Cảm giác thật sự khó tả chính bản thân bà cũng không nói nên lời. Cô gọi bà bằng mẹ, là bằng mẹ...một từ mà bà chưa bao giờ dám nghĩ đến.
Lúc trước cô luôn tỏ ra xa cách, lạnh nhạt, thậm chí là luôn nhìn bà bằng ánh mắt khinh miệt. Mỗi lúc bà quan tâm cô luôn rạch ra ranh giới với bà rồi đề phòng. Có lúc bà thật sự muốn bỏ cuộc nhưng hôm nay đã cho thấy sự cố gắng của bà không phải không có ý nghĩ. Cô gọi bà một tiếng mẹ, một tiếng mẹ mà bà chỉ được nghe trong ảo tưởng.
Hàn Khiết Tâm ngồi ở phòng khách nhìn xa xăm ra bên ngoài. Cô cũng không biết được cảm giác lúc này của mình là thế nào. Mọi chuyện diễn ra quá nhanh khiến cô không nắm bắt được. Cô lại nghĩ về câu trả lời của Tuyết Như:
Tình yêu là thứ có vẻ gì đó rất to lớn, rất vĩ đại...nhưng nếu hiểu đơn giản nó là vấn đề xuất phát từ trái tim đến trái tim...từ những rung động, xao xuyến mà hình thành...nó không phân biệt thời gian dài hay ngắn... Có đôi khi lại vì người đó là bực bội, đau đớn và cũng đôi khi lại cười ngu ngơ mà không biết lí do.
Lúc đó bà còn hỏi cô : Có phải con yêu Tử Phàm rồi không?
Cô đã chần chừ và lựa chọn bỏ đi. Cô cũng không biết, mọi chuyện cứ xoay vòng trong cô. Cảm giác lạ lẫm, ghen ghét rồi chuyển thành quan tâm, ấm áp... Cô không rõ nữa. Cô cảm nhận được tình cảm giữa cô dành cho anh hoàn toàn khác với tình cảm cô dành cho Kai trước kia.
Trái tim cô đang thay đổi hay bản thân cô từ trước đến nay đã ngộ nhận.
Đồng hồ vẫn cứ chạy hết 11 giờ, rồi lại đến 12 giờ... Cô vẫn ngồi đó.
Tình cảm của cô như một mới tơ vò, càng tháo càng rối. Càng suy nghĩ càng không biết đáp án để thỏa mãn nó. Rốt cuộc cô phải làm gì mới phải đây. Cô có yêu Tống Tử Phàm hay không?
Đáp án đó vẫn chưa hề có câu trả lời.
Cô cần làm rõ nó... Cô không thích sự ngộ nhận, đặc biệt là bản thân mình.
Tống Tử Phàm từ trên lầu đi xuống, anh nhìn cô ngồi nhắm mắt trên ghế sofa liền thở dài.
Khi nãy thấy cô bỏ đi anh cứ tưởng lát cô sẽ quay lại, ai ngờ bây giờ đã hơn một giờ tối mà không thấy cô đâu nên anh mới đi tìm.
Tống Tử Phàm nhẹ nhàng bế cô lên phòng. Động tác rất nhẹ nhàng rất yêu thương như muốn bao bọc cả người cô.
Anh đặt nhẹ cô lên giường rồi nhẹ nhàng đắp chăn giúp cô, để cô nằm trong vòng tay mình.
-Ngủ ngon, bà xã.
Tống Tử Phàm thì thào vào tai cô rồi mới nhắm mắt lại, ôm chặt lấy cô mà ngủ.
Hàn Khiết Tâm từ từ mở mắt ra, bờ ngực rắn chắc ẩn hiện sau chiếc áo sơmi trắng đã tháo dỡ ba nút của anh cùng với ánh đèn ngủ mờ nhạt càng thêm mê hoặc.
Cô ngước lên nhìn khuôn mặt đang say ngủ của anh liền thở dài. Lúc nãy cô rõ ràng còn thức nhưng khi biết anh xuống cô liền giả vờ ngủ. Hành động đó không biết là gì nhưng chắc chỉ là quán tính mà thôi.
