-Tới rồi...
Huỳnh Đức Bình bật dậy thật mạnh, hờ hững nhìn bốn phía xung quanh, nhìn cái khung cảnh mà gã đã liên tưởng đến suốt mấy tháng qua.
- Xin chào, " chàng trai kém may mắn".
Một giọng nói mang đôi chút giễu cợt vang lên. Gã đàn ông thô kệch mặc bộ blouse trắng quay đầu lại nhìn, chỉ thấy một người thanh niên tóc húi cua, ăn mặc hết sức phổ thông đang cười nhạt nhìn hắn. Ngoài ra còn có hai nam và năm nữ. Chà, âm thịnh dương suy, Bình tháo kính xuống lấy khăn giấy trong túi ra cẩn thận lau chùi. “Xem ra chiến lực của tiểu đội này cũng chỉ thuộc hạng trung bình mà thôi.” Hắn thầm nghĩ.
-Bác sĩ à? Hai mắt Thắng đảo qua bộ blouse trắng, chép miệng.
-Một nhiệm vụ có độ khó 7*? Chà chà...xin hỏi ở đây, ai là đội trưởng?
Câu hỏi của ngươì đàn ông mới đến làm cho sáu thành viên VND Team đều khá bất ngờ. Một gã thanh niên tóc húi cua cầm trên tay điếu thuốc lá, rít một gật gù nhìn hắn, cất giọng lè nhè:
-Anh vừa nói gì?
-À, xin lỗi, tôi muốn hỏi.. trong số các bạn, ai là đội trưởng?
- ...Là tôi.
Một giọng nữ vang lên, là của cô gái đứng xa nhất.
Trần Vũ Hoài My hai tay xỏ vào trong túi áo Jacket, tóc cột đuôi gà, trông cô gầy hơn trước, song gương mặt thì dày dạn hơn nhiều. Chỉ là..trên mắt trái Hoài My bây giờ đã có thêm một vết sẹo nhàn nhạt, trông như con rết chạy ngang trán, khiến nhìn bề ngoài trông cô có phần hung dữ.
-Anh không có thứ gì muốn hỏi chúng tôi sao ?
Bình mỉm cười từ tốn. Hắn biết, mình còn cần một chút thời gian để làm quen với hoàn cảnh mới.
-Xin chào và rất mong được giúp đỡ, đội trưởng.
Lập khẽ vươn vai, hai tay nắm lại. Cái cách nói chuyện của gã đàn ông này khiến hắn khó chịu. Và điều không khôn ngoan nhất của hắn ta là nhắc tới quyền đội trưởng trước mặt gã. Nếu không phải quyền đội trưởng trong tổ đội có tính kế thừa ( từ đội trưởng cũ) thì hắn chắc chắn sẽ không chịu ngồi dưới một cô gái như bây giờ đâu.
-Lập, Trần Văn Lập, quê ở Hải Phòng.
Lập đưa tay ra bắt, khóe miệng nở nụ cười hòa nhã. Bình cũng đưa tay ra nhận cái bắt tay hữu hảo này của hắn, gương mặt thô kệch nở nụ cười vô hại. Trái lại, sắc mặt của Lập lại từ bình thường dần chuyển sang đỏ ửng, đến khi hơi thở của gã hơi có phần nặng nhọc, Bình mới buông tay, nhũn nhặn nói:
- Tôi là Huỳnh - Đức - Bình.
-----------------
- Bình?
Thư Lệ khẽ nhún vai, ánh mắt liếc qua chỗ Lập đang hậm hực với vẻ hứng thú. Màn vừa rồi thực sự đã khiến mấy người còn lại phải kinh ngạc. Sức mạnh của Lập như thế nào, tất cả đều rõ cả. Cái nắm tay ác ý của người đã kích hoạt được 33,45% giới hạn cơ thể và trải qua sáu bộ phim như gã không phải là thứ mà một người mới có thể chịu được. Vậy mà người đàn ông mặc blouse trắng này lại…
-Anh cũng là người như chúng tôi? Tuyết mở to mắt hỏi.
Bình khẽ gật đầu.
