Nghỉ ngơi một đêm, bốn người lên xe xuất phát hướng đến chân núi Sùng Minh.
Trên xe, Bách Phú làm cho ba người kia không ngừng liếc mắt.
Đến Kỷ Nhan cũng phải nghĩ, chỉ có một đêm, Bách Phú hình như lại xinh hơn rồi. Là ảo giác sao ? Nhưng khóe mắt của cô ấy kia rõ ràng là có thêm mấy phần phong vận.
Phong vận ? Từ này dùng trên người Bách Phú giản dị dường như là có chút kỳ quái, nhưng trừ từ này ra, thì Kỷ Nhan không thể tìm được từ nào thích hợp để hình dung cô nữa, điều này lại lần nữa làm cho trong lòng Kỷ Nhan dâng lên một cảm giác nguy hiểm.
Trời ơi, mình đang nghĩ gì thế này ? Kỷ Nhan tự thầm mắng bản thân, hiện giờ việc quan trọng nhất là cứu Lăng Hạo và Anh Đào, bản thân giờ sao lại trở thành bụng dạ hẹp hòi như thế này chứ ?
Rốt cuộc cũng đã tới được núi Sùng Minh ! Nơi này không thể so với những ngọn núi nổi tiếng khác đã được khai phá, xe chỉ có thể đến được một phần ba đường là không thể lên được nữa, mấy người họ chỉ đành đi bộ lên trên núi.
Thảm nào mà lần trước khi leo núi cô Diêu Diệp kia không hề than vãn lấy một lời, hóa ra là đây … …đối với cô ta mà nói thì chỉ là chuyện vặt ! Bách Phú thở hổn hển buồn bực nghĩ.
Thợ săn thần bí lại cứ như đang đi trên đất bằng vậy, bước đi như bay. Kỷ Nhan thường xuyên vận động, sớm đã tập thành thói quen. Ngay cả Dịch Đạo cũng do thường xuyên phải lên núi, nên không mấy mất sức. Xem ra mệt nhất chỉ có Bách Phú !
Khi đi khoảng được ba tiếng đồng hồ, mấy người họ mới đến được quê của Diêu Diệp — thôn Ô Khoa.
Thôn Ô Khoa là một sơn thôn nhỏ yên tĩnh, ngoài một khu đất có nhà ở ra, còn lại toàn bộ sơn thôn đều bị màu xanh biếc của những cây đại thụ vây quanh, tựa như viên minh châu xanh thẫm giữa hồ.
Tuy rằng nơi này ít khai phá, nhưng nhìn thấy có du khách lên núi, thôn dân tựa hồ cũng không có mấy ngạc nhiên, có điều khi nhìn thấy Kỷ Nhan xinh đẹp, họ vẫn phải nhìn thêm mấy cái.
Mỹ nhân vẫn chính là mỹ nhân !
Điều làm Bách Phú được an ủi là, hóa ra cũng có người đang nhìn cô ! Thậm chí còn như có như không mà nháy mắt với cô. Mặc dù tướng mạo đó thực làm cho Bách Phú không thể chấp nhận được, nhưng ít nhất đây cũng là lần đầu tiên có người bị cô hấp dẫn.
Bách Phú trong lòng không thể nhịn được mà mừng thầm : gần đây không rõ là nguyên nhân gì, tuy rằng lượng cơm ăn không hề giảm bớt, nhưng thể trọng vẫn cứ giảm xuống, trên người cũng đã có chút đường cong. May mà ngực và pp ( mông ) không bị gầy đi, nên thoạt nhìn vẫn thấy đẫy đà.
Vui mừng được một lát, Bách Phú lập tức lại bị cảm giác tội lỗi xâm chiếm lấy, Lăng Hạo cùng Anh Đào hiện giờ còn chưa biết sinh tử ra sao, mọi người ở đây đều đang vì chuyện của họ mà dốc hết sức lực, vậy mà bản thân lại như người chẳng có chuyện gì, chỉ vì một cái liếc mắt của người khác, thành ra thế này, thực là quá không có tiền đồ !
