Khi trở lại trấn trên, lại là chạng vạng.
Sau khi cơm nước xong, bốn người tìm một quán trà cổ nhất đi uống trà. Bởi vì, quán trà là nơi hỏi thăm sự tình tốt nhất.
Hôm nay, cũng không ngoại lệ.
Bốn người mới vừa ngồi xuống không bao lâu, đã thấy một lão nhân tóc, râu ngay cả lông mày đều bạc trắng đi tới. Ông ta hẳn là khách quen của quán trà này, không chỉ ông chủ và tiểu nhị, ngay cả một vài khách hàng nhìn thấy ông ta đến, cũng lập tức nhiệt tình chào hỏi :
“Tần lão ông đến rồi!”
“Hôm nay sao lại muộn như vậy a, Tần lão ông… .”
“Tần gia gia, hôm nay có chuyện xưa gì hay không?”
… …
Dịch Đạo và Thợ săn liếc nhau, nhận định chính mục tiêu này.
Khó trách vị Tần lão gia tử này được hoan nghênh như thế ,ông ta vừa ngồi xuống, lập tức đã có câu chuyện xưa để nghe rồi, may mà ông nói là tiếng phổ thông, Bách Phú và Kỷ Nhan cũng có thể nghe hiểu được.
Từ Tam Quốc Diễn Nghĩa đến Phượng Hoàng dã sử, Tần lão gia tử quả thực là không gì không biết! Câu chuyện của ông như có ma lực vậy, hấp dẫn từng người trong quán trà. Đến cả Kỷ Nhan vẫn buồn bã ỉu xìu đều bị câu chuyện của ông làm phấn khích hấp dẫn, lần đầu quên đi sự lo lắng và phiền não trong lòng, hoàn toàn đắm chìm trong câu chuyện xưa của ông.
Đến chín giờ, Tần lão gia tử đáng mến phải đi. Bốn người họ nháy mắt với nhau, vội vàng đuổi theo.
“Chuyện gì a? Mấy vị tiểu bằng hữu?” Tần lão gia tử ở phía trước không hề quay đầu lại hỏi.
Tiểu bằng hữu?
Bốn người tôi nhìn anh, anh nhìn tôi, là đang nói bọn họ sao? Gọi bọn họ là tiểu bằng hữu có khoa trương quá hay không, tuy rằng Tần lão gia tử cũng đích xác có thể làm ông nội của bọn họ.
Thợ săn tiến lên một bước, khách khí nói: “Không dối gạt Tần lão gia tử, bốn người chúng tôi có một chuyện rất quan trọng muốn hỏi thăm, không biết Tần lão gia tử có thể hay không giúp chúng tôi một chút.”
Tần lão gia tử vẫn là không có quay đầu lại, tiếp tục đi về phía trước : “Có chuyện gì về nhà nói đi.”
Bốn người trong lòng vui vẻ, vội vàng đuổi theo, cùng Tần lão gia tử đi tới tòa tiểu lầu bạch tường đỉnh nhọn ở phía trước. Tiểu lầu này tuy rằng diện tích không lớn, nhưng xem ra phong cách cổ xưa thanh lịch, dường như trong chốc lát đã về tới thời cổ đại vậy.
Tiểu lầu này chỉ có Tần lão gia tử một mình ở, làm khách nhân, bốn người bị Tần lão gia tử khách khí đón đi vào, mời bọn họ uống trà rót nước.
Tần lão gia tử cũng không còn vẻ mặt ôn hoà như ở trong quán trà nữa, ông nuốt một miệng trà, chậm rãi nói: “Các ngươi muốn hỏi chuyện gì ? Chắc không phải là muốn hỏi chuyện về thôn Nhạn Đề đấy chứ ?”
Nhìn thoáng qua gương mặt không chút biểu tình của Tần lão gia tử, Thợ săn thành khẩn nói: “Thực xin lỗi Tần lão gia tử, chúng tôi biết này đề tài không nên nhắc đến, nhưng chúng tôi cũng là vì cứu người, xin Tần lão gia tử giúp chúng tôi.”
Tần lão gia tử cười hắc hắc: “Yên tâm, ta vừa thấy đã biết mấy người các ngươi không phải người bình thường. Cũng được, dù sao trong nhà nàycũng chỉ còn mỗi lão già cô đơn là ta, đều là đất đã đắp lên đến tận trên cổ rồi, còn có cái gì đáng sợ? !”
