Lại là một đêm không thể chợp mắt được.
Anh Đào sáng ra không đến thẳng công ty, mà đi đến bệnh viện trước. Cô ta trước giờ chưa từng tin vào chuyện có quỷ thần, cho nên đối với Dịch Đạo, cô ta cực kỳ khinh bỉ, cho rằng Dịch Đạo chỉ là một tên lừa ăn lừa uống mà thôi, lại còn không chỉ một lần cười nhạo cô chị họ Bách Phú lại có thể kết giao với loại bạn bè như vậy. Cô ta cố chấp tin rằng những gì mình nghe thấy – nhìn thấy bất quá chỉ là hoang tưởng. Mà chỉ có bác sỹ, mới có thể giúp đỡ Anh Đào.
Bác sỹ nghe Anh Đào nói xong, phán đoán cô ta là bị suy nhược thần kinh do quá mệt mỏi mà tạo thành, còn kê cho co ta không ít thuốc.
Cầm lấy thuốc, Anh Đào cảm thấy an tâm hơn nhiều, ít nhất là có thể ngủ được một giấc.
Sau khi về đến khách sạn mới biết, Tô Vi Tín lúc này đanh ở văn phòng đợi cuống cả lên, bởi vì có một công văn cần giải quyết vẫn còn đang ở trong tay Anh Đào.
Lần đầu tiên, Tô Vi Tín trước mặt tất cả mọi người, hung hăng phê bình Anh Đào.
Anh Đào lại chỉ cúi đầu, không còn cãi lại hoặc không phục như trước đây nữa. Mà hiện giờ ngoan ngoãn nghe Tô Vi Tín dạy dỗ, điều này làm cho Tô Vi Tín dù ít dù nhiều cũng có chút an ủi. Kỳ thực, Anh Đào chỉ là do vẫn đang chịu tác động của thuốc, căn bản là chẳng còn có chút tâm tình nào để quan tâm đến những chuyện khác nữa. Vì vậy cách này của cô ta rõ ràng đã làm Tô Vi Tín có chút hiểu lầm.
Song, thái độ của Anh Đào, làm cho Tô Vi Tín chẳng hiểu biết nội tình cảm thấy vô cùng mãn nguyện. Nữ nhân đúng là không thể sủng ái quá mức ! Tô Vi Tín đắc ý nghĩ, cho rằng tài lãnh đạo xuất sắc của mình đã khống chế được Anh Đào.
Anh Đào đầu đang đau nhức như búa bổ kia chỉ muốn được nghỉ ngơi một lát, nhưng cứ nghĩ tới cái căn nhà đẹp đẽ kia, là cô ta lại không đừng được mà có chút sợ hãi.
Vừa hay, theo mùa du lịch đến, công việc cũng nhiều hẳn lên. Anh Đào cũng vì mấy ngày này tinh thần không được tốt, mà làm chậm mất không ít việc. Giờ có thuốc trong tay rồi, Anh Đào giống như có được viên định tâm, đã có thể chăm chú hơn vào công việc.
Cứ như vậy, Anh Đào bất giác mà đã làm việc đến tận gần mười giờ đêm, toàn bộ người ở tầng lầu này đã về hết cả rồi.
Cầm lên tập tài liệu cuối cùng mà mình mất đến nửa ngày mới làm xong, Anh Đào bước về hướng tủ đựng tài liệu.
Đột nhiên, một luồng khí lạnh âm lãnh từ phía sau cổ của Anh Đào lan tỏa ra, từ đầu xuống đến tận ngón chân, đến da đầu cũng tê dại đi.
Anh Đào đứng im ở chỗ đó, không dám động đậy, càng không dám quay đầu lại.
Một trận gió không hề báo trước thổi từ dưới chân của Anh Đào lên, cuốn lấy tập tài liệu trong tay cô ta, làm cho tập tài liệu đó như hoa tuyết bay lả tả khắp mặt đất.
Anh Đào vẫn cứng như gỗ đứng im ở nơi đó, trong đầu là một mảng trắng xóa, không biết nên phản ứng thế nào.
Những tờ giấy trên mặt đất bắt đầu kêu ‘loạt xoạt’ , giống như đang có người bước trên đó vậy, song lại không hề nhìn thấy ai cả. Tiếng bước chân đó đến trước mặt Anh Đào thì dừng lại.
