Anh Đào chuyển về nhà, Bách Phú lập tức vui vẻ lên rất nhiều.
Chỉ là, mắt thấy Anh Đào ngày qua ngày gầy yếu đi, gương mặt đầy những vết thương, mỹ mạo không còn nữa, Bách Phú vẫn là không thể không suy nghĩ. Hiện giờ, gương là thứ vật phẩm tuyệt đối không được xuất hiện ở trước mặt Anh Đào.
Không biết là vì sao, dù cho miệng vết thương của Anh Đào đã sớm đã liền, nhưng trước sau vẫn có dấu vết đo đỏ, thầy thuốc nói ít nhất phải mấy tháng mới có thể khỏi được. Lăng Hạo đã khỏi hoàn toàn, cũng phá lệ khai ân cho Anh Đào được nghỉ dài hạn có lương. Tuy rằng Anh Đào hiện tại vẫn không tránh được có chút tính cách trái ngược, nhưng so với trước kia, thì đã tốt hơn nhiều rồi.
Còn kẻ đầu sỏ gây chuyện —— Diêu Diệp, bởi vì không có chứng cớ, cho nên cũng không thể truy cứu cô ta được. Có điều, không biết đã xảy ra chuyện gì, mà cô ta cũng xin một kỳ nghỉ dài hạn. Đương nhiên, chẳng ai có tâm tình để ý tới cô ta, loại người tâm như rắn rết này, vẫn là tránh càng xa càng tốt.
Về phần Tô Vi Tín kia, bề ngoài thì xem ra không sao cả, cũng được yên bình. Song, thực quyền đã hoàn toàn bị Lăng Hạo tước mất, ngày ngày rầu rĩ không vui.
Bách Phú đã bắt đầu trở lại đi làm, hơn nữa kẻ luôn luôn lười biếng là cô còn bỏ ra một khoản tiền lớn, bắt đầu cuộc sống tập thể dục, có thêm một người cùng cô, đó là bạn tốt Đặng Hân.
Đặng Hân làm việc ở bên Ninh Tiêu vô cùng vui vẻ. Không những thế, cô ấy thậm chí còn đã thích Ninh Tiêu luôn thân thiết và hiền hòa kia, vì vậy trong công việc luôn luôn cố gắng hết sức.
Hôm nay hai người lại chạm mặt ở phòng tập thể hình.
“Oa, sớm thế ? Không tăng ca với Ninh Tiêu của cậu à ?” Bách Phú trêu tức nhìn Đặng Hân.
Đặng Hân đỏ hết cả mặt lên, làm bộ không thèm để ý nói: “Cái gì chứ, anh ta nói cha anh ta hôm nay chuẩn bị đồ ăn mà anh ta thích ăn nhất, sau khi cơm nước xong còn muốn cùng cha mình đi tản bộ, cho nên sớm đã về rồi.”
“Oh, khó trách mà đến sớm như vậy, còn tưởng rằng cậu nhớ tớ đấy!” Bách Phú bày ra một bộ dạng đau lòng.
“Được rồi, nói ít đi ! Nếu không phải tớ ngày nào cũng đi cùng cậu để tập thể hình, cậu có thể gầy nhanh như vậy à !” Đặng Hân vừa ủy khuất than thở, vừa bất bình nhìn Bách Phú từ trên xuống dưới: “Haiz , cậu gầy cũng thật nhanh thật đấy, sao tớ lại chẳng có thay đổi gì thế ?”
Bách Phú nghe xong bản thân cũng có chút đắc ý. Có điều ngoài đắc ý ra, cô cũng có chút kỳ quái: thời gian mình tập thể dục lúc được lúc không này chẳng được mấy, thế mà gầy nhanh như vậy, ước chừng đã giảm hơn mười cân rồi, hơn nữa thể trọng vẫn có xu thế tiếp tục giảm xuống. Hiện tại quần áo rõ ràng đều to ra không ít, nhất là quần với váy. Haiz, xem ra lại sắp phải tiêu tốn một khoản tiền nữa rồi !