Lại nuốt một miệng nước trà, Tần lão gia tử chậm rãi nói: “Vậy ta sẽ kể cho các ngươi nghe một chút, có khi nói không chừng các ngươi lại có thể thay đổi được cái thôn kia.”
“Nhạn đề thôn nguyên lai là một thôn trang nhỏ rất mỹ lệ, cái tên này là do có một cái truyền thuyết ! Truyền thuyết là như vậy, một ngàn năm trước ở đây vì trốn tránh quốc gia chiến loạn, đi tới sườn núi phía đông núi Sùng Minh. Thời điểm đó trên núi Sùng Minh, chỉ còn có một thôn trang này. Thôn Ô Khoa kia cũng là đến mấy trăm năm sau mới có.
Những người này ở nơi đó mở một mảnh đất hoang, thành lập một sơn thôn nhỏ, nguyên lai gọi là thôn Sở gia, trong thôn toàn bộ dân đều họ Sở. Những người này tự xưng là một dân tộc mà chúng ta không hề biết tới. Bọn họ xây dựng phòng ốc đều đặc biệt tinh mỹ hơn nữa tay nghề lại rắn chắc tốt vô cùng; ngoài ra bọn họ còn lại còn biết y thuật cực cao ! Song bọn họ lại không đi lại với người ngoài, lại càng không thông hôn với người người ngoài. Nếu chưa được tộc trưởng đồng ý mà tự tiện đi lại cùng người ngoài, sẽ bị coi là phản đồ.
Nghe nói, thôn này trang sở dĩ thần bí như vậy, bởi vì bọn họ nắm giữ một vật bảo tàng thần bí . Vì để giữ bí mật này, bọn họ không tiếc dùng luật nghiêm khắc của bộ tộc quy ước để ép buộc người trong tộc.
Chỉ là, trong thôn Sở gia vẫn có một người thiếu nữ tuổi còn trẻ yêu thương một tiểu tử dân tộc Hán.
Đó là lúc thiếu nữ đi trên núi hái thuốc.
Chân của thiếu nữ đó bị rắn cắn bị thương, một tiểu tử người Hán mà từ tổ tiên đã theo nghề y vừa vặn cũng ở trên núi hái thuốc, cứu được người thiếu nữ đó.
Hai người nhất kiến chung tình, lưỡng tình tương duyệt. Nhưng do không thể thông hôn, hai người liền ước định bỏ trốn.
Vốn hai người đã thoát khỏi sự truy đuổi của người trong thôn Sở gia, ẩn thân vào trong một sơn động.
Do nước bên người đã bị uống hết, thiếu nữ khát đến ngã xỉu trên mặt đất, không thể nhúc nhích. Tiểu tử kia cực kỳ khổ sở, nhìn người thương yêu vì mình mà phải chịu khổ như thế, vì vậy, bèn cầm bình nước đã cạn khô, mạo hiểm sinh mệnh nguy hiểm đi tìm nước cho thiếu nữ uống.
Cũng không biết trải qua bao lâu, thiếu nữ tỉnh dậy, mở to mắt lại nhìn không thấy tiểu tử, lòng của nàng thương tâm vô cùng, nghĩ là tiểu tử đã bỏ cô lại mà đi rồi.
Ngay tại lúc thiếu nữ đau thương không thôi, thì tiểu tử đã trở lại, còn mang nước về.
Thiếu nữ kinh hỉ uống từng ngụm từng ngụm nước, lại không ngờ, vào lúc ngẩng đầu lên lần nữa, tiểu tử đã lại không thấy nữa rồi, giống như vừa rồi chỉ là cảnh trong mơ vậy. Nhưng, trên mặt đất đầy những bình nước lại chứng thật tiểu tử đúng là đã trở về qua.
Thiếu nữ trong tức khắc có một loại dự cảm rất xấu, nàng nhặt bình lên, không để ý đêm tối nguy hiểm, đi ra khỏi sơn động để tìm tiểu tử. Cho mãi đến hừng đông, thiếu nữ mới ở bên cạnh suối nước phát hiện ra thi thể vô cùng thê thảm máu tươi đầm đìa của tiểu tử.