-Có phải mấy người muốn nói với tôi rằng: " đến nơi này, anh rất có thể sẽ bị thương, sẽ chết, và mỗi lần may mắn hoàn thành một nhiệm vụ, có một thứ quái quỉ sẽ đưa anh tham gia một nhiệm vụ khác. Đó có thể là một truyền thuyết, một thần thoại cổ hay đơn giản là những bộ phim mà anh có thể đã xem, có thể chưa xem, mỗi một nhiệm vụ sẽ có thêm một vài người mới đến, bổ sung quân số đã chết lần trước. Ồ..xem ra nhiệm vụ lần này cũng tương đối đơn giản, bởi chỉ có hai người được đưa đến mà thôi.
-..Xem nào, VND team, đội trưởng tiền nhiệm là Lê Minh Hoàng, đội trưởng đương nhiệm là Trần Vũ Hoài My, đã đủ điều kiện tham gia đoàn chiến. Điểm sáng: có hai người sống sót qua sáu nhiệm vụ. Tôi nói đúng chứ? Về sau… còn cần mọi người giúp đỡ nhiều.
-Anh được bọn họ gửi tới đây? Muốn gia nhập đội sao?
Huỳnh Đức Bình khẽ gật đầu, hàng ria mép được cắt tỉa gọn gàng khẽ rung lên, mắt nhìn người phụ nữ để tóc ngắn có gương mặt không được ưa nhìn cho lắm với vẻ tán thưởng. Nói chuyện với người thông minh đúng là tiết kiệm được rất nhiều thời gian.
- Tôi trước đây vốn thuộc Hồng Ưng Đội, cũng đã trải qua tất cả là bốn nhiệm vụ. Chỉ tiếc Hồng ưng Đội mấy bộ phim gần đây thành viên chủ chốt không vượt qua được, liên tiếp rơi rụng, sau đó lại gặp phải đoàn chiến. Tôi là thành viên duy nhất của Hồng Ưng Đội còn sống sót qua trận đoàn chiến vừa rồi. Trước đó IOT đã cử người xuống làm việc, thông báo rằng bắt đầu từ nhiệm vụ kế tiếp sẽ đem tôi đến đây gia nhập VND Team, anh chị hiểu rồi chứ? Tôi là một dược sĩ, thực lực tuy kém cỏi song cũng để bảo vệ bản thân mình, tuyệt đối sẽ không liên lụy đến các bạn.
Hoài My, Thư lệ và Thắng cùng quay sang nhìn nhau. Cuối cùng, Hoài My với thân phận đội trưởng, bước ra nhìn " lính mới", tay phải giơ ra, mỉm cười thân thiện:
- VND Team chân trọng chào đón anh.
--------------------------------------
-Ồ, hóa ra là vậy sao?
Huỳnh Đức Bình khẽ gật đầu:
- Đúng vậy, chỉ cần tốn 500 điểm mua kỹ năng chuyển ngữ trong khu trao đổi của thần linh là sẽ không còn phải lo về việc bất đồng ngôn ngữ trong thế giới phim kinh dị nữa. Thế nhưng kỹ năng này chỉ xuất hiện trong khu trao đổi khi đoàn đội đủ điều kiện tham gia đoàn chiến mà thôi, đây là một trong những điều cơ bản nhất.
-Thực sự không có cách gì mang đồ vật ở đây về thế giới thực sao? Thắng hỏi với vẻ mong đợi.
-Không, ít ra thì theo như tôi biết thì là không. Chúng ta có thể lựa chọn mang theo bất cứ thứ gì trong thế giới nhiệm vụ về không gian này, nhưng sẽ không bao giờ có thể mang chúng về thế giới thực. Kể cả ký ức của chúng ta về nơi đây cũng bị " thần" kiểm soát. Cái này chắc các bạn cũng biết rồi nhỉ, tôi nghe nói, phải là người có địa vị nhất định trong IOT hoặc kích hoạt được ít nhất trên 50% giới hạn cơ thể thì mới thoát khỏi trói buộc về trí nhớ.
