- Ái chà, mới một thời gian không gặp mà mày có vẻ xuống sức quá nhỉ.
Sỹ liếc mắt quan sát căn phòng mà chính xác là nhà kho chứa củi ẩm thấp và tồi tàn với vẻ thương hại. Hắn lấy bình nước để trên bàn rót một chén rồi nhìn Hoàng hất hàm hỏi:
- Sao chỉ có ba đứa chúng mày? Bọn còn lại đâu rồi?
- Sao mày biết bọn tao ở đây?
- Không chỉ mình tao đâu, cảnh sát cũng biết rồi. Nếu mày không tin thì có thể ra ngoài mà kiểm tra. Mày nên cám ơn tao đi, trên đường tới đây tao đã tiện tay giúp bọn mày giải quyết hơn chục thằng rồi đấy.
Sỹ đặt chén nước xuống mặt bàn rồi nhún vai đáp, tay phải không ngừng phủi trên vai áo complet sáng bóng không có một hạt bụi. Hoàng nghe vậy thì sắc mặt nhất thời tối sầm lại, gằn giọng:
- Là mày dẫn chúng tới đây?
- Có trách thì trách con bồ cuả mày ấy. Sáng nay tính từ lúc tao phát hiện ra thì nó đã chường mặt dưới thị trấn hơn nửa ngày thì phải. Có vẻ như còn nhiều thứ khiến nó quan tâm hơn cả sự an toàn của chính mình. Tất nhiên, mày có thể nghi ngờ tao nếu muốn. Thế nhưng việc này thật sự chẳng có ích lợi gì đối với tao cả. Ngược lại là đằng khác, tao đang cần hỏi mày một số vấn đề, về cái thế giới mà mày đưa tao tới ấy.
- Tao chẳng có chuyện gì để nói với mày cả.
- Đừng ngu ngốc như thế, tao bây giờ không còn là Phạm Văn Sỹ của ngày xưa nữa đâu. Sỹ nhếch mép cười khan, hai tay khoanh lại nhìn Hoàng với ánh mắt đầy vẻ tự tin dưới mái tóc dài lòa xòa che nửa mặt. Hoàng khẽ hít một hơi, dằn cơn giận đang nhen nhóm trong bụng. Gã mở miệng hỏi:
- Mày đã .. kích hoạt được hơn 20% cơ thể rồi sao?
- Đó là chuyện của năm ngày trước. Cảm giác thật tuyệt vời. Đúng là phải cám ơn mày, từ khi gặp mày đến giờ, tao liên tục đón nhận những bất ngờ. Nếu ngày mai báo đưa tin tên khủng bố đang giữ con gái bà Thượng nghị Sĩ bị một người Việt Nam đánh trọng thương thì tao cũng chẳng lấy làm ngạc nhiên đâu.
- Mày dọa tao đấy à?
- Mày nghĩ sao ?
- Tao...
Cơn đau ngực lại dâng lên làm sắc mặt Hoàng tái nhợt hết cả lại. Gã biết việc dùng cứng đấu cứng với Sỹ lúc này là một hành động thiếu suy nghĩ. Cái gai này gã nhất định phải nhổ, nhưng không phải là hôm nay.
- Mày muốn hỏi gì?
Sỹ bật cười. Hắn biết lời uy hiếp của mình đã thành công và đối phương đã chịu nhượng bộ. Niềm thích thú khiến Sỹ chỉ muốn cười to một trận, song hắn vẫn kìm lại được. Hơn ai hết, Sỹ hiểu rõ độ nguy hiểm của gã đàn ông ngồi trước mặt mình lúc này. Mặc dù hắn tự tin rằng bây giờ có thể hạ được gã, nhưng cái giá phải trả nhất định không phải là nhỏ. Hơn thế nữa, mục đích của hắn tới đây cũng không phải là để gây sự.
- Về cái thế giới này, làm sao để thoát ra ? ý tao là, nếu tao muốn trở về thì phải làm cách nào?
- Trở về? Tám ngày nữa. Tới lúc đó mày sẽ được chủ thần dịch chuyển trở về, giống như trong Kungfu Hustle vậy. tất nhiên, với điều kiện là mày vẫn còn thở được cho tới khi ấy.
- Không, không phải là căn phòng rỗng tuếch nhàm chán chỉ có một mày trắng đơn điệu ấy. Ý tao là trở về cái thế giới mà tao đã sinh ra và lớn lên kìa, Việt Nam thời Pháp thuộc ấy. Mặc dù không tin lắm nhưng tao vẫn phải hỏi mày: bọn mày đến từ tương lai có phải không? hay là từ quá khứ? Đấy có phải là sự thật không, cái thế giới mà người An Nam thoát khỏi ách thống trị của thực dân Pháp ấy?
- Việc này.. Hoàng khẽ nhíu mày rồi lắc đầu nói với vẻ không chắc chắn lắm:- Việc mày có trở về được hay không thì tao không biết. Nhưng tao nghĩ chuyện đó khó có khả năng xảy ra lắm. Một khi đã tiến vào cái thế giới thứ hai này thì cách duy nhất để mày có thể trở về là kiếm một lượng điểm nhất định để trao đổi với chủ thần. Còn về lai lịch của bọn tao, hình như tao đã giải thích với mày một lần rồi còn gì. Tin hay không là việc của mày.
- Vậy là..không có cách nào khác sao? Sỹ chưng hửng, song vẫn cố vớt vát chút hy vọng còn sót lại:- Số điểm nhất định đó là bao nhiêu?