Hóa ra, lúc tiểu tử ra múc nước ở đây, bị dã thú trong núi tập kích, chết thảm ở bên cạnh dòng suối. Nhưng hồn phách của hắn vẫn không thể bỏ xuống được người yêu trong sơn động , dựa vào cỗ chấp niệm đó, cố đem bình đã đựng đầy nước, đưa đến bên người thiếu nữ.
Nhìn thấy bộ dáng thiếu nữ vui vẻ uống nước, chấp niệm của tiểu tử trong khoảnh khắc liền được buông xuống , hồn quy địa phủ.
Thiếu nữ biết được tiểu tử vì nàng mà chết, nhất thời cực kỳ bi thương, tiếng khóc ai oán vang vọng thiên địa, quanh quẩn ở trong núi rừng,truyền đến tận thôn Sở gia .
Khi người của thôn Sở gia tới nơi, thiếu nữ đã hóa thành một con chim nhạn to, ngày đêm rên rĩ, bay chung quanh thi thể của tiểu tử, dù thế nào cũng không chịu rời đi.
Người dân trong tộc nhìn thấy thảm kịch này, cũng bi thương không thôi, vì thế tìm một nơi non xanh nước biếc gần thôn đem tiểu tử chôn ở đó.
Do đó, con chim nhạn liền bay trở về thôn trang, vẫn như cũ vây quanh phần mộ của tiểu tử mà kêu, mà bay lượn.
Từ đó về sau, Sở gia trang liền sửa lại tên —— gọi là thôn Nhạn Đề .”
“Thực là một câu chuyện xưa hay quá!” Bách Phú cảm thán nói.
Đến cả Kỷ Nhan xưa nay kiên cường cũng thương cảm : “Chỉ đáng tiếc kết cục thật sự quá bi thảm, thê oán quá.”
Thợ săn và Dịch Đạo lại đầy đầu là vạch đen trong bụng thầm nghĩ: nữ nhân chính là nữ nhân!
“Ha ha ha…” Tần lão gia tử đột nhiên sang sảng cười ha hả, “Các bạn trẻ, không nên gấp gáp, bởi vì chuyện là có liên hệ đến nhau, cho nên lão già lắm chuyện là ta đây mới kể cẩn thận một chút. Chuyện tiếp theo, ta lập tức sẽ nói cho các ngươi!”
Sau khi cơm nước xong, bốn người tìm một quán trà cổ nhất đi uống trà. Bởi vì, quán trà là nơi hỏi thăm sự tình tốt nhất.
Hôm nay, cũng không ngoại lệ.
Bốn người mới vừa ngồi xuống không bao lâu, đã thấy một lão nhân tóc, râu ngay cả lông mày đều bạc trắng đi tới. Ông ta hẳn là khách quen của quán trà này, không chỉ ông chủ và tiểu nhị, ngay cả một vài khách hàng nhìn thấy ông ta đến, cũng lập tức nhiệt tình chào hỏi :
“Tần lão ông đến rồi!”
“Hôm nay sao lại muộn như vậy a, Tần lão ông… .”
“Tần gia gia, hôm nay có chuyện xưa gì hay không?”
… …
Dịch Đạo và Thợ săn liếc nhau, nhận định chính mục tiêu này.
Khó trách vị Tần lão gia tử này được hoan nghênh như thế ,ông ta vừa ngồi xuống, lập tức đã có câu chuyện xưa để nghe rồi, may mà ông nói là tiếng phổ thông, Bách Phú và Kỷ Nhan cũng có thể nghe hiểu được.
Từ Tam Quốc Diễn Nghĩa đến Phượng Hoàng dã sử, Tần lão gia tử quả thực là không gì không biết! Câu chuyện của ông như có ma lực vậy, hấp dẫn từng người trong quán trà. Đến cả Kỷ Nhan vẫn buồn bã ỉu xìu đều bị câu chuyện của ông làm phấn khích hấp dẫn, lần đầu quên đi sự lo lắng và phiền não trong lòng, hoàn toàn đắm chìm trong câu chuyện xưa của ông.
Đến chín giờ, Tần lão gia tử đáng mến phải đi. Bốn người họ nháy mắt với nhau, vội vàng đuổi theo.
“Chuyện gì a? Mấy vị tiểu bằng hữu?” Tần lão gia tử ở phía trước không hề quay đầu lại hỏi.
Tiểu bằng hữu?