Thắng nghe vậy thì gương mặt không giấu nổi vẻ thất vọng, chỉ đành nhìn túi đồ lỉnh kỉnh của mình với ánh mắt tiếc rẻ. Lần trước hắn đã mang một bọc đầy ngoại tệ từ New York hoa lệ trong" The Silence Of The lamb" về đây, và bây giờ chỉ có thể…ngắm.
-Anh biết gì về "IOT" không? Tuyết hỏi.
Bình khẽ lắc đầu:
- Họ là tổ chức chính quy duy nhất, có quy mô lớn nhất và được sự hậu thuẫn tuyệt đối của " thần", tôi chỉ biết đến thế. Cô hỏi làm gì?
- Anh đã kích hoạt được bao nhiêu % giới hạn cơ thể rồi?
-..34%. IOT cũng đã từng cử người đến hỏi tôi có muốn gia nhập tổ chức hay không, nhưng… tôi đã từ chối.
Thư lệ nghe đến đây thì ánh mắt lộ vẻ mất mát. Vẫn là khung cảnh đó, vẫn là giây phút hồi hộp khi chuẩn bị được " thần" dịch chuyển vào một nơi hoàn toàn xa lạ, nơi chỉ có giết chóc và tử vong, nơi mà con đường sống duy nhất là không ngừng đấu tranh, vượt lên chính bản thân mình..thế nhưng..có một vài thứ đã hoàn toàn khác trước.
Có lúc, cô vẫn tưởng rằng mình đang mơ. Một giấc mơ dài không có hồi kết….
-..Chào mừng anh gia nhập, thành viên số sáu. Tuyết nhắm mắt liên lạc với khu trao đổi của thần, cái lưỡi nhỏ nhắn thè ra liếm một vòng quanh môi, tạo thành một đường vòng cung đỏ thẫm:- Cũng vừa vặn chúng tôi vừa tổn thất mất một thành viên nữ trong nhiệm vụ trước...để xem nào, lần này nhiệm vụ của chúng ta lại là đoàn chiến, hơn nữa còn là năm đội nữa cơ đấy…có mà loạn chiến thì có. Giờ đã là ba mươi tết rồi, không biết có còn mạng mà ăn cái tết này không nữa. Chậc ...xem ra anh rất có duyên với đoàn chiến đó, anh lính mới à. Kết nạp thêm một thành viên đã khai mở 34%, đổi lại là một trận loạn chiến..Không biết là nên mừng hay vui nữa.
-Một cuộc sống tránh đối mặt với nguy hiểm và thách thức.. là một cuộc sống tha hóa. Bình nhún vai, nụ cười lấy lòng vẫn nở trên môi:- Kẻ tha hóa sớm muộn sẽ gục ngã. Mong rằng...chúng ta sẽ không nằm trong số đó.
---------------------
Cùng lúc ấy, cách nửa vòng trái đất...
-Hello....!
Khung cảnh bất giác thay đổi như ánh chớp. Sau một cơn nhức đầu, Hoàng đã thấy mình ở một địa phương hoàn toàn khác. Không còn những gương mặt quen thuộc, không còn cái không khí khẩn trương và lo lắng trước khi bước vào nhiệm vụ mới, tất cả có chăng chỉ là sự bỡ ngỡ.
Thế nhưng trong đó vẫn còn một bóng hình thân quen, một bóng hình mà gã vẫn chưa quên!
"Bộp"
Nắm đấm của hai người chạm mạnh vào nhau. Nhìn sâu vào đôi mắt trong veo ấy, lòng hắn chợt thấy thanh thản lạ.
Mạnh mẽ, cô ấy đã mạnh mẽ hơn trước rất nhiều!
-Cố lên!
Catherine hồ hởi nói, đôi mắt to tròn khẽ chớp. Gương mặt cân đối, đôi mắt nâu nhạt cùng màu mái tóc, đôi mắt to có hồn dịu dàng, tất nhiên là trừ những lúc nổi giận ra, khi ấy chúng long sòng sọc. Bộ đầm đỏ cách điệu bó sát người khiến cô lúc này trông thật mạnh mẽ và tự tin, một Catherine hoàn toàn khác với những gì mà hắn từng biết. Hoàng biết, người đứng trước mặt mình lúc này đã không còn là cô bé con hay khóc nhè ngày xưa nữa, mà là đội trưởng của The Hope Team, một trong sáu đại chấp pháp tối cao trong thế giới luân hồi.
