Nội dung cuộc nói chuyện không quá mười câu nhưng với cô nói là cả một vấn đề.
Nội dung rất đơn giản:
Hai bên người lớn quyết định cho cô và Tống Tử Phàm tìm hiểu nhau trong ba tháng, sau đó đính hôn và kết hôn.
Hàn Khiết Tâm chỉ thầm nghĩ: Đã không thể từ chối vậy chi bằng kết hôn (mẹ) cho rồi, còn bày đặt cho ba tháng tìm hiểu. Không phải dù hợp hay không vẫn phải cưới sinh với nhau đó sao?
Sáng sớm thấy Tống Tử Phàm xuất hiện ở đây cô đã thấy cuộc đời mình thật thê thảm.
Tống Tử Phàm vừa rửa xong chén thì nhìn lại phía sau thấy cô đang nhìn mình, liền nở nụ cười ngọt ngào.
-Đi thôi, anh đưa em đi làm.
-Không cần, tôi tự đi được.
Hàn Khiết Tâm để lại một câu rồi cầm túi xách đi ra ngoài.
Tống Tử Phàm liền nở nụ cười gian manh. Đưa chiếc chìa khóa trong tay lên.
Để xem không có thứ này cô làm sao đi được.
Nhưng sự thật lại rất phũ phàng cho Tống Tử Phàm.
Chiếc Audi RS5 màu xanh thẳm rất nhanh chóng liền chạy ra khỏi cổng, mặc dù ổ cắm chìa khóa vẫn chống không như thường.
Tống Tử Phàm ngơ ngác nhìn theo xe cô. Thật sự, khóc không được mà cười cũng chẳng xong. Nhìn chiếc chìa khóa trên tay, chẳng lẽ anh lấy lộn nhưng với kinh nghiệm buông bán xe hơi của anh thì rõ ràng đây là chìa khóa của chiếc Audi RS5 đó mà.
Hàn Khiết Tâm lái xe ra khỏi biệt thự liền nở nụ cười lạnh.
Tên ngốc, tưởng cô không biết anh giở trò sao? Chỉ là cô muốn xem anh làm gì thôi.
Và có một điều anh không biết là cô rất hay làm mất chìa khóa xe vì vậy đã cho người chế tạo một cái nút trong xe thay chiếc chìa khóa kia.
Hôm nay, lại có dịp sử dụng đến. Quả nhiên, hay không bằng hên.
Tống Tử Phàm nhanh chóng đóng cổng cho thật chắc chắn mới lấy chiếc xe của mình chạy theo.
Muốn cưa đỗ được nàng, anh có vẻ còn phải vất vả rất lâu đây.
Hai chiếc một xanh thẳm, một đen bóng chạy trên đường phố.
Tống Tử Phàm nở nụ cười nhấn ga chạy vượt qua xe cô, rồi từ từ hạ tốc độ xuống để cô chạy lên song song mình.
Mui xe anh cũng từ từ hạ xuống.
Hàn Khiết Tâm chả thèm để ý đến anh, vẫn chăm chú lái xe.
Đã đi xe hơi, chiếm diện tích rộng của mặt đường còn muốn chạy hàng đôi. Anh ta quả nhiên muốn chết.
Quả nhiên chưa đầy năm phút khi tới ngã ba, Tống Tử Phàm liền bị cảnh sát giao thông chào hỏi .
Hàn Khiết Tâm nở nụ cười nhếch mép, chạy lướt qua Tống Tử Phàm.
Quả nhiên, ngu mà còn tỏ ra nguy hiểm.
Tống Tử Phàm nhìn ánh mắt hả hê của Hàn Khiết Tâm không khỏi đau khổ mà muốn bóp chết tên cảnh sát.
Tổng giám đốc tập đoàn Tống Minh bị cảnh sát giao thông bắt do lấn chiếm lòng lề đường, chạy xe hàng đôi,... Liệt kê ra một tờ giấy mà muốn chối cũng khó.
Tống Tử Phàm liếc tên cảnh sát giao thông vừa mới thăm hỏi anh kia, anh muốn bóp chết hắn ta quá.
