Bách Phú đã hai ngày không đến nữa, trong lòng Lăng Hạo cứ day dứt mãi không thôi, không cách nào trấn tĩnh xuống được. Rất muốn đi đến nhà Bách Phú để thăm hỏi một chút, song, lại sợ là mình sẽ lại đem đến thương tổn thêm cho cô ấy. Dù sao, bản thân cũng đã có một người hôn thê tương lai mà ai cũng biết rồi.
Ninh Tiêu cũng gọi điện thoại đến, hỏi han tình hình của Bách Phú, nói rằng điện thoại của Bách Phú sao lại không gọi được.
Sau khi nhận điện thoại của Ninh Tiêu, Lăng Hạo lại càng lo lắng hơn, hóa ra giờ mới biết ở nhà chỉ có mình Bách Phú ! Dịch Đạo và Trương Dương đều không có ở nhà ! Hai cái tên này, lúc cần đến họ thì lại chẳng thấy mặt đâu!
Lăng Hạo cứ mâu thuẫn mãi đến tận tám giờ tối, cuối cùng không thể chịu được hơn bèn chạy đến nhà Bách Phú.
Vừa bước đến cửa, lại gặp một người khác cũng đến — em họ Ninh Tiêu.
“Sao anh lại đến đây ?” Ninh Tiêu thấy lạ hỏi.
“Ừm.” Lăng Hạo tùy ý trả lời một tiếng, “Điện thoại Bách Phú không gọi được, anh muốn hỏi cô ấy xem có một tài liệu để ở đâu, ngày mai cần dùng gấp. Không có ai sao ?”
“Đúng vậy.” Ninh Tiêu dùng ánh mắt đầy hàm ý nhìn Lăng Hạo, nhưng không nói ra hoài nghi trong lòng.
Hai người họ nói thêm mấy câu vô thưởng vô phạt, nỗ lực để che giấu sự bất an trong tim mình.
Cho mãi đến mười một giờ, Bách Phú cũng chưa thấy về.
Lăng Hạo cuối cùng nói : “Liệu có phải, Bách Phú đang ở trong nhà, nhưng đã xảy ra chuyện ngoài ý muốn gì rồi !”
Nghe thấy lời Lăng Hạo nói, Ninh Tiêu cũng có chút căng thẳng : “Điều này … …không phải chứ ?”
“Trong nhà chỉ có một mình cô ấy, cho dù có xảy ra chuyện gì cũng đâu có ai biết được.”
Dưới sự khuyến khích của Lăng Hạo, Ninh Tiêu quyết định mạo hiểm bị coi là kẻ trộm, cùng Lăng Hạo trèo tường để vào.
Đúng vào lúc Ninh Tiêu và Lăng Hạo đã một chân leo qua cửa thì Bách Phú quay về.
Bách Phú gương mặt không chút biểu tình nhìn hai người đang trèo qua cửa lớn nhà mình, chán nản hỏi : “Các anh đang làm gì thế ? Muốn giúp tôi mở cửa sao ?”
Sau khi đã vào đến nhà một cách thuận lợi rồi, hai kẻ kia lại còn giả vờ bày ra dáng vẻ như chẳng hề có chuyện gì hết, quay sang hỏi Bách Phú.
“Bách Phú, mấy ngày hôm nay cô không đi làm, cũng chẳng mở điện thoại, rốt cuộc là sao thế ?”
“Tôi với Ninh Tiêu đứng đợi hơn hai tiếng ở cửa rồi đấy.”
… …
“Ừm, sau đó thì sao ? Sau đó quyết định là trèo qua cửa nhà tôi để vào sao ?” Bách Phú vẫn giữ gương mặt không chút biểu tình mà hỏi.
“Bách Phú !” Ninh Tiêu đột nhiên đặc biệt nghiêm túc, làm Bách Phú giật cả mình.
“Sao thế ?”
“Cô gầy đi rồi, cũng đẹp lên nữa… …”
“Ách … …” Bách Phú nhất thời cảm thấy vạch đen xuất hiện khắp trên đầu. ( ý là chán nản cực độ, không tin chút nào ^^)
“Cô đi đâu thế ? Muộn thế này mới về ?” Lăng Hạo có chút kỳ lạ hỏi.
Bách Phú lại thần bí cười cười đáp : “Bí mật oh.”