Không biết có phải là do hiệu quả của việc tập thể dục hay không, mà Bách Phú không những gầy đi, khí sắc cũng tốt lên rất nhiều, mỗi ngày đều thần thái sáng lạn. Làm cho người bên ngoài thoạt nhìn, cũng cảm thấy thoải mái vô cùng. Hiện giờ, những người mỉm cười với Bách Phú ngày càng nhiều, thậm chí còn có rất nhiều những cặp mắt xa lạ nữa, điều này quả thực khiến Bách Phú nhiều lúc không biết phải làm sao.
Trương Dương rốt cục đã quay về, sau khi anh ta về đến nhà, vào lúc đầu tiên nhìn thấy Bách Phú, quả thực đã trợn mắt há hốc mồm —— đây … …vẫn là Bách Phú sao?
Không thể nói rõ vì sao, nhưng Trương Dương nhìn thấy Bách Phú luôn có một loại cảm giác rất xa lạ, có khi còn thực sự khẳng định cho rằng đây rõ ràng là một người khác! Loại cảm giác này làm cho Trương Dương thấy bất an vô cùng.
Lăng Hạo lại không cảm thấy có gì xa lạ, hoàn toàn tương phản lại, anh ta còn cảm thấy vô cùng quen thuộc và thân thiết, tựa hồ hai người từ rất lâu rât lâu trước đây đã quen biết vậy.
Đến cả Kỷ Nhan cũng có loại cảm giác này —— cảm giác giống như đã từng quen biết, song loại cảm giác này lại làm cho sự bất an trong cô dâng lên, trong lòng dường như có thứ gì vậy đang không ngừng chuyển động, không thể bình tĩnh được. Đương nhiên, điểm này không thể nhìn thấy trên gương mặt của cô. Ở trong mắt mọi người, cô vẫn tự tin tao nhã luôn là nòng cốt của công ty.
Còn về phần Bách Phú, mọi người đều chỉ có thể dùng một từ để hình dung cô —— biến chuyển từng ngày.
Bình thường từ này dùng để hình dung một người, tựa hồ có chút khoa trương đến buồn cười. Nhưng hiện tại người trên dưới khách sạn này ngoài từ đó ra thì không thể tìm được từ thích hợp hơn nữa để miêu tả Bách Phú.
Mỗi ngày nhìn thấy Bách Phú, mỗi ngày lại đều cảm thấy được cô ấy đã có chút biến chuyển. Cụ thể là khác ở đâu, mọi người lại không thể nói ra được. Bởi vì nhìn kỹ, thì đây vẫn chính là Bách Phú !
Khoa trương nhất phải kể đến Ninh Tiêu. Ngày hôm đó anh ta đến tìm Bách Phú, người khác chỉ cho anh ta đến ba lần, anh ta vẫn ngây ra không tìm được Bách Phú. Mãi cho đến lúc tự Bách Phú đi đến trước mặt Ninh Tiêu, mất kiên nhẫn hỏi xem anh ta tìm mình có chuyện gì, anh ta mới nhận ra người trước mắt này là một Bách Phú mới mẻ.
Chuyện này đương nhiên là chuyện làm cho người khác phải ngạc nhiên. Có điều, câu đầu tiên mà Ninh Tiêu nói với Bách Phú lại là : “Oh? Tôi hình như đã gặp cô ở đâu rồi thì phải! “
Nghe thấy câu này xong, mọi người ở đó ai nấy đều xỉu tại chỗ.
Thợ săn với Dịch Đạo lại chỉ ở bên cạnh lạnh lùng quan sát, cứ như thể chuyện đương nhiên phải phát triển ra như thế này vậy.
Chỉ có bản thân Bách Phú lại không cho là như thế, vẫn ăn uống như cũ, ngày nào cũng đi tập thể dục.
*
Hôm nay, sau khi Bách Phú và Đặng Hân tập thể dục xong, không có chuyện gì bèn đi mua sắm một chút.