Cô ấy đã trưởng thành thật rồi!
-Giới thiệu với anh, đây là hai đồng đội của chúng ta trong nhiệm vụ lần này, Roy Hogson và Terry Karl. Giới thiệu với hai người, đây là thành viên thứ tám của đội chúng ta, người mà tôi đã nhiều lần nhắc tới trước đây với các cậu, tên anh ấy là Hoàng, Lê Minh Hoàng.
- Lee Hoang.. rất vui được làm quen với anh. Tôi là Roy Hogson. Đừng có quên, anh vẫn còn thiếu bọn tôi một bữa tiệc ra mắt đó nhé. Đợi nhiệm vụ lần này hoàn thành tôi sẽ đòi nợ đó!
Gã đàn ông râu ria xồm xoàm cười ha hả đưa tay ra bắt với Hoàng. Hắn cũng mỉm cười đáp lại.
- Terry Kart. Cứ gọi Terry là được.
Gã đàn ông bảnh bao mặc vest nói cụt ngủn.
-Xin chào! Còn phải nhờ mọi người giúp đỡ nhiều.
- Để coi.. Gã đàn ông to lớn râu ria xồm xoàm tên Roy Hogson nhìn lên tấm bảng hiển thị nhiệm vụ ở trước bục dịch chuyển, tay vân vê chiếc cằm chẻ đôi của mình:- Lần này coi bộ vui rồi, lại là đoàn chiến… hơn nữa còn là năm đội! Ngoài hai đội lựa chọn ẩn danh ra, hai đội còn lại đều là những tay sừng sỏ cả. Hanks cũng có mặt nữa, lần này xem ra..đánh nhau to rồi, đánh nhau to rồi, đội trưởng ơi!
-Tôi biết rồi. Cath khẽ gật đầu.
Dời mắt khỏi bục dịch chuyển, hai mắt Hoàng khẽ nhắm. Cuộc đời hắn.. đã chính thức bước sang một trang mới rồi!
----------------------
Thượng Hải. 30/1/2014.
- Lựa chọn ẩn danh à? Có cần thiết không? Chỉ là một bộ phim có độ khó 7* thôi mà...Khà khà, lần này mọi người cứ nghỉ ngơi đi cho khỏe, mình em cân tất...
Gã thanh niên tuấn tú vừa kéo cổ áo vừa nhìn người đàn ông trung tuổi đang lúi húi thu xếp hành trang bên cạnh, thuận miệng cao giọng hỏi một câu.
- Mắt cậu mù à? Nhìn kỹ đi, coi lần này có mấy đội tham gia? Mới lập được chút thành tích mà đã vội kiêu căng tự mãn. Nên nhớ, chúng ta là kẻ thù và cũng là mục tiêu của..
-Thôi, thôi, Chiến Vân, đầu cậu có vấn đề à? Tự dưng đi chọc gã khùng này! Gã đàn ông mặt sẹo đang nằm lim dim trên ghế dài vội nói chen vào. Còn những mười tiếng đồng hồ nữa chứ đâu ít, hắn vẫn còn muốn ngủ thêm lúc nữa...
- Em nói đùa đấy mà. Bác cũng đừng coi là thật chứ...
Gã thanh niên nhìn khuôn mặt lạnh tanh của người đàn ông đang cắm cúi thu xếp hành trang, trong lòng chợt dậy lên một dự cảm chẳng lành. " Chết rồi, cái thái độ này...sao mà quen thế? Đừng đùa chứ, mình mới chỉ lỡ mồm có một câu thôi mà.."
-Này, Lâm Hiên, tôi không có ý gì đâu nha, đừng nhỏ nhen thế chứ…
Năm vị trí, năm đoàn đội…dù màu da có khác nhau, ngôn ngữ có phân biệt, thế nhưng tất cả cùng có một mục tiêu chung. Đó là sống sót.
Cái khoảng khắc trời quang mây tạnh này, chỉ kéo dài một thời gian rất ngắn ngủi.
Đó là lúc nhiệm vụ bắt đầu!