Nghĩ mãi nghĩ mãi, Bách Phú hổ thẹn cúi đầu xuống.
Anh chàng Dịch Đạo mập mập tròn tròn do có gương mặt tương đối lương thiện, nên được gánh trọng trách ‘ đi thăm dò’ .
Thợ săn vẫn một bộ dáng lạnh lùng xa cách ngàn dặm, chỉ sợ sẽ làm người khác sợ chạy mất, vì vậy nên đành cùng Bách Phú và Kỷ Nhan đứng đợi tin tức.
Khả năng giao tiếp của Dịch Đạo hình như đã nâng cao hơn, hỏi một chút, đã có một đại thẩm nông thôn khoảng chừng bốn mươi tuổi xung phong nhận việc dẫn bốn người họ đến nhà của Diêu Diệp.
Vừa tới cửa, Kỷ Nhan và Bách Phú không khỏi hoảng sợ.
Trời đất, căn nhà này căn bản chỉ là nhà tranh vách đất ! Bộ dáng như thể chỉ cần gió thổi qua là đổ sụp vậy.
Đang do dự không biết nên vào hay không, thì đại thẩm nhiệt tình kia lại rẽ một cái, bước đến phía sau của căn nhà rách đó.
Phía đằng sau của căn nhà hoàn toàn không giống như phía trước, là một căn nhà nhỏ có hai tầng, mặc dù được xây lên bằng nào là kính , nào là gốm sứ trên tường, có chút … …nhà quê, nhưng vẫn có vẻ khí khái ở cái thôn nhỏ miền núi nghèo khó này !
Thế này mới đúng chứ !
Bách Phú trong lòng thầm nghĩ, đối với chức vụ hiện nay của Diêu Diệp, lương bổng nhất định rất hậu hĩnh, hơn nữa sau lưng còn có cái ông Tô Vi Tín kia ủng hộ … …chỉ cần nhìn cả người cô ta đều là hàng hiệu cùng với trang sức lấp lánh thì biết. Cũng không thể không có lương tâm chỉ biết mình mình đeo vàng qua cuộc sống sung sướng, mà bỏ mặc người nhà ở quê chịu khổ đi ?
Trong nhà chỉ có một người già, hóa ra là bà ngoại của Diêu Diệp. Răng bà đã rụng chẳng còn mấy cái, lại nói toàn tiếng Tương Tây, làm mấy người Bách Phú rất khó khăn để nghe.
May mà, lúc này Thợ săn đã biểu hiện ra tính quan trọng của mình. Anh ta không những hiểu tiếng địa phương Tương Tây, mà còn nói được cũng rất khá, được anh ta phiên dịch mọi người cuối cùng cũng có được nhận thức thêm về Diêu Diệp.
Bất luận Diêu Diệp ở khách sạn ngang ngược thế nào, hay cả vú lấp miệng em, song ở nhà lại là cháu gái tuyệt đối hiếu thuận không bao giờ đắc tội với bà ngoại. Từ nhỏ cha mẹ đều mất sớm, sau khi cô ta quyết định không đi học nữa, thì dứt khoát đỡ lấy gánh nặng gia đình. Mặc dù cô ta còn có một người anh trai, nhưng, chỉ dựa vào một đôi tay trồng ruộng của anh trai, thì chẳng thể nuôi được cái nhà này.
Sau này, theo địa vị Diêu Diệp ngày một thăng tiến, lương bổng cũng như nước lên thì thuyền lên, trong nhà cũng dần dần dư dả. Cô ta bỏ tiền ra, dựng cho gia đình một căn nhà mới, để người nhà cuối cùng cũng đi ra khỏi căn nhà rách nát bằng rơm đất. Cô ta cũng giúp anh trai đã qua ba mươi tuổi cưới được một người vợ, để anh trai khỏi phải luôn luôn nhìn vào nhà khác vợ chồng son thắm thiết mà thèm thuồng không thôi … …
Toàn bộ sự thay đổi của cái nhà này, đều dựa vào mình Diêu Diệp.