Cô lại phát hiện mình rất thích được anh ôm ngủ như vầy. Cảm giác thật ấm áp, thật dễ chịu. Dường như không có vòng tay này của anh cô không thể ngủ được vậy.
Phút chốc cô lại thở dài. Câu hỏi: Cô có yêu anh không? Vẫn phản phất trong đầu mà không có đáp án.
Cô không thích ngộ nhận, càng không thích việc cứ vùng vần ở giữa như vậy
Sáng hôm sau, Tống Tử Phàm vừa mở mắt đã thấy được khuôn mặt say ngủ của cô đang ở trong ngực mình. Anh mỉm cười vuốt nhẹ tóc cô.
Cô gái này thật sự rất khó nắm bắt suy nghĩ. Mà cũng chưa chắc cô hiểu được suy nghĩ của bản thân mình. Hàn Khiết Tâm ơi Hàn Khiết Tâm, sao lại ngốc đến nổi không hiểu được tình anh vậy hả?
Hay em cũng giống như nhân vật A.A. Ô-lê-nhi-na trong bài thơ của A.X. Pu-skin.
Tôi yêu em: đến nay chừng có thể
Ngọn lửa tình chưa hẳn đã tàn phai;
Nhưng không để em bận lòng thêm nữa,
Hay hồn em đã gợn bóng u hoài.
Anh vẫn còn nhớ bài thơ của A.X. Pu-skin khi ông bị mối tình của mình từ chối.
Anh cũng rất băn khoăn không biết cô còn tình cảm với Kai không? Nhưng anh biết bản thân mình sẽ không vĩ đại như A.X. Pu-skin mà: Cầu em được người tình như tôi đã yêu em.
Anh sẽ không vĩ đại được như vậy. Càng không dâng người mình yêu cho kẻ khác. Kai về thì sao? Hiện tại cô là người phụ nữ của anh. Kai chẳng là cái thá gì cả.
Tống Tử Phàm vuốt nhẹ khuôn mặt cô, nhẹ nhàng hôn lên trán cô.
Hàn Khiết Tâm bị cảm giác đụng chạm da thịt liền cựa mình tỉnh dậy. Chân mày cô cau lại tỏ ra khó chịu vì bị đánh thức.
Tống Tử Phàm nở nụ cười ngọt ngào nhất lại hôn lên trán cô.
-Buổi sáng tốt lành, bà xã.
Hàn Khiết Tâm cau mày chặt hơn, nhẹ vuốt vuốt cái mái đang che trán của mình. Trên môi không khỏi nở nụ cười nhẹ.
Người đàn ông này thật đặc biệt. Cô lại bị anh làm rung động nữa rồi. Nhìn anh lúc này thật đáng yêu.
-Thích không? Sau này ngày nào anh cũng làm vậy nhé.
Hàn Khiết Tâm quay đi khuôn mặt đỏ lên của mình. Cho cô rút lại cái suy nghĩ vừa nãy được không?
Cô nhìn lên đồng hồ, trợn to mắt ngồi bật dậy. Chín giờ sáng rồi, cô chưa từng ngủ muộn như vậy bao giờ.
Còn mẹ kế của cô nữa? Ai lo cho bà?
Hàn Khiết Tâm nhanh chóng tung chăn đứng dậy khỏi giừơng. Nhưng liền bị Tống Tử Phàm nắm tay kéo lại, theo quán tính cô ngã vào người anh. Không biết là may mắn hay là xui xẻo mà môi hai người cũng vì vậy mà chạm vào nhau.
Tống Tử Phàm nở nụ cười gian xảo, chuyện này anh không cố ý à nha. Anh chỉ muốn nói dì Sáu sáng sớm đã đến và đang lo cho mẹ kế của cô mà thôi.
Hàn Khiết Tâm nhanh chóng đứng dậy đàng hoàng, ánh mắt cô liền cụp xuống đầy bối rối.
-Em đi xuống xem bà ta thế nào?
Cô nhanh chóng đi như bay ra ngoài nhưng lại bị anh ôm lại.
-Dì Sáu lo cho bà ấy được rồi. Em thay đồ đi, anh đưa em đến một nơi.
-Đi đâu?
Cô tỏ ra ngạc nhiên liền hỏi.
-Bí mật.