‘Tí tách tí tách’ máu không biết từ đâu ra chảy xuống, nhuộm đỏ những tờ giấy trắng đang rơi trên mặt đất.
Anh Đào trợn tròn hai mắt, ngây ngốc nhìn dòng máu đang chảy trước mắt, miệng há hốc, song lại chẳng thể phát ra âm thanh nào, bên tai vẫn đang vang vọng lại tiếng ‘tí tách tí tách’ của máu chảy.
“Là ảo giác, là ảo giác … …” Anh Đào không ngừng nhắc nhở chính mình, song đôi tay vẫn không thể khống chế được mà run lên bần bật.
Một trận lạnh lẽo cứng ngắc như có bàn tay băng thép đang nắm lấy từ phía sau cổ Anh Đào, hàn ý cùng sự đau đớn từ dưới chân dâng lên chạy thẳng đến đầu cô ta. Đây … …thực là ảo giác sao ? Ảo giác cũng có thể làm cho nguời ta cảm thấy lạnh lẽo và đau đớn sao ? Anh Đào không ngừng tự hỏi chính mình, nhưng lại chẳng cách nào để cử động dù chỉ nửa bước chân.
Bàn tay đó miết lấy phía sau cổ Anh Đào, càng lúc càng chặt, làm trước mắt Anh Đào dần dần đen kịt lại … …
“Là ai thế ? Oh, là Anh Đào tiểu thư, cô vẫn chưa về sao ?” Người hỏi, chính là bảo vệ tuần đêm mà khách sạn vừa mời về.
Anh Đào trong giây lát lập tức hồi lại được thần, nhìn xuống dưới chân, làm gì có chút máu me nào, có điều tài liệu đúng là đã rơi đầy trên mặt đất.
Bảo vệ nhìn theo ánh mắt của Anh Đào, vội vã bước lên giúp cô ta nhặt tài liệu rơi dưới đất lên.
“Đúng thực là ảo giác.” Anh Đào thoải mái thở phào một hơi, cảm kích mà cười với bảo vệ một cái.
Nụ cười này, làm người bảo vệ kia không ngăn được mà trước mắt sáng rực rỡ, đến gương mặt cũng hơi hơi hồng lên : “Vậy … … Anh Đào tiểu thư, nếu như không có chuyện gì, tôi đi tuần trước nhé.”
“Không !” Anh Đào chợt kêu lên, cô ta quả thực rất sợ nếu còn phải một mình chịu đựng nỗi sợ hãi này.
“Sao thế ?” Bảo vệ nhìn thấy phản ứng của Anh Đào kích động đến vậy, cũng ngây ra.
Anh Đào lập tức che giấu đi sự hoảng sợ của mình, cố gắng hết sức để nở nụ cười, đáp : “Tôi vừa hay cũng đang muốn về, không bằng chúng ta cùng đi thang máy xuống nhé.”
Người bảo vệ vừa nghe, kinh hỉ không ngừng mà nói : “Được a, vậy … …tôi ở đây đợi Anh Đào tiểu thư.”
“Được.” Anh Đào lập tức chạy về văn phòng của mình, vứt tập tài liệu lên trên bàn, cầm túi chạy ra.
Trong thang máy, người bảo vệ vừa len lén liếc nhìn Anh Đào, vừa nỗ lực để tìm lời nói, muốn tán gẫu với Anh Đào thêm mấy câu. Anh Đào cũng không còn thái độ coi thường cao ngạo như trước nữa, mà ngược lại hòa nhã một câu đáp một câu, trên gương mặt còn đôi lúc nở ra nụ cười lễ phép. Điều này làm anh chàng bảo vệ mới đến thực sự rất kinh hỉ.
Tiểu bảo vệ còn giúp Anh Đào gọi một chiếc taxi, cũng chính vào lúc Anh Đào bước lên xe, chiếc cổ trắng ngần của cô ta lộ ra từ trong làn tóc đen, tiểu bảo vệ dường như nhìn thấy có mấy dấu tay đen xì. Có điều, còn chưa kịp hỏi, thì xe taxi đã đi mất rồi.
“Xin hỏi cô muốn đi đâu ?”
