- Đau quá..
Hằng mấp máy môi khẽ than. Hoàng cầm tay cô hỏi với vẻ quan tâm:
- Chị không sao chứ ?
- Không sao. Nhưng nó.. thế là thế nào vậy ? Hằng lắc đầu, liếc mắt nhìn chiếc vòng cổ của gã hỏi với vẻ nghi hoặc.
- À..em cũng không biết nữa. Có lẽ nó không chấp nhận người lạ động vào thì phải. Ngay cả em cũng bó tay, chẳng thể nào tháo nó ra được khỏi cổ nữa là.
Hoàng lắc đầu cười, tay mân mê mặt dây chuyền, gương mặt nhỏ nhắn tinh nghịch của Catherine lại thoáng hiện ra trong đầu.
- " Nước mắt của Nữ Hoàng" đúng không? Cậu quen với Catherine Adean à?
Chẳng còn cách nào khác, Hằng đành bằng lòng với việc nhìn sợi dây chuyền đeo trên cổ gã từ xa. Cô vừa ngắm nghía nó vừa gật gù hỏi.
- Vâng . Có sao không chị? Hoàng gật đầu thừa nhận.
Hằng nghe vậy thì chép miệng nói:
- Tôi biết ngay mà. " Nước mắt của Nữ Hoàng"..Báu vật vô giá có một không hai trong thế giới luân hồi..hóa ra là như thế này đây...
Trong lúc thất thần, cô không tự chủ được mà đưa tay sờ về phía mặt dây chuyền, song khi nhớ tới tình huống ban nãy thì vội rụt ngay tay lại, thở dài một cái rồi nói tiếp:
- Hoàng, có lẽ cậu không biết..việc VND team của cậu hạ sát Jonathan, cá nhân có thực lực xếp hạng thứ ba mươi chín trên toàn cõi luân hồi đã để lại hậu quả lớn như thế nào đâu. Sau ngày hôm đó, từ một tiểu đội vô danh chẳng ai nhớ tới, cả thế giới luân hồi đã phải biết tới sự tồn tại của T12- VietNamTeam. Cậu biết thứ khiến bọn họ quan tâm là gì không? Chính là sợi dây chuyền trên cổ cậu đấy.
Hoàng im lặng không nói, sắc mặt vẫn thản nhiên như thường. Hằng thấy gã không có phản ứng gì thì nhíu mày hỏi:
- Cậu có biết lai lịch của sợi dây chuyền đeo trên cổ mình bây giờ không?
Hoàng khẽ lắc đầu, nhếch môi cười đáp :
- Nó là của Catherine, không phải của em.
Hằng khẽ gật đầu:
- " Nước Mắt Của Nữ Hoàng" là vật phẩm giá trị có một không hai trong thế giới luân hồi. Nó được Witord Jakolic, người Ba Lan duy nhất sống sót trở lại sau lần Thánh Chiến thứ ba của chủ thần trao lại cho Maria Adean, chủ tịch IOT đương thời. Gần hai chục năm nay, " Nước mắt của Nữ Hoàng" gần như đã là vật tượng trưng cho quyền lực tối thượng của người đàn bà tám mươi tư tuổi này. Nói tới đây chắc là cậu hiểu rồi đấy, việc nó bỗng dưng xuất hiện trong tay cậu là một sự kiện thu hút sự chú ý của hàng ngàn thành viên IOT trên toàn thế giới. Tôi cam đoan rằng, có không ít người trong số họ đang cầu chúa ban cơ hội để băm cậu ra từng mảnh đấy.
- Họ dám ? Hoàng hờ hững hỏi lại. Chẳng cần Hằng phải nhắc nhở, hắn cũng đã mường tượng ra điều đó từ rất lâu rồi.
- Tất nhiên là họ dám, nhưng nếu như cậu đã gia nhập IOT thì lại là chuyện khác. Trên toàn cõi luân hồi, có ai là không biết tới Công Nương Catherine Adean, đứa con thất lạc mười bốn năm qua của Nữ Hoàng Maria Adean, thiên tài bẩm sinh sở hữu hai năng lực cấp S, vị chấp pháp trẻ tuổi nhất trong lịch sử IOT. Hai ngày trước Catherine đã điện thẳng tới cho Trương Chấn Vũ, dặn gã sắp xếp cho cậu tới ngay đội của cô ấy. Nếu gia nhập vào The Hope team của Catherine, cậu sẽ không phải lo lắng về vấn đề an toàn của mình nữa. Quyền lực và sức mạnh của Catherine cũng như The Hope team đã là điều được cả thế giới luân hồi công nhận, lại có nữ hoàng Maria đứng đằng sau, hiện giờ vẫn chưa có ai dám chống đối ra mặt với cô ta đâu.
- Vậy nếu như em chọn phương án khác?
Hằng đặt tay lên vai gã, dịu giọng khuyên nhủ:
- Đừng làm điều ngu ngốc, cậu không biết tình hình của mình lúc này đáng lo ngại đến như thế nào đâu. Nếu không lựa chọn gia nhập The Hope Team, cậu chắc chắn sẽ gặp họa sát thân. Chắc cậu không biết, do tiến thân quá nhanh, cô bạn Catherine Adean của cậu đã trở thành cái gai trong mắt không ít người, trong đó có " Bá Tước" Hanks, đội trưởng của The Lightning Team, cũng là một vị chấp pháp trong thế giới luân hồi. Chắc cậu chưa quên lần chạm trán với họ trong Kungfu Hustle đấy chứ ? Đó mới chỉ là một phần ba của Lightning Team tách ra mà thôi. Lần đó là Hanks cố ý nhắm tới cậu để cảnh cáo Cath đấy. T12- Vietnam team khi ấy chưa đủ điều kiện để tham gia đoàn chiến, song Hanks đã sai Paul, thủ hạ của gã và cũng là một trong những người giữ trọng trách điều phối viên khi đó cố ý sắp xếp như vậy. Việc này sau đó đã bị Catherine Adean đem ra tố cáo trước Hội Đồng Tối Cao trong cuộc họp gần đây ở Vatican, Paul sau đó mất chức rồi bị trục xuất khỏi tổ chức. Mối thù giữa Hanks và cô ta lại sâu thêm một bực. Người của Hanks trong thế giới luân hồi không phải là ít. Nếu có cơ hội, chắc chắn bọn họ sẽ không bỏ qua cho cậu đâu.
- Nhưng đó chỉ là một phần nhỏ, kẻ thù chủ yếu của cậu chính là những tiểu đội đứng ngoài IOT, tuy không gia nhập song vẫn có tiếng vang lớn trong thế giới luân hồi. Tiêu biểu trong số đó là Quảng Đông Đội của"Người Sắt" Trịnh Khải, nắm trong tay Vấn Hồn Đao và kỹ năng cấp S Bất Tử Bất Diệt, thực lực của gã không thua kém bất cứ một vị chấp pháp nào của IOT đâu. " Thần Quyền" Park Jung Seok thậm chí còn suýt chết trong tay gã, vẫn còn ghi hận đến tận bây giờ. Mặc dù Quảng Đông Đội " chỉ " xếp thứ hai trong bảng phân loại tiểu đội toàn cõi luân hồi nhưng ngay cả " Kẻ Máu Lạnh " Rohan Crift cũng phải chịu nhường hắn mấy phần. Nghe nói người này đang sắp sửa đột phá Bản Năng Tiến Hóa, nếu chuyện đó thành sự thực, gã sẽ là người đầu tiên trong thế giới luân hồi ngoài Nữ Hoàng Maria đột phá tới đẳng cấp này.
- Em đã quyết định rồi, chị không cần phải nói thêm nữa.
Hoàng trầm ngâm một lúc rồi nhẹ giọng nói.
- Quyết định..?
Hằng nghi hoặc hỏi lại.
-------------------------------
Hai ngày sau.
Tenesse dường như đang bốc hơi, giống như con thú bằng bê tông đang giận dữ vì bất ngờ bị chụp trong cơn nóng trái mùa. Ánh sáng hắt ra từ các ô cửa sổ và vô số ngọn đèn đường phản chiếu trên lớp nhựa bóng nhẫy của các phố xá, trông chẳng khác gì những dòng kênh đen sẫm mà bên dưới là một vực thẳm ánh sáng.