Nhìn thấy tâm tình của Bách Phú tốt như vậy, ngược lại làm Lăng Hạo có chút bắt đầu không đoán được : “Cô … …tâm tình tốt quá nhỉ ?”
“Đúng vậy. Nếu không thì anh cho rằng tôi sẽ thế nào ?” Bách Phú trêu đùa chớp chớp mắt, “Tôi quyết định sẽ không tự ủy khuất chính mình nữa, cho nên muốn thử mấy việc mà trước đây tôi không dám thử làm.”
Lăng Hạo yên tâm mỉm cười, anh ta len lén bước đến gần bên tai Bách Phú rồi nói : “Kỳ thực Ninh Tiêu nói là thật đấy… …”
Bách Phú không hiểu mà nhìn anh ta, Lăng Hạo nói tiếp : “Cô đúng là đã gầy đi rồi, cũng đẹp hơn nữa… …”
… …
Còn vào lúc này, Anh Đào và Tô tổng đang ngọt ngọt ngào ngào, ở trong cinema xem phim.
Đại khái là bởi vì có Tô Vi Tín cố gắng ở bên bầu bạn, Anh Đào đã dần dần thả lỏng được, bắt đầu trở lại với trạng thái nói nói cười cười. Xem xong phim, tâm tình của Anh Đào cũng dâng cao lên rất nhiều.
Tô Vi Tín còn đưa cô ta đến ngoại ô, tới một tiệm cơm mang đầy phong vị thôn quê. Tất cả những điều này đều thật mới mẻ và thú vị đối với một Anh Đào lớn lên trong thành phố, Tô Vi Tín còn biết cách quan tâm chăm sóc luôn chọn những món ăn mà Anh Đào thích ăn nhất nữa.
Mùi vị của các loại thức ăn nơi này khác hẳn với thức ăn ở trong khách sạn lớn, nhưng cũng rất tươi mới thanh ngọt. Anh Đào cả một ngày nay hầu như chẳng ăn được gì, giờ ăn gì cũng thấy có mùi vị.
Nhìn Anh Đào dáng vẻ trẻ con ăn uống vui vẻ, Tô Vi Tín cũng cùng vui lây, thi thoảng lại giơ tay ra nhéo nhẹ chiếc má trắng nõn mềm mại của Anh Đào.
Có lẽ bởi vì suốt ngày hôm nay sự tiếp xúc của hai người rất hòa hợp, mà vừa về đến nhà, hai người họ đã như sợ không kịp lập tức ôm lấy nhau lăn ra giường.
Tô Vi Tín cũng đặc biệt có cảm xúc, không ngừng xoa nắn hôn lên khắp thân thể Anh Đào… …
“Anh Đào tỷ tỷ … …”
Một tiếng gọi trong trẻo như tiếng chuông ngân vang lên, làm Anh Đào giật nảy đẩy Tô Vi Tín trên người mình xuống.
Tô Vi Tín đang lúc hưng phấn nhất thời dâng lên lửa giận : “Em làm gì thế !”
“Trong phòng có … …có người … …” Anh Đào lắp bắp giải thích, gương mặt hoàn toàn méo mó đi vì sợ hãi.
Song không nói còn đỡ, vừa nói ra lại làm Tô Vi Tín giận dữ hơn : “Người nào ? Làm gì có ai ?”
Thấy Tô Vi Tín tức giận, Anh Đào vội vã ôm lấy ông ta, kéo vào lòng mình, chủ động hôn hít, như sợ Tô Vi Tín sẽ đi mất, bỏ lại một mình cô ta ở nhà.
Sự nhiệt tình của Anh Đào dần dần cũng khơi lại được cơn dục tình mới nơi Tô Vi Tín.
“Anh Đào tỷ tỷ … …”
Cái âm thanh kinh khủng kia lại lần nữa vang lên không đúng lúc, Anh Đào cố gắng nhịn xuống nỗi sợ hãi trong tim mình, nhắm mắt lại giả vờ như không hề nghe thấy.
Tiếng gọi đó dừng lại, Anh Đào cứ ngỡ rằng sẽ không xảy ra chuyện gì nữa bèn mở mắt ra, kết quả, lại nhìn thấy một gương mặt trắng tro nhỏ với đôi con ngươi chỉ to bằng hạt gạo đang được phóng to ra xuất hiện trước mặt mình.