Bốn người tôi nhìn anh, anh nhìn tôi, là đang nói bọn họ sao? Gọi bọn họ là tiểu bằng hữu có khoa trương quá hay không, tuy rằng Tần lão gia tử cũng đích xác có thể làm ông nội của bọn họ.
Thợ săn tiến lên một bước, khách khí nói: “Không dối gạt Tần lão gia tử, bốn người chúng tôi có một chuyện rất quan trọng muốn hỏi thăm, không biết Tần lão gia tử có thể hay không giúp chúng tôi một chút.”
Tần lão gia tử vẫn là không có quay đầu lại, tiếp tục đi về phía trước : “Có chuyện gì về nhà nói đi.”
Bốn người trong lòng vui vẻ, vội vàng đuổi theo, cùng Tần lão gia tử đi tới tòa tiểu lầu bạch tường đỉnh nhọn ở phía trước. Tiểu lầu này tuy rằng diện tích không lớn, nhưng xem ra phong cách cổ xưa thanh lịch, dường như trong chốc lát đã về tới thời cổ đại vậy.
Tiểu lầu này chỉ có Tần lão gia tử một mình ở, làm khách nhân, bốn người bị Tần lão gia tử khách khí đón đi vào, mời bọn họ uống trà rót nước.
Tần lão gia tử cũng không còn vẻ mặt ôn hoà như ở trong quán trà nữa, ông nuốt một miệng trà, chậm rãi nói: “Các ngươi muốn hỏi chuyện gì ? Chắc không phải là muốn hỏi chuyện về thôn Nhạn Đề đấy chứ ?”
Nhìn thoáng qua gương mặt không chút biểu tình của Tần lão gia tử, Thợ săn thành khẩn nói: “Thực xin lỗi Tần lão gia tử, chúng tôi biết này đề tài không nên nhắc đến, nhưng chúng tôi cũng là vì cứu người, xin Tần lão gia tử giúp chúng tôi.”
Tần lão gia tử cười hắc hắc: “Yên tâm, ta vừa thấy đã biết mấy người các ngươi không phải người bình thường. Cũng được, dù sao trong nhà nàycũng chỉ còn mỗi lão già cô đơn là ta, đều là đất đã đắp lên đến tận trên cổ rồi, còn có cái gì đáng sợ? !”
Lại nuốt một miệng nước trà, Tần lão gia tử chậm rãi nói: “Vậy ta sẽ kể cho các ngươi nghe một chút, có khi nói không chừng các ngươi lại có thể thay đổi được cái thôn kia.”
“Nhạn đề thôn nguyên lai là một thôn trang nhỏ rất mỹ lệ, cái tên này là do có một cái truyền thuyết ! Truyền thuyết là như vậy, một ngàn năm trước ở đây vì trốn tránh quốc gia chiến loạn, đi tới sườn núi phía đông núi Sùng Minh. Thời điểm đó trên núi Sùng Minh, chỉ còn có một thôn trang này. Thôn Ô Khoa kia cũng là đến mấy trăm năm sau mới có.
Những người này ở nơi đó mở một mảnh đất hoang, thành lập một sơn thôn nhỏ, nguyên lai gọi là thôn Sở gia, trong thôn toàn bộ dân đều họ Sở. Những người này tự xưng là một dân tộc mà chúng ta không hề biết tới. Bọn họ xây dựng phòng ốc đều đặc biệt tinh mỹ hơn nữa tay nghề lại rắn chắc tốt vô cùng; ngoài ra bọn họ còn lại còn biết y thuật cực cao ! Song bọn họ lại không đi lại với người ngoài, lại càng không thông hôn với người người ngoài. Nếu chưa được tộc trưởng đồng ý mà tự tiện đi lại cùng người ngoài, sẽ bị coi là phản đồ.
Nghe nói, thôn này trang sở dĩ thần bí như vậy, bởi vì bọn họ nắm giữ một vật bảo tàng thần bí . Vì để giữ bí mật này, bọn họ không tiếc dùng luật nghiêm khắc của bộ tộc quy ước để ép buộc người trong tộc.
Chỉ là, trong thôn Sở gia vẫn có một người thiếu nữ tuổi còn trẻ yêu thương một tiểu tử dân tộc Hán.
Đó là lúc thiếu nữ đi trên núi hái thuốc.
Chân của thiếu nữ đó bị rắn cắn bị thương, một tiểu tử người Hán mà từ tổ tiên đã theo nghề y vừa vặn cũng ở trên núi hái thuốc, cứu được người thiếu nữ đó.