Tống Tử Phàm thở dài, cố chấn tĩnh lại. Xem ra, anh phải vất vả dài dài.
Hết tâm trí làm việc, vậy là vị tổng giám đốc nào đó liền trốn việc, giao lại tất cả cho trợ lý.
Tống Tử Phàm nằm trên ghế đi văng nhà Hàn Khiết Tâm, tiện tay ôm lấy cái gối.
Nằm một lát cũng chán, Tống Tử Phàm liền đứng dậy đi dạo khắp nơi trong nhà. Cái này không phải là anh xâm nhập gia cư bất hợp pháp mà cô không chịu phá cửa trước khi đi nên anh chỉ tiện chân bước vào.
Đi dạo một vòng anh cũng bắt đầu chán ngắt.
Khi nào thì cô về đây?
Tống Tử Phàm lại bay lên ghế đi văng nằm dài ra đó. Đưa tay lấy tờ báo Thanh Niên trên bàn rồi đọc. Đọc đã đời muốn nhừ luôn tờ báo cô vẫn không về.
Nhìn lại đồng hồ, đã ba giờ chiều.
Tống Tử Phàm bỏ tờ báo xuống, đi vào bếp. Anh mở nhẹ tủ lạnh ra, quả nhiên trong tủ lạnh có rất nhiều đồ ăn chưa chế biến.
Tống Tử Phàm tiện tay lấy lon Pepsi ra uống, rồi lấy một ít củ quả, rau xanh và thịt ra,... Bắt đầu công cuộc chế biến.
Nhìn những thứ có trên bàn như cà rốt, khoai tây, củ dền, thịt, trứng với một ít rau muống, vài cọng hành,...
Tống Tử Phàm nhanh chóng cởi bỏ chiếc áo sơmi trắng của mình ra, bên trong mặc mỗi một chiếc áo thun ba lỗ màu trắng.
Anh nhanh chóng đem cà rốt, khoai tây và củ dền ra gọt, rồi lại mang thịt đi rửa. Món đầu tiên của anh chắc là món súp.
Nước sôi, anh nhanh chóng bỏ thịt vào và bỏ tiếp những thứ nguyên liệu của súp vào rồi mới quay đi nấu cơm. Nhìn anh chả khác nào bà vợ đang tất bật trong bếp chuẩn bị bữa cơm cho chồng .
Loay hoay trong bếp một hồi cũng xong, Tống Tử Phàm nhanh chóng dọn ra bàn rồi trang trí cho chúng nó thật đẹp mắt.
Tiếp đó, là ra ghế đi văng nằm đợi tiếp.
Bầu trời bên ngoài bắt đầu đỗ mưa, từng đợt mưa dội xuống căn biệt thự nhỏ của cô. Hàn Khiết Tâm đi vào, quần áo cũng vì mưa mà thấm ướt. Cô đang định lên phòng thay đồ thì thấy Tống Tử Phàm đang nằm ngủ trên ghế đi văng, bên tay vẫn cầm một quyển sách đang đọc được một nữa.
Hàn Khiết Tâm đứng nhìn anh một lúc rồi mới bước lên phòng. Cô không biết tại sao mặt mình lúc này lại nóng ran như sắp bị bỏng đến nơi. Mà trái tim lại phản bội lý trí của cô, nó cứ đập liên hồi.
-Tên đàn ông đáng chết.
Hàn Khiết Tâm bước lên phòng miệng không khỏi lẩm bẩm, rồi tiện tay ném túi xách lên giừơng.
Cô tuyệt đối không thích tên đó, vĩnh viễn không thích.
Tống Tử Phàm từ bên ngoài bước vào cuộc sống tưởng chừng đang yên đang lành của cô, âm thầm phá rối nó. Cô đáng ra phải ghét anh mới phải nhưng thái độ của cô, cô hiểu rõ hơn ai hết. Là không yêu, không ghét, càng không thể phân biệt được nó nằm ở mức độ nào. Nếu là bạn, cô đã lên giường với anh, càng không thể làm bạn. Nếu là người yêu, cô có yêu thương gì anh đâu. Còn là người dưng thì cũng không phải.