“A ~ ~ ~ ”
Anh Đào không thể chịu đựng thêm được nữa mà hét to ra miệng, đồng thời cũng trực tiếp đẩy Tô Vi Tín ngã thẳng xuống đất.
Sự phẫn nộ đã hoàn toàn dâng đầy đầu Tô Vi Tín, nhìn Anh Đào sợ hãi đến mức co cụm lại thành một đống nơi góc tường, ông ta hoàn toàn không chút hứng thú, thầm tự hỏi trong lòng : “Làm sao mà cứ như thể mình muốn cưỡng hiếp cô ta thế không biết ?”
Tô Vi Tín chẳng dễ dàng gì khống chế được lửa giận tỏng lòng đã hoàn toàn chẳng còn sự dịu dàng quan tâm như lúc trước, ông ta lạnh lùng nói : “Anh đi trước đây, mấy ngày này anh bận, sẽ không đến thăm em nữa đâu.”
Nói xong, chẳng hề để ý đến sự đau khổ của Anh Đào, xoay người rời đi.
Anh Đào bị bỏ rơi lại kia khóc như mưa, đôi mắt nhắm chặt không dám mở ra nữa, đến cả đôi tai cũng bị bịt chặt lại. Đáng tiếc là chẳng có tác dụng gì, ì âm thanh lạnh lẽo cùng gương mặt kinh khủng kia vẫn cứ quanh quẩn xung quanh cô ta… …
+++ +++ +++ +++ +++
Tô Vi Tín tức giận lái xe loanh quanh một vòng lớn, cuối cùng lại đến trước nhà Diêu Diệp.
Nhìn thấy Tô Vi Tín đến, Diêu Diệp chẳng hề có chút kinh ngạc nào, lại như đã có chuẩn bị trước, ngọt ngào ra đón ông ta vào.
“Anh còn ngỡ là em sẽ rất kinh ngạc đấy, sao lại như đã biết trước là anh sẽ đến thế ?” Tô Vi Tín mỉm cười hỏi cô ta.
Diêu Diệp như con bạch tuộc bám dính lên người Tô Vi Tín : “Bởi vì, em lúc nào cũng đều đợi anh đến cả … …”
“Vậy sao ?”
Tô Vi Tín mỉm cười ôm lấy Diêu Diệp đi vào phòng …
Ninh Tiêu cũng gọi điện thoại đến, hỏi han tình hình của Bách Phú, nói rằng điện thoại của Bách Phú sao lại không gọi được.
Sau khi nhận điện thoại của Ninh Tiêu, Lăng Hạo lại càng lo lắng hơn, hóa ra giờ mới biết ở nhà chỉ có mình Bách Phú ! Dịch Đạo và Trương Dương đều không có ở nhà ! Hai cái tên này, lúc cần đến họ thì lại chẳng thấy mặt đâu!
Lăng Hạo cứ mâu thuẫn mãi đến tận tám giờ tối, cuối cùng không thể chịu được hơn bèn chạy đến nhà Bách Phú.
Vừa bước đến cửa, lại gặp một người khác cũng đến — em họ Ninh Tiêu.
“Sao anh lại đến đây ?” Ninh Tiêu thấy lạ hỏi.
“Ừm.” Lăng Hạo tùy ý trả lời một tiếng, “Điện thoại Bách Phú không gọi được, anh muốn hỏi cô ấy xem có một tài liệu để ở đâu, ngày mai cần dùng gấp. Không có ai sao ?”
“Đúng vậy.” Ninh Tiêu dùng ánh mắt đầy hàm ý nhìn Lăng Hạo, nhưng không nói ra hoài nghi trong lòng.
Hai người họ nói thêm mấy câu vô thưởng vô phạt, nỗ lực để che giấu sự bất an trong tim mình.
Cho mãi đến mười một giờ, Bách Phú cũng chưa thấy về.
Lăng Hạo cuối cùng nói : “Liệu có phải, Bách Phú đang ở trong nhà, nhưng đã xảy ra chuyện ngoài ý muốn gì rồi !”
Nghe thấy lời Lăng Hạo nói, Ninh Tiêu cũng có chút căng thẳng : “Điều này … …không phải chứ ?”