Những chiếc xe ướt át phóng vùn vụt, những chiếc ô ướt đẫm lấp loáng, va vào nhau, rồi cùng xoay tròn. Bóng tối dầy đặc nước mưa đặc sệt những hơi ẩm rữa nát của các đại lộ, mùi các quầy bán rau, mùi khí xả và mùi nước hoa.
Nước mưa chảy thành dòng trên các mái nhà bằng graphít, trên những dãy chấn song của các ban công, trên những tấm mái che kẻ sọc khổng lồ của các quán cà phê. Những biển quảng cáo đủ mọi loại vui chơi giải trí quay cuồng, sáng nhấp nháy, mờ mờ trong màn sương mù. Gió bấc thổi suốt ngày, những đám mây dầy đặc bay là là trên bầu trời. Cách đó không xa, một chiếc xe Ford T cũ kỹ từ từ đi tới, kêu phành phạch rồi dừng lại. Chim chóc đã bay đi, các loài thú cũng bỏ đi hoặc ẩn nấp một chỗ.
Lạnh lẽo, tối tăm, nếu con người đến chốn này thì chắc hẳn chỉ để cầu cái chết.
Đón Hoàng, Thư Lệ, Hiệp và Hằng ở ngoại ô Ravis, khu ổ chuột chuyên chứa chấp người nhập cư trái phép trong thành phố Tennesse là Hoài My. Cô vừa trông thấy Hằng đã vui mừng chạy tới ôm chầm lấy, nét mặt vô cùng hân hoan. Hoàng là người nhảy xuống xe cuối cùng, khi thấy Hoài My thì vờ mở miệng trách:
- Anh đã bảo không ai được ra đón rồi cơ mà? Nhỡ FBI bám theo được đến đây thì sao?
- Yên tâm đi anh, cũng có người bám theo, song em đã cắt đuôi được rồi.
Hoàng nháy mắt với Hoài My, khi thấy cô gật đầu với mình thì mới an tâm. Thực ra chính hắn đã gọi điện bảo Hoài My đến đón, và quan trọng nhất là mang " Surrogate doll " từ chỗ Tuyết về cho gã. Chỉ vài tiếng nữa, Hằng sẽ rời khỏi thế giới " The silence of the lamb " để quay về, và đây là cơ hội duy nhất của gã.
Hằng đẩy Hoài My đang bá lấy cổ mình ra rồi lắc đầu than:
- Thôi nào, có gì thì về nói sau. Trông em kìa, mới nửa năm không gặp chứ mấy.
Hoài My cũng biết chỗ này không tiện nói chuyện, bồi hồi một lát rồi dẫn cả năm người vào một nhà trọ nhỏ trong ngõ Ravis. Hoàng đặt ba lô xuống giường, tháo cặp kính đen gọng to và khẩu trang đeo trên mặt ra, lúc này mới thở ra một hơi, than khẽ:
- Mệt thật đấy, trốn tránh như thế này còn mệt hơn chiến đấu nhiều. Cứ như tôi ngày trước một mình náo loạn cả Tenesse có phải là tự do không, chẳng bị bó buộc như thế này.
Ngừng một lúc, hắn quay sang nhìn Hoài My hỏi:
- Mọi người vẫn an toàn chứ?
- Dạ. Nửa tháng nay mọi người tuy vẫn bị Thượng Nghị Sĩ Ruth Martin theo dõi song không bị họ gây khó dễ gì. Người chết cuối cùng kia chắc chắn là Liên hoặc Hiếu, chỉ chưa rõ chính xác là ai mà thôi.
- Thắm thế nào rồi?
- Cô ấy vẫn khỏe, song cứ lầm lì chẳng chịu nói năng gì cả.
Hoàng nghe vậy thì khẽ thở dài một cái. Bên kia, Hiệp đang lo sắp xếp chỗ ở cho từng người, tất nhiên là có cả Catherine trong số đó.
- Anh... Hoài My nhìn thoáng qua Hằng đang ngồi bên, ngập ngừng một hồi rồi nói tiếp :- Việc đó...anh tính đến đâu rồi ?
Hoàng khẽ gật đầu rồi quay sang nhìn Hoài My với vẻ nghiêm túc, trầm giọng:
- Anh muốn nhờ em một việc.
- ?
Hoài My nhíu mày nhìn gã, mắt phải khẽ giật giật. Cô đã nhìn thấy trong đôi mắt ấy một dự cảm chẳng lành.
- Hãy thay anh làm đội trưởng VND, kể từ ngày hôm nay.
----------------------
- Anh... đi thật sao?
Hoàng quay sang nhìn Hằng, mớ tóc dài cả tháng chưa cắt buông xõa xuống hai vai, tay chống lên bàn khẽ gật đầu.
- Anh không đùa đấy chứ ?
- Hoài My, Sỹ đã bị anh hạ rồi. Em yên tâm, sẽ không có nguy hại nào cho VND nữa đâu. Mọi chuyện sau này đành nhờ vào em vậy. Lập tuy có sức vóc nhưng nóng tính, rất dễ làm hỏng việc. Hiệp, Thắng, Liên, Hiếu thì vẫn còn phải cố gắng nhiều. Đừng trách Thắm, chắc cô ấy có nỗi khổ riêng. Cứ tạm thời truất vai trò thành viên của cô ấy đã rồi tính sau. Tuyết là một chọn lựa không tồi khi gặp những bộ phim khó và cần dùng nhiều tới đầu óc, nhưng em nhất định không được phép đặt niềm tin hoàn toàn vào cô ta.
- Anh nói với em mấy lời này thì có nghĩa lý gì ? Hoài My mím môi, cúi đầu suy nghĩ một lát rồi ngẩng mặt lên cười nhạt.
- Em .. Hoàng nhất thời khựng người, mặt tối sầm lại :- Chẳng phải lúc trước em đã..
- Em đổi ý rồi.
Hoài My nhìn thẳng vào mắt gã, chậm rãi nói từng câu từng chữ.
Từ xa qua lớp cửa sổ, tiếng của Tennesse về đêm khẽ vọng lại, tràn ngập căn phòng tĩnh lặng. Tất cả những gì còn đọng lại lại chỉ là âm thanh lá cây xào xạc và tiếng nước chảy róc rách đơn điệu.
Tất cả đã đến lúc kết thúc rồi.
------------------------
Đêm không trăng, không sao.
Ngẩng mặt nhìn lên, một dãy nhà lụp xụp chìm ngập trong ánh trăng mờ mờ. Dòng kênh lấp lánh vẩy bạc tại những nơi nước chảy qua các bụi cây. Thị trấn như một thứ đồ chơi huyền ảo. Không một ô cửa sổ nào sáng ánh đèn. Những cột khói trắng bốc cao, lửa hồng phát ra từ các ống khói.
- Vẫn chưa ngủ à?
Hoàng khẽ gật đầu, miệng rít một hơi thuốc, cũng chẳng buồn quay đầu lại.
- Chị cũng vậy còn gì.
Hằng đứng tựa vào lan can, đưa một tay lên vuốt tóc nhẹ giọng nói:
- Tôi ngủ muộn quen rồi.
Ngừng một lát, cô cất giọng thăm dò:
- Sao Hoài My lại thay đổi ý kiến nhanh như vậy nhỉ?
Hoàng khẽ nhún vai:
- Thực ra cũng chẳng có gì lạ. Em đã đoán được từ trước rồi, chỉ không ngờ là cô ấy lại quyết định nhanh như vậy thôi.
Nói tới đây, không khí nhất thời trầm hẳn lại. Hình ảnh của Huy không hẹn mà cùng hiện lên trong đầu của cả hai, như một thước phim quay chậm vậy.
Hằng khẽ thở dài.
Hoàng trầm ngâm một hồi rồi đứng dậy đi về phía cửa. Nắm đấm bằng sứ bị xoay tròn, mấy mảnh vữa rơi xuống từ khung cửa. Gã bước xuống thềm, đi thêm vài bước nữa rồi quay lại vẫy tay nói:
- Chị, thử với em một hiệp đi.