Nghe tài xế hỏi như vậy, Anh Đào đang ngồi trên xe đột nhiên hoang mang không biết mình nên đi đâu, cô ta thực sự không muốn về nhà, không nguyện một mình cô đơn đối mặt với nỗi hoảng sợ. Nhưng, không về nhà, thì còn có thể đi đâu ?
Anh Đào cứ hoang mang mãi như vậy, cho đến khi xe tới trước cửa nhà chị họ Bách Phú.
“Sao lại lái xe đến đây ?” Anh Đào kinh ngạc hỏi tài xế.
Tài xế không hiểu được quay đầu lại nhìn Anh Đào một cái, nói : “Không phải chính cô nói muốn tới đây sao ?”
“Oh, là tôi sao ?” Anh Đào thương cảm lặp lại câu nói đó một lần, mặc dù đúng là cô ta không thích chị họ Bách Phú, thậm chí còn có chút coi thường. Nhưng, vào lúc mà cô ta cần có người giúp đỡ nhất, thì người Anh Đào nghĩ đến vẫn là chị họ mình.
Bảo tài xế đợi mình một lát, Anh Đào bước tới trước cửa nhà Bách Phú, nhìn ngó một lúc, thấy đèn tầng ba đang sáng, thiết nghĩ chị họ Bách Phú vẫn chưa ngủ nhỉ ?
Anh Đào lúc này trong lòng vô cùng mâu thuẫn : Phải làm sao ? Vào, hay là không vào ?
Còn Bách Phú đang ở trên lầu kia dường như cũng cảm thấy gì đó, đột nhiên ló đầu ra ngoài.
Anh Đào vừa thấy thế vội vã trốn vào trong xe, bảo tài xế mau mau lái xe đi, cô ta thực không muốn để người khác nhìn thấy, nhất lại là chị họ mình.
Bách Phú xuống dưới nhà, song lại chẳng nhìn thấy gì nữa. Cô vừa rồi còn nghĩ là đã nhìn thấy Anh Đào, kết quả lại không phải. Cô thất vọng trở về phòng, trong lòng không đừng được mà có chút lo lắng cho em họ. Lâu lắm rồi không gặp, không biết giờ em họ có khỏe hay không ?
Bách Phú đang phiền não vô cùng lại lấy gương đồng ra, một mình chìm đắm vào trong đó.
Cô ở trong gương hình như càng lúc càng đẹp thêm rồi. Có lẽ là do gần đây được nghỉ ngơi tốt, làn da vốn đang vàng vọt ảm đạm giờ đã biến thành trắng trong như pha lê, lại mịn như sứ ; gương mặt cũng đã dần gầy đi, lộ ra một chút xương gò má xinh đẹp, đáng yêu ; đôi môi nhỏ nhắn mềm mại, cũng biến thành thủy nộn đầy đặn ; nhất là đôi mắt mơ màng kia, giống như hồ nước mùa thu làm người ta thương yêu, ánh sáng trong mắt còn sáng hơn cả những ngôi sao, làm người ta không thể rời khỏi ánh nhìn mê người đó.
Đặt gương đồng xuống, Bách Phú lại ôm linh hoa lên. Linh hoa đã cao hơn rất nhiều so với lần Ninh Tiêu đến đây, đã cao bằng một nửa thân người rồi. Gương mặt tươi cười giữa bông hoa lại càng kiều mỵ mê người, như đang chia vui với tương lai của Bách Phú vậy.
Nhiều lúc, Bách Phú không hề cho rằng linh hoa chỉ là một loài thực vật không biết nói, cũng không biết cười. Trong mắt cô, linh hoa giống như một sinh mệnh sống thân thiết, gắn bó với trái tim của cô. Lúc Bách Phú đau buồn, nó cũng sẽ buồn theo, dùng cành lá nhẹ nhàng xoa lên gò má Bách Phú, nhất là xoa lên gương mặt cô. Vào lúc Bách Phú vui vẻ, nó lại làm cho Bách Phú càng vui hơn, gương mặt tươi cười, nhẹ nhàng nhảy múa … … Có linh hoa, Bách Phú không còn cảm thấy cô đơn và buồn phiền nữa, cô còn đặt một cái tên cho linh hoa nữa — Linh nhi.
“Linh Nhi a, Linh Nhi .” Bách Phú nhẹ nhàng vuốt ve cánh hoa nói : “Nếu như, tôi biến thành xinh đẹp. Anh ấy, sẽ thích tôi chứ ?”