- 50000. cũng có thể là 25000.
Cơ mặt của Sỹ khẽ giật giật. Đã trải qua một nhiệm vụ nên gã thừa hiểu việc kiếm số điểm đó khó khăn tới nhường nào. Ngừng lại một chút, hắn hỏi tiếp:
- Vậy sau khi nhiệm vụ này kết thúc , mỗi người chúng ta được bao nhiêu điểm?
- Nhiệm vụ này không có đoàn chiến nên ngoài 1000 điểm thưởng cố định ra thì mỗi người có 10000 điểm và 4% kích hoạt giới hạn cơ thể như đã thông báo của "chủ thần". Song có lẽ số điểm này chỉ còn khoảng 4-5000 điểm là cùng.
Hoàng nặng nhọc thở ra một hơi, hai mắt nhất thời sáng lên. Cơn đau ngực vẫn dày vò gã nãy giờ đã thuyên giảm đáng kể. Gã lạnh lùng nhìn Sỹ, sát khí hiện rõ trong ánh mắt.
- 25000 điểm?
Sỹ đứng dậy chậm rãi đi về phía cửa, một tay đưa lên xoa trán không ngừng lẩm bẩm. Nếu có trong tay số điểm khổng lồ đó chắc chắn hắn sẽ không chọn việc quay về. Thế nhưng hắn thực sự đã chán cái căn phòng maù trắng đó tới tận cổ rồi. Vấn đề là làm cách nào và tới bao giờ mới kiếm được số điểm ấy, việc đó chắc chắn chẳng thể làm xong trong ngày một ngày hai.
- Nghĩa là tao vẫn còn 8 ngày để hưởng thụ trong cái thế giới này phải không? Được rồi, cám ơn sự hợp tác của mày. Chúc bình an. À quên, cho tao mượn tạm chỗ này ít hôm nhé. Dù gì thì chúng mày cũng không có thiếu, đúng không nào?
Sỹ vừa tung hứng túi vàng và tiền mặt trong tay vừa đi về phía cửa. Hoàng chỉ nhìn qua là biết ngay, thứ này nhất định là gã lấy từ chỗ của Thư Lệ chứ không sai vào đâu được. Quả thật, khi hắn chạy ra phòng khách thì đã thấy Thư Lệ nằm sóng xoài trên mặt đất từ bao giờ. Gã nâng cô dậy.
Vẫn còn thở, chỉ ngất đi mà thôi.
Cơ mặt của Hoàng khẽ giật giật.
Quyết định của gã, đã đến lúc phải thực hiện rồi.
-----------------------
- Đứng lại.
Sỹ quay lại, thấy Hoàng đang đứng đằng sau nhìn mình thì hỏi với vẻ hồ nghi: - Mày không định giữ tao lại đấy chứ ?
- Vừa nãy tao quên không nói với mày, vẫn còn một cách để thoát ra khỏi đây.
Hoàng chầm chậm đi về phía Sỹ, nói với vẻ lạnh nhạt.
- Thật sao?
Hai mắt của Sỹ nhất thời sáng lên. Chính xác là sáng rực lên mới đúng. Bản năng sinh tồn báo cho hắn biết, nguy hiểm đang tới rất gần. Thế nhưng lúc Sỹ nhận ra có điều bất ổn thì tia sáng xanh trong tay Hoàng đã đánh gần tới mặt rồi.
Song gã vẫn né được rồi nhảy lùi sang phải hơn năm bước.
Dậm một bước lấy đà, mặt đất dưới chân Hoàng lập tức lún xuống. Tiếng gió rít mạnh làm tai gã gần như ù đặc. Magic Bamboo trong tay Hoàng như lưỡi hái tử thần vụt xuống, lần này là nhằm vào vai Sỹ. Hoàng dám chắc trúng một gậy này, cánh tay phải của Sỹ không tàn phế thì cũng nát như tương. Hắn đã từng lấy hàng chục chiếc xe cảnh sát ra để kiểm tra uy lực của Magic Bamboo, và cũng chừng đó xe phải nhập vào kho phế liệu chỉ bằng một gậy trong tay gã.
"Rầm"
Một tiếng rầm đanh gọn vang lên. Đập vào mắt Hoàng chỉ là màn bụi đất mờ mịt. Gã xoay người nhảy lùi về phía sau, tay phải quất mạnh. Hắn thừa biết kẻ vừa chạy về hướng đó là ai. Quyết tâm diệt trừ Sỹ, ngay từ đầu gã đã toàn lực ra tay, không hề nhân nhượng. Hoàng biết Sỹ bây giờ đã mạnh hơn trước rất nhiều, nhưng gã có vốn để tự tin. Và nếu mọi chuyện xảy ra thuận lợi, gã có lẽ sẽ chẳng phải tung hết vốn của mình ra.
" Choang " Sỹ hừ một tiếng rồi vung gươm lên đỡ. Thế nhưng chỉ vừa mới chạm vào Magic Bamboo, thanh gươm vốn là niềm tự hào của gã đã lập tức vỡ tan ra thành bốn mảnh. Hoảng hốt, Sỹ như âm hồn lặn sâu vào lòng đất, tránh một gậy thôi sơn của gã.
" Đâu rồi ?"