Nhớ tới lần đầu tiên giao tiếp với Diêu Diệp, cô ta đã phỉ báng chửi bới Kỷ Nhan như thế , Bách Phú đột nhiên hiểu ra : cô ta hẳn phải ghen tỵ với Kỷ Nhan lắm ? Không chỉ vì chuyện lục đục chức vụ, mà lcũngvì sự bất công của thế giới này. Vì lẽ gì mà cùng là người, có người có thể vô ưu vô lo, có người lại không thể không vì một miếng cơm mà làm lụng vất vả ? Haiz, chính là như vậy, có người có quá nhiều, song có người lại thiếu quá nhiều … …
Vì vậy có một câu nói không sai rằng : Người mang hận, nhất định là có chỗ đáng thương … …
Còn chưa đợi Bách Phú cảm thán hết, một câu khác của bà ngoại Diêu Diệp lại làm cho mọi người cùng giật mình !
Hóa ra, Diêu Diệp thời gian trước không hề về qua nhà !
Gì cơ , chưa hề về nhà sao ?
Vậy thì cô ta rốt cuộc là đã đi đâu ?
+++ +++ +++ +++ +++
Ninh Tiêu nhận trách nhiệm phân tách sự chú ý của Diêu Diệp cứ hết việc là đến khách sạn, giả vờ là đi thăm hỏi Tô Vi Tín. Xem ra tạm thời ông ta và Diêu Diệp đều không hề có nghi ngờ gì.
Nhưng, sau khi nhận được điện thoại của Kỷ Nhan, Ninh Tiêu lại bắt đầu lo lắng.
Diêu Diệp chưa hề về qua nhà ?
Xem ra phải tra ra được thời gian đó Diêu Diệp đã đi đâu, mới có thể tìm được tên nguyền thuật sư đáng ghét kia, để còn cứu anh họ và Anh Đào.
Ninh Tiêu trầm mặc gọi một cuộc điện thoại cho phòng thám tử có tiếng nhất ở thành phố G, yêu cầu họ nhất định phải nhanh chóng tra ra được hành tung của Diêu Diệp trong thời gian đó.
+++ +++ +++ +++ +++
Ở nơi khác, Lăng Hạo và Anh Đào đang bị nhốt cũng đã tỉnh dậy, hai người đang cùng nhau phân tích căn nhà lớn âm u kinh khủng này.
Nghe Anh Đào miêu tả lại sự việc kỳ quái xảy ra ở phòng chính, lại tổng hợp với lúc ở bệnh viện điều trị tâm thần, vềđám quỷ được nhìn thấy qua gương đồng, Lăng Hạo tin rằng hai người họ không thể đi ra khỏi căn nhà lớn này, chính vì nơi này nhất định đã xảy ra chuyện gì đó cực kỳ thảm khốc, mà có khả năng nhất là thảm án diệt môn. Tất cả những oan hồn đó do chết thảm oán khí quá nặng, không thể đầu thai được … …
Vậy thì, đám quỷ hồn này có lý do gì mà đem họ nhốt ở đây chứ ?
Lẽ nào lại định … …để bi kịch tái diễn lần nữa sao ?
“Cô gái áo xanh kia bảo cô cứu cô ta sao ?” Lăng Hạo cẩn thẩn hỏi.
Anh Đào khẳng định gật gật đầu, đáp : “Đúng !”
Sau đó, lại do dự mở miệng nói tiếp : “Lăng thiếu, anh nói xem bọn họ có phải là muốn nói với chúng ta ai đã giết họ, để chúng ta giúp họ báo thù không ?”
Lăng Hạo cười mà gật gật đầu : “Rất có thể .”
Tiếp đó, anh ta lại cúi thấp đầu xuống trầm giọng nói : “Không biết chúng ta có thể làm được gì không .”