Huỳnh Đức Bình bật dậy thật mạnh, hờ hững nhìn bốn phía xung quanh, nhìn cái khung cảnh mà gã đã liên tưởng đến suốt mấy tháng qua.
- Xin chào, " chàng trai kém may mắn".
Một giọng nói mang đôi chút giễu cợt vang lên. Gã đàn ông thô kệch mặc bộ blouse trắng quay đầu lại nhìn, chỉ thấy một người thanh niên tóc húi cua, ăn mặc hết sức phổ thông đang cười nhạt nhìn hắn. Ngoài ra còn có hai nam và năm nữ. Chà, âm thịnh dương suy, Bình tháo kính xuống lấy khăn giấy trong túi ra cẩn thận lau chùi. “Xem ra chiến lực của tiểu đội này cũng chỉ thuộc hạng trung bình mà thôi.” Hắn thầm nghĩ.
-Bác sĩ à? Hai mắt Thắng đảo qua bộ blouse trắng, chép miệng.
-Một nhiệm vụ có độ khó 7*? Chà chà...xin hỏi ở đây, ai là đội trưởng?
Câu hỏi của ngươì đàn ông mới đến làm cho sáu thành viên VND Team đều khá bất ngờ. Một gã thanh niên tóc húi cua cầm trên tay điếu thuốc lá, rít một gật gù nhìn hắn, cất giọng lè nhè:
-Anh vừa nói gì?
-À, xin lỗi, tôi muốn hỏi.. trong số các bạn, ai là đội trưởng?
- ...Là tôi.
Một giọng nữ vang lên, là của cô gái đứng xa nhất.
Trần Vũ Hoài My hai tay xỏ vào trong túi áo Jacket, tóc cột đuôi gà, trông cô gầy hơn trước, song gương mặt thì dày dạn hơn nhiều. Chỉ là..trên mắt trái Hoài My bây giờ đã có thêm một vết sẹo nhàn nhạt, trông như con rết chạy ngang trán, khiến nhìn bề ngoài trông cô có phần hung dữ.
-Anh không có thứ gì muốn hỏi chúng tôi sao ?
Bình mỉm cười từ tốn. Hắn biết, mình còn cần một chút thời gian để làm quen với hoàn cảnh mới.
-Xin chào và rất mong được giúp đỡ, đội trưởng.
Lập khẽ vươn vai, hai tay nắm lại. Cái cách nói chuyện của gã đàn ông này khiến hắn khó chịu. Và điều không khôn ngoan nhất của hắn ta là nhắc tới quyền đội trưởng trước mặt gã. Nếu không phải quyền đội trưởng trong tổ đội có tính kế thừa ( từ đội trưởng cũ) thì hắn chắc chắn sẽ không chịu ngồi dưới một cô gái như bây giờ đâu.
-Lập, Trần Văn Lập, quê ở Hải Phòng.
Lập đưa tay ra bắt, khóe miệng nở nụ cười hòa nhã. Bình cũng đưa tay ra nhận cái bắt tay hữu hảo này của hắn, gương mặt thô kệch nở nụ cười vô hại. Trái lại, sắc mặt của Lập lại từ bình thường dần chuyển sang đỏ ửng, đến khi hơi thở của gã hơi có phần nặng nhọc, Bình mới buông tay, nhũn nhặn nói:
- Tôi là Huỳnh - Đức - Bình.
-----------------
- Bình?
Thư Lệ khẽ nhún vai, ánh mắt liếc qua chỗ Lập đang hậm hực với vẻ hứng thú. Màn vừa rồi thực sự đã khiến mấy người còn lại phải kinh ngạc. Sức mạnh của Lập như thế nào, tất cả đều rõ cả. Cái nắm tay ác ý của người đã kích hoạt được 33,45% giới hạn cơ thể và trải qua sáu bộ phim như gã không phải là thứ mà một người mới có thể chịu được. Vậy mà người đàn ông mặc blouse trắng này lại…
-Anh cũng là người như chúng tôi? Tuyết mở to mắt hỏi.
Bình khẽ gật đầu.