Hoàng ngưng thần quan sát chung quanh. Hắn biêt Sỹ có thể bất thần xông ra bất cứ lúc nào và bất cứ nơi đâu, thậm chí là ngay sau lưng gã. Ba đòn tấn công liên tiếp không dứt điểm được đối phương, trong hoàn cảnh cơn đau ngực kia có thể tới bất cứ lúc nào, Hoàng đã có chút hối hận.
Nếu hắn dùng nó ngay từ đầu, mọi chuyện rất có thể sẽ khác.
" Tới lượt tao ."
Hoàng còn chưa kịp giật mình thì đã mất thăng bằng chúi về phía trước, chân bị tóm lấy rồi nhấc bổng lên cao. Gã nắm chặt lấy Magic Bamboo, song vẫn chậm mất một nhịp. Nhận liên tiếp ba, bốn khuỷu tay của Sỹ vào ngực, Hoàng cảm thấy tim như ngừng đập, ruột gan đau quặn như người bị viêm ruột thừa cấp tính. Năm ngón tay phải của gã nhất thời lỏng ra, Magic Bamboo rơi thẳng xuống mặt đất. Thế nhưng Hoàng còn rơi xuống nhanh hơn. Gã bị Sỹ quật từ trên cao xuống tảng đá to bè bên dưới giống như người ta chặt một cây chuối vậy.
Quá nhanh, quá mạnh. Đó là tất cả những gì có thể hình dung về Sỹ lúc này.
- Này, mày không phải là chỉ có thế chứ?
Lấy một điếu thuốc ra châm rồi đưa lên miệng hút, Sỹ lùi lại nhíu mày nhìn đống đất đá trước mặt. Từng múi cơ nổi vồng xen kẽ với những lớp vảy màu tím thẫm mọc trên khắp cơ thể khiến Sỹ nhìn bề ngoài chẳng khác một vài dị bản của thần Poseidon trong thần thoại Hy Lạp là bao. Mặc dù không cho rằng Hoàng là đối thủ của mình lúc này, nhưng Sỹ vẫn rất coi trọng gã. Dù sao, đây cũng là kẻ đầu tiên hạ được hắn trong tám năm trở lại đây.
- Tao thật lòng khuyên mày nên đi nghỉ dưỡng sức, chờ FBI lát nữa tới khiêng vào bệnh viện cấp cứu thì hơn.
Sỹ nhếch miệng cười nhạo báng.
Hoàng âm trầm nhìn Sỹ. Trông gã lúc này đúng là chỉ có thể dùng hai chữ" tàn tạ " để hình dung. Sắc mặt trắng nhợt, quần áo rách tơi tả, xương ngực đôi chỗ vỡ nát, toàn thân đều là vết thương, da ở đầu gối bị rách một mảng lớn. Mặc dù đã tiên liệu trước, song gã cũng không ngờ thực lực của Sỹ sau khi khai mở được bản năng sinh tồn lại khủng bố đến như vậy. Sỹ của ngày hôm nay đã khác trước quá nhiều, thậm chí đã vượt qua gã một khoảng cách khá xa.
Thế nhưng, gã hôm nay cũng không phải là Hoàng trong Kungfu Hustle ngày trước nữa.
Giơ tay phải ra ngang mặt, Magic bamboo đang nằm yên trên mặt đất lập tức phi tới nằm gọn trong tay gã. Thanh tre xanh biếc dần dần dung nhập vào trong cơ thể Hoàng, nháy mắt đã không còn thấy bóng dáng đâu nữa. Thần sắc của Sỹ chợt lộ vẻ kinh ngạc, những vết thương trên người địch thủ của hắn đang lành lại một cách nhanh chóng, với tốc độ thậm chí có thể nhìn thấy bằng mắt thường.
- Mày..
Sỹ chưa nói hết câu thì đã thấy bụng mình đau điếng. Chưa kịp phản công thì cổ hắn đã bị một bàn tay cứng như thép nguội bóp chặt lấy rồi đẩy về phía sau. Tất cả chỉ xảy ra trong một cái chớp mắt, đến điếu thuốc đang ngậm trên môi Sỹ cũng chưa kịp rơi xuống mặt đất.
" Rắc , Rắc"
Hai thân cây cổ thụ gốc ba người ôm không xuể nằm trên đường lao tới của Hoàng bị đốn ngã gần như cùng một lúc. Sỹ bị nâng lên khỏi mặt đất, song một cú đá bằng chân phải vào má Hoàng đã giúp hắn thoát khỏi bàn tay cứng như sắt của gã. Hai bên lao vào nhau như những con thú hung dữ. Cây cối xung quanh không ngừng bị tàn phá, song cái mà người ngoài nhìn thấy chỉ là những cái bóng hết phân ra rồi hợp lại.
Dính một cùi chỏ vào giữa mặt, Sỹ thấy đầu óc choáng váng, phải dùng tới Shadow Step để thoát thân. Đối thủ của hắn tất nhiên chẳng chịu bỏ qua mà lập tức nhào tới truy kích. Sỹ không cam lòng nhìn xoáy vào đôi mắt xanh biếc của Hoàng, chẳng lẽ hắn mãi mãi phải cam chịu thất bại trước gã đàn ông này hay sao?
Hai cú đấm liên tiếp trúng mục tiêu, Hoàng đang đà hưng phấn thì dính một cú húc của Sỹ vào ngực phải. Gã cảm thấy khoé miệng ngòn ngọt, vừa nhổm dậy thì cổ họng đã bị một cánh tay to khoẻ kẹp cứng. Hoàng gầm lên một tiếng rồi liên tục thúc cùi chỏ vào bụng Sỹ. Cơ thể của Sỹ bình thường vốn đã đao thương bất nhập, trong trạng thái dị hoá lại càng cứng rắn vô bì.