Ôi càng nghĩ càng đau đầu.
Nội dung rất đơn giản:
Hai bên người lớn quyết định cho cô và Tống Tử Phàm tìm hiểu nhau trong ba tháng, sau đó đính hôn và kết hôn.
Hàn Khiết Tâm chỉ thầm nghĩ: Đã không thể từ chối vậy chi bằng kết hôn (mẹ) cho rồi, còn bày đặt cho ba tháng tìm hiểu. Không phải dù hợp hay không vẫn phải cưới sinh với nhau đó sao?
Sáng sớm thấy Tống Tử Phàm xuất hiện ở đây cô đã thấy cuộc đời mình thật thê thảm.
Tống Tử Phàm vừa rửa xong chén thì nhìn lại phía sau thấy cô đang nhìn mình, liền nở nụ cười ngọt ngào.
-Đi thôi, anh đưa em đi làm.
-Không cần, tôi tự đi được.
Hàn Khiết Tâm để lại một câu rồi cầm túi xách đi ra ngoài.
Tống Tử Phàm liền nở nụ cười gian manh. Đưa chiếc chìa khóa trong tay lên.
Để xem không có thứ này cô làm sao đi được.
Nhưng sự thật lại rất phũ phàng cho Tống Tử Phàm.
Chiếc Audi RS5 màu xanh thẳm rất nhanh chóng liền chạy ra khỏi cổng, mặc dù ổ cắm chìa khóa vẫn chống không như thường.
Tống Tử Phàm ngơ ngác nhìn theo xe cô. Thật sự, khóc không được mà cười cũng chẳng xong. Nhìn chiếc chìa khóa trên tay, chẳng lẽ anh lấy lộn nhưng với kinh nghiệm buông bán xe hơi của anh thì rõ ràng đây là chìa khóa của chiếc Audi RS5 đó mà.
Hàn Khiết Tâm lái xe ra khỏi biệt thự liền nở nụ cười lạnh.
Tên ngốc, tưởng cô không biết anh giở trò sao? Chỉ là cô muốn xem anh làm gì thôi.
Và có một điều anh không biết là cô rất hay làm mất chìa khóa xe vì vậy đã cho người chế tạo một cái nút trong xe thay chiếc chìa khóa kia.
Hôm nay, lại có dịp sử dụng đến. Quả nhiên, hay không bằng hên.
Tống Tử Phàm nhanh chóng đóng cổng cho thật chắc chắn mới lấy chiếc xe của mình chạy theo.
Muốn cưa đỗ được nàng, anh có vẻ còn phải vất vả rất lâu đây.
Hai chiếc một xanh thẳm, một đen bóng chạy trên đường phố.
Tống Tử Phàm nở nụ cười nhấn ga chạy vượt qua xe cô, rồi từ từ hạ tốc độ xuống để cô chạy lên song song mình.
Mui xe anh cũng từ từ hạ xuống.
Hàn Khiết Tâm chả thèm để ý đến anh, vẫn chăm chú lái xe.
Đã đi xe hơi, chiếm diện tích rộng của mặt đường còn muốn chạy hàng đôi. Anh ta quả nhiên muốn chết.
Quả nhiên chưa đầy năm phút khi tới ngã ba, Tống Tử Phàm liền bị cảnh sát giao thông chào hỏi .
Hàn Khiết Tâm nở nụ cười nhếch mép, chạy lướt qua Tống Tử Phàm.
Quả nhiên, ngu mà còn tỏ ra nguy hiểm.
Tống Tử Phàm nhìn ánh mắt hả hê của Hàn Khiết Tâm không khỏi đau khổ mà muốn bóp chết tên cảnh sát.
Tổng giám đốc tập đoàn Tống Minh bị cảnh sát giao thông bắt do lấn chiếm lòng lề đường, chạy xe hàng đôi,... Liệt kê ra một tờ giấy mà muốn chối cũng khó.
Tống Tử Phàm liếc tên cảnh sát giao thông vừa mới thăm hỏi anh kia, anh muốn bóp chết hắn ta quá.
Tống Tử Phàm thở dài, cố chấn tĩnh lại. Xem ra, anh phải vất vả dài dài.
