Đang lúc mấy người Bách Phú uể oải không thôi, không biết nên làm thế nào, thì Thợ săn lại lộ ra nụ cười khó nhìn thấy trong thời điểm khó khăn này, ngoài bà ngoại của Diêu Diệp, còn bắt chuyện cùng với những thôn dân khác chưa quen biết.
“Không nghĩ được người này còn có năng lực như vậy nhỉ ?” Dịch Đạo nở một nụ cười, cũng gia nhập hàng ngũ nói chuyện.
Bách Phú cùng Kỷ Nhan ở bên cạnh chẳng làm thế nào hiểu được bọn họ đang bô lô ba la nói những gì, chỉ có thể ngán ngẩm đứng đợi ở bên cạnh. Có điều, hai cô gái đều hiểu, hai người kia làm vậy nhất định là vì để có thể nhanh chóng tìm được tin tức của Lăng Hạo và Anh Đào.
Không biết họ đang nói về chuyện gì, đột nhiên, có rất nhiều thôn dân cùng tham gia vào trong vòng nói chuyện, hơn nữa ai nấy đều nói đến vô cùng náo nhiệt, khoa chân múa tay, bộ dạng hưng phấn đến vô cùng.
Bách Phú và Kỷ Nhan cũng tiến đến gần hơn một chút, tò mò nhìn sắc mặt mọi người, trong lòng dò đoán rốt cuộc là chuyện gì, có thể làm cho bao nhiêu người cùng nhiệt tình tham gia đến vậy.
Có điều, nhìn biểu tình của Thợ săn và Dịch Đạo, Bách Phú cùng Kỷ Nhan cũng an tâm được ít nhiều, nhất định là đã nghe ngóng được tin tức gì quan trọng.
Nhưng đang lúc mọi người nói chuyện náo nhiệt, một người phụ nữ khoảng ba mươi lăm tuổi có gương mặt dài dài không biết nói một câu gì, mà mọi người đang nói chuyện bỗng dừng hết cả lại, len lén liêc cô gái kia bằng những ánh mắt kỳ lạ.
Cô gái kia hình như cũng biết bản thân đã nói ra lời không nên nói, vội vàng tìm lý do rồi xoay người đi mất.
Những người còn lại cũng lập tức tản ra, như sợ Thợ săn và Dịch Đạo sẽ theo hỏi vậy.
Đang lúc mọi người vô cùng kỳ lạ, thì có một người cán bộ của thôn đi đến, cau mày như trách móc bọn họ, sau đó không hề khách khí mà sẵng giọng nói với hai người kia, muốn bọn họ nhanh chóng rời đi.
Hai người kia bất đắc dĩ nhanh chóng dẫn hai cô gái đang tò mò, mà lại chẳng hiểu được chuyện gì đang diễn ra xuống núi.
Mãi cho đến khi tới được nơi không còn nhìn thấy thôn dân nữa, Dịch Đạo mới mở miệng nói lại chuyện đã nghe được.
Hóa ra thôn sơn nhỏ này mười hai năm trước, đột nhiên có một bà lão họ Từ không thân không thích. Bà ta tên là gì, từ đâu đến, còn có người thân nào hay không … …những điều này chẳng có ai biết cả.
Vốn dĩ là sẽ chẳng có gì, người ở thôn Ô Khoa thường xuyên vì thấy bà đáng thương, mà hay đưa bà đồ ăn đồ uống đồ mặc.
Bà lão họ Từ này có một thói quen kỳ quái, chính là cứ đến sau tám giờ tối là tuyệt đối không gặp ai cả, cửa lớn đóng chặt, hơn nữa trong phòng cũng không bao giờ có ánh đèn.
Lúc đầu, có mấy người còn cho rằng vì bà quá nghèo, thậm chí nghèo đến mức không mua nổi nến. Vì vậy những người dân tốt bụng trong thôn tặng không ít nến cho bà, hi vọng bà không phải qua đêm trong bóng tối nữa.
Thế nhưng mọi người lại phát hiện, dù đã có nến, song khi đã vào đêm trong nhà bà Từ vẫn là một màu đen, cửa cũng đóng chặt, giống như đang sợ sẽ có ai xông vào vậy.
Thời gian qua lâu, mọi người cũng có đàm luận, cảm giác bà Từ không giống những bà lão bình thường khác, hơn nữa, trong căn nhà nhỏ của bà luôn lạnh lẽo âm u đến dọa người.