Hoàng lúc này mới nhận ra, gã ngay từ đầu đã đánh giá hắn quá thấp. Bởi ngay cả khi đã dùng tới" Khắc Nhập", cả sức mạnh lẫn tốc độ đều được nâng lên một mức mới, không khác gì Lập khi sử dụng" Bạo Kích", gã cũng không phải là đối thủ của Sỹ.
Hoàn toàn không phải.
"A"
Ôm một cánh tay phải trật khớp lùi lại, Hoàng thở hồng hộc. Giằng co gần một tiếng đồng hồ trong tình trạng suy nhược, thể lực của gã đã đến giới hạn rồi.
- Sao,hết sức rồi hả? Sỹ lấy tay lau vết máu trên khóe miệng rồi bẻ tay rôm rốp:- Vậy thì đến lượt tao. Tất cả ân oán giữa tao và mày, hôm nay giải quyết hết ở đây đi.
Hoàng nhếch miệng cười không đáp, hai hàng lông mày khẽ nhíu lại. Có tiếng bước chân đang tiến lại gần đây, tiếng bước chân rất quen thuộc.
Tiếng bước chân đó đã dừng lại, ở ngay sau lưng gã.
- Thư Lệ, mau cùng Hiệp dẫn Cath rời khỏi đây ngay, chỗ này bị lộ rồi.
- .....
- Cô bị điếc à?
- Tôi có thể giúp anh.
Thư Lệ từ đằng sau bước lên đứng ngang hàng với gã.
- Không phải việc của cô. Hoàng nhíu mày lạnh lùng nói.
- Tại sao ? tôi cũng là một thành viên trong đội kia mà. Hãy nhìn lại anh đi, với tình trạng hiện giờ, liệu anh có thắng được hắn không?
- ...
- Nói xong chưa ? Sỹ mở miệng nhắc.
- Vậy thì cô cũng đừng quên, ở đây ai là đội trưởng.
Cặp mắt xanh biếc của Hoàng khẽ lấp lánh. Theo một tiếng kêu của gã, hàng chục đốm sáng màu xanh li ti lần lượt xuất hiện rồi tách ra khỏi cơ thể, số lượng không ngừng tăng lên theo cấp số nhân, trông như một đám mây nhỏ che phủ trên đầu gã. Những đốm sáng này dần dần tụ lại thành hình ống, cứ năm đốm là một đốt tre xanh biếc, số lượng phải tới hàng nghìn, không ngừng chuyển động quanh người gã.
- Cái gì thế này ?
Sỹ trợn mắt nhìn khung cảnh quái dị đang diễn ra trước mặt mình, lòng chùng hẳn xuống.
- Sỹ, mày nên biết một điều..nếu tao đã đưa được mày tới đây..
Hoàng gằn giọng nói từng câu từng chữ, sắc mặt lộ vẻ điên cuồng.
--..Thì tao cũng đủ khả năng đưa mày quay trở lại, bằng cách.. biến mất vĩnh viễn.
"Khắc Xuất"
Cảm nhận được sát khí cường liệt tỏa ra từ đối phương, Sỹ ngay lập tức đưa ra quyết định cuối cùng trong đời mình.
Đó là chạy.
Chỉ trong một khắc, nơi gã đứng đã bị mấy trăm đốt tre cày thành bình địa. Sau khi vồ hụt, những đốt tre này lại tiếp tục treo lơ lửng trên không như một đàn ong hung dữ, chỉ chực xơi tái kẻ thù.
Năm giây
bốn giây
ba giây
hai giây
một giây
Cách đó hơn năm chục mét, Sỹ trồi lên từ bóng một gốc cây cổ thụ rồi điên cuồng lao đi. Gần như cùng một lúc, màn tre dày đặc kia cũng phóng thẳng tới truy kích con mồi, theo gã như hình với bóng.
" Không!"
Một tiếng thét không cam lòng vang lên chấn động cả khu rừng. Sỹ chạy được hơn một trăm mét thì dừng lại. Lần đầu tiên trong mắt hắn hiện lên nỗi tuyệt vọng vô bờ. Để rồi, tất cả những gì còn lại chỉ là màn mưa máu đỏ rực.
Hoàng ngẩng mặt nhìn trời, một giọt mồ hôi lăn tròn trên má.
Hắn khẽ liếm môi.
Mằn mặn.
- Hối hận? Nếu biết trước như vậy thì sao còn làm?
Gần như cùng lúc, mấy trăm đốt tre xanh biếc đang lơ lửng quanh người Hoàng lao thẳng về phía phát ra tiếng nói, trước khi nhận được lệnh dừng của gã.
Hoàng quay người lại. Giọng nói quen thuộc giống như kỷ niệm mong manh của một nỗi hoài niệm trong quá khứ khiến hắn phải tự hỏi điều đang xảy ra trước mặt mình là sự thật hay hư ảo.
Và giờ đây hắn đã biết rõ hơn.
- Chị ?
Tấm màn xanh khổng lồ như một cơn lốc ồ ạt dung nhập vào cơ thể gã. Hoàng nhìn một nam một nữ đang đứng cách đó khá xa, trên gương mặt đầy mồ hôi và máu thoáng hiện một nụ cười.
Đó là tất cả những gì mà hắn nhớ trước khi chìm vào bóng đêm mù mịt.