Hằng nghe vậy thì sắc mặt thoáng lộ vẻ ngạc nhiên, song rất nhanh đã trở lại bình thường. Cô mím môi cười, búi tóc lên rồi chậm rãi bước xuống, liếc gã nói:
- Một hiệp? Tôi sợ nửa hiệp cậu cũng không trụ được ấy chứ.
- Tự tin quá nhỉ? Hoàng mỉm cười nói :- Cẩn thận nhé, em không nương tay đâu đấy.
- Tôi mà cần cậu phải nương tay à ? Hằng hất hàm nhìn gã, đôi môi trái tim khẽ cong lên : - Ngày xưa không biết ai đến một đòn của tôi cũng không đỡ nổi ấy nhỉ ? Đừng để tôi phải thất vọng nữa nhé .
Hoàng mỉm cười nhè nhẹ, miệng mấp máy hai chữ " cẩn thận" rồi gần như biến mất ngay tại chỗ. Hằng khẽ giật mình, song tới lúc cô định thần lại thì cổ đã bị vật gì đó lành lạnh đặt lên rồi.
- Trong chiến đấu mà mất tập trung như vậy, chị quá chủ quan rồi đấy.
Hoàng hạ tay xuống, Magic Bamboo rạch một đường viền xanh trên mặt đất, điếu thuốc vẫn phì phèo trên môi. Hằng đưa tay lên sờ cổ, hai mắt lấp lóe như suy nghĩ điều gì, một lát sau mới mỉm cười gật đầu nói:
- Đúng là tôi đã quá chủ quan. Hay lắm, chúng ta bắt đầu lại nhé. Ai thua sẽ phải đáp ứng một yêu cầu của người thắng, ok?
- Ok !
Vừa dứt lời, Hoàng đã cảm thấy một cỗ khí tức nguy hiểm ập thẳng tới mình. Hắn không lựa chọn tránh né mà vụt thẳng Magic Bamboo về phía trước, lấy cứng đối cứng. Bao lần vào sinh ra tử đã dạy cho hắn biết, đâu là lúc phải đương đầu và khi nào cần lùi lại để tránh né.
Một gậy này của Hoàng vụt thẳng vào khoảng không. Hắn lập tức xoay Magic Bamboo lên ngang mặt. Một tiếng " bình" chát chúa vang lên, Hoàng bị đẩy lùi về phía sau hơn ba bước, sắc mặt nhất thời nghiêm túc hẳn.
Người đó không ngờ lại đánh lui được Magic Bamboo trong tay gã, hơn nữa lại chỉ bằng tay không!
Không để cho Hoàng có thời gian để hoài nghi thêm nữa, Hằng tiếp tục lao tới, bàn tay phải khum lại mổ vào mặt gã. Hoàng cầm Magic Bamboo vụt mạnh vào tay cô, lấy công làm thủ. Rồi gã bất chợt líu lưỡi, hai mắt hoa lên. Trước mặt Hoàng bây giờ đã không còn là Hằng nữa, nói chính xác là đang có năm Hằng giống nhau như đúc đang hợp công, khiến hắn nhất thời chẳng biết đâu mà lần.
Gậy đầu tiên vụt vào khoảng không, Hoàng lùi ngay lại theo bản năng, vung gậy bổ vào đầu Hằng đứng gần mình nhất. Cô nhanh nhẹn tránh né, tay phải tiếp tục luồn lách, như một con rắn mổ vào mặt gã. Mắt thấy chỉ tích tắc nữa là trúng cổ họng đối phương, Hằng đang định thu chiêu thì bà vai bỗng bị một bàn tay chắc nịch giữ chặt lại, đẩy một mạch vào tường.
Hằng bị gã đẩy sát vào tường, hai khuôn mặt gần nhau tới nỗi có thể cảm nhận rõ hơi thở nóng hổi của đối phương. Khuôn mặt thanh tú của cô bỗng đỏ lên, bốn phân thân còn lại cũng không hẹn mà cùng tan biến vào không khí, tựa như chưa bao giờ xuất hiện trên đời này vậy.
- Chị thua rồi.
Cảm nhận được mùi hương thơm ngát từ người cô tỏa ra, Hoàng chợt thấy người nóng lên, khuôn mặt vô thức sát lại gần hơn nữa. Hằng cứng người lại, mặt đỏ rần, mím môi định nói gì đó nhưng thôi, co chân thúc một đầu gối vào bụng gã. Hoàng lúc này đã triệt bỏ trạng thái khai mở Bản Năng Sinh Tồn, lại đang mất tập trung nên dính nguyên một đòn tương đối mạnh của cô, sắc mặt nhất thời méo lại vì đau, ôm bụng lùi lại.
- Chị.. chơi xấu.
Hằng phủi phủi tay, hừm một tiếng rồi lườm gã nói với vẻ bực bội:
- Ai chơi xấu trước thì tự biết. Cậu... đừng tưởng dễ bắt nạt được tôi nhé.
Cô nói rồi thì quay lên, song mới đi tới bậc cửa thì đã nghe tiếng Hoàng gọi với lại.
- Chị, khoan đi đã.
Hằng nhíu mày quay lại nhìn gã. Hoàng vuốt vuốt bụng rồi đi tới, kéo cô ngồi xuống thềm rồi nháy mắt:
- Chị định cứ thế mà phủi tay đi à, em còn chưa nhận thưởng cơ mà.
Hằng nghe vậy thì nhăn mặt. Song ngoài dự đoán của cô, Hoàng cũng không đả động tới chuyện này thêm nữa, thay vào đó là ngồi thở hổn hển, mặt thấm đẫm mồ hôi.
- Làm sao vậy ?
- Không sao... nghỉ một chút là khỏe ấy mà.
Hoàng cười cười lắc đầu đáp. Mỗi khi dùng tới một trong hai kỹ năng " Khắc Nhập" và " Khắc Xuất" của Magic Bamboo, hắn đều không tránh khỏi việc lâm trạng thái kiệt sức nhất thời , riết rồi cũng thành quen.
- Cậu phải cẩn thận, đừng nên quá lạm dụng Bản Năng Sinh Tồn, việc đó sẽ dẫn đến nguy cơ băng hoại gen, có thể đột tử bất cứ lúc nào. Kinh nghiệm cho thấy với những người kích hoạt giới hạn cơ thể dưới 40%, thời gian duy trì Bản Năng Sinh Tồn liên tục không nên vượt quá một tiếng đồng hồ để tránh tổn thương cho cơ thể.
Hằng nhỏ giọng nhắc nhở. Hoàng nghe vậy thì chỉ nhún vai. Trong khi chiến đấu, mấy ai để ý tới mấy vấn đề đó cơ chứ ? Được một lát, Hằng hình như chợt nhớ ra điều gì, hỏi một mạch:
- Mấy người Lập và Phúc vẫn khỏe chứ ? Chắc đã khai mở được Bản Năng Sinh Tồn rồi đúng không? VND team giờ lại còn có thành viên là người nổi tiếng nữa, chị thực sự không ngờ đấy. À, lúc chị tới đó, em vừa hạ ai vậy? Bác sĩ Lecter à?
Hoàng khẽ lắc đầu, tay cầm điếu thuốc lá gẩy nhẹ,khuôn mặt nhất thời lâm vào trầm tư.
- Kể ra thì dài lắm...
--------------------
- Phúc chết rồi ? Vì sao mà chết ? Trong nhiệm vụ nào vậy?
- Kungfu Hustle.
- The Lightning team ... Hằng khẽ lẩm bẩm, sắc mặt lộ vẻ khó coi, nặng nhọc thở ra một hơi: - Phúc... anh ta là một cá nhân có triển vọng, nếu sống sót qua vài bộ phim nữa thì chắc chắn sẽ có thành tựu, chỉ tiếc là...
Hoàng đem chuyện về Sỹ từ lúc chạm trán trong Dòng Máu Anh Hùng cho tới bây giờ kể lại cho Hằng nghe . Trái với suy nghĩ của gã, Hằng không hề tỏ vẻ ngạc nhiên mà gật gù nói:
- Chuyện này tôi cũng đã nghe mấy người đồng đội cũ kể một lần, song chưa tận mắt thấy bao giờ. Thực ra những tình huống như vậy cũng không phải là ít. La Habana Team là một ví dụ, bọn họ thậm chí còn chiêu mộ được Lara Croft trong Bí Mật Ngôi Mộ Cổ 2 làm thành viên, tới giờ đã kích hoạt được 36% giới hạn cơ thể rồi. Vậy sao em lại giết hắn?