-Có phải mấy người muốn nói với tôi rằng: " đến nơi này, anh rất có thể sẽ bị thương, sẽ chết, và mỗi lần may mắn hoàn thành một nhiệm vụ, có một thứ quái quỉ sẽ đưa anh tham gia một nhiệm vụ khác. Đó có thể là một truyền thuyết, một thần thoại cổ hay đơn giản là những bộ phim mà anh có thể đã xem, có thể chưa xem, mỗi một nhiệm vụ sẽ có thêm một vài người mới đến, bổ sung quân số đã chết lần trước. Ồ..xem ra nhiệm vụ lần này cũng tương đối đơn giản, bởi chỉ có hai người được đưa đến mà thôi.
-..Xem nào, VND team, đội trưởng tiền nhiệm là Lê Minh Hoàng, đội trưởng đương nhiệm là Trần Vũ Hoài My, đã đủ điều kiện tham gia đoàn chiến. Điểm sáng: có hai người sống sót qua sáu nhiệm vụ. Tôi nói đúng chứ? Về sau… còn cần mọi người giúp đỡ nhiều.
-Anh được bọn họ gửi tới đây? Muốn gia nhập đội sao?
Huỳnh Đức Bình khẽ gật đầu, hàng ria mép được cắt tỉa gọn gàng khẽ rung lên, mắt nhìn người phụ nữ để tóc ngắn có gương mặt không được ưa nhìn cho lắm với vẻ tán thưởng. Nói chuyện với người thông minh đúng là tiết kiệm được rất nhiều thời gian.
- Tôi trước đây vốn thuộc Hồng Ưng Đội, cũng đã trải qua tất cả là bốn nhiệm vụ. Chỉ tiếc Hồng ưng Đội mấy bộ phim gần đây thành viên chủ chốt không vượt qua được, liên tiếp rơi rụng, sau đó lại gặp phải đoàn chiến. Tôi là thành viên duy nhất của Hồng Ưng Đội còn sống sót qua trận đoàn chiến vừa rồi. Trước đó IOT đã cử người xuống làm việc, thông báo rằng bắt đầu từ nhiệm vụ kế tiếp sẽ đem tôi đến đây gia nhập VND Team, anh chị hiểu rồi chứ? Tôi là một dược sĩ, thực lực tuy kém cỏi song cũng để bảo vệ bản thân mình, tuyệt đối sẽ không liên lụy đến các bạn.
Hoài My, Thư lệ và Thắng cùng quay sang nhìn nhau. Cuối cùng, Hoài My với thân phận đội trưởng, bước ra nhìn " lính mới", tay phải giơ ra, mỉm cười thân thiện:
- VND Team chân trọng chào đón anh.
--------------------------------------
-Ồ, hóa ra là vậy sao?
Huỳnh Đức Bình khẽ gật đầu:
- Đúng vậy, chỉ cần tốn 500 điểm mua kỹ năng chuyển ngữ trong khu trao đổi của thần linh là sẽ không còn phải lo về việc bất đồng ngôn ngữ trong thế giới phim kinh dị nữa. Thế nhưng kỹ năng này chỉ xuất hiện trong khu trao đổi khi đoàn đội đủ điều kiện tham gia đoàn chiến mà thôi, đây là một trong những điều cơ bản nhất.
-Thực sự không có cách gì mang đồ vật ở đây về thế giới thực sao? Thắng hỏi với vẻ mong đợi.
-Không, ít ra thì theo như tôi biết thì là không. Chúng ta có thể lựa chọn mang theo bất cứ thứ gì trong thế giới nhiệm vụ về không gian này, nhưng sẽ không bao giờ có thể mang chúng về thế giới thực. Kể cả ký ức của chúng ta về nơi đây cũng bị " thần" kiểm soát. Cái này chắc các bạn cũng biết rồi nhỉ, tôi nghe nói, phải là người có địa vị nhất định trong IOT hoặc kích hoạt được ít nhất trên 50% giới hạn cơ thể thì mới thoát khỏi trói buộc về trí nhớ.