“Trong nhà chỉ có một mình cô ấy, cho dù có xảy ra chuyện gì cũng đâu có ai biết được.”
Dưới sự khuyến khích của Lăng Hạo, Ninh Tiêu quyết định mạo hiểm bị coi là kẻ trộm, cùng Lăng Hạo trèo tường để vào.
Đúng vào lúc Ninh Tiêu và Lăng Hạo đã một chân leo qua cửa thì Bách Phú quay về.
Bách Phú gương mặt không chút biểu tình nhìn hai người đang trèo qua cửa lớn nhà mình, chán nản hỏi : “Các anh đang làm gì thế ? Muốn giúp tôi mở cửa sao ?”
Sau khi đã vào đến nhà một cách thuận lợi rồi, hai kẻ kia lại còn giả vờ bày ra dáng vẻ như chẳng hề có chuyện gì hết, quay sang hỏi Bách Phú.
“Bách Phú, mấy ngày hôm nay cô không đi làm, cũng chẳng mở điện thoại, rốt cuộc là sao thế ?”
“Tôi với Ninh Tiêu đứng đợi hơn hai tiếng ở cửa rồi đấy.”
… …
“Ừm, sau đó thì sao ? Sau đó quyết định là trèo qua cửa nhà tôi để vào sao ?” Bách Phú vẫn giữ gương mặt không chút biểu tình mà hỏi.
“Bách Phú !” Ninh Tiêu đột nhiên đặc biệt nghiêm túc, làm Bách Phú giật cả mình.
“Sao thế ?”
“Cô gầy đi rồi, cũng đẹp lên nữa… …”
“Ách … …” Bách Phú nhất thời cảm thấy vạch đen xuất hiện khắp trên đầu. ( ý là chán nản cực độ, không tin chút nào ^^)
“Cô đi đâu thế ? Muộn thế này mới về ?” Lăng Hạo có chút kỳ lạ hỏi.
Bách Phú lại thần bí cười cười đáp : “Bí mật oh.”
Nhìn thấy tâm tình của Bách Phú tốt như vậy, ngược lại làm Lăng Hạo có chút bắt đầu không đoán được : “Cô … …tâm tình tốt quá nhỉ ?”
“Đúng vậy. Nếu không thì anh cho rằng tôi sẽ thế nào ?” Bách Phú trêu đùa chớp chớp mắt, “Tôi quyết định sẽ không tự ủy khuất chính mình nữa, cho nên muốn thử mấy việc mà trước đây tôi không dám thử làm.”
Lăng Hạo yên tâm mỉm cười, anh ta len lén bước đến gần bên tai Bách Phú rồi nói : “Kỳ thực Ninh Tiêu nói là thật đấy… …”
Bách Phú không hiểu mà nhìn anh ta, Lăng Hạo nói tiếp : “Cô đúng là đã gầy đi rồi, cũng đẹp hơn nữa… …”
… …
Còn vào lúc này, Anh Đào và Tô tổng đang ngọt ngọt ngào ngào, ở trong cinema xem phim.
Đại khái là bởi vì có Tô Vi Tín cố gắng ở bên bầu bạn, Anh Đào đã dần dần thả lỏng được, bắt đầu trở lại với trạng thái nói nói cười cười. Xem xong phim, tâm tình của Anh Đào cũng dâng cao lên rất nhiều.
Tô Vi Tín còn đưa cô ta đến ngoại ô, tới một tiệm cơm mang đầy phong vị thôn quê. Tất cả những điều này đều thật mới mẻ và thú vị đối với một Anh Đào lớn lên trong thành phố, Tô Vi Tín còn biết cách quan tâm chăm sóc luôn chọn những món ăn mà Anh Đào thích ăn nhất nữa.
Mùi vị của các loại thức ăn nơi này khác hẳn với thức ăn ở trong khách sạn lớn, nhưng cũng rất tươi mới thanh ngọt. Anh Đào cả một ngày nay hầu như chẳng ăn được gì, giờ ăn gì cũng thấy có mùi vị.
Nhìn Anh Đào dáng vẻ trẻ con ăn uống vui vẻ, Tô Vi Tín cũng cùng vui lây, thi thoảng lại giơ tay ra nhéo nhẹ chiếc má trắng nõn mềm mại của Anh Đào.