Trên xe, Bách Phú làm cho ba người kia không ngừng liếc mắt.
Đến Kỷ Nhan cũng phải nghĩ, chỉ có một đêm, Bách Phú hình như lại xinh hơn rồi. Là ảo giác sao ? Nhưng khóe mắt của cô ấy kia rõ ràng là có thêm mấy phần phong vận.
Phong vận ? Từ này dùng trên người Bách Phú giản dị dường như là có chút kỳ quái, nhưng trừ từ này ra, thì Kỷ Nhan không thể tìm được từ nào thích hợp để hình dung cô nữa, điều này lại lần nữa làm cho trong lòng Kỷ Nhan dâng lên một cảm giác nguy hiểm.
Trời ơi, mình đang nghĩ gì thế này ? Kỷ Nhan tự thầm mắng bản thân, hiện giờ việc quan trọng nhất là cứu Lăng Hạo và Anh Đào, bản thân giờ sao lại trở thành bụng dạ hẹp hòi như thế này chứ ?
Rốt cuộc cũng đã tới được núi Sùng Minh ! Nơi này không thể so với những ngọn núi nổi tiếng khác đã được khai phá, xe chỉ có thể đến được một phần ba đường là không thể lên được nữa, mấy người họ chỉ đành đi bộ lên trên núi.
Thảm nào mà lần trước khi leo núi cô Diêu Diệp kia không hề than vãn lấy một lời, hóa ra là đây … …đối với cô ta mà nói thì chỉ là chuyện vặt ! Bách Phú thở hổn hển buồn bực nghĩ.
Thợ săn thần bí lại cứ như đang đi trên đất bằng vậy, bước đi như bay. Kỷ Nhan thường xuyên vận động, sớm đã tập thành thói quen. Ngay cả Dịch Đạo cũng do thường xuyên phải lên núi, nên không mấy mất sức. Xem ra mệt nhất chỉ có Bách Phú !
Khi đi khoảng được ba tiếng đồng hồ, mấy người họ mới đến được quê của Diêu Diệp — thôn Ô Khoa.
Thôn Ô Khoa là một sơn thôn nhỏ yên tĩnh, ngoài một khu đất có nhà ở ra, còn lại toàn bộ sơn thôn đều bị màu xanh biếc của những cây đại thụ vây quanh, tựa như viên minh châu xanh thẫm giữa hồ.
Tuy rằng nơi này ít khai phá, nhưng nhìn thấy có du khách lên núi, thôn dân tựa hồ cũng không có mấy ngạc nhiên, có điều khi nhìn thấy Kỷ Nhan xinh đẹp, họ vẫn phải nhìn thêm mấy cái.
Mỹ nhân vẫn chính là mỹ nhân !
Điều làm Bách Phú được an ủi là, hóa ra cũng có người đang nhìn cô ! Thậm chí còn như có như không mà nháy mắt với cô. Mặc dù tướng mạo đó thực làm cho Bách Phú không thể chấp nhận được, nhưng ít nhất đây cũng là lần đầu tiên có người bị cô hấp dẫn.
Bách Phú trong lòng không thể nhịn được mà mừng thầm : gần đây không rõ là nguyên nhân gì, tuy rằng lượng cơm ăn không hề giảm bớt, nhưng thể trọng vẫn cứ giảm xuống, trên người cũng đã có chút đường cong. May mà ngực và pp ( mông ) không bị gầy đi, nên thoạt nhìn vẫn thấy đẫy đà.
Vui mừng được một lát, Bách Phú lập tức lại bị cảm giác tội lỗi xâm chiếm lấy, Lăng Hạo cùng Anh Đào hiện giờ còn chưa biết sinh tử ra sao, mọi người ở đây đều đang vì chuyện của họ mà dốc hết sức lực, vậy mà bản thân lại như người chẳng có chuyện gì, chỉ vì một cái liếc mắt của người khác, thành ra thế này, thực là quá không có tiền đồ !