“Anh Đào hiện giờ thế nào rồi ?”
“Rất tốt, vết thương trên mặt cũng khỏi được đến bảy tám phần rồi, có lẽ tuần sau là có thể quay về khách sạn làm việc được.”
“Vậy là tốt rồi, Anh Đào xinh đẹp như vậy, nếu bị hủy dung như thế, cũng thật à đáng tiếc.”
“Đúng vậy, Anh Đào hiện tại cũng nghe lời lắm, chỉ là vẫn không chịu đi ra ngoài. Kỳ thật vết thương của con bé sớm đã không sao nữa rồi … …”
“Cậu đừng vội, cái chính là phải làm cho cô ấy từ từ thích ứng. Hơn nữa, nói thật a…” Đặng Hân ngừng lại.
“Gì cơ ?” Bách Phú có chút kỳ quái nhìn Đặng Hân.
“Cậu hiện giờ so với Anh Đào còn xinh đẹp hơn đấy !” Đặng Hân thần thần bí bí nói.
“Nói vớ vẩn!” Bách Phú lập tức kêu lên, tức giận trừng mắt nhìn Đặng Hân một cái, “Tớ làm sao mà xinh đẹp được như Anh Đào chứ ? !”
“Tớ mới là người không nói vớ vẩn. ” Đặng Hân không vui phản bác nói lại, “Nếu như cậu bỏ kính mắt xuống như lúc ở trong phòng tập thể dục, cắt tóc xinh hơn một chút, thay một bộ y phục gợi cảm hơn … …Oa, đừng nói Anh Đào, ngay cả Kỷ Nhan so ra cũng kém cậu đấy !”
“Ít nói vớ vẩn đi !”
“Thật mà … …”
… …
Một bóng đen vẫn đi theo phía sau hai người, chỉ là hai người họ không hề phát hiện ra.
Bên miệng bóng đen dâng lên thành một nụ cười.
“Ta rốt cục đã tìm được nàng rồi … …”
Chỉ là, mắt thấy Anh Đào ngày qua ngày gầy yếu đi, gương mặt đầy những vết thương, mỹ mạo không còn nữa, Bách Phú vẫn là không thể không suy nghĩ. Hiện giờ, gương là thứ vật phẩm tuyệt đối không được xuất hiện ở trước mặt Anh Đào.
Không biết là vì sao, dù cho miệng vết thương của Anh Đào đã sớm đã liền, nhưng trước sau vẫn có dấu vết đo đỏ, thầy thuốc nói ít nhất phải mấy tháng mới có thể khỏi được. Lăng Hạo đã khỏi hoàn toàn, cũng phá lệ khai ân cho Anh Đào được nghỉ dài hạn có lương. Tuy rằng Anh Đào hiện tại vẫn không tránh được có chút tính cách trái ngược, nhưng so với trước kia, thì đã tốt hơn nhiều rồi.
Còn kẻ đầu sỏ gây chuyện —— Diêu Diệp, bởi vì không có chứng cớ, cho nên cũng không thể truy cứu cô ta được. Có điều, không biết đã xảy ra chuyện gì, mà cô ta cũng xin một kỳ nghỉ dài hạn. Đương nhiên, chẳng ai có tâm tình để ý tới cô ta, loại người tâm như rắn rết này, vẫn là tránh càng xa càng tốt.
Về phần Tô Vi Tín kia, bề ngoài thì xem ra không sao cả, cũng được yên bình. Song, thực quyền đã hoàn toàn bị Lăng Hạo tước mất, ngày ngày rầu rĩ không vui.
Bách Phú đã bắt đầu trở lại đi làm, hơn nữa kẻ luôn luôn lười biếng là cô còn bỏ ra một khoản tiền lớn, bắt đầu cuộc sống tập thể dục, có thêm một người cùng cô, đó là bạn tốt Đặng Hân.