Tống Tử Phàm đưa một ngón tay lên miệng, còn nháy mắt với cô. Bộ dáng rất thần bí.
Lúc trước cô luôn tỏ ra xa cách, lạnh nhạt, thậm chí là luôn nhìn bà bằng ánh mắt khinh miệt. Mỗi lúc bà quan tâm cô luôn rạch ra ranh giới với bà rồi đề phòng. Có lúc bà thật sự muốn bỏ cuộc nhưng hôm nay đã cho thấy sự cố gắng của bà không phải không có ý nghĩ. Cô gọi bà một tiếng mẹ, một tiếng mẹ mà bà chỉ được nghe trong ảo tưởng.
Hàn Khiết Tâm ngồi ở phòng khách nhìn xa xăm ra bên ngoài. Cô cũng không biết được cảm giác lúc này của mình là thế nào. Mọi chuyện diễn ra quá nhanh khiến cô không nắm bắt được. Cô lại nghĩ về câu trả lời của Tuyết Như:
Tình yêu là thứ có vẻ gì đó rất to lớn, rất vĩ đại...nhưng nếu hiểu đơn giản nó là vấn đề xuất phát từ trái tim đến trái tim...từ những rung động, xao xuyến mà hình thành...nó không phân biệt thời gian dài hay ngắn... Có đôi khi lại vì người đó là bực bội, đau đớn và cũng đôi khi lại cười ngu ngơ mà không biết lí do.
Lúc đó bà còn hỏi cô : Có phải con yêu Tử Phàm rồi không?
Cô đã chần chừ và lựa chọn bỏ đi. Cô cũng không biết, mọi chuyện cứ xoay vòng trong cô. Cảm giác lạ lẫm, ghen ghét rồi chuyển thành quan tâm, ấm áp... Cô không rõ nữa. Cô cảm nhận được tình cảm giữa cô dành cho anh hoàn toàn khác với tình cảm cô dành cho Kai trước kia.
Trái tim cô đang thay đổi hay bản thân cô từ trước đến nay đã ngộ nhận.
Đồng hồ vẫn cứ chạy hết 11 giờ, rồi lại đến 12 giờ... Cô vẫn ngồi đó.
Tình cảm của cô như một mới tơ vò, càng tháo càng rối. Càng suy nghĩ càng không biết đáp án để thỏa mãn nó. Rốt cuộc cô phải làm gì mới phải đây. Cô có yêu Tống Tử Phàm hay không?
Đáp án đó vẫn chưa hề có câu trả lời.
Cô cần làm rõ nó... Cô không thích sự ngộ nhận, đặc biệt là bản thân mình.
Tống Tử Phàm từ trên lầu đi xuống, anh nhìn cô ngồi nhắm mắt trên ghế sofa liền thở dài.
Khi nãy thấy cô bỏ đi anh cứ tưởng lát cô sẽ quay lại, ai ngờ bây giờ đã hơn một giờ tối mà không thấy cô đâu nên anh mới đi tìm.
Tống Tử Phàm nhẹ nhàng bế cô lên phòng. Động tác rất nhẹ nhàng rất yêu thương như muốn bao bọc cả người cô.
Anh đặt nhẹ cô lên giường rồi nhẹ nhàng đắp chăn giúp cô, để cô nằm trong vòng tay mình.
-Ngủ ngon, bà xã.
Tống Tử Phàm thì thào vào tai cô rồi mới nhắm mắt lại, ôm chặt lấy cô mà ngủ.
Hàn Khiết Tâm từ từ mở mắt ra, bờ ngực rắn chắc ẩn hiện sau chiếc áo sơmi trắng đã tháo dỡ ba nút của anh cùng với ánh đèn ngủ mờ nhạt càng thêm mê hoặc.
Cô ngước lên nhìn khuôn mặt đang say ngủ của anh liền thở dài. Lúc nãy cô rõ ràng còn thức nhưng khi biết anh xuống cô liền giả vờ ngủ. Hành động đó không biết là gì nhưng chắc chỉ là quán tính mà thôi.
Cô lại phát hiện mình rất thích được anh ôm ngủ như vầy. Cảm giác thật ấm áp, thật dễ chịu. Dường như không có vòng tay này của anh cô không thể ngủ được vậy.