Nghĩ mãi nghĩ mãi, Bách Phú hổ thẹn cúi đầu xuống.
Anh chàng Dịch Đạo mập mập tròn tròn do có gương mặt tương đối lương thiện, nên được gánh trọng trách ‘ đi thăm dò’ .
Thợ săn vẫn một bộ dáng lạnh lùng xa cách ngàn dặm, chỉ sợ sẽ làm người khác sợ chạy mất, vì vậy nên đành cùng Bách Phú và Kỷ Nhan đứng đợi tin tức.
Khả năng giao tiếp của Dịch Đạo hình như đã nâng cao hơn, hỏi một chút, đã có một đại thẩm nông thôn khoảng chừng bốn mươi tuổi xung phong nhận việc dẫn bốn người họ đến nhà của Diêu Diệp.
Vừa tới cửa, Kỷ Nhan và Bách Phú không khỏi hoảng sợ.
Trời đất, căn nhà này căn bản chỉ là nhà tranh vách đất ! Bộ dáng như thể chỉ cần gió thổi qua là đổ sụp vậy.
Đang do dự không biết nên vào hay không, thì đại thẩm nhiệt tình kia lại rẽ một cái, bước đến phía sau của căn nhà rách đó.
Phía đằng sau của căn nhà hoàn toàn không giống như phía trước, là một căn nhà nhỏ có hai tầng, mặc dù được xây lên bằng nào là kính , nào là gốm sứ trên tường, có chút … …nhà quê, nhưng vẫn có vẻ khí khái ở cái thôn nhỏ miền núi nghèo khó này !
Thế này mới đúng chứ !
Bách Phú trong lòng thầm nghĩ, đối với chức vụ hiện nay của Diêu Diệp, lương bổng nhất định rất hậu hĩnh, hơn nữa sau lưng còn có cái ông Tô Vi Tín kia ủng hộ … …chỉ cần nhìn cả người cô ta đều là hàng hiệu cùng với trang sức lấp lánh thì biết. Cũng không thể không có lương tâm chỉ biết mình mình đeo vàng qua cuộc sống sung sướng, mà bỏ mặc người nhà ở quê chịu khổ đi ?
Trong nhà chỉ có một người già, hóa ra là bà ngoại của Diêu Diệp. Răng bà đã rụng chẳng còn mấy cái, lại nói toàn tiếng Tương Tây, làm mấy người Bách Phú rất khó khăn để nghe.
May mà, lúc này Thợ săn đã biểu hiện ra tính quan trọng của mình. Anh ta không những hiểu tiếng địa phương Tương Tây, mà còn nói được cũng rất khá, được anh ta phiên dịch mọi người cuối cùng cũng có được nhận thức thêm về Diêu Diệp.
Bất luận Diêu Diệp ở khách sạn ngang ngược thế nào, hay cả vú lấp miệng em, song ở nhà lại là cháu gái tuyệt đối hiếu thuận không bao giờ đắc tội với bà ngoại. Từ nhỏ cha mẹ đều mất sớm, sau khi cô ta quyết định không đi học nữa, thì dứt khoát đỡ lấy gánh nặng gia đình. Mặc dù cô ta còn có một người anh trai, nhưng, chỉ dựa vào một đôi tay trồng ruộng của anh trai, thì chẳng thể nuôi được cái nhà này.
Sau này, theo địa vị Diêu Diệp ngày một thăng tiến, lương bổng cũng như nước lên thì thuyền lên, trong nhà cũng dần dần dư dả. Cô ta bỏ tiền ra, dựng cho gia đình một căn nhà mới, để người nhà cuối cùng cũng đi ra khỏi căn nhà rách nát bằng rơm đất. Cô ta cũng giúp anh trai đã qua ba mươi tuổi cưới được một người vợ, để anh trai khỏi phải luôn luôn nhìn vào nhà khác vợ chồng son thắm thiết mà thèm thuồng không thôi … …
Toàn bộ sự thay đổi của cái nhà này, đều dựa vào mình Diêu Diệp.