Hai người nhất kiến chung tình, lưỡng tình tương duyệt. Nhưng do không thể thông hôn, hai người liền ước định bỏ trốn.
Vốn hai người đã thoát khỏi sự truy đuổi của người trong thôn Sở gia, ẩn thân vào trong một sơn động.
Do nước bên người đã bị uống hết, thiếu nữ khát đến ngã xỉu trên mặt đất, không thể nhúc nhích. Tiểu tử kia cực kỳ khổ sở, nhìn người thương yêu vì mình mà phải chịu khổ như thế, vì vậy, bèn cầm bình nước đã cạn khô, mạo hiểm sinh mệnh nguy hiểm đi tìm nước cho thiếu nữ uống.
Cũng không biết trải qua bao lâu, thiếu nữ tỉnh dậy, mở to mắt lại nhìn không thấy tiểu tử, lòng của nàng thương tâm vô cùng, nghĩ là tiểu tử đã bỏ cô lại mà đi rồi.
Ngay tại lúc thiếu nữ đau thương không thôi, thì tiểu tử đã trở lại, còn mang nước về.
Thiếu nữ kinh hỉ uống từng ngụm từng ngụm nước, lại không ngờ, vào lúc ngẩng đầu lên lần nữa, tiểu tử đã lại không thấy nữa rồi, giống như vừa rồi chỉ là cảnh trong mơ vậy. Nhưng, trên mặt đất đầy những bình nước lại chứng thật tiểu tử đúng là đã trở về qua.
Thiếu nữ trong tức khắc có một loại dự cảm rất xấu, nàng nhặt bình lên, không để ý đêm tối nguy hiểm, đi ra khỏi sơn động để tìm tiểu tử. Cho mãi đến hừng đông, thiếu nữ mới ở bên cạnh suối nước phát hiện ra thi thể vô cùng thê thảm máu tươi đầm đìa của tiểu tử.
Hóa ra, lúc tiểu tử ra múc nước ở đây, bị dã thú trong núi tập kích, chết thảm ở bên cạnh dòng suối. Nhưng hồn phách của hắn vẫn không thể bỏ xuống được người yêu trong sơn động , dựa vào cỗ chấp niệm đó, cố đem bình đã đựng đầy nước, đưa đến bên người thiếu nữ.
Nhìn thấy bộ dáng thiếu nữ vui vẻ uống nước, chấp niệm của tiểu tử trong khoảnh khắc liền được buông xuống , hồn quy địa phủ.
Thiếu nữ biết được tiểu tử vì nàng mà chết, nhất thời cực kỳ bi thương, tiếng khóc ai oán vang vọng thiên địa, quanh quẩn ở trong núi rừng,truyền đến tận thôn Sở gia .
Khi người của thôn Sở gia tới nơi, thiếu nữ đã hóa thành một con chim nhạn to, ngày đêm rên rĩ, bay chung quanh thi thể của tiểu tử, dù thế nào cũng không chịu rời đi.
Người dân trong tộc nhìn thấy thảm kịch này, cũng bi thương không thôi, vì thế tìm một nơi non xanh nước biếc gần thôn đem tiểu tử chôn ở đó.
Do đó, con chim nhạn liền bay trở về thôn trang, vẫn như cũ vây quanh phần mộ của tiểu tử mà kêu, mà bay lượn.
Từ đó về sau, Sở gia trang liền sửa lại tên —— gọi là thôn Nhạn Đề .”
“Thực là một câu chuyện xưa hay quá!” Bách Phú cảm thán nói.
Đến cả Kỷ Nhan xưa nay kiên cường cũng thương cảm : “Chỉ đáng tiếc kết cục thật sự quá bi thảm, thê oán quá.”
Thợ săn và Dịch Đạo lại đầy đầu là vạch đen trong bụng thầm nghĩ: nữ nhân chính là nữ nhân!
“Ha ha ha…” Tần lão gia tử đột nhiên sang sảng cười ha hả, “Các bạn trẻ, không nên gấp gáp, bởi vì chuyện là có liên hệ đến nhau, cho nên lão già lắm chuyện là ta đây mới kể cẩn thận một chút. Chuyện tiếp theo, ta lập tức sẽ nói cho các ngươi!”
/198
|