Hết tâm trí làm việc, vậy là vị tổng giám đốc nào đó liền trốn việc, giao lại tất cả cho trợ lý.
Tống Tử Phàm nằm trên ghế đi văng nhà Hàn Khiết Tâm, tiện tay ôm lấy cái gối.
Nằm một lát cũng chán, Tống Tử Phàm liền đứng dậy đi dạo khắp nơi trong nhà. Cái này không phải là anh xâm nhập gia cư bất hợp pháp mà cô không chịu phá cửa trước khi đi nên anh chỉ tiện chân bước vào.
Đi dạo một vòng anh cũng bắt đầu chán ngắt.
Khi nào thì cô về đây?
Tống Tử Phàm lại bay lên ghế đi văng nằm dài ra đó. Đưa tay lấy tờ báo Thanh Niên trên bàn rồi đọc. Đọc đã đời muốn nhừ luôn tờ báo cô vẫn không về.
Nhìn lại đồng hồ, đã ba giờ chiều.
Tống Tử Phàm bỏ tờ báo xuống, đi vào bếp. Anh mở nhẹ tủ lạnh ra, quả nhiên trong tủ lạnh có rất nhiều đồ ăn chưa chế biến.
Tống Tử Phàm tiện tay lấy lon Pepsi ra uống, rồi lấy một ít củ quả, rau xanh và thịt ra,... Bắt đầu công cuộc chế biến.
Nhìn những thứ có trên bàn như cà rốt, khoai tây, củ dền, thịt, trứng với một ít rau muống, vài cọng hành,...
Tống Tử Phàm nhanh chóng cởi bỏ chiếc áo sơmi trắng của mình ra, bên trong mặc mỗi một chiếc áo thun ba lỗ màu trắng.
Anh nhanh chóng đem cà rốt, khoai tây và củ dền ra gọt, rồi lại mang thịt đi rửa. Món đầu tiên của anh chắc là món súp.
Nước sôi, anh nhanh chóng bỏ thịt vào và bỏ tiếp những thứ nguyên liệu của súp vào rồi mới quay đi nấu cơm. Nhìn anh chả khác nào bà vợ đang tất bật trong bếp chuẩn bị bữa cơm cho chồng .
Loay hoay trong bếp một hồi cũng xong, Tống Tử Phàm nhanh chóng dọn ra bàn rồi trang trí cho chúng nó thật đẹp mắt.
Tiếp đó, là ra ghế đi văng nằm đợi tiếp.
Bầu trời bên ngoài bắt đầu đỗ mưa, từng đợt mưa dội xuống căn biệt thự nhỏ của cô. Hàn Khiết Tâm đi vào, quần áo cũng vì mưa mà thấm ướt. Cô đang định lên phòng thay đồ thì thấy Tống Tử Phàm đang nằm ngủ trên ghế đi văng, bên tay vẫn cầm một quyển sách đang đọc được một nữa.
Hàn Khiết Tâm đứng nhìn anh một lúc rồi mới bước lên phòng. Cô không biết tại sao mặt mình lúc này lại nóng ran như sắp bị bỏng đến nơi. Mà trái tim lại phản bội lý trí của cô, nó cứ đập liên hồi.
-Tên đàn ông đáng chết.
Hàn Khiết Tâm bước lên phòng miệng không khỏi lẩm bẩm, rồi tiện tay ném túi xách lên giừơng.
Cô tuyệt đối không thích tên đó, vĩnh viễn không thích.
Tống Tử Phàm từ bên ngoài bước vào cuộc sống tưởng chừng đang yên đang lành của cô, âm thầm phá rối nó. Cô đáng ra phải ghét anh mới phải nhưng thái độ của cô, cô hiểu rõ hơn ai hết. Là không yêu, không ghét, càng không thể phân biệt được nó nằm ở mức độ nào. Nếu là bạn, cô đã lên giường với anh, càng không thể làm bạn. Nếu là người yêu, cô có yêu thương gì anh đâu. Còn là người dưng thì cũng không phải.
Ôi càng nghĩ càng đau đầu.
/27
|