Hắn cũng không sợ!

 

Nhưng hôm nay lại bị thù đoạn của một đứa trẻ sáu tuổi dọa cho bể mật.

 

Nói giỡn...

 

Đây thật sự là một đứa trẻ sáu tuổi sao?

 

Mi mắt người đàn ông run run nhấc lên, tầm nhìn bị máu chảy trên trán nhuộm đỏ. Hắn ta dùng sức chớp chớp mắt, cố gắng khôi phục tầm nhìn, rốt cuộc nhìn thấy rõ khuôn mặt đứa bé.

 

Dáng người đứa trẻ mảnh khảnh, trên người mặc chiếc áo sơ-mi trắng, bên dưới mặc quần yếm đen, đi giày Anh quốc, mái tóc đen mượt mà, làm nổi bật làn da trắng bóc.

 

Trên khuôn mặt trắng như tuyết, đôi mắt đẹp mà thâm sâu, loáng thoáng thấy khóe mắt hơi cong lên, cái mũi thẳng, đôi môi đáng yêu, vẻ non nớt trẻ con chưa mất hết, dáng dấp thanh tú tinh xảo.

 

Nhưng trên người, lại tỏa ra khí thế âm hàn khiến người ta nổi gai ốc.

 

Mặc dù môi cậu cong lên rõ ràng trên mặt đang cười, nhưng lại khiến kẻ khác cảm thấy âm u, cực đáng sợ!

 

Thực sự đứa bé này chỉ mới sáu tuổi ư?

 

Hắn thật không tin nổi.

 

Mội đứa trẻ sáu tuổi, có thể nghĩ ra những thủ đoạn giày vò người khác ghê rợn vậy sao?

 

“Hắn ta nói cái gì?” Đuôi lông mày của Vân Thiên Hữu khẽ nhếch.

 

Lý Hàn Lâm ra hiệu, lập tức có người tháo miếng vải bịt miệng của hắn ra.

 

Vừa tháo ra, người đàn ông đã đau khổ cầu xin: “Hãy cho tôi chết luôn đi! Dừng tay đi! Đừng...”

 

“Anh bảo tôi dừng tay thì tôi sẽ phải dừng tay sao?” Vân Thiên Hữu cười hồn nhiên, nghiêng đầu, giọng nói non nớt rất êm tai.

 

Nhưng lời nói lại khiến người ta phát lạnh.

 

Sắc mặt người đàn ông trắng bệch: “Tôi chỉ là một sát thủ, lấy tiền người ta, nghe theo làm việc mà thôi!”

 

“Tôi chỉ là đứa trẻ, cần người chơi với tôi. Cho nên, anh chơi với tôi là tốt rồi nha.” Vân Thiên Hữu ưu nhã mỉm cười.

 

Nói rồi, liền giơ cổ tay lên.

 

Đầu phi tieu lóe lên tia sáng lạnh lẽo.

 

“Đừng...Tôi nói!”

 

“Đừng à. Vậy là chịu nói rồi sao?” Vân Thiên Hữu như thể hơi thất vọng nói: “Tôi còn tưởng anh rất cứng cỏi chứ, không ngờ anh lại đầu hàng nhanh vậy!”

 

“Tôi nói, tôi nói tất! Chỉ cầu cậu cho tôi chết một cách thống khoái thôi!”

 

“Nhàm chán! Nếu anh muốn nói, chưa chắc tôi đã muốn nghe. Tôi còn chưa chơi đủ đâu.”


/5300

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status