Sỹ liếc mắt quan sát căn phòng mà chính xác là nhà kho chứa củi ẩm thấp và tồi tàn với vẻ thương hại. Hắn lấy bình nước để trên bàn rót một chén rồi nhìn Hoàng hất hàm hỏi:
- Sao chỉ có ba đứa chúng mày? Bọn còn lại đâu rồi?
- Sao mày biết bọn tao ở đây?
- Không chỉ mình tao đâu, cảnh sát cũng biết rồi. Nếu mày không tin thì có thể ra ngoài mà kiểm tra. Mày nên cám ơn tao đi, trên đường tới đây tao đã tiện tay giúp bọn mày giải quyết hơn chục thằng rồi đấy.
Sỹ đặt chén nước xuống mặt bàn rồi nhún vai đáp, tay phải không ngừng phủi trên vai áo complet sáng bóng không có một hạt bụi. Hoàng nghe vậy thì sắc mặt nhất thời tối sầm lại, gằn giọng:
- Là mày dẫn chúng tới đây?
- Có trách thì trách con bồ cuả mày ấy. Sáng nay tính từ lúc tao phát hiện ra thì nó đã chường mặt dưới thị trấn hơn nửa ngày thì phải. Có vẻ như còn nhiều thứ khiến nó quan tâm hơn cả sự an toàn của chính mình. Tất nhiên, mày có thể nghi ngờ tao nếu muốn. Thế nhưng việc này thật sự chẳng có ích lợi gì đối với tao cả. Ngược lại là đằng khác, tao đang cần hỏi mày một số vấn đề, về cái thế giới mà mày đưa tao tới ấy.
- Tao chẳng có chuyện gì để nói với mày cả.
- Đừng ngu ngốc như thế, tao bây giờ không còn là Phạm Văn Sỹ của ngày xưa nữa đâu. Sỹ nhếch mép cười khan, hai tay khoanh lại nhìn Hoàng với ánh mắt đầy vẻ tự tin dưới mái tóc dài lòa xòa che nửa mặt. Hoàng khẽ hít một hơi, dằn cơn giận đang nhen nhóm trong bụng. Gã mở miệng hỏi:
- Mày đã .. kích hoạt được hơn 20% cơ thể rồi sao?
- Đó là chuyện của năm ngày trước. Cảm giác thật tuyệt vời. Đúng là phải cám ơn mày, từ khi gặp mày đến giờ, tao liên tục đón nhận những bất ngờ. Nếu ngày mai báo đưa tin tên khủng bố đang giữ con gái bà Thượng nghị Sĩ bị một người Việt Nam đánh trọng thương thì tao cũng chẳng lấy làm ngạc nhiên đâu.
- Mày dọa tao đấy à?
- Mày nghĩ sao ?
- Tao...
Cơn đau ngực lại dâng lên làm sắc mặt Hoàng tái nhợt hết cả lại. Gã biết việc dùng cứng đấu cứng với Sỹ lúc này là một hành động thiếu suy nghĩ. Cái gai này gã nhất định phải nhổ, nhưng không phải là hôm nay.
- Mày muốn hỏi gì?
Sỹ bật cười. Hắn biết lời uy hiếp của mình đã thành công và đối phương đã chịu nhượng bộ. Niềm thích thú khiến Sỹ chỉ muốn cười to một trận, song hắn vẫn kìm lại được. Hơn ai hết, Sỹ hiểu rõ độ nguy hiểm của gã đàn ông ngồi trước mặt mình lúc này. Mặc dù hắn tự tin rằng bây giờ có thể hạ được gã, nhưng cái giá phải trả nhất định không phải là nhỏ. Hơn thế nữa, mục đích của hắn tới đây cũng không phải là để gây sự.
- Về cái thế giới này, làm sao để thoát ra ? ý tao là, nếu tao muốn trở về thì phải làm cách nào?
- Trở về? Tám ngày nữa. Tới lúc đó mày sẽ được chủ thần dịch chuyển trở về, giống như trong Kungfu Hustle vậy. tất nhiên, với điều kiện là mày vẫn còn thở được cho tới khi ấy.
- Không, không phải là căn phòng rỗng tuếch nhàm chán chỉ có một mày trắng đơn điệu ấy. Ý tao là trở về cái thế giới mà tao đã sinh ra và lớn lên kìa, Việt Nam thời Pháp thuộc ấy. Mặc dù không tin lắm nhưng tao vẫn phải hỏi mày: bọn mày đến từ tương lai có phải không? hay là từ quá khứ? Đấy có phải là sự thật không, cái thế giới mà người An Nam thoát khỏi ách thống trị của thực dân Pháp ấy?
- Việc này.. Hoàng khẽ nhíu mày rồi lắc đầu nói với vẻ không chắc chắn lắm:- Việc mày có trở về được hay không thì tao không biết. Nhưng tao nghĩ chuyện đó khó có khả năng xảy ra lắm. Một khi đã tiến vào cái thế giới thứ hai này thì cách duy nhất để mày có thể trở về là kiếm một lượng điểm nhất định để trao đổi với chủ thần. Còn về lai lịch của bọn tao, hình như tao đã giải thích với mày một lần rồi còn gì. Tin hay không là việc của mày.
- Vậy là..không có cách nào khác sao? Sỹ chưng hửng, song vẫn cố vớt vát chút hy vọng còn sót lại:- Số điểm nhất định đó là bao nhiêu?