- Vì chính hắn lựa chọn điều đó, đơn giản vậy thôi.
Hằng không khỏi dùng đôi mắt thanh tú nhìn gã đàn ông trước mặt mình kỹ lại một lượt. Bây giờ cô mới nhận ra, chàng trai ngày nào còn nấp dưới sự bảo bọc của mình nay đã trưởng thành thật rồi.
- Nửa tiếng nữa chị với Tony Yang quay về rồi đúng không?
Hằng khẽ gật đầu. Hoàng lấy một thứ trong túi trữ đồ của nhóm ra rồi đưa tới trước mặt cô.
- Cậu..
Hằng nhìn con búp bê nhỏ bằng vải trong tay gã khẽ nhíu mày. Hoàng dúi nó vào tay cô rồi mỉm cười nói:
- Của chị.
Đôi mắt Hẳng thoáng hiện nét cười, cô đẩy con búp bê lại về phía gã rồi lắc đầu nói:
- Cậu giữ nó lại đi. Làm vậy là tôi giận đấy.
Sau một hồi đưa đẩy, trước thái độ kiên quyết của Hằng, Hoàng cuối cùng cũng phải chào thua. Gã nhìn thẳng vào mắt Hằng, nhún vai cười rồi đột nhiên dang tay ôm choàng lấy cô, làm Hẳng nhất thời ngây ra như hoá đá.
- Bảo trọng. Chị hơn em đến bốn tuổi, nhất định không được chết trước em đấy nhé.
- ...
- ..Bảo trọng.
Hằng khẽ thở ra một hơi, vòng tay ra sau lưng ôm lấy gã, hai mắt dịu đi, không để ý một tay Hoàng đang nhẹ nhàng luồn xuống, đút con búp bê vải bé xíu vào túi áo mình từ lúc nào.
Có rất nhiều cách để khởi đầu, nhưng kết thúc thường lại là nỗi đau.
Nhiều khi người ta sợ kết thúc, cũng chính là vì sợ những nỗi đau. Vì họ biết, rồi một ngày tất cả sẽ qua đi, những kỉ niệm sẽ rơi vào quên lãng, những nỗ lực chẳng thêm một lần được gợi nhắc ...
Và những gì đã qua sẽ như chưa có bao giờ.
-------------
Mười một giờ đêm, khi Hoàng leo lên lầu ba thì đã thấy Thư Lệ đứng trước cửa phòng mình từ bao giờ. Hắn thấy vậy thì nhíu mày hỏi:
- Có việc gì vậy?
- Em.. có chuyện muốn hỏi anh. Thư Lệ đan hai tay vào nhau, khó nhọc mãi mới nói hết câu. Cô đã đi tìm Hoàng được một lúc lâu rồi, song khi thấy hắn và Hằng đang ngồi trò chuyện dưới lầu một thì không dám tới phá đám, chỉ đành quay về đây chờ gã.
Hoàng mở cửa phòng mời Thư Lệ vào trong, cất giọng đều đều:
- Nói đi, hôm nay tôi hơi mệt, muốn nghỉ sớm một chút.
Không để ý tới lời đuổi khách của gã, Thư Lệ hít một hơi dài rồi nói luôn một mạch:
- Em vừa nghe Hoài My kể.. có phải anh và cô ấy.. chuẩn bị rời VND không?
Không gian im ắng tới mức ngột ngạt, như thay cho câu trả lời của gã. Tới khi Thư Lệ có vẻ đã hoàn toàn mất kiên nhẫn, Hoàng mới gật đầu thừa nhận.
- Nghĩa là... cả hai người sẽ không bao giờ trở về đây nữa?
Hoàng lại gật đầu.
- Tại sao ?
Giọng nói của Thư Lệ đã có vẻ kích động.
- Tại sao ư ?
Hoàng đứng lên, với tay cầm chiếc gạt tàn để trên mặt bàn, dụi điếu thuốc đang hút dở vào đó rồi hỏi ngược lại:
- Vậy tôi hỏi cô, tại sao tôi phải ở lại ?
Thư Lệ nhìn gã, lặng yên không đáp, ánh mắt từ đầu tới cuối vẫn giữ nguyên vẻ khó tin.
- Con người ta sống chẳng vì danh thì cũng vì lợi. Gia nhập The Hope Team, tôi sẽ không phải lo lắng về sự an toàn của mình nữa. Cô có biết cái cảm giác không biết sáng ngày mai khi thức giấc, mình còn sống hay đã chết nó tồi tệ như thế nào không? Tôi thì đã trải qua quá nhiều rồi. Rời khỏi đây, tôi sẽ là một thành viên của tiểu đội xếp hạng thứ ba trên toàn cõi luân hồi, được nhận một lần hồi sinh miễn phí, nhận được sự ngưỡng mộ của biết bao người, có một tương lai đảm bảo. Còn nếu ở lại VND, tôi sẽ được những gì?
- Tất cả những gì tôi có chỉ là một chức đội trưởng hữu danh vô thực. Ngoài việc liên tục phải đứng mũi chịu sào ra, tôi còn nhận được gì ở đây nữa? Quyền lợi, lợi ích và nghĩa vụ, ba thứ đó lúc nào cũng đi đôi với nhau. Tình cảm, trách nhiệm... tất cả đều không thể so được với lợi ích. Tôi đã tận mắt chứng kiến quá nhiều người ra đi trong thống khổ ở cái thế giới này rồi, và tôi không muốn một ngày nào đó, mình sẽ là người tiếp theo. Giờ thì cô hiểu lý do tại sao rồi chứ?
- Không, anh.. em và mọi người nhất định sẽ tiến bộ, không liên luỵ đến anh đâu. Nhất định là như vậy, anh hãy suy nghĩ lại đi. Anh là đội trưởng của VND, mọi người cần anh. Tin rằng nếu mấy người Lập biết chuyện này, họ cũng sẽ đồng ý với ý kiến của em.
Im lặng.
- Có được không?
Song trả lời cô chỉ là sự im lặng đến gai người.
- Thư Lệ, tôi đã quyết định rồi. Đừng khuyên nhủ tôi làm gì cho mất công. Tôi không cao thượng như mấy người nghĩ đâu. Tuỳ mấy người, nói tôi phản bội cũng được, bảo tôi vô tình cũng không sai. Tôi sẽ không thay đổi đâu.
- Không..
Thư Lệ lắc mạnh đầu để xua đi hiện thực, đôi mắt mở to nhìn gã.
- Không đúng, em biết anh ... không phải loại người đó.
Thư Lệ mím môi nói, ký ức xưa lại tràn về bao trùm kín đầu óc. Cô chợt nhận ra, người đàn ông đứng trước mặt mình lúc này không hiểu sao lại xa lạ đến thế.
- Em hy vọng anh sẽ suy nghĩ lại...
Cho tới khi cánh cửa phòng đã hoàn toàn khép lại, Hoàng mới thở ra một hơi , cái gạt tàn bằng sứ cầm trong tay đã nát bấy từ bao giờ.
Nếu chỉ có lý tưởng và đam mê không thì chưa đủ. Hiện thực tàn khốc hơn ta tưởng rất nhiều.
Dù vô tình hay cố ý, thời gian cũng sẽ chẳng thể nào đứng yên. Nhân loại như chiếc phong linh, còn thời gian như cơn gió. Ta lung lay, ta ca hát. Ngây thơ hay trầm tĩnh, cuống quýt hay suy tư, mỗi người trong chúng ta đều phải chọn những cách khác nhau để chấp nhận một sự thật là quy luật của tự nhiên ấy.
Rồi cứ thế, người ta sẽ đi và lại tiếp tục đi. Có lẽ sẽ có một chút nuối tiếc hay đại loại thế, song không có nhiều lựa chọn để mang theo. Thời gian qua tim nhanh như nhịp thở. Những ngày cuống quýt, ta tìm trong hoài niệm một chút gì để nhớ, để quên. Để rồi tất cả mãi mãi chỉ còn là những kỷ niệm đẹp.
Mọi chuyện vẫn chưa kết thúc, chắc chắn là như vậy.