Anh Đào sáng ra không đến thẳng công ty, mà đi đến bệnh viện trước. Cô ta trước giờ chưa từng tin vào chuyện có quỷ thần, cho nên đối với Dịch Đạo, cô ta cực kỳ khinh bỉ, cho rằng Dịch Đạo chỉ là một tên lừa ăn lừa uống mà thôi, lại còn không chỉ một lần cười nhạo cô chị họ Bách Phú lại có thể kết giao với loại bạn bè như vậy. Cô ta cố chấp tin rằng những gì mình nghe thấy – nhìn thấy bất quá chỉ là hoang tưởng. Mà chỉ có bác sỹ, mới có thể giúp đỡ Anh Đào.
Bác sỹ nghe Anh Đào nói xong, phán đoán cô ta là bị suy nhược thần kinh do quá mệt mỏi mà tạo thành, còn kê cho co ta không ít thuốc.
Cầm lấy thuốc, Anh Đào cảm thấy an tâm hơn nhiều, ít nhất là có thể ngủ được một giấc.
Sau khi về đến khách sạn mới biết, Tô Vi Tín lúc này đanh ở văn phòng đợi cuống cả lên, bởi vì có một công văn cần giải quyết vẫn còn đang ở trong tay Anh Đào.
Lần đầu tiên, Tô Vi Tín trước mặt tất cả mọi người, hung hăng phê bình Anh Đào.
Anh Đào lại chỉ cúi đầu, không còn cãi lại hoặc không phục như trước đây nữa. Mà hiện giờ ngoan ngoãn nghe Tô Vi Tín dạy dỗ, điều này làm cho Tô Vi Tín dù ít dù nhiều cũng có chút an ủi. Kỳ thực, Anh Đào chỉ là do vẫn đang chịu tác động của thuốc, căn bản là chẳng còn có chút tâm tình nào để quan tâm đến những chuyện khác nữa. Vì vậy cách này của cô ta rõ ràng đã làm Tô Vi Tín có chút hiểu lầm.
Song, thái độ của Anh Đào, làm cho Tô Vi Tín chẳng hiểu biết nội tình cảm thấy vô cùng mãn nguyện. Nữ nhân đúng là không thể sủng ái quá mức ! Tô Vi Tín đắc ý nghĩ, cho rằng tài lãnh đạo xuất sắc của mình đã khống chế được Anh Đào.
Anh Đào đầu đang đau nhức như búa bổ kia chỉ muốn được nghỉ ngơi một lát, nhưng cứ nghĩ tới cái căn nhà đẹp đẽ kia, là cô ta lại không đừng được mà có chút sợ hãi.
Vừa hay, theo mùa du lịch đến, công việc cũng nhiều hẳn lên. Anh Đào cũng vì mấy ngày này tinh thần không được tốt, mà làm chậm mất không ít việc. Giờ có thuốc trong tay rồi, Anh Đào giống như có được viên định tâm, đã có thể chăm chú hơn vào công việc.
Cứ như vậy, Anh Đào bất giác mà đã làm việc đến tận gần mười giờ đêm, toàn bộ người ở tầng lầu này đã về hết cả rồi.
Cầm lên tập tài liệu cuối cùng mà mình mất đến nửa ngày mới làm xong, Anh Đào bước về hướng tủ đựng tài liệu.
Đột nhiên, một luồng khí lạnh âm lãnh từ phía sau cổ của Anh Đào lan tỏa ra, từ đầu xuống đến tận ngón chân, đến da đầu cũng tê dại đi.
Anh Đào đứng im ở chỗ đó, không dám động đậy, càng không dám quay đầu lại.
Một trận gió không hề báo trước thổi từ dưới chân của Anh Đào lên, cuốn lấy tập tài liệu trong tay cô ta, làm cho tập tài liệu đó như hoa tuyết bay lả tả khắp mặt đất.
Anh Đào vẫn cứng như gỗ đứng im ở nơi đó, trong đầu là một mảng trắng xóa, không biết nên phản ứng thế nào.
Những tờ giấy trên mặt đất bắt đầu kêu ‘loạt xoạt’ , giống như đang có người bước trên đó vậy, song lại không hề nhìn thấy ai cả. Tiếng bước chân đó đến trước mặt Anh Đào thì dừng lại.