- 50000. cũng có thể là 25000.
Cơ mặt của Sỹ khẽ giật giật. Đã trải qua một nhiệm vụ nên gã thừa hiểu việc kiếm số điểm đó khó khăn tới nhường nào. Ngừng lại một chút, hắn hỏi tiếp:
- Vậy sau khi nhiệm vụ này kết thúc , mỗi người chúng ta được bao nhiêu điểm?
- Nhiệm vụ này không có đoàn chiến nên ngoài 1000 điểm thưởng cố định ra thì mỗi người có 10000 điểm và 4% kích hoạt giới hạn cơ thể như đã thông báo của "chủ thần". Song có lẽ số điểm này chỉ còn khoảng 4-5000 điểm là cùng.
Hoàng nặng nhọc thở ra một hơi, hai mắt nhất thời sáng lên. Cơn đau ngực vẫn dày vò gã nãy giờ đã thuyên giảm đáng kể. Gã lạnh lùng nhìn Sỹ, sát khí hiện rõ trong ánh mắt.
- 25000 điểm?
Sỹ đứng dậy chậm rãi đi về phía cửa, một tay đưa lên xoa trán không ngừng lẩm bẩm. Nếu có trong tay số điểm khổng lồ đó chắc chắn hắn sẽ không chọn việc quay về. Thế nhưng hắn thực sự đã chán cái căn phòng maù trắng đó tới tận cổ rồi. Vấn đề là làm cách nào và tới bao giờ mới kiếm được số điểm ấy, việc đó chắc chắn chẳng thể làm xong trong ngày một ngày hai.
- Nghĩa là tao vẫn còn 8 ngày để hưởng thụ trong cái thế giới này phải không? Được rồi, cám ơn sự hợp tác của mày. Chúc bình an. À quên, cho tao mượn tạm chỗ này ít hôm nhé. Dù gì thì chúng mày cũng không có thiếu, đúng không nào?
Sỹ vừa tung hứng túi vàng và tiền mặt trong tay vừa đi về phía cửa. Hoàng chỉ nhìn qua là biết ngay, thứ này nhất định là gã lấy từ chỗ của Thư Lệ chứ không sai vào đâu được. Quả thật, khi hắn chạy ra phòng khách thì đã thấy Thư Lệ nằm sóng xoài trên mặt đất từ bao giờ. Gã nâng cô dậy.
Vẫn còn thở, chỉ ngất đi mà thôi.
Cơ mặt của Hoàng khẽ giật giật.
Quyết định của gã, đã đến lúc phải thực hiện rồi.
-----------------------
- Đứng lại.
Sỹ quay lại, thấy Hoàng đang đứng đằng sau nhìn mình thì hỏi với vẻ hồ nghi: - Mày không định giữ tao lại đấy chứ ?
- Vừa nãy tao quên không nói với mày, vẫn còn một cách để thoát ra khỏi đây.
Hoàng chầm chậm đi về phía Sỹ, nói với vẻ lạnh nhạt.
- Thật sao?
Hai mắt của Sỹ nhất thời sáng lên. Chính xác là sáng rực lên mới đúng. Bản năng sinh tồn báo cho hắn biết, nguy hiểm đang tới rất gần. Thế nhưng lúc Sỹ nhận ra có điều bất ổn thì tia sáng xanh trong tay Hoàng đã đánh gần tới mặt rồi.
Song gã vẫn né được rồi nhảy lùi sang phải hơn năm bước.
Dậm một bước lấy đà, mặt đất dưới chân Hoàng lập tức lún xuống. Tiếng gió rít mạnh làm tai gã gần như ù đặc. Magic Bamboo trong tay Hoàng như lưỡi hái tử thần vụt xuống, lần này là nhằm vào vai Sỹ. Hoàng dám chắc trúng một gậy này, cánh tay phải của Sỹ không tàn phế thì cũng nát như tương. Hắn đã từng lấy hàng chục chiếc xe cảnh sát ra để kiểm tra uy lực của Magic Bamboo, và cũng chừng đó xe phải nhập vào kho phế liệu chỉ bằng một gậy trong tay gã.
"Rầm"
Một tiếng rầm đanh gọn vang lên. Đập vào mắt Hoàng chỉ là màn bụi đất mờ mịt. Gã xoay người nhảy lùi về phía sau, tay phải quất mạnh. Hắn thừa biết kẻ vừa chạy về hướng đó là ai. Quyết tâm diệt trừ Sỹ, ngay từ đầu gã đã toàn lực ra tay, không hề nhân nhượng. Hoàng biết Sỹ bây giờ đã mạnh hơn trước rất nhiều, nhưng gã có vốn để tự tin. Và nếu mọi chuyện xảy ra thuận lợi, gã có lẽ sẽ chẳng phải tung hết vốn của mình ra.
" Choang " Sỹ hừ một tiếng rồi vung gươm lên đỡ. Thế nhưng chỉ vừa mới chạm vào Magic Bamboo, thanh gươm vốn là niềm tự hào của gã đã lập tức vỡ tan ra thành bốn mảnh. Hoảng hốt, Sỹ như âm hồn lặn sâu vào lòng đất, tránh một gậy thôi sơn của gã.
" Đâu rồi ?"
Hoàng ngưng thần quan sát chung quanh. Hắn biêt Sỹ có thể bất thần xông ra bất cứ lúc nào và bất cứ nơi đâu, thậm chí là ngay sau lưng gã. Ba đòn tấn công liên tiếp không dứt điểm được đối phương, trong hoàn cảnh cơn đau ngực kia có thể tới bất cứ lúc nào, Hoàng đã có chút hối hận.