Có lẽ bởi vì suốt ngày hôm nay sự tiếp xúc của hai người rất hòa hợp, mà vừa về đến nhà, hai người họ đã như sợ không kịp lập tức ôm lấy nhau lăn ra giường.
Tô Vi Tín cũng đặc biệt có cảm xúc, không ngừng xoa nắn hôn lên khắp thân thể Anh Đào… …
“Anh Đào tỷ tỷ … …”
Một tiếng gọi trong trẻo như tiếng chuông ngân vang lên, làm Anh Đào giật nảy đẩy Tô Vi Tín trên người mình xuống.
Tô Vi Tín đang lúc hưng phấn nhất thời dâng lên lửa giận : “Em làm gì thế !”
“Trong phòng có … …có người … …” Anh Đào lắp bắp giải thích, gương mặt hoàn toàn méo mó đi vì sợ hãi.
Song không nói còn đỡ, vừa nói ra lại làm Tô Vi Tín giận dữ hơn : “Người nào ? Làm gì có ai ?”
Thấy Tô Vi Tín tức giận, Anh Đào vội vã ôm lấy ông ta, kéo vào lòng mình, chủ động hôn hít, như sợ Tô Vi Tín sẽ đi mất, bỏ lại một mình cô ta ở nhà.
Sự nhiệt tình của Anh Đào dần dần cũng khơi lại được cơn dục tình mới nơi Tô Vi Tín.
“Anh Đào tỷ tỷ … …”
Cái âm thanh kinh khủng kia lại lần nữa vang lên không đúng lúc, Anh Đào cố gắng nhịn xuống nỗi sợ hãi trong tim mình, nhắm mắt lại giả vờ như không hề nghe thấy.
Tiếng gọi đó dừng lại, Anh Đào cứ ngỡ rằng sẽ không xảy ra chuyện gì nữa bèn mở mắt ra, kết quả, lại nhìn thấy một gương mặt trắng tro nhỏ với đôi con ngươi chỉ to bằng hạt gạo đang được phóng to ra xuất hiện trước mặt mình.
“A ~ ~ ~ ”
Anh Đào không thể chịu đựng thêm được nữa mà hét to ra miệng, đồng thời cũng trực tiếp đẩy Tô Vi Tín ngã thẳng xuống đất.
Sự phẫn nộ đã hoàn toàn dâng đầy đầu Tô Vi Tín, nhìn Anh Đào sợ hãi đến mức co cụm lại thành một đống nơi góc tường, ông ta hoàn toàn không chút hứng thú, thầm tự hỏi trong lòng : “Làm sao mà cứ như thể mình muốn cưỡng hiếp cô ta thế không biết ?”
Tô Vi Tín chẳng dễ dàng gì khống chế được lửa giận tỏng lòng đã hoàn toàn chẳng còn sự dịu dàng quan tâm như lúc trước, ông ta lạnh lùng nói : “Anh đi trước đây, mấy ngày này anh bận, sẽ không đến thăm em nữa đâu.”
Nói xong, chẳng hề để ý đến sự đau khổ của Anh Đào, xoay người rời đi.
Anh Đào bị bỏ rơi lại kia khóc như mưa, đôi mắt nhắm chặt không dám mở ra nữa, đến cả đôi tai cũng bị bịt chặt lại. Đáng tiếc là chẳng có tác dụng gì, ì âm thanh lạnh lẽo cùng gương mặt kinh khủng kia vẫn cứ quanh quẩn xung quanh cô ta… …
+++ +++ +++ +++ +++
Tô Vi Tín tức giận lái xe loanh quanh một vòng lớn, cuối cùng lại đến trước nhà Diêu Diệp.
Nhìn thấy Tô Vi Tín đến, Diêu Diệp chẳng hề có chút kinh ngạc nào, lại như đã có chuẩn bị trước, ngọt ngào ra đón ông ta vào.
“Anh còn ngỡ là em sẽ rất kinh ngạc đấy, sao lại như đã biết trước là anh sẽ đến thế ?” Tô Vi Tín mỉm cười hỏi cô ta.
Diêu Diệp như con bạch tuộc bám dính lên người Tô Vi Tín : “Bởi vì, em lúc nào cũng đều đợi anh đến cả … …”
“Vậy sao ?”
Tô Vi Tín mỉm cười ôm lấy Diêu Diệp đi vào phòng …
/198
|