Phút chốc cô lại thở dài. Câu hỏi: Cô có yêu anh không? Vẫn phản phất trong đầu mà không có đáp án.
Cô không thích ngộ nhận, càng không thích việc cứ vùng vần ở giữa như vậy
Sáng hôm sau, Tống Tử Phàm vừa mở mắt đã thấy được khuôn mặt say ngủ của cô đang ở trong ngực mình. Anh mỉm cười vuốt nhẹ tóc cô.
Cô gái này thật sự rất khó nắm bắt suy nghĩ. Mà cũng chưa chắc cô hiểu được suy nghĩ của bản thân mình. Hàn Khiết Tâm ơi Hàn Khiết Tâm, sao lại ngốc đến nổi không hiểu được tình anh vậy hả?
Hay em cũng giống như nhân vật A.A. Ô-lê-nhi-na trong bài thơ của A.X. Pu-skin.
Tôi yêu em: đến nay chừng có thể
Ngọn lửa tình chưa hẳn đã tàn phai;
Nhưng không để em bận lòng thêm nữa,
Hay hồn em đã gợn bóng u hoài.
Anh vẫn còn nhớ bài thơ của A.X. Pu-skin khi ông bị mối tình của mình từ chối.
Anh cũng rất băn khoăn không biết cô còn tình cảm với Kai không? Nhưng anh biết bản thân mình sẽ không vĩ đại như A.X. Pu-skin mà: Cầu em được người tình như tôi đã yêu em.
Anh sẽ không vĩ đại được như vậy. Càng không dâng người mình yêu cho kẻ khác. Kai về thì sao? Hiện tại cô là người phụ nữ của anh. Kai chẳng là cái thá gì cả.
Tống Tử Phàm vuốt nhẹ khuôn mặt cô, nhẹ nhàng hôn lên trán cô.
Hàn Khiết Tâm bị cảm giác đụng chạm da thịt liền cựa mình tỉnh dậy. Chân mày cô cau lại tỏ ra khó chịu vì bị đánh thức.
Tống Tử Phàm nở nụ cười ngọt ngào nhất lại hôn lên trán cô.
-Buổi sáng tốt lành, bà xã.
Hàn Khiết Tâm cau mày chặt hơn, nhẹ vuốt vuốt cái mái đang che trán của mình. Trên môi không khỏi nở nụ cười nhẹ.
Người đàn ông này thật đặc biệt. Cô lại bị anh làm rung động nữa rồi. Nhìn anh lúc này thật đáng yêu.
-Thích không? Sau này ngày nào anh cũng làm vậy nhé.
Hàn Khiết Tâm quay đi khuôn mặt đỏ lên của mình. Cho cô rút lại cái suy nghĩ vừa nãy được không?
Cô nhìn lên đồng hồ, trợn to mắt ngồi bật dậy. Chín giờ sáng rồi, cô chưa từng ngủ muộn như vậy bao giờ.
Còn mẹ kế của cô nữa? Ai lo cho bà?
Hàn Khiết Tâm nhanh chóng tung chăn đứng dậy khỏi giừơng. Nhưng liền bị Tống Tử Phàm nắm tay kéo lại, theo quán tính cô ngã vào người anh. Không biết là may mắn hay là xui xẻo mà môi hai người cũng vì vậy mà chạm vào nhau.
Tống Tử Phàm nở nụ cười gian xảo, chuyện này anh không cố ý à nha. Anh chỉ muốn nói dì Sáu sáng sớm đã đến và đang lo cho mẹ kế của cô mà thôi.
Hàn Khiết Tâm nhanh chóng đứng dậy đàng hoàng, ánh mắt cô liền cụp xuống đầy bối rối.
-Em đi xuống xem bà ta thế nào?
Cô nhanh chóng đi như bay ra ngoài nhưng lại bị anh ôm lại.
-Dì Sáu lo cho bà ấy được rồi. Em thay đồ đi, anh đưa em đến một nơi.
-Đi đâu?
Cô tỏ ra ngạc nhiên liền hỏi.
-Bí mật.
Tống Tử Phàm đưa một ngón tay lên miệng, còn nháy mắt với cô. Bộ dáng rất thần bí.
/27
|