Nếu hắn dùng nó ngay từ đầu, mọi chuyện rất có thể sẽ khác.
" Tới lượt tao ."
Hoàng còn chưa kịp giật mình thì đã mất thăng bằng chúi về phía trước, chân bị tóm lấy rồi nhấc bổng lên cao. Gã nắm chặt lấy Magic Bamboo, song vẫn chậm mất một nhịp. Nhận liên tiếp ba, bốn khuỷu tay của Sỹ vào ngực, Hoàng cảm thấy tim như ngừng đập, ruột gan đau quặn như người bị viêm ruột thừa cấp tính. Năm ngón tay phải của gã nhất thời lỏng ra, Magic Bamboo rơi thẳng xuống mặt đất. Thế nhưng Hoàng còn rơi xuống nhanh hơn. Gã bị Sỹ quật từ trên cao xuống tảng đá to bè bên dưới giống như người ta chặt một cây chuối vậy.
Quá nhanh, quá mạnh. Đó là tất cả những gì có thể hình dung về Sỹ lúc này.
- Này, mày không phải là chỉ có thế chứ?
Lấy một điếu thuốc ra châm rồi đưa lên miệng hút, Sỹ lùi lại nhíu mày nhìn đống đất đá trước mặt. Từng múi cơ nổi vồng xen kẽ với những lớp vảy màu tím thẫm mọc trên khắp cơ thể khiến Sỹ nhìn bề ngoài chẳng khác một vài dị bản của thần Poseidon trong thần thoại Hy Lạp là bao. Mặc dù không cho rằng Hoàng là đối thủ của mình lúc này, nhưng Sỹ vẫn rất coi trọng gã. Dù sao, đây cũng là kẻ đầu tiên hạ được hắn trong tám năm trở lại đây.
- Tao thật lòng khuyên mày nên đi nghỉ dưỡng sức, chờ FBI lát nữa tới khiêng vào bệnh viện cấp cứu thì hơn.
Sỹ nhếch miệng cười nhạo báng.
Hoàng âm trầm nhìn Sỹ. Trông gã lúc này đúng là chỉ có thể dùng hai chữ" tàn tạ " để hình dung. Sắc mặt trắng nhợt, quần áo rách tơi tả, xương ngực đôi chỗ vỡ nát, toàn thân đều là vết thương, da ở đầu gối bị rách một mảng lớn. Mặc dù đã tiên liệu trước, song gã cũng không ngờ thực lực của Sỹ sau khi khai mở được bản năng sinh tồn lại khủng bố đến như vậy. Sỹ của ngày hôm nay đã khác trước quá nhiều, thậm chí đã vượt qua gã một khoảng cách khá xa.
Thế nhưng, gã hôm nay cũng không phải là Hoàng trong Kungfu Hustle ngày trước nữa.
Giơ tay phải ra ngang mặt, Magic bamboo đang nằm yên trên mặt đất lập tức phi tới nằm gọn trong tay gã. Thanh tre xanh biếc dần dần dung nhập vào trong cơ thể Hoàng, nháy mắt đã không còn thấy bóng dáng đâu nữa. Thần sắc của Sỹ chợt lộ vẻ kinh ngạc, những vết thương trên người địch thủ của hắn đang lành lại một cách nhanh chóng, với tốc độ thậm chí có thể nhìn thấy bằng mắt thường.
- Mày..
Sỹ chưa nói hết câu thì đã thấy bụng mình đau điếng. Chưa kịp phản công thì cổ hắn đã bị một bàn tay cứng như thép nguội bóp chặt lấy rồi đẩy về phía sau. Tất cả chỉ xảy ra trong một cái chớp mắt, đến điếu thuốc đang ngậm trên môi Sỹ cũng chưa kịp rơi xuống mặt đất.
" Rắc , Rắc"
Hai thân cây cổ thụ gốc ba người ôm không xuể nằm trên đường lao tới của Hoàng bị đốn ngã gần như cùng một lúc. Sỹ bị nâng lên khỏi mặt đất, song một cú đá bằng chân phải vào má Hoàng đã giúp hắn thoát khỏi bàn tay cứng như sắt của gã. Hai bên lao vào nhau như những con thú hung dữ. Cây cối xung quanh không ngừng bị tàn phá, song cái mà người ngoài nhìn thấy chỉ là những cái bóng hết phân ra rồi hợp lại.
Dính một cùi chỏ vào giữa mặt, Sỹ thấy đầu óc choáng váng, phải dùng tới Shadow Step để thoát thân. Đối thủ của hắn tất nhiên chẳng chịu bỏ qua mà lập tức nhào tới truy kích. Sỹ không cam lòng nhìn xoáy vào đôi mắt xanh biếc của Hoàng, chẳng lẽ hắn mãi mãi phải cam chịu thất bại trước gã đàn ông này hay sao?
Hai cú đấm liên tiếp trúng mục tiêu, Hoàng đang đà hưng phấn thì dính một cú húc của Sỹ vào ngực phải. Gã cảm thấy khoé miệng ngòn ngọt, vừa nhổm dậy thì cổ họng đã bị một cánh tay to khoẻ kẹp cứng. Hoàng gầm lên một tiếng rồi liên tục thúc cùi chỏ vào bụng Sỹ. Cơ thể của Sỹ bình thường vốn đã đao thương bất nhập, trong trạng thái dị hoá lại càng cứng rắn vô bì.