Thắng nghe vậy thì gương mặt không giấu nổi vẻ thất vọng, chỉ đành nhìn túi đồ lỉnh kỉnh của mình với ánh mắt tiếc rẻ. Lần trước hắn đã mang một bọc đầy ngoại tệ từ New York hoa lệ trong" The Silence Of The lamb" về đây, và bây giờ chỉ có thể…ngắm.
-Anh biết gì về "IOT" không? Tuyết hỏi.
Bình khẽ lắc đầu:
- Họ là tổ chức chính quy duy nhất, có quy mô lớn nhất và được sự hậu thuẫn tuyệt đối của " thần", tôi chỉ biết đến thế. Cô hỏi làm gì?
- Anh đã kích hoạt được bao nhiêu % giới hạn cơ thể rồi?
-..34%. IOT cũng đã từng cử người đến hỏi tôi có muốn gia nhập tổ chức hay không, nhưng… tôi đã từ chối.
Thư lệ nghe đến đây thì ánh mắt lộ vẻ mất mát. Vẫn là khung cảnh đó, vẫn là giây phút hồi hộp khi chuẩn bị được " thần" dịch chuyển vào một nơi hoàn toàn xa lạ, nơi chỉ có giết chóc và tử vong, nơi mà con đường sống duy nhất là không ngừng đấu tranh, vượt lên chính bản thân mình..thế nhưng..có một vài thứ đã hoàn toàn khác trước.
Có lúc, cô vẫn tưởng rằng mình đang mơ. Một giấc mơ dài không có hồi kết….
-..Chào mừng anh gia nhập, thành viên số sáu. Tuyết nhắm mắt liên lạc với khu trao đổi của thần, cái lưỡi nhỏ nhắn thè ra liếm một vòng quanh môi, tạo thành một đường vòng cung đỏ thẫm:- Cũng vừa vặn chúng tôi vừa tổn thất mất một thành viên nữ trong nhiệm vụ trước...để xem nào, lần này nhiệm vụ của chúng ta lại là đoàn chiến, hơn nữa còn là năm đội nữa cơ đấy…có mà loạn chiến thì có. Giờ đã là ba mươi tết rồi, không biết có còn mạng mà ăn cái tết này không nữa. Chậc ...xem ra anh rất có duyên với đoàn chiến đó, anh lính mới à. Kết nạp thêm một thành viên đã khai mở 34%, đổi lại là một trận loạn chiến..Không biết là nên mừng hay vui nữa.
-Một cuộc sống tránh đối mặt với nguy hiểm và thách thức.. là một cuộc sống tha hóa. Bình nhún vai, nụ cười lấy lòng vẫn nở trên môi:- Kẻ tha hóa sớm muộn sẽ gục ngã. Mong rằng...chúng ta sẽ không nằm trong số đó.
---------------------
Cùng lúc ấy, cách nửa vòng trái đất...
-Hello....!
Khung cảnh bất giác thay đổi như ánh chớp. Sau một cơn nhức đầu, Hoàng đã thấy mình ở một địa phương hoàn toàn khác. Không còn những gương mặt quen thuộc, không còn cái không khí khẩn trương và lo lắng trước khi bước vào nhiệm vụ mới, tất cả có chăng chỉ là sự bỡ ngỡ.
Thế nhưng trong đó vẫn còn một bóng hình thân quen, một bóng hình mà gã vẫn chưa quên!
"Bộp"
Nắm đấm của hai người chạm mạnh vào nhau. Nhìn sâu vào đôi mắt trong veo ấy, lòng hắn chợt thấy thanh thản lạ.
Mạnh mẽ, cô ấy đã mạnh mẽ hơn trước rất nhiều!
-Cố lên!
Catherine hồ hởi nói, đôi mắt to tròn khẽ chớp. Gương mặt cân đối, đôi mắt nâu nhạt cùng màu mái tóc, đôi mắt to có hồn dịu dàng, tất nhiên là trừ những lúc nổi giận ra, khi ấy chúng long sòng sọc. Bộ đầm đỏ cách điệu bó sát người khiến cô lúc này trông thật mạnh mẽ và tự tin, một Catherine hoàn toàn khác với những gì mà hắn từng biết. Hoàng biết, người đứng trước mặt mình lúc này đã không còn là cô bé con hay khóc nhè ngày xưa nữa, mà là đội trưởng của The Hope Team, một trong sáu đại chấp pháp tối cao trong thế giới luân hồi.