Hằng mấp máy môi khẽ than. Hoàng cầm tay cô hỏi với vẻ quan tâm:
- Chị không sao chứ ?
- Không sao. Nhưng nó.. thế là thế nào vậy ? Hằng lắc đầu, liếc mắt nhìn chiếc vòng cổ của gã hỏi với vẻ nghi hoặc.
- À..em cũng không biết nữa. Có lẽ nó không chấp nhận người lạ động vào thì phải. Ngay cả em cũng bó tay, chẳng thể nào tháo nó ra được khỏi cổ nữa là.
Hoàng lắc đầu cười, tay mân mê mặt dây chuyền, gương mặt nhỏ nhắn tinh nghịch của Catherine lại thoáng hiện ra trong đầu.
- " Nước mắt của Nữ Hoàng" đúng không? Cậu quen với Catherine Adean à?
Chẳng còn cách nào khác, Hằng đành bằng lòng với việc nhìn sợi dây chuyền đeo trên cổ gã từ xa. Cô vừa ngắm nghía nó vừa gật gù hỏi.
- Vâng . Có sao không chị? Hoàng gật đầu thừa nhận.
Hằng nghe vậy thì chép miệng nói:
- Tôi biết ngay mà. " Nước mắt của Nữ Hoàng"..Báu vật vô giá có một không hai trong thế giới luân hồi..hóa ra là như thế này đây...
Trong lúc thất thần, cô không tự chủ được mà đưa tay sờ về phía mặt dây chuyền, song khi nhớ tới tình huống ban nãy thì vội rụt ngay tay lại, thở dài một cái rồi nói tiếp:
- Hoàng, có lẽ cậu không biết..việc VND team của cậu hạ sát Jonathan, cá nhân có thực lực xếp hạng thứ ba mươi chín trên toàn cõi luân hồi đã để lại hậu quả lớn như thế nào đâu. Sau ngày hôm đó, từ một tiểu đội vô danh chẳng ai nhớ tới, cả thế giới luân hồi đã phải biết tới sự tồn tại của T12- VietNamTeam. Cậu biết thứ khiến bọn họ quan tâm là gì không? Chính là sợi dây chuyền trên cổ cậu đấy.
Hoàng im lặng không nói, sắc mặt vẫn thản nhiên như thường. Hằng thấy gã không có phản ứng gì thì nhíu mày hỏi:
- Cậu có biết lai lịch của sợi dây chuyền đeo trên cổ mình bây giờ không?
Hoàng khẽ lắc đầu, nhếch môi cười đáp :
- Nó là của Catherine, không phải của em.
Hằng khẽ gật đầu:
- " Nước Mắt Của Nữ Hoàng" là vật phẩm giá trị có một không hai trong thế giới luân hồi. Nó được Witord Jakolic, người Ba Lan duy nhất sống sót trở lại sau lần Thánh Chiến thứ ba của chủ thần trao lại cho Maria Adean, chủ tịch IOT đương thời. Gần hai chục năm nay, " Nước mắt của Nữ Hoàng" gần như đã là vật tượng trưng cho quyền lực tối thượng của người đàn bà tám mươi tư tuổi này. Nói tới đây chắc là cậu hiểu rồi đấy, việc nó bỗng dưng xuất hiện trong tay cậu là một sự kiện thu hút sự chú ý của hàng ngàn thành viên IOT trên toàn thế giới. Tôi cam đoan rằng, có không ít người trong số họ đang cầu chúa ban cơ hội để băm cậu ra từng mảnh đấy.
- Họ dám ? Hoàng hờ hững hỏi lại. Chẳng cần Hằng phải nhắc nhở, hắn cũng đã mường tượng ra điều đó từ rất lâu rồi.
- Tất nhiên là họ dám, nhưng nếu như cậu đã gia nhập IOT thì lại là chuyện khác. Trên toàn cõi luân hồi, có ai là không biết tới Công Nương Catherine Adean, đứa con thất lạc mười bốn năm qua của Nữ Hoàng Maria Adean, thiên tài bẩm sinh sở hữu hai năng lực cấp S, vị chấp pháp trẻ tuổi nhất trong lịch sử IOT. Hai ngày trước Catherine đã điện thẳng tới cho Trương Chấn Vũ, dặn gã sắp xếp cho cậu tới ngay đội của cô ấy. Nếu gia nhập vào The Hope team của Catherine, cậu sẽ không phải lo lắng về vấn đề an toàn của mình nữa. Quyền lực và sức mạnh của Catherine cũng như The Hope team đã là điều được cả thế giới luân hồi công nhận, lại có nữ hoàng Maria đứng đằng sau, hiện giờ vẫn chưa có ai dám chống đối ra mặt với cô ta đâu.
- Vậy nếu như em chọn phương án khác?
Hằng đặt tay lên vai gã, dịu giọng khuyên nhủ:
- Đừng làm điều ngu ngốc, cậu không biết tình hình của mình lúc này đáng lo ngại đến như thế nào đâu. Nếu không lựa chọn gia nhập The Hope Team, cậu chắc chắn sẽ gặp họa sát thân. Chắc cậu không biết, do tiến thân quá nhanh, cô bạn Catherine Adean của cậu đã trở thành cái gai trong mắt không ít người, trong đó có " Bá Tước" Hanks, đội trưởng của The Lightning Team, cũng là một vị chấp pháp trong thế giới luân hồi. Chắc cậu chưa quên lần chạm trán với họ trong Kungfu Hustle đấy chứ ? Đó mới chỉ là một phần ba của Lightning Team tách ra mà thôi. Lần đó là Hanks cố ý nhắm tới cậu để cảnh cáo Cath đấy. T12- Vietnam team khi ấy chưa đủ điều kiện để tham gia đoàn chiến, song Hanks đã sai Paul, thủ hạ của gã và cũng là một trong những người giữ trọng trách điều phối viên khi đó cố ý sắp xếp như vậy. Việc này sau đó đã bị Catherine Adean đem ra tố cáo trước Hội Đồng Tối Cao trong cuộc họp gần đây ở Vatican, Paul sau đó mất chức rồi bị trục xuất khỏi tổ chức. Mối thù giữa Hanks và cô ta lại sâu thêm một bực. Người của Hanks trong thế giới luân hồi không phải là ít. Nếu có cơ hội, chắc chắn bọn họ sẽ không bỏ qua cho cậu đâu.
- Nhưng đó chỉ là một phần nhỏ, kẻ thù chủ yếu của cậu chính là những tiểu đội đứng ngoài IOT, tuy không gia nhập song vẫn có tiếng vang lớn trong thế giới luân hồi. Tiêu biểu trong số đó là Quảng Đông Đội của"Người Sắt" Trịnh Khải, nắm trong tay Vấn Hồn Đao và kỹ năng cấp S Bất Tử Bất Diệt, thực lực của gã không thua kém bất cứ một vị chấp pháp nào của IOT đâu. " Thần Quyền" Park Jung Seok thậm chí còn suýt chết trong tay gã, vẫn còn ghi hận đến tận bây giờ. Mặc dù Quảng Đông Đội " chỉ " xếp thứ hai trong bảng phân loại tiểu đội toàn cõi luân hồi nhưng ngay cả " Kẻ Máu Lạnh " Rohan Crift cũng phải chịu nhường hắn mấy phần. Nghe nói người này đang sắp sửa đột phá Bản Năng Tiến Hóa, nếu chuyện đó thành sự thực, gã sẽ là người đầu tiên trong thế giới luân hồi ngoài Nữ Hoàng Maria đột phá tới đẳng cấp này.
- Em đã quyết định rồi, chị không cần phải nói thêm nữa.
Hoàng trầm ngâm một lúc rồi nhẹ giọng nói.
- Quyết định..?
Hằng nghi hoặc hỏi lại.
-------------------------------
Hai ngày sau.
Tenesse dường như đang bốc hơi, giống như con thú bằng bê tông đang giận dữ vì bất ngờ bị chụp trong cơn nóng trái mùa. Ánh sáng hắt ra từ các ô cửa sổ và vô số ngọn đèn đường phản chiếu trên lớp nhựa bóng nhẫy của các phố xá, trông chẳng khác gì những dòng kênh đen sẫm mà bên dưới là một vực thẳm ánh sáng.