Vì thế, có một người tò mò vào một đêm không trăng chạy đến lén xem ( Nghe đến đây, Bách Phú bực mình nghĩ : Đương nhiên, một thanh niên trẻ tuổi nửa đêm canh ba lại chạy đến nhà nhìn lén một bà lão cũng quả thực là quá xấu hổ đi. ). Cũng không biết là rốt cuộc đã nhìn thấy gì, lúc đó đã bị dọa đến mặt không còn chút sắc, còn không ngừng hồ ngôn loạn ngữ.
Sau khi người nhà của anh ta dùng hết sức để đưa anh ta về nhà xong, anh ta liên tục phát sốt, lại luôn mồm nói có quỷ muốn đến bắt anh ta, ba ngày sau thì điên cuồng kêu lên rồi qua đời.
Vì anh ta là con trai độc nhất trong nhà, cha mẹ cùng ba người chị gái đều khóc muốn lấy mạng, cứ nhất định nói là Từ lão bà đã hại chết người con trai trẻ của họ, cũng không xem xem con trai mình có sai ở đâu không.
Bất luận thế nào, Từ lão bà nhất thời đã mất lòng mọi người, sau này không còn ai đồng ý để gửi đồ ăn mặc cho bà nữa, chỉ trừ một người — Diêu Diệp. Không biết là vì lý do gì, Diêu Diệp lại vô cùng chăm lo tới Từ lão bà. Bất luận người khác nói gì, cô ta đều kiên trì đưa cơm đưa rau cho Từ lão bà, gió mưa cũng không từ. Dù cho bản thân đói, cũng cố sức để lại một phần cơm cho Từ lão bà.
Người nhà Diêu Diệp sợ hãi người dân trong thôn đàm luận, cũng khuyên nhủ cô ta đừng quản Từ lão bà cổ quái nữa. Nhưng Diêu Diệp chính là không quan tâm, vẫn làm theo ý mình.
Gia đình có con trai bị chết kia đương nhiên không thể cứ thế mà cho qua được, động viên tất cả họ hàng thân thích cùng bạn bè, đập căn nhà nhỏ của Từ lão bà, đuổi bà ra khỏi thôn.
Nghe nói, Từ lão bà chỉ đành một mình chuyển đến một nơi gọi là ‘quỷ thôn’ ở gần đó — thôn Nhạn Đề. ( Nhạn khóc )
Cứ nghĩ là mọi việc thế là xong, nhưng ba ngày sau khi Từ lão bà chuyển đi, ba người con gái còn lại của đôi vợ chồng mất con trai kia chỉ trong một tháng đều lần lượt chết cả, toàn thân thối rữa, thê thảm vô cùng, đến nay vẫn chưa điều tra ra được nguyên nhân.
Đôi vợ chồng trước sau mất đi đến bốn người con này một phát điên một mất tích, kết cục vô cùng thê thảm.
Trong nhất thời, thôn dân ở cả cái thôn sơn nhỏ này đều khẩn trương hẳn lên, nhận định chính là do Từ lão bà làm. Nhất là đám người đã từng tham gia đánh đuổi Từ lão bà, cứ thấp thỏm không yên, lần lượt đến cửa để cầu cứu Diêu Diệp, xin Từ lão bà bỏ qua cho mình.
Sau này, lại cũng chẳng xuất hiện bất cứ chuyện gì khác.
Thôn Ô Khoa nhỏ bé lại được bình an.
Kể chuyện xong, Dịch Đạo nói : “Từ lão bà này có lẽ chẳng hề đơn giản, rất có khả năng chính là bà ta đã giúp đỡ Diêu Diệp nhốt linh hồn của Lăng Hạo và Diêu Diệp lại.”
Kỷ Nhan khẩn cấp nói : “Anh vừa rồi không phải nói là Từ lão bà kia đang ở … …thôn Nhạn Đề sao ? Là ở đâu ? Có xa hay không ? Chúng ta mau đi thôi ?”