Cô ấy đã trưởng thành thật rồi!
-Giới thiệu với anh, đây là hai đồng đội của chúng ta trong nhiệm vụ lần này, Roy Hogson và Terry Karl. Giới thiệu với hai người, đây là thành viên thứ tám của đội chúng ta, người mà tôi đã nhiều lần nhắc tới trước đây với các cậu, tên anh ấy là Hoàng, Lê Minh Hoàng.
- Lee Hoang.. rất vui được làm quen với anh. Tôi là Roy Hogson. Đừng có quên, anh vẫn còn thiếu bọn tôi một bữa tiệc ra mắt đó nhé. Đợi nhiệm vụ lần này hoàn thành tôi sẽ đòi nợ đó!
Gã đàn ông râu ria xồm xoàm cười ha hả đưa tay ra bắt với Hoàng. Hắn cũng mỉm cười đáp lại.
- Terry Kart. Cứ gọi Terry là được.
Gã đàn ông bảnh bao mặc vest nói cụt ngủn.
-Xin chào! Còn phải nhờ mọi người giúp đỡ nhiều.
- Để coi.. Gã đàn ông to lớn râu ria xồm xoàm tên Roy Hogson nhìn lên tấm bảng hiển thị nhiệm vụ ở trước bục dịch chuyển, tay vân vê chiếc cằm chẻ đôi của mình:- Lần này coi bộ vui rồi, lại là đoàn chiến… hơn nữa còn là năm đội! Ngoài hai đội lựa chọn ẩn danh ra, hai đội còn lại đều là những tay sừng sỏ cả. Hanks cũng có mặt nữa, lần này xem ra..đánh nhau to rồi, đánh nhau to rồi, đội trưởng ơi!
-Tôi biết rồi. Cath khẽ gật đầu.
Dời mắt khỏi bục dịch chuyển, hai mắt Hoàng khẽ nhắm. Cuộc đời hắn.. đã chính thức bước sang một trang mới rồi!
----------------------
Thượng Hải. 30/1/2014.
- Lựa chọn ẩn danh à? Có cần thiết không? Chỉ là một bộ phim có độ khó 7* thôi mà...Khà khà, lần này mọi người cứ nghỉ ngơi đi cho khỏe, mình em cân tất...
Gã thanh niên tuấn tú vừa kéo cổ áo vừa nhìn người đàn ông trung tuổi đang lúi húi thu xếp hành trang bên cạnh, thuận miệng cao giọng hỏi một câu.
- Mắt cậu mù à? Nhìn kỹ đi, coi lần này có mấy đội tham gia? Mới lập được chút thành tích mà đã vội kiêu căng tự mãn. Nên nhớ, chúng ta là kẻ thù và cũng là mục tiêu của..
-Thôi, thôi, Chiến Vân, đầu cậu có vấn đề à? Tự dưng đi chọc gã khùng này! Gã đàn ông mặt sẹo đang nằm lim dim trên ghế dài vội nói chen vào. Còn những mười tiếng đồng hồ nữa chứ đâu ít, hắn vẫn còn muốn ngủ thêm lúc nữa...
- Em nói đùa đấy mà. Bác cũng đừng coi là thật chứ...
Gã thanh niên nhìn khuôn mặt lạnh tanh của người đàn ông đang cắm cúi thu xếp hành trang, trong lòng chợt dậy lên một dự cảm chẳng lành. " Chết rồi, cái thái độ này...sao mà quen thế? Đừng đùa chứ, mình mới chỉ lỡ mồm có một câu thôi mà.."
-Này, Lâm Hiên, tôi không có ý gì đâu nha, đừng nhỏ nhen thế chứ…
Năm vị trí, năm đoàn đội…dù màu da có khác nhau, ngôn ngữ có phân biệt, thế nhưng tất cả cùng có một mục tiêu chung. Đó là sống sót.
Cái khoảng khắc trời quang mây tạnh này, chỉ kéo dài một thời gian rất ngắn ngủi.
Đó là lúc nhiệm vụ bắt đầu!
/113
|