Đặng Hân làm việc ở bên Ninh Tiêu vô cùng vui vẻ. Không những thế, cô ấy thậm chí còn đã thích Ninh Tiêu luôn thân thiết và hiền hòa kia, vì vậy trong công việc luôn luôn cố gắng hết sức.
Hôm nay hai người lại chạm mặt ở phòng tập thể hình.
“Oa, sớm thế ? Không tăng ca với Ninh Tiêu của cậu à ?” Bách Phú trêu tức nhìn Đặng Hân.
Đặng Hân đỏ hết cả mặt lên, làm bộ không thèm để ý nói: “Cái gì chứ, anh ta nói cha anh ta hôm nay chuẩn bị đồ ăn mà anh ta thích ăn nhất, sau khi cơm nước xong còn muốn cùng cha mình đi tản bộ, cho nên sớm đã về rồi.”
“Oh, khó trách mà đến sớm như vậy, còn tưởng rằng cậu nhớ tớ đấy!” Bách Phú bày ra một bộ dạng đau lòng.
“Được rồi, nói ít đi ! Nếu không phải tớ ngày nào cũng đi cùng cậu để tập thể hình, cậu có thể gầy nhanh như vậy à !” Đặng Hân vừa ủy khuất than thở, vừa bất bình nhìn Bách Phú từ trên xuống dưới: “Haiz , cậu gầy cũng thật nhanh thật đấy, sao tớ lại chẳng có thay đổi gì thế ?”
Bách Phú nghe xong bản thân cũng có chút đắc ý. Có điều ngoài đắc ý ra, cô cũng có chút kỳ quái: thời gian mình tập thể dục lúc được lúc không này chẳng được mấy, thế mà gầy nhanh như vậy, ước chừng đã giảm hơn mười cân rồi, hơn nữa thể trọng vẫn có xu thế tiếp tục giảm xuống. Hiện tại quần áo rõ ràng đều to ra không ít, nhất là quần với váy. Haiz, xem ra lại sắp phải tiêu tốn một khoản tiền nữa rồi !
Không biết có phải là do hiệu quả của việc tập thể dục hay không, mà Bách Phú không những gầy đi, khí sắc cũng tốt lên rất nhiều, mỗi ngày đều thần thái sáng lạn. Làm cho người bên ngoài thoạt nhìn, cũng cảm thấy thoải mái vô cùng. Hiện giờ, những người mỉm cười với Bách Phú ngày càng nhiều, thậm chí còn có rất nhiều những cặp mắt xa lạ nữa, điều này quả thực khiến Bách Phú nhiều lúc không biết phải làm sao.
Trương Dương rốt cục đã quay về, sau khi anh ta về đến nhà, vào lúc đầu tiên nhìn thấy Bách Phú, quả thực đã trợn mắt há hốc mồm —— đây … …vẫn là Bách Phú sao?
Không thể nói rõ vì sao, nhưng Trương Dương nhìn thấy Bách Phú luôn có một loại cảm giác rất xa lạ, có khi còn thực sự khẳng định cho rằng đây rõ ràng là một người khác! Loại cảm giác này làm cho Trương Dương thấy bất an vô cùng.
Lăng Hạo lại không cảm thấy có gì xa lạ, hoàn toàn tương phản lại, anh ta còn cảm thấy vô cùng quen thuộc và thân thiết, tựa hồ hai người từ rất lâu rât lâu trước đây đã quen biết vậy.
Đến cả Kỷ Nhan cũng có loại cảm giác này —— cảm giác giống như đã từng quen biết, song loại cảm giác này lại làm cho sự bất an trong cô dâng lên, trong lòng dường như có thứ gì vậy đang không ngừng chuyển động, không thể bình tĩnh được. Đương nhiên, điểm này không thể nhìn thấy trên gương mặt của cô. Ở trong mắt mọi người, cô vẫn tự tin tao nhã luôn là nòng cốt của công ty.
Còn về phần Bách Phú, mọi người đều chỉ có thể dùng một từ để hình dung cô —— biến chuyển từng ngày.