‘Tí tách tí tách’ máu không biết từ đâu ra chảy xuống, nhuộm đỏ những tờ giấy trắng đang rơi trên mặt đất.
Anh Đào trợn tròn hai mắt, ngây ngốc nhìn dòng máu đang chảy trước mắt, miệng há hốc, song lại chẳng thể phát ra âm thanh nào, bên tai vẫn đang vang vọng lại tiếng ‘tí tách tí tách’ của máu chảy.
“Là ảo giác, là ảo giác … …” Anh Đào không ngừng nhắc nhở chính mình, song đôi tay vẫn không thể khống chế được mà run lên bần bật.
Một trận lạnh lẽo cứng ngắc như có bàn tay băng thép đang nắm lấy từ phía sau cổ Anh Đào, hàn ý cùng sự đau đớn từ dưới chân dâng lên chạy thẳng đến đầu cô ta. Đây … …thực là ảo giác sao ? Ảo giác cũng có thể làm cho nguời ta cảm thấy lạnh lẽo và đau đớn sao ? Anh Đào không ngừng tự hỏi chính mình, nhưng lại chẳng cách nào để cử động dù chỉ nửa bước chân.
Bàn tay đó miết lấy phía sau cổ Anh Đào, càng lúc càng chặt, làm trước mắt Anh Đào dần dần đen kịt lại … …
“Là ai thế ? Oh, là Anh Đào tiểu thư, cô vẫn chưa về sao ?” Người hỏi, chính là bảo vệ tuần đêm mà khách sạn vừa mời về.
Anh Đào trong giây lát lập tức hồi lại được thần, nhìn xuống dưới chân, làm gì có chút máu me nào, có điều tài liệu đúng là đã rơi đầy trên mặt đất.
Bảo vệ nhìn theo ánh mắt của Anh Đào, vội vã bước lên giúp cô ta nhặt tài liệu rơi dưới đất lên.
“Đúng thực là ảo giác.” Anh Đào thoải mái thở phào một hơi, cảm kích mà cười với bảo vệ một cái.
Nụ cười này, làm người bảo vệ kia không ngăn được mà trước mắt sáng rực rỡ, đến gương mặt cũng hơi hơi hồng lên : “Vậy … … Anh Đào tiểu thư, nếu như không có chuyện gì, tôi đi tuần trước nhé.”
“Không !” Anh Đào chợt kêu lên, cô ta quả thực rất sợ nếu còn phải một mình chịu đựng nỗi sợ hãi này.
“Sao thế ?” Bảo vệ nhìn thấy phản ứng của Anh Đào kích động đến vậy, cũng ngây ra.
Anh Đào lập tức che giấu đi sự hoảng sợ của mình, cố gắng hết sức để nở nụ cười, đáp : “Tôi vừa hay cũng đang muốn về, không bằng chúng ta cùng đi thang máy xuống nhé.”
Người bảo vệ vừa nghe, kinh hỉ không ngừng mà nói : “Được a, vậy … …tôi ở đây đợi Anh Đào tiểu thư.”
“Được.” Anh Đào lập tức chạy về văn phòng của mình, vứt tập tài liệu lên trên bàn, cầm túi chạy ra.
Trong thang máy, người bảo vệ vừa len lén liếc nhìn Anh Đào, vừa nỗ lực để tìm lời nói, muốn tán gẫu với Anh Đào thêm mấy câu. Anh Đào cũng không còn thái độ coi thường cao ngạo như trước nữa, mà ngược lại hòa nhã một câu đáp một câu, trên gương mặt còn đôi lúc nở ra nụ cười lễ phép. Điều này làm anh chàng bảo vệ mới đến thực sự rất kinh hỉ.
Tiểu bảo vệ còn giúp Anh Đào gọi một chiếc taxi, cũng chính vào lúc Anh Đào bước lên xe, chiếc cổ trắng ngần của cô ta lộ ra từ trong làn tóc đen, tiểu bảo vệ dường như nhìn thấy có mấy dấu tay đen xì. Có điều, còn chưa kịp hỏi, thì xe taxi đã đi mất rồi.
“Xin hỏi cô muốn đi đâu ?”
Nghe tài xế hỏi như vậy, Anh Đào đang ngồi trên xe đột nhiên hoang mang không biết mình nên đi đâu, cô ta thực sự không muốn về nhà, không nguyện một mình cô đơn đối mặt với nỗi hoảng sợ. Nhưng, không về nhà, thì còn có thể đi đâu ?