Nhìn nhìn sắc trời, Dịch Đạo khó xử nói : “Nơi đó cách nơi này cũng không xa lắm, có điều hện giờ đã là buổi chiều rồi, đến được đó cũng đã là chạng vạng, như vậy chúng ta sẽ phải ở lại đó qua đêm. Vào ban đêm vẫn luôn thường xuyên có âm khí mạnh nhất, chỉ sợ là đến lúc đó sẽ có nguy hiểm ! Hơn nữa thôn Nhạn Đề đó chẳng phải bị gọi là ‘quỷ thôn’ sao, từ khi xảy ra thảm án diệt môn, trừ Từ lão bà ra, đã không còn ai dám sống ở đó nữa. Nơi nguy hiểm đến như vậy, chúng ta vẫn là nên có sự chuẩn bị toàn diện trước rồi hẵng đi thì tốt hơn.”
Thấy dáng vẻ thất vọng của Kỷ Nhan và Bách Phú, Dịch Đạo lại nói tiếp : “Hơn nữa, về thảm án xảy ra ở thôn Nhạn Đề, chúng ta cũng cần phải điều tra kỹ một chút … …”
“Đúng đấy.” Thợ săn cũng vô cùng khó có khi mở miệng giúp đỡ như thế này, “Đám thôn dân kia khi nói về chuyện kỳ lạ phát sinh ở trong thôn thì thao thao bất tuyệt, nhưng vừa nhắc đến ba chữ thôn Nhạn Đề, liền lập tức im bặt lại. Hỏi thế nào cũng không nói nữa, đến người cũng tản ra. Nơi đó nhất định rất không bình thường ! Chúng ta có thể xuống núi trước, quay về trấn hỏi thăm một chút chuyện về thôn Nhạn Đề. Có vài việc, có gấp cũng không được !”
“Xin lỗi.” Kỷ Nhan đầy xin lỗi nhìn hai người một cái, cúi thấp đầu xuống.
Dịch Đạo vừa thấy, bèn vội vàng cười an ủi nói : “Không sao đâu, tâm tình của cô chúng tôi đều hiểu mà.”
“Đồ chân chó.” ( đây là câu mắng của người Hồ Nam, ý trách người kia hư quá hoặc là có ý ghen tỵ, trách không biết tốt xấu… …) Bách Phú nhìn Dịch Đạo gương mặt tươi cười, rất không thuận mắt mà thầm mắng.
Có điều, lúc này trong cô càng lúc càng kiên định hơn. Bởi vì, cô có thể cảm nhận thấy rất rõ, mình đã càng lúc càng đến gần Lăng Hạo hơn rồi.
“Không nghĩ được người này còn có năng lực như vậy nhỉ ?” Dịch Đạo nở một nụ cười, cũng gia nhập hàng ngũ nói chuyện.
Bách Phú cùng Kỷ Nhan ở bên cạnh chẳng làm thế nào hiểu được bọn họ đang bô lô ba la nói những gì, chỉ có thể ngán ngẩm đứng đợi ở bên cạnh. Có điều, hai cô gái đều hiểu, hai người kia làm vậy nhất định là vì để có thể nhanh chóng tìm được tin tức của Lăng Hạo và Anh Đào.
Không biết họ đang nói về chuyện gì, đột nhiên, có rất nhiều thôn dân cùng tham gia vào trong vòng nói chuyện, hơn nữa ai nấy đều nói đến vô cùng náo nhiệt, khoa chân múa tay, bộ dạng hưng phấn đến vô cùng.
Bách Phú và Kỷ Nhan cũng tiến đến gần hơn một chút, tò mò nhìn sắc mặt mọi người, trong lòng dò đoán rốt cuộc là chuyện gì, có thể làm cho bao nhiêu người cùng nhiệt tình tham gia đến vậy.
Có điều, nhìn biểu tình của Thợ săn và Dịch Đạo, Bách Phú cùng Kỷ Nhan cũng an tâm được ít nhiều, nhất định là đã nghe ngóng được tin tức gì quan trọng.
Nhưng đang lúc mọi người nói chuyện náo nhiệt, một người phụ nữ khoảng ba mươi lăm tuổi có gương mặt dài dài không biết nói một câu gì, mà mọi người đang nói chuyện bỗng dừng hết cả lại, len lén liêc cô gái kia bằng những ánh mắt kỳ lạ.
Cô gái kia hình như cũng biết bản thân đã nói ra lời không nên nói, vội vàng tìm lý do rồi xoay người đi mất.
Những người còn lại cũng lập tức tản ra, như sợ Thợ săn và Dịch Đạo sẽ theo hỏi vậy.