Hoàng lúc này mới nhận ra, gã ngay từ đầu đã đánh giá hắn quá thấp. Bởi ngay cả khi đã dùng tới" Khắc Nhập", cả sức mạnh lẫn tốc độ đều được nâng lên một mức mới, không khác gì Lập khi sử dụng" Bạo Kích", gã cũng không phải là đối thủ của Sỹ.
Hoàn toàn không phải.
"A"
Ôm một cánh tay phải trật khớp lùi lại, Hoàng thở hồng hộc. Giằng co gần một tiếng đồng hồ trong tình trạng suy nhược, thể lực của gã đã đến giới hạn rồi.
- Sao,hết sức rồi hả? Sỹ lấy tay lau vết máu trên khóe miệng rồi bẻ tay rôm rốp:- Vậy thì đến lượt tao. Tất cả ân oán giữa tao và mày, hôm nay giải quyết hết ở đây đi.
Hoàng nhếch miệng cười không đáp, hai hàng lông mày khẽ nhíu lại. Có tiếng bước chân đang tiến lại gần đây, tiếng bước chân rất quen thuộc.
Tiếng bước chân đó đã dừng lại, ở ngay sau lưng gã.
- Thư Lệ, mau cùng Hiệp dẫn Cath rời khỏi đây ngay, chỗ này bị lộ rồi.
- .....
- Cô bị điếc à?
- Tôi có thể giúp anh.
Thư Lệ từ đằng sau bước lên đứng ngang hàng với gã.
- Không phải việc của cô. Hoàng nhíu mày lạnh lùng nói.
- Tại sao ? tôi cũng là một thành viên trong đội kia mà. Hãy nhìn lại anh đi, với tình trạng hiện giờ, liệu anh có thắng được hắn không?
- ...
- Nói xong chưa ? Sỹ mở miệng nhắc.
- Vậy thì cô cũng đừng quên, ở đây ai là đội trưởng.
Cặp mắt xanh biếc của Hoàng khẽ lấp lánh. Theo một tiếng kêu của gã, hàng chục đốm sáng màu xanh li ti lần lượt xuất hiện rồi tách ra khỏi cơ thể, số lượng không ngừng tăng lên theo cấp số nhân, trông như một đám mây nhỏ che phủ trên đầu gã. Những đốm sáng này dần dần tụ lại thành hình ống, cứ năm đốm là một đốt tre xanh biếc, số lượng phải tới hàng nghìn, không ngừng chuyển động quanh người gã.
- Cái gì thế này ?
Sỹ trợn mắt nhìn khung cảnh quái dị đang diễn ra trước mặt mình, lòng chùng hẳn xuống.
- Sỹ, mày nên biết một điều..nếu tao đã đưa được mày tới đây..
Hoàng gằn giọng nói từng câu từng chữ, sắc mặt lộ vẻ điên cuồng.
--..Thì tao cũng đủ khả năng đưa mày quay trở lại, bằng cách.. biến mất vĩnh viễn.
"Khắc Xuất"
Cảm nhận được sát khí cường liệt tỏa ra từ đối phương, Sỹ ngay lập tức đưa ra quyết định cuối cùng trong đời mình.
Đó là chạy.
Chỉ trong một khắc, nơi gã đứng đã bị mấy trăm đốt tre cày thành bình địa. Sau khi vồ hụt, những đốt tre này lại tiếp tục treo lơ lửng trên không như một đàn ong hung dữ, chỉ chực xơi tái kẻ thù.
Năm giây
bốn giây
ba giây
hai giây
một giây
Cách đó hơn năm chục mét, Sỹ trồi lên từ bóng một gốc cây cổ thụ rồi điên cuồng lao đi. Gần như cùng một lúc, màn tre dày đặc kia cũng phóng thẳng tới truy kích con mồi, theo gã như hình với bóng.
" Không!"
Một tiếng thét không cam lòng vang lên chấn động cả khu rừng. Sỹ chạy được hơn một trăm mét thì dừng lại. Lần đầu tiên trong mắt hắn hiện lên nỗi tuyệt vọng vô bờ. Để rồi, tất cả những gì còn lại chỉ là màn mưa máu đỏ rực.
Hoàng ngẩng mặt nhìn trời, một giọt mồ hôi lăn tròn trên má.
Hắn khẽ liếm môi.
Mằn mặn.
- Hối hận? Nếu biết trước như vậy thì sao còn làm?
Gần như cùng lúc, mấy trăm đốt tre xanh biếc đang lơ lửng quanh người Hoàng lao thẳng về phía phát ra tiếng nói, trước khi nhận được lệnh dừng của gã.
Hoàng quay người lại. Giọng nói quen thuộc giống như kỷ niệm mong manh của một nỗi hoài niệm trong quá khứ khiến hắn phải tự hỏi điều đang xảy ra trước mặt mình là sự thật hay hư ảo.
Và giờ đây hắn đã biết rõ hơn.
- Chị ?
Tấm màn xanh khổng lồ như một cơn lốc ồ ạt dung nhập vào cơ thể gã. Hoàng nhìn một nam một nữ đang đứng cách đó khá xa, trên gương mặt đầy mồ hôi và máu thoáng hiện một nụ cười.
Đó là tất cả những gì mà hắn nhớ trước khi chìm vào bóng đêm mù mịt.
/113
|