Anh Đào cứ hoang mang mãi như vậy, cho đến khi xe tới trước cửa nhà chị họ Bách Phú.
“Sao lại lái xe đến đây ?” Anh Đào kinh ngạc hỏi tài xế.
Tài xế không hiểu được quay đầu lại nhìn Anh Đào một cái, nói : “Không phải chính cô nói muốn tới đây sao ?”
“Oh, là tôi sao ?” Anh Đào thương cảm lặp lại câu nói đó một lần, mặc dù đúng là cô ta không thích chị họ Bách Phú, thậm chí còn có chút coi thường. Nhưng, vào lúc mà cô ta cần có người giúp đỡ nhất, thì người Anh Đào nghĩ đến vẫn là chị họ mình.
Bảo tài xế đợi mình một lát, Anh Đào bước tới trước cửa nhà Bách Phú, nhìn ngó một lúc, thấy đèn tầng ba đang sáng, thiết nghĩ chị họ Bách Phú vẫn chưa ngủ nhỉ ?
Anh Đào lúc này trong lòng vô cùng mâu thuẫn : Phải làm sao ? Vào, hay là không vào ?
Còn Bách Phú đang ở trên lầu kia dường như cũng cảm thấy gì đó, đột nhiên ló đầu ra ngoài.
Anh Đào vừa thấy thế vội vã trốn vào trong xe, bảo tài xế mau mau lái xe đi, cô ta thực không muốn để người khác nhìn thấy, nhất lại là chị họ mình.
Bách Phú xuống dưới nhà, song lại chẳng nhìn thấy gì nữa. Cô vừa rồi còn nghĩ là đã nhìn thấy Anh Đào, kết quả lại không phải. Cô thất vọng trở về phòng, trong lòng không đừng được mà có chút lo lắng cho em họ. Lâu lắm rồi không gặp, không biết giờ em họ có khỏe hay không ?
Bách Phú đang phiền não vô cùng lại lấy gương đồng ra, một mình chìm đắm vào trong đó.
Cô ở trong gương hình như càng lúc càng đẹp thêm rồi. Có lẽ là do gần đây được nghỉ ngơi tốt, làn da vốn đang vàng vọt ảm đạm giờ đã biến thành trắng trong như pha lê, lại mịn như sứ ; gương mặt cũng đã dần gầy đi, lộ ra một chút xương gò má xinh đẹp, đáng yêu ; đôi môi nhỏ nhắn mềm mại, cũng biến thành thủy nộn đầy đặn ; nhất là đôi mắt mơ màng kia, giống như hồ nước mùa thu làm người ta thương yêu, ánh sáng trong mắt còn sáng hơn cả những ngôi sao, làm người ta không thể rời khỏi ánh nhìn mê người đó.
Đặt gương đồng xuống, Bách Phú lại ôm linh hoa lên. Linh hoa đã cao hơn rất nhiều so với lần Ninh Tiêu đến đây, đã cao bằng một nửa thân người rồi. Gương mặt tươi cười giữa bông hoa lại càng kiều mỵ mê người, như đang chia vui với tương lai của Bách Phú vậy.
Nhiều lúc, Bách Phú không hề cho rằng linh hoa chỉ là một loài thực vật không biết nói, cũng không biết cười. Trong mắt cô, linh hoa giống như một sinh mệnh sống thân thiết, gắn bó với trái tim của cô. Lúc Bách Phú đau buồn, nó cũng sẽ buồn theo, dùng cành lá nhẹ nhàng xoa lên gò má Bách Phú, nhất là xoa lên gương mặt cô. Vào lúc Bách Phú vui vẻ, nó lại làm cho Bách Phú càng vui hơn, gương mặt tươi cười, nhẹ nhàng nhảy múa … … Có linh hoa, Bách Phú không còn cảm thấy cô đơn và buồn phiền nữa, cô còn đặt một cái tên cho linh hoa nữa — Linh nhi.
“Linh Nhi a, Linh Nhi .” Bách Phú nhẹ nhàng vuốt ve cánh hoa nói : “Nếu như, tôi biến thành xinh đẹp. Anh ấy, sẽ thích tôi chứ ?”
/198
|