Đang lúc mọi người vô cùng kỳ lạ, thì có một người cán bộ của thôn đi đến, cau mày như trách móc bọn họ, sau đó không hề khách khí mà sẵng giọng nói với hai người kia, muốn bọn họ nhanh chóng rời đi.
Hai người kia bất đắc dĩ nhanh chóng dẫn hai cô gái đang tò mò, mà lại chẳng hiểu được chuyện gì đang diễn ra xuống núi.
Mãi cho đến khi tới được nơi không còn nhìn thấy thôn dân nữa, Dịch Đạo mới mở miệng nói lại chuyện đã nghe được.
Hóa ra thôn sơn nhỏ này mười hai năm trước, đột nhiên có một bà lão họ Từ không thân không thích. Bà ta tên là gì, từ đâu đến, còn có người thân nào hay không … …những điều này chẳng có ai biết cả.
Vốn dĩ là sẽ chẳng có gì, người ở thôn Ô Khoa thường xuyên vì thấy bà đáng thương, mà hay đưa bà đồ ăn đồ uống đồ mặc.
Bà lão họ Từ này có một thói quen kỳ quái, chính là cứ đến sau tám giờ tối là tuyệt đối không gặp ai cả, cửa lớn đóng chặt, hơn nữa trong phòng cũng không bao giờ có ánh đèn.
Lúc đầu, có mấy người còn cho rằng vì bà quá nghèo, thậm chí nghèo đến mức không mua nổi nến. Vì vậy những người dân tốt bụng trong thôn tặng không ít nến cho bà, hi vọng bà không phải qua đêm trong bóng tối nữa.
Thế nhưng mọi người lại phát hiện, dù đã có nến, song khi đã vào đêm trong nhà bà Từ vẫn là một màu đen, cửa cũng đóng chặt, giống như đang sợ sẽ có ai xông vào vậy.
Thời gian qua lâu, mọi người cũng có đàm luận, cảm giác bà Từ không giống những bà lão bình thường khác, hơn nữa, trong căn nhà nhỏ của bà luôn lạnh lẽo âm u đến dọa người.
Vì thế, có một người tò mò vào một đêm không trăng chạy đến lén xem ( Nghe đến đây, Bách Phú bực mình nghĩ : Đương nhiên, một thanh niên trẻ tuổi nửa đêm canh ba lại chạy đến nhà nhìn lén một bà lão cũng quả thực là quá xấu hổ đi. ). Cũng không biết là rốt cuộc đã nhìn thấy gì, lúc đó đã bị dọa đến mặt không còn chút sắc, còn không ngừng hồ ngôn loạn ngữ.
Sau khi người nhà của anh ta dùng hết sức để đưa anh ta về nhà xong, anh ta liên tục phát sốt, lại luôn mồm nói có quỷ muốn đến bắt anh ta, ba ngày sau thì điên cuồng kêu lên rồi qua đời.
Vì anh ta là con trai độc nhất trong nhà, cha mẹ cùng ba người chị gái đều khóc muốn lấy mạng, cứ nhất định nói là Từ lão bà đã hại chết người con trai trẻ của họ, cũng không xem xem con trai mình có sai ở đâu không.
Bất luận thế nào, Từ lão bà nhất thời đã mất lòng mọi người, sau này không còn ai đồng ý để gửi đồ ăn mặc cho bà nữa, chỉ trừ một người — Diêu Diệp. Không biết là vì lý do gì, Diêu Diệp lại vô cùng chăm lo tới Từ lão bà. Bất luận người khác nói gì, cô ta đều kiên trì đưa cơm đưa rau cho Từ lão bà, gió mưa cũng không từ. Dù cho bản thân đói, cũng cố sức để lại một phần cơm cho Từ lão bà.
Người nhà Diêu Diệp sợ hãi người dân trong thôn đàm luận, cũng khuyên nhủ cô ta đừng quản Từ lão bà cổ quái nữa. Nhưng Diêu Diệp chính là không quan tâm, vẫn làm theo ý mình.
Gia đình có con trai bị chết kia đương nhiên không thể cứ thế mà cho qua được, động viên tất cả họ hàng thân thích cùng bạn bè, đập căn nhà nhỏ của Từ lão bà, đuổi bà ra khỏi thôn.