Những chiếc xe ướt át phóng vùn vụt, những chiếc ô ướt đẫm lấp loáng, va vào nhau, rồi cùng xoay tròn. Bóng tối dầy đặc nước mưa đặc sệt những hơi ẩm rữa nát của các đại lộ, mùi các quầy bán rau, mùi khí xả và mùi nước hoa.
Nước mưa chảy thành dòng trên các mái nhà bằng graphít, trên những dãy chấn song của các ban công, trên những tấm mái che kẻ sọc khổng lồ của các quán cà phê. Những biển quảng cáo đủ mọi loại vui chơi giải trí quay cuồng, sáng nhấp nháy, mờ mờ trong màn sương mù. Gió bấc thổi suốt ngày, những đám mây dầy đặc bay là là trên bầu trời. Cách đó không xa, một chiếc xe Ford T cũ kỹ từ từ đi tới, kêu phành phạch rồi dừng lại. Chim chóc đã bay đi, các loài thú cũng bỏ đi hoặc ẩn nấp một chỗ.
Lạnh lẽo, tối tăm, nếu con người đến chốn này thì chắc hẳn chỉ để cầu cái chết.
Đón Hoàng, Thư Lệ, Hiệp và Hằng ở ngoại ô Ravis, khu ổ chuột chuyên chứa chấp người nhập cư trái phép trong thành phố Tennesse là Hoài My. Cô vừa trông thấy Hằng đã vui mừng chạy tới ôm chầm lấy, nét mặt vô cùng hân hoan. Hoàng là người nhảy xuống xe cuối cùng, khi thấy Hoài My thì vờ mở miệng trách:
- Anh đã bảo không ai được ra đón rồi cơ mà? Nhỡ FBI bám theo được đến đây thì sao?
- Yên tâm đi anh, cũng có người bám theo, song em đã cắt đuôi được rồi.
Hoàng nháy mắt với Hoài My, khi thấy cô gật đầu với mình thì mới an tâm. Thực ra chính hắn đã gọi điện bảo Hoài My đến đón, và quan trọng nhất là mang " Surrogate doll " từ chỗ Tuyết về cho gã. Chỉ vài tiếng nữa, Hằng sẽ rời khỏi thế giới " The silence of the lamb " để quay về, và đây là cơ hội duy nhất của gã.
Hằng đẩy Hoài My đang bá lấy cổ mình ra rồi lắc đầu than:
- Thôi nào, có gì thì về nói sau. Trông em kìa, mới nửa năm không gặp chứ mấy.
Hoài My cũng biết chỗ này không tiện nói chuyện, bồi hồi một lát rồi dẫn cả năm người vào một nhà trọ nhỏ trong ngõ Ravis. Hoàng đặt ba lô xuống giường, tháo cặp kính đen gọng to và khẩu trang đeo trên mặt ra, lúc này mới thở ra một hơi, than khẽ:
- Mệt thật đấy, trốn tránh như thế này còn mệt hơn chiến đấu nhiều. Cứ như tôi ngày trước một mình náo loạn cả Tenesse có phải là tự do không, chẳng bị bó buộc như thế này.
Ngừng một lúc, hắn quay sang nhìn Hoài My hỏi:
- Mọi người vẫn an toàn chứ?
- Dạ. Nửa tháng nay mọi người tuy vẫn bị Thượng Nghị Sĩ Ruth Martin theo dõi song không bị họ gây khó dễ gì. Người chết cuối cùng kia chắc chắn là Liên hoặc Hiếu, chỉ chưa rõ chính xác là ai mà thôi.
- Thắm thế nào rồi?
- Cô ấy vẫn khỏe, song cứ lầm lì chẳng chịu nói năng gì cả.
Hoàng nghe vậy thì khẽ thở dài một cái. Bên kia, Hiệp đang lo sắp xếp chỗ ở cho từng người, tất nhiên là có cả Catherine trong số đó.
- Anh... Hoài My nhìn thoáng qua Hằng đang ngồi bên, ngập ngừng một hồi rồi nói tiếp :- Việc đó...anh tính đến đâu rồi ?
Hoàng khẽ gật đầu rồi quay sang nhìn Hoài My với vẻ nghiêm túc, trầm giọng:
- Anh muốn nhờ em một việc.
- ?
Hoài My nhíu mày nhìn gã, mắt phải khẽ giật giật. Cô đã nhìn thấy trong đôi mắt ấy một dự cảm chẳng lành.
- Hãy thay anh làm đội trưởng VND, kể từ ngày hôm nay.
----------------------
- Anh... đi thật sao?
Hoàng quay sang nhìn Hằng, mớ tóc dài cả tháng chưa cắt buông xõa xuống hai vai, tay chống lên bàn khẽ gật đầu.
- Anh không đùa đấy chứ ?
- Hoài My, Sỹ đã bị anh hạ rồi. Em yên tâm, sẽ không có nguy hại nào cho VND nữa đâu. Mọi chuyện sau này đành nhờ vào em vậy. Lập tuy có sức vóc nhưng nóng tính, rất dễ làm hỏng việc. Hiệp, Thắng, Liên, Hiếu thì vẫn còn phải cố gắng nhiều. Đừng trách Thắm, chắc cô ấy có nỗi khổ riêng. Cứ tạm thời truất vai trò thành viên của cô ấy đã rồi tính sau. Tuyết là một chọn lựa không tồi khi gặp những bộ phim khó và cần dùng nhiều tới đầu óc, nhưng em nhất định không được phép đặt niềm tin hoàn toàn vào cô ta.
- Anh nói với em mấy lời này thì có nghĩa lý gì ? Hoài My mím môi, cúi đầu suy nghĩ một lát rồi ngẩng mặt lên cười nhạt.
- Em .. Hoàng nhất thời khựng người, mặt tối sầm lại :- Chẳng phải lúc trước em đã..
- Em đổi ý rồi.
Hoài My nhìn thẳng vào mắt gã, chậm rãi nói từng câu từng chữ.
Từ xa qua lớp cửa sổ, tiếng của Tennesse về đêm khẽ vọng lại, tràn ngập căn phòng tĩnh lặng. Tất cả những gì còn đọng lại lại chỉ là âm thanh lá cây xào xạc và tiếng nước chảy róc rách đơn điệu.
Tất cả đã đến lúc kết thúc rồi.
------------------------
Đêm không trăng, không sao.
Ngẩng mặt nhìn lên, một dãy nhà lụp xụp chìm ngập trong ánh trăng mờ mờ. Dòng kênh lấp lánh vẩy bạc tại những nơi nước chảy qua các bụi cây. Thị trấn như một thứ đồ chơi huyền ảo. Không một ô cửa sổ nào sáng ánh đèn. Những cột khói trắng bốc cao, lửa hồng phát ra từ các ống khói.
- Vẫn chưa ngủ à?
Hoàng khẽ gật đầu, miệng rít một hơi thuốc, cũng chẳng buồn quay đầu lại.
- Chị cũng vậy còn gì.
Hằng đứng tựa vào lan can, đưa một tay lên vuốt tóc nhẹ giọng nói:
- Tôi ngủ muộn quen rồi.
Ngừng một lát, cô cất giọng thăm dò:
- Sao Hoài My lại thay đổi ý kiến nhanh như vậy nhỉ?
Hoàng khẽ nhún vai:
- Thực ra cũng chẳng có gì lạ. Em đã đoán được từ trước rồi, chỉ không ngờ là cô ấy lại quyết định nhanh như vậy thôi.
Nói tới đây, không khí nhất thời trầm hẳn lại. Hình ảnh của Huy không hẹn mà cùng hiện lên trong đầu của cả hai, như một thước phim quay chậm vậy.
Hằng khẽ thở dài.
Hoàng trầm ngâm một hồi rồi đứng dậy đi về phía cửa. Nắm đấm bằng sứ bị xoay tròn, mấy mảnh vữa rơi xuống từ khung cửa. Gã bước xuống thềm, đi thêm vài bước nữa rồi quay lại vẫy tay nói:
- Chị, thử với em một hiệp đi.