Bình thường từ này dùng để hình dung một người, tựa hồ có chút khoa trương đến buồn cười. Nhưng hiện tại người trên dưới khách sạn này ngoài từ đó ra thì không thể tìm được từ thích hợp hơn nữa để miêu tả Bách Phú.
Mỗi ngày nhìn thấy Bách Phú, mỗi ngày lại đều cảm thấy được cô ấy đã có chút biến chuyển. Cụ thể là khác ở đâu, mọi người lại không thể nói ra được. Bởi vì nhìn kỹ, thì đây vẫn chính là Bách Phú !
Khoa trương nhất phải kể đến Ninh Tiêu. Ngày hôm đó anh ta đến tìm Bách Phú, người khác chỉ cho anh ta đến ba lần, anh ta vẫn ngây ra không tìm được Bách Phú. Mãi cho đến lúc tự Bách Phú đi đến trước mặt Ninh Tiêu, mất kiên nhẫn hỏi xem anh ta tìm mình có chuyện gì, anh ta mới nhận ra người trước mắt này là một Bách Phú mới mẻ.
Chuyện này đương nhiên là chuyện làm cho người khác phải ngạc nhiên. Có điều, câu đầu tiên mà Ninh Tiêu nói với Bách Phú lại là : “Oh? Tôi hình như đã gặp cô ở đâu rồi thì phải! “
Nghe thấy câu này xong, mọi người ở đó ai nấy đều xỉu tại chỗ.
Thợ săn với Dịch Đạo lại chỉ ở bên cạnh lạnh lùng quan sát, cứ như thể chuyện đương nhiên phải phát triển ra như thế này vậy.
Chỉ có bản thân Bách Phú lại không cho là như thế, vẫn ăn uống như cũ, ngày nào cũng đi tập thể dục.
*
Hôm nay, sau khi Bách Phú và Đặng Hân tập thể dục xong, không có chuyện gì bèn đi mua sắm một chút.
“Anh Đào hiện giờ thế nào rồi ?”
“Rất tốt, vết thương trên mặt cũng khỏi được đến bảy tám phần rồi, có lẽ tuần sau là có thể quay về khách sạn làm việc được.”
“Vậy là tốt rồi, Anh Đào xinh đẹp như vậy, nếu bị hủy dung như thế, cũng thật à đáng tiếc.”
“Đúng vậy, Anh Đào hiện tại cũng nghe lời lắm, chỉ là vẫn không chịu đi ra ngoài. Kỳ thật vết thương của con bé sớm đã không sao nữa rồi … …”
“Cậu đừng vội, cái chính là phải làm cho cô ấy từ từ thích ứng. Hơn nữa, nói thật a…” Đặng Hân ngừng lại.
“Gì cơ ?” Bách Phú có chút kỳ quái nhìn Đặng Hân.
“Cậu hiện giờ so với Anh Đào còn xinh đẹp hơn đấy !” Đặng Hân thần thần bí bí nói.
“Nói vớ vẩn!” Bách Phú lập tức kêu lên, tức giận trừng mắt nhìn Đặng Hân một cái, “Tớ làm sao mà xinh đẹp được như Anh Đào chứ ? !”
“Tớ mới là người không nói vớ vẩn. ” Đặng Hân không vui phản bác nói lại, “Nếu như cậu bỏ kính mắt xuống như lúc ở trong phòng tập thể dục, cắt tóc xinh hơn một chút, thay một bộ y phục gợi cảm hơn … …Oa, đừng nói Anh Đào, ngay cả Kỷ Nhan so ra cũng kém cậu đấy !”
“Ít nói vớ vẩn đi !”
“Thật mà … …”
… …
Một bóng đen vẫn đi theo phía sau hai người, chỉ là hai người họ không hề phát hiện ra.
Bên miệng bóng đen dâng lên thành một nụ cười.
“Ta rốt cục đã tìm được nàng rồi … …”
/198
|