Nhớ tới lần đầu tiên giao tiếp với Diêu Diệp, cô ta đã phỉ báng chửi bới Kỷ Nhan như thế , Bách Phú đột nhiên hiểu ra : cô ta hẳn phải ghen tỵ với Kỷ Nhan lắm ? Không chỉ vì chuyện lục đục chức vụ, mà lcũngvì sự bất công của thế giới này. Vì lẽ gì mà cùng là người, có người có thể vô ưu vô lo, có người lại không thể không vì một miếng cơm mà làm lụng vất vả ? Haiz, chính là như vậy, có người có quá nhiều, song có người lại thiếu quá nhiều … …
Vì vậy có một câu nói không sai rằng : Người mang hận, nhất định là có chỗ đáng thương … …
Còn chưa đợi Bách Phú cảm thán hết, một câu khác của bà ngoại Diêu Diệp lại làm cho mọi người cùng giật mình !
Hóa ra, Diêu Diệp thời gian trước không hề về qua nhà !
Gì cơ , chưa hề về nhà sao ?
Vậy thì cô ta rốt cuộc là đã đi đâu ?
+++ +++ +++ +++ +++
Ninh Tiêu nhận trách nhiệm phân tách sự chú ý của Diêu Diệp cứ hết việc là đến khách sạn, giả vờ là đi thăm hỏi Tô Vi Tín. Xem ra tạm thời ông ta và Diêu Diệp đều không hề có nghi ngờ gì.
Nhưng, sau khi nhận được điện thoại của Kỷ Nhan, Ninh Tiêu lại bắt đầu lo lắng.
Diêu Diệp chưa hề về qua nhà ?
Xem ra phải tra ra được thời gian đó Diêu Diệp đã đi đâu, mới có thể tìm được tên nguyền thuật sư đáng ghét kia, để còn cứu anh họ và Anh Đào.
Ninh Tiêu trầm mặc gọi một cuộc điện thoại cho phòng thám tử có tiếng nhất ở thành phố G, yêu cầu họ nhất định phải nhanh chóng tra ra được hành tung của Diêu Diệp trong thời gian đó.
+++ +++ +++ +++ +++
Ở nơi khác, Lăng Hạo và Anh Đào đang bị nhốt cũng đã tỉnh dậy, hai người đang cùng nhau phân tích căn nhà lớn âm u kinh khủng này.
Nghe Anh Đào miêu tả lại sự việc kỳ quái xảy ra ở phòng chính, lại tổng hợp với lúc ở bệnh viện điều trị tâm thần, vềđám quỷ được nhìn thấy qua gương đồng, Lăng Hạo tin rằng hai người họ không thể đi ra khỏi căn nhà lớn này, chính vì nơi này nhất định đã xảy ra chuyện gì đó cực kỳ thảm khốc, mà có khả năng nhất là thảm án diệt môn. Tất cả những oan hồn đó do chết thảm oán khí quá nặng, không thể đầu thai được … …
Vậy thì, đám quỷ hồn này có lý do gì mà đem họ nhốt ở đây chứ ?
Lẽ nào lại định … …để bi kịch tái diễn lần nữa sao ?
“Cô gái áo xanh kia bảo cô cứu cô ta sao ?” Lăng Hạo cẩn thẩn hỏi.
Anh Đào khẳng định gật gật đầu, đáp : “Đúng !”
Sau đó, lại do dự mở miệng nói tiếp : “Lăng thiếu, anh nói xem bọn họ có phải là muốn nói với chúng ta ai đã giết họ, để chúng ta giúp họ báo thù không ?”
Lăng Hạo cười mà gật gật đầu : “Rất có thể .”
Tiếp đó, anh ta lại cúi thấp đầu xuống trầm giọng nói : “Không biết chúng ta có thể làm được gì không .”
/198
|