Hằng nghe vậy thì sắc mặt thoáng lộ vẻ ngạc nhiên, song rất nhanh đã trở lại bình thường. Cô mím môi cười, búi tóc lên rồi chậm rãi bước xuống, liếc gã nói:
- Một hiệp? Tôi sợ nửa hiệp cậu cũng không trụ được ấy chứ.
- Tự tin quá nhỉ? Hoàng mỉm cười nói :- Cẩn thận nhé, em không nương tay đâu đấy.
- Tôi mà cần cậu phải nương tay à ? Hằng hất hàm nhìn gã, đôi môi trái tim khẽ cong lên : - Ngày xưa không biết ai đến một đòn của tôi cũng không đỡ nổi ấy nhỉ ? Đừng để tôi phải thất vọng nữa nhé .
Hoàng mỉm cười nhè nhẹ, miệng mấp máy hai chữ " cẩn thận" rồi gần như biến mất ngay tại chỗ. Hằng khẽ giật mình, song tới lúc cô định thần lại thì cổ đã bị vật gì đó lành lạnh đặt lên rồi.
- Trong chiến đấu mà mất tập trung như vậy, chị quá chủ quan rồi đấy.
Hoàng hạ tay xuống, Magic Bamboo rạch một đường viền xanh trên mặt đất, điếu thuốc vẫn phì phèo trên môi. Hằng đưa tay lên sờ cổ, hai mắt lấp lóe như suy nghĩ điều gì, một lát sau mới mỉm cười gật đầu nói:
- Đúng là tôi đã quá chủ quan. Hay lắm, chúng ta bắt đầu lại nhé. Ai thua sẽ phải đáp ứng một yêu cầu của người thắng, ok?
- Ok !
Vừa dứt lời, Hoàng đã cảm thấy một cỗ khí tức nguy hiểm ập thẳng tới mình. Hắn không lựa chọn tránh né mà vụt thẳng Magic Bamboo về phía trước, lấy cứng đối cứng. Bao lần vào sinh ra tử đã dạy cho hắn biết, đâu là lúc phải đương đầu và khi nào cần lùi lại để tránh né.
Một gậy này của Hoàng vụt thẳng vào khoảng không. Hắn lập tức xoay Magic Bamboo lên ngang mặt. Một tiếng " bình" chát chúa vang lên, Hoàng bị đẩy lùi về phía sau hơn ba bước, sắc mặt nhất thời nghiêm túc hẳn.
Người đó không ngờ lại đánh lui được Magic Bamboo trong tay gã, hơn nữa lại chỉ bằng tay không!
Không để cho Hoàng có thời gian để hoài nghi thêm nữa, Hằng tiếp tục lao tới, bàn tay phải khum lại mổ vào mặt gã. Hoàng cầm Magic Bamboo vụt mạnh vào tay cô, lấy công làm thủ. Rồi gã bất chợt líu lưỡi, hai mắt hoa lên. Trước mặt Hoàng bây giờ đã không còn là Hằng nữa, nói chính xác là đang có năm Hằng giống nhau như đúc đang hợp công, khiến hắn nhất thời chẳng biết đâu mà lần.
Gậy đầu tiên vụt vào khoảng không, Hoàng lùi ngay lại theo bản năng, vung gậy bổ vào đầu Hằng đứng gần mình nhất. Cô nhanh nhẹn tránh né, tay phải tiếp tục luồn lách, như một con rắn mổ vào mặt gã. Mắt thấy chỉ tích tắc nữa là trúng cổ họng đối phương, Hằng đang định thu chiêu thì bà vai bỗng bị một bàn tay chắc nịch giữ chặt lại, đẩy một mạch vào tường.
Hằng bị gã đẩy sát vào tường, hai khuôn mặt gần nhau tới nỗi có thể cảm nhận rõ hơi thở nóng hổi của đối phương. Khuôn mặt thanh tú của cô bỗng đỏ lên, bốn phân thân còn lại cũng không hẹn mà cùng tan biến vào không khí, tựa như chưa bao giờ xuất hiện trên đời này vậy.
- Chị thua rồi.
Cảm nhận được mùi hương thơm ngát từ người cô tỏa ra, Hoàng chợt thấy người nóng lên, khuôn mặt vô thức sát lại gần hơn nữa. Hằng cứng người lại, mặt đỏ rần, mím môi định nói gì đó nhưng thôi, co chân thúc một đầu gối vào bụng gã. Hoàng lúc này đã triệt bỏ trạng thái khai mở Bản Năng Sinh Tồn, lại đang mất tập trung nên dính nguyên một đòn tương đối mạnh của cô, sắc mặt nhất thời méo lại vì đau, ôm bụng lùi lại.
- Chị.. chơi xấu.
Hằng phủi phủi tay, hừm một tiếng rồi lườm gã nói với vẻ bực bội:
- Ai chơi xấu trước thì tự biết. Cậu... đừng tưởng dễ bắt nạt được tôi nhé.
Cô nói rồi thì quay lên, song mới đi tới bậc cửa thì đã nghe tiếng Hoàng gọi với lại.
- Chị, khoan đi đã.
Hằng nhíu mày quay lại nhìn gã. Hoàng vuốt vuốt bụng rồi đi tới, kéo cô ngồi xuống thềm rồi nháy mắt:
- Chị định cứ thế mà phủi tay đi à, em còn chưa nhận thưởng cơ mà.
Hằng nghe vậy thì nhăn mặt. Song ngoài dự đoán của cô, Hoàng cũng không đả động tới chuyện này thêm nữa, thay vào đó là ngồi thở hổn hển, mặt thấm đẫm mồ hôi.
- Làm sao vậy ?
- Không sao... nghỉ một chút là khỏe ấy mà.
Hoàng cười cười lắc đầu đáp. Mỗi khi dùng tới một trong hai kỹ năng " Khắc Nhập" và " Khắc Xuất" của Magic Bamboo, hắn đều không tránh khỏi việc lâm trạng thái kiệt sức nhất thời , riết rồi cũng thành quen.
- Cậu phải cẩn thận, đừng nên quá lạm dụng Bản Năng Sinh Tồn, việc đó sẽ dẫn đến nguy cơ băng hoại gen, có thể đột tử bất cứ lúc nào. Kinh nghiệm cho thấy với những người kích hoạt giới hạn cơ thể dưới 40%, thời gian duy trì Bản Năng Sinh Tồn liên tục không nên vượt quá một tiếng đồng hồ để tránh tổn thương cho cơ thể.
Hằng nhỏ giọng nhắc nhở. Hoàng nghe vậy thì chỉ nhún vai. Trong khi chiến đấu, mấy ai để ý tới mấy vấn đề đó cơ chứ ? Được một lát, Hằng hình như chợt nhớ ra điều gì, hỏi một mạch:
- Mấy người Lập và Phúc vẫn khỏe chứ ? Chắc đã khai mở được Bản Năng Sinh Tồn rồi đúng không? VND team giờ lại còn có thành viên là người nổi tiếng nữa, chị thực sự không ngờ đấy. À, lúc chị tới đó, em vừa hạ ai vậy? Bác sĩ Lecter à?
Hoàng khẽ lắc đầu, tay cầm điếu thuốc lá gẩy nhẹ,khuôn mặt nhất thời lâm vào trầm tư.
- Kể ra thì dài lắm...
--------------------
- Phúc chết rồi ? Vì sao mà chết ? Trong nhiệm vụ nào vậy?
- Kungfu Hustle.
- The Lightning team ... Hằng khẽ lẩm bẩm, sắc mặt lộ vẻ khó coi, nặng nhọc thở ra một hơi: - Phúc... anh ta là một cá nhân có triển vọng, nếu sống sót qua vài bộ phim nữa thì chắc chắn sẽ có thành tựu, chỉ tiếc là...
Hoàng đem chuyện về Sỹ từ lúc chạm trán trong Dòng Máu Anh Hùng cho tới bây giờ kể lại cho Hằng nghe . Trái với suy nghĩ của gã, Hằng không hề tỏ vẻ ngạc nhiên mà gật gù nói:
- Chuyện này tôi cũng đã nghe mấy người đồng đội cũ kể một lần, song chưa tận mắt thấy bao giờ. Thực ra những tình huống như vậy cũng không phải là ít. La Habana Team là một ví dụ, bọn họ thậm chí còn chiêu mộ được Lara Croft trong Bí Mật Ngôi Mộ Cổ 2 làm thành viên, tới giờ đã kích hoạt được 36% giới hạn cơ thể rồi. Vậy sao em lại giết hắn?