Nghe nói, Từ lão bà chỉ đành một mình chuyển đến một nơi gọi là ‘quỷ thôn’ ở gần đó — thôn Nhạn Đề. ( Nhạn khóc )
Cứ nghĩ là mọi việc thế là xong, nhưng ba ngày sau khi Từ lão bà chuyển đi, ba người con gái còn lại của đôi vợ chồng mất con trai kia chỉ trong một tháng đều lần lượt chết cả, toàn thân thối rữa, thê thảm vô cùng, đến nay vẫn chưa điều tra ra được nguyên nhân.
Đôi vợ chồng trước sau mất đi đến bốn người con này một phát điên một mất tích, kết cục vô cùng thê thảm.
Trong nhất thời, thôn dân ở cả cái thôn sơn nhỏ này đều khẩn trương hẳn lên, nhận định chính là do Từ lão bà làm. Nhất là đám người đã từng tham gia đánh đuổi Từ lão bà, cứ thấp thỏm không yên, lần lượt đến cửa để cầu cứu Diêu Diệp, xin Từ lão bà bỏ qua cho mình.
Sau này, lại cũng chẳng xuất hiện bất cứ chuyện gì khác.
Thôn Ô Khoa nhỏ bé lại được bình an.
Kể chuyện xong, Dịch Đạo nói : “Từ lão bà này có lẽ chẳng hề đơn giản, rất có khả năng chính là bà ta đã giúp đỡ Diêu Diệp nhốt linh hồn của Lăng Hạo và Diêu Diệp lại.”
Kỷ Nhan khẩn cấp nói : “Anh vừa rồi không phải nói là Từ lão bà kia đang ở … …thôn Nhạn Đề sao ? Là ở đâu ? Có xa hay không ? Chúng ta mau đi thôi ?”
Nhìn nhìn sắc trời, Dịch Đạo khó xử nói : “Nơi đó cách nơi này cũng không xa lắm, có điều hện giờ đã là buổi chiều rồi, đến được đó cũng đã là chạng vạng, như vậy chúng ta sẽ phải ở lại đó qua đêm. Vào ban đêm vẫn luôn thường xuyên có âm khí mạnh nhất, chỉ sợ là đến lúc đó sẽ có nguy hiểm ! Hơn nữa thôn Nhạn Đề đó chẳng phải bị gọi là ‘quỷ thôn’ sao, từ khi xảy ra thảm án diệt môn, trừ Từ lão bà ra, đã không còn ai dám sống ở đó nữa. Nơi nguy hiểm đến như vậy, chúng ta vẫn là nên có sự chuẩn bị toàn diện trước rồi hẵng đi thì tốt hơn.”
Thấy dáng vẻ thất vọng của Kỷ Nhan và Bách Phú, Dịch Đạo lại nói tiếp : “Hơn nữa, về thảm án xảy ra ở thôn Nhạn Đề, chúng ta cũng cần phải điều tra kỹ một chút … …”
“Đúng đấy.” Thợ săn cũng vô cùng khó có khi mở miệng giúp đỡ như thế này, “Đám thôn dân kia khi nói về chuyện kỳ lạ phát sinh ở trong thôn thì thao thao bất tuyệt, nhưng vừa nhắc đến ba chữ thôn Nhạn Đề, liền lập tức im bặt lại. Hỏi thế nào cũng không nói nữa, đến người cũng tản ra. Nơi đó nhất định rất không bình thường ! Chúng ta có thể xuống núi trước, quay về trấn hỏi thăm một chút chuyện về thôn Nhạn Đề. Có vài việc, có gấp cũng không được !”
“Xin lỗi.” Kỷ Nhan đầy xin lỗi nhìn hai người một cái, cúi thấp đầu xuống.
Dịch Đạo vừa thấy, bèn vội vàng cười an ủi nói : “Không sao đâu, tâm tình của cô chúng tôi đều hiểu mà.”
“Đồ chân chó.” ( đây là câu mắng của người Hồ Nam, ý trách người kia hư quá hoặc là có ý ghen tỵ, trách không biết tốt xấu… …) Bách Phú nhìn Dịch Đạo gương mặt tươi cười, rất không thuận mắt mà thầm mắng.
Có điều, lúc này trong cô càng lúc càng kiên định hơn. Bởi vì, cô có thể cảm nhận thấy rất rõ, mình đã càng lúc càng đến gần Lăng Hạo hơn rồi.
/198
|