- Vì chính hắn lựa chọn điều đó, đơn giản vậy thôi.
Hằng không khỏi dùng đôi mắt thanh tú nhìn gã đàn ông trước mặt mình kỹ lại một lượt. Bây giờ cô mới nhận ra, chàng trai ngày nào còn nấp dưới sự bảo bọc của mình nay đã trưởng thành thật rồi.
- Nửa tiếng nữa chị với Tony Yang quay về rồi đúng không?
Hằng khẽ gật đầu. Hoàng lấy một thứ trong túi trữ đồ của nhóm ra rồi đưa tới trước mặt cô.
- Cậu..
Hằng nhìn con búp bê nhỏ bằng vải trong tay gã khẽ nhíu mày. Hoàng dúi nó vào tay cô rồi mỉm cười nói:
- Của chị.
Đôi mắt Hẳng thoáng hiện nét cười, cô đẩy con búp bê lại về phía gã rồi lắc đầu nói:
- Cậu giữ nó lại đi. Làm vậy là tôi giận đấy.
Sau một hồi đưa đẩy, trước thái độ kiên quyết của Hằng, Hoàng cuối cùng cũng phải chào thua. Gã nhìn thẳng vào mắt Hằng, nhún vai cười rồi đột nhiên dang tay ôm choàng lấy cô, làm Hẳng nhất thời ngây ra như hoá đá.
- Bảo trọng. Chị hơn em đến bốn tuổi, nhất định không được chết trước em đấy nhé.
- ...
- ..Bảo trọng.
Hằng khẽ thở ra một hơi, vòng tay ra sau lưng ôm lấy gã, hai mắt dịu đi, không để ý một tay Hoàng đang nhẹ nhàng luồn xuống, đút con búp bê vải bé xíu vào túi áo mình từ lúc nào.
Có rất nhiều cách để khởi đầu, nhưng kết thúc thường lại là nỗi đau.
Nhiều khi người ta sợ kết thúc, cũng chính là vì sợ những nỗi đau. Vì họ biết, rồi một ngày tất cả sẽ qua đi, những kỉ niệm sẽ rơi vào quên lãng, những nỗ lực chẳng thêm một lần được gợi nhắc ...
Và những gì đã qua sẽ như chưa có bao giờ.
-------------
Mười một giờ đêm, khi Hoàng leo lên lầu ba thì đã thấy Thư Lệ đứng trước cửa phòng mình từ bao giờ. Hắn thấy vậy thì nhíu mày hỏi:
- Có việc gì vậy?
- Em.. có chuyện muốn hỏi anh. Thư Lệ đan hai tay vào nhau, khó nhọc mãi mới nói hết câu. Cô đã đi tìm Hoàng được một lúc lâu rồi, song khi thấy hắn và Hằng đang ngồi trò chuyện dưới lầu một thì không dám tới phá đám, chỉ đành quay về đây chờ gã.
Hoàng mở cửa phòng mời Thư Lệ vào trong, cất giọng đều đều:
- Nói đi, hôm nay tôi hơi mệt, muốn nghỉ sớm một chút.
Không để ý tới lời đuổi khách của gã, Thư Lệ hít một hơi dài rồi nói luôn một mạch:
- Em vừa nghe Hoài My kể.. có phải anh và cô ấy.. chuẩn bị rời VND không?
Không gian im ắng tới mức ngột ngạt, như thay cho câu trả lời của gã. Tới khi Thư Lệ có vẻ đã hoàn toàn mất kiên nhẫn, Hoàng mới gật đầu thừa nhận.
- Nghĩa là... cả hai người sẽ không bao giờ trở về đây nữa?
Hoàng lại gật đầu.
- Tại sao ?
Giọng nói của Thư Lệ đã có vẻ kích động.
- Tại sao ư ?
Hoàng đứng lên, với tay cầm chiếc gạt tàn để trên mặt bàn, dụi điếu thuốc đang hút dở vào đó rồi hỏi ngược lại:
- Vậy tôi hỏi cô, tại sao tôi phải ở lại ?
Thư Lệ nhìn gã, lặng yên không đáp, ánh mắt từ đầu tới cuối vẫn giữ nguyên vẻ khó tin.
- Con người ta sống chẳng vì danh thì cũng vì lợi. Gia nhập The Hope Team, tôi sẽ không phải lo lắng về sự an toàn của mình nữa. Cô có biết cái cảm giác không biết sáng ngày mai khi thức giấc, mình còn sống hay đã chết nó tồi tệ như thế nào không? Tôi thì đã trải qua quá nhiều rồi. Rời khỏi đây, tôi sẽ là một thành viên của tiểu đội xếp hạng thứ ba trên toàn cõi luân hồi, được nhận một lần hồi sinh miễn phí, nhận được sự ngưỡng mộ của biết bao người, có một tương lai đảm bảo. Còn nếu ở lại VND, tôi sẽ được những gì?
- Tất cả những gì tôi có chỉ là một chức đội trưởng hữu danh vô thực. Ngoài việc liên tục phải đứng mũi chịu sào ra, tôi còn nhận được gì ở đây nữa? Quyền lợi, lợi ích và nghĩa vụ, ba thứ đó lúc nào cũng đi đôi với nhau. Tình cảm, trách nhiệm... tất cả đều không thể so được với lợi ích. Tôi đã tận mắt chứng kiến quá nhiều người ra đi trong thống khổ ở cái thế giới này rồi, và tôi không muốn một ngày nào đó, mình sẽ là người tiếp theo. Giờ thì cô hiểu lý do tại sao rồi chứ?
- Không, anh.. em và mọi người nhất định sẽ tiến bộ, không liên luỵ đến anh đâu. Nhất định là như vậy, anh hãy suy nghĩ lại đi. Anh là đội trưởng của VND, mọi người cần anh. Tin rằng nếu mấy người Lập biết chuyện này, họ cũng sẽ đồng ý với ý kiến của em.
Im lặng.
- Có được không?
Song trả lời cô chỉ là sự im lặng đến gai người.
- Thư Lệ, tôi đã quyết định rồi. Đừng khuyên nhủ tôi làm gì cho mất công. Tôi không cao thượng như mấy người nghĩ đâu. Tuỳ mấy người, nói tôi phản bội cũng được, bảo tôi vô tình cũng không sai. Tôi sẽ không thay đổi đâu.
- Không..
Thư Lệ lắc mạnh đầu để xua đi hiện thực, đôi mắt mở to nhìn gã.
- Không đúng, em biết anh ... không phải loại người đó.
Thư Lệ mím môi nói, ký ức xưa lại tràn về bao trùm kín đầu óc. Cô chợt nhận ra, người đàn ông đứng trước mặt mình lúc này không hiểu sao lại xa lạ đến thế.
- Em hy vọng anh sẽ suy nghĩ lại...
Cho tới khi cánh cửa phòng đã hoàn toàn khép lại, Hoàng mới thở ra một hơi , cái gạt tàn bằng sứ cầm trong tay đã nát bấy từ bao giờ.
Nếu chỉ có lý tưởng và đam mê không thì chưa đủ. Hiện thực tàn khốc hơn ta tưởng rất nhiều.
Dù vô tình hay cố ý, thời gian cũng sẽ chẳng thể nào đứng yên. Nhân loại như chiếc phong linh, còn thời gian như cơn gió. Ta lung lay, ta ca hát. Ngây thơ hay trầm tĩnh, cuống quýt hay suy tư, mỗi người trong chúng ta đều phải chọn những cách khác nhau để chấp nhận một sự thật là quy luật của tự nhiên ấy.
Rồi cứ thế, người ta sẽ đi và lại tiếp tục đi. Có lẽ sẽ có một chút nuối tiếc hay đại loại thế, song không có nhiều lựa chọn để mang theo. Thời gian qua tim nhanh như nhịp thở. Những ngày cuống quýt, ta tìm trong hoài niệm một chút gì để nhớ, để quên. Để rồi tất cả mãi mãi chỉ còn là những kỷ niệm đẹp.
Mọi chuyện vẫn chưa kết thúc, chắc chắn là như vậy.
/113
|